Vì Em Mà Vạn Vật Sinh Sôi Nảy Nở
Chương 63: Cuộc hôn nhân này điểm xuất phát là ở đâu?
Tam Nương
15/10/2022
Tống Dật Nhiên cũng không đợi Mễ Giai Kỳ bước xuống xe giúp cô mở cửa hay làm gì, bản thân cô cũng không vô dụng đến nỗi làm không được mấy việc vặt thế này, Tống Dật Nhiên không nghĩ nhiều liền ngồi vào trong xe.
Tống Dật Nhiên: "Làm phiền trợ Lý Mễ rồi… tôi đã vài ngày không đến đây… còn phải giấu việc kết hôn nên càng phải biện cớ rõ ràng một chút..."
Cô cảm nhận được nhiệt độ hôm nay đúng thật là có chút gây gắt đến khó chịu, vậy mà bản thân cô sau khi gặp được Tiểu Lý liền không muốn quay lại nữa, để người khác phải đợi lâu thế này liền có chút khó xử không biết là nên giải thích thế nào.
Mễ Giai Kỳ: "Không có gì, đây là việc tôi nên làm Thiếu Phu Nhân cô không cần lo cho tôi...." Cô chỉ quen biết Tống Dật Nhiên vừa vặn nhiều hơn Lăng Dục thần một buổi, nhưng cô lại khá am hiểu về tính cách này của Tống Dật Nhiên.
Thiếu phu nhân của bọn họ là loại người rất dễ tính lại còn có chút nhát, rất biết cách quan tâm người khác, còn có chút hiểu chuyện nên mới thường xuyên cảm thấy là bản thân làm khó người khác, lại cảm thấy khó xử, ví như cô lúc này là ví dụ điển hình.
Mễ Giai Kỳ: "À… còn có…" Cô nghĩ qua một lúc liền nhớ cái danh xưng trợ lý kia suy cho cùng cũng là thứ ngụy trang khi cô làm việc cho Lăng Dục Thần ở Lăng Thị mà thôi, cũng không tính là thật, nên mỗi lần Tống Dật Nhiên gọi cô như vậy liền làm cho bản thân cảm thấy có chút xa lạ khó gần.
Tống Dật Nhiên: "Có việc gì sao?" Cô hệt như không hiểu Mễ Giai Kỳ là đang muốn nói đến cái gì liền hỏi lại.
Mễ Giai Kỳ: " Thật ra thì khi gặp người khác tôi chỉ nói bản thân là trợ lý thế thôi, nhưng Thiếu Phu Nhân cô có thể gọi tôi là Maggie, hoặc là Giai Kỳ là được…" Cô cười cười, nghiêng đầu qua kính chiếu hậu trong xe nói.
Tống Dật Nhiên: "À… Vậy tôi có thể gọi là Chị Giai Kỳ không?" Cô cũng vui vẻ hỏi lại.
Mễ Giai Kỳ: "Đương nhiên là được." Cô gật đầu nói. Kỳ thực mà nói, cô có chít nhỏ hơn Lăng Dục Thần nhưng lại chẳng nhỏ như Tống Dật Nhiên, nên một tiếng chị này dù là không muốn như cũng phải nhận.
Tống Dật Nhiên: "Ừm..." Cô mím môi gật đầu.
Mễ Giai Kỳ: "Vậy hiện tại chúng ta quay về biệt phủ, hay là...? " Cô lái xe đi một đoạn ra khỏi khu Lạc Châu mới hỏi đến Tống Dật Nhiên.
Tống Dật Nhiên: "Tôi… tôi có thể… tìm mẹ tôi không?" Cô vẫn luôn đợi giây phút này, cô quả thực không dám nói ra điều kiện này với Lăng Dục Thần, hắn ta đã để cho cô tự quyết định quá nhiều thứ trước đó, hiện tại lại còn đòi hỏi thêm như vậy thì chỉ sợ lại làm Lăng Dục Thần đột nhiên tức giận.
Mễ Giai Kỳ: "Cái này..." Cô nghe Tống Dật Nhiên hỏi vậy liền không biết là nên trả lời thế nào mới phải, việc này phải hỏi qua Lăng Dục Thần, nếu không cho dù nói là cho thêm cô trăm lá gan thì vẫn là không dám tự mình quyết định.
Tống Dật Nhiên: "Nếu không thể cũng không sao..." Cô có chút buồn rầu rũ mắt, mặc dù nói là cô đã biết trước được kết quả, nhưng suy cho cùng vẫn mang thêm nỗi thất vọng như vậy.
