Chương 60:
An Ngọc
04/01/2021
Kính Phong sau khi rời khỏi bệnh viện thì lập tức chạy tới căn cứ Hắc Bá bang. Người của anh đã lôi Hoàn Khải Luân về phòng giam, trói ngồi vào ghế. Toàn thân hắn toàn là máu tanh, bộ dạng trông vô cùng tệ hại. Kính Phong mở cửa bước vào, nhướng mày nhìn hắn rồi nói:
"Bây giờ mày muốn chết thế nào? Đâm bằng dao, siết bằng dây, hay là hành hạ cho tới chết?"
Trong không gian lạnh lẽo của phòng giam, giọng điệu khinh miệt của Kính Phong vang vọng khắp. Hoàn Khải Luân lờ đờ mở mắt, khóe miệng trào ra một dòng máu đỏ. Hắn thều thào:
"Mày...thằng hạ đẳng như mày...suốt đời cũng chỉ là...con chó của...á!"
Chưa kịp dứt câu, cú đấm đầy lực của Kính Phong đã giáng xuống mặt hắn ta. Hoàn Khải Luân ngã xuống đất, hơi thở gấp gáp rồi cứ thế ngất lịm đi.
"Đi báo cho Hoàn Thẩm đi."
Kính Phong ra lệnh cho tên lính bên cạnh, sau đó trở ra. Đột nhiên, điện thoại trong túi cậu ta vang lên.
"Alo?"
"Anh Phong, em tìm ra người rồi."
Kính Phong nghe xong thì nở nụ cười nhẹ, dập máy rồi chạy thẳng ra xe. Người mà cậu ta phái đi nghe ngóng tin tức về cái chết năm xưa vừa gửi địa chỉ, cậu ta đã ngay lập tức chạy đến đó.
\*\*\*
Ở bệnh viện.
Khiêm Dạ Hiên đang ngồi nhìn y tá thay băng cho cô, chăm chú không rời. Châu Uyển Đồng khẽ nhíu mày vì đau nhưng vẫn gắng mím chặt môi không phát ra tiếng kêu nào. Anh đương nhiên biết rõ điều đó, liền đứng dậy tiến tới trước mặt cô. Vết thương của cô ở sau lưng nên khi rửa vết thương phải ngồi thẳng dậy. Khiêm Dạ Hiên nhẹ nhàng xoa đầu cô, kéo ngả vào lòng mình. Anh cứ ôm cô như thế, lâu lâu lại vỗ nhẹ vào lưng. Cô mỉm cười hạnh phúc, vô thức cọ đầu sát vào anh.
Y tá thay băng xong thì dặn dò cô vài thứ, sau đó mới ra ngoài. Khiêm Dạ Hiên đỡ cô nằm xuống, dịu dàng kéo chăn cho cô. Anh bảo:
"Nghe y tá dặn rồi chứ? Đừng cử động mạnh, em cứ nằm đây nghỉ đi, mọi chuyện đã có anh rồi."
Cô gật đầu, đôi mắt sáng chớp chớp nhẹ. Anh nựng má cô một cái, nói:
"Đồng Đồng ngoan!"
Châu Uyển Đồng bật cười, chạm vào tay anh, nói:
"Em không còn là trẻ con đâu."
Khiêm Dạ Hiên cúi xuống gần cô, ngay lúc cả hai chỉ cách nhau vài centimet nữa, anh khẽ cất tiếng, mang theo chút trầm ấm:
"Đồng Đồng, lúc trước em không có gia đình, nhưng giờ thì khác rồi. Anh sẽ là gia đình của em. Sau này, chúng ta cùng nhau cố gắng, có được không?"
Châu Uyển Đồng nhìn anh, đáy mắt thâm tình. Anh muốn cùng cô xây dựng tương lai, thật là tốt quá. Khiêm Dạ Hiên anh muốn dùng những ngày tháng sau này để bù đắp khoảng thời gian cô đơn trước kia của cô. Anh chợt nhận ra, trái tim anh đã thuộc về cô từ lâu rồi. Anh khó chịu khi cô làm lơ mình, hạnh phúc khi có cô ở bên và mong chờ được nhìn thấy cô từng giây từng phút. Cái khoảnh khắc pháo hoa nổ vào năm mới, dường như đóa hoa trong lòng anh cũng đã nở rộ vì nụ cười ấy rồi…
"Cốc, cốc!"
Tiếng gõ cửa làm cô khẽ giật mình, làn nước trong mắt liền rơi xuống. Anh liền đưa tay gạt đi, ôn hòa nhìn cô.
"Sau này đừng khóc nữa, anh không muốn thấy em khóc đâu. Ngoan, nhé?"
Cô gật gật đầu rồi lại nhìn ra ngoài cửa, nói nhỏ với anh:
"Anh xem ai tới đi."
"Vào đi."
Cánh cửa lập tức mở ra, Kính Phong từ bên ngoài bước vào, đôi mắt tối sầm, hai hàng lông mày nhíu chặt. Cậu ta nhìn cô một hồi, rồi lại đưa mắt ngó sang anh, nói:
"Cậu chủ, em có việc muốn trao đổi riêng với anh."
