Chương 27
Debbie Macomber
19/04/2016
“Thứ Bảy này em sẽ tới vịnh Cedar thăm con trai”, Faith nói với Troy tối thứ Năm. Mấy tuần nay anh chưa được gặp chị mặc dù hầu như tối nào họ cũng nói chuyện qua diện thoại với nhau. Faith đã đưa nhà mình vào danh sách bán ở Nam Seattle và một vài người đã tới xem. Chưa ai trả giá, nhưng anh biết sớm muộn cũng có người mua.
Anh cảm thấy vừa hứng khởi vừa hơi lo sợ khi Faith chuyển tới vịnh Cedar.
Anh vẫn chưa nói với con gái mình về mối quan hệ này. Anh vẫn cảm thấy có lỗi sau khi Megan bị sảy thai và vì thế không mấy hứng thú với chuyện gặp Faith. Về lý mà nói, anh hiểu rằng việc anh ở bên chị không liên quan gì tới việc bị mất đứa cháu. Nhưng anh vẫn không thể quên rằng lúc con gái cần mình thì anh lại không có mặt.
“Em... em đang hy vọng”, Faith tiếp tục, “rằng có thể gặp anh khi em vào thị trấn”.
Troy không muốn làm chị thất vọng, nhưng anh cũng không muốn Megan phát hiện ra mối quan hệ này sau những gì mới xảy ra. “Anh bận việc ở văn phòng”.
“Kể cả cuối tuần sao?”.
Anh nên thẳng thắng với Faith, cô ấy đáng được biết và anh tự trách mình vì đã yếu đuối đến vậy.
“Con gái anh không thích anh gặp ai hết phải không?”. Faith hỏi thẳng.
Troy cảm thấy nhẹ cả người ít nhất thì giờ sự thật cũng đã được phơi bày, mặc dù đáng ra anh phải là người nói trước. “Anh không biết khi nào thì nó mới chấp nhận nữa”, anh khẽ nói.
“Sao anh không nói với em?”.
“Anh xin lỗi. Đáng ra anh nên nói”.
Anh thở dài. “Anh sợ rằng nếu anh nói cho em cảm giác của Megan, em sẽ bảo anh rằng chúng ta đừng nói chuyện với nhau nữa”. Troy không nghĩ anh có thể chịu được với việc này. Những cuộc nói chuyện là niềm vui trong ngày của anh. Anh luôn nôn nóng chờ để về nhà, bởi vì khi đó anh lại được nói chuyện với Faith. Họ có thể thao thao bất tuyệt mọi chuyện trên đời trừ chuyện con gái anh.
“Em nhớ những lần nói chuyện với anh, Troy”.
“Em sẽ nhớ chứ?”. Ngay lập tức câu nói của chị lại khiến anh tràn đầy hy vọng. “Nhưng thật không công bằng nếu để em chờ đợi như thế này. Thậm chí anh khôn thế hứa hẹn rằng điều gì sẽ làm Megan thay đổi”.
“Troy, không sao đâu. Đừng lo. Rồi mọi việc sẽ ổn thôi”.
Chị có vẻ rất tự tin...
“Anh sẽ gặp em vào thứ bảy”, Troy quyết định. Mặc dù anh rất yêu con gái mình và rất buồn khi con bé bị sảy thai, nhưng anh còn cuộc sống riêng của mình.
Thực ra, anh biết mình khó có thể tránh xa nhà Scottie Beckwith khi biết Faith ở trong thị trấn. Giờ đây anh tự cho phép mình được gặp chị, không còn cảm giác tội lỗi nữa, thay vào đó là cảm giác mong chờ. Chỉ vài ngày nữa anh sẽ được ở bên chị.
“Em đan cho anh một thứ”, chị bảo. “Thứ bảy này em sẽ mang cho anh”.
“Em đan gì vậy?”. Việc chị đan thứ gì đó cho anh làm anh cảm thấy hạnh phúc và trong lòng ấm áp hẳn lên.
“Tất”, chị thì thầm.
“Hai chiếc chứ?”.
Faith cười khúc khích. “Vâng, ngốc ạ”.
“Chân anh to lắm đấy”.
“Em nhớ mà”, chị nói với giọng có vẻ mỉa mai khiến anh bật cười. “Những lần khiêu vũ hồi trung học. Đôi giày của em bị giẫm đến tội nghiệp”.
Câu nói đó khiến anh nhớ lại buổi dạ hội tối thứ sáu ở trường trung học vịnh Cedar và những bài hát mà họ yêu thích.
“Em sẽ đưa con trai và gia đình nó đi ăn tối”, Faith lại nói. “Anh có muốn tham gia không?”.
