Chương 34:
An Ngọc
04/01/2021
Khiêm Dạ Hiên thay đồ xong thì ngồi vào bàn làm việc, liên tục ký tá hàng loạt giấy tờ. Đến lúc anh ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ thì đã là tám giờ rưỡi tối. Anh đưa tay xoa xoa cần cổ, nghiêng đầu cho đỡ mỏi rồi đứng dậy, mở cửa đi xuống dưới nhà. Trịnh Hâm Đình đang sửa soạn để về vì ngồi quá lâu mà không gặp được anh, đúng lúc Khiêm Dạ Hiên đi xuống, cô ta vui còn hơn bắt được vàng, nhanh chóng tiến lại gần, vẻ mặt rạng rỡ nói:
“Dạ Hiên, anh xuống rồi. Chắc anh đói bụng phải không, ngồi vào ăn cơm đi.”
Tay cô ta vừa chạm vào vạt áo, anh lập tức hất văng ra, không chút nể nang gì. Trịnh Hâm Đình có chút ngại ngùng, bèn cười gượng.
“Cũng không còn sớm nữa, em...về trước nhé!”
Anh không đoái hoài đến cô ta, thậm chí cái liếc mắt để tạm biệt cũng không có, anh thản nhiên bước vào bàn ăn rồi ngồi xuống, hệt như không để ý đến sự xuất hiện của Trịnh Hâm Đình trong căn nhà này vậy. Còn Trương Hứa lại khác, cười to hào sảng, tiễn cô ta ra tận ngoài cổng.
Châu Uyển Đồng dọn cơm cho anh ăn, không hề nở nụ cười như mọi ngày, đáy mắt trĩu nặng. Anh tinh tế nhận ra nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát, cũng chẳng thể hiện cảm xúc gì quá đặc biệt. Trương Hứa đi vào, thấy anh thì cười mỉm đầy ẩn ý, kéo ghế ngồi ngay bên cạnh.
“Con với con bé kia có quan hệ gì, sao ba lại không nghe con kể gì hết vậy?”
Khiêm Dạ Hiên điềm nhiên và một đũa cơm lớn, gắp miếng thịt trước mặt bỏ vào bát, hoàn toàn làm lơ đi câu hỏi thiện chí của Trương Hứa. Ông ta lại sốt sắng hỏi tiếp:
“Sao thế? Nó thích con à? Vậy thì quá tốt rồi, hai đứa cứ tìm hiểu đi, sau đó kết hôn, với gia thế của Trịnh gia bây giờ thì chúng ta chẳng phải càng được lợi sao?”
“Ba thích cô ta thì tự đi mà lấy.”
Châu Uyển Đồng nghe câu này thì bật cười, vội vã đưa tay lên che miệng. Anh khẽ liếc cô một cái, khóe môi nhếch lên rồi lại hạ xuống, nụ cười thoáng qua rất nhanh. Trương Hứa tức giận quát:
“Mày nói thế mà nghe được à? Tao nuôi mày chừng ấy năm không đủ để đền đáp sao?”
Khiêm Dạ Hiên ăn không ngon nữa, lập tức bỏ đũa xuống bàn, mặt lạnh đứng dậy. Trước khi bước đi, anh không quên nói với ông ta:
“Nuôi? Tôi có khác gì một con thú không?”
Quả thực, từ khi nhận nuôi Khiêm Dạ Hiên, ông ta ngày nào cũng bận rộn, hết việc ở công ty lại đến việc ở bang Hắc Bá, đến tối mịt mới về, trên người lại mang theo mùi rượu nồng nặc. Thêm nữa, tính tình của Trương Hứa không tốt, thường xuyên bức bối trong người, không tìm được nơi trút giận liền đến tìm anh. Những trận đòn vô cớ cứ thế giáng xuống mà anh không cách nào kêu cứu được, bất lực vô cùng...
Khi anh được mười tuổi, sáng nào cũng bị người trong bang lôi ra huấn luyện, ngày mưa ngày nắng, không khi nào được phép nghỉ ngơi. Còn nhớ một lần tập luyện cận chiến với Trương Hứa, ông ta không nể tình anh còn nhỏ tuổi mà chém ngay một dao vào mặt. May mắn sao, đường dao sắc nhọn ấy lệch vào phần lông mày bên phải, để lại một vết sẹo nhỏ ở đó. Một đứa trẻ nhỏ như vậy mà không ngừng bị chà đạp, không ngừng bị hành hạ, tất cả những ngày tháng kinh hoàng ấy đã biến anh thành một con người đanh thép như hiện tại, không gì có thể đánh bại.
