Chương 40
Khôi Tiểu Thường
19/09/2021
Bầu không khí trong phòng khách yên ắng.
Thẩm Trường Mi ngồi trên sofa nhìn người đàn ông ra ra vào vào coi mình như không khí. Trong lòng khó chịu nhưng cũng không có lý gì để phát tiết, ai bảo cô làm sai chuyện chứ, thấy anh cầm khăn tắm từ ban công đi vào, Thẩm Trường Mi tìm cớ lên tiếng: "Anh đi tắm à?"
Nhưng người đàn ông đến cả một ánh mắt cũng không thèm liếc tới chỗ cô, mắt nhìn thẳng đi vào trong phòng ngủ, ngay sau đó tiếng nước chảy róc rách từ bên trong truyền ra.
Thẩm Kỳ Ngộ tắm xong ra ngoài thấy người phụ nữ vốn dĩ đang ngồi trên sofa giờ đây một tay xách vạt váy, trông điệu bộ của cô có hơi tức cười, cô gắng sức dùng một chân nhảy lò cò vào trong bếp. Chân mày anh nhíu lại, cất tiếng quát mắng: "Em an phận một chút cho anh!"
Thẩm Trường Mi bị anh quát thì giật bắn mình, nghiêng đầu nhìn anh, Thẩm Kỳ Ngộ đi đến trước mặt cô, Thẩm Trường Mi thấp giọng oán trách: "Anh làm gì mà to tiếng thế hả? Em chỉ muốn đi uống nước thôi mà!"
Sắc mặt Thẩm Kỳ Ngộ vẫn chẳng khá hơn chút nào, anh thấp giọng nói: "Em ngồi xuống sofa đi."
Thẩm Trường Mi 'ồ' một tiếng, lại nhảy lò cò về phía sofa.
Nói thật lòng người đàn ông này một khi tức giận Thẩm Trường Mi cũng rất sợ hãi. Cô vừa uống nước vừa lặng lẽ quan sát anh.
Di động đặt trên bàn rung lên, là tin nhắn của Diêm Dịch Vinh, tin nhắn tự động hiển thị trên màn hình: Em với Thẩm Nhị không cãi nhau đấy chứ?
Ánh mắt Thẩm Kỳ Ngộ dừng lại trên màn hình một giây, sau đó dửng dưng di chuyển ánh mắt qua chỗ khác.
Thẩm Trường Mi không chịu nổi anh như vậy, cô đằng hắng giọng rồi nói: "Anh đưa em về đi."
Thẩm Kỳ Ngộ không thèm để ý đến cô, anh hỏi: "Chân bị trẹo chỗ nào?"
Thẩm Trường Mi cố tình không lên tiếng.
Thẩm Kỳ Ngộ rũ mắt nhìn chân phải của cô, anh giơ tay nâng chân phải của cô đặt lên trên đầu gối, Thẩm Trường Mi nén giận muốn rụt chân về, thế là Thẩm Kỳ Ngộ hơi dùng sức nhấn vào chỗ đau trên chân cô, Thẩm Trường Mi xuýt xoa kêu lên, giơ chân đá anh, khuôn mặt nhăn tít lại: "Đau!"
Thẩm Kỳ Ngộ xoa bóp mắt cá chân của cô, ngước đầu nhìn: "Vẫn còn sức đá anh cơ à?" Nói xong, anh cầm túi thuốc đặt ở bên cạnh lên lấy một chai thuốc xịt, bóc vỏ bọc ni lông bên ngoài ra rồi xịt vài lượt lên trên vết thương đã sưng phù như chiếc màn thầu của cô, xong xuôi lại nhẹ tay giúp cô xoa bóp.
Bôi xong thuốc, Thẩm Trường Mi rút chân về, cô cúi đầu nhìn bộ lễ phục trên người mình, nói: "Em muốn đi tắm."
Thẩm Kỳ Ngộ vẫn chưa nguôi giận: "Chân như thế kia em định tắm kiểu gì?"
Một tay Thẩm Trường Mi chống xuống dưới sofa chuẩn bị đứng dậy, Thẩm Kỳ Ngộ hết cách đành ôm eo cô vác cô lên trên vai, Thẩm Trường Mi hét lên: "Anh làm gì vậy?"
Thẩm Kỳ Ngộ lạnh lùng nói: "Chẳng phải em nói muốn tắm sao?"
"Em có thể tự tắm!"
Thẩm Kỳ Ngộ mặc kệ cô, vác cô đi vào trong phòng tắm.
