Chương 21: Xem nhau như người lạ? Liệu có được chăng?
Kẻ mang trái táo màu đỏ
29/05/2013
Từ sau hôm đó, mọi thứ đều khác lạ, giống như có một cơn gió cuốn mạnh qua, khiến mọi thứ bị đảo lộn. Hắn không nói gì nhiều với nó, rất lạnh lùng, chỉ khi nào cần thiết bắt buộc lắm mới mở lời nói mấy câu. Nó tuyệt nhiên không hiểu sao hắn lại làm thế, cũng biết hắn không thích bị căn vặn nên cũng thôi không hỏi. Còn về việc làm phim, nó cáo bệnh xin vắng mặt vài hôm. Thoạt đầu còn ngạc nhiên nhưng khi nó nói bị bệnh khá nặng do vài vấn đề về sức khỏe khá lâu thì đạo diễn Tường cũng đành đồng ý. Bề ngoài thì là thế nhưng thật ra là vì nó muốn tránh mặt anh.
Sự tránh mặt đó chỉ chấm dứt ba ngày sau đó, nó nhận được một cuộc điện thoại.
-A lô, người con gái của lòng tôi đó hả?- Bình thường, khi nghe được câu nói này từ người nổi tiếng như gã, bất kì người con gái nào cũng thầm sung sướng trong lòng nếu không muốn nói là phát rồ lên thế nhưng nó ngược lại, da gà muốn nổi cả lên. Không hiểu sao lại thế nhỉ?
-Có chuyện gì vậy Bá Đình? Mà sao anh biết số nhà của tôi?- Điện thoại của nó giờ không biết ở phương nào, nó không biết đang ở trong tay nhóc.
-Tôi muốn thì có thôi, chả là tôi có vài chỗ không hiểu lắm trong kịch bản, mong em chỉ giáo.
-Nói đi.
-Không, nhiều cảnh lắm, làm ơn tới đi.- Giọng gã gấp gáp khiến nó cũng thấy sợ.
-Được rồi, tôi tới ngay.- Nó cúp máy, vội vàng thay đồ tới phim trường.
Hắn chỉ nhìn nó một thoáng nhưng nó cũng quay lại thông báo:
-Em có việc phải tới phim trường.
Hắn không nói gì, bỏ vào phòng bếp lấy nước uống. Nó cau mày nhưng rồi cũng bỏ đi, lòng tràn ngập suy nghĩ về hắn.
Đau lòng.
*
Nó bước vội vào phim trường, không quên đem kính áp tròng kèm chiếc kính râm bản lớn vào.
-Chào.- Gã cười mừng rỡ rồi ôm chầm lấy nó. Nhưng trước khi gã kịp làm thế, nó đã vội né qua, khiến suýt nữa gã ngã xuống sàn.
-Cảnh nào không hiểu?
Gã quay lại cười khì:
-Chả có cảnh nào cả.
-Cái gì?- Nó gần như hét toáng lên.- Thế anh kêu tôi tới làm gì hả?
-Mấy ngày nay không gặp, nhớ nên gọi thôi.
-Tôi không rảnh để đùa bỡn với anh kiểu này đâu, Bá Đình à.
Gã tiến lại gần, môi kề sát tai nó, nói nhỏ như rót vào tai:
-Thế còn với tên Kiên thì em đùa bỡn được à?
-Anh nói gì thế hả?
-Hôm đó tôi thấy tên đó mang em đi mà, không phải sao? Trên cổ em còn vết hôn mờ mờ kìa.
-Hả?- Nó đỏ mặt, vội đưa tay lên che cổ lại trong khi gã cười sằng sặc.
-À mà tác giả của những vết hôn đó kìa.- Gã chỉ tay về phía sau lưng nó. Nó quay lại. Anh và nhóc đang bước vào.- Tên đó ba ngày nay luôn tới với cớ xem xét tình hình quay phim nhưng thật ra là kiếm em đấy.
-Không cần anh quan tâm.- Nó bước nhanh hết mức có thể vào phim trường.
*
-Anh vào đi nha, em ra đây cái.- Nhóc cười nói.
-Đi đâu vậy? Có Witch kia mà?
