Chương 21: Kỳ nghỉ phép bất đắc dĩ
Sherry
18/02/2023
Quý tươi cười đưa An chiếc phong bì khổ lớn rồi cầm tách cafe nhấp một ngụm. Lâu lắm rồi anh mới có cảm giác hạnh phúc lâng lâng tới vậy. Dường như vị cafe cũng đậm đà ngon ngọt hơn mọi lần.
Tài liệu Quý đưa là phiếu xét nghiệm của mẹ anh, tuy không hiểu hết những từ ngữ chuyên môn nhưng An cũng nắm được sơ sơ là kết quả rất tốt.
- Mọi chỉ số đều đã ổn, mẹ anh chính thức kết thúc quá trình điều trị, trở lại cuộc sống bình thường. Bác sĩ không khẳng định bà đã khỏi hẳn hay chưa nhưng cơ bản là có thể yên tâm.
- Dạ, chúc mừng anh cùng gia đình. - Cô mỉm cười.
- Anh thực sự biết ơn em. Nếu không nhờ có em…
- Anh đừng nói vậy. - An vội ngắt lời. - Em đã giải thích rất nhiều lần rồi, em chỉ giới thiệu dì cho Nhi, nhỏ cần bệnh nhân, dì cần điều trị chớ không ai chịu ơn ai hết trơn hết trọi.
- Dù em có nói gì đi nữa thì đối với gia đình anh, em và Nhi vẫn là ân nhân. - Quý đặt xuống trước mặt An một hộp quà. - Không phải cái gì đáng giá đâu, mẹ anh tự tay đan hai cái khăn tặng em và Nhi, đây là của em còn Nhi thì bao giờ gặp anh sẽ đưa sau.
- Dạ, anh cho em gửi lời cám ơn dì nghen. - An cảm động mở hộp lấy chiếc khăn rồi quàng luôn lên cổ, bất chấp một vài lỗi đan không đều và màu sắc có phần hơi… phản chủ. - Ở ngoài này em thường bị đau họng nên thích khăn lắm.
Quý mỉm cười. Đối với An, ngoài biết ơn, anh còn dành cho cô sự tôn trọng lớn. Giữa xã hội xô bồ phức tạp ngày nay, thật quá khó để tìm được những người chân thành, tử tế như An hay Thành. Tuy ít nói nhưng không có nghĩa là Quý không để ý. Anh từng bắt gặp nhiều lần An và Thành đi cùng nhau, nét tươi cười vui vẻ của cả hai đã nói lên tất cả, hơn ai hết, anh thật lòng chúc phúc cho người mà bấy lâu anh đã coi như ruột thịt. Nhưng thời gian gần đây Quý không thấy bóng dáng An còn Thành thì ủ rũ khác thường. Vì vậy anh đã rủ cô đi cafe, ngoài đưa quà mẹ gửi còn tính tranh thủ nhắc qua việc này.
- Đợt trước em hỏi anh mấy thuật ngữ về công nghệ, anh có tìm được một quyển sách khá phù hợp, lúc nào rảnh em qua lấy nhé, anh để ở phòng, nãy đi vội quên mất.
- Dạ, cám ơn anh nhiều nghen.
- Sao dạo này em ít sang phòng anh? Đúng lúc mua được sách thì chả thấy em đâu cả.
- Em mắc việc khác. - Cô cố nặn ra nụ cười tự nhiên nhất có thể. - Cả khối Công nghệ ngán em quá trời mà, em không qua chất vấn giấy tờ này nọ mọi người chắc mừng ha?
- Ai ngán chứ có người không ngán đâu.
An lảng đi, xem như không nghe thấy. Cô biết mọi người trong công ty vẫn lén săm soi mối quan hệ của cô và Thành. Trước An không bận tâm nhưng giờ mỗi ánh mắt tò mò, mỗi câu nói bóng gió đều là những mũi kim đâm sâu vào nỗi thương tổn trong lòng cô. Đã gần hai tuần cô và Thành chủ động tránh mặt nhau. Có đôi lần về muộn gặp hắn ở bãi xe, An đều ngoảnh mặt đi thẳng. Thời gian cô ngồi trên văn phòng ngày càng nhiều, đến mức vài đồng nghiệp còn đùa rằng cô nên mang quần áo lên công ty ở luôn đỡ mất công đi lại. Một mình An giải quyết khối lượng công việc tương đương ba người, chưa kể tới vài kế hoạch Quân bí mật giao cho. Nhưng thay vì chán ghét, cô luôn thầm cảm ơn vì còn có công việc để giúp cô thoát khỏi những suy nghĩ linh tinh. Cô không muốn sáng ngủ dậy lại phải lấy đá chườm đôi mắt sưng húp nữa.
Nhận thấy sắc mặt An trở nên gượng gạo, Quý liền trả tiền cafe rồi xin phép về trước. Anh biết lúc này cô đang muốn ngồi một mình.
Bên ngoài trời lại đổ mưa.
………………
Nguyệt chìa cho An hộp chocolate giục cô lấy một viên.
- Đâu ra vậy chị?
- Sếp mới đi công tác về mà em không biết hả? Cố vấn thân cận vô tâm quá. - Nguyệt cười.
An liếc lại lịch, đúng là hôm nay Quân về mà vì bận cô đã quên khuấy. Nhưng cũng chẳng sao vì mọi công việc cần thiết cô đã gửi hắn từ trước.
