Chương 15: Cùng Nhau Nấu Cơm
Trường Câu Lạc Nguyệt
17/05/2019
Chuyện sau đó chỉ có thể dùng từ quanh co để hình dung, tóm lại là Thẩm Kỳ cán lớp áo cho sủi cảo, còn Chu Tư Đồng làm vằn thắn.
Còn Thẩm đại tiểu thư Thẩm Tụng Viện thì ngồi một bên vừa đọc truyện vừa ăn khoai tây. Vì hối lộ Thẩm Tụng Viện tới đây ăn cơm, Thẩm Kỳ mua cho em gái rất nhiều đồ ăn vặt và truyện tranh.
Chu Tư Đồng cảm thấy mọi việc phát triển hình như hơi kỳ lạ, rõ ràng cô lúc trước chỉ ở nhà một mình, nhất thời hứng chí muốn làm vằn thắn, nhưng tại sao hiện tại lại là cùng nhau làm? Còn có một người đang ngồi bên cạnh chờ ăn?
Không thể nói Thẩm Kỳ làm sủi cảo động tác vô cùng thành thạo, lớp vỏ bên ngoài cán mỏng vừa phải, nhìn qua rất chuyên nghiệp.
Chu Tư Đồng thật sự cũng lười đi tìm hiểu tại sao một người cầm quyền lớn trong tay lại giỏi nấu ăn như vậy. Lần trước cắt khoai tây cũng là tiêu chuẩn năm sao. Lần này cũng vô cùng thành thạo. Nhưng mà chuyện này liên quan gì tới cô? Chu Tư Đồng kế bên chỉ đành trầm mặc cúi đầu tiếp tục công việc của mình.
Nhưng mà ai ngờ Thẩm Tụng Viện kế bên lại không ngừng lảm nhảm phổ cập cho cô tin tức của Thẩm Kỳ: “Anh hai mình lúc đi du học nước ngoài quyết không xài tiền của gia đình, mà tới một nhà hàng Trung Quốc làm phụ bếp.”
Chu Tư Đồng nghe, người xưa nói đúng có thực với vật được đạo, Thẩm Kỳ đạt được thành tụ như ngày hôm nay đúng là không dễ dàng gì.
Làm một hồi Chu Tư Đồng thấy hơi mệt, nên ngẩng đầu định nghỉ ngơi một chút, thì ánh mắt không thể tránh khỏi nhìn thấy Thẩm Kỳ phía đối diện.
Tháng 11, thời tiết bên ngoài có chút lạnh. Hôm nay hắn mặc một cái áo gió màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng. Lúc bắt đầu nấu ăn, hắn cởi áo gió xuống, bây giờ trên người chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng và khăn choàng màu lông dê.
Toàn thân Thẩm Kỳ chắc chắn mỗi món đồ đều có giá trị không nhỏ, nhưng mà nấu ăn không thể tránh khỏi việc bị bột và dầu ăn làm bẩn quần áo. Nên Chu Tư Đồng liền với tay lấy một cái tạp dề khác, đưa cho hắn: “Thẩm tiên sinh, anh muốn đeo tạp dề hay không?”
Lúc này, Thẩm Kỳ mới ngẩng đầu lên nhìn cô.
Ngũ quan hắn sắc sảo vô cùng, đặc biệt là đôi mắt, con ngươi đen nhánh như bầu trời sâu thẩm ngoài kia, nhưng nhìn vào rồi lại không tự chủ được bị hút vào đó.
Hiện nay, Thẩm Kỳ nhìn thấy Chu Tư Đồng đang cầm một cái tạp dề. Một cái màu cam vô cùng ấm áp, bên trên còn đính vài hình ảnh hoạt hình vô cùng đáng yêu.
Thẩm Kỳ: ……
Chu Tư Đồng nhìn vẻ mặt của hắn có vẻ không muốn dùng lắm, nên mới chỉ tay vào cái tạp dề mình đang dùng, thử hỏi: “Bằng không anh dùng cái của tôi được không?”
Thẩm Kỳ nhìn Chu Tư Đồng. Vẫn là cái tạp dề lần trước.
“Cảm ơn. Nhưng mà tôi không dùng cũng được.”
Chu Tư Đồng nghe vậy thì rụt tay trở về. Dù sao cô cũng có ý nhắc nhở, nếu hắn không muốn thì thôi. Cho dù quần áo có bẩn thì cũng không liên quan gì tới cô.