-Em đi tìm một tên khốn.
-Tên khốn?
-Tra mãi mới ra tên này, em phải đi thôi. Bye nhé.
-Ừ.- Anh gật đầu.
*
Nhóc cầm điện thoại của nó, gọi tới cái tên Bảo.
-Tôi sẽ tìm ra anh.- Nhóc tự nói, miệng nhếch lên cười khoái trá.- Tôi mà không cho anh một trận thì tôi không phải là Âu Mĩ Lan.
Hồi chuông bên kia đổ.
Hắn bắt máy.
-A lô.
-Anh ra ngoài tiệm cà phê đối diện phim trường cho tôi.- Nhóc hét lên với chiếc điện thoại.
-Cô là nhỏ khùng cầm điện thoại của An à?
Nhóc tức nghẹn họng.
-Phải, và giờ thì anh hãy xuất hiện ngay trước mặt tôi đi.
-Tại sao chứ?
-Anh không muốn lấy lại cái điện thoại cho chị ấy sao?
-Tùy cô, cô vứt sọt rác cũng chẳng sao, tôi sẽ mua cho cô ấy điện thoại mới.
-Nhưng tôi tin là- nhóc hạ giọng- cái điện thoại mới đó sẽ không có vài ghi chú ngọt ngào chị ấy dành cho anh vào ngày sinh nhật sắp tới đâu.
-Gì chứ?
-Thế giờ anh có muốn lấy lại không?- Nhóc mỉm cười khi biết con mồi sắp sụp bẫy.
-Được, cô chờ ở đó.
-Ok, tôi sẽ chờ.
*
Hắn đưa mắt tìm nhóc khắp nơi trong quán. Chả có một cô gái nào cả, chỉ vài người hẹn đi chơi với bạn và một thằng nhóc mặt búng ra sữa. Không lẽ con nhỏ đó chơi hắn?
Chuông điện thoại lại reo.
-Anh đang ở chốn nào vậy hả?
-Tôi tới rồi nhưng có thấy cô đâu.
-Anh vừa bước vào à?
-Phải.
-Anh mù à, tôi ngồi ngay đây này.
-Đâu?
-Gần khóm hoa hồng.
Hắn nhìn lại, là thằng nhóc đó mà.
-Ở đó chỉ có một thằng nhóc.
Nhóc cúp máy.
-Anh mù thật rồi, anh nhìn mặt tôi mà bảo tôi là con trai à?- Thằng nhóc đó đứng trước hắn mà hét toáng lên.
-Con gái?- Mắt hắn mở to hết cỡ khiến mặt hắn trông cực kì ngố.
-Chứ là gì?
-Thật không hả trời?
-Chọc tức tôi thì đừng mơ về cái điện thoại nhé.
-Trả đây.- Hắn xòe tay ra.
-Ở đây có giường để anh một giấc mà mơ giữa ban ngày sao?- Nhóc giả bộ nhìn quanh tìm kiếm.
-Cô muốn gì? Tiền à?
-Thứ đó tôi cần chắc?- Quả thật bộ đồ trên người nhóc cũng thuộc loại hàng hiệu đắt tiền, chứng tỏ chủ nó cũng thuộc loại nhà giàu khá khẩm là ít.
-Thế cô muốn gì?
-Anh xin lỗi tôi.
-Cái gì? Có phải tôi đang nghe nhầm không? Xin lỗi? Tại sao?
-Vì đã tùy tiện với tôi, vì to tiếng với tôi dù tôi chả có chút tội lỗi gì, vì đã coi thường tôi.
-Hình như có thế thật.
-Thế thì hãy xin lỗi tôi đi.
-Xin lỗi.
-Xin lỗi kiểu không thành ý như anh mà là xin lỗi à?
-Tôi đã xin lỗi, giờ thì đưa điện thoại đây.
-Không thích vả lại tôi cũng chả có ý định đưa cho anh.
-Thế cô gọi tôi tới đây là gì?
-Để biết mặt anh.
-Điên à?
-Chắc thế.- Nó nghiêng đầu.- Tôi nhất định sẽ cho anh một trận, hứa đấy.
