Chương 67:
An Ngọc
04/01/2021
Châu Uyển Đồng ngủ một giấc đến tối, cảm thấy sức khỏe được khôi phục hơn nhiều. Khiêm Dạ Hiên khi nãy đã đến công ty giải quyết một số chuyện, trong đó có cả chuyện liên quan đến Trương Hứa.
Cô ngồi dậy, vỗ nhẹ lên mặt cho đỡ ngái ngủ, xỏ chân vào đôi dép lông màu xanh ngọc, mở cửa đi ra ngoài, bắt gặp dì Liêu đang bày biện bữa tối. Châu Uyển Đồng vội chạy đến, cầm lấy cái đĩa trên tay dì, nói:
"Dì Liêu, mấy việc này là của cháu mà, dì vào nghỉ ngơi đi ạ."
Dì Liêu cười, nhanh tay cầm lại chiếc đĩa, thái độ cung kính nói:
"Cô chủ, đây là việc của tôi, cô còn chưa khỏe hẳn, hãy về phòng nghỉ ngơi đi ạ."
Châu Uyển Đồng ngẩn người. Phải rồi, hiện giờ cô là người phụ nữ của anh, vị trí trong nhà đương nhiên khác, ngay cả cách đối xử của dì Liêu cũng khác, tôn kính thêm vạn phần. Có điều, việc này khiến cô có đôi chút không thoải mái. Dù sao thì cô tự biết mình có xuất thân thấp kém, phải làm việc để kiếm ít cơm ăn qua ngày, cho nên, hai chữ "cô chủ" này thật sự gánh không nổi.
Châu Uyển Đồng tiến lại gần dì Liêu, cầm lấy chiếc đĩa sứ tinh xảo đặt xuống bàn, nắm lấy tay dì mà nói:
"Dì à, lúc trước cháu nhờ một tay dì giúp đỡ mới có được ngày hôm nay. Cho nên, cháu mong dì đừng gọi bằng hai từ khách sáo kia nữa, cứ xem cháu là Châu Uyển Đồng trước kia là được rồi."
Dì Liêu vội lắc đầu đáp:
"Không được đâu cô chủ. Làm vậy là thất kính, cậu chủ nhất định sẽ khiển trách tôi."
Cô cười, khẽ vỗ nhẹ tay dì, trấn an:
"Không sao đâu ạ, anh ấy nhất định sẽ hiểu mà."
Đúng lúc hai người đang nói chuyện, tiếng động cơ xe quen thuộc lại vang lên. Cả cô và dì Liêu đều đồng loạt nhìn ra ngoài, không ai hẹn ai, nhanh chóng ra trước cửa. Khiêm Dạ Hiên về rồi.
Anh mở cửa xe bước xuống, trên tay cầm áo vest khoác ngoài, tay kia đưa lên vuốt lại tóc. Đã lâu lắm rồi cô mới lại được đứng ở chỗ này mà nhìn ngắm anh, cảm xúc vẫn vẹn nguyên như thế. Mỗi ngày được đợi anh, mỉm cười thật tươi mà nói câu xin chào, quả thực là vô cùng hạnh phúc.
Khiêm Dạ Hiên bước tới cạnh cô, mỉm cười nói:
"Anh về rồi."
Châu Uyển Đồng cầm áo khoác cho anh, đưa tay phủi nhẹ chiếc lá nhỏ úa vàng rơi trên áo, nhẹ nhàng đáp:
"Mừng anh về nhà!"
Anh hôn nhẹ vào trán cô một cái, sau đó vòng tay qua vai mà dắt vào nhà. Dì Liêu đứng ở cửa nãy giờ mới lên tiếng:
"Cậu chủ, tôi đã chuẩn bị nước tắm rồi ạ."
Anh gật đầu, đi thẳng về phòng. Cô lấy móc trên tủ quần áo, treo áo anh lên. Khiêm Dạ Hiên đã vào phòng tắm từ bao giờ, tiếng nước vang nghe rõ mồn một. Cô chưa bao giờ ngồi đợi anh tắm thế này nên có chút hồi hộp, gương mặt cũng thoáng ửng hồng.
