Chương 31: Đừng giữ khó chịu trong lòng
Sherry
18/02/2023
Sáng sớm hôm sau, hai người bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại dồn dập. Quân mắt nhắm mắt mở quơ tay với chiếc di động:
- Ừ… chính xác… được rồi… - Hắn vừa trả lời điện thoại vừa không quên kéo chăn cho người bên cạnh. - Anh biết rồi… cám ơn em.
Hắn dập máy thì An cũng tỉnh, mơ màng nhìn hắn. Một nụ hôn đáp nhẹ xuống trán rồi thêm một nụ hôn lên má rồi lên môi. Không khí trong xe lại nóng dần lên, cử chỉ của Quân cũng gấp gáp hơn. Hắn lật người, đè trên An, ánh mắt sáng rực.
- Thôi… - Cô xoay người tránh nhưng vì chiếc ghế quá nhỏ thành ra lại áp sát hơn vào hắn.
- Thôi nữa đi mà hả? - Quân cười, đưa tay vuốt dọc một đường từ má cô xuống dưới, chỉ dừng lại ở những điểm nhạy cảm.
- Không giỡn nha… - Hơi thở của An gấp hơn nhưng cô cương quyết giữ tay hắn lại. - Dậy coi tình hình thế nào đi, bộ anh không sốt ruột hả?
- Thế để về nhà nhé? - Hắn cắn nhẹ lên tai cô.
An vội gật đầu, cô chỉ muốn nhanh chóng dậy xỏ lại bộ quần áo loang lổ bùn đất giờ đã khô cong. Mặc cho phim ảnh sách báo tha hồ ca ngợi sự lãng mạn khi ở cùng người yêu trên xe còn cô chỉ thấy mình mẩy đau nhức sau một đêm không mấy ngon giấc.
Quân không cản, trái lại còn cười cười:
- Bảo vệ vừa gọi anh báo là đội công binh đã đến nơi, chắc đường sắp thông ngay thôi.
- Ơ…
An không biết nói gì ngoài há hốc mồm, chẳng phải vừa rồi hắn còn…?
- À, để em tỉnh nhanh hơn… nhưng kể ra cũng không sao nếu… ư… ư… - Hắn không kết thúc được câu nói vì bị cô “giúp” tròng chiếc áo vào cổ.
Suốt đoạn đường về, Quân một tay ôm vô lăng, một tay nắm chặt tay cô, miệng không ngừng tủm tỉm cười.
Trên đường hắn rẽ qua cửa hàng sắm ít đồ.
- Anh không về à? - An thắc mắc khi Quân xách túi quần áo mới mua theo cô vào thang máy.
- Không… - Hắn lắc đầu. - Mẹ anh theo bố đi công tác rồi, giờ về có mỗi cô Thơm thôi.
Vào đến nhà, An cương quyết nhường Quân tắm trước, lý do vì hắn là khách nhưng thực tâm thì cô muốn được thoải mái tắm rửa, không cần vội vàng khi có người chờ. Trong căn hộ của An, phòng tắm và phòng ngủ là nơi được chăm chút nhất. Ngay khi vừa dọn về, cô đã đầu tư làm lại toàn bộ nội thất phòng tắm, chưa kể đồ dùng như khăn bông, sữa tắm, nến thơm đều “ngốn” không ít tiền. Phòng ngủ cũng tương tự, tuy bề ngoài giản dị, Quân phải thừa nhận giường của cô dễ chịu không kém gì giường hắn ở nhà. Đèn, tủ, điều hoà đều được tính toán kỹ để mang lại sự tiện dụng, thoải mái nhất. Ngược lại, bếp và phòng khách thì sơ sài đến đáng thương. Quân thậm chí còn không tìm nổi một bộ tách uống trà tử tế hay hai cái bát ăn cơm giống nhau.
- Vì phòng tắm và phòng ngủ là chỗ em thư giãn, tái tạo năng lượng nên cần đầu tư.
- Ý em là khách thì không quan trọng nên mặc xác hả?
An che miệng cười, coi như đồng tình.
- Cũng đúng… - Quân gật gù. - May mà anh không phải khách.
Nói xong hắn điềm nhiên đi vào phòng ngủ, nằm soài ra giường một cách hết sức tự nhiên, bất chấp cái cau mày của người đối diện.
- Anh quá lố rồi đó… Về đi cho em còn nghỉ, mệt muốn chết. - Cô khoanh tay, thẳng thừng nói.
- Lên đây, - Hắn chỉ chỉ vào bên cạnh. - giường rộng mà.
- …
An chịu thua, bực tức quay lưng định bỏ ra ngoài thì Quân bỗng vùng dậy. Hắn lao tới bế bổng cô lên, đặt xuống giường rồi giữ chặt mặc cô giãy giụa.
- Ai hứa với anh về nhà sẽ làm bù hả? - Hắn kéo cổ áo cô hút mạnh, để lại một dấu ấn đỏ mờ.
Cô chật vật xoay xở, cuối cùng ẩy được hắn ra nhưng chưa kịp lăn khỏi giường thì lại bị hắn từ đằng sau ôm chặt cứng.
- Bỏ em ra… - An ngoái lại cắn nhẹ vào bả vai hắn. - My house, my rule [1], anh ở đây phải nghe lời em…
- Ừm, my house, my rule à? - Quân dừng một chút như suy nghĩ. - Vậy nếu anh mua lại cả toà chung cư này thì đây sẽ thành nhà của anh, đúng không?
- Nè…
- Blue Estate đang có ít vốn rảnh rỗi, để mai anh bảo Tổng giám đốc bên đó lên kế hoạch tiến hành luôn, toà nhà này vị trí cũng đẹp, chỉ cần sửa sang một chút…
- Xạo nè. - An bĩu môi, quên cả việc giằng co với hắn. - Anh có là con trai chủ tịch thì cũng đâu liên quan gì Blue Estate, sao người ta phải nghe anh chớ?
- Em quên anh là phó chủ tịch thường trực của Blue Ocean luôn hả? - Hắn hôn lên má cô. - Giờ muốn hợp tác hay đối đầu để anh còn biết đường? Anh mà mua lại toà chung cư là anh cho sửa chữa đập phá hết năm luôn đấy.
