Chương 4:
Nguyệt
08/11/2021
Mọi người trong phòng họp bàn tán
" Có phải cô gái đi cùng với chủ tịch vào sáng nay không ?"
" Không phải là bao nuôi đấy chứ... ?"
" Suỵt... Có người vào..."
--- Cộp côp ---
Tiếng giày cao gót trầm ổn vang lên, cửa phòng họp mở ra, một cô gái với áo cánh dơi và quần ống rộng, đôi chân dài thẳng tắp, mái tóc buộc cao, đung dưa theo nhịp bước của cô.
Cô đi thẳng đến ghế ngồi chủ vị, cả căn phòng hít ngụm khí lạnh. Sự áp bách theo không khí mà lan tràn khắp phòng.
Cô gái này có khí chất không thua gì mấy đại lão trên thương trường thậm chí là hơn ấy chứ. Cô gái này là ai vậy ? Tất cả mọi người đều chung một suy nghĩ đó trong đầ. Còn cô gái kia cũng không để mọi người chờ lâu. Hai tay cô đan chéo nhau, không nhanh không chậm giới thiệu bản thân mình.
" Chào mọi người, tôi là Lâm Đường, con gái của chủ tịch mấy người, hôm nay là lần đầu tiên nhậm chức, mong được chỉ giáo nhiều"
" Cái gì, là cái tiểu thư phế vật nổi tiếng nhà họ Lâm..."
" Suỵt, đây là đại tiểu thư đó, cô muốn bị ..."
" Xì, chỉ được cơ thể và gương mặt, còn cái đầu chỉ bỏ đi thôi, đi làm đĩ chứ ở đây làm gì ?" Cô gái kia chế nhạo
" Với lại công ty này sắp phá sản rồi, càn tưởng có lão đại nào ra tay cứu giúp tôi còn ở lại chứ hoá ra là đại tiểu thư phế vật Lâm gia" Cô gái lại mở nụ cười mỉa mai.
Lâm Đường chỉ cười, không nói gì. Trợ lý Trần âm thầm đổ mồ hôi hột, hắn biết cô có bản lĩnh thế nào, lần đầu gặp cô hắn cũng có suy nghĩ như cô gái kia.
Song khi nhìn thấy cô ra tay không chỉ nhanh mà còn tàn nhẫn, hắn chỉ thấy may vì chưa nói cái gì sai. Cô gái kia đúng là gan bằng trời a, không thể chọc vào tiểu ác ma này được.
Lâm Đường nhìn cô gái kia như đang suy nghĩ gì đó, cô mở miệng, giọng nói chẳng có biến hoá gì, cứ như vậy mà vang lên
" Cô tên là Lã Ninh, bạn thân của Ngọc Hân đúng chứ? "
Lã Ninh mặt biến sắc, tay nắm chặt quần áo. Tự an ủi chính mình, làm sao cô ta có thể biết chứ, Ngọc Hân đã nói với mình cô ta rất ngốc mà, nó làm cô chấn tĩnh lại.
" Tôi không biết Ngọc Hân là ai cả, tổng giám đốc Lâm, cô nhận nhầm người rồi"
Lã Ninh đối mặt với đôi mắt của cô, trong lòng dâng lên một cảm giác áp bách, khó thở.
Lâm Đường vẫn cười nhưng cô nhìn nụ cười ấy chưa chạm đến đáy mắt làm người ta cảm thấy cô như một con ác ma bước ra từ địa ngục tu la.
Cô cảm thấy mình như trần trụi đứng trước mặt cô, giống như cô biết tất cả chân tướng nhưng vẫn xem cô thành chú hề để biểu diễn trong rạp xiếc.
Cô vò nát vạt áo, có chút sợ hãi dịch chuyển mắt đi.
Những người trong phòng họp chỉ biết cúi đầu.
Lâm Đường cũng chỉ cười, Lã Ninh cảm giác có điều không lành, cô ( LĐ) nép một xấp tài liệu đến chỗ Lã Ninh, Lã Ninh lấy tài liệu ra nhìn, cô run người, đứng bật dậy, không biết phải nói gì.
" Cô Lã, đã đi làm gián điệp thương nghiệp thì cần phải mang theo não, nếu không thì không thành công được đâu " Nụ cười trên môi cô ( LĐ ) vẫn không giảm bớt. Cô bảo trợ lý Trần mang Lã Ninh đi.
Cô nhìn tất cả mọi người trong phòng họp, giọng nói không mang theo bất kỳ cảm xúc gì nhưng lại mang theo một chút nguy hiểm vang lên trong căn phòng
" Các người đừng có làm gì sau lưng tôi, cái kết sẽ không khác gì cô ta đâu, tôi ghét nhất là những kẻ phản bội tôi, nên nhớ cho kỹ "
Người trong phòng họp còn ai dám động tâm tư không nên động nữa.
Lâm Đường ra khỏi phòng họp, cảm giác áp bách vừa nãy mới rút đi, mọi người thở ra một hơi. Chủ tịch họp cũng đâu có căng thẳng như thế đâu, về sau không nên chọc vị giám đốc này.