Anh cân nhắc và quyết định từ chối. Một mặt vì anh chỉ muốn gặp riêng Faith, mặt khác anh không muốn phô trương. Megan sẽ phát hiện ra. Anh muốn chính mình là người nói với con bé chứ không phải để con bé nghe những lời đồn thổi từ một kẻ lắm điều nào đó.
“Anh không nên thì hơn. Anh sẽ đón em ở nhà con trai em lúc tám giờ? Như thế được không?”. Anh đã nghĩ đến một nơi để đưa chị tới... nhưng anh muốn dành đến tối thứ bảy để làm chị ngạc nhiên.
“Cũng được. Chúng mình sẽ đi đâu?”, chị hỏi.
“Rồi em sẽ biết”.
Tâm trạng của anh thật dễ chịu khi anh đặt điện thoại xuống. Rồi như có một sự thôi thúc nào đó, anh cầm chìa khóa xe và hướng ra phía cửa.
Anh lái xe tới nghĩa trang. Anh mới chỉ ở đó một lần từ hồi đám tang của Sandy, nhưng như thế, không có nghĩa là anh không nghĩ tới chị. Ngày nào anh cũng nhớ tới vợ mình. Sau nhiều năm chung sống, Sandy đã trở thành một phần máu thịt trong anh. Và lúc nào cũng sẽ là như thế. Troy ước gì anh có thể nói ra điều đó với con gái mình. Nhưng làm thế nào để Megan hiểu rằng mối quan hệ của anh với Faith hay với bất kỳ một người phụ nữ khác sẽ không hề làm phai mờ tình yêu của anh với Sandy? Anh không chắc con bé sẽ chấp nhận những lời anh nói. Cũng không chắc con bé có muốn chấp nhận hay không.
Anh đỗ xe và bước trên những đám cỏ xanh ấm ướt tới bên mộ. Bó hoa cẩm chướng hồng trên đó khiến anh biết rằng Megan mới ghé qua. Con bé thường xuyên tới thăm mộ mẹ, có khi phải tới hai hoặc ba lần một tuần. Anh nhìn rất lâu xuống tấm bia. Anh định nói chuyện với Sandy và kể cho chị nghe về Faith.
Nhưng vợ anh không có ở đó. Đó không phải là Sandy thật sự, không phải là người như chị đã từng sống, không phải là người phụ nữ mà anh từng yêu. Cũng giống như Megan, anh tin rằng chị đã lên thiên đàng, chị đã được giải thoát khỏi ốm đau bệnh tật. Anh không thể hình dung vợ mình có thể ở nơi nào khác nữa.
Khi nghĩ tới điều đó, Troy nhận ra rằng anh thực sự không có gì để kể cho vợ mình nghe ngoài việc anh đã hôn một người phụ nữ khác. Điều khiển anh ngạc nhiên là cảm giác ở bên Faith thật dễ chịu. Tự đáy lòng mình, anh tin rằng Sandy sẽ cho phép anh. Có thể Megan sẽ mất một thời gian mới chấp nhận được chuyện này, nhưng anh không nghĩ rằng Sandy sẽ phản đối. Hơn thế nữa, anh biết chị sẽ khuyến khích anh hãy nắm bắt lấy bất kỳ cơ hội nào. Tấm bia mộ bóng loáng và mới cứng. Anh cúi xuống vuốt ve dòng chữ khắc trên đó. Sandy Marie Davis. 1949-2007. Dòng chữ đó nói quá ít về người phụ nữ mà anh từng yêu thương tha thiết. Ngần ấy năm trời, chị chẳng hề cãi vã hay trách cứ gì anh.
Chị cũng chẳng hề phàn nàn hay than thân trách phận. Anh đã cưới một người phụ nữ đặc biệt và Troy không bao giờ quên điều đó, dù là khi Sandy còn sống hay là ngay tại thời điểm này.
Troy đặt tay lên môi và chạm vào tấm bia, rồi anh chầm chậm bước trở lại xe. Vẫn chưa muốn trở về ngôi nhà trống vắng, anh quyết định đến thăm vợ chồng cô con gái.
Megan ào vào vòng tay anh lúc ra mở cửa. “Ôi, bố, thật tuyệt vời được gặp bố”. Trông con bé khá hơn nhiều so với vài tuần trước đây, anh nghĩ trong lúc ôm con.
“Con không thể nhớ lần cuối cùng bố ghé qua là khi nào”. Anh cảm thấy giọng con bé đầy vẻ trách móc.
Troy hiểu điều gì khiến anh ngại. Cảm giác có lỗi. Anh thấy có lỗi vì đã không ở bên con gái trong lúc con bé đau đớn nhất. Con gái anh cũng hiểu khách như Sandy vậy.
Con bé đẩy ngay anh vào căn phòng chung của gia đình và đưa cho anh một cốc cà phê với kem và đường theo đúng cách anh thích. Megan đang chuẩn bị ăn tráng miệng và cô cắt ngay cho anh một lát bánh khiến anh không kịp phản đối.