-Đồ điên.- Nhưng nhóc đã đi mất, lúc này, hắn mới nhớ ra.- Trả điện thoại lại đây.- Nhưng nhóc đã biến mất tăm mất tích.
*
-Chào.- Giọng anh khiến nó giật mình. Anh đã tới đứng bên cạnh nó lúc nào.- Sao em lại im lặng?
-Chỉ là tôi không thích nói chuyện với anh lúc này.
-Em đang nói đấy thôi.
Nó im bặt.
-Vì chuyện hôm trước sao?
Nó gật đầu.
-Tôi không nghĩ chuyện đó là gì quá hổ thẹn để em mặc cảm như vậy…
-Anh còn nói thế sao?
-Nếu em muốn tôi xin lỗi thì được thôi, xin lỗi em, dù trong lòng tôi không hề nghĩ vậy.
-Chứ anh nghĩ cái gì?
-Nếu thời gian quay ngược lại tôi vẫn sẽ làm thế, à không, tôi sẽ dùng hết sức để giữ em lại được.
-Anh có biết anh đang nói gì không? Anh là hôn phu của Lan đấy.
-Tôi biết chứ.
-Thế sao anh còn…
-Vì người tôi thích là em.
-Cái gì?
-Tôi nói là tôi thích em.
-Anh điên à? Tôi đã có bạn trai rồi.
-Tôi không quan tâm, thứ gì tôi muốn tôi sẽ có được.
-Tính sỡ hữu cao quá đấy.
-Hì…tôi vốn vậy.
-Tôi phải tránh xa anh ra.
-Em nghĩ em tránh xa nổi sao?- Anh dùng một tay giữ gương mặt nó nhìn thẳng vào anh.
-Bỏ ra.- Nó gạt mạnh tay anh nhưng tay kia anh đã giữ lại được nó. Anh hôn lên môi nó nhưng chỉ được vài giây, nó đã đẩy anh ra. Nó dùng tay che miệng, ngăn anh không hôn nó một lần nữa. Anh cười rồi hất tay nó ra, hôn lên nó một lần nữa.
Tim nó đập mạnh từng nhịp.
Mặt nó đỏ ửng.
Toàn thân như nóng bừng lên.
Tựa như có một công tắc nào đó trong nó được kích hoạt.
Nó không suy nghĩ gì trong đầu nữa.
*
Anh lơi dần ra rồi buông môi nó ra hẳn.
Anh cười nhạt.
-Em không phản kháng.- Và anh cúi sát mặt xuống, định hôn lại lần nữa nhưng lần này, nó kiên quyết đẩy anh ra.
-Vì tôi biết phản kháng cũng vô ích.
-Bao biện.
-Thật.
-Em nói dối.
-Thật.
-Đôi mắt em không thể dối tôi đâu. Mà sao em lại mang kính áp tròng chứ?- Anh đưa tay lên như muốn chạm vào mắt nó.
-Không.- Nó hất tay anh ra.
Không phải nó ghét anh chạm vào mà nó sợ cái cảm giác kì lạ đó sẽ lại ập lên nó, một sự xao xuyến khó tả nhưng cũng đau lòng không kém.
Hôm nay, nó đã định nếu có gặp anh thì chỉ coi anh như người lạ, chỉ là một người dưng tình cờ gặp gỡ. Nó đã nghĩ sẽ không nói gì cả, sẽ tránh chạm mặt anh bằng mọi cách. Nhưng không. Nó chợt hiểu ra ở anh có gì đặc biệt kêu gọi được những cảm xúc sâu thẳm trong tim nó. Nhưng nó cũng hiểu, anh và nó không thể, nó cũng nhắc mình nhớ người nó thích là hắn, là hắn chứ không ai khác. Nó thầm rủa xả bản than sao lại giống như loại con gái lăng nhăng vô liêm sỉ thế chứ.
Tuy nhiên, liệu có dễ dàng coi anh là người dưng?
*
-Anh!- Nhóc gọi, trong giọng đầy vẻ vui mừng.
-Em về rồi à?
-Vâng.
-Mọi chuyện thế nào?
-Ổn, em sẽ không tha cho tên đó đâu.- Rồi nhóc quay sang nó.- Điện thoại của chị nè.
