Chương 37
Debbie Macomber
19/04/2016
Sau vụ bắt cóc, Bobby đã sẵn sàng cho một trận đấu. Rõ ràng tay người Nga đã đưa ra cho anh những chỉ dẫn cụ thể ở vài nước đi đầu mà nếu anh đi theo thì chắc chắn sẽ dẫn đến thất bại vì lúc đó Bobby sẽ rơi vào thế mà những người chơi chuyên nghiệp thường gọi là Hố Đen. Tới giờ, vẫn chưa có ai đưa tìm ra cách thoát khỏi vị trí đó. Bobby quyết định sẽ trở thành người đầu tiên làm được việc này.
Kể từ sau cuộc nói chuyện với Vladimir, Bobby trở nên ủ rũ và ít nói hẳn.
Teri phẫn nộ khi chồng cô bị dính dáng tới kẻ tống tiền, mặc dù cô biết rằng anh không còn sự lựa chọn nào khác.
Những tên kia đã biến mất, và theo lời cảnh sát thì một cuộc điều tra đã chính thúc được mở ra. Họ không tìm thấy một chứng cứ thuyết phục nào cho thấy Vladimir có liên quan đến vụ án, điều này cũng không có gì là lạ, vì hắn là người luôn biết che dấu vết tích trong những việc mình nhúng tay vào.
Bobby đã lên kế hoạch phải làm gì, và kế hoạch của anh bắt đầu bằng một cuộc nói chuyện dài, bí mật trong văn phòng cảnh sát. Bước tiếp theo sẽ là một cuộc đấu trí ở New York vào ngày mười một tháng Mười một. Trong vòng một tuần...
“Anh không thể thua được”, Teri trấn an.
“Anh sẽ không thua”. Chồng cô khẳng định.
Sáng thứ hai, Teri có hẹn gặp bác sỹ, đó là một buổi khám thai định kỳ.
Tiệm làm đẹp không mở cửa vào sáng thứ hai, nên việc hẹn khám rất thuận tiện.
Cô sợ hãi leo lên cân và nhắm mắt lại. Sau đợt ốm nghén thường xuyên vào mỗi buổi chiều tối, cô chưa bao giờ cảm thấy khỏe hơn bây giờ. Điều không may, theo cô nghĩ, đó là nó đồng nghĩa với việc cô lại cảm thấy thèm ăn.
Chỉ mười lăm phút sau cô đã khám xong, nhanh hơn rất nhiều so với dự định. Rachel rủ cô đi ăn trưa. Có vẻ tinh thần cô đã hồi phục sau vụ bắt cóc và Teri cảm thấy nhẹ nhõm về điều đó.
Quán ăn Pot Belly khá vắng khách nên Teri chọn ngay một bàn gần của sổ để đợi bạn. Súp là món đặc sản ở đây, nên dù mấy chiếc bánh có to và ngon đến mấy cô cũng phớt lờ. Ý thức được rằng mình cần phải kiểm soát lượng calo dung nạp vào cơ thể - như lời bác sỹ nói, nên Teri quyết định chọn súp thịt bò với sa-lát rau xanh. Tuy có hơi nhàm chán, nhưng đủ chất. Rachel xuất hiện đúng như đã hẹn. “Chào, Teri. Trông cậu thật tuyệt”. Cô quăng chiếc túi khỏi vai và cởi áo khoác. James thế nào rồi?”.
“Khá hơn. Anh ấy vẫn khó cử động nhưng tớ thấy khá hơn nhiều rồi”. Sự khâm phục của Teri dành cho tài xế của Bobby tăng lên gấp chục lần. Cô ấn tượng bởi lòng dũng cảm của anh và khâm phục sự khách khí của anh, cho dù đôi khi nó cũng làm cô bực mình. Cô biết gãy xương sườn sẽ gây ra những cơn đau khủng khiếp thế nào. Từ sau vụ tấn công, anh vẫn rất giữ kẽ; anh từ chối mọi sự chăm sóc mà Bobby đã nhờ người giúp anh, từ chối tất cả.
Sau đêm hôm đó, Christie vẫn chưa qua thăm anh, nhưng cô gọi cho Teri vài lần một ngày để hỏi về tình hình của anh. Mặc dù Christie cố che giấu, nhưng Teri dễ dàng đi guốc trong bụng em gái mình.
“Tội nghiệp James”, Rachel lầm bầm.
