Chương 18
Jiji.babo
27/02/2014
- Mọi người đang làm gì vậy?
Key đứng ngây ra nhìn bốn người kia đang chụm đầu bàn tán việc gì đó như “bí mật quân sự” vậy. Và rồi họ cũng kéo nốt Key và Sora vào cuộc. Họ quan sát “couple” trong bếp một cách thích thú. Cả bọn lại chụm đầu lại, Jonghyun thì thầm…..
- Gì cơ? – Hai cặp mắt mở to hết cỡ, hai cái cằm thì như muốn rơi ra, Key và Sora hết sức ngạc nhiên trước những gì Jonghyun nói….
- Thật hả? – Key vẫn chưa hết ngạc nhiên, và anh đã bị Jonghyun bịt miệng vì nói quá to – Sao em không thấy hai người đó có gì lạ nhỉ? – Key nhỏ tiếng lại….
- Thì cả bọn cũng rất sốc khi biết chuyện, có ai ngờ họ lại…..
Key và Sora chăm chú lắng nghe về một cách đầy ngạc nhiên. Cả hai đều rất thích thú khi được tham gia vào ké hoạch mà cả bọn đang dựng lên để “giúp đỡ couple Changmin-Yumi”…
- Anh, chị, tụi em về đây, tối gặp nha…
SHINee đứng lên chào Changmin, Yumi và ra về. Và rồi Sora cũng kiếm cớ “chuồn” khỏi đó. Cô nói với Changmin và Yumi rằng cô mệt vì đi đường xa và nhanh chóng chui vào phòng ngủ nghỉ ngơi…
- Thôi, anh về nha, tối nay gặp, Yunho gọi anh rồi…
Giọng Changmin nhẹ nhàng và “ngọt” đến mức làm Sora nổi hết ra gà. Chưa bao giờ cô thấy Changmin cư xử như vậy với một cô gái…
“Đúng là yêu rồi có khác…Ai mà ngờ một người như Changmin khi yêu cũng ngọt ngào như vậy chứ….”
Sora nghĩ vẩn vơ và khúc khích cười một mình. Chợt Yumi bước vào, và bắt gặp Sora đang cười mặc dù Sora đã vội quay mặt vào trong. Cô nhìn Sora với ánh mắt dò xét…
- Em cười gì vậy? – Yumi lại gần Sora, ánh nhìn xoáy sâu như thấy hết suy nghĩ của Sora khiến cô chột dạ…
- Không có gì đâu chị – Sora quay đi, cô không giỏi nói dối người khác và cũng không bao giờ dám nhìn thẳng vào ai đó khi đang nói dối họ
- Vậy… khi nãy… em và SHINee nói gì vậy? Nói về chị đúng không? – Yumi tiếp tục “tra khảo” với ánh mắt khiến người khác giật mình
- Không ạ, tụi em chỉ nói về buổi đi chơi tối nay thôi…
Yumi nhìn thêm mấy giây rồi gật đầu và ra ngoài. Còn Sora thì như vừa thoát khỏi một cái “nạn” lớn vậy. Cô thở phù thật nhẹ nhõm và tưởng tượng kế hoạch sẽ diễn ra thế nào, Changmin sẽ hẹn hò ra sao, và cô rất thích thú khi nghĩ về nó…
8 giờ tối hôm đó, Changmin sang phòng Yumi và Sora như đã hẹn, nụ cười của anh cũng khác thường ngày. Sora thì không thể quen được với cái cách Changmin và Yumi nói chuyện bây giờ. Nhưng dù sao cô cũng không quên nhiệm vụ của mình trong cái kế hoạch “vĩ đại” kia. Cô vào phòng ngủ và lên giường, trùm chăn lại…
- Sora ah~ đi thôi~ mọi người đang đợi đó~ …
Không thấy trả lời, Yumi đi vào trong…
- Chị~ em thấy hơi mệt, chắc em không đi chơi với mọi người được rồi… – Sora kéo giọng nói của mình trầm xuống và thêm vào đó chút mệt mỏi. Cô rất cố gắng để diễn tốt “vai diễn” của mình
- Vậy hả? em mệt lắm không? – Yumi lo lắng.
- Đi thôi… – Changmin bước vào với nụ cười khác thường của mình
- Anh, em không đi nữa đâu. Sora không được khỏe, em không thể bỏ em ấy ở nhà một mình được. Anh đi đi, SHINee đang đợi đó…
- Không! – Sora bật dậy – Hai người cứ đi đi, em không sao đâu…… Chị đã làm việc vất vả mấy ngày rồi, cứ đi chơi cho thoải mái đi. Em chỉ muốn nghỉ ngơi sớm để mai đi làm thôi…
Sora tìm mọi cách đẩy Yumi và Changmin đi vì nếu hai người đó không đi thì sẽ chẳng có kế hoạch nào nữa cả. Và sau rất nhiều cố gắng, cô đã khiến Yumi đổi ý…
- Ừ… vậy em ở nhà nghỉ ngơi, chị sẽ về sớm
- Vâng, chị không cần lo đâu. Hai người đi chơi vui vẻ nha…
Vậy là Changmin và Yumi đã ra ngoài. Kế hoạch tiếp theo là sẽ tạo cho họ một không gian riêng. Để tránh sự chú ý của các fan cũng như manager, cả bọn đã cất công tìm kiếm, và cuối cùng đã chọn được một chỗ thật hay: một góc chẳng ai lui tới trong công viên Sông Hàn…
Sau khi “nhân vật chính” đi không lâu, Key đã đến kí túc xá của Sora với một túi đồ mà SHINee đã chuẩn bị và một cái chiếu. Anh gõ cửa….
- Xin chào~
Chẳng ai ngờ đó lại là Key. Sora cũng rất ngạc nhiên dù trong lòng cô thì thực sự đang rất vui. Cô đã biết sẽ có một người trong SHINee đi cùng mình, nhưng cô không nghĩ đó là Key….
*Flashback*
- Chúng ta đi thôi, đến giờ hành động rồi – Jonghyun đứng dậy giục 4 người đang dán mắt vào cái TV, anh có lẽ là người hào hứng nhất trong vụ này.
- Cả 5 sao? Vậy ai sẽ ở lại và đi cùng Sora? – Taemin ngây thơ hỏi.
- À, phải – Jonghyun quay lại – Kibum, cậu ở lại nhé!
Key bật tưng tưng, chạy ngay vào phòng ngủ lấy áo khoác ra. Bốn người kia thì nghĩ rằng anh sẽ đồng ý ngay, nhưng Key thì chẳng bao giờ đồng ý ngay cả, huống hồ lần này anh lại bị bỏ rơi. Cầm áo khoác đi ra ngoài, Key đi đến khoác vai Jonghyun và quay lại nói:
- Taemin, cậu sẽ ở lại. Anh sẽ đi.
Bốn cặp mắt dồn cả vào Key, Jonghyun ngay lập tức hất tay Key ra….
- Không! Cậu sẽ ở lại – Jonghyun nói như ra lệnh.
- Tại sao lại cứ phải là em? – Key nói như hét vào mặt Jonghyun.