Chốc sau, tiếng động trong nhà tắm liền im bặt, cô đoán là anh đã tắm xong rồi nên đứng dậy, định đi ra ngoài. Nào ngờ, chưa đi được ba bước, cửa phòng tắm liền mở ra, Khiêm Dạ Hiên trên người không mặc quần áo, chỉ có chiếc khăn mỏng quấn ngang eo, thản nhiên bước lại gần cô. Châu Uyển Đồng bất ngờ, vội đưa tay lên che mặt, còn rối rít nói:
"Anh, sao anh, sao anh không mặc quần áo?"
Khiêm Dạ Hiên nhìn thấy sự lúng túng của cô, đôi môi mỏng khẽ cong lên, đáp lại:
"Anh quên mang quần áo."
Anh đưa ra lí do vô cùng tự nhiên, hệt như không cố ý vậy. Cô vẫn chưa hết ngỡ ngàng, vội lùi về sau vài bước rồi xoay người nói:
"Vậy để em lấy cho anh."
"Ừ!"
Nghe câu đồng ý của anh, trái tim cô liền đập mạnh. Giọng điệu này thật quá mê hoặc rồi, có chút trầm ấm lại quyện chút quyến rũ, khiến cô không tự chủ mà run người.
Châu Uyển Đồng nhanh tay chọn lấy một bộ quần áo đơn giản, cầm lấy đưa cho anh, hai mắt vẫn dán chặt xuống mũi chân. Thấy vậy, anh liền bước tới thêm một bước, giọng nói quen thuộc liền vang lên trên đỉnh đầu:
"Em sợ sao? Hửm?"
"Em, em sợ gì chứ? Ha ha!"
Cô cứng miệng giải thích, cố che giấu gương mặt đỏ bừng. Khiêm Dạ Hiên được đà lấn tới, lơ đễnh nói:
"Em mang giúp anh đi, xem như thực hành làm một người vợ tốt."
Khiêm Dạ Hiên khô khan và không biết thể hiện tình cảm đây ư? Rõ ràng là nói dối, anh nói chuyện điêu luyện như vậy, câu nào nói ra cũng đều ngọt đến chết người, vậy thì khô khan, cứng nhắc chỗ nào? Hình như cô bị lừa thật rồi, người đàn ông này trước giờ chưa hề đơn giản.
Dường như cô luôn bị khuất phục trước lời nói của anh, đành phải cầm áo lên giúp anh mặc vào. Châu Uyển Đồng đưa mắt nhìn lên, trong phút chốc liền đứng sững lại. Thân trên của anh vô cùng săn chắc lại cực kì hút mắt, hai bả vai rộng, ngay cả cơ bụng cũng hiện rõ đến siêu thực. Có điều, thứ làm cô nhìn đau đáu là những vết thương lớn nhỏ chằng chịt trên người anh. Châu Uyển Đồng đưa bàn tay đang run run của mình chạm nhẹ vào chúng, giống như sợ anh sẽ cảm thấy đau vậy, hai mắt không kiềm được mà cay xè.
"Dạ Hiên…"
Khiêm Dạ Hiên nhìn cô, đột nhiên lại thấy đau lòng. Những vết thương này đều là do luyện tập mà ra, có cái là bị súng bắn, có cái lại bị dao đâm. Thật ra, những vết thương này đối với anh đều không nhằm nhò gì, tự có rồi tự lành, anh không để ý nhiều đến. Trương Hứa trước giờ chỉ chăm chăm huấn luyện anh, chưa từng hỏi xem anh có đau không, có mệt không. Đến khi anh bị thương cũng chỉ gọi bác sĩ sơ cứu qua loa cho nên mới để lại nhiều sẹo như vậy. Khiêm Dạ Hiên bị mãi cũng quen, sau dần tự mình băng bó, không cần làm phiền ai.
Bên bả vai trái của anh có xăm một hình xăm lớn. Là hình chó sói. Đôi mắt nó sáng quắc lên, trông vô cùng hiểm ác. Châu Uyển Đồng khẽ chạm vào nó, trái tim quặn thắt lại. Cô không hề biết bản thân anh đã trải qua những chuyện khủng khiếp thế nào mới tôi luyện được thành con người sắt đá như hiện tại.
Khiêm Dạ Hiên cầm lấy tay cô, kéo ngả vào lòng mình, thì thầm:
"Đồng Đồng, anh không sao. Chẳng qua là bị thương nhiều hơn người khác một chút, không đáng lo."