“Cậu thấy ổn rồi chứ?”, Teri hỏi. “Không còn bị tác dụng phụ nữa chứ?”.
Rachel lắc đầu. “Cậu sẽ thấy điều này thật khó tin”, cô trầm ngâm, “nhưng...
tớ lại thấy cảm ơn vì những gì đã xảy ra”.
Cô không đùa; điều này có nguyên nhân của nó. “Vui mừng à? Sao lại thế?”.
“Ồ...”. Rachel xoa trán. “Nếu không có cái đêm hãi hùng đó, thì tớ không biết phải đến bao giờ tớ mới nhận ra là tớ yêu Bruce. Anh ấy là người tớ muốn đi cùng suốt cuộc đời này. Tớ biết chắc là vậy”.
“Bruce”, Teri lặp lại một cách từ tốn. Cô cũng đã nghĩ thế từ lâu rồi.
“Lúc đầu tớ nghĩ tớ và James sắp bị giết”, Rachel chùng giọng xuống. “Tớ đã rất sợ. Chắc cậu đã nghe câu “ngàn cân treo sợi tóc” chứ? Thật ra tớ chưa bao giờ trải qua cảm giác đó, nhưng tớ chắc chắn rằng đó là giờ phút quyết định mọi ý nghĩ. Chà, có lẽ ý nghĩ chưa phải là từ hay nhất, vì lúc đó tớ không thể kiểm soát được những ký ức và hình ảnh chạy trong đầu tớ. Người xuất hiện trong hầu hết những khoảnh khắc đó chính là Bruce”.
“Tớ biết mà!”. Teri không thể che giấu niềm vui sướng.
Cô rất hài lòng. Đặc biệt là khi cảm giác này lại là một điều vô cùng tốt đẹp.
Bất giác, cô sựng người khi thấy Rachel dường như có vẻ không vui vì phát hiện đó. “Vậy... cậu sẽ làm gì tiếp theo?”
Thay vì trả lời, Rachel đưa thực đơn lên và đọc một cách chăm chú, như thể nó là cuốn tiểu thuyết bán chạy nhất.
“Rachel?”. Teri kéo quyển thực đơn ra để Rachel nhìn thấy mình. Cô giật mình khi thấy mắt Rachel ngân ngấn nước.
“Xin lỗi”, Rachel thì thầm. “Teri, tớ...”. Cô bắt đầu lục ví để tìm khăn giấy.
“Chuyện gì vậy?”. Teri thúc giục. “Rachel, sao vậy?”
“Chỉ là vì yêu ai đó, nhưng vấn đề lại không dễ dàng như vậy”, Rachel sụt sịt. “Không dễ dàng một chút nào”.
Teri gật đầu cảm thông.
Sau vài phút lấy lại tinh thần, Rachel nói, “Tớ đã nói với Nate”.
“Và?”. Teri bật lên. “Thế nào nữa?”.
Rachel thở hắt ra và nhún vai.
“Thì tồi tệ như cậu có thể tưởng tượng mà”.
“Ôi, Rachel, tớ xin lỗi”.
“Lúc đầu anh ấy không tin tớ. Anh ấy nói đó là vì tình huống lúc đó, tớ sợ hãi và không sáng suốt. Tớ nói với anh ấy rằng tớ biết trái tim tớ mách bảo điều gì, và cuối cùng anh ấy thực sự thất vọng. Anh ấy nói rằng anh ấy đã rất sợ điều đó xảy ra. Vì... vì anh ấy ở San Diego, nên Bruce có... có lợi thế sân nhà”.
Cô nhìn Teri chằm chằm vì hoang mang. “Anh ấy đã nói vậy đấy”.
“Đàn ông và thể thao luôn đồng hành nhỉ”, Teri lẩm bẩm.
Dù sao thì cắt đứt một mối quan hệ không bao giờ là dễ dàng. Teri đã từng trải qua nên biết rất rõ. Cho dù tên Gary Underwood chết tiệt đã ngốn sạch tài khoản của cô, thì cô vẫn cảm thấy tội lỗi khi tống cổ hắn đi. Cô đã từng lo lắng cho hắn ngay cả khi phải vật lộn để trả tiền thuê nhà vì gã đểu cáng kia đã cuỗm sạch của cô!
“Tiếp đi”, Teri giục.
