Chương 42:
An Ngọc
04/01/2021
Khiêm Dạ Hiên khựng lại, đáy mắt thoáng qua chút buồn bã. Anh đặt đũa xuống bàn, hai tay chống lên cằm, bộ dạng suy tư. Châu Uyển Đồng biết mình vừa nhắc đến điều không nên, bèn cuống quýt nói:
“Tôi, tôi xin lỗi. Là tôi vô duyên, không có ý tứ, anh đừng bận tâm làm gì. Tôi chỉ là thuận miệng hỏi thôi.”
Cô ngồi bên cạnh anh khua tay múa chân, lại còn tự đánh vào miệng mình mấy cái. Anh thấy vậy liền ngăn lại, cười nhẹ một cái. Khiêm Dạ Hiên nhìn vào vô định, bâng quơ nói:
“Tôi theo họ cha, chỉ là không phải Trương Hứa.”
Khiêm Dạ Hiên cầm chai rượu trên bàn để rót thêm ly nữa, từ tốn cầm lên mà uống.
“Thật ra...tôi mồ côi lúc sáu tuổi. Ba mẹ tôi bị người ta bắn chết, rất thê thảm...”
Châu Uyển Đồng nghe ra, trong lòng nói của anh có quá nhiều hàm ẩn. Giọng điệu chua xót vang mãi lên trong đầu cô, khiến trái tim bỗng chốc đau nhói. Hóa ra, không chỉ mình cô mồ côi, ngay cả anh cũng thiếu vắng tình yêu của cha mẹ từ nhỏ. Nhưng gương mặt ấy vẫn bình thản như thế, hệt như chưa có chuyện gì xảy ra. Anh chính là, đã trải qua cùng cực đau đớn rồi.
Khiêm Dạ Hiên ngồi ngả người ra sau ghế, xoay nhẹ ly rượu trong tay. Anh lại kể:
“Trương Hứa nhận nuôi tôi, nhưng tôi không muốn đổi họ, ông ta cũng không ép. Điều tôi day dứt nhất hiện tại, chính là chưa thể tìm ra người đã bắn chết ba mẹ tôi năm đó.”
Anh bóp chặt ly thủy tinh trong tay, mạnh đến nổi đường gân máu nổi rõ mồn một. Châu Uyển Đồng nhìn anh, đôi mắt đen ngập nước, phản chiếu ánh đèn sáng rỡ. Cô nắm lấy tay áo anh mà nghẹn ngào:
“Anh đừng buồn nhé! Mọi chuyện qua rồi, tôi tin anh nhất định sẽ tìm được kẻ ác đó.”
Khiêm Dạ Hiên cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ nhắn của cô, khẽ chạm nhẹ vào nó, vỗ về. Anh cười, nụ cười chua xót biết bao. Anh chưa bao giờ nghĩ mình lại đang tâm sự với một cô gái. Phải chăng là vì, đó là cô? Anh không rõ, chỉ biết rằng bản thân không cảm thấy khó chịu vì sự gần gũi của cô.
“Cậu chủ, cảm ơn anh, cảm ơn anh vì tất cả.”
Giọt lệ nóng tuôn ra từ đôi hàng mi. Cô khóc, khóc cho anh và cho cả cô. Khiêm Dạ Hiên anh là người đã cứu cô ra khỏi những ngày tháng tối tăm nhất. Không có anh, chắc giờ cô đã đang ở một nơi ghê tởm nào đó rồi. Không có anh, cô chắc chắn sẽ không được ăn no, mặc ấm như hiện tại, càng không thể gửi tiền để sửa sang cho cô nhi viện, lo lắng cho những đứa trẻ bị bỏ rơi. Tình cảm cô đối với anh, không chỉ dừng lại ở mức ân nhân nữa rồi.
