Chương 79:
An Ngọc
04/01/2021
Châu Uyển Đồng nằm dưới thân anh, cả người thẳng đờ, chẳng dám động đậy gì. Thấy anh cúi sát xuống định hôn mình, cô liền xoay đầu né tránh, lại còn thầm mắng:
"Dì Liêu còn đang dọn dẹp ngoài đó. Nếu, nếu dì ấy vào…"
Khiêm Dạ Hiên ngoặm lấy tai cô, khẽ cắn mút. Cô run người, ngón tay bấu chặt vào ga giường, hai mắt nhắm tịt. Vành tai của cô mẫn cảm thật! Anh chỉ mới chạm nhẹ vào đã làm toàn thân thổn thức, từng lỗ chân lông như hé mở. Anh khàn giọng thỏ thẻ:
"Em yên tâm. Nơi này cách âm rất tốt, dù em la lớn cỡ nào cũng không ai nghe đâu. Hơn nữa…"
Anh lần mò xuống cần cổ trắng nõn của cô, hôn một cái thật sâu, để lại vết hôn đỏ chói mắt.
"Dì Liêu không dám vào đây đâu, anh thề!"
Châu Uyển Đồng nức nở như sắp khóc, hai mắt vẫn dán ra ngoài cửa, khẩn trương nói:
"Dạ Hiên, cửa, cửa còn chưa...a, chưa khóa."
Không để cô nói hết, anh lại cắn một cái trên vành tai ửng đỏ kia. Khiêm Dạ Hiên biết được điểm nhạy cảm của cô, liền không ngừng trêu đùa, khiến Châu Uyển Đồng không nhịn được mà phát ra vài tiếng ngâm nga trong cuống họng.
Khiêm Dạ Hiên đột nhiên đứng bật dậy, chạy ra khóa trái cửa lại. Anh đưa tay tắt đèn, mượn chút ánh sáng le lói bên ngoài cửa mà lần bước đến bên cô.
Châu Uyển Đồng vẫn nằm ở đó, mắt đau đáu nhìn lên trần nhà, đầu óc quay cuồng. Bây giờ mặt cô nóng như lửa đốt, dường như còn có thể nướng chín cả một tảng thịt lớn. Khiêm Dạ Hiên lại trèo lên người cô, nắm lấy hai cổ tay, đè sang hai bên. Anh lại cúi xuống, khẽ quấn quýt đôi môi đỏ mọng kia.
Châu Uyển Đồng lần đầu tiên bị hôn lâu như vậy, cảm thấy môi đau tê hết cả, còn hơi sưng nữa. Khiêm Dạ Hiên từ từ dìu dắt cô, gặm nhắm từng chút một. Anh rời cánh hoa nhỏ kia, tiến dần xuống dưới cổ, mỗi nơi anh đi qua đều để lại dấu hôn vụn vặt.
Khiêm Dạ Hiên dừng ở xương quai xanh của cô, hôn nhẹ vài cái.
"Bảo bối, em thật mê người!"
Giọng nói trầm đục nhuốm màu dục vọng khiến cô càng nghe càng rạo rực trong lòng, toàn thân như thể có hàng ngàn con kiến bò khắp, vô cùng ngứa ngáy.
Anh đưa tay cởi áo của mình ra, tàn nhẫn vứt nó xuống đất, rất nhanh chóng liền hôn lấy cô.
Khiêm Dạ Hiên hôn rất sâu, hơi thở nồng đượm hương vị ám muội. Anh cạy hai hàm răng chặt khít của cô ra, khẽ đưa lưỡi vào trong càn quét. Châu Uyển Đồng bất ngờ, hai mắt trợn tròn, chân tay bủn rủn hết cả. Nếu như không nằm trên giường, e rằng cô đã mềm nhũn mà ngã từ lâu rồi. Anh quả thực quá điêu luyện, khiến cô muốn chối từ cũng không được, bèn thuận theo anh.
Châu Uyển Đồng chủ động đưa tay lên vòng qua cổ anh, vô thức kéo sát lại gần mình. Anh cười khàn trong lồng ngực, cắn nhẹ vào lưỡi cô một cái. Hai người dây dưa không dứt, cả khoang miệng đều tràn ngập mùi hoan ái.
Hai tay của anh không yên phận mà lần mò xuống bên dưới. Khiêm Dạ Hiên dừng lại ở hai chú thỏ bông trước ngực cô, chạm nhẹ vào chúng. Châu Uyển Đồng run người, tóc gáy dựng đứng hết cả lên. Cô ậm ừ vài tiếng, lọt vào tai anh lại mang theo dư vị của ái tình. Khiêm Dạ Hiên thuần thục cởi toạc áo của cô ra, sờ nắn nhẹ vào hai quả đào trắng mịn kia.
Phần phía dưới của anh truyền đến cảm giác khô nóng, căng trướng đến khó chịu. Anh dứt môi ra, kéo theo sợi chỉ bạc ám muội, ma mị nói:
"Bảo bối, giúp anh đi."