Mất một tiếng đồng hồ mới tắm xong, Thẩm Trường Mi nằm trên giường, cổ họng đau rát, cặp mắt ngấn nước đang trợn trừng Thẩm Kỳ Ngộ. Cô mặc một chiếc áo phông cộc tay màu đen của anh ở trên người, chật vật suốt từ nãy tới giờ đôi mắt như bị phủ một tầng sương mù, hai bên gò má đỏ bừng vì hơi nóng, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại. Thẩm Kỳ Ngộ hôn nhẹ xuống môi cô, đè thấp giọng đe dọa: "Lần sau còn dám nữa xem anh xử lý em thế nào!"
Thẩm Trường Mi giơ chân đá vào bả vai anh, Thẩm Kỳ Ngộ giữ chặt cổ chân cô lại, dùng ngón tay vuốt ve phần xương gồ lên, sau đó ôm cả người cô vào trong lòng. Mặt Thẩm Trường Mi dính chặt vào lồng ngực rắn chắc của anh, anh mặc áo dài tay màu xanh đậm làm từ sợi bông, mặt áp vào đó vô cùng mềm mại ấm áp. Cô chần chừ một lúc mới nói: "Em muốn thương lượng với anh một chuyện."
Thanh âm của Thẩm Kỳ Ngộ trầm thấp: "Chuyện gì?"
Thẩm Trường Mi liếm môi: "Chuyện của chúng ta có thể tạm thời không công khai không?"
Dứt lời, Thẩm Trường Mi cảm nhận được hơi thở của người đàn ông lạnh hẳn đi, nhưng thanh âm của anh không nghe ra được bất cứ cảm xúc gì: "Ý em là sao?"
Thẩm Trường Mi chột dạ, hai tay vòng qua eo anh lấy lòng, ngước cằm nhìn anh: "Em không biết phải nói chuyện này với bà Cố thế nào, huống chi mẹ anh... vậy nên có thể từ từ được không?"
Trong phòng chỉ bật một ngòn đèn nhỏ, sắc mặt của Thẩm Kỳ Ngộ lẫn trong bóng tối không nhìn được rõ ràng, một lúc lâu không nghe thấy âm thanh nào, Thẩm Trường Mi đang lo lắng chợt nghe thấy anh nói: "Ngủ trước đã, tới lúc đó rồi tính."
Thẩm Trường Mi 'ừm' khẽ, nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
...
Hôm sau, Thẩm Trường Mi tỉnh dậy không nhìn thấy Thẩm Kỳ Ngộ trong phòng ngủ, cô tự mình loay hoay đi đánh răng rửa mặt, bên cạnh đặt đồ dùng vệ sinh cá nhân. Thẩm Kỳ Ngộ từ thư phòng quay về phòng ngủ, nhìn người phụ nữ mặc áo phông của mình, vạt áo vừa vặn che kín mông, bên dưới là đôi chân thon dài trắng muốt. Tối qua không cảm thấy có điều gì khác thường, bây giờ nhìn lại cảm thấy vô cùng nhức mắt.
Thẩm Trường Mi hoàn toàn không phát giác ra, cô soi gương đánh răng, cúi thấp đầu xuống để rửa mặt. Thẩm Kỳ Ngộ lấy khăn mặt treo trên móc đưa cho cô, Thẩm Trường Mi lau mặt, sau đó lại xả nước bỏ khăn mặt vào trong bồn giặt sạch, vắt hết nước rồi treo lên trên móc. Cô xoay người, đập vào mắt là thân hình cao lớn của Thẩm Kỳ Ngộ, cô giơ tay đánh vào ngực anh: "Anh làm gì vậy?"
Lòng bàn tay cô vẫn còn ướt nên trên áo anh đã bị ướt một mảng nhỏ, Thẩm Kỳ Ngộ bắt được tay cô, giả bộ nổi nóng: "Em lau tay vào đâu thế hả?"
Thẩm Trường Mi cười hì hì, đang muốn mở miệng thì bên ngoài có tiếng chuông cửa vang lên: "Ai vậy?"
Hai người đi ra ngoài phòng khách, thông qua màn hình giám sát cửa chống trộm đặt ở bên trong có thể biết được ai đang ở bên ngoài, người xuất hiện trên màn hình điện tử là Lan Linh. Thẩm Trường Mi bối rối, ngay giây sau lập tức phản ứng lại, cô tóm lấy cánh tay Thẩm Kỳ Ngộ: "Em đi trốn đã." Nói xong chạy một mạch vào trong phòng ngủ.