“Cuối tuần này con và Craig sẽ ra biển”, Megan vừa nói vừa mang ra hai đĩa đựng đồ tráng miệng cho cô và cho chồng.
Craig cảm ơn vợ và Megan ngồi xuống cạnh chồng. “Con nghĩ hai chúng con có thể tận dụng kỳ nghỉ cuối tuần để đi xa”, con rể anh giải thích. “Vì thế con đã đặt một nơi ở bãi biển Cannon”.
“Ý tưởng tuyệt vời”. Troy hào hứng quá mức cần thiết. Anh nghĩ như thế không chỉ tốt cho Megan, mà còn cho anh, nếu con gái đi vắng, anh sẽ được tự do bên Faith. Được, tốt, vậy là anh đã có thể có chương trình riêng của mình.
Anh không muốn Megan bị tổn thương, nhưng anh cũng muốn gặp Faith. Bởi vậy lúc này, anh cảm thấy như vừa được ban lệnh ân xá.
Trước khi về, Troy lấy tên khách sạn nơi Megan và Craig sẽ ở. Ngay khi về đến nhà, anh sẽ đặt rượu vang cho phòng của chúng. Con gái anh cần một cuối tuần lãng mạn - và anh cũng vậy.
Tối thứ bảy, Troy mặc quần áo từ năm giờ. Anh cạo râu, chải đầu rồi xem đồng hồ, rồi anh cứ đi đi lại lại bật tivi liên tục để giết thời gian. Đúng tám giờ anh đỗ xe bên ngoài nhà Scottie Beckwith trên một con phố gần đường Rosewood. Anh vừa ra khỏi xe thì Faith mở cửa và bước ra ngoài đón anh. Con trai chị, Scottie cũng đang ở đó và hai người nói chuyện với nhau một lát. Troy nhận ra anh đã gặp Scottie ở đâu đó trong thị trấn này rồi, nhưng khi ấy anh không biết cậu chính là con trai của Faith.
Sau khi giới thiệu, Faith chạy vào lấy túi, để Troy nói vài câu với con trai mình. Troy không cảm thấy Scottie tỏ vẻ không thích hay không đồng ý anh, điều này khác rất nhiều so với thái độ Megan.
Anh và Faith cùng bước ra xe vài phút sau đó. Chị mặc một chiếc váy dài tay màu xanh và choàng trên vai một chiếc khăn. Vẻ đẹp của chị khiến anh sững sờ.
“Trông em...”. Anh ngập ngừng để tìm từ cho đúng.
“Tuyệt lắm”, anh kết luận. Mỗi khi ở bên Faith, anh lại nhắc nhở mình rằng anh là một người đàn ông có trách nhiệm và đáng tin cậy.
“Anh cũng vậy”, chị khẽ cười. “Ồ, em mang cho anh đây”.
“Anh sẽ đi hằng ngày”. Chúng sẽ khiến anh nhớ tới chị, mặc dù chẳng cần phải nhắc, anh cũng vẫn nhớ.
Anh mở cửa xe cho Faith giống như hồi còn học - theo đúng cách anh vẫn làm với Sandy. Bố anh đã tạo cho anh nhũng phong cách đó từ khi anh còn nhỏ và chúng đã theo anh suốt ngần ấy năm của cuộc đời.
Faith hỏi anh. “Anh đã sẵn sàng để nói cho em biết rằng chúng mình đi đâu chưa?”.
“Em sẽ biết ngay thôi mà”.
“Được rồi”, chị mỉm cười với anh.
Troy giữ chặt tay lái và bắt đầu nổ máy. Anh ước gì có thể hôn Faith tới tấp, nhưng rồi anh lại kiềm chế được. Không được làm thế trước cửa nhà con trai chị! Và không được hôn ở bất kỳ nơi nào mà sau này Megan có thể nghe người ta bàn tán... Sau mười phút lái xe ngược trở lại con đường cũ dường như Faith đã đoán ra điểm đến của họ.
“Gì cơ?”.
“Anh không định đến nơi mà em nghĩ là anh sẽ tới đấy chứ?”.
Anh lái xe trên con đường gồ ghề dẫn lên đồi Briar Patch. Anh lén nhìn Faith, và thế là đã rõ.
“Troy! Đây là nơi chúng ta vẫn thường tới”.
“Anh biết là em vẫn nhớ mà”, anh dịu dàng và thích thú khi thấy má Faith ửng hồng.
“Từ đây sẽ nhìn rõ ngọn hải đăng nhất”, Faith nói, giọng chị run rẩy. “Em thấy ngạc nhiên khi chẳng ai xây lấy một cái nhà ở đây”.