Châu Uyển Đồng không còn tỉnh táo nữa, đôi mắt mơ màng, phản chiếu chút ánh sáng còn sót lại ở bệ cửa, mấp máy môi, ngây thơ hỏi:
"Em, em làm sao giúp anh…"
Cô còn chưa kịp nói xong, mảnh quần áo cuối cùng trên người anh đã biến mất. Châu Uyển Đồng ngạc nhiên nhìn vật trước mặt mình, hai bên tai liền ù đi. Anh nắm lấy tay cô, kéo xuống phía bên dưới, giọng nói trầm đục, nhiễm đầy sắc dục:
"Giúp thế này…"
Anh rõ ràng đang mất kiên nhẫn, hơi thở gấp gáp, khác hẳn vẻ điềm tĩnh thường ngày. Người đàn ông này, sao lại có sức hút mãnh liệt vậy chứ, khiến cô có muốn dứt ra cũng dứt không nổi.
Châu Uyển Đồng chạm nhẹ vào vật thô cứng của anh, ngón tay nóng như bị bỏng vậy, liền nhanh chóng rút về.
Khiêm Dạ Hiên nhìn cô, hai mắt đen thẫm, sâu như bờ vực không đáy, anh cất tiếng, mang theo chút nhẫn nại, lại giống như đang dụ dỗ:
"Bảo bối, giúp anh đi…"
Từng chữ, từng chữ một xuyên qua đại não của cô, khiến Châu Uyển Đồng bối rối, không biết nên làm thế nào cho phải. Anh lại nắm lấy tay cô, kéo xuống dưới một lần nữa. Cô nhắm mắt, phó mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Khiêm Dạ Hiên để cô vuốt ve "cậu bé" kia, yết hầu không ngừng chuyển động lên xuống. Mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán anh, mang theo hương thơm quyến rũ đặc trưng. Anh thở dốc, lồng ngực phập phồng. Cô tự mình tiếp tục, cả mặt đều đỏ ửng lên. Khiêm Dạ Hiên gầm gừ vài tiếng trong cổ họng, không ngừng gọi tên cô:
"Đồng Đồng, ha…"
Châu Uyển Đồng lại tăng thêm lực tay, cố gắng làm cho nhanh. Những lúc như thế, anh lại thở hắt một hơi, hai tay bấu chặt vào ga giường. Đợi đến khi hai tay cô mỏi nhừ, anh mới chịu buông tha cho.
Nhưng đêm nay còn dài, cuộc vui của anh còn chưa kết thúc…
"Dì Liêu còn đang dọn dẹp ngoài đó. Nếu, nếu dì ấy vào…"
Khiêm Dạ Hiên ngoặm lấy tai cô, khẽ cắn mút. Cô run người, ngón tay bấu chặt vào ga giường, hai mắt nhắm tịt. Vành tai của cô mẫn cảm thật! Anh chỉ mới chạm nhẹ vào đã làm toàn thân thổn thức, từng lỗ chân lông như hé mở. Anh khàn giọng thỏ thẻ:
"Em yên tâm. Nơi này cách âm rất tốt, dù em la lớn cỡ nào cũng không ai nghe đâu. Hơn nữa…"
Anh lần mò xuống cần cổ trắng nõn của cô, hôn một cái thật sâu, để lại vết hôn đỏ chói mắt.
"Dì Liêu không dám vào đây đâu, anh thề!"
Châu Uyển Đồng nức nở như sắp khóc, hai mắt vẫn dán ra ngoài cửa, khẩn trương nói:
"Dạ Hiên, cửa, cửa còn chưa...a, chưa khóa."
Không để cô nói hết, anh lại cắn một cái trên vành tai ửng đỏ kia. Khiêm Dạ Hiên biết được điểm nhạy cảm của cô, liền không ngừng trêu đùa, khiến Châu Uyển Đồng không nhịn được mà phát ra vài tiếng ngâm nga trong cuống họng.
Khiêm Dạ Hiên đột nhiên đứng bật dậy, chạy ra khóa trái cửa lại. Anh đưa tay tắt đèn, mượn chút ánh sáng le lói bên ngoài cửa mà lần bước đến bên cô.
Châu Uyển Đồng vẫn nằm ở đó, mắt đau đáu nhìn lên trần nhà, đầu óc quay cuồng. Bây giờ mặt cô nóng như lửa đốt, dường như còn có thể nướng chín cả một tảng thịt lớn. Khiêm Dạ Hiên lại trèo lên người cô, nắm lấy hai cổ tay, đè sang hai bên. Anh lại cúi xuống, khẽ quấn quýt đôi môi đỏ mọng kia.