- Cậu là người duy nhất có lí do để ở lại mà…..blah blah blah blah
Jonghyun đưa ra một loạt lí do ai cũng chấp nhận được trừ Key. Nói thế nào thì Key cũng chẳng nghe, vậy nên cách cuối cùng, Jonghyun bày trò biểu quyết. Không hiểu là vì không ai muốn ở lại hay 4 người đó đã bàn bạc từ trước, họ đều đồng ý rằng Key sẽ phải ở lại. Và cuối cùng thì bốn người họ hí hửng khoác tay, bá vai nhau đi, còn lại Key vởn vơ một mình…
“Phải rồi…mình đâu có đi một mình nhỉ?”
Có lẽ Key đang giận vì bị bỏ rơi nên đã quên mất rằng mình không đi một mình mà sẽ đi với Sora. Và có lẽ Key cũng đã hiểu một phần lí do Jonghyun nhất quyết đẩy mình lại. Tâm trạng của anh vui vẻ hơn nhiều…
* End*
- Họ tìm mọi cách đẩy anh lại và rồi bốn người họ đã đi cùng hai người kia – giọng Key đầy sự hờn dỗi – bây giờ thì chúng ta phải đến một nơi chẳng có người và còn phải mang theo thứ này…
Ngay cả lúc giận dỗi Key cũng rất dễ thương, còn những điều anh nói chẳng có gì đáng giận cả. Dù sao Sora cũng đang vui vì chuyện này. Cô nở một nụ cười tươi rói khiến Key cũng không giữ nổi vẻ giận dỗi nữa. Anh cũng đáp lại bằng một nụ cười thật hiền….
*****
- Chúng ta sẽ đến đâu? Sao lại không có người?
Sora quay sang hỏi Key mà không hề để ý rằng trên đường đi, không quá 5 phút Key lại “nhìn trộm” mình và cười. Còn lần này, Key đã đụng trúng cái nhìn của Sora. Như tên trộm bị bắt quả tang, anh quay đi bằng tốc độ ánh sáng…
- A, chỗ đó khá khó tìm nên hầu như không có người qua lại. Anh cũng thấy lạ là tại sao lại có một chỗ như thế trong công viên Sông Hàn.
- Hả? Công viên? – Sora tròn mắt, cô chưa bao giờ nghe đến một công viên lớn mà lại có chỗ “không người” – ai tìm ra nó mà hay vậy?
- Không biết nữa, chắc là Jonghyun. Anh ấy giỏi vụ này lắm.
Hai người nói chuyện. Như có một lí do, Key quay sang, nhìn Sora, kĩ một chút. Ra ngoài buổi tối, Sora không thích trang điểm. Khuôn mặt mà Key thấy bây giờ không dính một chút phấn trang điểm nào, nó hoàn toàn tự nhiên, và nó đẹp một cách giản dị. Khuôn mặt đó khiến Key không thể rời mắt, và Sora cũng đã nhận ra ánh mắt đang nhìn mình không chớp. Cô dừng lại, quay sang nhìn thẳng vào Key và hỏi một câu vô cùng hồn nhiên:
- Mặt em dính cơm tối hả?
Không đợi câu trả lời của Key, Sora bật cười. Nhưng cô đã hối hận vì hành động đó. Key “bỏng mặt” sau câu đùa của Sora, và Sora cũng không thể tự nhiên nổi nữa. Kết quả là hai người quay ra và bước đi, không ai nói thêm câu nào nữa…
- Đến rồi!
Trước mắt Key và Sora là một nơi thật đẹp. Một thảm cỏ thật dày, một hàng cây cao chạy dọc bờ sông, và điều đáng ngạc nhiên nhất, không có bất cứ ai qua lại chỗ này…
- Chúng ta bắt đầu công việc chứ?
Sora lên tiếng. Cô nở nụ cười quen thuộc. Còn Key thì đang bận ngắm nghía cái chỗ “lạ đời” này. Bất ngờ nghe giọng Sora khiến anh khẽ giật mình.
- Okay… xem chúng ta có những gì nào…
Key mở cái bọc mà anh xách theo. SHINee đã chuẩn bị một chiếc bánh kem cho hai người, một vài thứ kẹo khác, một chai nước ép hoa quả cùng hai cái ống hút, tất cả mọi thứ đều chỉ dành cho hai người. Key trải cái chiếu nhỏ ra rồi hai người bày mọi thứ có trong túi ra. Xong xuôi, Key kiểm tra lại túi và thấy còn một cái gì đó, anh lấy nó ra. Một tấm thiếp dễ thương với dòng chữ “Sweet night~” to bự ở giữa…
- Chữ của Jonghyun– Key nhìn vào tấm thiệp, khẽ cười – Anh ấy sợ người ta không đọc được sao?…
Đặt nó vào một chỗ thích hợp, công việc còn lại của Key và Sora bây giờ là chờ Changmin và Yumi bị dụ tới…
*****
- Chúng ta sẽ làm gì nếu hai người đó không bị dụ tới đây – Sora bắt đầu lo lắng khi họ đã ngồi chờ ở đó 30 phút.
- Thì chúng ta sẽ xử lí chúng luôn, hehe – Key cười một cách đắc trí.
Ngắm nghía xung quanh, đột nhiên Key dừng lại, quay sang hỏi Sora:
- Sora có sợ… côn trùng không?
- Huh? – Sora hơi bất ngờ về câu hỏi, cô tròn mắt nhìn Key
- Ở dưới chân em kìa..
Sora vội co chân lại, cô nhìn quanh chân mình rồi nhìn kĩ lại chỗ đó….
- Đâu có gì đâu….
- Vậy là em sợ côn trùng hả?
Key phá lên cười, chẳng có cái gì dưới chân Sora cả, Key chỉ muốn trêu Sora thôi. Con côn trùng mà Key thực sự nhìn thấy là ở gốc cây cạnh chỗ anh ngồi, và anh đã nghĩ ra trò đùa này….
- Này~ Kim Kibum~ – Sora nhìn Key, mặt cô đỏ lên trông cực dễ thương… Rồi cô cũng cười, tiếng cười của Key khiến Sora không giận cho được..
Hai người tiếp tục ngồi đó, ngắm trời, ngắm sao…Cho đến khi họ nhận ra mình đã chờ khá lâu rồi. Và cuối cùng thì Key rút điện thoại ra và gọi cho Jonghyun……..
- Gì? Vậy là hai người đó sẽ không đến sao?… Vậy còn… ở đây?
- Thì… tùy cậu đấy.
- Em mặc kệ đấy, anh đến mà giải quyết, em về đây – Key càu nhàu.
- Anh đang ở xa lắm, đến sao được….Cậu… giúp anh đi…..anh có địa điểm mới cho họ rồi, anh còn phải dụ họ tới đó nữa… vậy nhé, anh đi đây…..
- Này! Này!…
Tút… tút….
Chưa kịp nói thêm gì thì Jonghyun đã dập máy. Chẳng còn cách nào khác, Key đành làm nốt công việc dọn dẹp nếu không muốn gặp rắc rối với chú bảo vệ….
- Sao rồi? – Sora lại gần Key, tò mò.
- Điều chúng ta lo lắng đã xảy ra – Key cúi mặt xuống, anh vẫn khó chịu vì bị Jonghyun bỏ rơi.
