Vì Em Mà Vạn Vật Sinh Sôi Nảy Nở
Chương 42: Trình Tiểu Cảnh
Tam Nương
15/10/2022
Trình Biên: "Lưu Gia? Cậu đến đây lúc nào vậy?" Anh nghe giọng nói của Lưu Vệ vang lên bên cạnh liền giật nảy mình quay đầu hỏi.
Tên Lưu Vệ này thân thủ vì thường xuyên dùng dao có chút nhẹ nhàng đi đứng bay nhảy cũng khó đoán được, nhưng Trình Biên hắn lại không nghĩ đến là Lưu Vệ có thể nhanh như vậy đã đi vào nơi này mà Trình Biên hắn không hề hay biết.
Lưu Vệ: "Từ lúc Trình Gia cậu nhắm mắt… hình như là chưa lâu nhỉ?" Anh nhìn thấy ánh mắt dò xét của Trình Biên liền trào phúng mà châm biếm hắn.
Trình Biên từ lúc đến đây đã làm việc không ngơi nghỉ, lúc nảy khi Lưu Vệ vừa bước vào thì hắn đã nhắm mắt lại, không nghe thấy tiếng động gì liền nghĩ có thể là vì mệt mỏi mà đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Lưu Vệ không có ý định làm phiền hắn vội vội vàng vàng tìm một chỗ để ngồi xuống, lấy bình rượu ở trên bàn muốn rót vào ly của mình. Rượu ở trên bàn còn chưa chạm đến, thì lúc này cánh cửa phòng lại lần nữa được mở ra, không ai khác chính là thân ảnh uyển chuyển, khí tức lạnh lùng của Susan bước vào.
Lưu Vệ cười cười lắc đầu, xem ra có người sắp bực bội mà lớn tiếng rồi, cũng không phải việc gì liền quan đến hắn, liền rót cho bản thân một ly rượu sau đó nhấm nháp vài miếng rồi khoanh tay ngồi ngả lưng vào sô pha xem kịch.
Trình Biên: "Trịnh Nhất thế nào rồi?" Anh hỏi lại hắn, lúc nảy nhìn thấy cánh tay đầy thương tích của Lưu Vệ hắn không tiện hỏi quá nhiều liền để Lưu Vệ đi vào phòng y tế cho Tiểu Dương chăm sóc, nhưng nhìn hắn của hiện tại khí tức không tệ, đoán chừng là mấy vết thương kia cũng không thành vấn đề gì mới nên tiếng hỏi.
Lưu vệ: "Tên đó quỷ kế đa đoan, mẹ nó! Nó nhanh đến nổi tôi còn tưởng cái khu huấn luyện này là của ông nội nó xây nên không bằng." Anh vừa nhớ lại tình cảnh khi đó vừa nhanh chóng cảm thán về hành động của Trịnh Nhất khi nảy.
Trình Biên: "Chặt! Vậy là để con mồi chạy thoát rồi?" Anh được dịp châm biếm Lưu Vệ liền không muốn bỏ qua nhếch miệng cười mỉa mai Lưu Vệ nói.
Lưu Vệ: "Thoát rồi!" Anh ta biết được tình cảnh trước mắt, người là do hắn để cho chạy thoát, châm biếm cũng được trào phúng cũng không sao, dù sau thì còn hơn là bị Lăng Dục Thần cho đi chạy hai vòng quanh khu này để chuộc lỗi.
Không thể trách Trình Biên thừa cơ hội mà châm biếm hắn, muốn trách chỉ nên trách Lưu Vệ hắn quá sơ xuất mới làm mất con mồi nguy hiểm này.
Trình Biên: "Lão nhân họ Trịnh kia rốt cuộc là gặp phải vị cao nhân nào lại có thể đào tạo con trai thành ra một tên nguy hiểm thế này nhỉ?" Anh vội vội vàng vàng cảm thán một câu, theo như sự hiểu biết của hắn về gã họ Trịnh này thì kỳ quái thế nào dạo gần đây lại nhìn không ra người bạn làm ăn cũ đó nữa.
