Chương 1:
An Ngọc
04/01/2021
"Dạ Hiên, chạy đi, mau! Đừng quay đầu lại!"
Cậu bé sáu tuổi nhỏ nhắn với đôi chân trần lạnh buốt, cắn răng chạy thật nhanh về góc tối phía trước. Cậu ngồi thụp xuống, hai tay đưa lên tự che kín miệng mình, đến cả chút hơi thở nhỏ nhất cũng không dám phát ra. Cậu đưa đôi mắt đen sẫm màu, nhuốm đầy sự sợ hãi ngóng ra ngoài.
"Đoàng!"
Một tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên. Trong vô thức, cậu đưa hai tay lên bịt tai lại, giọt lệ bất chợt dâng trào ra khỏi khóe mắt. Cậu thực sự sợ hãi, muốn la thật to, lại càng muốn thoát khỏi nơi đây nhưng không được. Giờ phút này, giữa ranh giới của sự sống và cái chết, tâm trí non nớt của đứa bé nhỏ tuổi này không thể nào chống đỡ nổi. Cậu nhắm mắt, ngất lịm đi. Trước khi trời đất trở nên mịt mờ, cậu vẫn còn khắc sâu vào trong đáy mắt hình ảnh ba mẹ mình cả người đẫm máu, từ từ ngã xuống...
Khiêm Dạ Hiên sực tỉnh giữa đêm khuya. Kí ức của năm đó dường như hoàn toàn không thể xóa mờ trong trí nhớ của anh. Anh đưa tay lau đi vầng trán đẫm mồ hôi, xoay người bước xuống giường. Khiêm Dạ Hiên châm một điếu thuốc, mở cửa đi ra ngoài ban công, tựa tay lên lan can lạnh lẽo, đưa mắt nhìn ra xa. Ánh đèn mập mờ phía đằng xa kia làm anh bình tâm hơn đôi chút. Khiêm Dạ Hiên đưa tay vuốt mái tóc ngắn màu hung đỏ của mình, rít một hơi thuốc lá. Làn khói trắng mờ ảo bao trùm lấy gương mặt thanh tú mà sắc sảo của anh. Có lẽ, đêm nay lại thức trắng nữa rồi…
Khiêm Dạ Hiên được Trương Hứa nhận làm con nuôi từ sau đêm kinh hoàng đó. Anh chẳng nhớ rõ những thứ sau đó, chỉ biết rằng khi tỉnh lại đã thấy mình nằm nghỉ trên một chiếc giường lớn của căn nhà này. Trương Hứa là một doanh nhân thành đạt, nhưng sự giàu có của ông ta lại không mấy trong sạch. Ở thành phố này, mấy ai không biết đến thế lực hắc đạo sau lưng ông ta chứ? Trương Hứa tự mình thành lập một băng đảng xã hội đen vô cùng lớn mạnh, thống trị thế giới ngầm của Lâm Thành. Con người tàn bạo, độc ác của ông ta phần nào ảnh hưởng lên tính cách hiện tại của anh.
Khiêm Dạ Hiên năm nay đã gần hai mươi lăm tuổi, vóc người cao ráo lại điển trai. Mái tóc hung đỏ được trau chuốt cẩn thận, vuốt ngược ra sau. Hàng lông mày sắc bén, nhếch lên ở phía đuôi. Phần lông mày bên phải có một vết sẹo nhỏ do một lần tập luyện cận chiến với cha nuôi tạo thành. Đôi mắt cực kì tĩnh lặng, vừa sâu thẳm vừa trầm buồn, làm người ta cảm thấy vô cùng thu hút.
"Cậu chủ, tới giờ rồi!"