Sora thở dài rồi ngồi xuống chiếu nghịch mấy cái kẹo, buồn thiu. Khuôn mặt Sora hiện lên vẻ thất vọng, điều đó làm Key cũng buồn. Anh quyết định làm một cái gì đó làm Sora vui lên. Anh cố cười thật tươi nhìn Sora:
- Chúng ta xử lí chỗ này thôi. Giờ nó là của chúng ta – Key nhí nhảnh.
- Em chẳng thích…
Sora đập máy cái kẹo mút vào nhau kêu cạch cạch. Cô phồng má, thể hiện sự dỗi hờn của mình. Nhưng cô không nhận ra rằng cô đang làm Key ngớ ngẩn vì cử chỉ hết sức dễ thương này. Nhưng rồi anh nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, ngồi xuống phía đối diện với Sora, cười nhẹ:
- Vậy thì chán chết…. – Key bỗng sững người lại – Sora ah…. Phía sau em…..
- Gì vậy? – Sora tròn mắt.
- Em không sợ…ếch chứ?…
- Này~ anh lại muốn trêu em sao? Em không ngốc mà mắc lừa đến hai lần đâu – Sora nhìn Key với cái vẻ “không-lừa-được-em-đâu”
- Anh cũng đâu ngốc mà lừa em tới hai lần chứ.
Vẻ mặt nghiêm trọng của Key khiến Sora quay phắt lại, mặt cô tái xanh lên. Trên đời này, con vật cô sợ nhất chính là ếch. Toàn thân Sora run lên vì sợ, nhưng Key thì không kịp nhận ra điều đó. Anh đang chết ngất vì cười với chú ếch của mình:
- Anh đã rất ngốc khi lừa em đến hai lần, nhưng em còn ngốc hơn khi mắc lừa một tên ngốc như anh….
Key ôm bụng cười không ngớt, nhưng rồi anh nhận ra Sora đang rất sợ hãi. Anh dần trở nên lo lắng:
- Em không sao chứ Sora? – Key nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đang run bần bật của Sora – Em sao vậy?…
- ANH CÓ BIẾT EM SỢ NHẤT ẾCH KHÔNG HẢ?
Sora thét lên, chưa bao giờ Key thấy Sora như vậy. Và anh hiểu là mình đã làm cho Sora rất hoảng sợ…
- Xi..in..n lỗi. Anh không biết em lại sợ đến vậy…
Không thấy đáp lại, Key càng thêm lo lắng. Anh đến gần Sora và cúi người xuống:
- Đánh anh một cái đi…
Sora ngây người với lời đề nghị của Key. Chẳng lẽ Key muốn xin lỗi theo cái cách trẻ con này?…..
- Khi sợ, anh thường đánh người bên cạnh mình thật mạnh, và đó thường là Jonghyun– Key mỉm cười – Sora cũng thử đi….
- Thật sao? – Sora nhìn Key, hoài nghi – em sẽ mạnh tay đó, được chứ?
- Không sao mà…
Và Sora đã phát vào lưng Key một cái thật đau. Có vẻ Sora đang trút giận vì bị trêu chọc chứ không phải vì sợ hãi…
- Em mạnh tay thật sao? – Key kêu lên – đau thật đấy, ngốc ạ!
- Cái gì? Ngốc á? Này~
- Không phải sao? Em không ngốc mà lại bị lừa đến hai lần sao? Ngốc!
Key tiếp tục trêu chọc Sora. Sora lúc này giận thật rồi….
- Anh muốn bị đánh nữa đúng không?
Nghe đến đây thì Key đứng dậy ngay lập tức. Sora cũng vùng dậy, cô muốn đánh Key một cái thật đau nữa để Key không bao giờ dám trêu mình nữa. Nhưng Key đã nhận ra và chạy ra xa..
- Anh có ngốc đâu mà để em đánh anh lần nữa hả, cô ngốc. Một lần là quá đủ rồi…
Cứ như vậy, Sora chạy theo Key. Hai người đuổi bắt, trêu chọc nhau mà quên luôn mình còn phải dọn dẹp “hiện trường”
- Yumi~ chị giẫm lên chân em~ – Taemin khẽ kêu lên.
- Chị xin lỗi, Taemin!
- Aaaaaaaaa, chân anh, Yumi~! – Changmin khẽ hét.
- Anh, không sao chứ? Em xin lỗi~
- Đứng im nào, họ phát hiện ra bây giờ…..
Onew quay lại đưa tay lên môi khẽ suỵt rồi lại quay ra, tiếp tục quan sát hai người đang đùa giỡn vui vẻ…
- Này~ – Changmin thì thầm – Chúng ta có nên ra hù họ không?
- Không nên lộ diện đâu anh. Em có cách khác….hay hơn…
Jonghyun nở một nụ cười đầy đắc trí, sau đó anh rút điện thoại ra gọi cho Key….
- Hai người xong việc chưa vậy?
- Tụi em…… – Key liếc nhìn chỗ bánh kẹo – xong rồi..
- Vậy sao chưa về? mọi người đang ở nhà rồi…
- Vậy sao? – Key tròn mắt – à, em cũng sắp tới nhà rồi, vậy nha…
Key dập máy cái phụp, quay sang nói với Sora:
- Chúng ta dọn thôi, bọn họ về nhà hết rồi
- Về rồi sao? Vậy em…..làm sao đây? – Sora cuống quýt.
- Sao vậy?
- Em nói với chị Yumi là em ở nhà mà…
- À, không sao….Jonghyun sẽ giữ chị Yumi ở phòng tụi anh cho đến khi em về mà.
- Vậy sao? Phew~…. – Sora thở phào – Vậy chúng ta dọn thôi….
Hai người bắt đầu dọn dẹp. Cách đó không xa, sáu con người đang lấp trong một bụi cây, bí mật quan sát họ…
Buổi chiều, bốn thành viên của SHINee (trừ Key) đã về kí túc xá sau hơn 2 ngày về thăm nhà. Họ ghé qua phòng Yumi chơi và bàn tán…
- Jonghyun à, thực ra Key với Sora có quan hệ gì vậy? Mẹ Key có vẻ khá quan tâm đến Sora đó – Onew có vẻ vẫn chưa hiểu gì sau “bài diễn thuyết” của Key hai hôm trước
- À, nói về quan hệ của họ, thì cũng chỉ là bạn thôi anh. Nhưng anh không nhận ra họ không giống bạn bè bình thường sao?
- Hả? – Onew tròn mắt – Nói vậy hai người đó…
- Từ khi nào vậy? – Taemin lanh chanh xen vào
- Anh không biết. Nhưng…Kibum rất cứng đầu, cậu ta chưa bao giờ thừa nhận có tình cảm với Sora…
- Hay… – Onew liếc nhìn ba người. Ánh mắt đủ để họ hiểu tất cả…
- Vậy chúng ta cần một kế hoạch cụ thể…
Bốn người đang bàn luận thì Yumi bước ra với một kế hoạch mà cả bọn đều thấy hứng thú với nó…
- Nhưng mà ai sẽ cùng chị đóng một cặp đây?
Năm người nhìn nhau, suy nghĩ….
- Trong bốn chúng ta, chỉ có anh Onew là ổn nhất – Taemin lên tiếng – Anh Onew và chị Yumi bằng tuổi, còn bọn em đều nhỏ hơn….