“Anh ấy cố thuyết phục tớ rằng tớ yêu anh ấy và sự thật là, tớ yêu Nate, nhưng không bằng tình yêu với Bruce”.
Người phục vụ bàn đến chờ gọi món vào đúng lúc không thích hợp nhất của câu chuyện giữa họ.
“Kết thúc thật buồn”, Rachel nói tiếp khi người phục vụ đi khỏi. “Nate đã nói những điều không hay và tớ cũng vậy”. Cô ngừng lại. “Tớ tin anh ấy có tình cảm với tớ, nhưng tớ đã nhận ra rằng anh ấy cũng đã có lộ trình riêng. Mẹ anh ấy không chấp nhận tớ, hơn thế Nate và tớ nhìn nhận mọi vấn đề một cách trái ngược nhau. Tớ biết anh nhìn nhận tớ ở góc độ nghề nghiệp chính trị của anh ấy. Anh muốn một người vợ bình thường để tôn cao hình ảnh của anh ấy trong mắt cử tri”.
“Đúng đấy. Nhưng cậu không phải là người “bình thường”, ý tớ là, các cử tri sẽ rất thích cậu. Ai không yêu mến cậu cơ chứ?”. Teri nói một cách chân thành.
Cố nở nụ cười, Rachel lại đưa tay tìm khăn giấy. “Tớ thấy thật khủng khiếp, nhưng mọi việc đã kết thúc và tớ không nghĩ là mình sẽ nhận được thêm tin tức gì từ anh ấy”.
Teri im lặng vài giây. “Cậu đã nói với Bruce chưa?”.
“Chưa”. Rachel chầm chậm hít một hơi. “Mọi chuyện cũng sẽ không thể dễ dàng hơn những gì tớ đã nói với Nate”.
“Sao cậu lại nói thế?”.
Rachel nhíu mày lắc đầu. “Anh ấy cư xử rất kỳ quặc”.
“Anh ấy yêu cậu”, Teri nói chắc nịch, “và điều đó làm anh ấy sợ”.
“Có thể”, Rachel chậm rãi. “Có thể...”.
“Cậu có định sớm gặp Bruce không?”.
Cô ngập ngừng. “Tớ cũng chưa biết”.
“Rachel!”. Sao mọi người lại bướng bỉnh thế nhỉ? Đầu tiên là James và em gái cô, giờ lại đến Rachel và Bruce. Teri cảm thấy bản thân cô phải có trách nhiệm với chuyện này, như thể cô biết được họ cần gì hơn là chính bản thân họ.
“Tớ sẽ nói chuyện với anh ta”, Rachel hứa. Cô ngồi thẳng dậy. Tớ đã cố nói với anh ấy vào hôm thứ sáu sau... tai nạn, nhưng anh ấy không muốn nghe. Anh ấy nói chỉ là do tớ cần ai đó vì quá sợ hãi, rằng ai cũng sẽ làm thế, chỉ vì anh xuất hiện đúng lúc mà thôi. Nhưng điều đó không đúng”, cô khẳng định. “Bọn tớ đã định hôm sau sẽ nói với nhau, nhưng điều đó không xảy ra”.
“Cậu phải nói với anh ấy”, Teri khẳng định.
“Tớ sẽ nói”, Rachel nhắc lại. “Giờ bọn mình nói chuyện khác được không?”.
“Được, chắc rồi”. Teri lục lọi trí nhớ. Sáng nay cô đã đọc tờ Bản tin vịnh Cedar chắc chắn sẽ có một câu chuyện hay ho nào đó. Phòng tranh phố Habour đã được bán và cuối cùng vẫn sẽ mở cửa. Đó là câu chuyện trang bìa, nên chắc Rachel đã biết về nó. Khi cô đang hồi tưởng lại những mẩu trong tờ báo địa phương thì người phục vụ đưa đồ ăn đến.
“Đoán xem tớ nghe được chuyện gì?”. Rachel vừa ăn súp vừa lẩm bẩm. Cô đã chọn món kem bông cải với phô-mai, thêm món sa-lát Caesar. Bữa ăn của Teri trông có vẻ nhạt nhẽo hơn.
“Quán Taco Shack sắp được chuyển thành quán chuyên thịt nướng đấy”.
“Đừng có vậy chứ”, Teri lầm bầm, cô tỏ ý không hài lòng.
“Tớ cũng thấy thế. Rachel tỏ ra bất bình không kém.
