Chương 14
Huyền Mặc
05/06/2015
Đằng sau cặp kính, ánh mắt anh thành khẩn nghiêm túc, như đang dỗ dành chú thỏ ngốc nghếch vậy.
Cuối cùng Duy An không thể né tránh được nữa, cô cần phải đối mặt với câu hỏi này, lưng đeo giá vẽ cô đứng đó do dự một lát, nhưng đột nhiên nhìn thấy những kệ sách xếp chồng lên nhau sau lưng anh, bóng đen dày đặc.
Gần mười giờ tối, Duy An bống nhớ tới những lời của Cố Mộng Mộng, cô ấy nói, hình như thư viện luôn ở đó, lại hình như không phải luôn ở đó...
Cầu thang hình xoắn ốc, khi bạn đứng từ trên nhìn xuống sẽ cảm thấy hơi chóng mặt.
Đến giờ thư viện đóng cửa, đèn lần lượt bị tắt, bóng tối từ phía dưới bò lên.
“Thầy...em thích Kiều Ngự”.
Đèn đã tắt tới chỗ Tống Thư Minh, khiến cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh.
Xung quanh yên tĩnh, Duy An không nhìn thấy người đứng trên cầu thang, hình như chỉ còn lại mình cô đối diện với bóng đem, bống cô thấy căng thẳng: “Thầy ơi?”
Đối phương không nói gì, một lúc sau cuối cùng cũng có tiếng động, Tống Thư Minh bước xuống cầm tay cô kéo ra ngoài: “Đừng sợ, tôi đưa em về”.
Duy An đi ra ngoài cùng anh, tiếng chuông điểm mười giờ vang lên.
Cô nhìn thấy những bông tuyết đang bay đầy trời cảm thán: “Một học kì đã qua rồi. Kể ra thì, đây là lần đầu tiên em đi ra ngoài cùng thầy”.
Nói gì thì nói Duy An vẫn là con gái, buổi tối sau khi học phụ đạo hoặc vẽ xong cô đều đi về trước.
Tống Thư Minh ừm một tiếng, không nói gì nữa, trầm mặc hơn bình thường rất nhiều, Duy An biết nguyên nhân, vừa rồi cô đã từ chối anh, đương nhiên không tiện chủ động nói chuyện thêm gì nữa.
Đến cửa kí túc xa nữa, Duy An không thể không chủ động lên tiếng, lấy hết dũng cảm nói ra những điều muốn nói: “Thầy ạ, em cảm ơn thầy nhiều, em biết thầy không đùa cợt em, nhưng...em chỉ là...dù dao thầy vẫn là thầy giáp”.
Cô vẫn nói rất không rõ ràng, nhưng Tống Thư Minh lại gật đầu, thể hiện rằng anh hiểu, cô không biết nên nói gì, không khí đột nhiên gượng gạo.
“Có phải em thấy tôi hơn em nhiều tuổi quá, tôi đã già lắm rồi?”, Tống Thư Minh hỏi cô, giọng vẫn dịu dàng, một người chỉ đơn giản là đứng đó thôi cũng đã trở thành phong cảnh.
Duy An ra sức phủ nhân, sao anh lại già chứ, nhưng cô cũng không biết rốt cuộc trong lòng mình đang khúc mắc ở đâu, chính cô đã nói Kiều Ngự không đáng để cô thích. Nhưng một người chỉ cần bảy ngày đã có thể hình thành một thói quen, huống hồ mối tình thầm lặng của cô đã kéo dài ba năm rồi?
Trên đất đã phủ một lớp tuyết mỏng, trước cửa kì túc có vài nữ sinh đi chơi về, lén lén nhìn Tống Thư Minh, sau đó nhìn cô gái đứng cạnh anh, kẻ nào kẻ nấy mắt sáng rực như phát hiện ra châu lục mới.
“Haiz...kia chẳng phải là cô nương đuôi phượng của chúng ta sao? Kẻ luôn xếp cuối cùng....” cô gái đội mũ nói giọng khinh miệt.
Người đi bên cạnh tò mò, “Ai đưa cô ấy về thế? Chẳng phải trước đó cô ấy là bạn gái của Kiều Ngự sao?”
Lập tức có người phản bác: “Đã out rồi, tin đó xưa lắm rồi. Mấy tháng nay Kiều Ngự đã làm lành với bạn gái chính thức. Xì.....cô bạn đuôi phượng của chúng ta chỉ là bóng đèn tạm thời, bị người ta kéo ra trút giận mà thôi”.
Nội dung trên diễn đàn BBS của trường được bọn họ nhắc lại lần nữa, Duy An không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, cô chào Tống Thư Minh xong liền chạy thẳng lên tầng.
Tuyết rơi suốt đem, Duy An chạy về đến phòng, thấy Cố Mộng Mộng đã về. Cô chạy ra chỗ cửa sổ, nhìn hơi sương đọng trên đó càng dày thêm, đột nhiên hà hơi, giơ tay lau sạch băng và nước đọng trên ấy.