Nước mắt lại lăn dài trên đôi gò má cô. Châu Uyển Đồng khóc vì thương anh, vì lo cho anh. Cô vùi đầu vào cổ anh, khàn giọng nói:
"Thế nào là không đáng lo chứ? Chắc là anh đau lắm. Thì ra anh phải một mình chịu khổ nhiều như vậy."
Anh cười, khẽ xoa đầu cô mà đáp:
"Không sao nữa rồi."
Cô rời khỏi người anh, đưa tay lau nước mắt, kiên định nói:
"Dạ Hiên, sau này có em rồi, anh sẽ không sợ bị bắt nạt nữa. Nếu mà ai dám động vào anh, em sẽ, em sẽ…"
Khiêm Dạ Hiên nhếch mày nhìn cô, hỏi vặn:
"Em sẽ?"
Cô lúng túng trong giây lát, rồi hai mắt lại sáng rỡ lên như vừa nghĩ ra điều gì đó, cong môi nói:
"Em sẽ xin họ đừng động đến anh."
Đáy mắt anh liền tối sầm lại, hai hàng lông mày dần nhíu lại với nhau. Khiêm Dạ Hiên kéo sát cô vào người mình, khẽ nói bên tai:
"Em chỉ được phép cầu xin anh mà thôi, nhớ chưa hả?"
Châu Uyển Đồng rùng mình, lập tức đẩy anh ra xa, cả đầu như muốn nổ tung rồi. Anh cười mãn nguyện, cảm thấy rất hứng thú với những biểu cảm sinh động của cô.
"Bảo bối, em nhớ kĩ nhé. Không ai dám bắt nạt anh cả. Anh đủ tàn nhẫn để khiến họ quỳ rạp dưới chân mình. Còn em, chỉ được nằm dưới thân anh mà cầu xin thôi, hiểu không?"
Nói rồi, anh thản nhiên cầm lấy bộ đồ lúc nãy mà thay ra, sau đó nắm tay cô dẫn ra ngoài. Đến khi ngồi vào bàn rồi, Châu Uyển Đồng vẫn còn ngơ ngác, đại não chưa suy nghĩ kịp những lời anh nói. Người đàn ông này đúng là quá nguy hiểm!
Cô ngồi dậy, vỗ nhẹ lên mặt cho đỡ ngái ngủ, xỏ chân vào đôi dép lông màu xanh ngọc, mở cửa đi ra ngoài, bắt gặp dì Liêu đang bày biện bữa tối. Châu Uyển Đồng vội chạy đến, cầm lấy cái đĩa trên tay dì, nói:
"Dì Liêu, mấy việc này là của cháu mà, dì vào nghỉ ngơi đi ạ."
Dì Liêu cười, nhanh tay cầm lại chiếc đĩa, thái độ cung kính nói:
"Cô chủ, đây là việc của tôi, cô còn chưa khỏe hẳn, hãy về phòng nghỉ ngơi đi ạ."
Châu Uyển Đồng ngẩn người. Phải rồi, hiện giờ cô là người phụ nữ của anh, vị trí trong nhà đương nhiên khác, ngay cả cách đối xử của dì Liêu cũng khác, tôn kính thêm vạn phần. Có điều, việc này khiến cô có đôi chút không thoải mái. Dù sao thì cô tự biết mình có xuất thân thấp kém, phải làm việc để kiếm ít cơm ăn qua ngày, cho nên, hai chữ "cô chủ" này thật sự gánh không nổi.
Châu Uyển Đồng tiến lại gần dì Liêu, cầm lấy chiếc đĩa sứ tinh xảo đặt xuống bàn, nắm lấy tay dì mà nói:
"Dì à, lúc trước cháu nhờ một tay dì giúp đỡ mới có được ngày hôm nay. Cho nên, cháu mong dì đừng gọi bằng hai từ khách sáo kia nữa, cứ xem cháu là Châu Uyển Đồng trước kia là được rồi."
Dì Liêu vội lắc đầu đáp:
"Không được đâu cô chủ. Làm vậy là thất kính, cậu chủ nhất định sẽ khiển trách tôi."
