Chương 10:
An Ngọc
04/01/2021
Châu Uyển Đồng ngủ được một chút đã bị gọi dậy. Sáng nào người giúp việc cũng phải dậy lúc năm giờ để chuẩn bị bữa sáng. Cô từ từ mở mắt, nhẹ nhàng xoay người dãn cơ sau đó mới bước xuống giường. Cô ở nơi cơ cực quen rồi, chút khó khăn này đã là gì. Dì Liêu nấu súp, cô ở bên cạnh cắt rau củ bỏ vào, động tác vô cùng thuần thục. Từng miếng cà rốt được cắt nhỏ trông rất đẹp mắt.
Khiêm Dạ Hiên từ trên bậc thang cao nhìn xuống, nhìn cô vừa làm vừa cười nói ríu rít. Trước giờ anh ít khi nào để ý đến phụ nữ, đơn giản là không có hứng thú, nay lại vì một cô gái tình cờ gặp vài lần mà phá lệ. Anh không hiểu tại sao mình rất muốn giúp cô, rất muốn giữ cô bên cạnh mình. Phải chăng là vì đôi mắt thơ mộng ấy...
Trương Hứa bước xuống, cây gậy gỗ nện từng tiếng xuống đất, nghe rất rõ ràng. Khiêm Dạ Hiên lặng lẽ thu lại tầm mắt, xoay người nhìn ông ta. Trương Hứa không để ý đến hành động khi nãy của anh, chỉ thấy anh đứng sững người giữa hành lang như đang suy nghĩ gì đó. Cả hai cùng đi xuống nhà, tiếp tục cuộc trò chuyện hôm qua.
Châu Uyển Đồng và dì Liêu đã chuẩn bị xong bữa sáng, đặt ngay trên bàn ăn bằng kính cao cấp. Khiêm Dạ Hiên liếc nhìn tô súp thơm ngon nhưng không biểu lộ chút cảm xúc nào, chỉ gọi dì Liêu pha cho mình một ly cà phê. Trương Hứa chậm rãi múc một muỗng súp đưa lên miệng. Ông ta thích ăn những món như thế này, vừa dễ nấu, vừa dễ tiêu hóa. Anh thả lỏng ngồi trên ghế, bộ âu phục đen thẳng thớm ôm vừa đủ người càng làm khí chất vốn có của Khiêm Dạ Hiên được bộc lộ rõ ràng. Anh lười biếng nhấc ly cà phê lên uống. Vị đắng chát nơi đầu lưỡi thật mê người. Khiêm Dạ Hiên thích uống cà phê, bởi anh nghĩ, nó thật linh hoạt, vừa đắng lại vừa ngọt. Đắng chát rồi lại ngọt thanh, hương vị ấy cứ vương vấn mãi nơi khoang miệng sạch sẽ khiến anh trong phút chốc liền cảm thấy bình tâm hơn hẳn.
Châu Uyển Đồng ở sau bếp nhìn anh chăm chú, từng cử chỉ như thu hết vào tầm mắt của cô. Cô quay sang hỏi dì Liêu:
“Dì à, cậu chủ không thích ăn súp sao?”
“Cậu chủ không ăn nhiều, phải nói là khá kén ăn. Hình như là không hợp khẩu vị nhà này.”
Hàng lông mày thanh tú của cô khẽ cau lại. Không hợp khẩu vị nhà này? Chẳng phải từ bé anh đã lớn lên ở đây sao? Sao cô lại nghe ra trong lời nói của dì Liêu có chút xa lạ? Châu Uyển Đồng cứ thể mải mê suy nghĩ, cho đến khi bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của anh. Cô vội vàng cụp mắt, xoay người đi chỗ khác. Khiêm Dạ Hiên không quá để tâm đến cô, chỉ đứng dậy đi ra ngoài. Kính Phong đã đợi sẵn ngoài xe, hai người nhanh chóng rời khỏi căn biệt thự rộng lớn, lao thẳng ra đường cao tốc.
Trên xe im ắng, lâu lâu lại vang lên tiếng Khiêm Dạ Hiên bảo Kính Phong đưa tài liệu cho mình. Lúc sau, anh mới hỏi:
“Chuyện kia đã giải quyết chưa?”
Ý anh đang muốn nhắc đến chuyện cô nhi viện của Châu Uyển Đồng bị bọn lưu manh kia quấy phá. Kính Phong lập tức hiểu ra, cất tiếng báo cáo với anh:
“Đám người kia chỉ là bọn cắc ké, em đã giải quyết xong lâu rồi. Từ nay về sau chúng sẽ không dám quấy rầy đến khu vực đó nữa.”
