Chương 54:
An Ngọc
04/01/2021
Tối hôm đó, Khiêm Dạ Hiên trở về nhà. Anh vừa nhận được tin báo của Kính Phong về chuyến hàng của Hoàn Khải Luân nhưng không biểu hiện gì nhiều, bởi lẽ mọi chuyện đều nằm trong tính toán của anh.
Châu Uyển Đồng vừa từ ngoài vườn trở vào đã bắt gặp anh, mỉm cười nói:
"Chào cậu chủ!"
Khiêm Dạ Hiên thấy tinh thần cô rất tốt, vết thương trên tay đã khép miệng nên không nói gì, chỉ gật đầu đáp lại. Cô đã suy nghĩ kĩ rồi, quyết định để cả hai quay về ban đầu, tình cảm nam nữ kia chỉ còn là thứ tình cảm đơn thuần, không vướng bận điều gì. Cả hai cùng đi vào nhà, đến phòng khách thì rẽ sang hai ngã khác nhau, mỗi người một hướng. Họ càng đi càng xa, hệt như đôi trái tim đang thổn thức vậy…
Trương Hứa và anh dạo gần đây ít khi ngồi chung bàn để ăn cơm, thường thì ông ta sẽ ăn trước, không chờ đợi gì anh. Khiêm Dạ Hiên cũng không màng tới, quan hệ cha con chỉ còn là trên danh nghĩa. Anh ngồi vào bàn, ăn uống qua loa cho xong rồi lại lên phòng làm việc.
Châu Uyển Đồng dọn dẹp xong ở dưới bếp thì xách rác đi đổ. Chỗ tập kết rác cách biệt thự Trương gia không xa, chỉ vài bước chân là tới. Bình thường cô vẫn hay đi một mình, ra ngoài hít chút khí trời. Hôm nay cũng thế, Châu Uyển Đồng cố tình bước thật chậm rãi, ngắm nhìn con đường đông đúc cách một ngã tư phía trước mặt kia, lòng nhẹ bẫng. Đột nhiên, ngay trong ngõ nhỏ gần đó có ba bốn người đàn ông mặc áo đen, bịt kín mặt nhảy ra, nhằm thẳng hướng cô mà lao tới. Châu Uyển Đồng chưa kịp phản ứng đã bị một tên đánh vào gáy. Trời đất trước mặt liền quay cuồng rồi tối sầm lại. Cô ngất lịm đi, mặc cho bọn chúng vác lên vai mà ném vào xe. Chiếc xe khách kì lạ chạy vút đi mất, hòa lẫn vào dòng xe cộ tấp nập kia.
Bọn họ chở cô đến một khu nhà nhỏ, xung quanh đèn rất sáng, trông không có vẻ gì là một nơi bị bỏ hoang. Xung quanh đó vẫn có người dân sinh sống, tiếng ồn ào, cười nói xung quanh làm cô chợt tỉnh. Nhưng vì cú đánh vào huyệt đạo khi nãy quá mạnh, cô lại một lần nữa chìm vào mê man.
Chúng đưa cô vào một căn nhà nhỏ, gần như tách biệt với khu vực dân cư bên cạnh. Nơi này đã không có người ở từ lâu, bụi bám đầy khắp nơi, bên trong chứa đầy những thùng các tông giống như nhà kho. Đám đàn ông áo đen kia để cô nằm dưới sàn rồi xoay người bỏ đi.
Lúc Châu Uyển Đồng tỉnh dậy lần nữa thì đã là mười một giờ đêm. Không gian vắng lặng như tờ, cả căn nhà không chút ánh sáng khiến cô càng thêm sợ hãi. Cô từ từ ngồi dậy, cố chớp mắt để nhìn rõ nhưng không được. Cô mò mẫm từng chút một để ra tới cửa chính, đập cửa gọi to:
"Có ai không? Cứu tôi với! Cứu tôi! Tôi đang ở đây này!"