- Không đươc! – Jonghyun phản đối – Kibum quá hiểu chúng ta, cậu ta sẽ nhận ra vấn đề ngay.
- Vậy còn ai khác đây? – Minho suy nghĩ. Chợt anh nhìn thấy…Changmin đi ngang qua. Anh vội gọi to: – Changmin~ anh vào đây đi!
- A……anh đến thật đúng lúc – Jonghyun nhìn Changmin với vẻ mặt “bắt được vàng”.
- Này~ cậu làm gì ở kí túc xá của chuyên viên trang điểm của bọn anh? Đáng ngờ lắm à nha….- Ánh mắt của Changmin chỉ hướng về một đối tượng duy nhất, Minho
- Anh~ đây cũng là kí túc xá của chuyên viên trang điểm cua tụi em mà – Minho đáp trả ngay để khỏi bị Changmin trêu chọc thêm.
- À, nhắc mới nhớ. Dạo này anh thấy Key và Sora có gì đó hơi khác thường. Không phải họ đang hẹn hò đó chứ?
- Rất tiếc là họ chưa hẹn hò, anh ạ – Jonghyun bỗng cười tươi – nhưng nếu anh chịu giúp thì có lẽ họ sẽ có chuyện đấy….
Vậy là Jonghyun đã kéo Changmin vào kế hoạch của mình. Họ tiếp tục chụm đầu bàn bạc cho đến khi Key và Sora về tới……
* End*
- Chúng ta về thôi~ chắc họ cũng sắp về rồi – Changmin nói khẽ. Anh cũng không quên dặn – Trưa mai ra nhà hàng Seoul nha, Yumi mời.
- Huh? Sao lại là em? – Yumi cau có.
- Cố đã hứa thế mà, định nuốt lời à? – Changmin nói như dọa nạt Yumi. Rồi anh kéo áo Taemin và Minho – Về thôi các cậu.
Sáu người lặng lẽ ra về. Cái kế hoạch vĩ đại của họ là tạo cho couple “nhân vật chính” một buổi tối khó quên. Couple đó không phải Changmin và Yumi mà là Key và Sora. Và kế hoạch của họ đã diễn ra thật tuyệt vời……
Những ngày làm việc bận rộn lại đến. SHINee đã debute ở Nhật, họ ngày càng tỏa sáng. Và khi sang Nhật, họ làm việc với stylish và chuyên viên trang điểm người Nhật, do vậy, Sora có một vài ngày nghỉ. Cô thường giúp những nhóm khác khi công việc của họ quá bận…
Hôm nay, SHINee sẽ từ Nhật trở về, cũng có nghĩa nó là ngày nghỉ cuối cùng của Sora trước khi bắt đầu làm việc lại. Và cô đã hẹn với Kevin, cuộc hẹn mà cô đã hoãn từ khi Kevin mới về Hàn Quốc…
- Hi~ Anna~ – Kevin tiến lại với một nụ cười thật tươi – Chờ lâu chưa?
- Em vừa mới tới thôi. Chúng ta đi dạo nha…
Hai người họ đi dọc bờ sông Hàn, nói chuyện rất vui vẻ. Họ nói về cuộc sống của mình một năm qua. Nhắc đến chuyện Sora về Hàn Quốc sống, Kevin tỏ ra ngạc nhiên…
- Sao đột nhiên em lại muốn về Hàn Quốc sống vậy?
- Em… theo ý mẹ nên về. Mà…em về quê hương mình mà… lạ lắm sao?
- À, không… chỉ là vì em chưa bao giờ nói là sẽ rời New York….
- Vậy sao? – Sora ngây người – Không lẽ em quên… Năm ngoái em bị tai nạn giao thông. Bác sĩ nói em có thể quên đi một phần kí ức. Nhưng…em cũng chẳng biết mình có quên gì không nữa. Nhưng anh thì chắc chắn em không quên rồi, hihi – Sora cười nhí nhảnh
“Tai nạn?….Quên?….
Không lẽ….quên mất Chun rồi”
Kevin liền lấy ra một tấm ảnh ba người và đưa cho Sora hỏi:
- Em nhớ tấm ảnh này không?
Sora nhìn kĩ, thật kĩ…cô cố nhớ… nhưng cứ nhìn vào khuôn mặt của người thứ 3 trong tấm ảnh, đầu cô lại nhức lên…
- Đây là… ảnh anh chụp hồi năm cuối đại học. Nhưng…. Người chụp cùng chúng ta là ai? Sao em không nhớ gì về anh ta cả…
Kevin đơ người, câu nói của Sora khiến anh hết sức kinh ngạc….
“Quên thật rồi sao?… hèn gì Anna vui vẻ vậy…vậy thì cứ để Anna quên luôn đi…..nhưng….vậy có bất công với Chun không?……. ashi…… nhưng còn hơn Anna sẽ lại buồn thảm như trước………..Chun à…. Xin lỗi cậu nha…”
- À, bạn cùng lớp anh. Em mới gặp một lần, không nhớ là phải… – Kevin lấy lại tấm ảnh. Anh sợ Sora sẽ bị nó ám ảnh
- Vậy à?
Sora còn hơi hoài nghi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Kevin chẳng việc gì phải giấu cô cả. Nhưng… chuyện cô đau đầu là tại sao? Chính Sora cũng không hiểu… và cô cũng không cho Kevin biết chuyện này… Hai người tiếp tục đi dạo và nói chuyện. Bên cạnh Kevin, Sora trở nên vui vẻ và thoải mái hơn. Dù gì họ cũng đã quen nhau 10 năm, vậy nên Kevin rất biết cách làm Sora cười…
- Xin lỗi nha… anh không đưa Anna về được.
- Không sao, anh bận mà…Tạm biệt nha…
- Tạm biệt…
Kevin có việc gấp phải đi. Trong lòng anh còn đầy những mâu thuẫn về việc anh vừa làm, Nhưng vì cô bạn thân nhất của mình, anh tin mình đã làm đúng…
Sora dạo bước trên đường, trông cô rất vui. Đã một năm không gặp Kevin kể từ khi anh đi công tác. Sau vụ tai nạn kí ức của Sora có chút không rõ ràng. Mặc dù cô còn nhớ như in chuyện Kevin chuyển đến nơi cô sống và trở thành hàng xóm của cô 10 năm trước, nhưng thật lạ là cô lại rất mơ hồ với nhưng chuyện cách đó 2-3 năm. Vừa đi vừa nghĩ, bỗng đầu Sora lại nhức lên khi cô chợt nhớ đến người bạn cùng lớp của Kevin. Cô chắc rằng mình không chỉ gặp người đó một lần. Hình bóng đó cứ bám lấy tâm trí khiến Sora không thể thoát ra khỏi cơn đau đầu của mình. Cô loạng choạng bước những bước khó khăn. Phía bên kia là SM town rồi, cố gắng sang đường thật nhanh, cô muốn về kí túc xá nghỉ ngơi. Sora cứ bước và bước…..Một chiếc xe tải lao tới, mỗi lúc một gần, còi xe rít lên ỉnh ỏi khiến Sora càng thêm choáng váng…. Và cô đã ngã xuống…
- SORA~
Key đứng ngây ra nhìn bốn người kia đang chụm đầu bàn tán việc gì đó như “bí mật quân sự” vậy. Và rồi họ cũng kéo nốt Key và Sora vào cuộc. Họ quan sát “couple” trong bếp một cách thích thú. Cả bọn lại chụm đầu lại, Jonghyun thì thầm…..