Khiêm Dạ Hiên nghe ra giọng nói nghiêm trọng của cậu ta, gương mặt hiền hòa khi nãy liền biến mất, toàn thân toát ra hơi lạnh.
"Đợi một chút, anh sẽ quay lại ngay."
Nói xong anh liền đứng dậy, bước thẳng ra ngoài. Qua nét mặt của Kính Phong, cô có thể loáng thoáng đoán ra được việc sắp nói tới không hề đơn giản. Nhưng mà Châu Uyển Đồng không phải người nhiều chuyện, nếu cảm thấy không tiện sẽ không hỏi.
Khiêm Dạ Hiên và Kính Phong đi đến chỗ ban công vắng vẻ. Anh đút tay vào túi, lạnh giọng hỏi:
"Có chuyện gì?"
Kính Phong lôi ra một tờ giấy, đưa cho anh. Khiêm Dạ Hiên liếc nhìn, ánh mắt hờ hững. Cậu ta lại nói:
"Cách đây vài tháng, em đã tìm được một cụ ông hơn bảy mươi tuổi sống ở ngoại ô thành phố, cách nơi này rất xa. Theo điều tra thì lúc trước ông ta đã sống ở khu nhà anh hơn bốn mươi năm, nhưng sau này vì vài chuyện mà buộc phải chuyển đi. Ông ta khai là đã chứng kiến được cảnh hung thủ ra tay giết chết ba mẹ anh, hơn nữa còn nhìn thấy mặt."
Anh mở tờ giấy ra, bên trong là tranh chân dung của một người đàn ông khoảng chừng ba mươi lăm tuổi, tướng mạo hung tàn. Kính Phong tiếp lời:
"Đây là bức vẽ mà người của chúng ta họa lại theo lời kể của nhân chứng. Em thấy...nó khá giống với một người."
Khiêm Dạ Hiên ngay lập tức nhận ra gương mặt quen thuộc kia, không kiềm chế được mà bóp chặt tay khiến tờ giấy kia liền nhăn nhúm lại. Đôi mắt anh hằn lên tia máu, đỏ ngầu.
"Tại sao ông ta không báo cảnh sát?"
Kính Phong thấy anh có vẻ tức giận thì càng đanh mặt, cung kính đáp:
"Ông ta sợ rằng khi nói ra bản thân sẽ bị liên lụy. Hơn nữa, lão ấy đã già, trí nhớ không tốt, những đường nét này cũng không hoàn toàn giống với kẻ kia, cho nên không dám tùy tiện báo án."
Anh thở hắt một hơi, nheo mắt lại, rít từng chữ qua kẽ răng:
"Trương Hứa!"
"Bây giờ mày muốn chết thế nào? Đâm bằng dao, siết bằng dây, hay là hành hạ cho tới chết?"
Trong không gian lạnh lẽo của phòng giam, giọng điệu khinh miệt của Kính Phong vang vọng khắp. Hoàn Khải Luân lờ đờ mở mắt, khóe miệng trào ra một dòng máu đỏ. Hắn thều thào:
"Mày...thằng hạ đẳng như mày...suốt đời cũng chỉ là...con chó của...á!"
Chưa kịp dứt câu, cú đấm đầy lực của Kính Phong đã giáng xuống mặt hắn ta. Hoàn Khải Luân ngã xuống đất, hơi thở gấp gáp rồi cứ thế ngất lịm đi.
"Đi báo cho Hoàn Thẩm đi."
Kính Phong ra lệnh cho tên lính bên cạnh, sau đó trở ra. Đột nhiên, điện thoại trong túi cậu ta vang lên.
"Alo?"
"Anh Phong, em tìm ra người rồi."
Kính Phong nghe xong thì nở nụ cười nhẹ, dập máy rồi chạy thẳng ra xe. Người mà cậu ta phái đi nghe ngóng tin tức về cái chết năm xưa vừa gửi địa chỉ, cậu ta đã ngay lập tức chạy đến đó.
\*\*\*
Ở bệnh viện.
Khiêm Dạ Hiên đang ngồi nhìn y tá thay băng cho cô, chăm chú không rời. Châu Uyển Đồng khẽ nhíu mày vì đau nhưng vẫn gắng mím chặt môi không phát ra tiếng kêu nào. Anh đương nhiên biết rõ điều đó, liền đứng dậy tiến tới trước mặt cô. Vết thương của cô ở sau lưng nên khi rửa vết thương phải ngồi thẳng dậy. Khiêm Dạ Hiên nhẹ nhàng xoa đầu cô, kéo ngả vào lòng mình. Anh cứ ôm cô như thế, lâu lâu lại vỗ nhẹ vào lưng. Cô mỉm cười hạnh phúc, vô thức cọ đầu sát vào anh.
