Chương 4: Thất vọng
Đinh Mặc
25/06/2014
Hôm đó là lần đầu tiên Miểu Miểu tự chấp hành nhiệm vụ. Gần đây khu nghèo khó ở biên giới phía nam, có một con thú rất lợi hại đang ẩn nấp. Quân lính loài người ra lệnh truy nã, Minh Ngũ tiếp nhận rồi để Miểu Miểu một mình đi làm.
Miểu Miểu mặc dù rất hăng hái và tự tin, nhưng cô cũng tự biết lượng sức. Trước đó những con bán thú cô bắt, cấp độ cao nhất đều không quá cấp B, so với cấp S lần này thì thấp hơn hai bật. Cô cũng hơi lo lắng.
Chỉ là cô không biết, trong lòng của một người từng trải qua huấn luyện có quy củ như Minh Ngũ, trận chiến sinh tử này là cửa ải mà mỗi một cao thủ giỏi nhất đều phải trải qua. Hơn 60% lính đánh thuê và sát thủ, đều chết ở ải này.
Cho nên tối nay, cô khó lòng thoát khỏi cái chết.
Sau cuộc rượt đuổi tập kích trong con hẻm hết ba giờ liền, thắng thua giữa cô và con bán thú hung tợn đó đã được định đoạt.
Trên người bán thú có năm khẩu súng đã không thể nã đạn được; còn cô mặc dù có trang bị bảo vệ cao cấp, chỉ bị thương nhẹ, nhưng cả người đã bị tên bán thú dẫm dưới chân.
Vũ khí duy nhất nằm trên tay con thú. Nó cầm súng, nhắm thẳng vào huyệt thái dương của cô.
Đầu óc cô trống rỗng, cô không ngờ bản thân sắp chết! Bởi vì đây là nhiệm vụ Minh Ngũ sắp xếp cho cô, làm sao anh nỡ để cô chết đi?
Dưới ánh trăng nhợt nhạt, đầu óc của cô cũng trở nên hỗn độn.
Cô sắp chết rồi. Cuộc sống của thế kỷ 21, và cả cuộc sống sặc mùi máu tanh hơn nửa năm qua ở đây xẹt ngang qua trong đầu, sau đó lại là một mảng trắng xóa. Vào thời khắc con thú bóp cò súng, trong đầu cô lập tức vẽ lên một hình ảnh, lại là chàng thiếu niên gầy gò mặc áo đen, cả người toàn máu, hai mắt nhắm chặt mà ôm lấy cô, nằm trên sàn nhà lạnh lẽo nhà anh, từ đó, kéo cô vào cuộc sống của anh.
Nước mắt của Miểu Miểu giàn giụa khắp mặt.
Cô sợ chết, nhưng thì ra... Cô càng không nỡ rời xa anh!
Tên nhóc cô tịch lại lạnh nhạt đó, nếu như cô chết, anh sẽ tìm mục tiêu trong đời của mình như thế nào, còn có người nào chăm sóc anh không?
"Đùng..." một tiếng. Gương mặt của tên bán thú xẹt qua biểu cảm không thể tin được, không có đạn! Không ngờ lại không có đạn!
Biến cố này khiến cho Miểu Miểu vốn đang chờ chết bỗng hồi sinh lại! Cô không biết lấy đâu ra sức lực, đột nhiên bật dậy, đấm một đấm làm con thú kia ngã xuống đất!
Rạng sáng, Miểu Miểu đem đầu thú giao cho quân đội, cô bỗng thông suốt nhiều điều. Cô nghĩ bản thân có lẽ phù hợp làm việc này. Vả lại sau khi trải qua khoảnh khắc sinh tử, cô cảm thấy mình sẽ không còn sợ hãi bất kỳ đối thủ nào mạnh hơn nhiều nữa. Bởi vì cô không còn sợ chết.
Khoảnh khắc cô mở cửa nhà, tâm tình có chút phức tạp. Minh Ngũ sắp xếp làm cô rơi vào nguy hiểm, nhưng đó là sắp xếp của anh, cũng làm cho cô hoàn toàn lột xác.
Không đúng, những điều này đều không quan trọng, quan trọng là cô muốn gặp anh. Tuy rằng anh lạnh nhạt vô tình, không có hứng thú, quan hệ với loài người lại càng ảm đạm, nhưng thì ra trong tim anh sớm đã có cô. Dựa dẫm cũng được, tin tưởng cũng được, từ nay về sau, cô chỉ muốn cùng anh mãi mãi bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa.
Ánh đèn màu băng xanh nhàn nhạt của phòng khách, anh ngồi trên ghế sofa, mắt nhìn chăm chăm xem tin tức trên màn hình tinh thể lỏng cực lớn đang trôi nổi. Khi cô vừa bước vào nhà, anh liền đứng dậy, sắc mặt hiện lên dưới ánh đèn có chút mông lung.