Thế là để “cứu” cả trăm hộ dân ở đây, An đành chọn phương án làm đối tác. Miễn cưỡng hay tự nguyện thì chỉ cô và hắn biết.
………………
Từ sau chuyến dã ngoại đáng nhớ đó, Quân thỉnh thoảng ghé qua và ngủ lại nhà An nhưng mỗi lần như vậy cô vẫn kiên quyết không đi chung với hắn vào sáng hôm sau mà tự lái xe máy đi làm. Hắn cũng không nài bởi chừng nào còn làm cùng nhau, chừng đó mối quan hệ nên được giữ thật kín.
Một buổi tối cả hai đang ngồi trên giường, mỗi người ôm một cái laptop làm việc, Quân bỗng gập máy, quay qua An:
- Em có ảnh ngày bé ở đấy không? Cho anh xem.
- Chi vậy? - Cô ngạc nhiên hỏi lại. - Em có nhưng em đang bận.
- Bỏ đi, bật ảnh anh xem đi. - Đầu hắn dụi nhẹ vào cổ cô nhồn nhột. - Anh không trả thêm tiền ngoài giờ cho em đâu.
An nhăn mặt, biết là nếu không chiều theo hắn thì cũng chẳng yên thân mà làm việc. Từ ngày yêu Quân, cô phát hiện bên cạnh những lúc ra dáng một ông sếp đứng đắn nghiêm túc thì đôi khi hắn lại như một cậu nhóc hiếu động và bướng bỉnh. Đến hôm nay cô không nhịn được mà nói thẳng với hắn điều đó.
- Ngốc lắm. - Hắn áp má vào má cô cười. - Sâu bên trong mỗi người đàn ông đều là một đứa trẻ nhưng người ta giấu đi đấy.
- …
- Họ chỉ thể hiện trước người mình yêu thôi, hiểu chưa?
Tới đây thì An đầu hàng vô điều kiện. Cô tắt file Excel đang làm dở, lấy ổ cứng mở cho hắn xem toàn bộ ảnh cô đã công phu scan lại. Trong đó có ảnh hồi cô mới ba tuổi mặc váy công chúa, ảnh năm tuổi đóng kịch ở trường, ảnh cô mặc đồng phục ngày khai giảng lớp một, ảnh cô trong bộ trang phục Kendo truyền thống tay cầm cúp, ảnh mặc áo dài ngày tốt nghiệp cấp ba cho tới vô số ảnh chụp ở Anh.
- Hồi nhỏ em dễ thương đấy chứ? - Quân gật gù.
- Ý anh là lớn thì dễ ghét hả? Coi chừng nha. - An trừng mắt đe doạ.
- Lớn thì đẹp. - Hắn nhe răng cười, tỉnh bơ đáp.
Cô bĩu môi, tay tiếp tục click chuột. Bản thân cô cũng đã rất lâu rồi mới giở đống ảnh cũ này ra xem lại, mỗi bức ảnh là vô số kỉ niệm ùa về sống động và sắc nét. Hơn hai chục năm cuộc đời như lướt qua trước mắt. Quá nửa số ảnh An đều chụp chung với mẹ. Đến bức ảnh cuối cùng của hai mẹ con trước khi bà nhập viện thì cô bỗng bật khóc. Cả một vùng ký ức cô đã cố tránh né từ ngày bà Cúc mất tràn về như vỡ đập khiến cô không còn kiểm soát được cảm xúc.
Quân vội ôm lấy cô vỗ về.
- Anh xin lỗi… Anh không biết…
- Không phải tại anh… - An thổn thức, giọng nghèn nghẹn. - Em nhớ mẹ quá… Giá được gặp lại mẹ dù chỉ mấy phút thôi thì mất gì em cũng mất…
Hắn siết chặt lấy cô, trong lòng trào lên một cảm giác bất lực vô lý. Dù hắn có giàu có quyền lực gấp ngàn lần bây giờ thì hắn vẫn chẳng cách nào thực hiện ước mơ duy nhất này của cô.
……
Bẵng đi mấy hôm, cũng là ngần đấy thời gian An không gặp Quân, hắn qua ăn tối cùng cô. Đợt này trên tập đoàn có nhiều việc nên hắn thường xuyên vắng mặt ở YNE.
- Blue Ocean và Sunflower mới ký biên bản ghi nhớ thoả thuận hợp tác cho một dự án. - Vừa ăn hắn vừa mở đầu câu chuyện.
An thờ ơ gật đầu. Tuy làm cho YNE, cô không mấy quan tâm đến những chuyện trên tập đoàn, đặc biệt khi còn liên quan đến Sunflower. Lần cuối cùng có chút dính líu Sunflower là vụ cô giúp Nhật tìm hiểu về YNE cho dự án của NTFM, từ đó về sau cô tuyệt đối không nói chuyện công việc với Nhật nữa.
- Anh có gặp ông Công và Nhật. Nghe nói đang có lộ trình khoảng năm năm nữa ông Công sẽ về hưu và nhượng lại ghế chủ tịch cho Nhật. Cổ phần Sunflower thì nhà ông Công vẫn nắm phần lớn, Nhật lại có tài nên vụ chuyển giao quyền lực này sẽ thuận lợi thôi.
- …
- Anh cũng nghe nói Bích sẽ được nắm giữ đủ cổ phần để có một chân trong hội đồng quản trị nhưng cơ bản thì không phải làm gì hết, chỉ là đại diện cho hai mẹ con.
- Anh kể với em làm chi? - Cuối cùng An không nhịn được ngắt lời. - Em đâu quan tâm đâu.
Quân cầm cốc nước uống một ngụm.
- Nói thật anh nghe, em rất ghét bà Yến với ông Công đúng không?
Cô gật đầu. Không phải quá rõ ràng sao?
Hắn thở dài:
- Nhưng cứ thế này thì khác gì em ngẩng đầu lên trời nhổ nước bọt? Ông bà ấy có biết gì về em đâu? Dù em có ghét tận xương tận tuỷ thì vẫn chẳng ảnh hưởng gì tới họ.
- …
- Anh mà là em, ghét ai anh sẽ quậy tưng bừng cho người ta ăn không ngon, ngủ không yên mới thôi.