Cô cười, khẽ vỗ nhẹ tay dì, trấn an:
"Không sao đâu ạ, anh ấy nhất định sẽ hiểu mà."
Đúng lúc hai người đang nói chuyện, tiếng động cơ xe quen thuộc lại vang lên. Cả cô và dì Liêu đều đồng loạt nhìn ra ngoài, không ai hẹn ai, nhanh chóng ra trước cửa. Khiêm Dạ Hiên về rồi.
Anh mở cửa xe bước xuống, trên tay cầm áo vest khoác ngoài, tay kia đưa lên vuốt lại tóc. Đã lâu lắm rồi cô mới lại được đứng ở chỗ này mà nhìn ngắm anh, cảm xúc vẫn vẹn nguyên như thế. Mỗi ngày được đợi anh, mỉm cười thật tươi mà nói câu xin chào, quả thực là vô cùng hạnh phúc.
Khiêm Dạ Hiên bước tới cạnh cô, mỉm cười nói:
"Anh về rồi."
Châu Uyển Đồng cầm áo khoác cho anh, đưa tay phủi nhẹ chiếc lá nhỏ úa vàng rơi trên áo, nhẹ nhàng đáp:
"Mừng anh về nhà!"
Anh hôn nhẹ vào trán cô một cái, sau đó vòng tay qua vai mà dắt vào nhà. Dì Liêu đứng ở cửa nãy giờ mới lên tiếng:
"Cậu chủ, tôi đã chuẩn bị nước tắm rồi ạ."
Anh gật đầu, đi thẳng về phòng. Cô lấy móc trên tủ quần áo, treo áo anh lên. Khiêm Dạ Hiên đã vào phòng tắm từ bao giờ, tiếng nước vang nghe rõ mồn một. Cô chưa bao giờ ngồi đợi anh tắm thế này nên có chút hồi hộp, gương mặt cũng thoáng ửng hồng.
Chốc sau, tiếng động trong nhà tắm liền im bặt, cô đoán là anh đã tắm xong rồi nên đứng dậy, định đi ra ngoài. Nào ngờ, chưa đi được ba bước, cửa phòng tắm liền mở ra, Khiêm Dạ Hiên trên người không mặc quần áo, chỉ có chiếc khăn mỏng quấn ngang eo, thản nhiên bước lại gần cô. Châu Uyển Đồng bất ngờ, vội đưa tay lên che mặt, còn rối rít nói:
"Anh, sao anh, sao anh không mặc quần áo?"
Khiêm Dạ Hiên nhìn thấy sự lúng túng của cô, đôi môi mỏng khẽ cong lên, đáp lại:
"Anh quên mang quần áo."
Anh đưa ra lí do vô cùng tự nhiên, hệt như không cố ý vậy. Cô vẫn chưa hết ngỡ ngàng, vội lùi về sau vài bước rồi xoay người nói:
"Vậy để em lấy cho anh."
"Ừ!"
Nghe câu đồng ý của anh, trái tim cô liền đập mạnh. Giọng điệu này thật quá mê hoặc rồi, có chút trầm ấm lại quyện chút quyến rũ, khiến cô không tự chủ mà run người.
Châu Uyển Đồng nhanh tay chọn lấy một bộ quần áo đơn giản, cầm lấy đưa cho anh, hai mắt vẫn dán chặt xuống mũi chân. Thấy vậy, anh liền bước tới thêm một bước, giọng nói quen thuộc liền vang lên trên đỉnh đầu:
"Em sợ sao? Hửm?"
"Em, em sợ gì chứ? Ha ha!"
Cô cứng miệng giải thích, cố che giấu gương mặt đỏ bừng. Khiêm Dạ Hiên được đà lấn tới, lơ đễnh nói:
"Em mang giúp anh đi, xem như thực hành làm một người vợ tốt."
Khiêm Dạ Hiên khô khan và không biết thể hiện tình cảm đây ư? Rõ ràng là nói dối, anh nói chuyện điêu luyện như vậy, câu nào nói ra cũng đều ngọt đến chết người, vậy thì khô khan, cứng nhắc chỗ nào? Hình như cô bị lừa thật rồi, người đàn ông này trước giờ chưa hề đơn giản.