Nhưng mà Thẩm Tụng Viện lại rất muốn nhìn thấy bộ dạng Thẩm Kỳ đeo tạp dề. Nên cô từ trên ghế nhảy xuống, duỗi tay lấy cái tạp dề trên tay Chu Tư Đồng, quay đầu lại cười nói với Thẩm Kỳ: “Cái gì mà không dùng cũng được. Anh hai, cả người anh chỗ nào không phải đồ hiệu đâu. Bị dính bột mì thì thật lãng phí.”
Nói xong, liền nhanh chóng đem tạp dề định đeo vào giúp cho Thẩm Kỳ, nhưng bị hắn mang ánh mắt lạnh lẽo dọa cho co rúm lại, không dám nhúc nhích.
Nhưng mà Thẩm Tụng Viện thật sự muốn nhìn thấy anh hai ngày thường lạnh lùng cao lãnh, hôm nay đeo tạp dề hình hoạt hình nha. Vì thế tròng mắt xoay chuyển một chút, đem tạp dề đang cầm trong tay đưa cho Chu Tư Đồng, sau đó trốn phía sau cô ấy, đẩy Chu Tư Đồng về phía Thẩm Kỳ. Một mặt lại nói: “Tư Đồng, cậu đeo giúp cho anh hai mình đi.”
Chu Tư Đồng: Cái quỷ gì? Liên quan gì tới tôi đâu?
Nhưng mà vừa nghĩ đã bị Thẩm Tụng Viện đẩy đến trước mặt Thẩm Kỳ.
Giỡn cũng không dám giỡn, cô làm sao dám đeo tạp dề dùm Thẩm Kỳ đây?
Vì thế, cô đành nhỏ giọng hỏi thử: “Thẩm tiên sinh, anh có thể tự đeo không?”
Thẩm Tụng Viện tránh phía sau Chu Tư Đồng, không dám nhìn thẳng mắt hắn.
Cuối cùng, Thẩm Kỳ đành tiếp nhận tạp dề trong tay Chu Tư Đồng. Tự mình đeo lên.
n, bộ dạng vô cùng tuấn tú nho nhã, Thẩm Đổng ở nhà đeo tạp dề nhìn cũng không có gì phản cảm. Đương nhiên, trên mặt vẫn là bộ dạng không lạnh không nhạt thường ngày.
Không giống như Chu Tư Đồng đang hơi kinh ngạc, Thẩm Tụng Viện một bên cười đến chao đảo.
Nhưng lại không dám thừa nhận, Thẩm Kỳ cực kỳ chịu đựng bộ dạng này. Lúc đầu Thẩm đại tiểu thư cũng muốn nhịn cười, chừa cho hắn một chút mặt mũi, ai dè nhịn cười thật sự là một công việc quá vất vả đi. Cho nên, cuối cùng vẫn chạy đến phòng ngủ của Chu Tư Đồng. Đóng cửa lại đã cười một tràn to.
Thẩm Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu. Bất quá, đối với đứa em gái này hắn luôn rộng rãi. Dù sao cũng là đứa nhỏ từ nhỏ mình đã chăm sóc, cho nên bình thường người làm đại ca như hắn cũng không quá câu nệ với em gái.
Chờ tới khi Thẩm Tụng Viện cười đủ rồi, thì Chu Tư Đồng đã bắt đầu nấu ăn.
Mới vừa rồi Chu Tư Đồng đã làm xong hơn phân nửa sủi cảo, liền hỏi hắn có thể làm vằn thắn luôn không? Thẩm Kỳ nói được, Chu Tư Đồng liền nói: “Thật phiền quá, Thẩm tiên sinh có thể lấy phần lớp ngoài còn lại làm luôn thành sủi cảo được không? Bên tôi không đủ bột.”
Nếu như bọn họ muốn ở lại ăn cơm, chỉ có bấy nhiêu đồ ăn đã mời khách thì quá sơ sài rồi, cho nên vừa rồi mới nấu thêm một chút cơm. Dự kiến là đồ ăn xong thì cơm cũng vừa chín tới, nhưng cô vẫn sợ thiếu đồ ăn.
Nhớ tới lúc nãy bọn họ đem một đống đồ ăn tới, Chu Tư Đồng quay đầu lại hỏi Thẩm Tụng Viện: “Cậu muốn ăn cái gì?”