Đáp lại tiếng kêu thảm thiết của cô chỉ có tiếng chó sủa, nhưng chốc sau cũng liền ngưng bặt. Sự im lặng quái dị này khiến cô run rẩy, không tự chủ mà rơi nước mắt. Trong bóng tối, cô đưa tay sờ vào tường, dọc theo nó mà tìm cửa sổ. Nhưng bọn chúng đã khóa hết tất cả cửa rồi, chỉ chừa cho cô một lỗ thông gió duy nhất trên cao kia mà thôi. Châu Uyển Đồng trượt dài xuống phía dưới, ngồi bó gối, dựa sát vào tường. Cô khóc thút thít cả đêm, mỗi lần nghe có tiếng động bên ngoài là lại lao ra, không ngừng kêu cứu. Cho đến khi cổ họng khản đặc, giọng cũng lạc đi, cô mới mệt mỏi khép mắt lại. Trong giấc mơ ấy, cô gặp bà vú, gặp những đứa trẻ ngây thơ đến tội nghiệp đang vẫy gọi cô. Đâu đó, cô còn thấy cả hình bóng của anh, nhưng nó chỉ là một cái bóng mờ nhạt. Anh lùi ra sau, tay trong tay với người phụ nữ khác rồi tan biến dần. Đau! Ngay cả khi còn đang ngủ, giọt lệ nóng hổi vẫn trào ra khỏi khóe mắt, rơi xuống đất mà vỡ tan…
"Cạch, cạch!"
Tiếng mở khóa vang lên khiến cô tỉnh ngủ. Châu Uyển Đồng vui mừng, hớn hở ngồi dậy, vẻ mặt ngóng đợi. Cửa vừa mở ra, một gương mặt lạ lẫm xuất hiện ngay trước mặt khiến cô theo bản năng mà lùi ra phía sau mấy bước. Hoàn Khải Luân vận vest chỉnh tề, trên môi còn đang ngậm một điếu thuốc cháy dở, cao ngạo nhìn cô. Hắn dùng ánh mắt sắc bén ép cô vào góc, lên tiếng hỏi:
"Châu Uyển Đồng?"
Cô im lặng nhìn hắn, đôi mắt sáng chăm chăm vào gương mặt điển trai kia mà không nói lời nào. Hoàn Khải Luân cười khẩy, phủi bụi ở một thùng giấy rồi ngồi xuống. Hắn lại hỏi, nhưng là với người bên cạnh:
"Cô ta ở đây từ tối qua sao?"
"Vâng."
"Vậy chắc phải đói lắm. Đem thức ăn tới đi."
Mặc dù câu nói vô cùng thâm tình nhưng qua miệng hắn lại mang hàm ý châm biếm vô cùng rõ ràng. Châu Uyển Đồng càng đứng càng ép sát vào tường, hệt như muốn khảm thân mình vào trong đó luôn vậy. Hoàn Khải Luân thấy rõ sự sợ hãi trong mắt cô, nhưng lại không nghe được một lời cầu xin nào, bèn hỏi:
"Sợ sao?"
Cô lại im lặng, nhưng đôi mắt lại chuyển sang một hướng khác. Hắn ta cười, vứt điếu thuốc xuống đất rồi giẫm chân lên, đứng dậy tiến tới trước mặt cô. Hoàn Khải Luân cúi sát người xuống, khẽ nói:
"Yên tâm, tôi không giết cô. Nếu mất lá bài tẩy rồi thì tôi biết phải chơi tiếp thế nào đây!"
Đôi mắt rực máu của hắn nhìn chằm chằm vào cô, sức nóng dần lan tỏa. Châu Uyển Đồng vội né tránh, hai hàm răng nghiến chặt.
"Xem như Khiêm Dạ Hiên không chọn sai người. Cũng quật cường gớm nhỉ?"