Dường như cô luôn bị khuất phục trước lời nói của anh, đành phải cầm áo lên giúp anh mặc vào. Châu Uyển Đồng đưa mắt nhìn lên, trong phút chốc liền đứng sững lại. Thân trên của anh vô cùng săn chắc lại cực kì hút mắt, hai bả vai rộng, ngay cả cơ bụng cũng hiện rõ đến siêu thực. Có điều, thứ làm cô nhìn đau đáu là những vết thương lớn nhỏ chằng chịt trên người anh. Châu Uyển Đồng đưa bàn tay đang run run của mình chạm nhẹ vào chúng, giống như sợ anh sẽ cảm thấy đau vậy, hai mắt không kiềm được mà cay xè.
"Dạ Hiên…"
Khiêm Dạ Hiên nhìn cô, đột nhiên lại thấy đau lòng. Những vết thương này đều là do luyện tập mà ra, có cái là bị súng bắn, có cái lại bị dao đâm. Thật ra, những vết thương này đối với anh đều không nhằm nhò gì, tự có rồi tự lành, anh không để ý nhiều đến. Trương Hứa trước giờ chỉ chăm chăm huấn luyện anh, chưa từng hỏi xem anh có đau không, có mệt không. Đến khi anh bị thương cũng chỉ gọi bác sĩ sơ cứu qua loa cho nên mới để lại nhiều sẹo như vậy. Khiêm Dạ Hiên bị mãi cũng quen, sau dần tự mình băng bó, không cần làm phiền ai.
Bên bả vai trái của anh có xăm một hình xăm lớn. Là hình chó sói. Đôi mắt nó sáng quắc lên, trông vô cùng hiểm ác. Châu Uyển Đồng khẽ chạm vào nó, trái tim quặn thắt lại. Cô không hề biết bản thân anh đã trải qua những chuyện khủng khiếp thế nào mới tôi luyện được thành con người sắt đá như hiện tại.
Khiêm Dạ Hiên cầm lấy tay cô, kéo ngả vào lòng mình, thì thầm:
"Đồng Đồng, anh không sao. Chẳng qua là bị thương nhiều hơn người khác một chút, không đáng lo."
Nước mắt lại lăn dài trên đôi gò má cô. Châu Uyển Đồng khóc vì thương anh, vì lo cho anh. Cô vùi đầu vào cổ anh, khàn giọng nói:
"Thế nào là không đáng lo chứ? Chắc là anh đau lắm. Thì ra anh phải một mình chịu khổ nhiều như vậy."
Anh cười, khẽ xoa đầu cô mà đáp:
"Không sao nữa rồi."
Cô rời khỏi người anh, đưa tay lau nước mắt, kiên định nói:
"Dạ Hiên, sau này có em rồi, anh sẽ không sợ bị bắt nạt nữa. Nếu mà ai dám động vào anh, em sẽ, em sẽ…"
Khiêm Dạ Hiên nhếch mày nhìn cô, hỏi vặn:
"Em sẽ?"
Cô lúng túng trong giây lát, rồi hai mắt lại sáng rỡ lên như vừa nghĩ ra điều gì đó, cong môi nói:
"Em sẽ xin họ đừng động đến anh."
Đáy mắt anh liền tối sầm lại, hai hàng lông mày dần nhíu lại với nhau. Khiêm Dạ Hiên kéo sát cô vào người mình, khẽ nói bên tai:
"Em chỉ được phép cầu xin anh mà thôi, nhớ chưa hả?"
Châu Uyển Đồng rùng mình, lập tức đẩy anh ra xa, cả đầu như muốn nổ tung rồi. Anh cười mãn nguyện, cảm thấy rất hứng thú với những biểu cảm sinh động của cô.
"Bảo bối, em nhớ kĩ nhé. Không ai dám bắt nạt anh cả. Anh đủ tàn nhẫn để khiến họ quỳ rạp dưới chân mình. Còn em, chỉ được nằm dưới thân anh mà cầu xin thôi, hiểu không?"
Nói rồi, anh thản nhiên cầm lấy bộ đồ lúc nãy mà thay ra, sau đó nắm tay cô dẫn ra ngoài. Đến khi ngồi vào bàn rồi, Châu Uyển Đồng vẫn còn ngơ ngác, đại não chưa suy nghĩ kịp những lời anh nói. Người đàn ông này đúng là quá nguy hiểm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.