- Em làm gì được họ chớ? - Cô cười méo mó. - Đến anh còn chưa chắc đã thắng nếu đối đầu với Sunflower kia mà.
- Đúng vậy, Blue Ocean và Sunflower gần như tương đương, mỗi bên chiếm lĩnh những lãnh vực khác nhau, anh chả dại gì đi đối đầu… Nhưng em có một vũ khí mà anh không có. - Hắn búng nhẹ vào trán cô. - Là ADN của em.
- Anh lại đang tính thuyết phục em về nhận ông Công đó hả? - An cảnh giác hỏi lại.
- Ừ. - Hắn thẳng thắn gật đầu. - Nhưng không phải vì máu mủ tình thân này nọ. Anh chả quan tâm gì Nhật hay gia đình nhà đó. Anh chỉ quan tâm em thôi.
- …
- Có ấm ức mà không giải toả được thì sẽ thành tâm bệnh, lâu dài gây trầm cảm đấy. - Hắn chép miệng. - Lao đầu vào công việc không phải giải pháp đâu, tin anh đi.
- …
- Thử đặt vấn đề dưới một góc độ khác nhé. Gia đình gần ba mươi năm sống với nhau yên ấm, tự dưng tòi ra đứa con gái trên trời rơi xuống, lại còn là con của chính thất, không loạn nhà loạn cửa lên mới lạ.
An không nói gì nhưng những lời của Quân đã tác động rất mạnh tới cô. Từ khi đọc di thư của bà Cúc, dưới ảnh hưởng của Nhật và Nhi, cô chỉ nghĩ sự việc dưới khía cạnh tha thứ hay không tha thứ từ phía mình. Nhưng nếu xoay chiều góc nhìn, An thấy bản thân có thể trở thành nguồn cơn cho nhiều rắc rối có thể giáng xuống gia đình họ và điều đó làm cô ít nhiều thấy thú vị. Dù sao cô cũng chẳng có bất kỳ tham vọng nào to lớn, thậm chí còn không xác định được mình mong muốn điều gì xảy đến với ông Công bà Yến. Cô không đủ mạnh mẽ để có thể thù hận triệt để hai người đến mức sẵn sàng giết hại hay huỷ hoại họ thân bại danh liệt như trong mấy bộ phim hay mô tả. Cô càng không hoang tưởng năng lực bản thân để mơ mộng lãng mạn xây dựng một đế chế hòng đè bẹp Sunflower để trả thù. Chỉ là trong lòng An có những chấp nhất không thể vượt qua. Ngẫm đi ngẫm lại, nực cười thay, cô buộc phải thừa nhận cách Quân nói là thực tế nhất.
An không phải dạng người có thể bỏ hàng năm ra cân nhắc một vấn đề. Khi đã có ý tưởng thì câu trả lời có hoặc không sẽ được cô quyết định rất nhanh. Dù sao cô cũng làm trong thương trường, nơi không cho người ta nhiều thời gian mà nhấc lên đặt xuống.
Vì vậy, mấy tháng sau cuộc nói chuyện với Quân, cô quyết định gặp Nhật, đề cập việc về nhà “ra mắt”. Khỏi nói hắn đã kinh ngạc thế nào. Hắn từng phải tính trăm phương ngàn kế thuyết phục cô còn chưa ăn thua, vậy mà đùng một cái không báo trước, An lại chủ động đề nghị.
- Sao tự nhiên em thay đổi thế? - Nhật trố mắt, tưởng mình nghe nhầm. - Anh không dám tưởng tượng luôn.
- Anh Quân khuyên em đó. - Cô mỉm cười.
- Xem ra em với Quân hợp nhau đấy nhỉ. - Hắn tò mò nhìn cô. - Dạo này trông em có vẻ rất vui.
An không nói gì. Cô không phản đối là bên cạnh Quân cô thấy vui, hắn luôn tạo cho cô những cảm xúc mà cô chưa bao giờ nghĩ mình có thể có. Hắn không phải người cứng nhắc như mọi người nghĩ còn cô cũng không khô khan như bản thân vẫn tưởng. Chỉ là, có nhiều thứ cô không muốn nghĩ đến, không muốn đối diện nên lờ đi, coi như không nghe thấy, đổi lại hỏi Nhật kế hoạch sắp tới.
- Tối nay về anh nói luôn, nếu không có gì thay đổi thì mai em qua.
- Có gấp quá không? - An đột nhiên thấy e sợ.
- Đằng nào chả nói thì sớm hơn muộn.
………………
Trong phòng làm việc của ông Công tại nhà riêng.
- Con đánh giá việc hợp tác với Blue Ocean thế nào?
- Con nghĩ là ổn. Sau hợp tác giữa NTFM và YNE, con rất yên tâm về Quân.
- Ừm… bố rất thích thằng Quân. - Ông Công gật gù. - Thanh niên như nó hiếm lắm. Đứa nào có tài như con thì lại quá phóng túng… Thế nên đợt con Bích vào YNE làm bố không phản đối, nghĩ là thêm cơ hội cho chúng nó tiếp xúc.
Nhật nhún vai.
- Nhưng hai đứa không hợp nhau thì đành chịu chứ làm thế nào được?
- Nhà ông Tường cũng lạ, có hai thằng con trai, thằng đầu thì biệt tăm biệt tích, thằng thứ hai cái gì cũng ổn nhưng số vất vả. Hình như nó vẫn còn ám ảnh chuyện hồi xưa.
- Con không nghĩ thế. - Nhật khoát tay. - Mà bố này, có một chuyện con muốn nói, khá phức tạp.
Ông Công nhìn hắn vẻ dò hỏi.
- Lâu nay bố có nghe tin gì về mẹ không? Mẹ đẻ con chứ không phải mẹ Yến.
Ông Công giật mình. Đã hàng chục năm nay Nhật không hề đề cập tới bà Cúc. Bản thân ông cũng đã quên bà từ lâu, nếu có nghĩ thì chỉ vì dây mơ rễ má liên quan tới số tài sản bà còn đứng tên ở Sunflower mà thôi. Cách Nhật đề cập vấn đề làm ông hơi bất ngờ, dường như hắn biết điều gì đó mà ông không biết.