Trước đây lão Trịnh làm việc rất cẩu thả, thường xuyên làm mất hàng của Lăng Dục Thần, khi đó Lăng Dục Thần tức giận nhưng vì hắn còn có mẹ già cùng đứa con trai mới lớn kia, nên đã rủ lòng thương, chỉ lấy đi một ngón tay của hắn.
Trịnh Thị khi đó suy sụp không ít, đứa con trai kia là Trịnh Nhất rất thương cha, nhìn thấy Lăng Dục Thần ném ngón tay của cha mình cho chó săn ăn mất thì căm phẫn muốn đối đầu với Lăng Dục Thần, nhưng đã qua vài lần đều là tốn công vô ít, mất tích một thời gian dài.
Tiếp theo đó dạo gần đây lại quay lại, lợi hại thì đúng là có chút lợi hại, nhưng suy cho cùng vẫn để cho người khác nhìn ra được mánh khóe của bản thân, muốn trách thì chỉ có thể trách gã họ Trịnh kia ngu ngốc, đi theo Lăng Dục Thần vài năm mà đến cả một chiêu thức nhỏ của hắn cũng không học nổi.
Susan: "Trịnh Thị dạo gần đây rất lạ, mấy năm qua tiến triển có chút tốt, là gặp thời hay là có nhân vật lớn nào đó chống lưng cho thì còn chưa biết được." Cô suy nghĩ một lúc thì ngồi vào ghế được đặt ở trước bàn của Trình Biên nói.
Cô là người làm việc thân cận với lão Trịnh trước khi lão ấy ra đi khỏi chỗ này, ngón tay kia cũng là do cô dùng cảm tình bao năm với Lăng Dục Thần mà xin cho lão, nhưng không ngờ, con chó năm đó vậy mà lại quay ngược lại cắn chủ của nó.
Tên Trịnh Nhất đó trước đó còn lấp ló ở gần khu đi lại của Susan cô, cô chỉ hận không thể quay lại thời gian trước đó, nếu có thể sẽ một dao giết chết hắn, như vậy cũng xem như tránh được hậu quả như bây giờ, trong câu chuyện này suy tính thế nào cũng không thiếu nổi cái tội đó của cô.
Lưu Vệ: "Cũng có lý… gã này thông thường làm ăn rất hấp tấp, nhưng dạo gần đây rất thận trọng, hơi khó nắm bắt." Anh ta tay chóng lên cầm day day suy nghĩ nói.
Người như Lưu Vệ lại chẳng thể đánh nổi với cái tên Trịnh Nhất kia có chút mất mặt, nhưng ngược lại hắn cũng muốn xem xem ai đã làm cho một tên nhóc con miệng còn hôi sữa đó lại có thể có sức lực của một con quái vật giết mãi không chết như vậy.
Trình Biên: "Thế này đi! Lưu Gia, tôi và cậu cùng nhau thu phục hắn thấy thế nào? Đảm bảo hiệu quả cũng không thua Lăng Dục Thần tay không giết giặc là bao nhiêu đâu." Anh hướng mắt về phía bên cạnh nơi mà Lưu Vệ đang ngồi chớp chớp mắt hai cái nói trào phúng một câu.
Lưu Vệ: "Hơ... Vậy thì tôi không dám chắc..." Anh cũng không nhịn hắn cười mỉa mai sau đó lại nói lại một câu khác châm biếm tính cách xem trọng bản thân của Trình biên.
Thực ra mà nói nếu tính cả Trình Biên cùng với Lưu Vệ ban nảy xác suất bắt được tên Trịnh Nhất kia quả thực là có chút cao, nhưng Trịnh Nhất quá đỗi tinh tường, chỉ cần một cái liếc mắt ra hiệu của Lưu Vệ hắn cũng nắm chắc trong lòng bàn tay, rất khó kết hợp.
Chỉ còn cách chờ đến khi chính tay của Lăng Dục Thần ra tay mới có thể nắm chắc được thắng. Tính kế dài lâu cùng với Lăng Dục Thần vẫn khả quan hơn là với Trình Biên chỉ giỏi cãi mồm này.