Nhận lấy chiếc điện thoại từ tay nhóc, nó hỏi:
-Sao em lại có…
-Hôm trước chị làm rơi, em nhặt được.
-Ơ…cảm ơn…- Nó ngập ngừng.
-À…anh ơi, dì Rebecca tới kìa.
Anh khựng lại, những cơ mặt căn cứng, ánh mắt trở nên sâu hoắm lạnh lẽo như thể anh vừa nghe cái tên của kẻ thù không đội trời chung vậy.
-Bà ta đâu?
-Đang vào đấy, a kia kìa.- Nhóc chỉ về lối vào.
*
Bước vào là một người phụ nữ phương Tây xinh đẹp, vẻ đẹp của nữ thần Venus. Dù đã ba mươi lăm tuổi nhưng vẻ đẹp của bà luôn quyến rũ mọi người. Gương mặt thanh tú không có dấu vết của thời gian được che khuất một phần bởi chiếc nón rộng vàng màu kem. Mái tóc màu hạt dẻ bồng bềnh rũ xuống hai vai càng tăng thêm vẻ đẹp cho bà hơn cả chiếc váy hoa đơn giản nhưng tao nhã bà đang mặc nữa.
Bước tới gần anh, bà mỉm cười nhẹ nhàng:
-Chào con.
-Bà tới làm gì?- Giọng anh lạnh giá.
-Ta tới thăm con.
-Tôi không cần bà lo. Mà tôi nhớ tôi cũng chưa bao giờ tới gần bà khoảng 3m.
Không khí nặng nề.
-Thật vui khi dì tới đây.- Nhóc vội nói, xua đi cái không khí căng thẳng này.- À phải rồi, dì à, đây là chị An, là Witch đó dì. Còn chị, đây là dì Rebecca.
Như để tỏ ra phép lịch sự tối thiểu, bà bỏ mũ ra cũng như để nhìn rõ nó hơn.
Nó khựng lại khi nhìn thấy rõ gương mặt bà ta.
Anh cũng thế. Lẽ nào đúng như anh nói, anh chưa tới gần bà ta dù là 3m?
Gương mặt có đôi nét giống nó.
Không, gương mặt nó và bà có thể nói giống nhau tới phân nửa.
Và đôi mắt bà ta…màu thạch anh tím.
*
Bà không tin vào mắt mình nữa.
Cô gái này…lẽ nào…
Có lẽ nào chứ?
Bà run run, môi mấp máy nói:
-Mắt cô…có màu tím chứ không phải màu nâu đúng…không…?
Sự tránh mặt đó chỉ chấm dứt ba ngày sau đó, nó nhận được một cuộc điện thoại.
-A lô, người con gái của lòng tôi đó hả?- Bình thường, khi nghe được câu nói này từ người nổi tiếng như gã, bất kì người con gái nào cũng thầm sung sướng trong lòng nếu không muốn nói là phát rồ lên thế nhưng nó ngược lại, da gà muốn nổi cả lên. Không hiểu sao lại thế nhỉ?
-Có chuyện gì vậy Bá Đình? Mà sao anh biết số nhà của tôi?- Điện thoại của nó giờ không biết ở phương nào, nó không biết đang ở trong tay nhóc.
-Tôi muốn thì có thôi, chả là tôi có vài chỗ không hiểu lắm trong kịch bản, mong em chỉ giáo.
-Nói đi.
-Không, nhiều cảnh lắm, làm ơn tới đi.- Giọng gã gấp gáp khiến nó cũng thấy sợ.
-Được rồi, tôi tới ngay.- Nó cúp máy, vội vàng thay đồ tới phim trường.
Hắn chỉ nhìn nó một thoáng nhưng nó cũng quay lại thông báo:
-Em có việc phải tới phim trường.
Hắn không nói gì, bỏ vào phòng bếp lấy nước uống. Nó cau mày nhưng rồi cũng bỏ đi, lòng tràn ngập suy nghĩ về hắn.
Đau lòng.
*
Nó bước vội vào phim trường, không quên đem kính áp tròng kèm chiếc kính râm bản lớn vào.