- Không một chút nào. Mẹ bặt tin từ hồi bỏ đi. - Ông thận trọng đáp. - Bố chỉ nghe nói mẹ con đã ra nước ngoài, hình như tái hôn rồi.
Nhật im lặng một chút, biết rằng câu chuyện sắp tiết lộ sẽ thay đổi mọi thứ mãi mãi. Hắn yêu gia đình mình nhưng cũng thương An không kém. Em gái hắn cần được trao trả những gì mà con bé xứng đáng.
- Mẹ không ra nước ngoài đâu bố… Thực ra mẹ ở gần, à không, đã ở gần hơn bố con mình nghĩ rất nhiều.
- Con nói gì vậy? - Ông Công sững người. - Sao con biết được?
- Cách đây hơn một năm, có người đến tìm và nói con biết mọi chuyện về mẹ. Con đã phải hứa sẽ không nói với bố… cho tới hôm nay.
Nhật vừa kể lại câu chuyện vừa đặt lên bàn mọi giấy tờ hắn có, bản copy di thư của bà Cúc, những bức ảnh bà chụp cùng An, lý lịch của An và cuối cùng là tờ giấy xét nghiệm ADN xác nhận hắn và cô là anh em ruột.
Ông Công im lặng rất lâu, xem đi xem lại tất cả mọi giấy tờ. Bản lĩnh một doanh nhân giúp ông vẫn ngồi vững nhưng nhìn ánh mắt dại đi của ông, Nhật hiểu bố mình đang rất sốc. Cũng phải thôi, hắn nghĩ, trong vòng năm phút vừa hay tin vợ cũ đã chết, vừa biết mình có một đứa con gái hai sáu tuổi, không lên cơn đau tim là may lắm rồi.
- Con bé… con bé đang ở đâu?
- An ở một chung cư gần đây và đang làm cố vấn tài chính cho YNE. Con bé rất giỏi, con nghĩ nó được thừa hưởng trí tuệ từ mẹ.
- Ừ, mẹ con là người xuất sắc hiếm có. - Ông Công lầm bầm như nói với chính mình.
- Mà bố tin được không, giờ nó còn là bạn gái Quân nữa.
- Hả? - Ông giật mình. - Thế Quân có biết thân thế nó không?
- Có, nó có nói với Quân nhưng cậu ta theo đuổi nó từ trước khi biết kìa.
- Tính tình An thế nào con?
- Rất khái tính, có đạo đức, biết điều, bề ngoài hiền lành nhưng bên trong cực kỳ quyết liệt. Nó cấm con không được tiết lộ với bố nên con cứ phải qua lại lén lút suốt. - Nhật khẽ cười. - Đâm ra không ít người nghĩ An là bạn gái con. Đến Bích còn tưởng vậy mà.
- Giống hệt mẹ nó…
Một thoáng im lặng bao trùm, mỗi người đều theo đuổi những ý nghĩ riêng. Nhật nhìn bố một lát, rồi bật ra câu hỏi hắn đã thắc mắc từ lâu:
- Bố có ân hận vì những gì đã xảy ra không?
- Ân hận chuyện gì? - Ánh mắt ông xa xăm như thể tâm trí đã trôi về một miền ký ức xưa cũ. - Bố không bao giờ ân hận vì mấy chục năm bên mẹ Yến và có Bích. Điều duy nhất bố ân hận là đã để mối quan hệ với mẹ con xấu đến mức không còn khả năng cứu vãn. Nếu có thể quay lại, bố sẽ giải quyết mọi việc với mẹ con rõ ràng, đàng hoàng hơn và dứt khoát không để An có một cuộc sống như vậy.
- …
- Mẹ con là người đã sát cánh bên bố trong những ngày đầu thành lập Sunflower, bố biết ơn và luôn thấy có lỗi với mẹ con rất nhiều nhưng khi duyên và nợ đã hết…
- Con hiểu vấn đề bố ạ, có lẽ vì con cũng là đàn ông… nhưng bố cần chuẩn bị tinh thần là An thì không đâu.
Sau đó, bà Yến và Bích được gọi vào phòng, tóm tắt lại câu chuyện. Bà Yến tất nhiên kinh ngạc nhưng thái độ rất hợp tác bởi dường như đã xác định từ lâu chuyện này chỉ là sớm muộn. Nhiều năm sống cùng ông Công, bà đã mắt nhắm mắt mở chuyện phong lưu của chồng và luôn sẵn sàng tinh thần chấp nhận một, hai đứa con riêng có thể tìm đến. Điều bất ngờ lớn nhất với bà chỉ là An lại là con của bà Cúc chứ không phải một tình nhân ngoài luồng nào đó.
Về phần Bích, sau mấy giây choáng váng và hàng tá câu hỏi xác nhận, cô lặng thinh không nói nên lời. Cuối cùng cô đã hiểu lý do vì sao An luôn tỏ ra ác cảm với mình, và trong chừng mực nào đấy cô phải thừa nhận thái độ đó là thoả đáng. Nhưng mặt khác, cảm giác mặc cảm, cay đắng đối với An lại càng đậm nét. Thân thế của Bích, thứ duy nhất khiến cô vượt trội giờ cũng thuộc về An, có điều, cô lại không căm hận An nhiều như cô nghĩ mình nên thế. Bản tính quá hiền lành khiến Bích không thể căm ghét được cô chị cùng cha khác mẹ này, ngược lại, nếu không liên quan tới Quân, cô nghĩ mình sẽ rất yêu thương và mong muốn bù đắp cho những thiệt thòi An đã phải chịu. Những cảm xúc mâu thuẫn khiến Bích thấy bản thân rất vô dụng. Còn gì thảm hại hơn khi người mình thích không có được còn người mình ghét cũng không ghét nổi?
Trong một phút giây thoảng qua, Bích bỗng tự hỏi, phải chăng sự có mặt của cô trên cuộc đời này là điều thừa thãi đối với tất cả?
_________________
[1] My house, my rule: nhà của tôi, luật của tôi, câu này thường là bố mẹ dùng để nói con cái, ý là chừng nào còn phụ thuộc thì phải vâng lời nhưng ở đây An cố tình nói nghĩa đen là đang ở trong nhà cô thì phải theo ý cô.