Châu Uyển Đồng nhìn chén cơm chưa ăn được một nửa đặt trên bàn, trong lòng chua xót. Câu nói vừa rồi của anh khiến cô mơ hồ hiểu được chuyện gì đó nhưng không tiện hỏi. Cô đợi cho Trương Hứa đi vào phòng mới lặng lẽ thu dọn bát đũa, lại bày biện phần ăn khác để đem lên cho anh.
Khiêm Dạ Hiên đứng ở ban công hút thuốc, gió lùa vào làm tấm rèm màu xám tung bay, hệt như đôi cánh của ác ma vậy. Anh không khóa cửa khiến cho cảnh tượng đẹp đẽ trần trụi ấy lọt vào mắt cô. Châu Uyển Đồng đứng trước cửa ngắm nhìn anh hồi lâu mới giật mình tỉnh lại. Cô tiến thêm vài bước, nhẹ giọng gọi:
“Cậu chủ!”
Anh xoay người lại, mái tóc hung đỏ vì thế mà bị hất tung, lộ ra phần trán cao và sống mũi thẳng tắp, đẹp đến mê người. Khói thuốc lá bay phản phất trong không khí, vấn vít trước mặt cô. Châu Uyển Đồng không thích mùi thuốc lá, nghe thấy thì hơi khó thở, ho khục một tiếng. Khiêm Dạ Hiên nhíu mày, hết nhìn điếu thuốc cháy đỏ trên tay rồi lại nhìn cô, sau đó liền dập tắt nó.
“Có chuyện gì?”
Châu Uyển Đồng hít hít vài cái, cố lấy lại cảm giác dễ chịu rồi mới lên tiếng:
“Lúc nãy tôi thấy anh ít quá, sợ...anh lại đói nên đem cho anh chút đồ ăn khuya.”
Anh đứng ở ban công thêm một lát, đáy mắt tối đen không nhìn rõ cảm xúc.
“Đặt ở đó đi.”
Khiêm Dạ Hiên hất cằm, ra hiệu cho cô để lên bàn. Châu Uyển Đồng nhanh chóng làm theo, chợt phát hiện ra mình hết lí do để ở lại, bèn viện đại một cớ:
“À, anh có muốn uống nước không nhỉ? Tôi xuống lấy cho anh.”
“Không cần.”
Ngay lúc cô định chạy đi, lời nói của anh đã chặn đứng bước chân rồi. Châu Uyển Đồng có chút lúng túng, tay đưa lên gãi gãi đầu, cười gượng nói:
“Vậy...vậy tôi xuống trước. Anh ăn xong cứ để đó, sáng mai tôi sẽ dọn.”
“Ừ.”
Cô nhìn anh thêm lần cuối rồi mới lưu luyến rời đi. Khiêm Dạ Hiên chăm chú nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn dần khuất xa trong bóng tối, lòng dâng lên cảm xúc kì lạ.
“Dạ Hiên, anh xuống rồi. Chắc anh đói bụng phải không, ngồi vào ăn cơm đi.”
Tay cô ta vừa chạm vào vạt áo, anh lập tức hất văng ra, không chút nể nang gì. Trịnh Hâm Đình có chút ngại ngùng, bèn cười gượng.
“Cũng không còn sớm nữa, em...về trước nhé!”
Anh không đoái hoài đến cô ta, thậm chí cái liếc mắt để tạm biệt cũng không có, anh thản nhiên bước vào bàn ăn rồi ngồi xuống, hệt như không để ý đến sự xuất hiện của Trịnh Hâm Đình trong căn nhà này vậy. Còn Trương Hứa lại khác, cười to hào sảng, tiễn cô ta ra tận ngoài cổng.
Châu Uyển Đồng dọn cơm cho anh ăn, không hề nở nụ cười như mọi ngày, đáy mắt trĩu nặng. Anh tinh tế nhận ra nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát, cũng chẳng thể hiện cảm xúc gì quá đặc biệt. Trương Hứa đi vào, thấy anh thì cười mỉm đầy ẩn ý, kéo ghế ngồi ngay bên cạnh.
“Con với con bé kia có quan hệ gì, sao ba lại không nghe con kể gì hết vậy?”
Khiêm Dạ Hiên điềm nhiên và một đũa cơm lớn, gắp miếng thịt trước mặt bỏ vào bát, hoàn toàn làm lơ đi câu hỏi thiện chí của Trương Hứa. Ông ta lại sốt sắng hỏi tiếp:
“Sao thế? Nó thích con à? Vậy thì quá tốt rồi, hai đứa cứ tìm hiểu đi, sau đó kết hôn, với gia thế của Trịnh gia bây giờ thì chúng ta chẳng phải càng được lợi sao?”
“Ba thích cô ta thì tự đi mà lấy.”