- An, sếp gọi em kìa. - Trưởng nhóm kiểm toán vừa bước vào liền réo cô. - Chuẩn bị tinh thần đi.
- Sao thế? Lại bị quay hả? - Cả phòng Tài chính kế toán nhao nhao.
- Đang mệt chết đây, sếp là siêu nhân chứ không phải người thường đâu. - Chị ta than thở. - Đi công tác mấy tuần lễ mà từ sân bay về thẳng phòng làm việc không thèm nghỉ ngơi. Tôi vừa phải báo cáo hết một lượt công việc tồn đọng, chóng hết cả mặt.
Cả phòng đầy thông cảm nhìn An chật vật ôm mấy file tài liệu dày cộp cùng chiếc laptop đi ra. Sự ưu ái Quân dành cho cô toàn bộ công ty đều biết nhưng không một ai buông lời gièm pha, bởi trong thâm tâm, họ đều thấy cô xứng đáng. Bình thường, chỉ vài dịp trong năm như tổng kết quý hay lúc có dự án nhân viên YNE mới phải ăn ngủ ở công ty, riêng mình An thì dù đông hay hè, ngày nghỉ hay ngày thường đều dành phần lớn thời gian trên văn phòng. Vì vậy, chẳng mấy ai ghen tị với An dù cô lương cao và được sếp tin tưởng. Một cô gái trẻ, tương đối xinh xắn mà lủi thủi còm cõi như bà cô, không có cả thời gian tiêu tiền, hẹn hò, gặp gỡ bạn bè thì nhiều tiền để làm gì? Còn chuyện được sếp tin tưởng? Cũng chẳng đáng ghen tị vì càng tin tưởng càng chỉ tổ lắm việc.
An vừa đến trước phòng Quân, đang loay hoay tìm cách gõ cửa thì cửa bật mở, hắn chẳng nói chẳng rằng bước tới nhấc hết chỗ tài liệu khỏi tay cô mang vào trong.
- Anh đi đường dài về có mệt không? - An ngồi xuống đối diện hắn rụt rè lên tiếng.
- Giờ mới được câu xã giao. - Quân lạnh lùng nhìn cô. - Điện thoại em đâu?
An vội rút điện thoại ra kiểm tra. Từ sáng lúc mới đến công ty cô đã quẳng nó vào một góc không hề nhòm ngó. Trên màn hình hiện lên năm cuộc gọi lỡ và mấy tin nhắn từ hắn.
- Em xin lỗi…
- Anh mà cố liên lạc với em khi gặp nguy hiểm thì chắc chết mất xác rồi. - Giọng nói không giấu chút hờn giận.
- …
Một hộp quà nhỏ được đưa tới trước mặt An.
- Chúc mừng sinh nhật em dù hơi muộn!
An bóc ra và giật mình nhìn chiếc vòng tay bằng dây tết xâu qua một viên đá hình thoi tròn màu trắng nâu đan xen khảm những khoanh tròn nhỏ. Chiếc vòng đơn sơ, cũ xỉn như một món đồ lưu niệm rẻ tiền nhưng hơn ai hết, An hiểu giá trị của nó. Niềm đam mê và kiến thức về đồ cổ của bà Cúc đã dạy An rất nhiều thứ, trong đó có món trang sức tâm linh cổ xưa này.
- Dzi? [1] - An nhẹ nhàng đưa ra dưới đèn ngắm nghía. - Tám mắt, còn là Old Dzi nữa.
- Chính xác trăm phần trăm! - Quân không nhịn được nở nụ cười hết sức thoả mãn. Hắn đã không sai khi lựa món quà này tặng cô.
An ngắm nghía một hồi rồi cẩn thận đặt lại vào hộp, đẩy về phía hắn, rành rọt nói:
- Nếu em không nhầm thì giá của nó ít nhất cũng khoảng hai trăm ngàn đô, em không dám nhận đâu.
Thực ra, An không biết rằng chiếc vòng nằm trong bộ sưu tập đặc biệt của Quân về đồ tâm linh Tây Tạng. Nhiều năm trước, để “săn” được bộ sưu tập này, ngoài nhiều tháng ròng rã làm việc qua điện thoại với mấy tay môi giới, hắn đã phải đích thân mang theo chuyên gia cùng các thiết bị máy móc đi Tây Tạng một tuần. Viên đá trên tay An chưa thấm vào đâu so với những món đồ khác trong bộ sưu tập nhưng đối với Quân, thời gian và công sức hắn đã bỏ ra còn đáng giá gấp nhiều lần khoản tiền phải chi. Nhưng tất nhiên hắn không định kể lể toàn bộ quá trình đó cho cô.
Quân chẳng buồn tranh cãi, hắn nắm lấy tay An luồn chiếc vòng vào và chỉnh dây tới khi vừa cổ tay:
- Đừng để ý giá cả, chỉ cần em đeo nó là anh vui rồi. Em từng tặng anh vòng ngọc cổ Trung Quốc thì giờ anh tặng em đá Dzi Tây Tạng, thế là huề, đúng không?