Kính Long ở bên ngoài nhắc nhở một câu. Cậu ta là người anh em thân thiết nhất của anh, cùng nhau vào sinh ra tử, cũng là trợ lí đa năng của Khiêm Dạ Hiên. Tối qua ngủ không ngon giấc nên sáng nay anh có chút nhức đầu. Khiêm Dạ Hiên đưa tay cầm lấy chiếc cà vạt màu đen trước mặt, thuần thục mang vào. Chưa tới năm phút sau, anh đã xuống tới đại sảnh. Trương Hứa ngồi ở sofa uống trà, trên tay cầm tờ báo kinh tế, lật giở từng trang. Thấy anh bước xuống, ông cất tiếng hỏi:
"Đến công ty sao?"
Khiêm Dạ Hiên không nói gì, chỉ ừ nhẹ một tiếng trong cổ họng. Từ trước đến nay, anh vô cùng kiệm lời, cho nên không mấy khi trò chuyện được nhiều câu với Trương Hứa. Ông ta cũng không gặn hỏi gì, chỉ gật đầu rồi điềm nhiên xem báo tiếp. Khiêm Dạ Hiên bước ra khỏi cửa, ngồi lên chiếc xe được Kính Long chuẩn bị sẵn. Anh nhận lấy tài liệu rồi im lặng xem qua báo cáo quý.
Công ty mà khi nãy Trương Hứa nhắc tới không phải là công ty dơ bẩn kia của ông ta. Nhiều năm trước, Khiêm Dạ Hiên nhất quyết không nghe lời ông ta mà tiếp quản công ty, anh chỉ muốn tự mình gầy dựng nên "giang sơn" của chính bản thân, cho nên mới ra nước ngoài học thêm vài khóa huấn luyện kĩ năng quản lí về thành lập công ty, lấy tên là Khiêm Thị, chủ yếu hoạt động về lĩnh vực bất động sản. Tuy không được học hành quá bài bản, thế nhưng, Khiêm Dạ Hiên lại thông minh sáng dạ, đầu óc vô cùng sáng tạo, rất biết nhìn xa trông rộng. Từ lúc thành lập cho đến bây giờ, công ty của anh vẫn luôn đứng top đầu trong bảng xếp hạng các công ty được đánh giá cao của cả nước. Mặc dù quy mô không lớn, nhưng chí ít vẫn gây được tên tuổi trong giới kinh doanh ở Lâm Thành rộng lớn này.
Khiêm Dạ Hiên vừa bước vào cổng, nhân viên ở đại sảnh liền cúi đầu chào hỏi. Anh không đáp lại, chỉ lẳng lặng đi về phía trước. Mọi người lại tiếp tục công việc, xem như cũng đã quá quen với tính cách này của anh rồi. Khiêm Dạ Hiên bấm thang máy lên tầng cao nhất. Kính Phong vừa lấy hợp đồng từ tay của thư kí, lập tức theo anh vào phòng làm việc. Cậu ta đặt tập bìa màu xanh xuống trước mặt anh, nói:
"Khiêm Tổng, đây là hợp đồng mới gửi đến sáng nay của công ty Vạn Lý. Họ muốn gặp anh vào ba giờ chiều nay để bàn bạc việc phân chia lợi nhuận."
Khiêm Dạ Hiên mở tài liệu ra xem, liếc mắt vài cái rồi đóng lại, vứt xuống bàn, lãnh đạm nói:
"Hủy đi."
Kính Phong gật đầu, xoay người bước ra ngoài. Cậu ta có chút khó hiểu, công ty Vạn Lý thuộc dạng "lâu năm" trong các doanh nghiệp lớn ở Lâm Thành, hợp tác vô cùng có lợi, nhưng anh lại từ chối thẳng thừng như vậy, không hề có chút do dự, cũng không kiêng dè ai. Nhưng mà cậu ta chính là người hiểu rõ tính anh nhất, Khiêm Dạ Hiên chắc chắn không nhìn thấy chút lợi nhuận nào ở hợp đồng này nên mới bỏ qua như vậy. Tất nhiên, Kính Phong cũng không định hỏi nhiều, chỉ nhất nhất làm theo lời anh.
