Chương 1: Đêm Định Mệnh
Ruby
07/11/2013
Không gian như xoáy sâu vào màn đen vô tận, giữa cái màn đen u ám đó, ánh
trăng yếu ớt dường như bị tội lỗi che lấp mất. Mặt trời không còn cái ý
định nhô lên để bắt đầu ngày mới nữa, tuyệt vọng ẩn lui sau những trông
đợi. Mưa lất phất, lạnh lẽp khiến con đường đồi núi đã khó càng thêm
khó. Gió, thổi tung mùi tanh nồng của máu xông vào khóe mũi. Cô gái yếu ớt cố gắng chạy trong màn đêm, thỉnh thoảng quay lại đằng sau vẻ hoảng
hốt rồi lại gắng lực chạy đầy rối loạn. Khuôn mặt cô nhơ nhớt máu, quần
áo không còn nguyện vẹn. Nhìn cô như vừa thoát ra khỏi cuộc tra khảo
bằng các đòn roi dã man của thời cổ đại xưa. Giống như một bông bồ công
anh cô đơn, nhưng vẫn muốn hướng tới hạnh phúc trên con đương đầy sống
gió của mình...
“Đoàng ….Đoàng….”
Những viên đạn thoát ra từ nòng súng, nhanh chóng tiến về mục tiêu, ghim thẳng vào vai cô gái nhỏ yêu ớt. Cô khuỵu xuống, bên bờ vực thẳm. Những tiếng rên khẽ phát qua kẽ răng, máu thấm qua làn áo mỏng.
Cô gái nhỏ ôm cánh tay, ánh mắt sắc lẻm nhìn về phía người vừa bắn những phát súng. Đó là một chàng trai, dưới bóng tối không nhìn rõ khuôn mặt anh, nhưng cũng có thể đoán được phần nào t tính cách anh rất lạnh lùng và tàn ác nhờ những tiếng cười nhạt phát ra với âm vực khá nhỏ, cũng khiến người ta bất giác lạnh sống lưng.
Cô và anh nhìn nhau. Cô ngước lên nhìn anh như muốn xiên thẳng qua người con trai đối diện, ánh mắt như muốn giết chết, không… băm anh ra hàng ngàn, hàng vạn mảnh mới hả dạ. Cô như một con mãnh thú, muốn nhảy vào người anh và ăn thịt, nhưng lại dè chừng nhìn cái súng trên tay anh. Còn anh, anh nhìn cô với vài tia chán chường, anh nhìn cô với nửa con mắt, như thể sợ thân hình nhem nhuốc của cô làm dấy bẩn đôi mắt anh.
Màn đêm và sự im lặng bao quanh anh, cô và cả mùi tanh của máu.
Anh từ từ tiến về phía cô, ánh mắt nhìn xuống đáy vực xa thẳm, như bắt buộc cô phải lựa chọn, tự rơi xuống, hoặc anh bắt cô rơi xuống. Những bước chân của anh vang lên đều đều, chậm dãi. Anh như một người thợ sẵn nắm rõ phần thắng, chẳng vội vã mà ở lại đùa giỡi với con mồi bé nhỏ của mình. Sự sợ hãi, tức giận lẫn căm hờn choáng hết tâm trí của cô, cô biết cô phải chết và rơi xuống con vực kia thì người con trai kia mới hả lòng hả dạ.
Cô đứng dậy, lùi dần từng bước chân. Ánh mắt vẫn cố định ở người con trai kia. Đôi mắt cô xoáy sâu vào đôi mắt màu nâu của anh, sự xót xa choáng chỗ trí óc và tâm hồn. Những giọt nước mắt lăn dài xuống, người con trai cô yêu thật lòng, ngời con trai cô tin tưởng thật nhiều...
Cô bất giác nở một nụ cười nhẹ. Chết đi có lẽ sẽ giúp cô thoát khỏi người con trai Ác Quỷ kia. Chết đi giúp cô thoát khỏi những đau khổ mà tình yêu đem lại. Nhưng chết đi không giúp cô thoát khỏi sự thù hận...
–Nếu có kiếp sau, tôi nhất định cho anh chịu khổ sở hơn tôi gấp nhiều lần, đồ Ác Quỷ ….
Người con trai tiến về phía con vực sâu vừa cướp mất một linh hồn nhỏ bé. Anh cúi xuống, nhìn xem con mồi của anh đã thực sự rơi xuống chưa. Anh nở một nụ cười, thả bay khuôn mặt lạnh lùng theo gió. Đôi mắt nâu phảng phất nỗi đau vàự thương cảm.
– Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ tiếp tục yêu em, yêu cả phần kiếp này nữa, ngốc ạ!
***
“Trong cuộc đời em, tôi là nhân vật chính, là Ác Quỷ độc ác….
Trong cuộc đời tôi, em chỉ là nhân vật phụ, là Thiên Thần ngốc nghếch…
Và khi Thiên Thần yêu Ác Quỷ, cũng chính là lúc tôi thắng cuộc, em hiểu không?”
“Đoàng ….Đoàng….”
Những viên đạn thoát ra từ nòng súng, nhanh chóng tiến về mục tiêu, ghim thẳng vào vai cô gái nhỏ yêu ớt. Cô khuỵu xuống, bên bờ vực thẳm. Những tiếng rên khẽ phát qua kẽ răng, máu thấm qua làn áo mỏng.
Cô gái nhỏ ôm cánh tay, ánh mắt sắc lẻm nhìn về phía người vừa bắn những phát súng. Đó là một chàng trai, dưới bóng tối không nhìn rõ khuôn mặt anh, nhưng cũng có thể đoán được phần nào t tính cách anh rất lạnh lùng và tàn ác nhờ những tiếng cười nhạt phát ra với âm vực khá nhỏ, cũng khiến người ta bất giác lạnh sống lưng.
Cô và anh nhìn nhau. Cô ngước lên nhìn anh như muốn xiên thẳng qua người con trai đối diện, ánh mắt như muốn giết chết, không… băm anh ra hàng ngàn, hàng vạn mảnh mới hả dạ. Cô như một con mãnh thú, muốn nhảy vào người anh và ăn thịt, nhưng lại dè chừng nhìn cái súng trên tay anh. Còn anh, anh nhìn cô với vài tia chán chường, anh nhìn cô với nửa con mắt, như thể sợ thân hình nhem nhuốc của cô làm dấy bẩn đôi mắt anh.
Màn đêm và sự im lặng bao quanh anh, cô và cả mùi tanh của máu.
Anh từ từ tiến về phía cô, ánh mắt nhìn xuống đáy vực xa thẳm, như bắt buộc cô phải lựa chọn, tự rơi xuống, hoặc anh bắt cô rơi xuống. Những bước chân của anh vang lên đều đều, chậm dãi. Anh như một người thợ sẵn nắm rõ phần thắng, chẳng vội vã mà ở lại đùa giỡi với con mồi bé nhỏ của mình. Sự sợ hãi, tức giận lẫn căm hờn choáng hết tâm trí của cô, cô biết cô phải chết và rơi xuống con vực kia thì người con trai kia mới hả lòng hả dạ.
Cô đứng dậy, lùi dần từng bước chân. Ánh mắt vẫn cố định ở người con trai kia. Đôi mắt cô xoáy sâu vào đôi mắt màu nâu của anh, sự xót xa choáng chỗ trí óc và tâm hồn. Những giọt nước mắt lăn dài xuống, người con trai cô yêu thật lòng, ngời con trai cô tin tưởng thật nhiều...
Cô bất giác nở một nụ cười nhẹ. Chết đi có lẽ sẽ giúp cô thoát khỏi người con trai Ác Quỷ kia. Chết đi giúp cô thoát khỏi những đau khổ mà tình yêu đem lại. Nhưng chết đi không giúp cô thoát khỏi sự thù hận...
–Nếu có kiếp sau, tôi nhất định cho anh chịu khổ sở hơn tôi gấp nhiều lần, đồ Ác Quỷ ….
Người con trai tiến về phía con vực sâu vừa cướp mất một linh hồn nhỏ bé. Anh cúi xuống, nhìn xem con mồi của anh đã thực sự rơi xuống chưa. Anh nở một nụ cười, thả bay khuôn mặt lạnh lùng theo gió. Đôi mắt nâu phảng phất nỗi đau vàự thương cảm.
– Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ tiếp tục yêu em, yêu cả phần kiếp này nữa, ngốc ạ!
***
“Trong cuộc đời em, tôi là nhân vật chính, là Ác Quỷ độc ác….
Trong cuộc đời tôi, em chỉ là nhân vật phụ, là Thiên Thần ngốc nghếch…
Và khi Thiên Thần yêu Ác Quỷ, cũng chính là lúc tôi thắng cuộc, em hiểu không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.