Gò má An hơi hồng lên. Không biết vô tình hay cố ý mà cách Quân nói như thể hai người đã trao tín vật làm tin, lại còn do cô chủ động đưa trước. An biết hắn sẽ không cho cô trả món quà, giống như cô từng “ép” hắn phải nhận chiếc vòng ngọc nên đành mỉm cười cảm ơn. Dù sao đối với cô mà nói, chiếc vòng hai đô hay hai trăm ngàn đô chẳng có gì khác nhau bởi cô sẵn sàng trả lại hắn bất cứ lúc nào. Mải suy nghĩ, mãi An mới nhận ra Quân vẫn đang nắm tay mình vội bối rối rút lại.
Hắn không làm khó cô, thay vào đó mở tập tài liệu cô mang lên, chăm chú xem.
- Anh có việc nhờ em, tuyệt đối bí mật. - Quân nói khi kết thúc buổi làm việc.
……
- Mình mắc chút việc nhà nên sẽ nghỉ phép hai tuần, bắt đầu từ thứ hai tới. - An thông báo vào cuối giờ chiều. - Mọi người cần làm gì với mình thì làm liền trong tuần này nha.
- Ừ, giải quyết xong việc tranh thủ nghỉ ngơi đi. - Nguyệt cười. - Chứ em nêu tấm gương sáng quá làm bọn chị phát ngại.
- Lẽ ra ngoài lương, sếp còn phải thưởng riêng cho chị An nhiều chứ nhỉ. - Ngân chép miệng, giọng nửa đùa nửa thật. - Kiếm đâu ra một nhân viên mẫn cán như chị chứ.
- Ủa chị có vòng tay mới hở? - Ngọc Bích bỗng à lên. “Yêu nữ hàng hiệu” như cô tất nhiên phải là người đầu tiên phát hiện ra món phụ kiện mới trên tay An.
- Ừ, quà của sếp. - Cô đáp nhỏ.
Ngân lanh chanh sấn tới cầm tay cô lên ngắm nghía, không cần biết cô có đồng ý hay không.
- Đâu em xem nào… Eo xấu thế, sếp quá đáng thật sự luôn. - Cô nàng lè lưỡi. - Đúng kiểu vào mấy hàng lưu niệm địa phương quơ đại một cái lởm khởm mang về tặng. Chị đừng có bị lừa bởi mấy thứ dớ dẩn này nhé, toàn là chiêu “tranh thủ cảm tình cấp dưới” cũ rích để chị dốc sức cống hiến thôi.
- Sao mày biết hả? - Nguyệt bĩu môi.
- Trên phim chiếu suốt, em còn lạ!
- Thì chị An phải giỏi mới được sếp “tranh thủ cảm tình” chứ, dù sao cũng là có quan tâm còn gì. - Ngọc Bích nhỏ nhẹ nói, mắt thoáng qua vẻ ghen tị. May mắn cô đã kịp kiềm chế nửa câu cuối “Chị muốn mà không được đây này”.
- Chị Bích nhà đại gia có khác. - Ngân thành thật xuýt xoa. - Chị quan tâm khía cạnh tinh thần chứ em nghèo rớt mồng tơi nên thực tế lắm, em chỉ thích đồ có giá trị thôi.
- Đâu có. - Bích yếu ớt phản đối.
- Con Ngân nói đúng đấy. - Một người khác xen vào. - Giờ ai quan tâm ba cái đồ lưu niệm rẻ tiền nữa. Muốn biết thành ý người ta thế nào, cứ xem chất lượng quà tặng trước đã. Đừng vẩn vơ mấy thứ hão huyền kẻo có ngày sấp mặt.
Lẳng lặng nghe cuộc đối thoại, An chợt nhận ra Quân là người chu đáo, kín kẽ đến mức nào. Nãy cô không hiểu vì sao hắn lại lựa đá Dzi dù biết cô không theo đạo, cũng chẳng hề quan tâm mấy vật phẩm phong thuỷ tâm linh kiểu này, chưa kể hình thức chiếc vòng thì tầm thường, giá còn đắt hơn những món trang sức hàng hiệu cả trăm lần. Nhưng giờ thì An hiểu. Nhờ vẻ ngoài khiêm tốn của nó, cô có thể thoải mái trưng món quà sếp tặng mà không thu hút sự chú ý để gây thêm điều tiếng thị phi, thứ mà cô đã có thừa.
An xoay nhẹ viên đá trên cổ tay, khẽ mỉm cười.
………………
An sắp xếp ít quần áo, tư trang vào một chiếc vali nhỏ, cân nhắc mang theo cái này bỏ lại cái kia. Hai tuần nghỉ phép ư? Cô lắc đầu. Bản thân cô còn không tin nổi một con nghiện công việc như mình lại đột ngột nghỉ phép, vậy mà không một ai thắc mắc. Quân nói đúng, ngoài cô ra chẳng ai thấy việc xin nghỉ phép dài là bất bình thường.
Nhưng sự thật là kỳ nghỉ của An chỉ có tiếng mà không có miếng. Tất cả vì cái nhiệm vụ “tuyệt đối bí mật” Quân giao.
- Em đọc báo sáng nay chưa? - Thấy An lắc đầu, Quân nói tiếp. - Cazino-4-all mới bị đánh sập rồi.
- Trang cờ bạc trực tuyến lớn nhất hiện nay đúng không anh? - Cô hơi nhíu mày. - Hình như công ty đó từng là khách hàng bên mình, cũng lâu rồi, từ đợt anh không điều hành.
- Ừ, anh đã xem xét xử lý nhưng mới chỉ bề nổi. Tưởng thế là xong, ai dè… - Hắn chán nản ngả lưng vào ghế. - Anh vừa được báo riêng là nhân vụ này sẽ thanh kiểm tra toàn bộ hoạt động năm năm gần đây của các công ty công nghệ lớn, trong đó có YNE.