“Đây là đất chung”.
“Em muốn biết anh đã đưa bao nhiêu cô gái tới nơi này rồi?”, chị nói đùa anh.
“Không hề có ai”. Đúng như vậy. Ngay cả Sandy cũng không. “Em là người duy nhất. Người duy nhất anh từng đưa tới đây”.
“Anh có nhớ lần đầu tiên chúng ta đỗ xe ở trên này không?”.
Làm sao Troy có thể quên được. Bố anh đã để cho anh lái xe. Anh và Faith đi xem một trận bóng rổ và sau đó cùng đi dạ hội ở trường. Được nửa đường anh gợi ý rằng anh có xe nên họ sẽ lái đi đâu đó. Faith đồng ý, và họ đã đỗ xe ở đây, trên dốc đứng trông ra vịnh.
Tuy nhiên Troy chẳng nhớ cảnh vịnh hôm đó trông thế nào, anh chỉ nhớ mình đã hôn Faith. Sau đó họ đã nhiều lần trở lại điểm dừng chân yêu thích này.
Anh thích xem nơi này là của riêng họ, mặc dù có thể có rất nhiều đôi cũng muốn nghĩ như thế.
“Anh đang nghĩ gì thế, Davis Troy?”. Faith trêu chọc lúc anh đỗ xe và tắt máy. Trời đã tối, những ngọn đèn quanh vịnh bắt đầu tỏa ánh sáng lấp lánh trên mặt nước.
“Thật đẹp phải không em?”.
“Đáng yêu quá”, Faith thì thầm.
Troy đặt tay sau lưng ghế ngồi của chị.
“Theo em nhớ, lần cuối cùng chúng ta ở đây, chúng ta đã không hề làm cho nhau thoải mái”, chị nói.
“Chúng mình có thể bù đắp”, Troy cúi xuống. Faith dịch sát vào anh và đôi môi họ gặp nhau. Anh vụng về ôm chị và chị ngả vào người anh. Nụ hôn - đó là tất cả những gì anh mong muốn.
Khi họ rời nhau ra, đầu Faith ở trên vai anh. Anh không cảm thấy thoải mái với vị trí đó, nhưng không sao. Faith đang ở trọn trong vòng tay anh. Vậy là cuối cùng chị vẫn lại ở trong vòng tay của anh.
“Anh nghĩ thời gian chỉ làm trải nghiệm của chúng ta trở nên ngọt ngào hơn”, anh thì thầm.
Faith đáp lại anh bằng một nụ cười ngọt lịm. “Em hoàn toàn nhất trí với anh”.
Vì không thể cưỡng lại nổi, Troy lại hôn Faith. Lúc anh kết thúc nụ hôn nồng nàn đó, cả hai cùng thở hổn hển.
“Anh cởi áo lót của em ra ở đây, nhớ không?”
“Nhớ chứ, Troy”. Chị có vẻ bối rối khi anh nhắc lại chuyện cũ. Đó quả là một chuyện buồn cười. Anh muốn tỏ ra tinh tế nên đã giả vờ là biết hết về nội y của phụ nữ. Hóa ra cái móc áo ở đằng trước chứ không phải ở lưng, nhưng cuối cùng Faith đã giúp anh. Mặc dù khi đó anh rất bối rối, nhưng kết quả lại rất tuyệt.
“Ôi em vẫn nhớ sao”. Và anh cũng vậy - nhớ tới từng chi tiết.
“Em không định nhắc anh dùng đúng kỹ thuật đó lần này đâu”, chị bảo anh.
“Ồ?”. Anh không định thế, nhưng kỷ niệm đó thật đẹp.
“Bây giờ em mặc áo có đệm, và nó phức tạp hơn nhiều so với chiếc áo em mặc từ hồi còn là một thiếu nữ”.
“Chúa giúp anh”. Anh không thể kiềm chế nổi ham muốn được nhìn thấy Faith. Rồi họ lại hôn nhau, quấn quýt lấy nhau.
Bỗng có ánh đèn lóe sáng phía sau họ. Faith lùi xa ra khỏi anh và lóng ngóng kéo vạt trước váy xuống. “Ôi, lạy Chúa tôi. Ôi, lạy Chúa tôi”. Chị lúng túng hệt như một cô gái tuổi mười bảy.
Troy cố thở bình tĩnh rồi bước ra khỏi xe. Ngay lập tức anh chàng sỹ quan trẻ tái mặt. “Cảnh sát trưởng Davis”.
“Mọi thứ ở đây ổn cả, Payne”.
“Vâng, sếp. X... xin lỗi sếp”. Cậu ta chỉ muốn chạy trốn cho nhanh.
“Không sao. Cứ làm công việc của cậu đi”.