Thẩm Kỳ Ngộ quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, chân mày hơi nhíu lại, anh thu lại ánh mắt rồi đi mở cửa. Thẩm Kỳ Ngộ nhìn chằm chằm vào đôi giày cao gót màu da của Thẩm Trường Mi đặt ở ngoài huyền quan mấy giây, tay đặt lên trên tay nắm cửa.
Lan Linh nhìn thấy Thẩm Nhị, mở miệng trách móc: "Cái thằng nhóc này sao mở cửa mà cũng lâu vậy? Mẹ còn đang định gọi điện thoại hỏi con có nhà không đấy." Lan Linh cúi người thay dép đi trong nhà, tầm nhìn không tránh khỏi rơi lên trên đôi giày cao gót màu da kia, bà hỏi: "Trong nhà con có người sao?"
Thẩm Kỳ Ngộ không nói 'có' cũng không nói 'không có', anh chỉ hỏi: "Sao hôm nay mẹ lại đến đây?"
Lan Linh nhìn thấy đôi giày cao gót đó thì cũng không còn ý định vào trong nhà ngồi nữa, bà nói: "Mấy hôm nữa bố con về rồi, lúc đó con nhớ về nhà đấy. Còn nữa, tới lúc đó con gái nhà chú Lý cũng sẽ đến, con cư xử khách khí một chút. Lúc còn nhỏ chẳng phai hai đứa cũng quen biết nhau sao."
Thẩm Kỳ Ngộ nói một cách không đứng đắn: "Mẹ, hay là mẹ tập hợp hết những cô gái chưa chồng trong khu nhà mình ở lại một chỗ rồi mở một bữa tiệc lớn, tới lúc đó con nhìn trúng người nào sẽ đi đăng ký kết hôn với người đó. Chỉ cần con gái nhà người ta không phải vị thành niên là được, mẹ thấy thế nào?"
Nghe vậy, Lan Linh giơ tay đánh vào cánh tay anh một cái, cười nói: "Cái thằng này, mẹ nói rồi đấy nhé, lúc đó con nhớ về nhà một chuyến. Con cũng không còn bé bỏng gì nữa đâu, Diệp Nghiêu Thần người ta có vợ lâu lắm rồi còn vợ của con mãi không thấy bóng dáng đâu, mẹ có thể không lo lắng ư?"
Một tay Thẩm Kỳ Ngộ đút trong túi, vẻ mặt buông tuồng ngỗ nghịch.
Ánh mắt của Lan Linh lướt qua cánh tay Thẩm Kỳ Ngộ nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, hình như rất muốn xem xem người bên trong là ai, bà mím môi thấp giọng nói: "Cô gái bên trong là ai vậy?"
Thẩm Kỳ Ngộ rướn môi cười: "Viện trưởng Lan, từ khi nào mà mẹ lại nhiều chuyện đến như vậy?"
Lan Linh không nén được giận, đang muốn nói gì đó nhưng lời đến bên miệng lại chẳng thốt ra được, bà chỉ đành căn dặn anh: "Tới lúc đó nhớ về nhà đấy."
Gần ra ngoài cửa bà lại lòng đầy tâm sự liếc nhìn vào đôi giày cao gót màu da.
Thẩm Kỳ Ngộ đóng cửa, Thẩm Trường Mi từ bên trong đi ra, cô cũng nghe loáng thoáng được con gái nhà chú Lý gì đó. Thẩm Trường Mi cũng biết trước kia khi còn học cấp hai Lý Vi Đình từng viết thư tình cho Thẩm Kỳ Ngộ. Tính cách của cô gái Lý Vi Đình đó cởi mở phóng khoáng, ngày còn bé suốt ngày chạy sau mông Thẩm Kỳ Ngộ. Về sau vì công việc nên bố của cô gái đó bị điều đến phương Nam, cả nhà cũng chuyển qua đó định cư, từ lúc đó mới không còn liên lạc gì nữa.
Lúc ra ngoài Thẩm Trường Mi đã thay xong bộ lễ phục tối qua. Thẩm Kỳ Ngộ thấy vậy chân mày lại nhíu chặt lại, Thẩm Trường Mi nói: "Em về đây."
Thẩm Kỳ Ngộ giữ tay cô lại, nhìn cô chằm chằm, gương mặt lộ vẻ giận dữ: "Em lại muốn gây sự gì vậy?"