- Bao giờ anh biết không? - An giật mình.
- Khoảng ba tuần nữa… nên anh mới phải nhờ em.
- Dạ, nếu làm được gì em chắc chắn sẽ làm.
- Trừ đi năm vừa xong và mấy năm trước đó anh trực tiếp điều hành thì mất một năm không sâu sát và một năm rời hẳn khỏi vị trí… Tính ra có khoảng hai năm anh cần em kiểm tra lại giấy tờ, xét từng hoá đơn chứng từ thu chi, từng hợp đồng khách hàng xem có gì bất thường không.
- Dạ được, nhưng để em mang về nhà làm nha, chứ không làm sao giữ bí mật?
- Không, về nhà em quá nguy hiểm, nếu lộ ra thì rắc rối lớn, ảnh hưởng cả Blue Ocean. Anh có một chỗ an toàn hơn rất nhiều.
- Dạ.
- Em báo mọi người là hai tuần tới em nghỉ phép, anh sẽ đưa em đến đấy. Chuyện này tuyệt đối bí mật nhé.
- Vậy còn giấy tờ?
- Tự anh sẽ qua công ty lưu trữ chuyển về trong tuần này.
An gật gật đầu thay câu trả lời rồi xin phép về. Quân bước ra định mở cửa cho cô nhưng vừa chạm vào tay nắm thì hắn bỗng quay lại, giọng đặc biệt nghiêm túc:
- Xin lỗi vì đã làm phiền em nhưng ngoài em ra anh không tin ai khác.
- Phiền gì chớ. - Cô giơ cổ tay đeo chiếc vòng đá lên ngang mặt, nhìn hắn cười. - Anh trả công em hậu hĩnh quá mà, em cám ơn anh còn chưa hết nữa kìa.
Nụ cười tươi tắn khiến gương mặt An sáng lên, xoá đi nét ủ rũ cố giấu trước đó. Quân hơi ngẩn người, bất giác tiến sát lại phía An khiến trong thoáng chốc tim cô đập mạnh vì khoảng cách quá gần giữa hai người. Cô không thể lùi lại bởi lưng đã chạm vào giá sách lớn phía sau. Quân đưa tay lên sát mặt cô, lướt nhẹ qua mấy sợi tóc mai rồi… duỗi thẳng ra sau rút một cuốn sách trên giá.
- Quyển này rất hay, cho em mượn đấy. - Hắn dúi vào tay cô quyển sách dày cộp, tỉnh bơ nói. Liếc mắt nhìn gáy sách thêm lần nữa, hắn bổ sung. - Nếu thích em cứ cầm luôn cũng được.
“Kỹ thuật gõ phách trong nghệ thuật ca trù”, An ngồi bên chiếc vali đang mở và đống đồ ngổn ngang chưa xếp xong, bần thần đọc lại tựa sách rồi thở dài. Tay cô vuốt nhẹ bìa sách mới cứng chưa có dấu hiệu động vào, tự hỏi Quân thấy gì hay ho hấp dẫn ở kỹ thuật gõ phách khi bản thân hắn còn không bao giờ nghe ca trù?
An vẫn nhớ, năm ngoái chính cô đã ký nháy hợp đồng tài trợ chi phí in một số ấn phẩm thuộc chương trình quảng bá nghệ thuật dân gian, trong đó có đầu sách này. Và đơn vị nhận tài trợ về sau có tặng lại một trăm cuốn để cảm ơn. Ngoài quyển cô đang cầm trên tay, chín mươi chín cuốn còn lại vẫn nằm nguyên trong kho dù Quân đã ba lần ra thông báo phát miễn phí, ai muốn cứ lấy tự nhiên.
_______________
Chú thích:
[1] Đá Dzi hay còn gọi là Mã Não Tây Tạng hay Thiên Châu là một loại đá có nguồn gốc từ Tây Tạng, độ cứng rất lớn chỉ sau kim cương. Khác kim cương, ruby và các loại đá quý khác, Dzi không bóng bẩy lấp lánh mà chủ yếu mang giá trị tâm linh, được người Tây Tạng chế tác thành trang sức như vòng tay, vòng cổ, đeo như bùa hộ mệnh. Bề mặt đá Dzi thường có hoa văn do người thợ khảm vào bằng tay. Cách thức để làm ra những viên Dzi này vẫn còn là bí ẩn bởi bất chấp độ cứng của đá, hình vẽ trên Dzi luôn trường tồn với thời gian. Hoa văn phổ biến nhất của Dzi là những khoanh tròn nhỏ được gọi là mắt, có số lượng từ một đến mười hai mắt mỗi viên. Số mắt trên Dzi đều mang ý nghĩa riêng. Ví dụ như viên Dzi Quân tặng An có tám mắt, ý nghĩa là buông bỏ, giải trừ những suy nghĩ tiêu cực, mang tới sự bình an trong tâm hồn trong khi viên chín mắt có ý nghĩa tài lộc, may mắn, sức khoẻ. Dzi có rất nhiều loại và giá khác nhau. Dzi giả làm từ bột đá ép, thuỷ tinh, nhựa giá chỉ vài chục dollar, New Dzi tuổi 100-200 năm giá khoảng vài ngàn dollar còn những viên Old Dzi niên đại ngàn năm giá có thể lên tới hàng triệu dollar, tùy vào chất lượng đá, hoa văn, vv. (Nguồn: tổng hợp từ Internet)
Tài liệu Quý đưa là phiếu xét nghiệm của mẹ anh, tuy không hiểu hết những từ ngữ chuyên môn nhưng An cũng nắm được sơ sơ là kết quả rất tốt.
