Chương 85:
An Ngọc
04/01/2021
Một tuần sau. Khiêm Dạ Hiên đang ngồi trong phòng mình để làm việc. Dạo gần đây, Khiêm thị bắt đầu chuyển sang đầu tư các lĩnh vực mới, khối lượng công việc cũng theo thế mà tăng dần lên. Bên cạnh công ty trong nước, anh còn phải quản lí cả tập đoàn Trịnh thị ở nước ngoài cho nên vô cùng bận rộn. Thời gian sắp tới anh sẽ cử người sang bên Mỹ để quản lí tập đoàn kia, giúp san sẻ một phần trách nhiệm.
Kính Phong đang trên đường đi tới nhà anh. Khi nãy Khiêm Dạ Hiên gọi đến, bảo là có chuyện quan trọng cần nói. Nghe giọng điệu có vẻ nghiêm trọng khiến Kính Phong không khỏi lo lắng, hai mày nhíu chặt lại. Cậu ta tắt máy đã vội chạy đến đây.
Châu Uyển Đồng đang tưới nước cho hàng hoa hồng ở lối đi, thấy cậu ta vội vã chạy vào thì cất giọng hỏi:
"Anh đi đâu vậy?"
"Tôi vào gặp cậu chủ."
Nói rồi, Kính Phong lại chạy đi. Cô nghiêng đầu nhìn theo nhưng không nói gì nữa, lại tiếp tục tưới hoa.
"Cốc, cốc!"
Tiếng gõ trên cửa gỗ vang rõ mồn một, Khiêm Dạ Hiên ngước đầu lên nhìn, đáp lại:
"Vào đi."
Kính Phong mở cửa đi vào, khuôn mặt có chút khẩn trương, tuy hơi thở không còn gấp gáp nữa. Có lẽ là do thường xuyên huấn luyện nên thể trạng khá tốt. Cậu ta bước tới trước bàn, đanh mặt hỏi:
"Cậu chủ gọi em tới có gì không ạ?"
Khiêm Dạ Hiên buông cây bút kim loại tinh xảo trên tay xuống, gấp tập hồ sơ vừa mới kí xong, đặt sang một bên, từ tốn nói:
"Sao phải vội thế? Chuyện bình thường thôi, không gấp."
Nghe anh nói câu này, Kính Phong mới lén thở phào một hơi. Khiêm Dạ Hiên đặt hai tay lên bàn, chậm rãi nói:
"Kính Phong, cậu theo tôi đã nhiều năm rồi nhỉ? Cậu là người tôi tin tưởng nhất, cũng là người gần gũi với tôi nhất."
Kính Phong dường như nghe ra giọng điệu tâm tình của anh, nét mặt đã giãn ra bớt, khóe môi cong lên nhè nhẹ. Cậu ta đáp:
"Đúng là đã nhiều năm rồi. Lần đầu em gặp cậu chủ là năm mười tuổi, đến giờ đã mười lăm, mười sáu năm rồi. Nhanh thật!"
Khiêm Dạ Hiên đứng dậy, xoay người đi ra ngoài ban công, hướng mặt về phía khuôn viên sau nhà. Gió mát buổi sớm khẽ lay động nhành lá, mang theo chút hương thơm dễ chịu của thiên nhiên, cây cỏ. Anh nhìn ra xa xa, bâng quơ nói:
"Tôi lăn lộn ở xã hội đen từ khi còn nhỏ, gặp qua rất nhiều người rồi. Người ác, kẻ xấu, gian manh, nguy hiểm, tôi đều không sợ. Nhưng bây giờ, tôi đã gặp được người cần gặp, cho nên không muốn chạy nữa, chỉ muốn quay trở về làm một người bình thường, cùng Uyển Đồng sống một đời bình yên, vậy là đủ rồi."
Khiêm Dạ Hiên không biết từ bao giờ mình lại có suy nghĩ an phận như vậy. Nếu là trước đây, anh nghĩ bản thân còn có thể xưng bá, xưng vương ở thế giới ngầm thêm vài chục năm nữa, nhưng có cô rồi, anh bỗng dưng sợ hãi cái thế giới đầy cạm bẫy này. Có lẽ là anh sợ mất cô.
Kính Phong im lặng lắng nghe, trong lòng có chút bồn chồn. Khiêm Dạ Hiên lại tiếp:
"Hắc Bá bang, tôi nhờ cậu quản lí, xem như tôi giao nó lại cho cậu."