“Cậu và Bruce hay đến đó lắm phải không?”. Teri ước sao mình rút lại được câu hỏi đó. Không cần phải nhắc lại những chuyện ấy với Rachel vào lúc này.
“Phải”. Rachel ngước nhìn qua cửa sổ. Những cành cây khẳng khiu trơ trọi thả vài chiếc lá cho gió cuốn đi rải dọc con phố.
“Cậu khám thế nào?”. Sau một hồi cô hỏi.
“Ổn. Ông ấy khuyên tớ nên đi bộ mỗi ngày”.
“Cậu thấy khỏe chứ?”.
“Tớ thấy rất ổn”, Teri nói. “Tất cả những gì tớ phải làm là kiểm soát cân nặng một chút. Điều đó sẽ tốt hơn cho huyết áp của tớ - và cả em bé”.
Rachel gật đầu. “Tớ băn khoăn không biết khi mình có con sẽ thế nào”, giọng cô thiết tha.
“Rồi cậu sẽ có. Có con là chuyện tự nhiên mà”. Thật ra Teri khâm phục lòng yêu trẻ của Rachel. Một nửa số khách hàng của Rachel là những em bé dưới mười hai. Đó cũng là duyên cớ đưa Rachel gặp Bruce và Jolene, khi Bruce đưa con gái đi cắt tóc.
Rachel lắc đầu trước ý nghĩ của mình.
Họ trả tiền bữa ăn rồi đi dọc con phố, qua thư viện và bến thuyền, về phía công viên.
“Đừng ngại nói với Bruce”, Teri nhắc nhở. Thật đấy còn điều gì tồi tệ nữa đâu?”.
Thọc tay sâu trong túi, Rachel nhìn mông lung ra mặt nước. Điều tồi tệ nhất là, có thể anh ấy không yêu tớ”.
“Đừng đùa thế. Tớ cảm nhận được tình cảm trong ánh mắt của Bruce dành cho cậu mà”.
Một nụ cười thoáng qua làm khuôn mặt Rachel rạng rỡ. “Anh ấy cứ nài nỉ tớ giúp anh ấy và Jolene”.
“Jolene cũng yêu quý cậu”.
“Tớ yêu con bé, và Bruce biết điều đó. Anh ấy không thích tớ chuyển đến California và tớ sợ lý do duy nhất chính là vì con gái anh ấy”.
“Tớ không nghĩ thế, nhưng có một cách để biết chắc chắn, đó là hỏi chính anh ấy”.
Kể từ sau cuộc nói chuyện với Vladimir, Bobby trở nên ủ rũ và ít nói hẳn.
Teri phẫn nộ khi chồng cô bị dính dáng tới kẻ tống tiền, mặc dù cô biết rằng anh không còn sự lựa chọn nào khác.
Những tên kia đã biến mất, và theo lời cảnh sát thì một cuộc điều tra đã chính thúc được mở ra. Họ không tìm thấy một chứng cứ thuyết phục nào cho thấy Vladimir có liên quan đến vụ án, điều này cũng không có gì là lạ, vì hắn là người luôn biết che dấu vết tích trong những việc mình nhúng tay vào.
Bobby đã lên kế hoạch phải làm gì, và kế hoạch của anh bắt đầu bằng một cuộc nói chuyện dài, bí mật trong văn phòng cảnh sát. Bước tiếp theo sẽ là một cuộc đấu trí ở New York vào ngày mười một tháng Mười một. Trong vòng một tuần...
“Anh không thể thua được”, Teri trấn an.
“Anh sẽ không thua”. Chồng cô khẳng định.
Sáng thứ hai, Teri có hẹn gặp bác sỹ, đó là một buổi khám thai định kỳ.
Tiệm làm đẹp không mở cửa vào sáng thứ hai, nên việc hẹn khám rất thuận tiện.
Cô sợ hãi leo lên cân và nhắm mắt lại. Sau đợt ốm nghén thường xuyên vào mỗi buổi chiều tối, cô chưa bao giờ cảm thấy khỏe hơn bây giờ. Điều không may, theo cô nghĩ, đó là nó đồng nghĩa với việc cô lại cảm thấy thèm ăn.
Chỉ mười lăm phút sau cô đã khám xong, nhanh hơn rất nhiều so với dự định. Rachel rủ cô đi ăn trưa. Có vẻ tinh thần cô đã hồi phục sau vụ bắt cóc và Teri cảm thấy nhẹ nhõm về điều đó.