Nói rồi, hắn đưa tay lên chỉnh lại áo, sau đó đi ra ngoài gọi điện.
Chuông điện thoại vừa reo lên, Khiêm Dạ Hiên lập tức bắt máy. Hoàn Khải Luân kiêu ngạo giống như đã bắt thóp được anh, giở giọng nói:
"Ồ, tôi vừa gọi đã được ông chủ lớn bắt máy, thật vinh hạnh quá!"
Đầu dây bên kia không chần chừ giây nào, truyền đến âm thanh lạnh lẽo tột độ:
"Chuyện tao với mày, lôi phụ nữ vào làm gì?"
Hoàn Khải Luân cười to, cố tình hỏi vặn lại:
"Tao chưa nói mà mày đã biết rồi sao? Xem ra tao không nhìn lầm, con nhỏ kia có ích đấy chứ!"
Khiêm Dạ Hiên mặt lạnh như băng, đôi mắt ngọc tối sầm lại, gằn giọng nói:
"Điều kiện?"
Hoàn Khải Luân chỉ chờ đến câu này của anh, giả vờ suy nghĩ vài giây rồi nói:
"Đổi hàng lấy người. Mười giờ trưa nay tại tầng thượng SP Tower. Đừng hòng giở trò với tao, ok?"
Anh không nói gì, trực tiếp ngắt máy. Kính Phong đang đứng trước cổng đợi lệnh, vẻ mặt nghiêm túc.
"Chuẩn bị hàng đi."
"Rõ!"
Đến sáng nay, khi anh tỉnh dậy mới biết chuyện cô bị bắt cóc. Dì Liêu cả đêm thấy cô không về thì lo lắng phát điên nhưng lại không dám làm phiền anh lúc giữa khuya. Lúc anh xuống nhà, trông thấy sắc mặt của dì thì mới hỏi. Dì Liêu thành thật kể hết chuyện, hai hàng chân mày nhíu chặt lại.
Khiêm Dạ Hiên nhìn đồng hồ, còn hơn hai tiếng nữa mới tới giờ hẹn, bèn nhanh chân ra xe, tiến thẳng đến khu bang Hắc Bá tìm kiếm thông tin.
Châu Uyển Đồng vừa từ ngoài vườn trở vào đã bắt gặp anh, mỉm cười nói:
"Chào cậu chủ!"
Khiêm Dạ Hiên thấy tinh thần cô rất tốt, vết thương trên tay đã khép miệng nên không nói gì, chỉ gật đầu đáp lại. Cô đã suy nghĩ kĩ rồi, quyết định để cả hai quay về ban đầu, tình cảm nam nữ kia chỉ còn là thứ tình cảm đơn thuần, không vướng bận điều gì. Cả hai cùng đi vào nhà, đến phòng khách thì rẽ sang hai ngã khác nhau, mỗi người một hướng. Họ càng đi càng xa, hệt như đôi trái tim đang thổn thức vậy…
Trương Hứa và anh dạo gần đây ít khi ngồi chung bàn để ăn cơm, thường thì ông ta sẽ ăn trước, không chờ đợi gì anh. Khiêm Dạ Hiên cũng không màng tới, quan hệ cha con chỉ còn là trên danh nghĩa. Anh ngồi vào bàn, ăn uống qua loa cho xong rồi lại lên phòng làm việc.
Châu Uyển Đồng dọn dẹp xong ở dưới bếp thì xách rác đi đổ. Chỗ tập kết rác cách biệt thự Trương gia không xa, chỉ vài bước chân là tới. Bình thường cô vẫn hay đi một mình, ra ngoài hít chút khí trời. Hôm nay cũng thế, Châu Uyển Đồng cố tình bước thật chậm rãi, ngắm nhìn con đường đông đúc cách một ngã tư phía trước mặt kia, lòng nhẹ bẫng. Đột nhiên, ngay trong ngõ nhỏ gần đó có ba bốn người đàn ông mặc áo đen, bịt kín mặt nhảy ra, nhằm thẳng hướng cô mà lao tới. Châu Uyển Đồng chưa kịp phản ứng đã bị một tên đánh vào gáy. Trời đất trước mặt liền quay cuồng rồi tối sầm lại. Cô ngất lịm đi, mặc cho bọn chúng vác lên vai mà ném vào xe. Chiếc xe khách kì lạ chạy vút đi mất, hòa lẫn vào dòng xe cộ tấp nập kia.