Nói rồi, anh mở ngăn kéo tủ, lấy ra một chiếc nhẫn đầu rồng lớn, đặt trước mặt cậu ta. Kính Phong nắm chặt hai tay, ngẩng mặt nhìn anh, nói:
"Cậu chủ, anh định rời bỏ bang Hắc Bá sao?"
Anh cười, vỗ vỗ vào vai cậu ta, đáp:
"Có cậu giúp, tôi không lo lắng gì nữa."
Kính Phong nghiến chặt răng, run run nói:
"Cậu chủ…"
Khiêm Dạ Hiên cười nhạt, xoay người bước đi, không quên nói vọng lại:
"Đã là người được tôi tin tưởng, phải hoàn thành cho tốt."
Kính Phong cầm lấy chiếc nhẫn, tự đeo vào ngón cái của mình, nói lớn:
"Anh yên tâm, em nhất định sẽ làm thật tốt!"
Cánh cửa phía sau dần khép lại, che khuất đi bóng lưng cao lớn kia. Anh trút bỏ được gánh nặng rồi, trở về làm một người đàn ông bình thường, nguyện sống một cuộc sống bình thường.
\*\*\*
Châu Uyển Đồng đang bận rộn, loay hoay trong bếp nấu nướng linh đình, bày ra một bữa tiệc thật thịnh soạn. Hôm nay là sinh nhật của anh. Nói là vậy, nhưng chẳng ai biết sinh nhật thật của anh là ngày bao nhiêu, chỉ lấy đại ngày anh được nhận nuôi làm ngày sinh nhật mà thôi. Khiêm Dạ Hiên trước giờ không hề nhắc tới ngày này, cho nên ngoại trừ lần sinh nhật năm bảy tuổi, Trương Hứa không hề tổ chức cho anh thêm lần nào nữa, có khi chính anh cũng quên mất rồi.
Dì Liêu được cô cho nghỉ một ngày để đến thăm đứa con đang học đại học ở thành phố bên cạnh. Cho nên trong nhà chỉ còn mình cô, tha hồ mà chuẩn bị.
Ngày từ chiều, Châu Uyển Đồng đã lục đục đi nấu ăn, còn đặc biệt trang trí phòng khách sao cho có không khí của ngày sinh nhật. Chiếc bánh kem đơn giản được đặt sẵn đã chuyển tới, cô cầm cất ngay vào tủ lạnh. Bận rộn hồi lâu, cuối cùng cũng xong. Châu Uyển Đồng vui vẻ đi tắm rửa, mặc chiếc váy màu trắng đơn giản đợi anh về.
Khiêm Dạ Hiên lái xe về nhà lúc bảy giờ rưỡi. Lúc anh xuống xe, phát hiện trong nhà không tối thui, chỉ có chút ánh sáng le lói từ bóng đèn ngoài lối đi. Anh khẽ nhíu mày, nhanh chóng tiến vào.
Lúc đến cửa, anh liền gọi:
"Đồng Đồng, em đâu rồi?"
Không có tiếng đáp lại. Đột nhiên, trong lòng anh có chút lo lắng, có phải cô lại gặp chuyện rồi không? Khiêm Dạ Hiên tiến sâu vào trong, miệng không ngừng gọi:
"Bảo bối, đừng dọa anh, em đâu rồi?"
"Happy Birthday to you, happy birthday to you…"
Châu Uyển Đồng từ dưới bếp tiến lên, trên tay là chiếc bánh kem màu trắng sữa thơm ngon ghi tên anh. Chút ánh sáng nhỏ phát ra từ năm cây nến cắm trên bánh, ánh lửa bập bùng chiếu lên mặt cô, ẩn hiện trong màn đêm.
Châu Uyển Đồng đứng trước mặt anh, vui vẻ nói:
"Chúc mừng sinh nhật, Dạ Hiên!"
Khiêm Dạ Hiên tiện tay bật đèn, chăm chú nhìn cô. Nét mặt anh không đổi sắc, đáy mắt tối như vực sâu. Thấy bộ dạng nghiêm trọng kia, cô vội lên tiếng:
"Dạ Hiên, anh...sao vậy? Không vui sao? Em biết hôm nay không phải là ngày sinh nhật thật của anh, nhưng mà…"
Anh đưa tay cầm lấy chiếc bánh kem trước mặt, đặt xuống dưới bàn. Cô ngơ ngác nhìn theo, ánh mắt tội nghiệp như một con thỏ nhỏ. Có phải anh giận rồi không? Đến cả một nụ cười cũng không có.