Trình Biên: "Lưu Gia, cậu lại uống rượu rồi?!!!" Anh không để ý đến ý tứ trong câu nói kia của Lưu Vệ hắn chỉ để ý đến bình rượu được rót ra chiếc ly thủy tinh kia có chút vơi đi liền phát giác sắp xảy ra chuyện hỏi Lưu Vệ.
Lăng Dục Thần ghét nhất người khác trước khi làm việc mà uống thứ nước có cồn này.
Đêm giao thừa của năm trước đó xảy ra cuộc thanh tẩy ở phía bắc, Lưu Vệ vì say mèm mà không kiểm soát được mà cứa dao vào tay của một lính tinh nhuệ, không chết được nhưng lại khiến cho hắn tàn tật một cánh tay.
Lăng Dục Thần khi đó tức giận liền muốn chặt luôn cánh tay của Lưu Vệ, khi đó nếu không phải do Trình Biên cùng với em gái của hắn cầu xin Lăng Dục Thần nương tay thì nói không chừng hiện tại Lưu vệ đã nhanh chóng biến thành Dương Quá lâu rồi.
Hiện tại lại chỉ còn vài giờ nữa lại phải thực hiện nhiệm vụ, con sâu rượu này lại muốn tìm đường chết cho bản thân, Trình Biên hắn cũng hết cách.
Trình Biên: "Chặt! Không phải Lưu Gia cảm thấy trận đòn năm trước đó còn nhẹ quá đâu nhỉ? Lăng Dục Thần chưa lấy đi cánh tay của cậu thì cậu vẫn còn chưa biết sợ à?"
Anh nhìn thấy nụ cười nhanh chóng dập tắt trên gương mặt của Lưu Vệ liền biết là hắn đã phát giác ra chuyện gì đó, nhanh chóng thừa thắng xông lên châm biếm thêm một câu, hệt như hài lòng với câu nói của bản thân, Trình Biên không khỏi cảm thấy vui sướng trong lòng.
Lưu Vệ: "Chặt! Tôi cũng đâu có biết là hôm nay hắn sẽ đến, dù sau ở đây cũng chỉ có bao nhiêu đây người tôi không nói, cậu không nói, Susan đại nhân không nói làm sao Lăng lão đại biết được." Anh gãi gãi đầu sau đó là nói lại một câu với Susan cùng với Trình Biên.
Hắn ta cũng đâu có phải là cố ý làm thế này, nếu là có thế thì nhất định là chán sống rồi mới làm trái ý của Lăng Dục Thần.
Trước đó ai lại không biết Lăng Dục Thần là người thế nào, Lão Trịnh đi theo làm việc với hắn cùng với Lưu Vệ cũng trạc thời gian với nhau, nếu nói hắn đi cùng với Lăng Dục Thần mười năm, thì gã Trịnh đó cũng đã theo năm sáu năm, nếu không phải là do lô hàng khi đó xảy ra vấn đề bị cảnh sát nhúng tay vào thì đã không phải như bây giờ.
Nhưng phải nói đến, người máu lạnh như Lăng Dục Thần nói chặt ngón tay là chặt, sau đó còn một cước đá ngón tay của Lão Trịnh cho tiểu cẩu màu đen ở trong khu huấn luyện tha đi mất, hiện tại bặt vô âm tính.
Thật ra mà nói khi đó chỉ cần ngón tay kia được kịp thời kiếm về thì gã họ Trịnh kia đã không mất một ngón tay như hiện tại, trọng điểm là chỉ cần làm trái ý của hắn thì cho dù là ai cũng không thể chạy thoát nổi.
Huống hồ chi là, Lăng Dục Thần ghét nhất là những người làm việc không chuyên nghiệp, cẩu thả, hắn mà biết Lưu Vệ lại lần nữa phạm phải một việc hai lần thì nhất định sẽ không đơn giản như năm đó phơi nắng phơi sương vài ngày mà là chỉ sợ mất đi cái mạng này cũng không có gì dám oán trách.
Trình Tiểu Cảnh: "Không ai nói vậy thì em nói!" Ở bên ngoài cửa có người đẩy cánh cửa mật bước vào bên trong, giọng nói thanh thoát của cô gái này hoàn toàn không hề giống với giọng nói của Susan hay Mễ Giai Kỳ, tuổi tác so với mấy cô gái kia cũng có chút không đồng bộ.