“Cảm ơn sếp”, anh chàng đi tuần vội ba chân bốn cẳng nhảy vào xe. Chỉ trong nháy mắt cậu ta đã lái vụt đi.
Mở cửa xe ra, Troy bước vào trong. Faith nhìn anh và cả hai cùng phá lên cười.
Anh cảm thấy vừa hứng khởi vừa hơi lo sợ khi Faith chuyển tới vịnh Cedar.
Anh vẫn chưa nói với con gái mình về mối quan hệ này. Anh vẫn cảm thấy có lỗi sau khi Megan bị sảy thai và vì thế không mấy hứng thú với chuyện gặp Faith. Về lý mà nói, anh hiểu rằng việc anh ở bên chị không liên quan gì tới việc bị mất đứa cháu. Nhưng anh vẫn không thể quên rằng lúc con gái cần mình thì anh lại không có mặt.
“Em... em đang hy vọng”, Faith tiếp tục, “rằng có thể gặp anh khi em vào thị trấn”.
Troy không muốn làm chị thất vọng, nhưng anh cũng không muốn Megan phát hiện ra mối quan hệ này sau những gì mới xảy ra. “Anh bận việc ở văn phòng”.
“Kể cả cuối tuần sao?”.
Anh nên thẳng thắng với Faith, cô ấy đáng được biết và anh tự trách mình vì đã yếu đuối đến vậy.
“Con gái anh không thích anh gặp ai hết phải không?”. Faith hỏi thẳng.
Troy cảm thấy nhẹ cả người ít nhất thì giờ sự thật cũng đã được phơi bày, mặc dù đáng ra anh phải là người nói trước. “Anh không biết khi nào thì nó mới chấp nhận nữa”, anh khẽ nói.
“Sao anh không nói với em?”.
“Anh xin lỗi. Đáng ra anh nên nói”.
Anh thở dài. “Anh sợ rằng nếu anh nói cho em cảm giác của Megan, em sẽ bảo anh rằng chúng ta đừng nói chuyện với nhau nữa”. Troy không nghĩ anh có thể chịu được với việc này. Những cuộc nói chuyện là niềm vui trong ngày của anh. Anh luôn nôn nóng chờ để về nhà, bởi vì khi đó anh lại được nói chuyện với Faith. Họ có thể thao thao bất tuyệt mọi chuyện trên đời trừ chuyện con gái anh.
“Em nhớ những lần nói chuyện với anh, Troy”.
“Em sẽ nhớ chứ?”. Ngay lập tức câu nói của chị lại khiến anh tràn đầy hy vọng. “Nhưng thật không công bằng nếu để em chờ đợi như thế này. Thậm chí anh khôn thế hứa hẹn rằng điều gì sẽ làm Megan thay đổi”.
“Troy, không sao đâu. Đừng lo. Rồi mọi việc sẽ ổn thôi”.
Chị có vẻ rất tự tin...
“Anh sẽ gặp em vào thứ bảy”, Troy quyết định. Mặc dù anh rất yêu con gái mình và rất buồn khi con bé bị sảy thai, nhưng anh còn cuộc sống riêng của mình.
Thực ra, anh biết mình khó có thể tránh xa nhà Scottie Beckwith khi biết Faith ở trong thị trấn. Giờ đây anh tự cho phép mình được gặp chị, không còn cảm giác tội lỗi nữa, thay vào đó là cảm giác mong chờ. Chỉ vài ngày nữa anh sẽ được ở bên chị.
“Em đan cho anh một thứ”, chị bảo. “Thứ bảy này em sẽ mang cho anh”.
“Em đan gì vậy?”. Việc chị đan thứ gì đó cho anh làm anh cảm thấy hạnh phúc và trong lòng ấm áp hẳn lên.
“Tất”, chị thì thầm.
“Hai chiếc chứ?”.
Faith cười khúc khích. “Vâng, ngốc ạ”.
“Chân anh to lắm đấy”.
“Em nhớ mà”, chị nói với giọng có vẻ mỉa mai khiến anh bật cười. “Những lần khiêu vũ hồi trung học. Đôi giày của em bị giẫm đến tội nghiệp”.
Câu nói đó khiến anh nhớ lại buổi dạ hội tối thứ sáu ở trường trung học vịnh Cedar và những bài hát mà họ yêu thích.
“Em sẽ đưa con trai và gia đình nó đi ăn tối”, Faith lại nói. “Anh có muốn tham gia không?”.
Anh cân nhắc và quyết định từ chối. Một mặt vì anh chỉ muốn gặp riêng Faith, mặt khác anh không muốn phô trương. Megan sẽ phát hiện ra. Anh muốn chính mình là người nói với con bé chứ không phải để con bé nghe những lời đồn thổi từ một kẻ lắm điều nào đó.