Đột nhiên, anh kéo tay cô lại, cúi đầu hôn thật sâu. Châu Uyển Đồng còn đang bất ngờ, hai mắt liền trợn tròn, bàn tay chới với ngoài không trung. Cho đến khi nụ hôn ấy càng lúc càng sâu, càng lúc càng mãnh liệt, cô mới nhắm mắt mà tận hưởng. Anh day dưa rất lâu, cứ gặm cắn, mút mát môi cô.
Châu Uyển Đồng thấy hơi khó thở, bèn đặt tay lên ngực anh, định đẩy ra. Nào ngờ, cổ tay nhỏ nhắn liền bị túm lại, tay anh đặt xuống eo, kéo lại sát hơn nữa. Đến khi đầu óc điên cuồng, chân run rẩy đứng không vững nữa, anh mới chịu buông ra. Châu Uyển Đồng nhìn anh, đôi mắt mơ màng.
"Bảo bối, cảm ơn em, vì tất cả."
Cô cười, nhẹ giọng đáp lại:
"Dạ Hiên, em mới phải cảm ơn anh mới đúng. Em yêu anh."
Anh lại ôm cô, là một cái ôm rất chặt, hệt như muốn đem cô khảm từng chút vào cơ thể của mình vậy. Cả hai đứng ôm nhau rất lâu, cho đến khi cô sực nhớ đến bữa ăn sắp nguội trên bàn mới nói:
"Mau vào mừng sinh nhật thôi."
Khiêm Dạ Hiên cười, dắt tay cô cùng đi vào.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, đôi mắt sáng rỡ. Cô đưa cho anh một hộp quà màu đen tinh xảo, nói:
"Đây là quà em tặng cho anh. Là tiền em đi làm lúc trước gom lại đó. Chúc anh sinh nhật vui vẻ."
Cô vừa nói vừa cười, nụ cười hiền lành và trong trẻo. Ngoài đôi mắt sáng trong ấy, có lẽ anh đã phải lòng nụ cười tỏa nắng này rồi.
Khiêm Dạ Hiên không vội xem qua, nhẹ nhàng đặt nó qua một bên, cầm tay cô mà nói:
"Thật ra em có thể tặng một món quà khác, không tốn tiền nhưng đối với anh, nó giá trị hơn nhiều."
Cô chớp chớp mắt, hỏi lại anh:
"Là gì thế?"
"Em!"
Khiêm Dạ Hiên rút ra trong túi một chiếc nhẫn nhỏ, phía trên đính thêm vài hạt ngọc, được chế tác vô cùng tinh xảo. Đây là quà mà anh đặt riêng tặng cô, vô cùng có giá trị.
"Bảo bối, tặng em cho anh đi."
Châu Uyển Đồng bất ngờ, đưa tay lên che miệng, hai mắt long lanh. Giờ phút này, lòng cô vui sướng biết mấy. Hóa ra, vẫn có người trân trọng cô như thế, còn gì hạnh phúc hơn chứ? Cô nhìn chiếc nhẫn rồi lại nhìn anh, ấp úng hỏi:
"Cái này..."
"Anh mua lâu rồi, vẫn luôn mang theo bên mình. Anh sợ em cảm thấy quá đột ngột cho nên chưa ngỏ lời, bây giờ sẵn sàng rồi thì đeo nó được không?"
Cô gật gật đầu, đưa đôi mắt sắp ngập nước nhìn anh. Trong ánh mắt ấy chứa đầy những tia nắng mùa hạ rực rỡ, đẹp đẽ đến nao lòng.
Khiêm Dạ Hiên trao nhẫn cho cô, cũng là trao đi tất cả tình cảm trong lòng mình. Cứ ngỡ sẽ đơn độc như thế đến cuối đời, nào ngờ trái tim bị cô đến gõ cửa, muốn từ chối cũng không được.
Tình yêu rồi sẽ đến thôi, mở cửa trái tim ra mà đón nhận nhé! Dù có trải qua những chuyện kinh khủng thế nào, bất luận tâm hồn có tan nát đến mức nào chăng nữa, hãy tin rằng sẽ có người đến và xoa dịu nó.