Anh đương nhiên tin vào năng lực của Kính Phong, chỉ cần cậu ta ra tay, mọi chuyện chắc chắn sẽ đâu vào đấy. Anh không nói gì thêm, phóng tầm mắt nhìn dòng người hối hả đang đi bên cạnh. Ngoài trời nắng nhẹ, chút ánh sáng ấm áp len qua từng kẽ lá, phủ đầy lên con đường dài tít tắp, làm người ta bỗng chốc nhận ra sự lãng mạn đến lạ thường...
Khiêm Dạ Hiên vào phòng, hai mắt lại dán lên màn hình máy tính, cuộc sống của anh vẫn cứ mãi tuần hoàn như thế, từng phút trôi qua thật tẻ nhạt. Bất chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên, anh đưa mắt liếc nhìn, sau đó mới nhấc máy.
“Haha, Khiêm Dạ Hiên cũng có ngày hôm nay sao? Nghe máy của tôi sớm như vậy, không phải là đang đợi tôi gọi đấy chứ?”
Anh nhếch mày lạnh nhạt, lắng nghe giọng nói hồ hởi của Tiêu An ở đầu dây bên kia. Thấy anh im lặng, cậu ta cứ tưởng là sắp bị ngắt máy nên mới vội vàng nói:
“Tôi đùa chút thôi mà. Chuyện giữa cậu với cô gái kia thế nào? Đêm đó có phải lăn lộn với người ta đến kiệt sức rồi không?”
Tiêu An vừa nói vừa cười, hàm ý trong câu nói rất sâu, giọng điệu bỡn cợt. Khiêm Dạ Hiên lãnh đạm đáp lại:
“Đuổi rồi.”
Đầu dây bên kia liền trợn tròn mắt. Lời nói này của Khiêm Dạ Hiên không thể đem ra đùa giỡn, anh trước giờ không hề nói hai lời, nói đuổi thì chính là đuổi. Tiêu An có chút hậm hức, bảo:
“Cậu đúng là lão già khó tính, chọn một cô gái xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn “chưa trải sự đời”, dâng đến tận miệng mà cậu cũng không ăn. Nhiều lúc tôi tự hỏi, có phải cậu...bất lực không?”
Nói ra hai chữ này, Tiêu An liền nhịn cười. Khiêm Dạ Hiên đương nhiên hiểu ra, nhếch mày lạnh nhạt, đáp lại:
“Cậu chưa thử sao biết tôi bất lực?”
Tiêu An lập tức im bặt, người đàn ông này quả thực không dễ chọc vào. Cậu ta ho khan vài tiếng, sau đó liền tắt máy. Khiêm Dạ Hiên cười khẩy một tiếng nhưng rất nhẹ, hầu như chỉ trong cuống họng. Anh quẳng điện thoại sang một bên, tiếp tục phê duyệt tài liệu.
Khiêm Dạ Hiên từ trên bậc thang cao nhìn xuống, nhìn cô vừa làm vừa cười nói ríu rít. Trước giờ anh ít khi nào để ý đến phụ nữ, đơn giản là không có hứng thú, nay lại vì một cô gái tình cờ gặp vài lần mà phá lệ. Anh không hiểu tại sao mình rất muốn giúp cô, rất muốn giữ cô bên cạnh mình. Phải chăng là vì đôi mắt thơ mộng ấy...
Trương Hứa bước xuống, cây gậy gỗ nện từng tiếng xuống đất, nghe rất rõ ràng. Khiêm Dạ Hiên lặng lẽ thu lại tầm mắt, xoay người nhìn ông ta. Trương Hứa không để ý đến hành động khi nãy của anh, chỉ thấy anh đứng sững người giữa hành lang như đang suy nghĩ gì đó. Cả hai cùng đi xuống nhà, tiếp tục cuộc trò chuyện hôm qua.
Châu Uyển Đồng và dì Liêu đã chuẩn bị xong bữa sáng, đặt ngay trên bàn ăn bằng kính cao cấp. Khiêm Dạ Hiên liếc nhìn tô súp thơm ngon nhưng không biểu lộ chút cảm xúc nào, chỉ gọi dì Liêu pha cho mình một ly cà phê. Trương Hứa chậm rãi múc một muỗng súp đưa lên miệng. Ông ta thích ăn những món như thế này, vừa dễ nấu, vừa dễ tiêu hóa. Anh thả lỏng ngồi trên ghế, bộ âu phục đen thẳng thớm ôm vừa đủ người càng làm khí chất vốn có của Khiêm Dạ Hiên được bộc lộ rõ ràng. Anh lười biếng nhấc ly cà phê lên uống. Vị đắng chát nơi đầu lưỡi thật mê người. Khiêm Dạ Hiên thích uống cà phê, bởi anh nghĩ, nó thật linh hoạt, vừa đắng lại vừa ngọt. Đắng chát rồi lại ngọt thanh, hương vị ấy cứ vương vấn mãi nơi khoang miệng sạch sẽ khiến anh trong phút chốc liền cảm thấy bình tâm hơn hẳn.