- Mọi chỉ số đều đã ổn, mẹ anh chính thức kết thúc quá trình điều trị, trở lại cuộc sống bình thường. Bác sĩ không khẳng định bà đã khỏi hẳn hay chưa nhưng cơ bản là có thể yên tâm.
- Dạ, chúc mừng anh cùng gia đình. - Cô mỉm cười.
- Anh thực sự biết ơn em. Nếu không nhờ có em…
- Anh đừng nói vậy. - An vội ngắt lời. - Em đã giải thích rất nhiều lần rồi, em chỉ giới thiệu dì cho Nhi, nhỏ cần bệnh nhân, dì cần điều trị chớ không ai chịu ơn ai hết trơn hết trọi.
- Dù em có nói gì đi nữa thì đối với gia đình anh, em và Nhi vẫn là ân nhân. - Quý đặt xuống trước mặt An một hộp quà. - Không phải cái gì đáng giá đâu, mẹ anh tự tay đan hai cái khăn tặng em và Nhi, đây là của em còn Nhi thì bao giờ gặp anh sẽ đưa sau.
- Dạ, anh cho em gửi lời cám ơn dì nghen. - An cảm động mở hộp lấy chiếc khăn rồi quàng luôn lên cổ, bất chấp một vài lỗi đan không đều và màu sắc có phần hơi… phản chủ. - Ở ngoài này em thường bị đau họng nên thích khăn lắm.
Quý mỉm cười. Đối với An, ngoài biết ơn, anh còn dành cho cô sự tôn trọng lớn. Giữa xã hội xô bồ phức tạp ngày nay, thật quá khó để tìm được những người chân thành, tử tế như An hay Thành. Tuy ít nói nhưng không có nghĩa là Quý không để ý. Anh từng bắt gặp nhiều lần An và Thành đi cùng nhau, nét tươi cười vui vẻ của cả hai đã nói lên tất cả, hơn ai hết, anh thật lòng chúc phúc cho người mà bấy lâu anh đã coi như ruột thịt. Nhưng thời gian gần đây Quý không thấy bóng dáng An còn Thành thì ủ rũ khác thường. Vì vậy anh đã rủ cô đi cafe, ngoài đưa quà mẹ gửi còn tính tranh thủ nhắc qua việc này.
- Đợt trước em hỏi anh mấy thuật ngữ về công nghệ, anh có tìm được một quyển sách khá phù hợp, lúc nào rảnh em qua lấy nhé, anh để ở phòng, nãy đi vội quên mất.
- Dạ, cám ơn anh nhiều nghen.
- Sao dạo này em ít sang phòng anh? Đúng lúc mua được sách thì chả thấy em đâu cả.
- Em mắc việc khác. - Cô cố nặn ra nụ cười tự nhiên nhất có thể. - Cả khối Công nghệ ngán em quá trời mà, em không qua chất vấn giấy tờ này nọ mọi người chắc mừng ha?
- Ai ngán chứ có người không ngán đâu.
An lảng đi, xem như không nghe thấy. Cô biết mọi người trong công ty vẫn lén săm soi mối quan hệ của cô và Thành. Trước An không bận tâm nhưng giờ mỗi ánh mắt tò mò, mỗi câu nói bóng gió đều là những mũi kim đâm sâu vào nỗi thương tổn trong lòng cô. Đã gần hai tuần cô và Thành chủ động tránh mặt nhau. Có đôi lần về muộn gặp hắn ở bãi xe, An đều ngoảnh mặt đi thẳng. Thời gian cô ngồi trên văn phòng ngày càng nhiều, đến mức vài đồng nghiệp còn đùa rằng cô nên mang quần áo lên công ty ở luôn đỡ mất công đi lại. Một mình An giải quyết khối lượng công việc tương đương ba người, chưa kể tới vài kế hoạch Quân bí mật giao cho. Nhưng thay vì chán ghét, cô luôn thầm cảm ơn vì còn có công việc để giúp cô thoát khỏi những suy nghĩ linh tinh. Cô không muốn sáng ngủ dậy lại phải lấy đá chườm đôi mắt sưng húp nữa.
Nhận thấy sắc mặt An trở nên gượng gạo, Quý liền trả tiền cafe rồi xin phép về trước. Anh biết lúc này cô đang muốn ngồi một mình.
Bên ngoài trời lại đổ mưa.
………………
Nguyệt chìa cho An hộp chocolate giục cô lấy một viên.
- Đâu ra vậy chị?
- Sếp mới đi công tác về mà em không biết hả? Cố vấn thân cận vô tâm quá. - Nguyệt cười.
An liếc lại lịch, đúng là hôm nay Quân về mà vì bận cô đã quên khuấy. Nhưng cũng chẳng sao vì mọi công việc cần thiết cô đã gửi hắn từ trước.
- An, sếp gọi em kìa. - Trưởng nhóm kiểm toán vừa bước vào liền réo cô. - Chuẩn bị tinh thần đi.