Uống nhầm ánh mắt, say cả một đời. Khiêm Dạ Hiên vì một nụ cười mà ôm nỗi tương tư, từ đơn độc hóa hạnh phúc. Người yêu anh cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi…
\*Hết\*
Kính Phong đang trên đường đi tới nhà anh. Khi nãy Khiêm Dạ Hiên gọi đến, bảo là có chuyện quan trọng cần nói. Nghe giọng điệu có vẻ nghiêm trọng khiến Kính Phong không khỏi lo lắng, hai mày nhíu chặt lại. Cậu ta tắt máy đã vội chạy đến đây.
Châu Uyển Đồng đang tưới nước cho hàng hoa hồng ở lối đi, thấy cậu ta vội vã chạy vào thì cất giọng hỏi:
"Anh đi đâu vậy?"
"Tôi vào gặp cậu chủ."
Nói rồi, Kính Phong lại chạy đi. Cô nghiêng đầu nhìn theo nhưng không nói gì nữa, lại tiếp tục tưới hoa.
"Cốc, cốc!"
Tiếng gõ trên cửa gỗ vang rõ mồn một, Khiêm Dạ Hiên ngước đầu lên nhìn, đáp lại:
"Vào đi."
Kính Phong mở cửa đi vào, khuôn mặt có chút khẩn trương, tuy hơi thở không còn gấp gáp nữa. Có lẽ là do thường xuyên huấn luyện nên thể trạng khá tốt. Cậu ta bước tới trước bàn, đanh mặt hỏi:
"Cậu chủ gọi em tới có gì không ạ?"
Khiêm Dạ Hiên buông cây bút kim loại tinh xảo trên tay xuống, gấp tập hồ sơ vừa mới kí xong, đặt sang một bên, từ tốn nói:
"Sao phải vội thế? Chuyện bình thường thôi, không gấp."
Nghe anh nói câu này, Kính Phong mới lén thở phào một hơi. Khiêm Dạ Hiên đặt hai tay lên bàn, chậm rãi nói:
"Kính Phong, cậu theo tôi đã nhiều năm rồi nhỉ? Cậu là người tôi tin tưởng nhất, cũng là người gần gũi với tôi nhất."
Kính Phong dường như nghe ra giọng điệu tâm tình của anh, nét mặt đã giãn ra bớt, khóe môi cong lên nhè nhẹ. Cậu ta đáp:
"Đúng là đã nhiều năm rồi. Lần đầu em gặp cậu chủ là năm mười tuổi, đến giờ đã mười lăm, mười sáu năm rồi. Nhanh thật!"
Khiêm Dạ Hiên đứng dậy, xoay người đi ra ngoài ban công, hướng mặt về phía khuôn viên sau nhà. Gió mát buổi sớm khẽ lay động nhành lá, mang theo chút hương thơm dễ chịu của thiên nhiên, cây cỏ. Anh nhìn ra xa xa, bâng quơ nói:
"Tôi lăn lộn ở xã hội đen từ khi còn nhỏ, gặp qua rất nhiều người rồi. Người ác, kẻ xấu, gian manh, nguy hiểm, tôi đều không sợ. Nhưng bây giờ, tôi đã gặp được người cần gặp, cho nên không muốn chạy nữa, chỉ muốn quay trở về làm một người bình thường, cùng Uyển Đồng sống một đời bình yên, vậy là đủ rồi."
Khiêm Dạ Hiên không biết từ bao giờ mình lại có suy nghĩ an phận như vậy. Nếu là trước đây, anh nghĩ bản thân còn có thể xưng bá, xưng vương ở thế giới ngầm thêm vài chục năm nữa, nhưng có cô rồi, anh bỗng dưng sợ hãi cái thế giới đầy cạm bẫy này. Có lẽ là anh sợ mất cô.
Kính Phong im lặng lắng nghe, trong lòng có chút bồn chồn. Khiêm Dạ Hiên lại tiếp:
"Hắc Bá bang, tôi nhờ cậu quản lí, xem như tôi giao nó lại cho cậu."
Nói rồi, anh mở ngăn kéo tủ, lấy ra một chiếc nhẫn đầu rồng lớn, đặt trước mặt cậu ta. Kính Phong nắm chặt hai tay, ngẩng mặt nhìn anh, nói:
"Cậu chủ, anh định rời bỏ bang Hắc Bá sao?"