Mễ Giai Kỳ: "Thật ra nơi đó cũng có người của Lăng Tổng, Thiếu Phu Nhân cô cứ yên tâm sẽ không có vấn đề gì đâu, nhưng hiện tại chúng ta chưa hỏi qua ý kiến của Lăng Tổng nên rất khó để đến đó."
Tống Dật Nhiên: "Được… vậy quay về thôi."
Đã mấy ngày trôi qua kể từ ngày mà Tống Dật Nhiên biết là Lăng Dục Thần có ý định mang cô về Lăng Gia ăn một bữa cơm với Lăng Tính kia, nhưng khi đó vì cô phải đến thư viện để làm hồ sơ nghỉ việc nên mọi thứ gần như đều lệch sang một quỷ đạo khác.
Lăng Dục Thần từ ngày này sang ngày khác chỉ làm việc ở công ty Lăng Thị, có ngày về sớm có ngày đến tối muộn. Sau khi Tống Dật Nhiên đã ngủ say thì lại bị tiếng dừng xe làm cho tỉnh giấc.
Lăng Dục Thần không giải thích rõ ràng với cô, hắn trước đó chỉ nói một câu "Nếu ngày nào em còn không nguyện ý, thì ngày đó tôi sẽ không động đến em."
Kết quả thật là như vậy, Lăng Dục Thần từ khi cô vào sống ở căn nhà này hắn có thể là đã thường xuyên dùng phòng sách thay cho phòng ngủ, buổi tối cô tận mắt chứng kiến nhìn thấy hắn đi vào phòng sách, sáng hôm sau dù cho cô có dậy sớm thế nào để quan sát thì vẫn là nhìn thấy Lăng Dục Thần từ phòng sách bước ra ngoài, chứng tỏ là hắn cả đêm đều làm không bén mảng vào phòng của cô.
Lăng Dục Thần làm người như vậy sao? Đã hứa là sẽ làm? Cô có nên tin một người đàn ông quỷ kế đa đoan như hắn không?
Tống Dật Nhiên buổi sáng thường chẳng làm gì, mà thật ra thì cả ngày cô cũng chẳng làm gì, Lăng Dục Thần không biết là đã làm thế nào với Vú Dương để bà phải nghe lời hắn đến như vậy, chỉ là rửa một cái bát buổi sáng cô ăn cũng không được, cô làm việc gì trong nhà bà cũng đều mang Lăng Dục Thần ra để trấn áp cô.
Tống Dật Nhiên ở trong nhà như khách quý, cả ngày chỉ có ăn với ngủ, buổi sáng còn có bản tin trên tivi nên cô có thể xem như là giải trí một lúc, ngồi trên sô pha, tay của Tống Dật Nhiên còn cầm thêm quả táo cắn một miếng.
Nghĩ mãi cũng không nghĩ ra có biện pháp nào đó nhắc nhở Lăng Dục Thần là hắn đã quên mất chuyện kia hay không?
Thật ra là cô chỉ muốn hắn nghĩ đến là bản thân đã quên mất việc về lại Lăng Gia, nhưng lại không muốn để hắn phát giác ra được là bản thân cô lại có vấn đề gì đó. Một người không thân không thích như Tống Dật Nhiên cô, nếu cứ suốt ngày đòi hỏi gặp cha của người khác thì cũng thật kỳ quái, nói không chừng với bản tính thích suy nghĩ sâu xa của Lăng Dục Thần thì không bị phát hiện mới lạ.
Suy nghĩ một lúc Tống Dật Nhiên lại nghĩ đến mẹ của cô Tôn Mỹ, Tôn Mỹ đã mấy hôm rồi cô không có gọi cho bà, cũng chẳng thấy bà gọi cho cô. Dạo gần đây một chút tiến triển nào cũng không có, cô cũng là không có mặt mũi nào để nói chuyện với bà.
Cầm điện thoại một lúc, Tống Dật Nhiên vẫn quyết định không gọi, đặt lại điện thoại xuống bàn trà, ngồi thêm được nữa giờ thì điện thoại của Tống Dật Nhiên ở dưới bàn rung lên,...
Tống Dật Nhiên: "Alo..." Cô để điện thoại trên bàn rung chưa lâu thì bắt máy, lúc này cô mới mơ mơ hồ hồ nhìn dãy số bên ngoài có chút quen thuộc, liền cảm thấy căng thẳng,
Là Lăng Dục Thần gọi đến, đây là lần thứ hai hắn dùng số điện thoại này gọi đến cho cô, trước đó một lần ở phòng sách, lần này là lần thứ hai.
Chỉ mới vài lần chẳng trách cô lại nhìn không ra đây là số điện thoại của ai. Mặc dù đã lưu lại tên người gọi nhưng vì dạo gần đây có vài số lạ cứ gọi vào máy của Tống Dật Nhiên cho nên cô cứ trong lòng không ngừng cảm thấy bất an lo lắng.