- Ừ… chính xác… được rồi… - Hắn vừa trả lời điện thoại vừa không quên kéo chăn cho người bên cạnh. - Anh biết rồi… cám ơn em.
Hắn dập máy thì An cũng tỉnh, mơ màng nhìn hắn. Một nụ hôn đáp nhẹ xuống trán rồi thêm một nụ hôn lên má rồi lên môi. Không khí trong xe lại nóng dần lên, cử chỉ của Quân cũng gấp gáp hơn. Hắn lật người, đè trên An, ánh mắt sáng rực.
- Thôi… - Cô xoay người tránh nhưng vì chiếc ghế quá nhỏ thành ra lại áp sát hơn vào hắn.
- Thôi nữa đi mà hả? - Quân cười, đưa tay vuốt dọc một đường từ má cô xuống dưới, chỉ dừng lại ở những điểm nhạy cảm.
- Không giỡn nha… - Hơi thở của An gấp hơn nhưng cô cương quyết giữ tay hắn lại. - Dậy coi tình hình thế nào đi, bộ anh không sốt ruột hả?
- Thế để về nhà nhé? - Hắn cắn nhẹ lên tai cô.
An vội gật đầu, cô chỉ muốn nhanh chóng dậy xỏ lại bộ quần áo loang lổ bùn đất giờ đã khô cong. Mặc cho phim ảnh sách báo tha hồ ca ngợi sự lãng mạn khi ở cùng người yêu trên xe còn cô chỉ thấy mình mẩy đau nhức sau một đêm không mấy ngon giấc.
Quân không cản, trái lại còn cười cười:
- Bảo vệ vừa gọi anh báo là đội công binh đã đến nơi, chắc đường sắp thông ngay thôi.
- Ơ…
An không biết nói gì ngoài há hốc mồm, chẳng phải vừa rồi hắn còn…?
- À, để em tỉnh nhanh hơn… nhưng kể ra cũng không sao nếu… ư… ư… - Hắn không kết thúc được câu nói vì bị cô “giúp” tròng chiếc áo vào cổ.
Suốt đoạn đường về, Quân một tay ôm vô lăng, một tay nắm chặt tay cô, miệng không ngừng tủm tỉm cười.
Trên đường hắn rẽ qua cửa hàng sắm ít đồ.
- Anh không về à? - An thắc mắc khi Quân xách túi quần áo mới mua theo cô vào thang máy.
- Không… - Hắn lắc đầu. - Mẹ anh theo bố đi công tác rồi, giờ về có mỗi cô Thơm thôi.
Vào đến nhà, An cương quyết nhường Quân tắm trước, lý do vì hắn là khách nhưng thực tâm thì cô muốn được thoải mái tắm rửa, không cần vội vàng khi có người chờ. Trong căn hộ của An, phòng tắm và phòng ngủ là nơi được chăm chút nhất. Ngay khi vừa dọn về, cô đã đầu tư làm lại toàn bộ nội thất phòng tắm, chưa kể đồ dùng như khăn bông, sữa tắm, nến thơm đều “ngốn” không ít tiền. Phòng ngủ cũng tương tự, tuy bề ngoài giản dị, Quân phải thừa nhận giường của cô dễ chịu không kém gì giường hắn ở nhà. Đèn, tủ, điều hoà đều được tính toán kỹ để mang lại sự tiện dụng, thoải mái nhất. Ngược lại, bếp và phòng khách thì sơ sài đến đáng thương. Quân thậm chí còn không tìm nổi một bộ tách uống trà tử tế hay hai cái bát ăn cơm giống nhau.
- Vì phòng tắm và phòng ngủ là chỗ em thư giãn, tái tạo năng lượng nên cần đầu tư.
- Ý em là khách thì không quan trọng nên mặc xác hả?
An che miệng cười, coi như đồng tình.
- Cũng đúng… - Quân gật gù. - May mà anh không phải khách.
Nói xong hắn điềm nhiên đi vào phòng ngủ, nằm soài ra giường một cách hết sức tự nhiên, bất chấp cái cau mày của người đối diện.
- Anh quá lố rồi đó… Về đi cho em còn nghỉ, mệt muốn chết. - Cô khoanh tay, thẳng thừng nói.
- Lên đây, - Hắn chỉ chỉ vào bên cạnh. - giường rộng mà.
- …
An chịu thua, bực tức quay lưng định bỏ ra ngoài thì Quân bỗng vùng dậy. Hắn lao tới bế bổng cô lên, đặt xuống giường rồi giữ chặt mặc cô giãy giụa.
- Ai hứa với anh về nhà sẽ làm bù hả? - Hắn kéo cổ áo cô hút mạnh, để lại một dấu ấn đỏ mờ.
Cô chật vật xoay xở, cuối cùng ẩy được hắn ra nhưng chưa kịp lăn khỏi giường thì lại bị hắn từ đằng sau ôm chặt cứng.
- Bỏ em ra… - An ngoái lại cắn nhẹ vào bả vai hắn. - My house, my rule [1], anh ở đây phải nghe lời em…
- Ừm, my house, my rule à? - Quân dừng một chút như suy nghĩ. - Vậy nếu anh mua lại cả toà chung cư này thì đây sẽ thành nhà của anh, đúng không?
- Nè…
- Blue Estate đang có ít vốn rảnh rỗi, để mai anh bảo Tổng giám đốc bên đó lên kế hoạch tiến hành luôn, toà nhà này vị trí cũng đẹp, chỉ cần sửa sang một chút…
- Xạo nè. - An bĩu môi, quên cả việc giằng co với hắn. - Anh có là con trai chủ tịch thì cũng đâu liên quan gì Blue Estate, sao người ta phải nghe anh chớ?
- Em quên anh là phó chủ tịch thường trực của Blue Ocean luôn hả? - Hắn hôn lên má cô. - Giờ muốn hợp tác hay đối đầu để anh còn biết đường? Anh mà mua lại toà chung cư là anh cho sửa chữa đập phá hết năm luôn đấy.