Châu Uyển Đồng lần đầu tiên bị hôn lâu như vậy, cảm thấy môi đau tê hết cả, còn hơi sưng nữa. Khiêm Dạ Hiên từ từ dìu dắt cô, gặm nhắm từng chút một. Anh rời cánh hoa nhỏ kia, tiến dần xuống dưới cổ, mỗi nơi anh đi qua đều để lại dấu hôn vụn vặt.
Khiêm Dạ Hiên dừng ở xương quai xanh của cô, hôn nhẹ vài cái.
"Bảo bối, em thật mê người!"
Giọng nói trầm đục nhuốm màu dục vọng khiến cô càng nghe càng rạo rực trong lòng, toàn thân như thể có hàng ngàn con kiến bò khắp, vô cùng ngứa ngáy.
Anh đưa tay cởi áo của mình ra, tàn nhẫn vứt nó xuống đất, rất nhanh chóng liền hôn lấy cô.
Khiêm Dạ Hiên hôn rất sâu, hơi thở nồng đượm hương vị ám muội. Anh cạy hai hàm răng chặt khít của cô ra, khẽ đưa lưỡi vào trong càn quét. Châu Uyển Đồng bất ngờ, hai mắt trợn tròn, chân tay bủn rủn hết cả. Nếu như không nằm trên giường, e rằng cô đã mềm nhũn mà ngã từ lâu rồi. Anh quả thực quá điêu luyện, khiến cô muốn chối từ cũng không được, bèn thuận theo anh.
Châu Uyển Đồng chủ động đưa tay lên vòng qua cổ anh, vô thức kéo sát lại gần mình. Anh cười khàn trong lồng ngực, cắn nhẹ vào lưỡi cô một cái. Hai người dây dưa không dứt, cả khoang miệng đều tràn ngập mùi hoan ái.
Hai tay của anh không yên phận mà lần mò xuống bên dưới. Khiêm Dạ Hiên dừng lại ở hai chú thỏ bông trước ngực cô, chạm nhẹ vào chúng. Châu Uyển Đồng run người, tóc gáy dựng đứng hết cả lên. Cô ậm ừ vài tiếng, lọt vào tai anh lại mang theo dư vị của ái tình. Khiêm Dạ Hiên thuần thục cởi toạc áo của cô ra, sờ nắn nhẹ vào hai quả đào trắng mịn kia.
Phần phía dưới của anh truyền đến cảm giác khô nóng, căng trướng đến khó chịu. Anh dứt môi ra, kéo theo sợi chỉ bạc ám muội, ma mị nói:
"Bảo bối, giúp anh đi."
Châu Uyển Đồng không còn tỉnh táo nữa, đôi mắt mơ màng, phản chiếu chút ánh sáng còn sót lại ở bệ cửa, mấp máy môi, ngây thơ hỏi:
"Em, em làm sao giúp anh…"
Cô còn chưa kịp nói xong, mảnh quần áo cuối cùng trên người anh đã biến mất. Châu Uyển Đồng ngạc nhiên nhìn vật trước mặt mình, hai bên tai liền ù đi. Anh nắm lấy tay cô, kéo xuống phía bên dưới, giọng nói trầm đục, nhiễm đầy sắc dục:
"Giúp thế này…"
Anh rõ ràng đang mất kiên nhẫn, hơi thở gấp gáp, khác hẳn vẻ điềm tĩnh thường ngày. Người đàn ông này, sao lại có sức hút mãnh liệt vậy chứ, khiến cô có muốn dứt ra cũng dứt không nổi.
Châu Uyển Đồng chạm nhẹ vào vật thô cứng của anh, ngón tay nóng như bị bỏng vậy, liền nhanh chóng rút về.
Khiêm Dạ Hiên nhìn cô, hai mắt đen thẫm, sâu như bờ vực không đáy, anh cất tiếng, mang theo chút nhẫn nại, lại giống như đang dụ dỗ:
"Bảo bối, giúp anh đi…"
Từng chữ, từng chữ một xuyên qua đại não của cô, khiến Châu Uyển Đồng bối rối, không biết nên làm thế nào cho phải. Anh lại nắm lấy tay cô, kéo xuống dưới một lần nữa. Cô nhắm mắt, phó mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Khiêm Dạ Hiên để cô vuốt ve "cậu bé" kia, yết hầu không ngừng chuyển động lên xuống. Mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán anh, mang theo hương thơm quyến rũ đặc trưng. Anh thở dốc, lồng ngực phập phồng. Cô tự mình tiếp tục, cả mặt đều đỏ ửng lên. Khiêm Dạ Hiên gầm gừ vài tiếng trong cổ họng, không ngừng gọi tên cô:
"Đồng Đồng, ha…"
Châu Uyển Đồng lại tăng thêm lực tay, cố gắng làm cho nhanh. Những lúc như thế, anh lại thở hắt một hơi, hai tay bấu chặt vào ga giường. Đợi đến khi hai tay cô mỏi nhừ, anh mới chịu buông tha cho.
Nhưng đêm nay còn dài, cuộc vui của anh còn chưa kết thúc…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.