Thẩm Tụng Viện suy nghĩ một hồi, sau đó gật gật đầu: “Cá kho được không? Mình muốn ăn cá kho.”
Bọn họ có mua một ít cá trích ở chợ đem tới, Chu Tư Đồng tuy là biết kho cá, nhưng thật thì không thích rửa cá cho lắm, bất quá khách đã yêu cầu, Thẩm Tụng Viện muốn ăn cá khó, thì cô cũng không thể cự tuyệt.
Chỉ là khi cô định đem cá đi làm sạch, thì Thẩm Kỳ liền biết Chu Tư Đồng không thích chạm vào da cá, hắn buông chày cán bột trong tay, lấy cá từ trong tay Chu Tư Đồng, đem tới bồn nước rửa.
Cá trong tay bỗng nhiên bị người khác cướp đi, Chu Tư Đồng hơi giật mình. Nhưng không đợi cô lên tiếng, Thẩm Kỳ đã quay đầu, trên mặt còn mang theo ý cười: “Để tôi làm.”
Lại hỏi tiếp: “Còn muốn ăn thêm gì không?”
Ngụ ý chính là, nếu cô muốn nấu cái gì, thì cứ nói, hắn sẽ giúp cô chuẩn bị nguyên liệu.
Chu Tư Đồng ngẩn ra, trong lòng bỗng nhiên có một ít hâm mộ Thẩm Tụng Viện. Có một người anh hai biết chăm sóc người khác, lại vô cùng tỉ mỉ cẩn thận như vậy, thì hạnh phúc còn gì bằng.
Kỳ thật cô cũng muốn có một người anh, ít nhất cũng là một người thân, ở kiếp trước, lúc cha mẹ không vừa lòng nhau, nháo loạn tới tan nhà nát cửa. Cũng sẽ có người ở bên cạnh an ủi, ủng hộ mình.
Vừa nghĩ tới đời trước, Chu Tư Đồng cảm thấy mũi có điểm lên men, cảm xúc bỗng nhiên hạ hẳn xuống dưới. Thẩm Kỳ là một người vô cùng cẩn thận, lập tức nhận ra cảm xúc của Chu Tư Đồng không tốt. Hơn nữa hốc mắt còn cá điểm hồng, giống như là muốn khóc.
Cô bé trước mặt nhìn qua rất lạnh lùng, lại bất cần đời, nhưng bất quá, cũng bằng tuổi với Tụng Viện mà thôi. Vẫn là một cô bé chưa đủ tuổi trưởng thành. Nghĩ tới đây, Thẩm Kỳ hơi mềm lòng, lời nói ra so với trước đây cũng nhu hòa một ít: “Chu tiểu thư, có sao không?”
Chu Tư Đồng bình tĩnh lại, nghe được Thẩm Kỳ hỏi, liền ngẩng đầu lên nhìn hắn cười cười: “Không sao. Thẩm tiên sinh còn muốn ăn gì không?”
Cô gái trước mặt dung nhan thanh lệ, cười lên lại đẹp giống như một đóa hoa mới nở, rực rỡ vô cùng.
Thẩm Kỳ có chút thất thần, nhưng cũng mau liền hồi phục, cúi đầu rửa rau: “Khoai tây xào chua ngọt.”
Cuối cùng, Thẩm Kỳ cũng chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn, đâu ra đó sạch sẽ vô cùng. Đặt tất cả nguyên liệu lên mâm. Ngay cả tỏi, ớt cay cũng chuẩn bị sẵn để trong một cái chén nhỏ. Để chu Chu Tư Đồng khi muốn dùng đều có thể sử dụng.
Chu Tư Đồng nhìn xung quanh bày biện vô cùng chỉnh tề, thầm nghĩ, Thẩm Kỳ này chắc chắn là chòm sao Xử Nữ, có chứng ám ảnh cưỡng bách.
Bất quá, những lời nói nhưng vậy cô sẽ không nói ra miệng.
Đầu bếp Chu Tư Đồng bắt đầu xào đồ ăn, mà Thẩm Kỳ một bên đã rửa tay sạch sẽ, sau đó lại lấy chày cán bột làm thêm một ít áo sủi cảo.
Thẩm đại tiểu thư lúc này cũng không đọc truyện tranh nữa, mà quay sang chống cằm nhìn hai người bận bận rộn rộn. Trong lòng thầm nghĩ, hình ảnh này thật là ấm áp quá đi.
Bằng không, hay là nói với anh hai nhận Tư Đồng làm em gái nuôi?