Lăng Dục Thần: "Em đang ở đâu?" Hắn nhỏ giọng nói qua thiết bị di động. Hắn một mặt nhìn màn hình máy chiếu trong phòng họp, mấy người xung quanh cũng chỉ chăm chú nhìn đến thứ mà bản thân cần nhìn, không dám nhìn loạn.
Hắn một bên ngồi nghe điện thoại, tay còn lại cầm bút viết xuống vài chữ, rồi ra hiệu cho nhân viên tiếp tục Thuyết trình .
Tống Dật Nhiên: "Ở nhà… nhà của anh." Không có anh, tôi còn có thể ra ngoài được sao?
Tống Dật Nhiên lúc ban đầu còn có ý định sẽ nói là cô đang ở nhà, nhưng căn nhà này vốn dĩ cũng không phải là của cô, cảm thấy câu nói kia vẫn còn chút thiếu sót liền chèn thêm vào cho đủ từ đủ ý.
Lăng Dục Thần: "Ừm,... em chuẩn bị một chút, chiều Mễ Giai Kỳ sẽ đến rước em." Mắt vừa nhìn đến bài thuyết trình của nhân viên nữ đang luyên thuyên nói ở trên kia, tai thì chăm chú nghe bài giảng của phu nhân hắn trong điện thoại.
Lại nhớ đến mấy hôm trước đó khi nhận được tin là sẽ dự buổi tiệc của Lăng Hàn Anh thì Lăng dục Thần đã có ý định là sẽ mang Tống Dật Nhiên theo cùng, một mặt là muốn nói với người cần biết là bản thân hắn đã có vợ, hoa đã có chủ người khác đừng phí thời gian mà chú ý đến hắn làm gì nữa, một mặt còn lại làm muốn để cho Tống Dật Nhiên biết từng người trong gia tộc của bọn họ, để sau này nếu có gặp nhau ở đâu đó sẽ dễ đối phó hơn.
Thêm nữa, tính cách của Tống Dật Nhiên thoạt nhìn thì có thể thấy là rất hòa đồng, nhưng phía sau thì hắn nhìn thấy không phải như vậy, cô quá nhút nhát không dám tiếp xúc với người lạ, vậy nên mang cô đi đến những nơi thế này vài lần cũng tốt.
Tống Dật Nhiên: "Đi đâu sao?” Cô không hiểu là Lăng Dục Thần đang muốn nói đến vấn đề gì hỏi lại. Lăng Dục Thần hắn lại muốn cô phải đi đâu sao?
Lăng Dục Thần: "Ừm… là sinh thần của họ hàng." Hắn suy nghĩ một lúc không biết là nên nói đến Lăng Hàn Anh thế nào thì mới đúng, sau đó lại nghĩ đến hai chữ "Họ hàng" này có chút hợp tình hợp lý.
Lăng Hàn Anh là em họ hàng của hắn, nhưng người em gái này đối với hắn chưa bao giờ là an yên phận, lúc nào cũng làm ra mấy chuyện khiến hắn phải đau đầu nghĩ xem làm thế nào mới có thể xử lý cô ta một cách thỏa đáng để không làm ảnh hưởng đến cha của cô ta, khối tài sản mà hắn vẫn còn muốn lấy lại biết di chuyển kia.
Tống Dật Nhiên: "Họ hàng của anh?...Vậy tôi có phải không nên đi không? Nơi đó đông người tôi sợ… chuyện của chúng ta." Cô nghe đến lại phải đến nơi đông người lại còn có thêm mấy chục Lăng Dục Thần như vậy lại cảm thấy căng thẳng tột độ,
Cô vừa sợ Lăng Dục Thần, lại vừa không muốn để bại lộ việc hắn với cô đã kết hôn ra ngoài. Lăng Dục thần hắn ghét nhất là việc này để bị người khác phát hiện, hiện tại thứ mà cô cần nhất chính là sự tính nhiệm an tâm từ Lăng Dục Thần, cô có cảm giác chỉ cần ngoan ngoãn với hắn thì có lẻ mọi việc liên quan đến cô với hắn sẽ thuận thuận lợi lợi mà trôi qua.
Cô không muốn nhìn thấy hắn trừng mắt với cô, càng không muốn hắn không vui, suy cho cùng chung quy Tống Dật Nhiên vẫn là rất sợ là bản thân khi đến nơi đông người sẽ không giữ được trạng thái tốt nhất, cứ như vậy mà để lộ danh phận mà bản thân muốn giấu.