Quán ăn Pot Belly khá vắng khách nên Teri chọn ngay một bàn gần của sổ để đợi bạn. Súp là món đặc sản ở đây, nên dù mấy chiếc bánh có to và ngon đến mấy cô cũng phớt lờ. Ý thức được rằng mình cần phải kiểm soát lượng calo dung nạp vào cơ thể - như lời bác sỹ nói, nên Teri quyết định chọn súp thịt bò với sa-lát rau xanh. Tuy có hơi nhàm chán, nhưng đủ chất. Rachel xuất hiện đúng như đã hẹn. “Chào, Teri. Trông cậu thật tuyệt”. Cô quăng chiếc túi khỏi vai và cởi áo khoác. James thế nào rồi?”.
“Khá hơn. Anh ấy vẫn khó cử động nhưng tớ thấy khá hơn nhiều rồi”. Sự khâm phục của Teri dành cho tài xế của Bobby tăng lên gấp chục lần. Cô ấn tượng bởi lòng dũng cảm của anh và khâm phục sự khách khí của anh, cho dù đôi khi nó cũng làm cô bực mình. Cô biết gãy xương sườn sẽ gây ra những cơn đau khủng khiếp thế nào. Từ sau vụ tấn công, anh vẫn rất giữ kẽ; anh từ chối mọi sự chăm sóc mà Bobby đã nhờ người giúp anh, từ chối tất cả.
Sau đêm hôm đó, Christie vẫn chưa qua thăm anh, nhưng cô gọi cho Teri vài lần một ngày để hỏi về tình hình của anh. Mặc dù Christie cố che giấu, nhưng Teri dễ dàng đi guốc trong bụng em gái mình.
“Tội nghiệp James”, Rachel lầm bầm.
“Cậu thấy ổn rồi chứ?”, Teri hỏi. “Không còn bị tác dụng phụ nữa chứ?”.
Rachel lắc đầu. “Cậu sẽ thấy điều này thật khó tin”, cô trầm ngâm, “nhưng...
tớ lại thấy cảm ơn vì những gì đã xảy ra”.
Cô không đùa; điều này có nguyên nhân của nó. “Vui mừng à? Sao lại thế?”.
“Ồ...”. Rachel xoa trán. “Nếu không có cái đêm hãi hùng đó, thì tớ không biết phải đến bao giờ tớ mới nhận ra là tớ yêu Bruce. Anh ấy là người tớ muốn đi cùng suốt cuộc đời này. Tớ biết chắc là vậy”.
“Bruce”, Teri lặp lại một cách từ tốn. Cô cũng đã nghĩ thế từ lâu rồi.
“Lúc đầu tớ nghĩ tớ và James sắp bị giết”, Rachel chùng giọng xuống. “Tớ đã rất sợ. Chắc cậu đã nghe câu “ngàn cân treo sợi tóc” chứ? Thật ra tớ chưa bao giờ trải qua cảm giác đó, nhưng tớ chắc chắn rằng đó là giờ phút quyết định mọi ý nghĩ. Chà, có lẽ ý nghĩ chưa phải là từ hay nhất, vì lúc đó tớ không thể kiểm soát được những ký ức và hình ảnh chạy trong đầu tớ. Người xuất hiện trong hầu hết những khoảnh khắc đó chính là Bruce”.
“Tớ biết mà!”. Teri không thể che giấu niềm vui sướng.
Cô rất hài lòng. Đặc biệt là khi cảm giác này lại là một điều vô cùng tốt đẹp.
Bất giác, cô sựng người khi thấy Rachel dường như có vẻ không vui vì phát hiện đó. “Vậy... cậu sẽ làm gì tiếp theo?”
Thay vì trả lời, Rachel đưa thực đơn lên và đọc một cách chăm chú, như thể nó là cuốn tiểu thuyết bán chạy nhất.
“Rachel?”. Teri kéo quyển thực đơn ra để Rachel nhìn thấy mình. Cô giật mình khi thấy mắt Rachel ngân ngấn nước.
“Xin lỗi”, Rachel thì thầm. “Teri, tớ...”. Cô bắt đầu lục ví để tìm khăn giấy.
“Chuyện gì vậy?”. Teri thúc giục. “Rachel, sao vậy?”