Tư Đồng so với mình còn nhỏ hơn hai ngày đó, cô cũng rất vui nếu có thêm một người em gái nha.
Còn Thẩm đại tiểu thư Thẩm Tụng Viện thì ngồi một bên vừa đọc truyện vừa ăn khoai tây. Vì hối lộ Thẩm Tụng Viện tới đây ăn cơm, Thẩm Kỳ mua cho em gái rất nhiều đồ ăn vặt và truyện tranh.
Chu Tư Đồng cảm thấy mọi việc phát triển hình như hơi kỳ lạ, rõ ràng cô lúc trước chỉ ở nhà một mình, nhất thời hứng chí muốn làm vằn thắn, nhưng tại sao hiện tại lại là cùng nhau làm? Còn có một người đang ngồi bên cạnh chờ ăn?
Không thể nói Thẩm Kỳ làm sủi cảo động tác vô cùng thành thạo, lớp vỏ bên ngoài cán mỏng vừa phải, nhìn qua rất chuyên nghiệp.
Chu Tư Đồng thật sự cũng lười đi tìm hiểu tại sao một người cầm quyền lớn trong tay lại giỏi nấu ăn như vậy. Lần trước cắt khoai tây cũng là tiêu chuẩn năm sao. Lần này cũng vô cùng thành thạo. Nhưng mà chuyện này liên quan gì tới cô? Chu Tư Đồng kế bên chỉ đành trầm mặc cúi đầu tiếp tục công việc của mình.
Nhưng mà ai ngờ Thẩm Tụng Viện kế bên lại không ngừng lảm nhảm phổ cập cho cô tin tức của Thẩm Kỳ: “Anh hai mình lúc đi du học nước ngoài quyết không xài tiền của gia đình, mà tới một nhà hàng Trung Quốc làm phụ bếp.”
Chu Tư Đồng nghe, người xưa nói đúng có thực với vật được đạo, Thẩm Kỳ đạt được thành tụ như ngày hôm nay đúng là không dễ dàng gì.
Làm một hồi Chu Tư Đồng thấy hơi mệt, nên ngẩng đầu định nghỉ ngơi một chút, thì ánh mắt không thể tránh khỏi nhìn thấy Thẩm Kỳ phía đối diện.
Tháng 11, thời tiết bên ngoài có chút lạnh. Hôm nay hắn mặc một cái áo gió màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng. Lúc bắt đầu nấu ăn, hắn cởi áo gió xuống, bây giờ trên người chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng và khăn choàng màu lông dê.
Toàn thân Thẩm Kỳ chắc chắn mỗi món đồ đều có giá trị không nhỏ, nhưng mà nấu ăn không thể tránh khỏi việc bị bột và dầu ăn làm bẩn quần áo. Nên Chu Tư Đồng liền với tay lấy một cái tạp dề khác, đưa cho hắn: “Thẩm tiên sinh, anh muốn đeo tạp dề hay không?”
Lúc này, Thẩm Kỳ mới ngẩng đầu lên nhìn cô.
Ngũ quan hắn sắc sảo vô cùng, đặc biệt là đôi mắt, con ngươi đen nhánh như bầu trời sâu thẩm ngoài kia, nhưng nhìn vào rồi lại không tự chủ được bị hút vào đó.
Hiện nay, Thẩm Kỳ nhìn thấy Chu Tư Đồng đang cầm một cái tạp dề. Một cái màu cam vô cùng ấm áp, bên trên còn đính vài hình ảnh hoạt hình vô cùng đáng yêu.
Thẩm Kỳ: ……
Chu Tư Đồng nhìn vẻ mặt của hắn có vẻ không muốn dùng lắm, nên mới chỉ tay vào cái tạp dề mình đang dùng, thử hỏi: “Bằng không anh dùng cái của tôi được không?”
Thẩm Kỳ nhìn Chu Tư Đồng. Vẫn là cái tạp dề lần trước.
“Cảm ơn. Nhưng mà tôi không dùng cũng được.”
Chu Tư Đồng nghe vậy thì rụt tay trở về. Dù sao cô cũng có ý nhắc nhở, nếu hắn không muốn thì thôi. Cho dù quần áo có bẩn thì cũng không liên quan gì tới cô.