Lăng Dục Thần: "Cũng không quá đông người đến đâu, chỉ là những người trong dòng họ, còn có đối tác của tôi bọn họ nhất định biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, em cứ yên tâm, không bại lộ được."
Lăng Dục Thần như cách một cái điện thoại chỉ cần nghe thấy giọng nói của Tống Dật Nhiên hắn cơ hồ còn có thể nhìn ra được cả gương mặt của Tống Dật Nhiên lúc này là đã phải căng thẳng đến mức độ nào, nhất định là cô đang rất sợ để người khác phát hiện, có phải là ở cạnh hắn lại chẳng mang lại cảm giác an toàn tới vậy không?
Tống Dật Nhiên: "Ừm… Vậy tôi cần chuẩn bị cái gì?" Cô lúc này mới hiểu ra được là trong lòng của Lăng Dục Thần hắn ban đầu đã có ý thức được mấy việc này xảy ra sẽ thế nào, trong lòng vốn đã suy tính, tính toán hết tất cả mọi thứ.
Lúc này Tống Dật Nhiên mới xem như tháo gỡ được nút thắt ở trong lòng, cô nhẹ nhàng thở hắt ra, an tâm mà không nghĩ đến nó nữa. Hóa ra là Lăng Dục Thần hắn cũng đang lo sợ việc giống như Tống Dật Nhiên cô đang nghĩ đến vậy. Rõ ràng cả cô và Lăng Dục Thần đều biết là cuộc hôn nhân này điểm xuất phát là ở đâu, chỉ là một cái hợp đồng nên chuyện gì cần nên giấu thì phải giấu đến cùng.
Suy cho cùng chung quy là một người như Tống Dật Nhiên cô đem gả cho Lăng Dục Thần nếu thật sự phải đồn đại ra ngoài thì bọn họ biết phải gọi cô là gì đây, Tống Dật Nhiên cô chẳng phải tiểu thư cành vàng lá ngọc như những người khác. Nghĩ đến đây Tống Dật nhiên lại cảm thấy có chút chua xót, vẫn là Lăng Dục Thần suy nghĩ chu toàn, cô phải nhanh chóng học hỏi ở hắn mới được.
Lăng Dục Thần: "Thợ trang điểm và trang phục sẽ đến trước, xong việc Mễ Giai Kỳ sẽ đến rước em, em không cần làm gì, chỉ ngồi đợi thôi." Hắn ở phía bên này, nhíu chặt mài vì bài thuyết trình ở phía trên đúng là không khỏi làm cho người khác không khỏi tức giận, nhưng hắn lại có thể vì cô gái ở bên kia điện thoại sợ nhất là giọng nói tức giận của hắn nên đã kìm nén.
Lăng Dục Thần lúc này ôn nhu đến độ làm người khác không khỏi chú ý đến biểu tình trên gương mặt hắn, lúc nói ra mấy câu nói này, mấy cô gái trong phòng họp lúc này bắt đầu bàn tán xôn xao hơn, nhưng không phải vì bài thuyết trình mà là vì danh tính của cô gái kia là ai?
Tống Dật Nhiên: "Anh không đi cùng sao? Tôi một mình..." Cô vì căng thẳng mà nghe thấy cũng có chút gấp gáp theo, thế nào lại nghe ra là Lăng Dục Thần muốn để cô một mình đi với Mễ Giai Kỳ lại hỏi thêm.
Lăng Dục Thần: "Tôi có việc bận ở công ty, không thể đến đón em được nên sẽ đến sau, tầm khoảng vài phút thôi." Hắn nghe khẩu âm của Tống Dật Nhiên không cần nhìn thấy chỉ cần nghe thôi cũng đủ biết là cô lúc này có bao nhiêu là gấp gáp.
Tống Dật Nhiên hiện tại mà hắn biết thật ra lại không giống với người trước đó mà hắn gặp ở cái hẻm kia, so với ánh mắt không lo âu của cô khi đó so với hiện tại lại không khỏi làm người khác lo lắng. Tống Dật Nhiên cô hiện tại rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì, lo sợ cái gì?
Tống Dật Nhiên: "Được..." Cô ngập ngừng nửa ngày rốt cuộc cũng có thể thông suốt là trả lời một chữ với Lăng Dục Thần.
Hóa ra đều là do tống Dật Nhiên cô đã suy nghĩ quá nhiều thứ rồi, Lăng Dục Thần thế nào lại có thể yên tâm để cho Tống Dật Nhiên cô ra ngoài một mình như thế được, hắn không phải còn đang lo lắng việc bị phát giác bản thân đã kết hôn hay sao, là do Tống Dật Nhiên cô nghĩ quá nhiều đầu óc cũng trở nên mơ hồ rồi.