Thế là để “cứu” cả trăm hộ dân ở đây, An đành chọn phương án làm đối tác. Miễn cưỡng hay tự nguyện thì chỉ cô và hắn biết.
………………
Từ sau chuyến dã ngoại đáng nhớ đó, Quân thỉnh thoảng ghé qua và ngủ lại nhà An nhưng mỗi lần như vậy cô vẫn kiên quyết không đi chung với hắn vào sáng hôm sau mà tự lái xe máy đi làm. Hắn cũng không nài bởi chừng nào còn làm cùng nhau, chừng đó mối quan hệ nên được giữ thật kín.
Một buổi tối cả hai đang ngồi trên giường, mỗi người ôm một cái laptop làm việc, Quân bỗng gập máy, quay qua An:
- Em có ảnh ngày bé ở đấy không? Cho anh xem.
- Chi vậy? - Cô ngạc nhiên hỏi lại. - Em có nhưng em đang bận.
- Bỏ đi, bật ảnh anh xem đi. - Đầu hắn dụi nhẹ vào cổ cô nhồn nhột. - Anh không trả thêm tiền ngoài giờ cho em đâu.
An nhăn mặt, biết là nếu không chiều theo hắn thì cũng chẳng yên thân mà làm việc. Từ ngày yêu Quân, cô phát hiện bên cạnh những lúc ra dáng một ông sếp đứng đắn nghiêm túc thì đôi khi hắn lại như một cậu nhóc hiếu động và bướng bỉnh. Đến hôm nay cô không nhịn được mà nói thẳng với hắn điều đó.
- Ngốc lắm. - Hắn áp má vào má cô cười. - Sâu bên trong mỗi người đàn ông đều là một đứa trẻ nhưng người ta giấu đi đấy.
- …
- Họ chỉ thể hiện trước người mình yêu thôi, hiểu chưa?
Tới đây thì An đầu hàng vô điều kiện. Cô tắt file Excel đang làm dở, lấy ổ cứng mở cho hắn xem toàn bộ ảnh cô đã công phu scan lại. Trong đó có ảnh hồi cô mới ba tuổi mặc váy công chúa, ảnh năm tuổi đóng kịch ở trường, ảnh cô mặc đồng phục ngày khai giảng lớp một, ảnh cô trong bộ trang phục Kendo truyền thống tay cầm cúp, ảnh mặc áo dài ngày tốt nghiệp cấp ba cho tới vô số ảnh chụp ở Anh.
- Hồi nhỏ em dễ thương đấy chứ? - Quân gật gù.
- Ý anh là lớn thì dễ ghét hả? Coi chừng nha. - An trừng mắt đe doạ.
- Lớn thì đẹp. - Hắn nhe răng cười, tỉnh bơ đáp.
Cô bĩu môi, tay tiếp tục click chuột. Bản thân cô cũng đã rất lâu rồi mới giở đống ảnh cũ này ra xem lại, mỗi bức ảnh là vô số kỉ niệm ùa về sống động và sắc nét. Hơn hai chục năm cuộc đời như lướt qua trước mắt. Quá nửa số ảnh An đều chụp chung với mẹ. Đến bức ảnh cuối cùng của hai mẹ con trước khi bà nhập viện thì cô bỗng bật khóc. Cả một vùng ký ức cô đã cố tránh né từ ngày bà Cúc mất tràn về như vỡ đập khiến cô không còn kiểm soát được cảm xúc.
Quân vội ôm lấy cô vỗ về.
- Anh xin lỗi… Anh không biết…
- Không phải tại anh… - An thổn thức, giọng nghèn nghẹn. - Em nhớ mẹ quá… Giá được gặp lại mẹ dù chỉ mấy phút thôi thì mất gì em cũng mất…
Hắn siết chặt lấy cô, trong lòng trào lên một cảm giác bất lực vô lý. Dù hắn có giàu có quyền lực gấp ngàn lần bây giờ thì hắn vẫn chẳng cách nào thực hiện ước mơ duy nhất này của cô.
……
Bẵng đi mấy hôm, cũng là ngần đấy thời gian An không gặp Quân, hắn qua ăn tối cùng cô. Đợt này trên tập đoàn có nhiều việc nên hắn thường xuyên vắng mặt ở YNE.
- Blue Ocean và Sunflower mới ký biên bản ghi nhớ thoả thuận hợp tác cho một dự án. - Vừa ăn hắn vừa mở đầu câu chuyện.
An thờ ơ gật đầu. Tuy làm cho YNE, cô không mấy quan tâm đến những chuyện trên tập đoàn, đặc biệt khi còn liên quan đến Sunflower. Lần cuối cùng có chút dính líu Sunflower là vụ cô giúp Nhật tìm hiểu về YNE cho dự án của NTFM, từ đó về sau cô tuyệt đối không nói chuyện công việc với Nhật nữa.
- Anh có gặp ông Công và Nhật. Nghe nói đang có lộ trình khoảng năm năm nữa ông Công sẽ về hưu và nhượng lại ghế chủ tịch cho Nhật. Cổ phần Sunflower thì nhà ông Công vẫn nắm phần lớn, Nhật lại có tài nên vụ chuyển giao quyền lực này sẽ thuận lợi thôi.
- …
- Anh cũng nghe nói Bích sẽ được nắm giữ đủ cổ phần để có một chân trong hội đồng quản trị nhưng cơ bản thì không phải làm gì hết, chỉ là đại diện cho hai mẹ con.
- Anh kể với em làm chi? - Cuối cùng An không nhịn được ngắt lời. - Em đâu quan tâm đâu.
Quân cầm cốc nước uống một ngụm.
- Nói thật anh nghe, em rất ghét bà Yến với ông Công đúng không?
Cô gật đầu. Không phải quá rõ ràng sao?
Hắn thở dài:
- Nhưng cứ thế này thì khác gì em ngẩng đầu lên trời nhổ nước bọt? Ông bà ấy có biết gì về em đâu? Dù em có ghét tận xương tận tuỷ thì vẫn chẳng ảnh hưởng gì tới họ.
- …
- Anh mà là em, ghét ai anh sẽ quậy tưng bừng cho người ta ăn không ngon, ngủ không yên mới thôi.