Anh nhìn cô, đôi mắt tối như nhung, chất chứa sự dịu dàng hiếm có. Khiêm Dạ Hiên đưa tay lau đi nước mắt trên gương mặt trắng hồng của cô, bảo:
“Đừng khóc, tôi không biết dỗ phụ nữ đâu.”
Cô nhìn anh, bật cười. Thấy nụ cười trên môi cô rạng rỡ, anh cầm ly lên, nói:
“Được rồi, năm mới thì đừng nhắc tới chuyện cũ nữa.”
Cả hai nâng ly chúc mừng, kết thúc bữa ăn cuối cùng trong niềm vui nho nhỏ.
Khiêm Dạ Hiên ăn xong liền trở về phòng, chỉ còn một mình cô dọn dẹp bên dưới. Anh ngồi lên giường, khẽ xoay người cầm lấy tấm ảnh chụp ố màu ở trong ngăn tủ. Anh vuốt ve tấm ảnh, lâu lâu còn mỉm cười.
“Ba, mẹ, năm mới vui vẻ!”
Khiêm Dạ Hiên hôn nhẹ lên ảnh, khóe mắt bỗng chốc cay xè. Những ngày này của năm ngoái, anh đón Tết ở một nơi xa. Nơi đó cũng nhộn nhịp, cũng mang dư vị như thế này, có điều bản thân anh lại cảm thấy cô đơn đến cùng cực. Giữa biển người rộng lớn như thế, tại sao chẳng ai khiến anh có cảm giác an toàn? Nhưng Châu Uyển Đồng lại khác, cô luôn khiến anh phá lệ, khiến anh muốn quan tâm, khiến anh muốn che chở. Cô gái này làm anh muốn dừng lại...
“Cốc, cốc!”
Anh ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa gỗ im lìm, cất giọng hỏi:
“Sao thế?”
“Cậu chủ, sắp đến giờ bắn pháo hoa rồi, anh...có muốn xem không?”
Như thể sợ anh không đồng ý, cô vội thêm vào câu nữa:
“Dù sao thì dịp lễ lớn mới có, anh bỏ lỡ thì uổng lắm.”
Vừa dứt lời, cửa phòng đã mở toang ra. Khiêm Dạ Hiên xuất hiện trước mặt cô, cao lớn và vững chãi. Vì khi nãy dựa vào cửa nên theo quán tính, cô ngã về phía trước. Anh nhanh tay đỡ lấy, ôm cô vào lòng mình. Châu Uyển Đồng hoàn hồn, liền đứng thẳng ngay lập tức, ngượng ngùng vén tóc. Khiêm Dạ Hiên không nói gì, nhẹ nhàng lướt qua cô.
Lúc anh xuống lầu đã thấy mâm bánh mứt được bày lên giữa bàn trong phòng khách. Dường như không khí Tết đã vào nhà rồi. Tiếng nói của phát thanh viên trên tivi không ngừng vang lên, đưa tin về năm mới. Anh không tự chủ mà cười thật tươi, bình thản ngồi xuống sofa rót một ly trà. Thấy cô vẫn còn đứng ở đằng xa thì liền vẫy tay, bảo cô ngồi cạnh mình. Châu Uyển Đồng nhìn anh hồi lâu, sau đó mới e dè tiến lại.
“Cô có ước nguyện gì không?”
“Anh hỏi tôi sao?”
“Nhà này còn ai khác à?”
“Tôi chỉ muốn bình an mà sống, không mơ ước gì nhiều cả.”
“Vô vị.”
“Chíu, bùm!!!”
Tiếng pháo vang lên, náo động giữa không gian nhộn nhịp. Trên các con đường lớn, người ta đổ xô ra ngắm. Từng chùm pháo hoa rạng rỡ sắc màu, bung tỏa trên nền trời tối thẳm. Cô phấn khởi cầm tay anh, kéo ra trước cửa. Trong đôi mắt hạnh phúc ấy ngập tràn những cảnh tượng đẹp đẽ, cô nhìn anh, nhoẻn miệng cười.
“Năm mới vui vẻ!”