-Chào.- Gã cười mừng rỡ rồi ôm chầm lấy nó. Nhưng trước khi gã kịp làm thế, nó đã vội né qua, khiến suýt nữa gã ngã xuống sàn.
-Cảnh nào không hiểu?
Gã quay lại cười khì:
-Chả có cảnh nào cả.
-Cái gì?- Nó gần như hét toáng lên.- Thế anh kêu tôi tới làm gì hả?
-Mấy ngày nay không gặp, nhớ nên gọi thôi.
-Tôi không rảnh để đùa bỡn với anh kiểu này đâu, Bá Đình à.
Gã tiến lại gần, môi kề sát tai nó, nói nhỏ như rót vào tai:
-Thế còn với tên Kiên thì em đùa bỡn được à?
-Anh nói gì thế hả?
-Hôm đó tôi thấy tên đó mang em đi mà, không phải sao? Trên cổ em còn vết hôn mờ mờ kìa.
-Hả?- Nó đỏ mặt, vội đưa tay lên che cổ lại trong khi gã cười sằng sặc.
-À mà tác giả của những vết hôn đó kìa.- Gã chỉ tay về phía sau lưng nó. Nó quay lại. Anh và nhóc đang bước vào.- Tên đó ba ngày nay luôn tới với cớ xem xét tình hình quay phim nhưng thật ra là kiếm em đấy.
-Không cần anh quan tâm.- Nó bước nhanh hết mức có thể vào phim trường.
*
-Anh vào đi nha, em ra đây cái.- Nhóc cười nói.
-Đi đâu vậy? Có Witch kia mà?
-Em đi tìm một tên khốn.
-Tên khốn?
-Tra mãi mới ra tên này, em phải đi thôi. Bye nhé.
-Ừ.- Anh gật đầu.
*
Nhóc cầm điện thoại của nó, gọi tới cái tên Bảo.
-Tôi sẽ tìm ra anh.- Nhóc tự nói, miệng nhếch lên cười khoái trá.- Tôi mà không cho anh một trận thì tôi không phải là Âu Mĩ Lan.
Hồi chuông bên kia đổ.
Hắn bắt máy.
-A lô.
-Anh ra ngoài tiệm cà phê đối diện phim trường cho tôi.- Nhóc hét lên với chiếc điện thoại.
-Cô là nhỏ khùng cầm điện thoại của An à?
Nhóc tức nghẹn họng.
-Phải, và giờ thì anh hãy xuất hiện ngay trước mặt tôi đi.
-Tại sao chứ?
-Anh không muốn lấy lại cái điện thoại cho chị ấy sao?
-Tùy cô, cô vứt sọt rác cũng chẳng sao, tôi sẽ mua cho cô ấy điện thoại mới.
-Nhưng tôi tin là- nhóc hạ giọng- cái điện thoại mới đó sẽ không có vài ghi chú ngọt ngào chị ấy dành cho anh vào ngày sinh nhật sắp tới đâu.
-Gì chứ?
-Thế giờ anh có muốn lấy lại không?- Nhóc mỉm cười khi biết con mồi sắp sụp bẫy.
-Được, cô chờ ở đó.
-Ok, tôi sẽ chờ.
*
Hắn đưa mắt tìm nhóc khắp nơi trong quán. Chả có một cô gái nào cả, chỉ vài người hẹn đi chơi với bạn và một thằng nhóc mặt búng ra sữa. Không lẽ con nhỏ đó chơi hắn?
Chuông điện thoại lại reo.
-Anh đang ở chốn nào vậy hả?
-Tôi tới rồi nhưng có thấy cô đâu.
-Anh vừa bước vào à?
-Phải.
-Anh mù à, tôi ngồi ngay đây này.
-Đâu?
-Gần khóm hoa hồng.
Hắn nhìn lại, là thằng nhóc đó mà.
-Ở đó chỉ có một thằng nhóc.
Nhóc cúp máy.
-Anh mù thật rồi, anh nhìn mặt tôi mà bảo tôi là con trai à?- Thằng nhóc đó đứng trước hắn mà hét toáng lên.
-Con gái?- Mắt hắn mở to hết cỡ khiến mặt hắn trông cực kì ngố.