Cậu bé sáu tuổi nhỏ nhắn với đôi chân trần lạnh buốt, cắn răng chạy thật nhanh về góc tối phía trước. Cậu ngồi thụp xuống, hai tay đưa lên tự che kín miệng mình, đến cả chút hơi thở nhỏ nhất cũng không dám phát ra. Cậu đưa đôi mắt đen sẫm màu, nhuốm đầy sự sợ hãi ngóng ra ngoài.
"Đoàng!"
Một tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên. Trong vô thức, cậu đưa hai tay lên bịt tai lại, giọt lệ bất chợt dâng trào ra khỏi khóe mắt. Cậu thực sự sợ hãi, muốn la thật to, lại càng muốn thoát khỏi nơi đây nhưng không được. Giờ phút này, giữa ranh giới của sự sống và cái chết, tâm trí non nớt của đứa bé nhỏ tuổi này không thể nào chống đỡ nổi. Cậu nhắm mắt, ngất lịm đi. Trước khi trời đất trở nên mịt mờ, cậu vẫn còn khắc sâu vào trong đáy mắt hình ảnh ba mẹ mình cả người đẫm máu, từ từ ngã xuống...
Khiêm Dạ Hiên sực tỉnh giữa đêm khuya. Kí ức của năm đó dường như hoàn toàn không thể xóa mờ trong trí nhớ của anh. Anh đưa tay lau đi vầng trán đẫm mồ hôi, xoay người bước xuống giường. Khiêm Dạ Hiên châm một điếu thuốc, mở cửa đi ra ngoài ban công, tựa tay lên lan can lạnh lẽo, đưa mắt nhìn ra xa. Ánh đèn mập mờ phía đằng xa kia làm anh bình tâm hơn đôi chút. Khiêm Dạ Hiên đưa tay vuốt mái tóc ngắn màu hung đỏ của mình, rít một hơi thuốc lá. Làn khói trắng mờ ảo bao trùm lấy gương mặt thanh tú mà sắc sảo của anh. Có lẽ, đêm nay lại thức trắng nữa rồi…
Khiêm Dạ Hiên được Trương Hứa nhận làm con nuôi từ sau đêm kinh hoàng đó. Anh chẳng nhớ rõ những thứ sau đó, chỉ biết rằng khi tỉnh lại đã thấy mình nằm nghỉ trên một chiếc giường lớn của căn nhà này. Trương Hứa là một doanh nhân thành đạt, nhưng sự giàu có của ông ta lại không mấy trong sạch. Ở thành phố này, mấy ai không biết đến thế lực hắc đạo sau lưng ông ta chứ? Trương Hứa tự mình thành lập một băng đảng xã hội đen vô cùng lớn mạnh, thống trị thế giới ngầm của Lâm Thành. Con người tàn bạo, độc ác của ông ta phần nào ảnh hưởng lên tính cách hiện tại của anh.
Khiêm Dạ Hiên năm nay đã gần hai mươi lăm tuổi, vóc người cao ráo lại điển trai. Mái tóc hung đỏ được trau chuốt cẩn thận, vuốt ngược ra sau. Hàng lông mày sắc bén, nhếch lên ở phía đuôi. Phần lông mày bên phải có một vết sẹo nhỏ do một lần tập luyện cận chiến với cha nuôi tạo thành. Đôi mắt cực kì tĩnh lặng, vừa sâu thẳm vừa trầm buồn, làm người ta cảm thấy vô cùng thu hút.
"Cậu chủ, tới giờ rồi!"