Lăng Dục Thần: "Ừm..." Hắn không nói thêm, cuộc gọi lúc này có chút bất chợt nhưng chỉ là vì chuyện này mà mới gọi cho Tống Dật Nhiên cô mà thôi.
Tống Dật Nhiên: "Làm phiền trợ Lý Mễ rồi… tôi đã vài ngày không đến đây… còn phải giấu việc kết hôn nên càng phải biện cớ rõ ràng một chút..."
Cô cảm nhận được nhiệt độ hôm nay đúng thật là có chút gây gắt đến khó chịu, vậy mà bản thân cô sau khi gặp được Tiểu Lý liền không muốn quay lại nữa, để người khác phải đợi lâu thế này liền có chút khó xử không biết là nên giải thích thế nào.
Mễ Giai Kỳ: "Không có gì, đây là việc tôi nên làm Thiếu Phu Nhân cô không cần lo cho tôi...." Cô chỉ quen biết Tống Dật Nhiên vừa vặn nhiều hơn Lăng Dục thần một buổi, nhưng cô lại khá am hiểu về tính cách này của Tống Dật Nhiên.
Thiếu phu nhân của bọn họ là loại người rất dễ tính lại còn có chút nhát, rất biết cách quan tâm người khác, còn có chút hiểu chuyện nên mới thường xuyên cảm thấy là bản thân làm khó người khác, lại cảm thấy khó xử, ví như cô lúc này là ví dụ điển hình.
Mễ Giai Kỳ: "À… còn có…" Cô nghĩ qua một lúc liền nhớ cái danh xưng trợ lý kia suy cho cùng cũng là thứ ngụy trang khi cô làm việc cho Lăng Dục Thần ở Lăng Thị mà thôi, cũng không tính là thật, nên mỗi lần Tống Dật Nhiên gọi cô như vậy liền làm cho bản thân cảm thấy có chút xa lạ khó gần.
Tống Dật Nhiên: "Có việc gì sao?" Cô hệt như không hiểu Mễ Giai Kỳ là đang muốn nói đến cái gì liền hỏi lại.
Mễ Giai Kỳ: " Thật ra thì khi gặp người khác tôi chỉ nói bản thân là trợ lý thế thôi, nhưng Thiếu Phu Nhân cô có thể gọi tôi là Maggie, hoặc là Giai Kỳ là được…" Cô cười cười, nghiêng đầu qua kính chiếu hậu trong xe nói.
Tống Dật Nhiên: "À… Vậy tôi có thể gọi là Chị Giai Kỳ không?" Cô cũng vui vẻ hỏi lại.
Mễ Giai Kỳ: "Đương nhiên là được." Cô gật đầu nói. Kỳ thực mà nói, cô có chít nhỏ hơn Lăng Dục Thần nhưng lại chẳng nhỏ như Tống Dật Nhiên, nên một tiếng chị này dù là không muốn như cũng phải nhận.
Tống Dật Nhiên: "Ừm..." Cô mím môi gật đầu.
Mễ Giai Kỳ: "Vậy hiện tại chúng ta quay về biệt phủ, hay là...? " Cô lái xe đi một đoạn ra khỏi khu Lạc Châu mới hỏi đến Tống Dật Nhiên.
Tống Dật Nhiên: "Tôi… tôi có thể… tìm mẹ tôi không?" Cô vẫn luôn đợi giây phút này, cô quả thực không dám nói ra điều kiện này với Lăng Dục Thần, hắn ta đã để cho cô tự quyết định quá nhiều thứ trước đó, hiện tại lại còn đòi hỏi thêm như vậy thì chỉ sợ lại làm Lăng Dục Thần đột nhiên tức giận.
Mễ Giai Kỳ: "Cái này..." Cô nghe Tống Dật Nhiên hỏi vậy liền không biết là nên trả lời thế nào mới phải, việc này phải hỏi qua Lăng Dục Thần, nếu không cho dù nói là cho thêm cô trăm lá gan thì vẫn là không dám tự mình quyết định.
Tống Dật Nhiên: "Nếu không thể cũng không sao..." Cô có chút buồn rầu rũ mắt, mặc dù nói là cô đã biết trước được kết quả, nhưng suy cho cùng vẫn mang thêm nỗi thất vọng như vậy.
Mễ Giai Kỳ: "Thật ra nơi đó cũng có người của Lăng Tổng, Thiếu Phu Nhân cô cứ yên tâm sẽ không có vấn đề gì đâu, nhưng hiện tại chúng ta chưa hỏi qua ý kiến của Lăng Tổng nên rất khó để đến đó."
Tống Dật Nhiên: "Được… vậy quay về thôi."