“Chỉ là vì yêu ai đó, nhưng vấn đề lại không dễ dàng như vậy”, Rachel sụt sịt. “Không dễ dàng một chút nào”.
Teri gật đầu cảm thông.
Sau vài phút lấy lại tinh thần, Rachel nói, “Tớ đã nói với Nate”.
“Và?”. Teri bật lên. “Thế nào nữa?”.
Rachel thở hắt ra và nhún vai.
“Thì tồi tệ như cậu có thể tưởng tượng mà”.
“Ôi, Rachel, tớ xin lỗi”.
“Lúc đầu anh ấy không tin tớ. Anh ấy nói đó là vì tình huống lúc đó, tớ sợ hãi và không sáng suốt. Tớ nói với anh ấy rằng tớ biết trái tim tớ mách bảo điều gì, và cuối cùng anh ấy thực sự thất vọng. Anh ấy nói rằng anh ấy đã rất sợ điều đó xảy ra. Vì... vì anh ấy ở San Diego, nên Bruce có... có lợi thế sân nhà”.
Cô nhìn Teri chằm chằm vì hoang mang. “Anh ấy đã nói vậy đấy”.
“Đàn ông và thể thao luôn đồng hành nhỉ”, Teri lẩm bẩm.
Dù sao thì cắt đứt một mối quan hệ không bao giờ là dễ dàng. Teri đã từng trải qua nên biết rất rõ. Cho dù tên Gary Underwood chết tiệt đã ngốn sạch tài khoản của cô, thì cô vẫn cảm thấy tội lỗi khi tống cổ hắn đi. Cô đã từng lo lắng cho hắn ngay cả khi phải vật lộn để trả tiền thuê nhà vì gã đểu cáng kia đã cuỗm sạch của cô!
“Tiếp đi”, Teri giục.
“Anh ấy cố thuyết phục tớ rằng tớ yêu anh ấy và sự thật là, tớ yêu Nate, nhưng không bằng tình yêu với Bruce”.
Người phục vụ bàn đến chờ gọi món vào đúng lúc không thích hợp nhất của câu chuyện giữa họ.
“Kết thúc thật buồn”, Rachel nói tiếp khi người phục vụ đi khỏi. “Nate đã nói những điều không hay và tớ cũng vậy”. Cô ngừng lại. “Tớ tin anh ấy có tình cảm với tớ, nhưng tớ đã nhận ra rằng anh ấy cũng đã có lộ trình riêng. Mẹ anh ấy không chấp nhận tớ, hơn thế Nate và tớ nhìn nhận mọi vấn đề một cách trái ngược nhau. Tớ biết anh nhìn nhận tớ ở góc độ nghề nghiệp chính trị của anh ấy. Anh muốn một người vợ bình thường để tôn cao hình ảnh của anh ấy trong mắt cử tri”.
“Đúng đấy. Nhưng cậu không phải là người “bình thường”, ý tớ là, các cử tri sẽ rất thích cậu. Ai không yêu mến cậu cơ chứ?”. Teri nói một cách chân thành.
Cố nở nụ cười, Rachel lại đưa tay tìm khăn giấy. “Tớ thấy thật khủng khiếp, nhưng mọi việc đã kết thúc và tớ không nghĩ là mình sẽ nhận được thêm tin tức gì từ anh ấy”.
Teri im lặng vài giây. “Cậu đã nói với Bruce chưa?”.
“Chưa”. Rachel chầm chậm hít một hơi. “Mọi chuyện cũng sẽ không thể dễ dàng hơn những gì tớ đã nói với Nate”.
“Sao cậu lại nói thế?”.
Rachel nhíu mày lắc đầu. “Anh ấy cư xử rất kỳ quặc”.
“Anh ấy yêu cậu”, Teri nói chắc nịch, “và điều đó làm anh ấy sợ”.
“Có thể”, Rachel chậm rãi. “Có thể...”.
“Cậu có định sớm gặp Bruce không?”.
Cô ngập ngừng. “Tớ cũng chưa biết”.
“Rachel!”. Sao mọi người lại bướng bỉnh thế nhỉ? Đầu tiên là James và em gái cô, giờ lại đến Rachel và Bruce. Teri cảm thấy bản thân cô phải có trách nhiệm với chuyện này, như thể cô biết được họ cần gì hơn là chính bản thân họ.