Bọn họ chở cô đến một khu nhà nhỏ, xung quanh đèn rất sáng, trông không có vẻ gì là một nơi bị bỏ hoang. Xung quanh đó vẫn có người dân sinh sống, tiếng ồn ào, cười nói xung quanh làm cô chợt tỉnh. Nhưng vì cú đánh vào huyệt đạo khi nãy quá mạnh, cô lại một lần nữa chìm vào mê man.
Chúng đưa cô vào một căn nhà nhỏ, gần như tách biệt với khu vực dân cư bên cạnh. Nơi này đã không có người ở từ lâu, bụi bám đầy khắp nơi, bên trong chứa đầy những thùng các tông giống như nhà kho. Đám đàn ông áo đen kia để cô nằm dưới sàn rồi xoay người bỏ đi.
Lúc Châu Uyển Đồng tỉnh dậy lần nữa thì đã là mười một giờ đêm. Không gian vắng lặng như tờ, cả căn nhà không chút ánh sáng khiến cô càng thêm sợ hãi. Cô từ từ ngồi dậy, cố chớp mắt để nhìn rõ nhưng không được. Cô mò mẫm từng chút một để ra tới cửa chính, đập cửa gọi to:
"Có ai không? Cứu tôi với! Cứu tôi! Tôi đang ở đây này!"
Đáp lại tiếng kêu thảm thiết của cô chỉ có tiếng chó sủa, nhưng chốc sau cũng liền ngưng bặt. Sự im lặng quái dị này khiến cô run rẩy, không tự chủ mà rơi nước mắt. Trong bóng tối, cô đưa tay sờ vào tường, dọc theo nó mà tìm cửa sổ. Nhưng bọn chúng đã khóa hết tất cả cửa rồi, chỉ chừa cho cô một lỗ thông gió duy nhất trên cao kia mà thôi. Châu Uyển Đồng trượt dài xuống phía dưới, ngồi bó gối, dựa sát vào tường. Cô khóc thút thít cả đêm, mỗi lần nghe có tiếng động bên ngoài là lại lao ra, không ngừng kêu cứu. Cho đến khi cổ họng khản đặc, giọng cũng lạc đi, cô mới mệt mỏi khép mắt lại. Trong giấc mơ ấy, cô gặp bà vú, gặp những đứa trẻ ngây thơ đến tội nghiệp đang vẫy gọi cô. Đâu đó, cô còn thấy cả hình bóng của anh, nhưng nó chỉ là một cái bóng mờ nhạt. Anh lùi ra sau, tay trong tay với người phụ nữ khác rồi tan biến dần. Đau! Ngay cả khi còn đang ngủ, giọt lệ nóng hổi vẫn trào ra khỏi khóe mắt, rơi xuống đất mà vỡ tan…
"Cạch, cạch!"
Tiếng mở khóa vang lên khiến cô tỉnh ngủ. Châu Uyển Đồng vui mừng, hớn hở ngồi dậy, vẻ mặt ngóng đợi. Cửa vừa mở ra, một gương mặt lạ lẫm xuất hiện ngay trước mặt khiến cô theo bản năng mà lùi ra phía sau mấy bước. Hoàn Khải Luân vận vest chỉnh tề, trên môi còn đang ngậm một điếu thuốc cháy dở, cao ngạo nhìn cô. Hắn dùng ánh mắt sắc bén ép cô vào góc, lên tiếng hỏi:
"Châu Uyển Đồng?"