- Sao thế? Lại bị quay hả? - Cả phòng Tài chính kế toán nhao nhao.
- Đang mệt chết đây, sếp là siêu nhân chứ không phải người thường đâu. - Chị ta than thở. - Đi công tác mấy tuần lễ mà từ sân bay về thẳng phòng làm việc không thèm nghỉ ngơi. Tôi vừa phải báo cáo hết một lượt công việc tồn đọng, chóng hết cả mặt.
Cả phòng đầy thông cảm nhìn An chật vật ôm mấy file tài liệu dày cộp cùng chiếc laptop đi ra. Sự ưu ái Quân dành cho cô toàn bộ công ty đều biết nhưng không một ai buông lời gièm pha, bởi trong thâm tâm, họ đều thấy cô xứng đáng. Bình thường, chỉ vài dịp trong năm như tổng kết quý hay lúc có dự án nhân viên YNE mới phải ăn ngủ ở công ty, riêng mình An thì dù đông hay hè, ngày nghỉ hay ngày thường đều dành phần lớn thời gian trên văn phòng. Vì vậy, chẳng mấy ai ghen tị với An dù cô lương cao và được sếp tin tưởng. Một cô gái trẻ, tương đối xinh xắn mà lủi thủi còm cõi như bà cô, không có cả thời gian tiêu tiền, hẹn hò, gặp gỡ bạn bè thì nhiều tiền để làm gì? Còn chuyện được sếp tin tưởng? Cũng chẳng đáng ghen tị vì càng tin tưởng càng chỉ tổ lắm việc.
An vừa đến trước phòng Quân, đang loay hoay tìm cách gõ cửa thì cửa bật mở, hắn chẳng nói chẳng rằng bước tới nhấc hết chỗ tài liệu khỏi tay cô mang vào trong.
- Anh đi đường dài về có mệt không? - An ngồi xuống đối diện hắn rụt rè lên tiếng.
- Giờ mới được câu xã giao. - Quân lạnh lùng nhìn cô. - Điện thoại em đâu?
An vội rút điện thoại ra kiểm tra. Từ sáng lúc mới đến công ty cô đã quẳng nó vào một góc không hề nhòm ngó. Trên màn hình hiện lên năm cuộc gọi lỡ và mấy tin nhắn từ hắn.
- Em xin lỗi…
- Anh mà cố liên lạc với em khi gặp nguy hiểm thì chắc chết mất xác rồi. - Giọng nói không giấu chút hờn giận.
- …
Một hộp quà nhỏ được đưa tới trước mặt An.
- Chúc mừng sinh nhật em dù hơi muộn!
An bóc ra và giật mình nhìn chiếc vòng tay bằng dây tết xâu qua một viên đá hình thoi tròn màu trắng nâu đan xen khảm những khoanh tròn nhỏ. Chiếc vòng đơn sơ, cũ xỉn như một món đồ lưu niệm rẻ tiền nhưng hơn ai hết, An hiểu giá trị của nó. Niềm đam mê và kiến thức về đồ cổ của bà Cúc đã dạy An rất nhiều thứ, trong đó có món trang sức tâm linh cổ xưa này.
- Dzi? [1] - An nhẹ nhàng đưa ra dưới đèn ngắm nghía. - Tám mắt, còn là Old Dzi nữa.
- Chính xác trăm phần trăm! - Quân không nhịn được nở nụ cười hết sức thoả mãn. Hắn đã không sai khi lựa món quà này tặng cô.
An ngắm nghía một hồi rồi cẩn thận đặt lại vào hộp, đẩy về phía hắn, rành rọt nói:
- Nếu em không nhầm thì giá của nó ít nhất cũng khoảng hai trăm ngàn đô, em không dám nhận đâu.
Thực ra, An không biết rằng chiếc vòng nằm trong bộ sưu tập đặc biệt của Quân về đồ tâm linh Tây Tạng. Nhiều năm trước, để “săn” được bộ sưu tập này, ngoài nhiều tháng ròng rã làm việc qua điện thoại với mấy tay môi giới, hắn đã phải đích thân mang theo chuyên gia cùng các thiết bị máy móc đi Tây Tạng một tuần. Viên đá trên tay An chưa thấm vào đâu so với những món đồ khác trong bộ sưu tập nhưng đối với Quân, thời gian và công sức hắn đã bỏ ra còn đáng giá gấp nhiều lần khoản tiền phải chi. Nhưng tất nhiên hắn không định kể lể toàn bộ quá trình đó cho cô.
Quân chẳng buồn tranh cãi, hắn nắm lấy tay An luồn chiếc vòng vào và chỉnh dây tới khi vừa cổ tay:
- Đừng để ý giá cả, chỉ cần em đeo nó là anh vui rồi. Em từng tặng anh vòng ngọc cổ Trung Quốc thì giờ anh tặng em đá Dzi Tây Tạng, thế là huề, đúng không?
Gò má An hơi hồng lên. Không biết vô tình hay cố ý mà cách Quân nói như thể hai người đã trao tín vật làm tin, lại còn do cô chủ động đưa trước. An biết hắn sẽ không cho cô trả món quà, giống như cô từng “ép” hắn phải nhận chiếc vòng ngọc nên đành mỉm cười cảm ơn. Dù sao đối với cô mà nói, chiếc vòng hai đô hay hai trăm ngàn đô chẳng có gì khác nhau bởi cô sẵn sàng trả lại hắn bất cứ lúc nào. Mải suy nghĩ, mãi An mới nhận ra Quân vẫn đang nắm tay mình vội bối rối rút lại.