"Khí vận không tồi. Nhưng trước lúc hắn ta nã đạn, em nên lập tức tấn công." Thanh âm của anh vẫn ảm đạm không chút tình cảm, vẫn như mỗi lần sau khi chiến đấu, anh chỉ bảo cô như vậy: "Nhưng mà thắng được hắn ta, cũng xem là..."
"Anh ở đó?" Cô bỗng thất thố mà cắt lời anh, giọng nói như khó lòng tin được.
Anh ngẩn ra, rồi gật đầu.
"Vậy anh có biết trong súng của hắn không có đạn?"
"Không, tôi không biết."
Toàn thân Miểu Miểu giống như bị niệm thần chú, cứng đờ hết vài giây, rồi lùi lại hai bước, khẽ cúi đầu. Cô bỗng đem nào là súng, nào là đèn pha, tất cả ném hết xuống đất, không thèm quan tâm đến Minh Ngũ, xoay người liền trở về phòng, "Pang" một tiếng. Cửa phòng đóng lại.
Bầu trời đêm thế kỷ 23, mặt trăng rất cao rất sáng. Ngoài cửa sổ, bóng dáng của đủ loại tàu bay xẹt qua. Sau cùng biến mất trong màn đêm đặc quánh, không để lại bất kỳ dấu tích.
Miểu Miểu nằm trên giường, mơ hồ nghĩ: Thời đại kỹ thuật phát triển này, có bao nhiêu sinh mạng tồn tại. Loài người kiêu ngạo, người máy hiền lành, bán thú tàn bạo, bọn họ đều sinh tồn một cách khó khăn. Còn cô Từ Miểu Miểu, cô gái xui xẻo rơi vào không gian này, cô gái mà đến ngày hôm nay cuối cùng cũng có thể bảo vệ mình, thì ra cũng không khác gì những chủng tộc kia. Cô cũng chỉ cô đơn một mình.
Bởi vì anh cũng ở đó, lại không ra tay... Mà đứng đó nhìn cô chết đi.
Hiểu rõ được sự thật này, tất cả sự nhiệt tình nảy nở và trào dâng của cô bị dập tắt toàn bộ. Cô chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ khó chịu như vậy. Cô vẫn tưởng rằng Minh Ngũ rất quan tâm cô; mặc dù anh đối với mọi người đều lạnh nhạt, nhưng lại dịu dàng với cô; cô tưởng rằng có thể cùng anh phiêu bạt chân trời.
Nhưng thì ra, anh nhìn cô chết, lại không có phản ứng gì.
Trong tim anh thì ra vốn dĩ không hề có cô.
Miểu Miểu mặc dù rất hăng hái và tự tin, nhưng cô cũng tự biết lượng sức. Trước đó những con bán thú cô bắt, cấp độ cao nhất đều không quá cấp B, so với cấp S lần này thì thấp hơn hai bật. Cô cũng hơi lo lắng.
Chỉ là cô không biết, trong lòng của một người từng trải qua huấn luyện có quy củ như Minh Ngũ, trận chiến sinh tử này là cửa ải mà mỗi một cao thủ giỏi nhất đều phải trải qua. Hơn 60% lính đánh thuê và sát thủ, đều chết ở ải này.
Cho nên tối nay, cô khó lòng thoát khỏi cái chết.
Sau cuộc rượt đuổi tập kích trong con hẻm hết ba giờ liền, thắng thua giữa cô và con bán thú hung tợn đó đã được định đoạt.
Trên người bán thú có năm khẩu súng đã không thể nã đạn được; còn cô mặc dù có trang bị bảo vệ cao cấp, chỉ bị thương nhẹ, nhưng cả người đã bị tên bán thú dẫm dưới chân.
Vũ khí duy nhất nằm trên tay con thú. Nó cầm súng, nhắm thẳng vào huyệt thái dương của cô.
Đầu óc cô trống rỗng, cô không ngờ bản thân sắp chết! Bởi vì đây là nhiệm vụ Minh Ngũ sắp xếp cho cô, làm sao anh nỡ để cô chết đi?
Dưới ánh trăng nhợt nhạt, đầu óc của cô cũng trở nên hỗn độn.
Cô sắp chết rồi. Cuộc sống của thế kỷ 21, và cả cuộc sống sặc mùi máu tanh hơn nửa năm qua ở đây xẹt ngang qua trong đầu, sau đó lại là một mảng trắng xóa. Vào thời khắc con thú bóp cò súng, trong đầu cô lập tức vẽ lên một hình ảnh, lại là chàng thiếu niên gầy gò mặc áo đen, cả người toàn máu, hai mắt nhắm chặt mà ôm lấy cô, nằm trên sàn nhà lạnh lẽo nhà anh, từ đó, kéo cô vào cuộc sống của anh.