~Hết chương 40~
Thẩm Trường Mi ngồi trên sofa nhìn người đàn ông ra ra vào vào coi mình như không khí. Trong lòng khó chịu nhưng cũng không có lý gì để phát tiết, ai bảo cô làm sai chuyện chứ, thấy anh cầm khăn tắm từ ban công đi vào, Thẩm Trường Mi tìm cớ lên tiếng: "Anh đi tắm à?"
Nhưng người đàn ông đến cả một ánh mắt cũng không thèm liếc tới chỗ cô, mắt nhìn thẳng đi vào trong phòng ngủ, ngay sau đó tiếng nước chảy róc rách từ bên trong truyền ra.
Thẩm Kỳ Ngộ tắm xong ra ngoài thấy người phụ nữ vốn dĩ đang ngồi trên sofa giờ đây một tay xách vạt váy, trông điệu bộ của cô có hơi tức cười, cô gắng sức dùng một chân nhảy lò cò vào trong bếp. Chân mày anh nhíu lại, cất tiếng quát mắng: "Em an phận một chút cho anh!"
Thẩm Trường Mi bị anh quát thì giật bắn mình, nghiêng đầu nhìn anh, Thẩm Kỳ Ngộ đi đến trước mặt cô, Thẩm Trường Mi thấp giọng oán trách: "Anh làm gì mà to tiếng thế hả? Em chỉ muốn đi uống nước thôi mà!"
Sắc mặt Thẩm Kỳ Ngộ vẫn chẳng khá hơn chút nào, anh thấp giọng nói: "Em ngồi xuống sofa đi."
Thẩm Trường Mi 'ồ' một tiếng, lại nhảy lò cò về phía sofa.
Nói thật lòng người đàn ông này một khi tức giận Thẩm Trường Mi cũng rất sợ hãi. Cô vừa uống nước vừa lặng lẽ quan sát anh.
Di động đặt trên bàn rung lên, là tin nhắn của Diêm Dịch Vinh, tin nhắn tự động hiển thị trên màn hình: Em với Thẩm Nhị không cãi nhau đấy chứ?
Ánh mắt Thẩm Kỳ Ngộ dừng lại trên màn hình một giây, sau đó dửng dưng di chuyển ánh mắt qua chỗ khác.
Thẩm Trường Mi không chịu nổi anh như vậy, cô đằng hắng giọng rồi nói: "Anh đưa em về đi."
Thẩm Kỳ Ngộ không thèm để ý đến cô, anh hỏi: "Chân bị trẹo chỗ nào?"
Thẩm Trường Mi cố tình không lên tiếng.
Thẩm Kỳ Ngộ rũ mắt nhìn chân phải của cô, anh giơ tay nâng chân phải của cô đặt lên trên đầu gối, Thẩm Trường Mi nén giận muốn rụt chân về, thế là Thẩm Kỳ Ngộ hơi dùng sức nhấn vào chỗ đau trên chân cô, Thẩm Trường Mi xuýt xoa kêu lên, giơ chân đá anh, khuôn mặt nhăn tít lại: "Đau!"
Thẩm Kỳ Ngộ xoa bóp mắt cá chân của cô, ngước đầu nhìn: "Vẫn còn sức đá anh cơ à?" Nói xong, anh cầm túi thuốc đặt ở bên cạnh lên lấy một chai thuốc xịt, bóc vỏ bọc ni lông bên ngoài ra rồi xịt vài lượt lên trên vết thương đã sưng phù như chiếc màn thầu của cô, xong xuôi lại nhẹ tay giúp cô xoa bóp.
Bôi xong thuốc, Thẩm Trường Mi rút chân về, cô cúi đầu nhìn bộ lễ phục trên người mình, nói: "Em muốn đi tắm."
Thẩm Kỳ Ngộ vẫn chưa nguôi giận: "Chân như thế kia em định tắm kiểu gì?"
Một tay Thẩm Trường Mi chống xuống dưới sofa chuẩn bị đứng dậy, Thẩm Kỳ Ngộ hết cách đành ôm eo cô vác cô lên trên vai, Thẩm Trường Mi hét lên: "Anh làm gì vậy?"
Thẩm Kỳ Ngộ lạnh lùng nói: "Chẳng phải em nói muốn tắm sao?"
"Em có thể tự tắm!"
Thẩm Kỳ Ngộ mặc kệ cô, vác cô đi vào trong phòng tắm.