-Chứ là gì?
-Thật không hả trời?
-Chọc tức tôi thì đừng mơ về cái điện thoại nhé.
-Trả đây.- Hắn xòe tay ra.
-Ở đây có giường để anh một giấc mà mơ giữa ban ngày sao?- Nhóc giả bộ nhìn quanh tìm kiếm.
-Cô muốn gì? Tiền à?
-Thứ đó tôi cần chắc?- Quả thật bộ đồ trên người nhóc cũng thuộc loại hàng hiệu đắt tiền, chứng tỏ chủ nó cũng thuộc loại nhà giàu khá khẩm là ít.
-Thế cô muốn gì?
-Anh xin lỗi tôi.
-Cái gì? Có phải tôi đang nghe nhầm không? Xin lỗi? Tại sao?
-Vì đã tùy tiện với tôi, vì to tiếng với tôi dù tôi chả có chút tội lỗi gì, vì đã coi thường tôi.
-Hình như có thế thật.
-Thế thì hãy xin lỗi tôi đi.
-Xin lỗi.
-Xin lỗi kiểu không thành ý như anh mà là xin lỗi à?
-Tôi đã xin lỗi, giờ thì đưa điện thoại đây.
-Không thích vả lại tôi cũng chả có ý định đưa cho anh.
-Thế cô gọi tôi tới đây là gì?
-Để biết mặt anh.
-Điên à?
-Chắc thế.- Nó nghiêng đầu.- Tôi nhất định sẽ cho anh một trận, hứa đấy.
-Đồ điên.- Nhưng nhóc đã đi mất, lúc này, hắn mới nhớ ra.- Trả điện thoại lại đây.- Nhưng nhóc đã biến mất tăm mất tích.
*
-Chào.- Giọng anh khiến nó giật mình. Anh đã tới đứng bên cạnh nó lúc nào.- Sao em lại im lặng?
-Chỉ là tôi không thích nói chuyện với anh lúc này.
-Em đang nói đấy thôi.
Nó im bặt.
-Vì chuyện hôm trước sao?
Nó gật đầu.
-Tôi không nghĩ chuyện đó là gì quá hổ thẹn để em mặc cảm như vậy…
-Anh còn nói thế sao?
-Nếu em muốn tôi xin lỗi thì được thôi, xin lỗi em, dù trong lòng tôi không hề nghĩ vậy.
-Chứ anh nghĩ cái gì?
-Nếu thời gian quay ngược lại tôi vẫn sẽ làm thế, à không, tôi sẽ dùng hết sức để giữ em lại được.
-Anh có biết anh đang nói gì không? Anh là hôn phu của Lan đấy.
-Tôi biết chứ.
-Thế sao anh còn…
-Vì người tôi thích là em.
-Cái gì?
-Tôi nói là tôi thích em.
-Anh điên à? Tôi đã có bạn trai rồi.
-Tôi không quan tâm, thứ gì tôi muốn tôi sẽ có được.
-Tính sỡ hữu cao quá đấy.
-Hì…tôi vốn vậy.
-Tôi phải tránh xa anh ra.
-Em nghĩ em tránh xa nổi sao?- Anh dùng một tay giữ gương mặt nó nhìn thẳng vào anh.
-Bỏ ra.- Nó gạt mạnh tay anh nhưng tay kia anh đã giữ lại được nó. Anh hôn lên môi nó nhưng chỉ được vài giây, nó đã đẩy anh ra. Nó dùng tay che miệng, ngăn anh không hôn nó một lần nữa. Anh cười rồi hất tay nó ra, hôn lên nó một lần nữa.
Tim nó đập mạnh từng nhịp.
Mặt nó đỏ ửng.
Toàn thân như nóng bừng lên.
Tựa như có một công tắc nào đó trong nó được kích hoạt.
Nó không suy nghĩ gì trong đầu nữa.
*
Anh lơi dần ra rồi buông môi nó ra hẳn.
Anh cười nhạt.
-Em không phản kháng.- Và anh cúi sát mặt xuống, định hôn lại lần nữa nhưng lần này, nó kiên quyết đẩy anh ra.