Kính Long ở bên ngoài nhắc nhở một câu. Cậu ta là người anh em thân thiết nhất của anh, cùng nhau vào sinh ra tử, cũng là trợ lí đa năng của Khiêm Dạ Hiên. Tối qua ngủ không ngon giấc nên sáng nay anh có chút nhức đầu. Khiêm Dạ Hiên đưa tay cầm lấy chiếc cà vạt màu đen trước mặt, thuần thục mang vào. Chưa tới năm phút sau, anh đã xuống tới đại sảnh. Trương Hứa ngồi ở sofa uống trà, trên tay cầm tờ báo kinh tế, lật giở từng trang. Thấy anh bước xuống, ông cất tiếng hỏi:
"Đến công ty sao?"
Khiêm Dạ Hiên không nói gì, chỉ ừ nhẹ một tiếng trong cổ họng. Từ trước đến nay, anh vô cùng kiệm lời, cho nên không mấy khi trò chuyện được nhiều câu với Trương Hứa. Ông ta cũng không gặn hỏi gì, chỉ gật đầu rồi điềm nhiên xem báo tiếp. Khiêm Dạ Hiên bước ra khỏi cửa, ngồi lên chiếc xe được Kính Long chuẩn bị sẵn. Anh nhận lấy tài liệu rồi im lặng xem qua báo cáo quý.
Công ty mà khi nãy Trương Hứa nhắc tới không phải là công ty dơ bẩn kia của ông ta. Nhiều năm trước, Khiêm Dạ Hiên nhất quyết không nghe lời ông ta mà tiếp quản công ty, anh chỉ muốn tự mình gầy dựng nên "giang sơn" của chính bản thân, cho nên mới ra nước ngoài học thêm vài khóa huấn luyện kĩ năng quản lí về thành lập công ty, lấy tên là Khiêm Thị, chủ yếu hoạt động về lĩnh vực bất động sản. Tuy không được học hành quá bài bản, thế nhưng, Khiêm Dạ Hiên lại thông minh sáng dạ, đầu óc vô cùng sáng tạo, rất biết nhìn xa trông rộng. Từ lúc thành lập cho đến bây giờ, công ty của anh vẫn luôn đứng top đầu trong bảng xếp hạng các công ty được đánh giá cao của cả nước. Mặc dù quy mô không lớn, nhưng chí ít vẫn gây được tên tuổi trong giới kinh doanh ở Lâm Thành rộng lớn này.
Khiêm Dạ Hiên vừa bước vào cổng, nhân viên ở đại sảnh liền cúi đầu chào hỏi. Anh không đáp lại, chỉ lẳng lặng đi về phía trước. Mọi người lại tiếp tục công việc, xem như cũng đã quá quen với tính cách này của anh rồi. Khiêm Dạ Hiên bấm thang máy lên tầng cao nhất. Kính Phong vừa lấy hợp đồng từ tay của thư kí, lập tức theo anh vào phòng làm việc. Cậu ta đặt tập bìa màu xanh xuống trước mặt anh, nói:
"Khiêm Tổng, đây là hợp đồng mới gửi đến sáng nay của công ty Vạn Lý. Họ muốn gặp anh vào ba giờ chiều nay để bàn bạc việc phân chia lợi nhuận."
Khiêm Dạ Hiên mở tài liệu ra xem, liếc mắt vài cái rồi đóng lại, vứt xuống bàn, lãnh đạm nói:
"Hủy đi."
Kính Phong gật đầu, xoay người bước ra ngoài. Cậu ta có chút khó hiểu, công ty Vạn Lý thuộc dạng "lâu năm" trong các doanh nghiệp lớn ở Lâm Thành, hợp tác vô cùng có lợi, nhưng anh lại từ chối thẳng thừng như vậy, không hề có chút do dự, cũng không kiêng dè ai. Nhưng mà cậu ta chính là người hiểu rõ tính anh nhất, Khiêm Dạ Hiên chắc chắn không nhìn thấy chút lợi nhuận nào ở hợp đồng này nên mới bỏ qua như vậy. Tất nhiên, Kính Phong cũng không định hỏi nhiều, chỉ nhất nhất làm theo lời anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.