Nước mắt của Miểu Miểu giàn giụa khắp mặt.
Cô sợ chết, nhưng thì ra... Cô càng không nỡ rời xa anh!
Tên nhóc cô tịch lại lạnh nhạt đó, nếu như cô chết, anh sẽ tìm mục tiêu trong đời của mình như thế nào, còn có người nào chăm sóc anh không?
"Đùng..." một tiếng. Gương mặt của tên bán thú xẹt qua biểu cảm không thể tin được, không có đạn! Không ngờ lại không có đạn!
Biến cố này khiến cho Miểu Miểu vốn đang chờ chết bỗng hồi sinh lại! Cô không biết lấy đâu ra sức lực, đột nhiên bật dậy, đấm một đấm làm con thú kia ngã xuống đất!
Rạng sáng, Miểu Miểu đem đầu thú giao cho quân đội, cô bỗng thông suốt nhiều điều. Cô nghĩ bản thân có lẽ phù hợp làm việc này. Vả lại sau khi trải qua khoảnh khắc sinh tử, cô cảm thấy mình sẽ không còn sợ hãi bất kỳ đối thủ nào mạnh hơn nhiều nữa. Bởi vì cô không còn sợ chết.
Khoảnh khắc cô mở cửa nhà, tâm tình có chút phức tạp. Minh Ngũ sắp xếp làm cô rơi vào nguy hiểm, nhưng đó là sắp xếp của anh, cũng làm cho cô hoàn toàn lột xác.
Không đúng, những điều này đều không quan trọng, quan trọng là cô muốn gặp anh. Tuy rằng anh lạnh nhạt vô tình, không có hứng thú, quan hệ với loài người lại càng ảm đạm, nhưng thì ra trong tim anh sớm đã có cô. Dựa dẫm cũng được, tin tưởng cũng được, từ nay về sau, cô chỉ muốn cùng anh mãi mãi bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa.
Ánh đèn màu băng xanh nhàn nhạt của phòng khách, anh ngồi trên ghế sofa, mắt nhìn chăm chăm xem tin tức trên màn hình tinh thể lỏng cực lớn đang trôi nổi. Khi cô vừa bước vào nhà, anh liền đứng dậy, sắc mặt hiện lên dưới ánh đèn có chút mông lung.
"Khí vận không tồi. Nhưng trước lúc hắn ta nã đạn, em nên lập tức tấn công." Thanh âm của anh vẫn ảm đạm không chút tình cảm, vẫn như mỗi lần sau khi chiến đấu, anh chỉ bảo cô như vậy: "Nhưng mà thắng được hắn ta, cũng xem là..."
"Anh ở đó?" Cô bỗng thất thố mà cắt lời anh, giọng nói như khó lòng tin được.
Anh ngẩn ra, rồi gật đầu.
"Vậy anh có biết trong súng của hắn không có đạn?"
"Không, tôi không biết."
Toàn thân Miểu Miểu giống như bị niệm thần chú, cứng đờ hết vài giây, rồi lùi lại hai bước, khẽ cúi đầu. Cô bỗng đem nào là súng, nào là đèn pha, tất cả ném hết xuống đất, không thèm quan tâm đến Minh Ngũ, xoay người liền trở về phòng, "Pang" một tiếng. Cửa phòng đóng lại.
Bầu trời đêm thế kỷ 23, mặt trăng rất cao rất sáng. Ngoài cửa sổ, bóng dáng của đủ loại tàu bay xẹt qua. Sau cùng biến mất trong màn đêm đặc quánh, không để lại bất kỳ dấu tích.
Miểu Miểu nằm trên giường, mơ hồ nghĩ: Thời đại kỹ thuật phát triển này, có bao nhiêu sinh mạng tồn tại. Loài người kiêu ngạo, người máy hiền lành, bán thú tàn bạo, bọn họ đều sinh tồn một cách khó khăn. Còn cô Từ Miểu Miểu, cô gái xui xẻo rơi vào không gian này, cô gái mà đến ngày hôm nay cuối cùng cũng có thể bảo vệ mình, thì ra cũng không khác gì những chủng tộc kia. Cô cũng chỉ cô đơn một mình.
Bởi vì anh cũng ở đó, lại không ra tay... Mà đứng đó nhìn cô chết đi.
Hiểu rõ được sự thật này, tất cả sự nhiệt tình nảy nở và trào dâng của cô bị dập tắt toàn bộ. Cô chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ khó chịu như vậy. Cô vẫn tưởng rằng Minh Ngũ rất quan tâm cô; mặc dù anh đối với mọi người đều lạnh nhạt, nhưng lại dịu dàng với cô; cô tưởng rằng có thể cùng anh phiêu bạt chân trời.
Nhưng thì ra, anh nhìn cô chết, lại không có phản ứng gì.
Trong tim anh thì ra vốn dĩ không hề có cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.