Mất một tiếng đồng hồ mới tắm xong, Thẩm Trường Mi nằm trên giường, cổ họng đau rát, cặp mắt ngấn nước đang trợn trừng Thẩm Kỳ Ngộ. Cô mặc một chiếc áo phông cộc tay màu đen của anh ở trên người, chật vật suốt từ nãy tới giờ đôi mắt như bị phủ một tầng sương mù, hai bên gò má đỏ bừng vì hơi nóng, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại. Thẩm Kỳ Ngộ hôn nhẹ xuống môi cô, đè thấp giọng đe dọa: "Lần sau còn dám nữa xem anh xử lý em thế nào!"
Thẩm Trường Mi giơ chân đá vào bả vai anh, Thẩm Kỳ Ngộ giữ chặt cổ chân cô lại, dùng ngón tay vuốt ve phần xương gồ lên, sau đó ôm cả người cô vào trong lòng. Mặt Thẩm Trường Mi dính chặt vào lồng ngực rắn chắc của anh, anh mặc áo dài tay màu xanh đậm làm từ sợi bông, mặt áp vào đó vô cùng mềm mại ấm áp. Cô chần chừ một lúc mới nói: "Em muốn thương lượng với anh một chuyện."
Thanh âm của Thẩm Kỳ Ngộ trầm thấp: "Chuyện gì?"
Thẩm Trường Mi liếm môi: "Chuyện của chúng ta có thể tạm thời không công khai không?"
Dứt lời, Thẩm Trường Mi cảm nhận được hơi thở của người đàn ông lạnh hẳn đi, nhưng thanh âm của anh không nghe ra được bất cứ cảm xúc gì: "Ý em là sao?"
Thẩm Trường Mi chột dạ, hai tay vòng qua eo anh lấy lòng, ngước cằm nhìn anh: "Em không biết phải nói chuyện này với bà Cố thế nào, huống chi mẹ anh... vậy nên có thể từ từ được không?"
Trong phòng chỉ bật một ngòn đèn nhỏ, sắc mặt của Thẩm Kỳ Ngộ lẫn trong bóng tối không nhìn được rõ ràng, một lúc lâu không nghe thấy âm thanh nào, Thẩm Trường Mi đang lo lắng chợt nghe thấy anh nói: "Ngủ trước đã, tới lúc đó rồi tính."
Thẩm Trường Mi 'ừm' khẽ, nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
...
Hôm sau, Thẩm Trường Mi tỉnh dậy không nhìn thấy Thẩm Kỳ Ngộ trong phòng ngủ, cô tự mình loay hoay đi đánh răng rửa mặt, bên cạnh đặt đồ dùng vệ sinh cá nhân. Thẩm Kỳ Ngộ từ thư phòng quay về phòng ngủ, nhìn người phụ nữ mặc áo phông của mình, vạt áo vừa vặn che kín mông, bên dưới là đôi chân thon dài trắng muốt. Tối qua không cảm thấy có điều gì khác thường, bây giờ nhìn lại cảm thấy vô cùng nhức mắt.
Thẩm Trường Mi hoàn toàn không phát giác ra, cô soi gương đánh răng, cúi thấp đầu xuống để rửa mặt. Thẩm Kỳ Ngộ lấy khăn mặt treo trên móc đưa cho cô, Thẩm Trường Mi lau mặt, sau đó lại xả nước bỏ khăn mặt vào trong bồn giặt sạch, vắt hết nước rồi treo lên trên móc. Cô xoay người, đập vào mắt là thân hình cao lớn của Thẩm Kỳ Ngộ, cô giơ tay đánh vào ngực anh: "Anh làm gì vậy?"
Lòng bàn tay cô vẫn còn ướt nên trên áo anh đã bị ướt một mảng nhỏ, Thẩm Kỳ Ngộ bắt được tay cô, giả bộ nổi nóng: "Em lau tay vào đâu thế hả?"
Thẩm Trường Mi cười hì hì, đang muốn mở miệng thì bên ngoài có tiếng chuông cửa vang lên: "Ai vậy?"
Hai người đi ra ngoài phòng khách, thông qua màn hình giám sát cửa chống trộm đặt ở bên trong có thể biết được ai đang ở bên ngoài, người xuất hiện trên màn hình điện tử là Lan Linh. Thẩm Trường Mi bối rối, ngay giây sau lập tức phản ứng lại, cô tóm lấy cánh tay Thẩm Kỳ Ngộ: "Em đi trốn đã." Nói xong chạy một mạch vào trong phòng ngủ.