Hắn không làm khó cô, thay vào đó mở tập tài liệu cô mang lên, chăm chú xem.
- Anh có việc nhờ em, tuyệt đối bí mật. - Quân nói khi kết thúc buổi làm việc.
……
- Mình mắc chút việc nhà nên sẽ nghỉ phép hai tuần, bắt đầu từ thứ hai tới. - An thông báo vào cuối giờ chiều. - Mọi người cần làm gì với mình thì làm liền trong tuần này nha.
- Ừ, giải quyết xong việc tranh thủ nghỉ ngơi đi. - Nguyệt cười. - Chứ em nêu tấm gương sáng quá làm bọn chị phát ngại.
- Lẽ ra ngoài lương, sếp còn phải thưởng riêng cho chị An nhiều chứ nhỉ. - Ngân chép miệng, giọng nửa đùa nửa thật. - Kiếm đâu ra một nhân viên mẫn cán như chị chứ.
- Ủa chị có vòng tay mới hở? - Ngọc Bích bỗng à lên. “Yêu nữ hàng hiệu” như cô tất nhiên phải là người đầu tiên phát hiện ra món phụ kiện mới trên tay An.
- Ừ, quà của sếp. - Cô đáp nhỏ.
Ngân lanh chanh sấn tới cầm tay cô lên ngắm nghía, không cần biết cô có đồng ý hay không.
- Đâu em xem nào… Eo xấu thế, sếp quá đáng thật sự luôn. - Cô nàng lè lưỡi. - Đúng kiểu vào mấy hàng lưu niệm địa phương quơ đại một cái lởm khởm mang về tặng. Chị đừng có bị lừa bởi mấy thứ dớ dẩn này nhé, toàn là chiêu “tranh thủ cảm tình cấp dưới” cũ rích để chị dốc sức cống hiến thôi.
- Sao mày biết hả? - Nguyệt bĩu môi.
- Trên phim chiếu suốt, em còn lạ!
- Thì chị An phải giỏi mới được sếp “tranh thủ cảm tình” chứ, dù sao cũng là có quan tâm còn gì. - Ngọc Bích nhỏ nhẹ nói, mắt thoáng qua vẻ ghen tị. May mắn cô đã kịp kiềm chế nửa câu cuối “Chị muốn mà không được đây này”.
- Chị Bích nhà đại gia có khác. - Ngân thành thật xuýt xoa. - Chị quan tâm khía cạnh tinh thần chứ em nghèo rớt mồng tơi nên thực tế lắm, em chỉ thích đồ có giá trị thôi.
- Đâu có. - Bích yếu ớt phản đối.
- Con Ngân nói đúng đấy. - Một người khác xen vào. - Giờ ai quan tâm ba cái đồ lưu niệm rẻ tiền nữa. Muốn biết thành ý người ta thế nào, cứ xem chất lượng quà tặng trước đã. Đừng vẩn vơ mấy thứ hão huyền kẻo có ngày sấp mặt.
Lẳng lặng nghe cuộc đối thoại, An chợt nhận ra Quân là người chu đáo, kín kẽ đến mức nào. Nãy cô không hiểu vì sao hắn lại lựa đá Dzi dù biết cô không theo đạo, cũng chẳng hề quan tâm mấy vật phẩm phong thuỷ tâm linh kiểu này, chưa kể hình thức chiếc vòng thì tầm thường, giá còn đắt hơn những món trang sức hàng hiệu cả trăm lần. Nhưng giờ thì An hiểu. Nhờ vẻ ngoài khiêm tốn của nó, cô có thể thoải mái trưng món quà sếp tặng mà không thu hút sự chú ý để gây thêm điều tiếng thị phi, thứ mà cô đã có thừa.
An xoay nhẹ viên đá trên cổ tay, khẽ mỉm cười.
………………
An sắp xếp ít quần áo, tư trang vào một chiếc vali nhỏ, cân nhắc mang theo cái này bỏ lại cái kia. Hai tuần nghỉ phép ư? Cô lắc đầu. Bản thân cô còn không tin nổi một con nghiện công việc như mình lại đột ngột nghỉ phép, vậy mà không một ai thắc mắc. Quân nói đúng, ngoài cô ra chẳng ai thấy việc xin nghỉ phép dài là bất bình thường.
Nhưng sự thật là kỳ nghỉ của An chỉ có tiếng mà không có miếng. Tất cả vì cái nhiệm vụ “tuyệt đối bí mật” Quân giao.
- Em đọc báo sáng nay chưa? - Thấy An lắc đầu, Quân nói tiếp. - Cazino-4-all mới bị đánh sập rồi.
- Trang cờ bạc trực tuyến lớn nhất hiện nay đúng không anh? - Cô hơi nhíu mày. - Hình như công ty đó từng là khách hàng bên mình, cũng lâu rồi, từ đợt anh không điều hành.
- Ừ, anh đã xem xét xử lý nhưng mới chỉ bề nổi. Tưởng thế là xong, ai dè… - Hắn chán nản ngả lưng vào ghế. - Anh vừa được báo riêng là nhân vụ này sẽ thanh kiểm tra toàn bộ hoạt động năm năm gần đây của các công ty công nghệ lớn, trong đó có YNE.