“Tớ sẽ nói chuyện với anh ta”, Rachel hứa. Cô ngồi thẳng dậy. Tớ đã cố nói với anh ấy vào hôm thứ sáu sau... tai nạn, nhưng anh ấy không muốn nghe. Anh ấy nói chỉ là do tớ cần ai đó vì quá sợ hãi, rằng ai cũng sẽ làm thế, chỉ vì anh xuất hiện đúng lúc mà thôi. Nhưng điều đó không đúng”, cô khẳng định. “Bọn tớ đã định hôm sau sẽ nói với nhau, nhưng điều đó không xảy ra”.
“Cậu phải nói với anh ấy”, Teri khẳng định.
“Tớ sẽ nói”, Rachel nhắc lại. “Giờ bọn mình nói chuyện khác được không?”.
“Được, chắc rồi”. Teri lục lọi trí nhớ. Sáng nay cô đã đọc tờ Bản tin vịnh Cedar chắc chắn sẽ có một câu chuyện hay ho nào đó. Phòng tranh phố Habour đã được bán và cuối cùng vẫn sẽ mở cửa. Đó là câu chuyện trang bìa, nên chắc Rachel đã biết về nó. Khi cô đang hồi tưởng lại những mẩu trong tờ báo địa phương thì người phục vụ đưa đồ ăn đến.
“Đoán xem tớ nghe được chuyện gì?”. Rachel vừa ăn súp vừa lẩm bẩm. Cô đã chọn món kem bông cải với phô-mai, thêm món sa-lát Caesar. Bữa ăn của Teri trông có vẻ nhạt nhẽo hơn.
“Quán Taco Shack sắp được chuyển thành quán chuyên thịt nướng đấy”.
“Đừng có vậy chứ”, Teri lầm bầm, cô tỏ ý không hài lòng.
“Tớ cũng thấy thế. Rachel tỏ ra bất bình không kém.
“Cậu và Bruce hay đến đó lắm phải không?”. Teri ước sao mình rút lại được câu hỏi đó. Không cần phải nhắc lại những chuyện ấy với Rachel vào lúc này.
“Phải”. Rachel ngước nhìn qua cửa sổ. Những cành cây khẳng khiu trơ trọi thả vài chiếc lá cho gió cuốn đi rải dọc con phố.
“Cậu khám thế nào?”. Sau một hồi cô hỏi.
“Ổn. Ông ấy khuyên tớ nên đi bộ mỗi ngày”.
“Cậu thấy khỏe chứ?”.
“Tớ thấy rất ổn”, Teri nói. “Tất cả những gì tớ phải làm là kiểm soát cân nặng một chút. Điều đó sẽ tốt hơn cho huyết áp của tớ - và cả em bé”.
Rachel gật đầu. “Tớ băn khoăn không biết khi mình có con sẽ thế nào”, giọng cô thiết tha.
“Rồi cậu sẽ có. Có con là chuyện tự nhiên mà”. Thật ra Teri khâm phục lòng yêu trẻ của Rachel. Một nửa số khách hàng của Rachel là những em bé dưới mười hai. Đó cũng là duyên cớ đưa Rachel gặp Bruce và Jolene, khi Bruce đưa con gái đi cắt tóc.
Rachel lắc đầu trước ý nghĩ của mình.
Họ trả tiền bữa ăn rồi đi dọc con phố, qua thư viện và bến thuyền, về phía công viên.
“Đừng ngại nói với Bruce”, Teri nhắc nhở. Thật đấy còn điều gì tồi tệ nữa đâu?”.
Thọc tay sâu trong túi, Rachel nhìn mông lung ra mặt nước. Điều tồi tệ nhất là, có thể anh ấy không yêu tớ”.
“Đừng đùa thế. Tớ cảm nhận được tình cảm trong ánh mắt của Bruce dành cho cậu mà”.
Một nụ cười thoáng qua làm khuôn mặt Rachel rạng rỡ. “Anh ấy cứ nài nỉ tớ giúp anh ấy và Jolene”.
“Jolene cũng yêu quý cậu”.
“Tớ yêu con bé, và Bruce biết điều đó. Anh ấy không thích tớ chuyển đến California và tớ sợ lý do duy nhất chính là vì con gái anh ấy”.
“Tớ không nghĩ thế, nhưng có một cách để biết chắc chắn, đó là hỏi chính anh ấy”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.