Y tá thay băng xong thì dặn dò cô vài thứ, sau đó mới ra ngoài. Khiêm Dạ Hiên đỡ cô nằm xuống, dịu dàng kéo chăn cho cô. Anh bảo:
"Nghe y tá dặn rồi chứ? Đừng cử động mạnh, em cứ nằm đây nghỉ đi, mọi chuyện đã có anh rồi."
Cô gật đầu, đôi mắt sáng chớp chớp nhẹ. Anh nựng má cô một cái, nói:
"Đồng Đồng ngoan!"
Châu Uyển Đồng bật cười, chạm vào tay anh, nói:
"Em không còn là trẻ con đâu."
Khiêm Dạ Hiên cúi xuống gần cô, ngay lúc cả hai chỉ cách nhau vài centimet nữa, anh khẽ cất tiếng, mang theo chút trầm ấm:
"Đồng Đồng, lúc trước em không có gia đình, nhưng giờ thì khác rồi. Anh sẽ là gia đình của em. Sau này, chúng ta cùng nhau cố gắng, có được không?"
Châu Uyển Đồng nhìn anh, đáy mắt thâm tình. Anh muốn cùng cô xây dựng tương lai, thật là tốt quá. Khiêm Dạ Hiên anh muốn dùng những ngày tháng sau này để bù đắp khoảng thời gian cô đơn trước kia của cô. Anh chợt nhận ra, trái tim anh đã thuộc về cô từ lâu rồi. Anh khó chịu khi cô làm lơ mình, hạnh phúc khi có cô ở bên và mong chờ được nhìn thấy cô từng giây từng phút. Cái khoảnh khắc pháo hoa nổ vào năm mới, dường như đóa hoa trong lòng anh cũng đã nở rộ vì nụ cười ấy rồi…
"Cốc, cốc!"
Tiếng gõ cửa làm cô khẽ giật mình, làn nước trong mắt liền rơi xuống. Anh liền đưa tay gạt đi, ôn hòa nhìn cô.
"Sau này đừng khóc nữa, anh không muốn thấy em khóc đâu. Ngoan, nhé?"
Cô gật gật đầu rồi lại nhìn ra ngoài cửa, nói nhỏ với anh:
"Anh xem ai tới đi."
"Vào đi."
Cánh cửa lập tức mở ra, Kính Phong từ bên ngoài bước vào, đôi mắt tối sầm, hai hàng lông mày nhíu chặt. Cậu ta nhìn cô một hồi, rồi lại đưa mắt ngó sang anh, nói:
"Cậu chủ, em có việc muốn trao đổi riêng với anh."
Khiêm Dạ Hiên nghe ra giọng nói nghiêm trọng của cậu ta, gương mặt hiền hòa khi nãy liền biến mất, toàn thân toát ra hơi lạnh.
"Đợi một chút, anh sẽ quay lại ngay."
Nói xong anh liền đứng dậy, bước thẳng ra ngoài. Qua nét mặt của Kính Phong, cô có thể loáng thoáng đoán ra được việc sắp nói tới không hề đơn giản. Nhưng mà Châu Uyển Đồng không phải người nhiều chuyện, nếu cảm thấy không tiện sẽ không hỏi.
Khiêm Dạ Hiên và Kính Phong đi đến chỗ ban công vắng vẻ. Anh đút tay vào túi, lạnh giọng hỏi:
"Có chuyện gì?"
Kính Phong lôi ra một tờ giấy, đưa cho anh. Khiêm Dạ Hiên liếc nhìn, ánh mắt hờ hững. Cậu ta lại nói:
"Cách đây vài tháng, em đã tìm được một cụ ông hơn bảy mươi tuổi sống ở ngoại ô thành phố, cách nơi này rất xa. Theo điều tra thì lúc trước ông ta đã sống ở khu nhà anh hơn bốn mươi năm, nhưng sau này vì vài chuyện mà buộc phải chuyển đi. Ông ta khai là đã chứng kiến được cảnh hung thủ ra tay giết chết ba mẹ anh, hơn nữa còn nhìn thấy mặt."
Anh mở tờ giấy ra, bên trong là tranh chân dung của một người đàn ông khoảng chừng ba mươi lăm tuổi, tướng mạo hung tàn. Kính Phong tiếp lời:
"Đây là bức vẽ mà người của chúng ta họa lại theo lời kể của nhân chứng. Em thấy...nó khá giống với một người."
Khiêm Dạ Hiên ngay lập tức nhận ra gương mặt quen thuộc kia, không kiềm chế được mà bóp chặt tay khiến tờ giấy kia liền nhăn nhúm lại. Đôi mắt anh hằn lên tia máu, đỏ ngầu.
"Tại sao ông ta không báo cảnh sát?"
Kính Phong thấy anh có vẻ tức giận thì càng đanh mặt, cung kính đáp:
"Ông ta sợ rằng khi nói ra bản thân sẽ bị liên lụy. Hơn nữa, lão ấy đã già, trí nhớ không tốt, những đường nét này cũng không hoàn toàn giống với kẻ kia, cho nên không dám tùy tiện báo án."
Anh thở hắt một hơi, nheo mắt lại, rít từng chữ qua kẽ răng:
"Trương Hứa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.