- Gì cơ? – Hai cặp mắt mở to hết cỡ, hai cái cằm thì như muốn rơi ra, Key và Sora hết sức ngạc nhiên trước những gì Jonghyun nói….
- Thật hả? – Key vẫn chưa hết ngạc nhiên, và anh đã bị Jonghyun bịt miệng vì nói quá to – Sao em không thấy hai người đó có gì lạ nhỉ? – Key nhỏ tiếng lại….
- Thì cả bọn cũng rất sốc khi biết chuyện, có ai ngờ họ lại…..
Key và Sora chăm chú lắng nghe về một cách đầy ngạc nhiên. Cả hai đều rất thích thú khi được tham gia vào ké hoạch mà cả bọn đang dựng lên để “giúp đỡ couple Changmin-Yumi”…
- Anh, chị, tụi em về đây, tối gặp nha…
SHINee đứng lên chào Changmin, Yumi và ra về. Và rồi Sora cũng kiếm cớ “chuồn” khỏi đó. Cô nói với Changmin và Yumi rằng cô mệt vì đi đường xa và nhanh chóng chui vào phòng ngủ nghỉ ngơi…
- Thôi, anh về nha, tối nay gặp, Yunho gọi anh rồi…
Giọng Changmin nhẹ nhàng và “ngọt” đến mức làm Sora nổi hết ra gà. Chưa bao giờ cô thấy Changmin cư xử như vậy với một cô gái…
“Đúng là yêu rồi có khác…Ai mà ngờ một người như Changmin khi yêu cũng ngọt ngào như vậy chứ….”
Sora nghĩ vẩn vơ và khúc khích cười một mình. Chợt Yumi bước vào, và bắt gặp Sora đang cười mặc dù Sora đã vội quay mặt vào trong. Cô nhìn Sora với ánh mắt dò xét…
- Em cười gì vậy? – Yumi lại gần Sora, ánh nhìn xoáy sâu như thấy hết suy nghĩ của Sora khiến cô chột dạ…
- Không có gì đâu chị – Sora quay đi, cô không giỏi nói dối người khác và cũng không bao giờ dám nhìn thẳng vào ai đó khi đang nói dối họ
- Vậy… khi nãy… em và SHINee nói gì vậy? Nói về chị đúng không? – Yumi tiếp tục “tra khảo” với ánh mắt khiến người khác giật mình
- Không ạ, tụi em chỉ nói về buổi đi chơi tối nay thôi…
Yumi nhìn thêm mấy giây rồi gật đầu và ra ngoài. Còn Sora thì như vừa thoát khỏi một cái “nạn” lớn vậy. Cô thở phù thật nhẹ nhõm và tưởng tượng kế hoạch sẽ diễn ra thế nào, Changmin sẽ hẹn hò ra sao, và cô rất thích thú khi nghĩ về nó…
8 giờ tối hôm đó, Changmin sang phòng Yumi và Sora như đã hẹn, nụ cười của anh cũng khác thường ngày. Sora thì không thể quen được với cái cách Changmin và Yumi nói chuyện bây giờ. Nhưng dù sao cô cũng không quên nhiệm vụ của mình trong cái kế hoạch “vĩ đại” kia. Cô vào phòng ngủ và lên giường, trùm chăn lại…
- Sora ah~ đi thôi~ mọi người đang đợi đó~ …
Không thấy trả lời, Yumi đi vào trong…
- Chị~ em thấy hơi mệt, chắc em không đi chơi với mọi người được rồi… – Sora kéo giọng nói của mình trầm xuống và thêm vào đó chút mệt mỏi. Cô rất cố gắng để diễn tốt “vai diễn” của mình
- Vậy hả? em mệt lắm không? – Yumi lo lắng.
- Đi thôi… – Changmin bước vào với nụ cười khác thường của mình
- Anh, em không đi nữa đâu. Sora không được khỏe, em không thể bỏ em ấy ở nhà một mình được. Anh đi đi, SHINee đang đợi đó…
- Không! – Sora bật dậy – Hai người cứ đi đi, em không sao đâu…… Chị đã làm việc vất vả mấy ngày rồi, cứ đi chơi cho thoải mái đi. Em chỉ muốn nghỉ ngơi sớm để mai đi làm thôi…
Sora tìm mọi cách đẩy Yumi và Changmin đi vì nếu hai người đó không đi thì sẽ chẳng có kế hoạch nào nữa cả. Và sau rất nhiều cố gắng, cô đã khiến Yumi đổi ý…
- Ừ… vậy em ở nhà nghỉ ngơi, chị sẽ về sớm
- Vâng, chị không cần lo đâu. Hai người đi chơi vui vẻ nha…
Vậy là Changmin và Yumi đã ra ngoài. Kế hoạch tiếp theo là sẽ tạo cho họ một không gian riêng. Để tránh sự chú ý của các fan cũng như manager, cả bọn đã cất công tìm kiếm, và cuối cùng đã chọn được một chỗ thật hay: một góc chẳng ai lui tới trong công viên Sông Hàn…
Sau khi “nhân vật chính” đi không lâu, Key đã đến kí túc xá của Sora với một túi đồ mà SHINee đã chuẩn bị và một cái chiếu. Anh gõ cửa….
- Xin chào~
Chẳng ai ngờ đó lại là Key. Sora cũng rất ngạc nhiên dù trong lòng cô thì thực sự đang rất vui. Cô đã biết sẽ có một người trong SHINee đi cùng mình, nhưng cô không nghĩ đó là Key….
*Flashback*
- Chúng ta đi thôi, đến giờ hành động rồi – Jonghyun đứng dậy giục 4 người đang dán mắt vào cái TV, anh có lẽ là người hào hứng nhất trong vụ này.
- Cả 5 sao? Vậy ai sẽ ở lại và đi cùng Sora? – Taemin ngây thơ hỏi.
- À, phải – Jonghyun quay lại – Kibum, cậu ở lại nhé!
Key bật tưng tưng, chạy ngay vào phòng ngủ lấy áo khoác ra. Bốn người kia thì nghĩ rằng anh sẽ đồng ý ngay, nhưng Key thì chẳng bao giờ đồng ý ngay cả, huống hồ lần này anh lại bị bỏ rơi. Cầm áo khoác đi ra ngoài, Key đi đến khoác vai Jonghyun và quay lại nói:
- Taemin, cậu sẽ ở lại. Anh sẽ đi.
Bốn cặp mắt dồn cả vào Key, Jonghyun ngay lập tức hất tay Key ra….
- Không! Cậu sẽ ở lại – Jonghyun nói như ra lệnh.
- Tại sao lại cứ phải là em? – Key nói như hét vào mặt Jonghyun.