- Bao giờ anh biết không? - An giật mình.
- Khoảng ba tuần nữa… nên anh mới phải nhờ em.
- Dạ, nếu làm được gì em chắc chắn sẽ làm.
- Trừ đi năm vừa xong và mấy năm trước đó anh trực tiếp điều hành thì mất một năm không sâu sát và một năm rời hẳn khỏi vị trí… Tính ra có khoảng hai năm anh cần em kiểm tra lại giấy tờ, xét từng hoá đơn chứng từ thu chi, từng hợp đồng khách hàng xem có gì bất thường không.
- Dạ được, nhưng để em mang về nhà làm nha, chứ không làm sao giữ bí mật?
- Không, về nhà em quá nguy hiểm, nếu lộ ra thì rắc rối lớn, ảnh hưởng cả Blue Ocean. Anh có một chỗ an toàn hơn rất nhiều.
- Dạ.
- Em báo mọi người là hai tuần tới em nghỉ phép, anh sẽ đưa em đến đấy. Chuyện này tuyệt đối bí mật nhé.
- Vậy còn giấy tờ?
- Tự anh sẽ qua công ty lưu trữ chuyển về trong tuần này.
An gật gật đầu thay câu trả lời rồi xin phép về. Quân bước ra định mở cửa cho cô nhưng vừa chạm vào tay nắm thì hắn bỗng quay lại, giọng đặc biệt nghiêm túc:
- Xin lỗi vì đã làm phiền em nhưng ngoài em ra anh không tin ai khác.
- Phiền gì chớ. - Cô giơ cổ tay đeo chiếc vòng đá lên ngang mặt, nhìn hắn cười. - Anh trả công em hậu hĩnh quá mà, em cám ơn anh còn chưa hết nữa kìa.
Nụ cười tươi tắn khiến gương mặt An sáng lên, xoá đi nét ủ rũ cố giấu trước đó. Quân hơi ngẩn người, bất giác tiến sát lại phía An khiến trong thoáng chốc tim cô đập mạnh vì khoảng cách quá gần giữa hai người. Cô không thể lùi lại bởi lưng đã chạm vào giá sách lớn phía sau. Quân đưa tay lên sát mặt cô, lướt nhẹ qua mấy sợi tóc mai rồi… duỗi thẳng ra sau rút một cuốn sách trên giá.
- Quyển này rất hay, cho em mượn đấy. - Hắn dúi vào tay cô quyển sách dày cộp, tỉnh bơ nói. Liếc mắt nhìn gáy sách thêm lần nữa, hắn bổ sung. - Nếu thích em cứ cầm luôn cũng được.
“Kỹ thuật gõ phách trong nghệ thuật ca trù”, An ngồi bên chiếc vali đang mở và đống đồ ngổn ngang chưa xếp xong, bần thần đọc lại tựa sách rồi thở dài. Tay cô vuốt nhẹ bìa sách mới cứng chưa có dấu hiệu động vào, tự hỏi Quân thấy gì hay ho hấp dẫn ở kỹ thuật gõ phách khi bản thân hắn còn không bao giờ nghe ca trù?
An vẫn nhớ, năm ngoái chính cô đã ký nháy hợp đồng tài trợ chi phí in một số ấn phẩm thuộc chương trình quảng bá nghệ thuật dân gian, trong đó có đầu sách này. Và đơn vị nhận tài trợ về sau có tặng lại một trăm cuốn để cảm ơn. Ngoài quyển cô đang cầm trên tay, chín mươi chín cuốn còn lại vẫn nằm nguyên trong kho dù Quân đã ba lần ra thông báo phát miễn phí, ai muốn cứ lấy tự nhiên.
_______________
Chú thích:
[1] Đá Dzi hay còn gọi là Mã Não Tây Tạng hay Thiên Châu là một loại đá có nguồn gốc từ Tây Tạng, độ cứng rất lớn chỉ sau kim cương. Khác kim cương, ruby và các loại đá quý khác, Dzi không bóng bẩy lấp lánh mà chủ yếu mang giá trị tâm linh, được người Tây Tạng chế tác thành trang sức như vòng tay, vòng cổ, đeo như bùa hộ mệnh. Bề mặt đá Dzi thường có hoa văn do người thợ khảm vào bằng tay. Cách thức để làm ra những viên Dzi này vẫn còn là bí ẩn bởi bất chấp độ cứng của đá, hình vẽ trên Dzi luôn trường tồn với thời gian. Hoa văn phổ biến nhất của Dzi là những khoanh tròn nhỏ được gọi là mắt, có số lượng từ một đến mười hai mắt mỗi viên. Số mắt trên Dzi đều mang ý nghĩa riêng. Ví dụ như viên Dzi Quân tặng An có tám mắt, ý nghĩa là buông bỏ, giải trừ những suy nghĩ tiêu cực, mang tới sự bình an trong tâm hồn trong khi viên chín mắt có ý nghĩa tài lộc, may mắn, sức khoẻ. Dzi có rất nhiều loại và giá khác nhau. Dzi giả làm từ bột đá ép, thuỷ tinh, nhựa giá chỉ vài chục dollar, New Dzi tuổi 100-200 năm giá khoảng vài ngàn dollar còn những viên Old Dzi niên đại ngàn năm giá có thể lên tới hàng triệu dollar, tùy vào chất lượng đá, hoa văn, vv. (Nguồn: tổng hợp từ Internet)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.