“Anh không nên thì hơn. Anh sẽ đón em ở nhà con trai em lúc tám giờ? Như thế được không?”. Anh đã nghĩ đến một nơi để đưa chị tới... nhưng anh muốn dành đến tối thứ bảy để làm chị ngạc nhiên.
“Cũng được. Chúng mình sẽ đi đâu?”, chị hỏi.
“Rồi em sẽ biết”.
Tâm trạng của anh thật dễ chịu khi anh đặt điện thoại xuống. Rồi như có một sự thôi thúc nào đó, anh cầm chìa khóa xe và hướng ra phía cửa.
Anh lái xe tới nghĩa trang. Anh mới chỉ ở đó một lần từ hồi đám tang của Sandy, nhưng như thế, không có nghĩa là anh không nghĩ tới chị. Ngày nào anh cũng nhớ tới vợ mình. Sau nhiều năm chung sống, Sandy đã trở thành một phần máu thịt trong anh. Và lúc nào cũng sẽ là như thế. Troy ước gì anh có thể nói ra điều đó với con gái mình. Nhưng làm thế nào để Megan hiểu rằng mối quan hệ của anh với Faith hay với bất kỳ một người phụ nữ khác sẽ không hề làm phai mờ tình yêu của anh với Sandy? Anh không chắc con bé sẽ chấp nhận những lời anh nói. Cũng không chắc con bé có muốn chấp nhận hay không.
Anh đỗ xe và bước trên những đám cỏ xanh ấm ướt tới bên mộ. Bó hoa cẩm chướng hồng trên đó khiến anh biết rằng Megan mới ghé qua. Con bé thường xuyên tới thăm mộ mẹ, có khi phải tới hai hoặc ba lần một tuần. Anh nhìn rất lâu xuống tấm bia. Anh định nói chuyện với Sandy và kể cho chị nghe về Faith.
Nhưng vợ anh không có ở đó. Đó không phải là Sandy thật sự, không phải là người như chị đã từng sống, không phải là người phụ nữ mà anh từng yêu. Cũng giống như Megan, anh tin rằng chị đã lên thiên đàng, chị đã được giải thoát khỏi ốm đau bệnh tật. Anh không thể hình dung vợ mình có thể ở nơi nào khác nữa.
Khi nghĩ tới điều đó, Troy nhận ra rằng anh thực sự không có gì để kể cho vợ mình nghe ngoài việc anh đã hôn một người phụ nữ khác. Điều khiển anh ngạc nhiên là cảm giác ở bên Faith thật dễ chịu. Tự đáy lòng mình, anh tin rằng Sandy sẽ cho phép anh. Có thể Megan sẽ mất một thời gian mới chấp nhận được chuyện này, nhưng anh không nghĩ rằng Sandy sẽ phản đối. Hơn thế nữa, anh biết chị sẽ khuyến khích anh hãy nắm bắt lấy bất kỳ cơ hội nào. Tấm bia mộ bóng loáng và mới cứng. Anh cúi xuống vuốt ve dòng chữ khắc trên đó. Sandy Marie Davis. 1949-2007. Dòng chữ đó nói quá ít về người phụ nữ mà anh từng yêu thương tha thiết. Ngần ấy năm trời, chị chẳng hề cãi vã hay trách cứ gì anh.
Chị cũng chẳng hề phàn nàn hay than thân trách phận. Anh đã cưới một người phụ nữ đặc biệt và Troy không bao giờ quên điều đó, dù là khi Sandy còn sống hay là ngay tại thời điểm này.
Troy đặt tay lên môi và chạm vào tấm bia, rồi anh chầm chậm bước trở lại xe. Vẫn chưa muốn trở về ngôi nhà trống vắng, anh quyết định đến thăm vợ chồng cô con gái.
Megan ào vào vòng tay anh lúc ra mở cửa. “Ôi, bố, thật tuyệt vời được gặp bố”. Trông con bé khá hơn nhiều so với vài tuần trước đây, anh nghĩ trong lúc ôm con.
“Con không thể nhớ lần cuối cùng bố ghé qua là khi nào”. Anh cảm thấy giọng con bé đầy vẻ trách móc.
Troy hiểu điều gì khiến anh ngại. Cảm giác có lỗi. Anh thấy có lỗi vì đã không ở bên con gái trong lúc con bé đau đớn nhất. Con gái anh cũng hiểu khách như Sandy vậy.
Con bé đẩy ngay anh vào căn phòng chung của gia đình và đưa cho anh một cốc cà phê với kem và đường theo đúng cách anh thích. Megan đang chuẩn bị ăn tráng miệng và cô cắt ngay cho anh một lát bánh khiến anh không kịp phản đối.
“Cuối tuần này con và Craig sẽ ra biển”, Megan vừa nói vừa mang ra hai đĩa đựng đồ tráng miệng cho cô và cho chồng.