-Vì tôi biết phản kháng cũng vô ích.
-Bao biện.
-Thật.
-Em nói dối.
-Thật.
-Đôi mắt em không thể dối tôi đâu. Mà sao em lại mang kính áp tròng chứ?- Anh đưa tay lên như muốn chạm vào mắt nó.
-Không.- Nó hất tay anh ra.
Không phải nó ghét anh chạm vào mà nó sợ cái cảm giác kì lạ đó sẽ lại ập lên nó, một sự xao xuyến khó tả nhưng cũng đau lòng không kém.
Hôm nay, nó đã định nếu có gặp anh thì chỉ coi anh như người lạ, chỉ là một người dưng tình cờ gặp gỡ. Nó đã nghĩ sẽ không nói gì cả, sẽ tránh chạm mặt anh bằng mọi cách. Nhưng không. Nó chợt hiểu ra ở anh có gì đặc biệt kêu gọi được những cảm xúc sâu thẳm trong tim nó. Nhưng nó cũng hiểu, anh và nó không thể, nó cũng nhắc mình nhớ người nó thích là hắn, là hắn chứ không ai khác. Nó thầm rủa xả bản than sao lại giống như loại con gái lăng nhăng vô liêm sỉ thế chứ.
Tuy nhiên, liệu có dễ dàng coi anh là người dưng?
*
-Anh!- Nhóc gọi, trong giọng đầy vẻ vui mừng.
-Em về rồi à?
-Vâng.
-Mọi chuyện thế nào?
-Ổn, em sẽ không tha cho tên đó đâu.- Rồi nhóc quay sang nó.- Điện thoại của chị nè.
Nhận lấy chiếc điện thoại từ tay nhóc, nó hỏi:
-Sao em lại có…
-Hôm trước chị làm rơi, em nhặt được.
-Ơ…cảm ơn…- Nó ngập ngừng.
-À…anh ơi, dì Rebecca tới kìa.
Anh khựng lại, những cơ mặt căn cứng, ánh mắt trở nên sâu hoắm lạnh lẽo như thể anh vừa nghe cái tên của kẻ thù không đội trời chung vậy.
-Bà ta đâu?
-Đang vào đấy, a kia kìa.- Nhóc chỉ về lối vào.
*
Bước vào là một người phụ nữ phương Tây xinh đẹp, vẻ đẹp của nữ thần Venus. Dù đã ba mươi lăm tuổi nhưng vẻ đẹp của bà luôn quyến rũ mọi người. Gương mặt thanh tú không có dấu vết của thời gian được che khuất một phần bởi chiếc nón rộng vàng màu kem. Mái tóc màu hạt dẻ bồng bềnh rũ xuống hai vai càng tăng thêm vẻ đẹp cho bà hơn cả chiếc váy hoa đơn giản nhưng tao nhã bà đang mặc nữa.
Bước tới gần anh, bà mỉm cười nhẹ nhàng:
-Chào con.
-Bà tới làm gì?- Giọng anh lạnh giá.
-Ta tới thăm con.
-Tôi không cần bà lo. Mà tôi nhớ tôi cũng chưa bao giờ tới gần bà khoảng 3m.
Không khí nặng nề.
-Thật vui khi dì tới đây.- Nhóc vội nói, xua đi cái không khí căng thẳng này.- À phải rồi, dì à, đây là chị An, là Witch đó dì. Còn chị, đây là dì Rebecca.
Như để tỏ ra phép lịch sự tối thiểu, bà bỏ mũ ra cũng như để nhìn rõ nó hơn.
Nó khựng lại khi nhìn thấy rõ gương mặt bà ta.
Anh cũng thế. Lẽ nào đúng như anh nói, anh chưa tới gần bà ta dù là 3m?
Gương mặt có đôi nét giống nó.
Không, gương mặt nó và bà có thể nói giống nhau tới phân nửa.
Và đôi mắt bà ta…màu thạch anh tím.
*
Bà không tin vào mắt mình nữa.
Cô gái này…lẽ nào…
Có lẽ nào chứ?
Bà run run, môi mấp máy nói:
-Mắt cô…có màu tím chứ không phải màu nâu đúng…không…?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.