Đã mấy ngày trôi qua kể từ ngày mà Tống Dật Nhiên biết là Lăng Dục Thần có ý định mang cô về Lăng Gia ăn một bữa cơm với Lăng Tính kia, nhưng khi đó vì cô phải đến thư viện để làm hồ sơ nghỉ việc nên mọi thứ gần như đều lệch sang một quỷ đạo khác.
Lăng Dục Thần từ ngày này sang ngày khác chỉ làm việc ở công ty Lăng Thị, có ngày về sớm có ngày đến tối muộn. Sau khi Tống Dật Nhiên đã ngủ say thì lại bị tiếng dừng xe làm cho tỉnh giấc.
Lăng Dục Thần không giải thích rõ ràng với cô, hắn trước đó chỉ nói một câu "Nếu ngày nào em còn không nguyện ý, thì ngày đó tôi sẽ không động đến em."
Kết quả thật là như vậy, Lăng Dục Thần từ khi cô vào sống ở căn nhà này hắn có thể là đã thường xuyên dùng phòng sách thay cho phòng ngủ, buổi tối cô tận mắt chứng kiến nhìn thấy hắn đi vào phòng sách, sáng hôm sau dù cho cô có dậy sớm thế nào để quan sát thì vẫn là nhìn thấy Lăng Dục Thần từ phòng sách bước ra ngoài, chứng tỏ là hắn cả đêm đều làm không bén mảng vào phòng của cô.
Lăng Dục Thần làm người như vậy sao? Đã hứa là sẽ làm? Cô có nên tin một người đàn ông quỷ kế đa đoan như hắn không?
Tống Dật Nhiên buổi sáng thường chẳng làm gì, mà thật ra thì cả ngày cô cũng chẳng làm gì, Lăng Dục Thần không biết là đã làm thế nào với Vú Dương để bà phải nghe lời hắn đến như vậy, chỉ là rửa một cái bát buổi sáng cô ăn cũng không được, cô làm việc gì trong nhà bà cũng đều mang Lăng Dục Thần ra để trấn áp cô.
Tống Dật Nhiên ở trong nhà như khách quý, cả ngày chỉ có ăn với ngủ, buổi sáng còn có bản tin trên tivi nên cô có thể xem như là giải trí một lúc, ngồi trên sô pha, tay của Tống Dật Nhiên còn cầm thêm quả táo cắn một miếng.
Nghĩ mãi cũng không nghĩ ra có biện pháp nào đó nhắc nhở Lăng Dục Thần là hắn đã quên mất chuyện kia hay không?
Thật ra là cô chỉ muốn hắn nghĩ đến là bản thân đã quên mất việc về lại Lăng Gia, nhưng lại không muốn để hắn phát giác ra được là bản thân cô lại có vấn đề gì đó. Một người không thân không thích như Tống Dật Nhiên cô, nếu cứ suốt ngày đòi hỏi gặp cha của người khác thì cũng thật kỳ quái, nói không chừng với bản tính thích suy nghĩ sâu xa của Lăng Dục Thần thì không bị phát hiện mới lạ.
Suy nghĩ một lúc Tống Dật Nhiên lại nghĩ đến mẹ của cô Tôn Mỹ, Tôn Mỹ đã mấy hôm rồi cô không có gọi cho bà, cũng chẳng thấy bà gọi cho cô. Dạo gần đây một chút tiến triển nào cũng không có, cô cũng là không có mặt mũi nào để nói chuyện với bà.
Cầm điện thoại một lúc, Tống Dật Nhiên vẫn quyết định không gọi, đặt lại điện thoại xuống bàn trà, ngồi thêm được nữa giờ thì điện thoại của Tống Dật Nhiên ở dưới bàn rung lên,...
Tống Dật Nhiên: "Alo..." Cô để điện thoại trên bàn rung chưa lâu thì bắt máy, lúc này cô mới mơ mơ hồ hồ nhìn dãy số bên ngoài có chút quen thuộc, liền cảm thấy căng thẳng,
Là Lăng Dục Thần gọi đến, đây là lần thứ hai hắn dùng số điện thoại này gọi đến cho cô, trước đó một lần ở phòng sách, lần này là lần thứ hai.
Chỉ mới vài lần chẳng trách cô lại nhìn không ra đây là số điện thoại của ai. Mặc dù đã lưu lại tên người gọi nhưng vì dạo gần đây có vài số lạ cứ gọi vào máy của Tống Dật Nhiên cho nên cô cứ trong lòng không ngừng cảm thấy bất an lo lắng.