Tên Lưu Vệ này thân thủ vì thường xuyên dùng dao có chút nhẹ nhàng đi đứng bay nhảy cũng khó đoán được, nhưng Trình Biên hắn lại không nghĩ đến là Lưu Vệ có thể nhanh như vậy đã đi vào nơi này mà Trình Biên hắn không hề hay biết.
Lưu Vệ: "Từ lúc Trình Gia cậu nhắm mắt… hình như là chưa lâu nhỉ?" Anh nhìn thấy ánh mắt dò xét của Trình Biên liền trào phúng mà châm biếm hắn.
Trình Biên từ lúc đến đây đã làm việc không ngơi nghỉ, lúc nảy khi Lưu Vệ vừa bước vào thì hắn đã nhắm mắt lại, không nghe thấy tiếng động gì liền nghĩ có thể là vì mệt mỏi mà đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Lưu Vệ không có ý định làm phiền hắn vội vội vàng vàng tìm một chỗ để ngồi xuống, lấy bình rượu ở trên bàn muốn rót vào ly của mình. Rượu ở trên bàn còn chưa chạm đến, thì lúc này cánh cửa phòng lại lần nữa được mở ra, không ai khác chính là thân ảnh uyển chuyển, khí tức lạnh lùng của Susan bước vào.
Lưu Vệ cười cười lắc đầu, xem ra có người sắp bực bội mà lớn tiếng rồi, cũng không phải việc gì liền quan đến hắn, liền rót cho bản thân một ly rượu sau đó nhấm nháp vài miếng rồi khoanh tay ngồi ngả lưng vào sô pha xem kịch.
Trình Biên: "Trịnh Nhất thế nào rồi?" Anh hỏi lại hắn, lúc nảy nhìn thấy cánh tay đầy thương tích của Lưu Vệ hắn không tiện hỏi quá nhiều liền để Lưu Vệ đi vào phòng y tế cho Tiểu Dương chăm sóc, nhưng nhìn hắn của hiện tại khí tức không tệ, đoán chừng là mấy vết thương kia cũng không thành vấn đề gì mới nên tiếng hỏi.
Lưu vệ: "Tên đó quỷ kế đa đoan, mẹ nó! Nó nhanh đến nổi tôi còn tưởng cái khu huấn luyện này là của ông nội nó xây nên không bằng." Anh vừa nhớ lại tình cảnh khi đó vừa nhanh chóng cảm thán về hành động của Trịnh Nhất khi nảy.
Trình Biên: "Chặt! Vậy là để con mồi chạy thoát rồi?" Anh được dịp châm biếm Lưu Vệ liền không muốn bỏ qua nhếch miệng cười mỉa mai Lưu Vệ nói.
Lưu Vệ: "Thoát rồi!" Anh ta biết được tình cảnh trước mắt, người là do hắn để cho chạy thoát, châm biếm cũng được trào phúng cũng không sao, dù sau thì còn hơn là bị Lăng Dục Thần cho đi chạy hai vòng quanh khu này để chuộc lỗi.
Không thể trách Trình Biên thừa cơ hội mà châm biếm hắn, muốn trách chỉ nên trách Lưu Vệ hắn quá sơ xuất mới làm mất con mồi nguy hiểm này.
Trình Biên: "Lão nhân họ Trịnh kia rốt cuộc là gặp phải vị cao nhân nào lại có thể đào tạo con trai thành ra một tên nguy hiểm thế này nhỉ?" Anh vội vội vàng vàng cảm thán một câu, theo như sự hiểu biết của hắn về gã họ Trịnh này thì kỳ quái thế nào dạo gần đây lại nhìn không ra người bạn làm ăn cũ đó nữa.
Trước đây lão Trịnh làm việc rất cẩu thả, thường xuyên làm mất hàng của Lăng Dục Thần, khi đó Lăng Dục Thần tức giận nhưng vì hắn còn có mẹ già cùng đứa con trai mới lớn kia, nên đã rủ lòng thương, chỉ lấy đi một ngón tay của hắn.