Craig cảm ơn vợ và Megan ngồi xuống cạnh chồng. “Con nghĩ hai chúng con có thể tận dụng kỳ nghỉ cuối tuần để đi xa”, con rể anh giải thích. “Vì thế con đã đặt một nơi ở bãi biển Cannon”.
“Ý tưởng tuyệt vời”. Troy hào hứng quá mức cần thiết. Anh nghĩ như thế không chỉ tốt cho Megan, mà còn cho anh, nếu con gái đi vắng, anh sẽ được tự do bên Faith. Được, tốt, vậy là anh đã có thể có chương trình riêng của mình.
Anh không muốn Megan bị tổn thương, nhưng anh cũng muốn gặp Faith. Bởi vậy lúc này, anh cảm thấy như vừa được ban lệnh ân xá.
Trước khi về, Troy lấy tên khách sạn nơi Megan và Craig sẽ ở. Ngay khi về đến nhà, anh sẽ đặt rượu vang cho phòng của chúng. Con gái anh cần một cuối tuần lãng mạn - và anh cũng vậy.
Tối thứ bảy, Troy mặc quần áo từ năm giờ. Anh cạo râu, chải đầu rồi xem đồng hồ, rồi anh cứ đi đi lại lại bật tivi liên tục để giết thời gian. Đúng tám giờ anh đỗ xe bên ngoài nhà Scottie Beckwith trên một con phố gần đường Rosewood. Anh vừa ra khỏi xe thì Faith mở cửa và bước ra ngoài đón anh. Con trai chị, Scottie cũng đang ở đó và hai người nói chuyện với nhau một lát. Troy nhận ra anh đã gặp Scottie ở đâu đó trong thị trấn này rồi, nhưng khi ấy anh không biết cậu chính là con trai của Faith.
Sau khi giới thiệu, Faith chạy vào lấy túi, để Troy nói vài câu với con trai mình. Troy không cảm thấy Scottie tỏ vẻ không thích hay không đồng ý anh, điều này khác rất nhiều so với thái độ Megan.
Anh và Faith cùng bước ra xe vài phút sau đó. Chị mặc một chiếc váy dài tay màu xanh và choàng trên vai một chiếc khăn. Vẻ đẹp của chị khiến anh sững sờ.
“Trông em...”. Anh ngập ngừng để tìm từ cho đúng.
“Tuyệt lắm”, anh kết luận. Mỗi khi ở bên Faith, anh lại nhắc nhở mình rằng anh là một người đàn ông có trách nhiệm và đáng tin cậy.
“Anh cũng vậy”, chị khẽ cười. “Ồ, em mang cho anh đây”.
“Anh sẽ đi hằng ngày”. Chúng sẽ khiến anh nhớ tới chị, mặc dù chẳng cần phải nhắc, anh cũng vẫn nhớ.
Anh mở cửa xe cho Faith giống như hồi còn học - theo đúng cách anh vẫn làm với Sandy. Bố anh đã tạo cho anh nhũng phong cách đó từ khi anh còn nhỏ và chúng đã theo anh suốt ngần ấy năm của cuộc đời.
Faith hỏi anh. “Anh đã sẵn sàng để nói cho em biết rằng chúng mình đi đâu chưa?”.
“Em sẽ biết ngay thôi mà”.
“Được rồi”, chị mỉm cười với anh.
Troy giữ chặt tay lái và bắt đầu nổ máy. Anh ước gì có thể hôn Faith tới tấp, nhưng rồi anh lại kiềm chế được. Không được làm thế trước cửa nhà con trai chị! Và không được hôn ở bất kỳ nơi nào mà sau này Megan có thể nghe người ta bàn tán... Sau mười phút lái xe ngược trở lại con đường cũ dường như Faith đã đoán ra điểm đến của họ.
“Gì cơ?”.
“Anh không định đến nơi mà em nghĩ là anh sẽ tới đấy chứ?”.
Anh lái xe trên con đường gồ ghề dẫn lên đồi Briar Patch. Anh lén nhìn Faith, và thế là đã rõ.
“Troy! Đây là nơi chúng ta vẫn thường tới”.
“Anh biết là em vẫn nhớ mà”, anh dịu dàng và thích thú khi thấy má Faith ửng hồng.
“Từ đây sẽ nhìn rõ ngọn hải đăng nhất”, Faith nói, giọng chị run rẩy. “Em thấy ngạc nhiên khi chẳng ai xây lấy một cái nhà ở đây”.
“Đây là đất chung”.
“Em muốn biết anh đã đưa bao nhiêu cô gái tới nơi này rồi?”, chị nói đùa anh.
“Không hề có ai”. Đúng như vậy. Ngay cả Sandy cũng không. “Em là người duy nhất. Người duy nhất anh từng đưa tới đây”.