- Cậu là người duy nhất có lí do để ở lại mà…..blah blah blah blah
Jonghyun đưa ra một loạt lí do ai cũng chấp nhận được trừ Key. Nói thế nào thì Key cũng chẳng nghe, vậy nên cách cuối cùng, Jonghyun bày trò biểu quyết. Không hiểu là vì không ai muốn ở lại hay 4 người đó đã bàn bạc từ trước, họ đều đồng ý rằng Key sẽ phải ở lại. Và cuối cùng thì bốn người họ hí hửng khoác tay, bá vai nhau đi, còn lại Key vởn vơ một mình…
“Phải rồi…mình đâu có đi một mình nhỉ?”
Có lẽ Key đang giận vì bị bỏ rơi nên đã quên mất rằng mình không đi một mình mà sẽ đi với Sora. Và có lẽ Key cũng đã hiểu một phần lí do Jonghyun nhất quyết đẩy mình lại. Tâm trạng của anh vui vẻ hơn nhiều…
* End*
- Họ tìm mọi cách đẩy anh lại và rồi bốn người họ đã đi cùng hai người kia – giọng Key đầy sự hờn dỗi – bây giờ thì chúng ta phải đến một nơi chẳng có người và còn phải mang theo thứ này…
Ngay cả lúc giận dỗi Key cũng rất dễ thương, còn những điều anh nói chẳng có gì đáng giận cả. Dù sao Sora cũng đang vui vì chuyện này. Cô nở một nụ cười tươi rói khiến Key cũng không giữ nổi vẻ giận dỗi nữa. Anh cũng đáp lại bằng một nụ cười thật hiền….
*****
- Chúng ta sẽ đến đâu? Sao lại không có người?
Sora quay sang hỏi Key mà không hề để ý rằng trên đường đi, không quá 5 phút Key lại “nhìn trộm” mình và cười. Còn lần này, Key đã đụng trúng cái nhìn của Sora. Như tên trộm bị bắt quả tang, anh quay đi bằng tốc độ ánh sáng…
- A, chỗ đó khá khó tìm nên hầu như không có người qua lại. Anh cũng thấy lạ là tại sao lại có một chỗ như thế trong công viên Sông Hàn.
- Hả? Công viên? – Sora tròn mắt, cô chưa bao giờ nghe đến một công viên lớn mà lại có chỗ “không người” – ai tìm ra nó mà hay vậy?
- Không biết nữa, chắc là Jonghyun. Anh ấy giỏi vụ này lắm.
Hai người nói chuyện. Như có một lí do, Key quay sang, nhìn Sora, kĩ một chút. Ra ngoài buổi tối, Sora không thích trang điểm. Khuôn mặt mà Key thấy bây giờ không dính một chút phấn trang điểm nào, nó hoàn toàn tự nhiên, và nó đẹp một cách giản dị. Khuôn mặt đó khiến Key không thể rời mắt, và Sora cũng đã nhận ra ánh mắt đang nhìn mình không chớp. Cô dừng lại, quay sang nhìn thẳng vào Key và hỏi một câu vô cùng hồn nhiên:
- Mặt em dính cơm tối hả?
Không đợi câu trả lời của Key, Sora bật cười. Nhưng cô đã hối hận vì hành động đó. Key “bỏng mặt” sau câu đùa của Sora, và Sora cũng không thể tự nhiên nổi nữa. Kết quả là hai người quay ra và bước đi, không ai nói thêm câu nào nữa…
- Đến rồi!
Trước mắt Key và Sora là một nơi thật đẹp. Một thảm cỏ thật dày, một hàng cây cao chạy dọc bờ sông, và điều đáng ngạc nhiên nhất, không có bất cứ ai qua lại chỗ này…
- Chúng ta bắt đầu công việc chứ?
Sora lên tiếng. Cô nở nụ cười quen thuộc. Còn Key thì đang bận ngắm nghía cái chỗ “lạ đời” này. Bất ngờ nghe giọng Sora khiến anh khẽ giật mình.
- Okay… xem chúng ta có những gì nào…
Key mở cái bọc mà anh xách theo. SHINee đã chuẩn bị một chiếc bánh kem cho hai người, một vài thứ kẹo khác, một chai nước ép hoa quả cùng hai cái ống hút, tất cả mọi thứ đều chỉ dành cho hai người. Key trải cái chiếu nhỏ ra rồi hai người bày mọi thứ có trong túi ra. Xong xuôi, Key kiểm tra lại túi và thấy còn một cái gì đó, anh lấy nó ra. Một tấm thiếp dễ thương với dòng chữ “Sweet night~” to bự ở giữa…
- Chữ của Jonghyun– Key nhìn vào tấm thiệp, khẽ cười – Anh ấy sợ người ta không đọc được sao?…
Đặt nó vào một chỗ thích hợp, công việc còn lại của Key và Sora bây giờ là chờ Changmin và Yumi bị dụ tới…
*****
- Chúng ta sẽ làm gì nếu hai người đó không bị dụ tới đây – Sora bắt đầu lo lắng khi họ đã ngồi chờ ở đó 30 phút.
- Thì chúng ta sẽ xử lí chúng luôn, hehe – Key cười một cách đắc trí.
Ngắm nghía xung quanh, đột nhiên Key dừng lại, quay sang hỏi Sora:
- Sora có sợ… côn trùng không?
- Huh? – Sora hơi bất ngờ về câu hỏi, cô tròn mắt nhìn Key
- Ở dưới chân em kìa..
Sora vội co chân lại, cô nhìn quanh chân mình rồi nhìn kĩ lại chỗ đó….
- Đâu có gì đâu….
- Vậy là em sợ côn trùng hả?
Key phá lên cười, chẳng có cái gì dưới chân Sora cả, Key chỉ muốn trêu Sora thôi. Con côn trùng mà Key thực sự nhìn thấy là ở gốc cây cạnh chỗ anh ngồi, và anh đã nghĩ ra trò đùa này….
- Này~ Kim Kibum~ – Sora nhìn Key, mặt cô đỏ lên trông cực dễ thương… Rồi cô cũng cười, tiếng cười của Key khiến Sora không giận cho được..
Hai người tiếp tục ngồi đó, ngắm trời, ngắm sao…Cho đến khi họ nhận ra mình đã chờ khá lâu rồi. Và cuối cùng thì Key rút điện thoại ra và gọi cho Jonghyun……..
- Gì? Vậy là hai người đó sẽ không đến sao?… Vậy còn… ở đây?
- Thì… tùy cậu đấy.
- Em mặc kệ đấy, anh đến mà giải quyết, em về đây – Key càu nhàu.
- Anh đang ở xa lắm, đến sao được….Cậu… giúp anh đi…..anh có địa điểm mới cho họ rồi, anh còn phải dụ họ tới đó nữa… vậy nhé, anh đi đây…..
- Này! Này!…
Tút… tút….
Chưa kịp nói thêm gì thì Jonghyun đã dập máy. Chẳng còn cách nào khác, Key đành làm nốt công việc dọn dẹp nếu không muốn gặp rắc rối với chú bảo vệ….
- Sao rồi? – Sora lại gần Key, tò mò.
- Điều chúng ta lo lắng đã xảy ra – Key cúi mặt xuống, anh vẫn khó chịu vì bị Jonghyun bỏ rơi.