Cô im lặng nhìn hắn, đôi mắt sáng chăm chăm vào gương mặt điển trai kia mà không nói lời nào. Hoàn Khải Luân cười khẩy, phủi bụi ở một thùng giấy rồi ngồi xuống. Hắn lại hỏi, nhưng là với người bên cạnh:
"Cô ta ở đây từ tối qua sao?"
"Vâng."
"Vậy chắc phải đói lắm. Đem thức ăn tới đi."
Mặc dù câu nói vô cùng thâm tình nhưng qua miệng hắn lại mang hàm ý châm biếm vô cùng rõ ràng. Châu Uyển Đồng càng đứng càng ép sát vào tường, hệt như muốn khảm thân mình vào trong đó luôn vậy. Hoàn Khải Luân thấy rõ sự sợ hãi trong mắt cô, nhưng lại không nghe được một lời cầu xin nào, bèn hỏi:
"Sợ sao?"
Cô lại im lặng, nhưng đôi mắt lại chuyển sang một hướng khác. Hắn ta cười, vứt điếu thuốc xuống đất rồi giẫm chân lên, đứng dậy tiến tới trước mặt cô. Hoàn Khải Luân cúi sát người xuống, khẽ nói:
"Yên tâm, tôi không giết cô. Nếu mất lá bài tẩy rồi thì tôi biết phải chơi tiếp thế nào đây!"
Đôi mắt rực máu của hắn nhìn chằm chằm vào cô, sức nóng dần lan tỏa. Châu Uyển Đồng vội né tránh, hai hàm răng nghiến chặt.
"Xem như Khiêm Dạ Hiên không chọn sai người. Cũng quật cường gớm nhỉ?"
Nói rồi, hắn đưa tay lên chỉnh lại áo, sau đó đi ra ngoài gọi điện.
Chuông điện thoại vừa reo lên, Khiêm Dạ Hiên lập tức bắt máy. Hoàn Khải Luân kiêu ngạo giống như đã bắt thóp được anh, giở giọng nói:
"Ồ, tôi vừa gọi đã được ông chủ lớn bắt máy, thật vinh hạnh quá!"
Đầu dây bên kia không chần chừ giây nào, truyền đến âm thanh lạnh lẽo tột độ:
"Chuyện tao với mày, lôi phụ nữ vào làm gì?"
Hoàn Khải Luân cười to, cố tình hỏi vặn lại:
"Tao chưa nói mà mày đã biết rồi sao? Xem ra tao không nhìn lầm, con nhỏ kia có ích đấy chứ!"
Khiêm Dạ Hiên mặt lạnh như băng, đôi mắt ngọc tối sầm lại, gằn giọng nói:
"Điều kiện?"
Hoàn Khải Luân chỉ chờ đến câu này của anh, giả vờ suy nghĩ vài giây rồi nói:
"Đổi hàng lấy người. Mười giờ trưa nay tại tầng thượng SP Tower. Đừng hòng giở trò với tao, ok?"
Anh không nói gì, trực tiếp ngắt máy. Kính Phong đang đứng trước cổng đợi lệnh, vẻ mặt nghiêm túc.
"Chuẩn bị hàng đi."
"Rõ!"
Đến sáng nay, khi anh tỉnh dậy mới biết chuyện cô bị bắt cóc. Dì Liêu cả đêm thấy cô không về thì lo lắng phát điên nhưng lại không dám làm phiền anh lúc giữa khuya. Lúc anh xuống nhà, trông thấy sắc mặt của dì thì mới hỏi. Dì Liêu thành thật kể hết chuyện, hai hàng chân mày nhíu chặt lại.
Khiêm Dạ Hiên nhìn đồng hồ, còn hơn hai tiếng nữa mới tới giờ hẹn, bèn nhanh chân ra xe, tiến thẳng đến khu bang Hắc Bá tìm kiếm thông tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.