Nhưng mà Thẩm Tụng Viện lại rất muốn nhìn thấy bộ dạng Thẩm Kỳ đeo tạp dề. Nên cô từ trên ghế nhảy xuống, duỗi tay lấy cái tạp dề trên tay Chu Tư Đồng, quay đầu lại cười nói với Thẩm Kỳ: “Cái gì mà không dùng cũng được. Anh hai, cả người anh chỗ nào không phải đồ hiệu đâu. Bị dính bột mì thì thật lãng phí.”
Nói xong, liền nhanh chóng đem tạp dề định đeo vào giúp cho Thẩm Kỳ, nhưng bị hắn mang ánh mắt lạnh lẽo dọa cho co rúm lại, không dám nhúc nhích.
Nhưng mà Thẩm Tụng Viện thật sự muốn nhìn thấy anh hai ngày thường lạnh lùng cao lãnh, hôm nay đeo tạp dề hình hoạt hình nha. Vì thế tròng mắt xoay chuyển một chút, đem tạp dề đang cầm trong tay đưa cho Chu Tư Đồng, sau đó trốn phía sau cô ấy, đẩy Chu Tư Đồng về phía Thẩm Kỳ. Một mặt lại nói: “Tư Đồng, cậu đeo giúp cho anh hai mình đi.”
Chu Tư Đồng: Cái quỷ gì? Liên quan gì tới tôi đâu?
Nhưng mà vừa nghĩ đã bị Thẩm Tụng Viện đẩy đến trước mặt Thẩm Kỳ.
Giỡn cũng không dám giỡn, cô làm sao dám đeo tạp dề dùm Thẩm Kỳ đây?
Vì thế, cô đành nhỏ giọng hỏi thử: “Thẩm tiên sinh, anh có thể tự đeo không?”
Thẩm Tụng Viện tránh phía sau Chu Tư Đồng, không dám nhìn thẳng mắt hắn.
Cuối cùng, Thẩm Kỳ đành tiếp nhận tạp dề trong tay Chu Tư Đồng. Tự mình đeo lên.
n, bộ dạng vô cùng tuấn tú nho nhã, Thẩm Đổng ở nhà đeo tạp dề nhìn cũng không có gì phản cảm. Đương nhiên, trên mặt vẫn là bộ dạng không lạnh không nhạt thường ngày.
Không giống như Chu Tư Đồng đang hơi kinh ngạc, Thẩm Tụng Viện một bên cười đến chao đảo.
Nhưng lại không dám thừa nhận, Thẩm Kỳ cực kỳ chịu đựng bộ dạng này. Lúc đầu Thẩm đại tiểu thư cũng muốn nhịn cười, chừa cho hắn một chút mặt mũi, ai dè nhịn cười thật sự là một công việc quá vất vả đi. Cho nên, cuối cùng vẫn chạy đến phòng ngủ của Chu Tư Đồng. Đóng cửa lại đã cười một tràn to.
Thẩm Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu. Bất quá, đối với đứa em gái này hắn luôn rộng rãi. Dù sao cũng là đứa nhỏ từ nhỏ mình đã chăm sóc, cho nên bình thường người làm đại ca như hắn cũng không quá câu nệ với em gái.
Chờ tới khi Thẩm Tụng Viện cười đủ rồi, thì Chu Tư Đồng đã bắt đầu nấu ăn.
Mới vừa rồi Chu Tư Đồng đã làm xong hơn phân nửa sủi cảo, liền hỏi hắn có thể làm vằn thắn luôn không? Thẩm Kỳ nói được, Chu Tư Đồng liền nói: “Thật phiền quá, Thẩm tiên sinh có thể lấy phần lớp ngoài còn lại làm luôn thành sủi cảo được không? Bên tôi không đủ bột.”
Nếu như bọn họ muốn ở lại ăn cơm, chỉ có bấy nhiêu đồ ăn đã mời khách thì quá sơ sài rồi, cho nên vừa rồi mới nấu thêm một chút cơm. Dự kiến là đồ ăn xong thì cơm cũng vừa chín tới, nhưng cô vẫn sợ thiếu đồ ăn.
Nhớ tới lúc nãy bọn họ đem một đống đồ ăn tới, Chu Tư Đồng quay đầu lại hỏi Thẩm Tụng Viện: “Cậu muốn ăn cái gì?”
Thẩm Tụng Viện suy nghĩ một hồi, sau đó gật gật đầu: “Cá kho được không? Mình muốn ăn cá kho.”