Lăng Dục Thần: "Em đang ở đâu?" Hắn nhỏ giọng nói qua thiết bị di động. Hắn một mặt nhìn màn hình máy chiếu trong phòng họp, mấy người xung quanh cũng chỉ chăm chú nhìn đến thứ mà bản thân cần nhìn, không dám nhìn loạn.
Hắn một bên ngồi nghe điện thoại, tay còn lại cầm bút viết xuống vài chữ, rồi ra hiệu cho nhân viên tiếp tục Thuyết trình .
Tống Dật Nhiên: "Ở nhà… nhà của anh." Không có anh, tôi còn có thể ra ngoài được sao?
Tống Dật Nhiên lúc ban đầu còn có ý định sẽ nói là cô đang ở nhà, nhưng căn nhà này vốn dĩ cũng không phải là của cô, cảm thấy câu nói kia vẫn còn chút thiếu sót liền chèn thêm vào cho đủ từ đủ ý.
Lăng Dục Thần: "Ừm,... em chuẩn bị một chút, chiều Mễ Giai Kỳ sẽ đến rước em." Mắt vừa nhìn đến bài thuyết trình của nhân viên nữ đang luyên thuyên nói ở trên kia, tai thì chăm chú nghe bài giảng của phu nhân hắn trong điện thoại.
Lại nhớ đến mấy hôm trước đó khi nhận được tin là sẽ dự buổi tiệc của Lăng Hàn Anh thì Lăng dục Thần đã có ý định là sẽ mang Tống Dật Nhiên theo cùng, một mặt là muốn nói với người cần biết là bản thân hắn đã có vợ, hoa đã có chủ người khác đừng phí thời gian mà chú ý đến hắn làm gì nữa, một mặt còn lại làm muốn để cho Tống Dật Nhiên biết từng người trong gia tộc của bọn họ, để sau này nếu có gặp nhau ở đâu đó sẽ dễ đối phó hơn.
Thêm nữa, tính cách của Tống Dật Nhiên thoạt nhìn thì có thể thấy là rất hòa đồng, nhưng phía sau thì hắn nhìn thấy không phải như vậy, cô quá nhút nhát không dám tiếp xúc với người lạ, vậy nên mang cô đi đến những nơi thế này vài lần cũng tốt.
Tống Dật Nhiên: "Đi đâu sao?” Cô không hiểu là Lăng Dục Thần đang muốn nói đến vấn đề gì hỏi lại. Lăng Dục Thần hắn lại muốn cô phải đi đâu sao?
Lăng Dục Thần: "Ừm… là sinh thần của họ hàng." Hắn suy nghĩ một lúc không biết là nên nói đến Lăng Hàn Anh thế nào thì mới đúng, sau đó lại nghĩ đến hai chữ "Họ hàng" này có chút hợp tình hợp lý.
Lăng Hàn Anh là em họ hàng của hắn, nhưng người em gái này đối với hắn chưa bao giờ là an yên phận, lúc nào cũng làm ra mấy chuyện khiến hắn phải đau đầu nghĩ xem làm thế nào mới có thể xử lý cô ta một cách thỏa đáng để không làm ảnh hưởng đến cha của cô ta, khối tài sản mà hắn vẫn còn muốn lấy lại biết di chuyển kia.
Tống Dật Nhiên: "Họ hàng của anh?...Vậy tôi có phải không nên đi không? Nơi đó đông người tôi sợ… chuyện của chúng ta." Cô nghe đến lại phải đến nơi đông người lại còn có thêm mấy chục Lăng Dục Thần như vậy lại cảm thấy căng thẳng tột độ,
Cô vừa sợ Lăng Dục Thần, lại vừa không muốn để bại lộ việc hắn với cô đã kết hôn ra ngoài. Lăng Dục thần hắn ghét nhất là việc này để bị người khác phát hiện, hiện tại thứ mà cô cần nhất chính là sự tính nhiệm an tâm từ Lăng Dục Thần, cô có cảm giác chỉ cần ngoan ngoãn với hắn thì có lẻ mọi việc liên quan đến cô với hắn sẽ thuận thuận lợi lợi mà trôi qua.
Cô không muốn nhìn thấy hắn trừng mắt với cô, càng không muốn hắn không vui, suy cho cùng chung quy Tống Dật Nhiên vẫn là rất sợ là bản thân khi đến nơi đông người sẽ không giữ được trạng thái tốt nhất, cứ như vậy mà để lộ danh phận mà bản thân muốn giấu.
Lăng Dục Thần: "Cũng không quá đông người đến đâu, chỉ là những người trong dòng họ, còn có đối tác của tôi bọn họ nhất định biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, em cứ yên tâm, không bại lộ được."