Anh cười, vỗ vỗ vào vai cậu ta, đáp:
"Có cậu giúp, tôi không lo lắng gì nữa."
Kính Phong nghiến chặt răng, run run nói:
"Cậu chủ…"
Khiêm Dạ Hiên cười nhạt, xoay người bước đi, không quên nói vọng lại:
"Đã là người được tôi tin tưởng, phải hoàn thành cho tốt."
Kính Phong cầm lấy chiếc nhẫn, tự đeo vào ngón cái của mình, nói lớn:
"Anh yên tâm, em nhất định sẽ làm thật tốt!"
Cánh cửa phía sau dần khép lại, che khuất đi bóng lưng cao lớn kia. Anh trút bỏ được gánh nặng rồi, trở về làm một người đàn ông bình thường, nguyện sống một cuộc sống bình thường.
\*\*\*
Châu Uyển Đồng đang bận rộn, loay hoay trong bếp nấu nướng linh đình, bày ra một bữa tiệc thật thịnh soạn. Hôm nay là sinh nhật của anh. Nói là vậy, nhưng chẳng ai biết sinh nhật thật của anh là ngày bao nhiêu, chỉ lấy đại ngày anh được nhận nuôi làm ngày sinh nhật mà thôi. Khiêm Dạ Hiên trước giờ không hề nhắc tới ngày này, cho nên ngoại trừ lần sinh nhật năm bảy tuổi, Trương Hứa không hề tổ chức cho anh thêm lần nào nữa, có khi chính anh cũng quên mất rồi.
Dì Liêu được cô cho nghỉ một ngày để đến thăm đứa con đang học đại học ở thành phố bên cạnh. Cho nên trong nhà chỉ còn mình cô, tha hồ mà chuẩn bị.
Ngày từ chiều, Châu Uyển Đồng đã lục đục đi nấu ăn, còn đặc biệt trang trí phòng khách sao cho có không khí của ngày sinh nhật. Chiếc bánh kem đơn giản được đặt sẵn đã chuyển tới, cô cầm cất ngay vào tủ lạnh. Bận rộn hồi lâu, cuối cùng cũng xong. Châu Uyển Đồng vui vẻ đi tắm rửa, mặc chiếc váy màu trắng đơn giản đợi anh về.
Khiêm Dạ Hiên lái xe về nhà lúc bảy giờ rưỡi. Lúc anh xuống xe, phát hiện trong nhà không tối thui, chỉ có chút ánh sáng le lói từ bóng đèn ngoài lối đi. Anh khẽ nhíu mày, nhanh chóng tiến vào.
Lúc đến cửa, anh liền gọi:
"Đồng Đồng, em đâu rồi?"
Không có tiếng đáp lại. Đột nhiên, trong lòng anh có chút lo lắng, có phải cô lại gặp chuyện rồi không? Khiêm Dạ Hiên tiến sâu vào trong, miệng không ngừng gọi:
"Bảo bối, đừng dọa anh, em đâu rồi?"
"Happy Birthday to you, happy birthday to you…"
Châu Uyển Đồng từ dưới bếp tiến lên, trên tay là chiếc bánh kem màu trắng sữa thơm ngon ghi tên anh. Chút ánh sáng nhỏ phát ra từ năm cây nến cắm trên bánh, ánh lửa bập bùng chiếu lên mặt cô, ẩn hiện trong màn đêm.
Châu Uyển Đồng đứng trước mặt anh, vui vẻ nói:
"Chúc mừng sinh nhật, Dạ Hiên!"
Khiêm Dạ Hiên tiện tay bật đèn, chăm chú nhìn cô. Nét mặt anh không đổi sắc, đáy mắt tối như vực sâu. Thấy bộ dạng nghiêm trọng kia, cô vội lên tiếng:
"Dạ Hiên, anh...sao vậy? Không vui sao? Em biết hôm nay không phải là ngày sinh nhật thật của anh, nhưng mà…"
Anh đưa tay cầm lấy chiếc bánh kem trước mặt, đặt xuống dưới bàn. Cô ngơ ngác nhìn theo, ánh mắt tội nghiệp như một con thỏ nhỏ. Có phải anh giận rồi không? Đến cả một nụ cười cũng không có.