“Anh có nhớ lần đầu tiên chúng ta đỗ xe ở trên này không?”.
Làm sao Troy có thể quên được. Bố anh đã để cho anh lái xe. Anh và Faith đi xem một trận bóng rổ và sau đó cùng đi dạ hội ở trường. Được nửa đường anh gợi ý rằng anh có xe nên họ sẽ lái đi đâu đó. Faith đồng ý, và họ đã đỗ xe ở đây, trên dốc đứng trông ra vịnh.
Tuy nhiên Troy chẳng nhớ cảnh vịnh hôm đó trông thế nào, anh chỉ nhớ mình đã hôn Faith. Sau đó họ đã nhiều lần trở lại điểm dừng chân yêu thích này.
Anh thích xem nơi này là của riêng họ, mặc dù có thể có rất nhiều đôi cũng muốn nghĩ như thế.
“Anh đang nghĩ gì thế, Davis Troy?”. Faith trêu chọc lúc anh đỗ xe và tắt máy. Trời đã tối, những ngọn đèn quanh vịnh bắt đầu tỏa ánh sáng lấp lánh trên mặt nước.
“Thật đẹp phải không em?”.
“Đáng yêu quá”, Faith thì thầm.
Troy đặt tay sau lưng ghế ngồi của chị.
“Theo em nhớ, lần cuối cùng chúng ta ở đây, chúng ta đã không hề làm cho nhau thoải mái”, chị nói.
“Chúng mình có thể bù đắp”, Troy cúi xuống. Faith dịch sát vào anh và đôi môi họ gặp nhau. Anh vụng về ôm chị và chị ngả vào người anh. Nụ hôn - đó là tất cả những gì anh mong muốn.
Khi họ rời nhau ra, đầu Faith ở trên vai anh. Anh không cảm thấy thoải mái với vị trí đó, nhưng không sao. Faith đang ở trọn trong vòng tay anh. Vậy là cuối cùng chị vẫn lại ở trong vòng tay của anh.
“Anh nghĩ thời gian chỉ làm trải nghiệm của chúng ta trở nên ngọt ngào hơn”, anh thì thầm.
Faith đáp lại anh bằng một nụ cười ngọt lịm. “Em hoàn toàn nhất trí với anh”.
Vì không thể cưỡng lại nổi, Troy lại hôn Faith. Lúc anh kết thúc nụ hôn nồng nàn đó, cả hai cùng thở hổn hển.
“Anh cởi áo lót của em ra ở đây, nhớ không?”
“Nhớ chứ, Troy”. Chị có vẻ bối rối khi anh nhắc lại chuyện cũ. Đó quả là một chuyện buồn cười. Anh muốn tỏ ra tinh tế nên đã giả vờ là biết hết về nội y của phụ nữ. Hóa ra cái móc áo ở đằng trước chứ không phải ở lưng, nhưng cuối cùng Faith đã giúp anh. Mặc dù khi đó anh rất bối rối, nhưng kết quả lại rất tuyệt.
“Ôi em vẫn nhớ sao”. Và anh cũng vậy - nhớ tới từng chi tiết.
“Em không định nhắc anh dùng đúng kỹ thuật đó lần này đâu”, chị bảo anh.
“Ồ?”. Anh không định thế, nhưng kỷ niệm đó thật đẹp.
“Bây giờ em mặc áo có đệm, và nó phức tạp hơn nhiều so với chiếc áo em mặc từ hồi còn là một thiếu nữ”.
“Chúa giúp anh”. Anh không thể kiềm chế nổi ham muốn được nhìn thấy Faith. Rồi họ lại hôn nhau, quấn quýt lấy nhau.
Bỗng có ánh đèn lóe sáng phía sau họ. Faith lùi xa ra khỏi anh và lóng ngóng kéo vạt trước váy xuống. “Ôi, lạy Chúa tôi. Ôi, lạy Chúa tôi”. Chị lúng túng hệt như một cô gái tuổi mười bảy.
Troy cố thở bình tĩnh rồi bước ra khỏi xe. Ngay lập tức anh chàng sỹ quan trẻ tái mặt. “Cảnh sát trưởng Davis”.
“Mọi thứ ở đây ổn cả, Payne”.
“Vâng, sếp. X... xin lỗi sếp”. Cậu ta chỉ muốn chạy trốn cho nhanh.
“Không sao. Cứ làm công việc của cậu đi”.
“Cảm ơn sếp”, anh chàng đi tuần vội ba chân bốn cẳng nhảy vào xe. Chỉ trong nháy mắt cậu ta đã lái vụt đi.
Mở cửa xe ra, Troy bước vào trong. Faith nhìn anh và cả hai cùng phá lên cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.