Sora thở dài rồi ngồi xuống chiếu nghịch mấy cái kẹo, buồn thiu. Khuôn mặt Sora hiện lên vẻ thất vọng, điều đó làm Key cũng buồn. Anh quyết định làm một cái gì đó làm Sora vui lên. Anh cố cười thật tươi nhìn Sora:
- Chúng ta xử lí chỗ này thôi. Giờ nó là của chúng ta – Key nhí nhảnh.
- Em chẳng thích…
Sora đập máy cái kẹo mút vào nhau kêu cạch cạch. Cô phồng má, thể hiện sự dỗi hờn của mình. Nhưng cô không nhận ra rằng cô đang làm Key ngớ ngẩn vì cử chỉ hết sức dễ thương này. Nhưng rồi anh nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, ngồi xuống phía đối diện với Sora, cười nhẹ:
- Vậy thì chán chết…. – Key bỗng sững người lại – Sora ah…. Phía sau em…..
- Gì vậy? – Sora tròn mắt.
- Em không sợ…ếch chứ?…
- Này~ anh lại muốn trêu em sao? Em không ngốc mà mắc lừa đến hai lần đâu – Sora nhìn Key với cái vẻ “không-lừa-được-em-đâu”
- Anh cũng đâu ngốc mà lừa em tới hai lần chứ.
Vẻ mặt nghiêm trọng của Key khiến Sora quay phắt lại, mặt cô tái xanh lên. Trên đời này, con vật cô sợ nhất chính là ếch. Toàn thân Sora run lên vì sợ, nhưng Key thì không kịp nhận ra điều đó. Anh đang chết ngất vì cười với chú ếch của mình:
- Anh đã rất ngốc khi lừa em đến hai lần, nhưng em còn ngốc hơn khi mắc lừa một tên ngốc như anh….
Key ôm bụng cười không ngớt, nhưng rồi anh nhận ra Sora đang rất sợ hãi. Anh dần trở nên lo lắng:
- Em không sao chứ Sora? – Key nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đang run bần bật của Sora – Em sao vậy?…
- ANH CÓ BIẾT EM SỢ NHẤT ẾCH KHÔNG HẢ?
Sora thét lên, chưa bao giờ Key thấy Sora như vậy. Và anh hiểu là mình đã làm cho Sora rất hoảng sợ…
- Xi..in..n lỗi. Anh không biết em lại sợ đến vậy…
Không thấy đáp lại, Key càng thêm lo lắng. Anh đến gần Sora và cúi người xuống:
- Đánh anh một cái đi…
Sora ngây người với lời đề nghị của Key. Chẳng lẽ Key muốn xin lỗi theo cái cách trẻ con này?…..
- Khi sợ, anh thường đánh người bên cạnh mình thật mạnh, và đó thường là Jonghyun– Key mỉm cười – Sora cũng thử đi….
- Thật sao? – Sora nhìn Key, hoài nghi – em sẽ mạnh tay đó, được chứ?
- Không sao mà…
Và Sora đã phát vào lưng Key một cái thật đau. Có vẻ Sora đang trút giận vì bị trêu chọc chứ không phải vì sợ hãi…
- Em mạnh tay thật sao? – Key kêu lên – đau thật đấy, ngốc ạ!
- Cái gì? Ngốc á? Này~
- Không phải sao? Em không ngốc mà lại bị lừa đến hai lần sao? Ngốc!
Key tiếp tục trêu chọc Sora. Sora lúc này giận thật rồi….
- Anh muốn bị đánh nữa đúng không?
Nghe đến đây thì Key đứng dậy ngay lập tức. Sora cũng vùng dậy, cô muốn đánh Key một cái thật đau nữa để Key không bao giờ dám trêu mình nữa. Nhưng Key đã nhận ra và chạy ra xa..
- Anh có ngốc đâu mà để em đánh anh lần nữa hả, cô ngốc. Một lần là quá đủ rồi…
Cứ như vậy, Sora chạy theo Key. Hai người đuổi bắt, trêu chọc nhau mà quên luôn mình còn phải dọn dẹp “hiện trường”
- Yumi~ chị giẫm lên chân em~ – Taemin khẽ kêu lên.
- Chị xin lỗi, Taemin!
- Aaaaaaaaa, chân anh, Yumi~! – Changmin khẽ hét.
- Anh, không sao chứ? Em xin lỗi~
- Đứng im nào, họ phát hiện ra bây giờ…..
Onew quay lại đưa tay lên môi khẽ suỵt rồi lại quay ra, tiếp tục quan sát hai người đang đùa giỡn vui vẻ…
- Này~ – Changmin thì thầm – Chúng ta có nên ra hù họ không?
- Không nên lộ diện đâu anh. Em có cách khác….hay hơn…
Jonghyun nở một nụ cười đầy đắc trí, sau đó anh rút điện thoại ra gọi cho Key….
- Hai người xong việc chưa vậy?
- Tụi em…… – Key liếc nhìn chỗ bánh kẹo – xong rồi..
- Vậy sao chưa về? mọi người đang ở nhà rồi…
- Vậy sao? – Key tròn mắt – à, em cũng sắp tới nhà rồi, vậy nha…
Key dập máy cái phụp, quay sang nói với Sora:
- Chúng ta dọn thôi, bọn họ về nhà hết rồi
- Về rồi sao? Vậy em…..làm sao đây? – Sora cuống quýt.
- Sao vậy?
- Em nói với chị Yumi là em ở nhà mà…
- À, không sao….Jonghyun sẽ giữ chị Yumi ở phòng tụi anh cho đến khi em về mà.
- Vậy sao? Phew~…. – Sora thở phào – Vậy chúng ta dọn thôi….
Hai người bắt đầu dọn dẹp. Cách đó không xa, sáu con người đang lấp trong một bụi cây, bí mật quan sát họ…
Buổi chiều, bốn thành viên của SHINee (trừ Key) đã về kí túc xá sau hơn 2 ngày về thăm nhà. Họ ghé qua phòng Yumi chơi và bàn tán…
- Jonghyun à, thực ra Key với Sora có quan hệ gì vậy? Mẹ Key có vẻ khá quan tâm đến Sora đó – Onew có vẻ vẫn chưa hiểu gì sau “bài diễn thuyết” của Key hai hôm trước
- À, nói về quan hệ của họ, thì cũng chỉ là bạn thôi anh. Nhưng anh không nhận ra họ không giống bạn bè bình thường sao?
- Hả? – Onew tròn mắt – Nói vậy hai người đó…
- Từ khi nào vậy? – Taemin lanh chanh xen vào
- Anh không biết. Nhưng…Kibum rất cứng đầu, cậu ta chưa bao giờ thừa nhận có tình cảm với Sora…
- Hay… – Onew liếc nhìn ba người. Ánh mắt đủ để họ hiểu tất cả…
- Vậy chúng ta cần một kế hoạch cụ thể…
Bốn người đang bàn luận thì Yumi bước ra với một kế hoạch mà cả bọn đều thấy hứng thú với nó…
- Nhưng mà ai sẽ cùng chị đóng một cặp đây?
Năm người nhìn nhau, suy nghĩ….
- Trong bốn chúng ta, chỉ có anh Onew là ổn nhất – Taemin lên tiếng – Anh Onew và chị Yumi bằng tuổi, còn bọn em đều nhỏ hơn….