Đột nhiên, anh kéo tay cô lại, cúi đầu hôn thật sâu. Châu Uyển Đồng còn đang bất ngờ, hai mắt liền trợn tròn, bàn tay chới với ngoài không trung. Cho đến khi nụ hôn ấy càng lúc càng sâu, càng lúc càng mãnh liệt, cô mới nhắm mắt mà tận hưởng. Anh day dưa rất lâu, cứ gặm cắn, mút mát môi cô.
Châu Uyển Đồng thấy hơi khó thở, bèn đặt tay lên ngực anh, định đẩy ra. Nào ngờ, cổ tay nhỏ nhắn liền bị túm lại, tay anh đặt xuống eo, kéo lại sát hơn nữa. Đến khi đầu óc điên cuồng, chân run rẩy đứng không vững nữa, anh mới chịu buông ra. Châu Uyển Đồng nhìn anh, đôi mắt mơ màng.
"Bảo bối, cảm ơn em, vì tất cả."
Cô cười, nhẹ giọng đáp lại:
"Dạ Hiên, em mới phải cảm ơn anh mới đúng. Em yêu anh."
Anh lại ôm cô, là một cái ôm rất chặt, hệt như muốn đem cô khảm từng chút vào cơ thể của mình vậy. Cả hai đứng ôm nhau rất lâu, cho đến khi cô sực nhớ đến bữa ăn sắp nguội trên bàn mới nói:
"Mau vào mừng sinh nhật thôi."
Khiêm Dạ Hiên cười, dắt tay cô cùng đi vào.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, đôi mắt sáng rỡ. Cô đưa cho anh một hộp quà màu đen tinh xảo, nói:
"Đây là quà em tặng cho anh. Là tiền em đi làm lúc trước gom lại đó. Chúc anh sinh nhật vui vẻ."
Cô vừa nói vừa cười, nụ cười hiền lành và trong trẻo. Ngoài đôi mắt sáng trong ấy, có lẽ anh đã phải lòng nụ cười tỏa nắng này rồi.
Khiêm Dạ Hiên không vội xem qua, nhẹ nhàng đặt nó qua một bên, cầm tay cô mà nói:
"Thật ra em có thể tặng một món quà khác, không tốn tiền nhưng đối với anh, nó giá trị hơn nhiều."
Cô chớp chớp mắt, hỏi lại anh:
"Là gì thế?"
"Em!"
Khiêm Dạ Hiên rút ra trong túi một chiếc nhẫn nhỏ, phía trên đính thêm vài hạt ngọc, được chế tác vô cùng tinh xảo. Đây là quà mà anh đặt riêng tặng cô, vô cùng có giá trị.
"Bảo bối, tặng em cho anh đi."
Châu Uyển Đồng bất ngờ, đưa tay lên che miệng, hai mắt long lanh. Giờ phút này, lòng cô vui sướng biết mấy. Hóa ra, vẫn có người trân trọng cô như thế, còn gì hạnh phúc hơn chứ? Cô nhìn chiếc nhẫn rồi lại nhìn anh, ấp úng hỏi:
"Cái này..."
"Anh mua lâu rồi, vẫn luôn mang theo bên mình. Anh sợ em cảm thấy quá đột ngột cho nên chưa ngỏ lời, bây giờ sẵn sàng rồi thì đeo nó được không?"
Cô gật gật đầu, đưa đôi mắt sắp ngập nước nhìn anh. Trong ánh mắt ấy chứa đầy những tia nắng mùa hạ rực rỡ, đẹp đẽ đến nao lòng.
Khiêm Dạ Hiên trao nhẫn cho cô, cũng là trao đi tất cả tình cảm trong lòng mình. Cứ ngỡ sẽ đơn độc như thế đến cuối đời, nào ngờ trái tim bị cô đến gõ cửa, muốn từ chối cũng không được.
Tình yêu rồi sẽ đến thôi, mở cửa trái tim ra mà đón nhận nhé! Dù có trải qua những chuyện kinh khủng thế nào, bất luận tâm hồn có tan nát đến mức nào chăng nữa, hãy tin rằng sẽ có người đến và xoa dịu nó.
Uống nhầm ánh mắt, say cả một đời. Khiêm Dạ Hiên vì một nụ cười mà ôm nỗi tương tư, từ đơn độc hóa hạnh phúc. Người yêu anh cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi…
\*Hết\*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.