" Có phải cô gái đi cùng với chủ tịch vào sáng nay không ?"
" Không phải là bao nuôi đấy chứ... ?"
" Suỵt... Có người vào..."
--- Cộp côp ---
Tiếng giày cao gót trầm ổn vang lên, cửa phòng họp mở ra, một cô gái với áo cánh dơi và quần ống rộng, đôi chân dài thẳng tắp, mái tóc buộc cao, đung dưa theo nhịp bước của cô.
Cô đi thẳng đến ghế ngồi chủ vị, cả căn phòng hít ngụm khí lạnh. Sự áp bách theo không khí mà lan tràn khắp phòng.
Cô gái này có khí chất không thua gì mấy đại lão trên thương trường thậm chí là hơn ấy chứ. Cô gái này là ai vậy ? Tất cả mọi người đều chung một suy nghĩ đó trong đầ. Còn cô gái kia cũng không để mọi người chờ lâu. Hai tay cô đan chéo nhau, không nhanh không chậm giới thiệu bản thân mình.
" Chào mọi người, tôi là Lâm Đường, con gái của chủ tịch mấy người, hôm nay là lần đầu tiên nhậm chức, mong được chỉ giáo nhiều"
" Cái gì, là cái tiểu thư phế vật nổi tiếng nhà họ Lâm..."
" Suỵt, đây là đại tiểu thư đó, cô muốn bị ..."
" Xì, chỉ được cơ thể và gương mặt, còn cái đầu chỉ bỏ đi thôi, đi làm đĩ chứ ở đây làm gì ?" Cô gái kia chế nhạo
" Với lại công ty này sắp phá sản rồi, càn tưởng có lão đại nào ra tay cứu giúp tôi còn ở lại chứ hoá ra là đại tiểu thư phế vật Lâm gia" Cô gái lại mở nụ cười mỉa mai.
Lâm Đường chỉ cười, không nói gì. Trợ lý Trần âm thầm đổ mồ hôi hột, hắn biết cô có bản lĩnh thế nào, lần đầu gặp cô hắn cũng có suy nghĩ như cô gái kia.
Song khi nhìn thấy cô ra tay không chỉ nhanh mà còn tàn nhẫn, hắn chỉ thấy may vì chưa nói cái gì sai. Cô gái kia đúng là gan bằng trời a, không thể chọc vào tiểu ác ma này được.
Lâm Đường nhìn cô gái kia như đang suy nghĩ gì đó, cô mở miệng, giọng nói chẳng có biến hoá gì, cứ như vậy mà vang lên
" Cô tên là Lã Ninh, bạn thân của Ngọc Hân đúng chứ? "
Lã Ninh mặt biến sắc, tay nắm chặt quần áo. Tự an ủi chính mình, làm sao cô ta có thể biết chứ, Ngọc Hân đã nói với mình cô ta rất ngốc mà, nó làm cô chấn tĩnh lại.
" Tôi không biết Ngọc Hân là ai cả, tổng giám đốc Lâm, cô nhận nhầm người rồi"
Lã Ninh đối mặt với đôi mắt của cô, trong lòng dâng lên một cảm giác áp bách, khó thở.
Lâm Đường vẫn cười nhưng cô nhìn nụ cười ấy chưa chạm đến đáy mắt làm người ta cảm thấy cô như một con ác ma bước ra từ địa ngục tu la.
Cô cảm thấy mình như trần trụi đứng trước mặt cô, giống như cô biết tất cả chân tướng nhưng vẫn xem cô thành chú hề để biểu diễn trong rạp xiếc.
Cô vò nát vạt áo, có chút sợ hãi dịch chuyển mắt đi.
Những người trong phòng họp chỉ biết cúi đầu.
Lâm Đường cũng chỉ cười, Lã Ninh cảm giác có điều không lành, cô ( LĐ) nép một xấp tài liệu đến chỗ Lã Ninh, Lã Ninh lấy tài liệu ra nhìn, cô run người, đứng bật dậy, không biết phải nói gì.
" Cô Lã, đã đi làm gián điệp thương nghiệp thì cần phải mang theo não, nếu không thì không thành công được đâu " Nụ cười trên môi cô ( LĐ ) vẫn không giảm bớt. Cô bảo trợ lý Trần mang Lã Ninh đi.
Cô nhìn tất cả mọi người trong phòng họp, giọng nói không mang theo bất kỳ cảm xúc gì nhưng lại mang theo một chút nguy hiểm vang lên trong căn phòng
" Các người đừng có làm gì sau lưng tôi, cái kết sẽ không khác gì cô ta đâu, tôi ghét nhất là những kẻ phản bội tôi, nên nhớ cho kỹ "
Người trong phòng họp còn ai dám động tâm tư không nên động nữa.
Lâm Đường ra khỏi phòng họp, cảm giác áp bách vừa nãy mới rút đi, mọi người thở ra một hơi. Chủ tịch họp cũng đâu có căng thẳng như thế đâu, về sau không nên chọc vị giám đốc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.