Khiêm Dạ Hiên đứng ngẩn ngơ nhìn cô hồi lâu, đáy mắt thâm tình. Cô gái này, thật đẹp...
“Tôi, tôi xin lỗi. Là tôi vô duyên, không có ý tứ, anh đừng bận tâm làm gì. Tôi chỉ là thuận miệng hỏi thôi.”
Cô ngồi bên cạnh anh khua tay múa chân, lại còn tự đánh vào miệng mình mấy cái. Anh thấy vậy liền ngăn lại, cười nhẹ một cái. Khiêm Dạ Hiên nhìn vào vô định, bâng quơ nói:
“Tôi theo họ cha, chỉ là không phải Trương Hứa.”
Khiêm Dạ Hiên cầm chai rượu trên bàn để rót thêm ly nữa, từ tốn cầm lên mà uống.
“Thật ra...tôi mồ côi lúc sáu tuổi. Ba mẹ tôi bị người ta bắn chết, rất thê thảm...”
Châu Uyển Đồng nghe ra, trong lòng nói của anh có quá nhiều hàm ẩn. Giọng điệu chua xót vang mãi lên trong đầu cô, khiến trái tim bỗng chốc đau nhói. Hóa ra, không chỉ mình cô mồ côi, ngay cả anh cũng thiếu vắng tình yêu của cha mẹ từ nhỏ. Nhưng gương mặt ấy vẫn bình thản như thế, hệt như chưa có chuyện gì xảy ra. Anh chính là, đã trải qua cùng cực đau đớn rồi.
Khiêm Dạ Hiên ngồi ngả người ra sau ghế, xoay nhẹ ly rượu trong tay. Anh lại kể:
“Trương Hứa nhận nuôi tôi, nhưng tôi không muốn đổi họ, ông ta cũng không ép. Điều tôi day dứt nhất hiện tại, chính là chưa thể tìm ra người đã bắn chết ba mẹ tôi năm đó.”
Anh bóp chặt ly thủy tinh trong tay, mạnh đến nổi đường gân máu nổi rõ mồn một. Châu Uyển Đồng nhìn anh, đôi mắt đen ngập nước, phản chiếu ánh đèn sáng rỡ. Cô nắm lấy tay áo anh mà nghẹn ngào:
“Anh đừng buồn nhé! Mọi chuyện qua rồi, tôi tin anh nhất định sẽ tìm được kẻ ác đó.”
Khiêm Dạ Hiên cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ nhắn của cô, khẽ chạm nhẹ vào nó, vỗ về. Anh cười, nụ cười chua xót biết bao. Anh chưa bao giờ nghĩ mình lại đang tâm sự với một cô gái. Phải chăng là vì, đó là cô? Anh không rõ, chỉ biết rằng bản thân không cảm thấy khó chịu vì sự gần gũi của cô.
“Cậu chủ, cảm ơn anh, cảm ơn anh vì tất cả.”
Giọt lệ nóng tuôn ra từ đôi hàng mi. Cô khóc, khóc cho anh và cho cả cô. Khiêm Dạ Hiên anh là người đã cứu cô ra khỏi những ngày tháng tối tăm nhất. Không có anh, chắc giờ cô đã đang ở một nơi ghê tởm nào đó rồi. Không có anh, cô chắc chắn sẽ không được ăn no, mặc ấm như hiện tại, càng không thể gửi tiền để sửa sang cho cô nhi viện, lo lắng cho những đứa trẻ bị bỏ rơi. Tình cảm cô đối với anh, không chỉ dừng lại ở mức ân nhân nữa rồi.
Anh nhìn cô, đôi mắt tối như nhung, chất chứa sự dịu dàng hiếm có. Khiêm Dạ Hiên đưa tay lau đi nước mắt trên gương mặt trắng hồng của cô, bảo:
“Đừng khóc, tôi không biết dỗ phụ nữ đâu.”