- Không đươc! – Jonghyun phản đối – Kibum quá hiểu chúng ta, cậu ta sẽ nhận ra vấn đề ngay.
- Vậy còn ai khác đây? – Minho suy nghĩ. Chợt anh nhìn thấy…Changmin đi ngang qua. Anh vội gọi to: – Changmin~ anh vào đây đi!
- A……anh đến thật đúng lúc – Jonghyun nhìn Changmin với vẻ mặt “bắt được vàng”.
- Này~ cậu làm gì ở kí túc xá của chuyên viên trang điểm của bọn anh? Đáng ngờ lắm à nha….- Ánh mắt của Changmin chỉ hướng về một đối tượng duy nhất, Minho
- Anh~ đây cũng là kí túc xá của chuyên viên trang điểm cua tụi em mà – Minho đáp trả ngay để khỏi bị Changmin trêu chọc thêm.
- À, nhắc mới nhớ. Dạo này anh thấy Key và Sora có gì đó hơi khác thường. Không phải họ đang hẹn hò đó chứ?
- Rất tiếc là họ chưa hẹn hò, anh ạ – Jonghyun bỗng cười tươi – nhưng nếu anh chịu giúp thì có lẽ họ sẽ có chuyện đấy….
Vậy là Jonghyun đã kéo Changmin vào kế hoạch của mình. Họ tiếp tục chụm đầu bàn bạc cho đến khi Key và Sora về tới……
* End*
- Chúng ta về thôi~ chắc họ cũng sắp về rồi – Changmin nói khẽ. Anh cũng không quên dặn – Trưa mai ra nhà hàng Seoul nha, Yumi mời.
- Huh? Sao lại là em? – Yumi cau có.
- Cố đã hứa thế mà, định nuốt lời à? – Changmin nói như dọa nạt Yumi. Rồi anh kéo áo Taemin và Minho – Về thôi các cậu.
Sáu người lặng lẽ ra về. Cái kế hoạch vĩ đại của họ là tạo cho couple “nhân vật chính” một buổi tối khó quên. Couple đó không phải Changmin và Yumi mà là Key và Sora. Và kế hoạch của họ đã diễn ra thật tuyệt vời……
Những ngày làm việc bận rộn lại đến. SHINee đã debute ở Nhật, họ ngày càng tỏa sáng. Và khi sang Nhật, họ làm việc với stylish và chuyên viên trang điểm người Nhật, do vậy, Sora có một vài ngày nghỉ. Cô thường giúp những nhóm khác khi công việc của họ quá bận…
Hôm nay, SHINee sẽ từ Nhật trở về, cũng có nghĩa nó là ngày nghỉ cuối cùng của Sora trước khi bắt đầu làm việc lại. Và cô đã hẹn với Kevin, cuộc hẹn mà cô đã hoãn từ khi Kevin mới về Hàn Quốc…
- Hi~ Anna~ – Kevin tiến lại với một nụ cười thật tươi – Chờ lâu chưa?
- Em vừa mới tới thôi. Chúng ta đi dạo nha…
Hai người họ đi dọc bờ sông Hàn, nói chuyện rất vui vẻ. Họ nói về cuộc sống của mình một năm qua. Nhắc đến chuyện Sora về Hàn Quốc sống, Kevin tỏ ra ngạc nhiên…
- Sao đột nhiên em lại muốn về Hàn Quốc sống vậy?
- Em… theo ý mẹ nên về. Mà…em về quê hương mình mà… lạ lắm sao?
- À, không… chỉ là vì em chưa bao giờ nói là sẽ rời New York….
- Vậy sao? – Sora ngây người – Không lẽ em quên… Năm ngoái em bị tai nạn giao thông. Bác sĩ nói em có thể quên đi một phần kí ức. Nhưng…em cũng chẳng biết mình có quên gì không nữa. Nhưng anh thì chắc chắn em không quên rồi, hihi – Sora cười nhí nhảnh
“Tai nạn?….Quên?….
Không lẽ….quên mất Chun rồi”
Kevin liền lấy ra một tấm ảnh ba người và đưa cho Sora hỏi:
- Em nhớ tấm ảnh này không?
Sora nhìn kĩ, thật kĩ…cô cố nhớ… nhưng cứ nhìn vào khuôn mặt của người thứ 3 trong tấm ảnh, đầu cô lại nhức lên…
- Đây là… ảnh anh chụp hồi năm cuối đại học. Nhưng…. Người chụp cùng chúng ta là ai? Sao em không nhớ gì về anh ta cả…
Kevin đơ người, câu nói của Sora khiến anh hết sức kinh ngạc….
“Quên thật rồi sao?… hèn gì Anna vui vẻ vậy…vậy thì cứ để Anna quên luôn đi…..nhưng….vậy có bất công với Chun không?……. ashi…… nhưng còn hơn Anna sẽ lại buồn thảm như trước………..Chun à…. Xin lỗi cậu nha…”
- À, bạn cùng lớp anh. Em mới gặp một lần, không nhớ là phải… – Kevin lấy lại tấm ảnh. Anh sợ Sora sẽ bị nó ám ảnh
- Vậy à?
Sora còn hơi hoài nghi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Kevin chẳng việc gì phải giấu cô cả. Nhưng… chuyện cô đau đầu là tại sao? Chính Sora cũng không hiểu… và cô cũng không cho Kevin biết chuyện này… Hai người tiếp tục đi dạo và nói chuyện. Bên cạnh Kevin, Sora trở nên vui vẻ và thoải mái hơn. Dù gì họ cũng đã quen nhau 10 năm, vậy nên Kevin rất biết cách làm Sora cười…
- Xin lỗi nha… anh không đưa Anna về được.
- Không sao, anh bận mà…Tạm biệt nha…
- Tạm biệt…
Kevin có việc gấp phải đi. Trong lòng anh còn đầy những mâu thuẫn về việc anh vừa làm, Nhưng vì cô bạn thân nhất của mình, anh tin mình đã làm đúng…
Sora dạo bước trên đường, trông cô rất vui. Đã một năm không gặp Kevin kể từ khi anh đi công tác. Sau vụ tai nạn kí ức của Sora có chút không rõ ràng. Mặc dù cô còn nhớ như in chuyện Kevin chuyển đến nơi cô sống và trở thành hàng xóm của cô 10 năm trước, nhưng thật lạ là cô lại rất mơ hồ với nhưng chuyện cách đó 2-3 năm. Vừa đi vừa nghĩ, bỗng đầu Sora lại nhức lên khi cô chợt nhớ đến người bạn cùng lớp của Kevin. Cô chắc rằng mình không chỉ gặp người đó một lần. Hình bóng đó cứ bám lấy tâm trí khiến Sora không thể thoát ra khỏi cơn đau đầu của mình. Cô loạng choạng bước những bước khó khăn. Phía bên kia là SM town rồi, cố gắng sang đường thật nhanh, cô muốn về kí túc xá nghỉ ngơi. Sora cứ bước và bước…..Một chiếc xe tải lao tới, mỗi lúc một gần, còi xe rít lên ỉnh ỏi khiến Sora càng thêm choáng váng…. Và cô đã ngã xuống…
- SORA~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.