Châu Uyển Đồng nghe câu này thì bật cười, vội vã đưa tay lên che miệng. Anh khẽ liếc cô một cái, khóe môi nhếch lên rồi lại hạ xuống, nụ cười thoáng qua rất nhanh. Trương Hứa tức giận quát:
“Mày nói thế mà nghe được à? Tao nuôi mày chừng ấy năm không đủ để đền đáp sao?”
Khiêm Dạ Hiên ăn không ngon nữa, lập tức bỏ đũa xuống bàn, mặt lạnh đứng dậy. Trước khi bước đi, anh không quên nói với ông ta:
“Nuôi? Tôi có khác gì một con thú không?”
Quả thực, từ khi nhận nuôi Khiêm Dạ Hiên, ông ta ngày nào cũng bận rộn, hết việc ở công ty lại đến việc ở bang Hắc Bá, đến tối mịt mới về, trên người lại mang theo mùi rượu nồng nặc. Thêm nữa, tính tình của Trương Hứa không tốt, thường xuyên bức bối trong người, không tìm được nơi trút giận liền đến tìm anh. Những trận đòn vô cớ cứ thế giáng xuống mà anh không cách nào kêu cứu được, bất lực vô cùng...
Khi anh được mười tuổi, sáng nào cũng bị người trong bang lôi ra huấn luyện, ngày mưa ngày nắng, không khi nào được phép nghỉ ngơi. Còn nhớ một lần tập luyện cận chiến với Trương Hứa, ông ta không nể tình anh còn nhỏ tuổi mà chém ngay một dao vào mặt. May mắn sao, đường dao sắc nhọn ấy lệch vào phần lông mày bên phải, để lại một vết sẹo nhỏ ở đó. Một đứa trẻ nhỏ như vậy mà không ngừng bị chà đạp, không ngừng bị hành hạ, tất cả những ngày tháng kinh hoàng ấy đã biến anh thành một con người đanh thép như hiện tại, không gì có thể đánh bại.
Châu Uyển Đồng nhìn chén cơm chưa ăn được một nửa đặt trên bàn, trong lòng chua xót. Câu nói vừa rồi của anh khiến cô mơ hồ hiểu được chuyện gì đó nhưng không tiện hỏi. Cô đợi cho Trương Hứa đi vào phòng mới lặng lẽ thu dọn bát đũa, lại bày biện phần ăn khác để đem lên cho anh.
Khiêm Dạ Hiên đứng ở ban công hút thuốc, gió lùa vào làm tấm rèm màu xám tung bay, hệt như đôi cánh của ác ma vậy. Anh không khóa cửa khiến cho cảnh tượng đẹp đẽ trần trụi ấy lọt vào mắt cô. Châu Uyển Đồng đứng trước cửa ngắm nhìn anh hồi lâu mới giật mình tỉnh lại. Cô tiến thêm vài bước, nhẹ giọng gọi:
“Cậu chủ!”
Anh xoay người lại, mái tóc hung đỏ vì thế mà bị hất tung, lộ ra phần trán cao và sống mũi thẳng tắp, đẹp đến mê người. Khói thuốc lá bay phản phất trong không khí, vấn vít trước mặt cô. Châu Uyển Đồng không thích mùi thuốc lá, nghe thấy thì hơi khó thở, ho khục một tiếng. Khiêm Dạ Hiên nhíu mày, hết nhìn điếu thuốc cháy đỏ trên tay rồi lại nhìn cô, sau đó liền dập tắt nó.
“Có chuyện gì?”
Châu Uyển Đồng hít hít vài cái, cố lấy lại cảm giác dễ chịu rồi mới lên tiếng:
“Lúc nãy tôi thấy anh ít quá, sợ...anh lại đói nên đem cho anh chút đồ ăn khuya.”
Anh đứng ở ban công thêm một lát, đáy mắt tối đen không nhìn rõ cảm xúc.
“Đặt ở đó đi.”
Khiêm Dạ Hiên hất cằm, ra hiệu cho cô để lên bàn. Châu Uyển Đồng nhanh chóng làm theo, chợt phát hiện ra mình hết lí do để ở lại, bèn viện đại một cớ:
“À, anh có muốn uống nước không nhỉ? Tôi xuống lấy cho anh.”
“Không cần.”
Ngay lúc cô định chạy đi, lời nói của anh đã chặn đứng bước chân rồi. Châu Uyển Đồng có chút lúng túng, tay đưa lên gãi gãi đầu, cười gượng nói:
“Vậy...vậy tôi xuống trước. Anh ăn xong cứ để đó, sáng mai tôi sẽ dọn.”
“Ừ.”
Cô nhìn anh thêm lần cuối rồi mới lưu luyến rời đi. Khiêm Dạ Hiên chăm chú nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn dần khuất xa trong bóng tối, lòng dâng lên cảm xúc kì lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.