Trịnh Thị khi đó suy sụp không ít, đứa con trai kia là Trịnh Nhất rất thương cha, nhìn thấy Lăng Dục Thần ném ngón tay của cha mình cho chó săn ăn mất thì căm phẫn muốn đối đầu với Lăng Dục Thần, nhưng đã qua vài lần đều là tốn công vô ít, mất tích một thời gian dài.
Tiếp theo đó dạo gần đây lại quay lại, lợi hại thì đúng là có chút lợi hại, nhưng suy cho cùng vẫn để cho người khác nhìn ra được mánh khóe của bản thân, muốn trách thì chỉ có thể trách gã họ Trịnh kia ngu ngốc, đi theo Lăng Dục Thần vài năm mà đến cả một chiêu thức nhỏ của hắn cũng không học nổi.
Susan: "Trịnh Thị dạo gần đây rất lạ, mấy năm qua tiến triển có chút tốt, là gặp thời hay là có nhân vật lớn nào đó chống lưng cho thì còn chưa biết được." Cô suy nghĩ một lúc thì ngồi vào ghế được đặt ở trước bàn của Trình Biên nói.
Cô là người làm việc thân cận với lão Trịnh trước khi lão ấy ra đi khỏi chỗ này, ngón tay kia cũng là do cô dùng cảm tình bao năm với Lăng Dục Thần mà xin cho lão, nhưng không ngờ, con chó năm đó vậy mà lại quay ngược lại cắn chủ của nó.
Tên Trịnh Nhất đó trước đó còn lấp ló ở gần khu đi lại của Susan cô, cô chỉ hận không thể quay lại thời gian trước đó, nếu có thể sẽ một dao giết chết hắn, như vậy cũng xem như tránh được hậu quả như bây giờ, trong câu chuyện này suy tính thế nào cũng không thiếu nổi cái tội đó của cô.
Lưu Vệ: "Cũng có lý… gã này thông thường làm ăn rất hấp tấp, nhưng dạo gần đây rất thận trọng, hơi khó nắm bắt." Anh ta tay chóng lên cầm day day suy nghĩ nói.
Người như Lưu Vệ lại chẳng thể đánh nổi với cái tên Trịnh Nhất kia có chút mất mặt, nhưng ngược lại hắn cũng muốn xem xem ai đã làm cho một tên nhóc con miệng còn hôi sữa đó lại có thể có sức lực của một con quái vật giết mãi không chết như vậy.
Trình Biên: "Thế này đi! Lưu Gia, tôi và cậu cùng nhau thu phục hắn thấy thế nào? Đảm bảo hiệu quả cũng không thua Lăng Dục Thần tay không giết giặc là bao nhiêu đâu." Anh hướng mắt về phía bên cạnh nơi mà Lưu Vệ đang ngồi chớp chớp mắt hai cái nói trào phúng một câu.
Lưu Vệ: "Hơ... Vậy thì tôi không dám chắc..." Anh cũng không nhịn hắn cười mỉa mai sau đó lại nói lại một câu khác châm biếm tính cách xem trọng bản thân của Trình biên.
Thực ra mà nói nếu tính cả Trình Biên cùng với Lưu Vệ ban nảy xác suất bắt được tên Trịnh Nhất kia quả thực là có chút cao, nhưng Trịnh Nhất quá đỗi tinh tường, chỉ cần một cái liếc mắt ra hiệu của Lưu Vệ hắn cũng nắm chắc trong lòng bàn tay, rất khó kết hợp.
Chỉ còn cách chờ đến khi chính tay của Lăng Dục Thần ra tay mới có thể nắm chắc được thắng. Tính kế dài lâu cùng với Lăng Dục Thần vẫn khả quan hơn là với Trình Biên chỉ giỏi cãi mồm này.
Trình Biên: "Lưu Gia, cậu lại uống rượu rồi?!!!" Anh không để ý đến ý tứ trong câu nói kia của Lưu Vệ hắn chỉ để ý đến bình rượu được rót ra chiếc ly thủy tinh kia có chút vơi đi liền phát giác sắp xảy ra chuyện hỏi Lưu Vệ.