Châu Uyển Đồng ở sau bếp nhìn anh chăm chú, từng cử chỉ như thu hết vào tầm mắt của cô. Cô quay sang hỏi dì Liêu:
“Dì à, cậu chủ không thích ăn súp sao?”
“Cậu chủ không ăn nhiều, phải nói là khá kén ăn. Hình như là không hợp khẩu vị nhà này.”
Hàng lông mày thanh tú của cô khẽ cau lại. Không hợp khẩu vị nhà này? Chẳng phải từ bé anh đã lớn lên ở đây sao? Sao cô lại nghe ra trong lời nói của dì Liêu có chút xa lạ? Châu Uyển Đồng cứ thể mải mê suy nghĩ, cho đến khi bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của anh. Cô vội vàng cụp mắt, xoay người đi chỗ khác. Khiêm Dạ Hiên không quá để tâm đến cô, chỉ đứng dậy đi ra ngoài. Kính Phong đã đợi sẵn ngoài xe, hai người nhanh chóng rời khỏi căn biệt thự rộng lớn, lao thẳng ra đường cao tốc.
Trên xe im ắng, lâu lâu lại vang lên tiếng Khiêm Dạ Hiên bảo Kính Phong đưa tài liệu cho mình. Lúc sau, anh mới hỏi:
“Chuyện kia đã giải quyết chưa?”
Ý anh đang muốn nhắc đến chuyện cô nhi viện của Châu Uyển Đồng bị bọn lưu manh kia quấy phá. Kính Phong lập tức hiểu ra, cất tiếng báo cáo với anh:
“Đám người kia chỉ là bọn cắc ké, em đã giải quyết xong lâu rồi. Từ nay về sau chúng sẽ không dám quấy rầy đến khu vực đó nữa.”
Anh đương nhiên tin vào năng lực của Kính Phong, chỉ cần cậu ta ra tay, mọi chuyện chắc chắn sẽ đâu vào đấy. Anh không nói gì thêm, phóng tầm mắt nhìn dòng người hối hả đang đi bên cạnh. Ngoài trời nắng nhẹ, chút ánh sáng ấm áp len qua từng kẽ lá, phủ đầy lên con đường dài tít tắp, làm người ta bỗng chốc nhận ra sự lãng mạn đến lạ thường...
Khiêm Dạ Hiên vào phòng, hai mắt lại dán lên màn hình máy tính, cuộc sống của anh vẫn cứ mãi tuần hoàn như thế, từng phút trôi qua thật tẻ nhạt. Bất chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên, anh đưa mắt liếc nhìn, sau đó mới nhấc máy.
“Haha, Khiêm Dạ Hiên cũng có ngày hôm nay sao? Nghe máy của tôi sớm như vậy, không phải là đang đợi tôi gọi đấy chứ?”
Anh nhếch mày lạnh nhạt, lắng nghe giọng nói hồ hởi của Tiêu An ở đầu dây bên kia. Thấy anh im lặng, cậu ta cứ tưởng là sắp bị ngắt máy nên mới vội vàng nói:
“Tôi đùa chút thôi mà. Chuyện giữa cậu với cô gái kia thế nào? Đêm đó có phải lăn lộn với người ta đến kiệt sức rồi không?”
Tiêu An vừa nói vừa cười, hàm ý trong câu nói rất sâu, giọng điệu bỡn cợt. Khiêm Dạ Hiên lãnh đạm đáp lại:
“Đuổi rồi.”
Đầu dây bên kia liền trợn tròn mắt. Lời nói này của Khiêm Dạ Hiên không thể đem ra đùa giỡn, anh trước giờ không hề nói hai lời, nói đuổi thì chính là đuổi. Tiêu An có chút hậm hức, bảo:
“Cậu đúng là lão già khó tính, chọn một cô gái xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn “chưa trải sự đời”, dâng đến tận miệng mà cậu cũng không ăn. Nhiều lúc tôi tự hỏi, có phải cậu...bất lực không?”
Nói ra hai chữ này, Tiêu An liền nhịn cười. Khiêm Dạ Hiên đương nhiên hiểu ra, nhếch mày lạnh nhạt, đáp lại:
“Cậu chưa thử sao biết tôi bất lực?”
Tiêu An lập tức im bặt, người đàn ông này quả thực không dễ chọc vào. Cậu ta ho khan vài tiếng, sau đó liền tắt máy. Khiêm Dạ Hiên cười khẩy một tiếng nhưng rất nhẹ, hầu như chỉ trong cuống họng. Anh quẳng điện thoại sang một bên, tiếp tục phê duyệt tài liệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.