- Em làm gì được họ chớ? - Cô cười méo mó. - Đến anh còn chưa chắc đã thắng nếu đối đầu với Sunflower kia mà.
- Đúng vậy, Blue Ocean và Sunflower gần như tương đương, mỗi bên chiếm lĩnh những lãnh vực khác nhau, anh chả dại gì đi đối đầu… Nhưng em có một vũ khí mà anh không có. - Hắn búng nhẹ vào trán cô. - Là ADN của em.
- Anh lại đang tính thuyết phục em về nhận ông Công đó hả? - An cảnh giác hỏi lại.
- Ừ. - Hắn thẳng thắn gật đầu. - Nhưng không phải vì máu mủ tình thân này nọ. Anh chả quan tâm gì Nhật hay gia đình nhà đó. Anh chỉ quan tâm em thôi.
- …
- Có ấm ức mà không giải toả được thì sẽ thành tâm bệnh, lâu dài gây trầm cảm đấy. - Hắn chép miệng. - Lao đầu vào công việc không phải giải pháp đâu, tin anh đi.
- …
- Thử đặt vấn đề dưới một góc độ khác nhé. Gia đình gần ba mươi năm sống với nhau yên ấm, tự dưng tòi ra đứa con gái trên trời rơi xuống, lại còn là con của chính thất, không loạn nhà loạn cửa lên mới lạ.
An không nói gì nhưng những lời của Quân đã tác động rất mạnh tới cô. Từ khi đọc di thư của bà Cúc, dưới ảnh hưởng của Nhật và Nhi, cô chỉ nghĩ sự việc dưới khía cạnh tha thứ hay không tha thứ từ phía mình. Nhưng nếu xoay chiều góc nhìn, An thấy bản thân có thể trở thành nguồn cơn cho nhiều rắc rối có thể giáng xuống gia đình họ và điều đó làm cô ít nhiều thấy thú vị. Dù sao cô cũng chẳng có bất kỳ tham vọng nào to lớn, thậm chí còn không xác định được mình mong muốn điều gì xảy đến với ông Công bà Yến. Cô không đủ mạnh mẽ để có thể thù hận triệt để hai người đến mức sẵn sàng giết hại hay huỷ hoại họ thân bại danh liệt như trong mấy bộ phim hay mô tả. Cô càng không hoang tưởng năng lực bản thân để mơ mộng lãng mạn xây dựng một đế chế hòng đè bẹp Sunflower để trả thù. Chỉ là trong lòng An có những chấp nhất không thể vượt qua. Ngẫm đi ngẫm lại, nực cười thay, cô buộc phải thừa nhận cách Quân nói là thực tế nhất.
An không phải dạng người có thể bỏ hàng năm ra cân nhắc một vấn đề. Khi đã có ý tưởng thì câu trả lời có hoặc không sẽ được cô quyết định rất nhanh. Dù sao cô cũng làm trong thương trường, nơi không cho người ta nhiều thời gian mà nhấc lên đặt xuống.
Vì vậy, mấy tháng sau cuộc nói chuyện với Quân, cô quyết định gặp Nhật, đề cập việc về nhà “ra mắt”. Khỏi nói hắn đã kinh ngạc thế nào. Hắn từng phải tính trăm phương ngàn kế thuyết phục cô còn chưa ăn thua, vậy mà đùng một cái không báo trước, An lại chủ động đề nghị.
- Sao tự nhiên em thay đổi thế? - Nhật trố mắt, tưởng mình nghe nhầm. - Anh không dám tưởng tượng luôn.
- Anh Quân khuyên em đó. - Cô mỉm cười.
- Xem ra em với Quân hợp nhau đấy nhỉ. - Hắn tò mò nhìn cô. - Dạo này trông em có vẻ rất vui.
An không nói gì. Cô không phản đối là bên cạnh Quân cô thấy vui, hắn luôn tạo cho cô những cảm xúc mà cô chưa bao giờ nghĩ mình có thể có. Hắn không phải người cứng nhắc như mọi người nghĩ còn cô cũng không khô khan như bản thân vẫn tưởng. Chỉ là, có nhiều thứ cô không muốn nghĩ đến, không muốn đối diện nên lờ đi, coi như không nghe thấy, đổi lại hỏi Nhật kế hoạch sắp tới.
- Tối nay về anh nói luôn, nếu không có gì thay đổi thì mai em qua.
- Có gấp quá không? - An đột nhiên thấy e sợ.
- Đằng nào chả nói thì sớm hơn muộn.
………………
Trong phòng làm việc của ông Công tại nhà riêng.
- Con đánh giá việc hợp tác với Blue Ocean thế nào?
- Con nghĩ là ổn. Sau hợp tác giữa NTFM và YNE, con rất yên tâm về Quân.
- Ừm… bố rất thích thằng Quân. - Ông Công gật gù. - Thanh niên như nó hiếm lắm. Đứa nào có tài như con thì lại quá phóng túng… Thế nên đợt con Bích vào YNE làm bố không phản đối, nghĩ là thêm cơ hội cho chúng nó tiếp xúc.
Nhật nhún vai.
- Nhưng hai đứa không hợp nhau thì đành chịu chứ làm thế nào được?
- Nhà ông Tường cũng lạ, có hai thằng con trai, thằng đầu thì biệt tăm biệt tích, thằng thứ hai cái gì cũng ổn nhưng số vất vả. Hình như nó vẫn còn ám ảnh chuyện hồi xưa.
- Con không nghĩ thế. - Nhật khoát tay. - Mà bố này, có một chuyện con muốn nói, khá phức tạp.
Ông Công nhìn hắn vẻ dò hỏi.
- Lâu nay bố có nghe tin gì về mẹ không? Mẹ đẻ con chứ không phải mẹ Yến.
Ông Công giật mình. Đã hàng chục năm nay Nhật không hề đề cập tới bà Cúc. Bản thân ông cũng đã quên bà từ lâu, nếu có nghĩ thì chỉ vì dây mơ rễ má liên quan tới số tài sản bà còn đứng tên ở Sunflower mà thôi. Cách Nhật đề cập vấn đề làm ông hơi bất ngờ, dường như hắn biết điều gì đó mà ông không biết.