Những con đường phủ đầy tuyết phía dưới, cô thấy Tống Thư Minh đứng trước ký túc nữ một lúc rồi rời đi, anh mặc chiếc áo khoác to và dài, hình như chẳng vội vàng gì, cứ thơ thẩn men theo con đường nhỏ.
Buổi tối hôm đó, Duy An mơ thấy một giấc mơ lại, cô mơ mình ngửi thấy mùi thuốc khử trùng cay cả mũi, xung quanh tối đen, trong giấc mơ, cô đang ngru vùi, không thể mở nổi mắt, cô ngủ trong cảm giác bức bối, nhưng bên cạnh có ai đó đang huýt sáo, tiếng sáo làm bạn với cô, khiến cô không cô độc.
Rất lâu sau đó, Duy An trong mơ dần dần nhận ra đó là là giai điệu trong vở nhạc kịch, vậy là cô rất muốn vùng dậy, cô lăn lộn trên giường, nỗ lực của cô đã được đền đáp, cuồi cùng cô cũng tỉnh, đáng tiếc giấc mơ cũng kết thúc theo.
Duy An lật người ngồi dậy, chỉ nhìn thấy trần nhà, vậy người ngân nga giai điệu trong giấc mơ của cô là ai?
Cố Mộng Mộng nằm ở giường vẫn ngáy đều đều, lúc cô xuống giường thì Cố Mộng Mộng bị đánh thức, vậy là sinh viên chăm ngoan Cố Mộng Mộng lật người, như muốn bày tỏ sự phản đối của mình, Duy An rón rén đi ra lấy cốc rót nước, uống một hớp, bỗng nghe Cố Mộng Mộng bắt đầu nói mớ: “Trịnh....Trịnh Chí Ma...tôi đã nói bao nhiêu lần rồi! Phải giữ nguyên tư thế.....đúng, đừng cử động...anh cứ thế sao tôi có thể vẽ được một tác phẩm kiệt tác, sao có thể đạt được..thành tích tốt?”
Mặc dù lầm bẩm không rõ, nhưng Duy An vẫn ngeh được chi tiết quan trọng nhất, Trịnh Chí Ma.
Miếng nước trong miệng phụt ra, cô vội vàng rút giấy ra lau, Cố Mộng Mộng lại lật người đầy bất mãn, tiếp tục cằn nhằn Trịnh Chí Ma trong giấc mơ của mình.
Cuối cùng Duy An không thể né tránh được nữa, cô cần phải đối mặt với câu hỏi này, lưng đeo giá vẽ cô đứng đó do dự một lát, nhưng đột nhiên nhìn thấy những kệ sách xếp chồng lên nhau sau lưng anh, bóng đen dày đặc.
Gần mười giờ tối, Duy An bống nhớ tới những lời của Cố Mộng Mộng, cô ấy nói, hình như thư viện luôn ở đó, lại hình như không phải luôn ở đó...
Cầu thang hình xoắn ốc, khi bạn đứng từ trên nhìn xuống sẽ cảm thấy hơi chóng mặt.
Đến giờ thư viện đóng cửa, đèn lần lượt bị tắt, bóng tối từ phía dưới bò lên.
“Thầy...em thích Kiều Ngự”.
Đèn đã tắt tới chỗ Tống Thư Minh, khiến cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh.
Xung quanh yên tĩnh, Duy An không nhìn thấy người đứng trên cầu thang, hình như chỉ còn lại mình cô đối diện với bóng đem, bống cô thấy căng thẳng: “Thầy ơi?”
Đối phương không nói gì, một lúc sau cuối cùng cũng có tiếng động, Tống Thư Minh bước xuống cầm tay cô kéo ra ngoài: “Đừng sợ, tôi đưa em về”.
Duy An đi ra ngoài cùng anh, tiếng chuông điểm mười giờ vang lên.
Cô nhìn thấy những bông tuyết đang bay đầy trời cảm thán: “Một học kì đã qua rồi. Kể ra thì, đây là lần đầu tiên em đi ra ngoài cùng thầy”.
Nói gì thì nói Duy An vẫn là con gái, buổi tối sau khi học phụ đạo hoặc vẽ xong cô đều đi về trước.
Tống Thư Minh ừm một tiếng, không nói gì nữa, trầm mặc hơn bình thường rất nhiều, Duy An biết nguyên nhân, vừa rồi cô đã từ chối anh, đương nhiên không tiện chủ động nói chuyện thêm gì nữa.
Đến cửa kí túc xa nữa, Duy An không thể không chủ động lên tiếng, lấy hết dũng cảm nói ra những điều muốn nói: “Thầy ạ, em cảm ơn thầy nhiều, em biết thầy không đùa cợt em, nhưng...em chỉ là...dù dao thầy vẫn là thầy giáp”.