Cô nhìn anh, bật cười. Thấy nụ cười trên môi cô rạng rỡ, anh cầm ly lên, nói:
“Được rồi, năm mới thì đừng nhắc tới chuyện cũ nữa.”
Cả hai nâng ly chúc mừng, kết thúc bữa ăn cuối cùng trong niềm vui nho nhỏ.
Khiêm Dạ Hiên ăn xong liền trở về phòng, chỉ còn một mình cô dọn dẹp bên dưới. Anh ngồi lên giường, khẽ xoay người cầm lấy tấm ảnh chụp ố màu ở trong ngăn tủ. Anh vuốt ve tấm ảnh, lâu lâu còn mỉm cười.
“Ba, mẹ, năm mới vui vẻ!”
Khiêm Dạ Hiên hôn nhẹ lên ảnh, khóe mắt bỗng chốc cay xè. Những ngày này của năm ngoái, anh đón Tết ở một nơi xa. Nơi đó cũng nhộn nhịp, cũng mang dư vị như thế này, có điều bản thân anh lại cảm thấy cô đơn đến cùng cực. Giữa biển người rộng lớn như thế, tại sao chẳng ai khiến anh có cảm giác an toàn? Nhưng Châu Uyển Đồng lại khác, cô luôn khiến anh phá lệ, khiến anh muốn quan tâm, khiến anh muốn che chở. Cô gái này làm anh muốn dừng lại...
“Cốc, cốc!”
Anh ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa gỗ im lìm, cất giọng hỏi:
“Sao thế?”
“Cậu chủ, sắp đến giờ bắn pháo hoa rồi, anh...có muốn xem không?”
Như thể sợ anh không đồng ý, cô vội thêm vào câu nữa:
“Dù sao thì dịp lễ lớn mới có, anh bỏ lỡ thì uổng lắm.”
Vừa dứt lời, cửa phòng đã mở toang ra. Khiêm Dạ Hiên xuất hiện trước mặt cô, cao lớn và vững chãi. Vì khi nãy dựa vào cửa nên theo quán tính, cô ngã về phía trước. Anh nhanh tay đỡ lấy, ôm cô vào lòng mình. Châu Uyển Đồng hoàn hồn, liền đứng thẳng ngay lập tức, ngượng ngùng vén tóc. Khiêm Dạ Hiên không nói gì, nhẹ nhàng lướt qua cô.
Lúc anh xuống lầu đã thấy mâm bánh mứt được bày lên giữa bàn trong phòng khách. Dường như không khí Tết đã vào nhà rồi. Tiếng nói của phát thanh viên trên tivi không ngừng vang lên, đưa tin về năm mới. Anh không tự chủ mà cười thật tươi, bình thản ngồi xuống sofa rót một ly trà. Thấy cô vẫn còn đứng ở đằng xa thì liền vẫy tay, bảo cô ngồi cạnh mình. Châu Uyển Đồng nhìn anh hồi lâu, sau đó mới e dè tiến lại.
“Cô có ước nguyện gì không?”
“Anh hỏi tôi sao?”
“Nhà này còn ai khác à?”
“Tôi chỉ muốn bình an mà sống, không mơ ước gì nhiều cả.”
“Vô vị.”
“Chíu, bùm!!!”
Tiếng pháo vang lên, náo động giữa không gian nhộn nhịp. Trên các con đường lớn, người ta đổ xô ra ngắm. Từng chùm pháo hoa rạng rỡ sắc màu, bung tỏa trên nền trời tối thẳm. Cô phấn khởi cầm tay anh, kéo ra trước cửa. Trong đôi mắt hạnh phúc ấy ngập tràn những cảnh tượng đẹp đẽ, cô nhìn anh, nhoẻn miệng cười.
“Năm mới vui vẻ!”
Khiêm Dạ Hiên đứng ngẩn ngơ nhìn cô hồi lâu, đáy mắt thâm tình. Cô gái này, thật đẹp...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.