- Không một chút nào. Mẹ bặt tin từ hồi bỏ đi. - Ông thận trọng đáp. - Bố chỉ nghe nói mẹ con đã ra nước ngoài, hình như tái hôn rồi.
Nhật im lặng một chút, biết rằng câu chuyện sắp tiết lộ sẽ thay đổi mọi thứ mãi mãi. Hắn yêu gia đình mình nhưng cũng thương An không kém. Em gái hắn cần được trao trả những gì mà con bé xứng đáng.
- Mẹ không ra nước ngoài đâu bố… Thực ra mẹ ở gần, à không, đã ở gần hơn bố con mình nghĩ rất nhiều.
- Con nói gì vậy? - Ông Công sững người. - Sao con biết được?
- Cách đây hơn một năm, có người đến tìm và nói con biết mọi chuyện về mẹ. Con đã phải hứa sẽ không nói với bố… cho tới hôm nay.
Nhật vừa kể lại câu chuyện vừa đặt lên bàn mọi giấy tờ hắn có, bản copy di thư của bà Cúc, những bức ảnh bà chụp cùng An, lý lịch của An và cuối cùng là tờ giấy xét nghiệm ADN xác nhận hắn và cô là anh em ruột.
Ông Công im lặng rất lâu, xem đi xem lại tất cả mọi giấy tờ. Bản lĩnh một doanh nhân giúp ông vẫn ngồi vững nhưng nhìn ánh mắt dại đi của ông, Nhật hiểu bố mình đang rất sốc. Cũng phải thôi, hắn nghĩ, trong vòng năm phút vừa hay tin vợ cũ đã chết, vừa biết mình có một đứa con gái hai sáu tuổi, không lên cơn đau tim là may lắm rồi.
- Con bé… con bé đang ở đâu?
- An ở một chung cư gần đây và đang làm cố vấn tài chính cho YNE. Con bé rất giỏi, con nghĩ nó được thừa hưởng trí tuệ từ mẹ.
- Ừ, mẹ con là người xuất sắc hiếm có. - Ông Công lầm bầm như nói với chính mình.
- Mà bố tin được không, giờ nó còn là bạn gái Quân nữa.
- Hả? - Ông giật mình. - Thế Quân có biết thân thế nó không?
- Có, nó có nói với Quân nhưng cậu ta theo đuổi nó từ trước khi biết kìa.
- Tính tình An thế nào con?
- Rất khái tính, có đạo đức, biết điều, bề ngoài hiền lành nhưng bên trong cực kỳ quyết liệt. Nó cấm con không được tiết lộ với bố nên con cứ phải qua lại lén lút suốt. - Nhật khẽ cười. - Đâm ra không ít người nghĩ An là bạn gái con. Đến Bích còn tưởng vậy mà.
- Giống hệt mẹ nó…
Một thoáng im lặng bao trùm, mỗi người đều theo đuổi những ý nghĩ riêng. Nhật nhìn bố một lát, rồi bật ra câu hỏi hắn đã thắc mắc từ lâu:
- Bố có ân hận vì những gì đã xảy ra không?
- Ân hận chuyện gì? - Ánh mắt ông xa xăm như thể tâm trí đã trôi về một miền ký ức xưa cũ. - Bố không bao giờ ân hận vì mấy chục năm bên mẹ Yến và có Bích. Điều duy nhất bố ân hận là đã để mối quan hệ với mẹ con xấu đến mức không còn khả năng cứu vãn. Nếu có thể quay lại, bố sẽ giải quyết mọi việc với mẹ con rõ ràng, đàng hoàng hơn và dứt khoát không để An có một cuộc sống như vậy.
- …
- Mẹ con là người đã sát cánh bên bố trong những ngày đầu thành lập Sunflower, bố biết ơn và luôn thấy có lỗi với mẹ con rất nhiều nhưng khi duyên và nợ đã hết…
- Con hiểu vấn đề bố ạ, có lẽ vì con cũng là đàn ông… nhưng bố cần chuẩn bị tinh thần là An thì không đâu.
Sau đó, bà Yến và Bích được gọi vào phòng, tóm tắt lại câu chuyện. Bà Yến tất nhiên kinh ngạc nhưng thái độ rất hợp tác bởi dường như đã xác định từ lâu chuyện này chỉ là sớm muộn. Nhiều năm sống cùng ông Công, bà đã mắt nhắm mắt mở chuyện phong lưu của chồng và luôn sẵn sàng tinh thần chấp nhận một, hai đứa con riêng có thể tìm đến. Điều bất ngờ lớn nhất với bà chỉ là An lại là con của bà Cúc chứ không phải một tình nhân ngoài luồng nào đó.
Về phần Bích, sau mấy giây choáng váng và hàng tá câu hỏi xác nhận, cô lặng thinh không nói nên lời. Cuối cùng cô đã hiểu lý do vì sao An luôn tỏ ra ác cảm với mình, và trong chừng mực nào đấy cô phải thừa nhận thái độ đó là thoả đáng. Nhưng mặt khác, cảm giác mặc cảm, cay đắng đối với An lại càng đậm nét. Thân thế của Bích, thứ duy nhất khiến cô vượt trội giờ cũng thuộc về An, có điều, cô lại không căm hận An nhiều như cô nghĩ mình nên thế. Bản tính quá hiền lành khiến Bích không thể căm ghét được cô chị cùng cha khác mẹ này, ngược lại, nếu không liên quan tới Quân, cô nghĩ mình sẽ rất yêu thương và mong muốn bù đắp cho những thiệt thòi An đã phải chịu. Những cảm xúc mâu thuẫn khiến Bích thấy bản thân rất vô dụng. Còn gì thảm hại hơn khi người mình thích không có được còn người mình ghét cũng không ghét nổi?
Trong một phút giây thoảng qua, Bích bỗng tự hỏi, phải chăng sự có mặt của cô trên cuộc đời này là điều thừa thãi đối với tất cả?
_________________
[1] My house, my rule: nhà của tôi, luật của tôi, câu này thường là bố mẹ dùng để nói con cái, ý là chừng nào còn phụ thuộc thì phải vâng lời nhưng ở đây An cố tình nói nghĩa đen là đang ở trong nhà cô thì phải theo ý cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.