Cô vẫn nói rất không rõ ràng, nhưng Tống Thư Minh lại gật đầu, thể hiện rằng anh hiểu, cô không biết nên nói gì, không khí đột nhiên gượng gạo.
“Có phải em thấy tôi hơn em nhiều tuổi quá, tôi đã già lắm rồi?”, Tống Thư Minh hỏi cô, giọng vẫn dịu dàng, một người chỉ đơn giản là đứng đó thôi cũng đã trở thành phong cảnh.
Duy An ra sức phủ nhân, sao anh lại già chứ, nhưng cô cũng không biết rốt cuộc trong lòng mình đang khúc mắc ở đâu, chính cô đã nói Kiều Ngự không đáng để cô thích. Nhưng một người chỉ cần bảy ngày đã có thể hình thành một thói quen, huống hồ mối tình thầm lặng của cô đã kéo dài ba năm rồi?
Trên đất đã phủ một lớp tuyết mỏng, trước cửa kì túc có vài nữ sinh đi chơi về, lén lén nhìn Tống Thư Minh, sau đó nhìn cô gái đứng cạnh anh, kẻ nào kẻ nấy mắt sáng rực như phát hiện ra châu lục mới.
“Haiz...kia chẳng phải là cô nương đuôi phượng của chúng ta sao? Kẻ luôn xếp cuối cùng....” cô gái đội mũ nói giọng khinh miệt.
Người đi bên cạnh tò mò, “Ai đưa cô ấy về thế? Chẳng phải trước đó cô ấy là bạn gái của Kiều Ngự sao?”
Lập tức có người phản bác: “Đã out rồi, tin đó xưa lắm rồi. Mấy tháng nay Kiều Ngự đã làm lành với bạn gái chính thức. Xì.....cô bạn đuôi phượng của chúng ta chỉ là bóng đèn tạm thời, bị người ta kéo ra trút giận mà thôi”.
Nội dung trên diễn đàn BBS của trường được bọn họ nhắc lại lần nữa, Duy An không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, cô chào Tống Thư Minh xong liền chạy thẳng lên tầng.
Tuyết rơi suốt đem, Duy An chạy về đến phòng, thấy Cố Mộng Mộng đã về. Cô chạy ra chỗ cửa sổ, nhìn hơi sương đọng trên đó càng dày thêm, đột nhiên hà hơi, giơ tay lau sạch băng và nước đọng trên ấy.
Những con đường phủ đầy tuyết phía dưới, cô thấy Tống Thư Minh đứng trước ký túc nữ một lúc rồi rời đi, anh mặc chiếc áo khoác to và dài, hình như chẳng vội vàng gì, cứ thơ thẩn men theo con đường nhỏ.
Buổi tối hôm đó, Duy An mơ thấy một giấc mơ lại, cô mơ mình ngửi thấy mùi thuốc khử trùng cay cả mũi, xung quanh tối đen, trong giấc mơ, cô đang ngru vùi, không thể mở nổi mắt, cô ngủ trong cảm giác bức bối, nhưng bên cạnh có ai đó đang huýt sáo, tiếng sáo làm bạn với cô, khiến cô không cô độc.
Rất lâu sau đó, Duy An trong mơ dần dần nhận ra đó là là giai điệu trong vở nhạc kịch, vậy là cô rất muốn vùng dậy, cô lăn lộn trên giường, nỗ lực của cô đã được đền đáp, cuồi cùng cô cũng tỉnh, đáng tiếc giấc mơ cũng kết thúc theo.
Duy An lật người ngồi dậy, chỉ nhìn thấy trần nhà, vậy người ngân nga giai điệu trong giấc mơ của cô là ai?
Cố Mộng Mộng nằm ở giường vẫn ngáy đều đều, lúc cô xuống giường thì Cố Mộng Mộng bị đánh thức, vậy là sinh viên chăm ngoan Cố Mộng Mộng lật người, như muốn bày tỏ sự phản đối của mình, Duy An rón rén đi ra lấy cốc rót nước, uống một hớp, bỗng nghe Cố Mộng Mộng bắt đầu nói mớ: “Trịnh....Trịnh Chí Ma...tôi đã nói bao nhiêu lần rồi! Phải giữ nguyên tư thế.....đúng, đừng cử động...anh cứ thế sao tôi có thể vẽ được một tác phẩm kiệt tác, sao có thể đạt được..thành tích tốt?”
Mặc dù lầm bẩm không rõ, nhưng Duy An vẫn ngeh được chi tiết quan trọng nhất, Trịnh Chí Ma.
Miếng nước trong miệng phụt ra, cô vội vàng rút giấy ra lau, Cố Mộng Mộng lại lật người đầy bất mãn, tiếp tục cằn nhằn Trịnh Chí Ma trong giấc mơ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.