Bọn họ có mua một ít cá trích ở chợ đem tới, Chu Tư Đồng tuy là biết kho cá, nhưng thật thì không thích rửa cá cho lắm, bất quá khách đã yêu cầu, Thẩm Tụng Viện muốn ăn cá khó, thì cô cũng không thể cự tuyệt.
Chỉ là khi cô định đem cá đi làm sạch, thì Thẩm Kỳ liền biết Chu Tư Đồng không thích chạm vào da cá, hắn buông chày cán bột trong tay, lấy cá từ trong tay Chu Tư Đồng, đem tới bồn nước rửa.
Cá trong tay bỗng nhiên bị người khác cướp đi, Chu Tư Đồng hơi giật mình. Nhưng không đợi cô lên tiếng, Thẩm Kỳ đã quay đầu, trên mặt còn mang theo ý cười: “Để tôi làm.”
Lại hỏi tiếp: “Còn muốn ăn thêm gì không?”
Ngụ ý chính là, nếu cô muốn nấu cái gì, thì cứ nói, hắn sẽ giúp cô chuẩn bị nguyên liệu.
Chu Tư Đồng ngẩn ra, trong lòng bỗng nhiên có một ít hâm mộ Thẩm Tụng Viện. Có một người anh hai biết chăm sóc người khác, lại vô cùng tỉ mỉ cẩn thận như vậy, thì hạnh phúc còn gì bằng.
Kỳ thật cô cũng muốn có một người anh, ít nhất cũng là một người thân, ở kiếp trước, lúc cha mẹ không vừa lòng nhau, nháo loạn tới tan nhà nát cửa. Cũng sẽ có người ở bên cạnh an ủi, ủng hộ mình.
Vừa nghĩ tới đời trước, Chu Tư Đồng cảm thấy mũi có điểm lên men, cảm xúc bỗng nhiên hạ hẳn xuống dưới. Thẩm Kỳ là một người vô cùng cẩn thận, lập tức nhận ra cảm xúc của Chu Tư Đồng không tốt. Hơn nữa hốc mắt còn cá điểm hồng, giống như là muốn khóc.
Cô bé trước mặt nhìn qua rất lạnh lùng, lại bất cần đời, nhưng bất quá, cũng bằng tuổi với Tụng Viện mà thôi. Vẫn là một cô bé chưa đủ tuổi trưởng thành. Nghĩ tới đây, Thẩm Kỳ hơi mềm lòng, lời nói ra so với trước đây cũng nhu hòa một ít: “Chu tiểu thư, có sao không?”
Chu Tư Đồng bình tĩnh lại, nghe được Thẩm Kỳ hỏi, liền ngẩng đầu lên nhìn hắn cười cười: “Không sao. Thẩm tiên sinh còn muốn ăn gì không?”
Cô gái trước mặt dung nhan thanh lệ, cười lên lại đẹp giống như một đóa hoa mới nở, rực rỡ vô cùng.
Thẩm Kỳ có chút thất thần, nhưng cũng mau liền hồi phục, cúi đầu rửa rau: “Khoai tây xào chua ngọt.”
Cuối cùng, Thẩm Kỳ cũng chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn, đâu ra đó sạch sẽ vô cùng. Đặt tất cả nguyên liệu lên mâm. Ngay cả tỏi, ớt cay cũng chuẩn bị sẵn để trong một cái chén nhỏ. Để chu Chu Tư Đồng khi muốn dùng đều có thể sử dụng.
Chu Tư Đồng nhìn xung quanh bày biện vô cùng chỉnh tề, thầm nghĩ, Thẩm Kỳ này chắc chắn là chòm sao Xử Nữ, có chứng ám ảnh cưỡng bách.
Bất quá, những lời nói nhưng vậy cô sẽ không nói ra miệng.
Đầu bếp Chu Tư Đồng bắt đầu xào đồ ăn, mà Thẩm Kỳ một bên đã rửa tay sạch sẽ, sau đó lại lấy chày cán bột làm thêm một ít áo sủi cảo.
Thẩm đại tiểu thư lúc này cũng không đọc truyện tranh nữa, mà quay sang chống cằm nhìn hai người bận bận rộn rộn. Trong lòng thầm nghĩ, hình ảnh này thật là ấm áp quá đi.
Bằng không, hay là nói với anh hai nhận Tư Đồng làm em gái nuôi?
Tư Đồng so với mình còn nhỏ hơn hai ngày đó, cô cũng rất vui nếu có thêm một người em gái nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.