Thẩm Kỳ Ngộ quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, chân mày hơi nhíu lại, anh thu lại ánh mắt rồi đi mở cửa. Thẩm Kỳ Ngộ nhìn chằm chằm vào đôi giày cao gót màu da của Thẩm Trường Mi đặt ở ngoài huyền quan mấy giây, tay đặt lên trên tay nắm cửa.
Lan Linh nhìn thấy Thẩm Nhị, mở miệng trách móc: "Cái thằng nhóc này sao mở cửa mà cũng lâu vậy? Mẹ còn đang định gọi điện thoại hỏi con có nhà không đấy." Lan Linh cúi người thay dép đi trong nhà, tầm nhìn không tránh khỏi rơi lên trên đôi giày cao gót màu da kia, bà hỏi: "Trong nhà con có người sao?"
Thẩm Kỳ Ngộ không nói 'có' cũng không nói 'không có', anh chỉ hỏi: "Sao hôm nay mẹ lại đến đây?"
Lan Linh nhìn thấy đôi giày cao gót đó thì cũng không còn ý định vào trong nhà ngồi nữa, bà nói: "Mấy hôm nữa bố con về rồi, lúc đó con nhớ về nhà đấy. Còn nữa, tới lúc đó con gái nhà chú Lý cũng sẽ đến, con cư xử khách khí một chút. Lúc còn nhỏ chẳng phai hai đứa cũng quen biết nhau sao."
Thẩm Kỳ Ngộ nói một cách không đứng đắn: "Mẹ, hay là mẹ tập hợp hết những cô gái chưa chồng trong khu nhà mình ở lại một chỗ rồi mở một bữa tiệc lớn, tới lúc đó con nhìn trúng người nào sẽ đi đăng ký kết hôn với người đó. Chỉ cần con gái nhà người ta không phải vị thành niên là được, mẹ thấy thế nào?"
Nghe vậy, Lan Linh giơ tay đánh vào cánh tay anh một cái, cười nói: "Cái thằng này, mẹ nói rồi đấy nhé, lúc đó con nhớ về nhà một chuyến. Con cũng không còn bé bỏng gì nữa đâu, Diệp Nghiêu Thần người ta có vợ lâu lắm rồi còn vợ của con mãi không thấy bóng dáng đâu, mẹ có thể không lo lắng ư?"
Một tay Thẩm Kỳ Ngộ đút trong túi, vẻ mặt buông tuồng ngỗ nghịch.
Ánh mắt của Lan Linh lướt qua cánh tay Thẩm Kỳ Ngộ nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, hình như rất muốn xem xem người bên trong là ai, bà mím môi thấp giọng nói: "Cô gái bên trong là ai vậy?"
Thẩm Kỳ Ngộ rướn môi cười: "Viện trưởng Lan, từ khi nào mà mẹ lại nhiều chuyện đến như vậy?"
Lan Linh không nén được giận, đang muốn nói gì đó nhưng lời đến bên miệng lại chẳng thốt ra được, bà chỉ đành căn dặn anh: "Tới lúc đó nhớ về nhà đấy."
Gần ra ngoài cửa bà lại lòng đầy tâm sự liếc nhìn vào đôi giày cao gót màu da.
Thẩm Kỳ Ngộ đóng cửa, Thẩm Trường Mi từ bên trong đi ra, cô cũng nghe loáng thoáng được con gái nhà chú Lý gì đó. Thẩm Trường Mi cũng biết trước kia khi còn học cấp hai Lý Vi Đình từng viết thư tình cho Thẩm Kỳ Ngộ. Tính cách của cô gái Lý Vi Đình đó cởi mở phóng khoáng, ngày còn bé suốt ngày chạy sau mông Thẩm Kỳ Ngộ. Về sau vì công việc nên bố của cô gái đó bị điều đến phương Nam, cả nhà cũng chuyển qua đó định cư, từ lúc đó mới không còn liên lạc gì nữa.
Lúc ra ngoài Thẩm Trường Mi đã thay xong bộ lễ phục tối qua. Thẩm Kỳ Ngộ thấy vậy chân mày lại nhíu chặt lại, Thẩm Trường Mi nói: "Em về đây."
Thẩm Kỳ Ngộ giữ tay cô lại, nhìn cô chằm chằm, gương mặt lộ vẻ giận dữ: "Em lại muốn gây sự gì vậy?"
~Hết chương 40~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.