Lăng Dục Thần như cách một cái điện thoại chỉ cần nghe thấy giọng nói của Tống Dật Nhiên hắn cơ hồ còn có thể nhìn ra được cả gương mặt của Tống Dật Nhiên lúc này là đã phải căng thẳng đến mức độ nào, nhất định là cô đang rất sợ để người khác phát hiện, có phải là ở cạnh hắn lại chẳng mang lại cảm giác an toàn tới vậy không?
Tống Dật Nhiên: "Ừm… Vậy tôi cần chuẩn bị cái gì?" Cô lúc này mới hiểu ra được là trong lòng của Lăng Dục Thần hắn ban đầu đã có ý thức được mấy việc này xảy ra sẽ thế nào, trong lòng vốn đã suy tính, tính toán hết tất cả mọi thứ.
Lúc này Tống Dật Nhiên mới xem như tháo gỡ được nút thắt ở trong lòng, cô nhẹ nhàng thở hắt ra, an tâm mà không nghĩ đến nó nữa. Hóa ra là Lăng Dục Thần hắn cũng đang lo sợ việc giống như Tống Dật Nhiên cô đang nghĩ đến vậy. Rõ ràng cả cô và Lăng Dục Thần đều biết là cuộc hôn nhân này điểm xuất phát là ở đâu, chỉ là một cái hợp đồng nên chuyện gì cần nên giấu thì phải giấu đến cùng.
Suy cho cùng chung quy là một người như Tống Dật Nhiên cô đem gả cho Lăng Dục Thần nếu thật sự phải đồn đại ra ngoài thì bọn họ biết phải gọi cô là gì đây, Tống Dật Nhiên cô chẳng phải tiểu thư cành vàng lá ngọc như những người khác. Nghĩ đến đây Tống Dật nhiên lại cảm thấy có chút chua xót, vẫn là Lăng Dục Thần suy nghĩ chu toàn, cô phải nhanh chóng học hỏi ở hắn mới được.
Lăng Dục Thần: "Thợ trang điểm và trang phục sẽ đến trước, xong việc Mễ Giai Kỳ sẽ đến rước em, em không cần làm gì, chỉ ngồi đợi thôi." Hắn ở phía bên này, nhíu chặt mài vì bài thuyết trình ở phía trên đúng là không khỏi làm cho người khác không khỏi tức giận, nhưng hắn lại có thể vì cô gái ở bên kia điện thoại sợ nhất là giọng nói tức giận của hắn nên đã kìm nén.
Lăng Dục Thần lúc này ôn nhu đến độ làm người khác không khỏi chú ý đến biểu tình trên gương mặt hắn, lúc nói ra mấy câu nói này, mấy cô gái trong phòng họp lúc này bắt đầu bàn tán xôn xao hơn, nhưng không phải vì bài thuyết trình mà là vì danh tính của cô gái kia là ai?
Tống Dật Nhiên: "Anh không đi cùng sao? Tôi một mình..." Cô vì căng thẳng mà nghe thấy cũng có chút gấp gáp theo, thế nào lại nghe ra là Lăng Dục Thần muốn để cô một mình đi với Mễ Giai Kỳ lại hỏi thêm.
Lăng Dục Thần: "Tôi có việc bận ở công ty, không thể đến đón em được nên sẽ đến sau, tầm khoảng vài phút thôi." Hắn nghe khẩu âm của Tống Dật Nhiên không cần nhìn thấy chỉ cần nghe thôi cũng đủ biết là cô lúc này có bao nhiêu là gấp gáp.
Tống Dật Nhiên hiện tại mà hắn biết thật ra lại không giống với người trước đó mà hắn gặp ở cái hẻm kia, so với ánh mắt không lo âu của cô khi đó so với hiện tại lại không khỏi làm người khác lo lắng. Tống Dật Nhiên cô hiện tại rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì, lo sợ cái gì?
Tống Dật Nhiên: "Được..." Cô ngập ngừng nửa ngày rốt cuộc cũng có thể thông suốt là trả lời một chữ với Lăng Dục Thần.
Hóa ra đều là do tống Dật Nhiên cô đã suy nghĩ quá nhiều thứ rồi, Lăng Dục Thần thế nào lại có thể yên tâm để cho Tống Dật Nhiên cô ra ngoài một mình như thế được, hắn không phải còn đang lo lắng việc bị phát giác bản thân đã kết hôn hay sao, là do Tống Dật Nhiên cô nghĩ quá nhiều đầu óc cũng trở nên mơ hồ rồi.
Lăng Dục Thần: "Ừm..." Hắn không nói thêm, cuộc gọi lúc này có chút bất chợt nhưng chỉ là vì chuyện này mà mới gọi cho Tống Dật Nhiên cô mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.