Lăng Dục Thần ghét nhất người khác trước khi làm việc mà uống thứ nước có cồn này.
Đêm giao thừa của năm trước đó xảy ra cuộc thanh tẩy ở phía bắc, Lưu Vệ vì say mèm mà không kiểm soát được mà cứa dao vào tay của một lính tinh nhuệ, không chết được nhưng lại khiến cho hắn tàn tật một cánh tay.
Lăng Dục Thần khi đó tức giận liền muốn chặt luôn cánh tay của Lưu Vệ, khi đó nếu không phải do Trình Biên cùng với em gái của hắn cầu xin Lăng Dục Thần nương tay thì nói không chừng hiện tại Lưu vệ đã nhanh chóng biến thành Dương Quá lâu rồi.
Hiện tại lại chỉ còn vài giờ nữa lại phải thực hiện nhiệm vụ, con sâu rượu này lại muốn tìm đường chết cho bản thân, Trình Biên hắn cũng hết cách.
Trình Biên: "Chặt! Không phải Lưu Gia cảm thấy trận đòn năm trước đó còn nhẹ quá đâu nhỉ? Lăng Dục Thần chưa lấy đi cánh tay của cậu thì cậu vẫn còn chưa biết sợ à?"
Anh nhìn thấy nụ cười nhanh chóng dập tắt trên gương mặt của Lưu Vệ liền biết là hắn đã phát giác ra chuyện gì đó, nhanh chóng thừa thắng xông lên châm biếm thêm một câu, hệt như hài lòng với câu nói của bản thân, Trình Biên không khỏi cảm thấy vui sướng trong lòng.
Lưu Vệ: "Chặt! Tôi cũng đâu có biết là hôm nay hắn sẽ đến, dù sau ở đây cũng chỉ có bao nhiêu đây người tôi không nói, cậu không nói, Susan đại nhân không nói làm sao Lăng lão đại biết được." Anh gãi gãi đầu sau đó là nói lại một câu với Susan cùng với Trình Biên.
Hắn ta cũng đâu có phải là cố ý làm thế này, nếu là có thế thì nhất định là chán sống rồi mới làm trái ý của Lăng Dục Thần.
Trước đó ai lại không biết Lăng Dục Thần là người thế nào, Lão Trịnh đi theo làm việc với hắn cùng với Lưu Vệ cũng trạc thời gian với nhau, nếu nói hắn đi cùng với Lăng Dục Thần mười năm, thì gã Trịnh đó cũng đã theo năm sáu năm, nếu không phải là do lô hàng khi đó xảy ra vấn đề bị cảnh sát nhúng tay vào thì đã không phải như bây giờ.
Nhưng phải nói đến, người máu lạnh như Lăng Dục Thần nói chặt ngón tay là chặt, sau đó còn một cước đá ngón tay của Lão Trịnh cho tiểu cẩu màu đen ở trong khu huấn luyện tha đi mất, hiện tại bặt vô âm tính.
Thật ra mà nói khi đó chỉ cần ngón tay kia được kịp thời kiếm về thì gã họ Trịnh kia đã không mất một ngón tay như hiện tại, trọng điểm là chỉ cần làm trái ý của hắn thì cho dù là ai cũng không thể chạy thoát nổi.
Huống hồ chi là, Lăng Dục Thần ghét nhất là những người làm việc không chuyên nghiệp, cẩu thả, hắn mà biết Lưu Vệ lại lần nữa phạm phải một việc hai lần thì nhất định sẽ không đơn giản như năm đó phơi nắng phơi sương vài ngày mà là chỉ sợ mất đi cái mạng này cũng không có gì dám oán trách.
Trình Tiểu Cảnh: "Không ai nói vậy thì em nói!" Ở bên ngoài cửa có người đẩy cánh cửa mật bước vào bên trong, giọng nói thanh thoát của cô gái này hoàn toàn không hề giống với giọng nói của Susan hay Mễ Giai Kỳ, tuổi tác so với mấy cô gái kia cũng có chút không đồng bộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.