Vì Gặp Được Em

Chương 27:

Vô Thanh

21/09/2024

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã sắp tới giao thừa.

Từ trước đến giờ kỳ nghỉ đông rất ngắn, học sinh vừa mới được tự do đã bắt đầu đếm ngược ngày nghỉ.

Mắt thấy 30 Tết càng ngày càng gần, mẹ Thành lục tục chuẩn bị rất nhiều đồ Tết, Thẩm Vân Hề lúc này vẫn chưa nhận được tin từ ba mẹ.

Ba mẹ vẫn chưa trở về, chẳng nhẽ đêm giao thừa người một nhà cũng không thể đoàn tụ sao?

Thẩm Vân Hề nhịn không được gọi điện thoại cho ba mẹ, hỏi Tết này hai người định sắp xếp thế nào.

Thành Ngự đẩy cửa ra liền nhìn thấy Thẩm Vân Hề ngơ ngác ngồi trước cửa sổ nhìn bên ngoài, tư thế giữ nguyên không nhúc nhích tạo cảm giác u buồn không nói nên lời.

"Sao vậy?"

Tay cậu vòng qua bả vai cô, Thẩm Vân Hề thu hồi suy nghĩ, quay đầu nhìn cậu.

Cô không nói lời nào, Thành Ngự vẫn yên lặng chờ đợi, một lúc lâu sau Thẩm Vân Hề mới nhẹ nhàng mở miệng.

"Bọn họ không trở về..... Đêm giao thừa cuối cùng thời học sinh của tớ, hai người họ vẫn bận việc..... Trước kia không như vậy, không trở về với tớ....."

Thành Ngự suy nghĩ một chút liền biết hai người họ là ai, thấp giọng an ủi cô, "Chú và dì năm nay bận chuyện công việc, nếu không cậu cũng sẽ không tới ở nhà tớ. Cậu là con gái mà hai người họ yêu thương, chú và dì sao lại không muốn về đoàn tụ với cậu chứ? Đừng suy nghĩ lung tung nữa."

Thấy cô vẫn còn uể oải, Thành Ngự giả vờ không vui, "Không lẽ cậu khinh thường nhà tớ? Cậu không muốn chúng ta cùng nhau ăn Tết? Ôi, nhà tớ là gia đình bình dân, đã khiến cậu phải chịu thiệt thòi rồi."

"Tớ đâu có!" Thẩm Vân Hề nghe xong, tức giận nhịn không được đánh cậu một cái, "Cậu cố ý châm chọc tớ!"

Thấy biểu tình rầu rĩ không vui trên mặt cô đã không còn, Thành Ngự yên tâm hơn không ít, nhẹ nhàng nhéo má cô, nói, "Nếu đã không có thì chứng minh cho tớ xem đi! Đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta cùng nhau đón năm mới."

Cùng nhau dán câu đối, cùng xem Xuân vãn.

Đêm giao thừa, không ai thức trắng đêm được, khi tỉnh dậy thì một năm mới đã bắt đầu rồi.

Sáng sớm mùng một, mọi người sẽ đi chúc Tết, chuyện này đối với Thẩm Vân Hề mà nói là một chuyện có chút lúng túng.

Ba Thành và mẹ Thành hỏi Thẩm Vân Hề có muốn đi cùng không, đó toàn là thân thích của ba Thành, Thẩm Vân Hề không quen biết không nói, nếu đi thì lại phải giải thích mọi chuyện, nên cô xấu hổ lắc đầu.

Ba người Thành gia cũng nghĩ đến chuyện này, lại nhìn thấy Thẩm Vân Hề ngượng ngùng, ba người đồng thời bật cười.

Vì thế ba Thành cùng Thành Ngự đi chúc Tết, Thẩm Vân Hề ở nhà cùng mẹ Thành ở nhà cắn hạt dưa chờ họ hàng tới chúc Tết.

Nếu phải ra ngoài ăn cơm, ba Thành cùng mẹ Thành không thể nào để Thẩm Vân Hề ở nhà một mình, nên mấy ngày tiếp theo cô đều ăn ăn uống uống ở nhà người khác, mỗi lần đi là cả ngày, vì thế thời gian trôi qua rất nhanh.

Mùng tám tạm thời không phải ra ngoài, Thành Ngự thấy vẻ mặt Thẩm Vân Hề sống không còn gì luyến tiếc, muốn gọi cô cùng mấy người bạn với Hạng Cần và Trần Tư Duy đi ra ngoài ăn một bữa để thay đổi không khí.

Thẩm Vân Hề cũng không có nhiều bạn thân, nên chỉ gọi mỗi Hà Hủ.

Đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Vân Hề cùng ăn cơm với nhóm ba người Thành Ngự, ngẫm lại cô vẫn có Hà Hủ nên cũng không mất tự nhiên lắm.

Trong ghế lô, lúc Thành Ngự và Thẩm Vân Hề vừa bước vào, Hạng Cần, Trần Tư Duy và Hà Hủ đã đến trước.

Vừa thấy hai người bước vào, Hạng Cần liền bắt đầu gõ bàn hét lớn.

"Ôi chao, Thành Ngự cuối cùng cũng dẫn tiểu loli tới ra mắt rồi...."

"Hừ, đã vào rồi còn nắm tay, xấu hổ chết mất, dù sao cũng phải suy xét tới mấy người độc thân bọn tôi chứ!"

"Tiểu loli, cậu có em gái hoặc người bạn nào đáng yêu giống cậu không? Giới thiệu cho tôi...."

Thẩm Vân Hề: "......" Từ khi nào cô có thêm biệt danh này thế?

Hạng Cần nói như vịt kêu, vô cùng ồn ào, Thành Ngự nhịn không được nhấc chân đá qua, "Mấy ngày không gặp cậu lại ngứa da đúng không? Đi WC rửa sạch cái đức hạnh này của cậu đi!"

"Đừng để ý tới cậu ta." Trần Tư Duy nói với Thẩm Vân Hề rồi quay đầu dỗi Hạng Cần, "Đến cả anh em cũng không chịu nổi cậu, cô gái nào có thể nhìn trúng cậu chứ?"

"Này này này lão Trần, tôi biết cậu thích dỗi người, nhưng giờ đang trước mặt chị dâu, không thể để lại cho tôi chút mặt mũi được à?"



"Thật không biết xẩu hổ, cậu còn cần mặt mũi chắc?"

Hạng Cần, "....."

"Ha ha....." Thẩm Vân Hề nhịn không được bật cười, hai người này cãi nhau thật thú vị.

Có tên dở hơi là Hạng Cần, bữa cơm này Thẩm Vân Hề ăn vô cùng vui vẻ, lâu lâu còn nói thêm vài câu, Hà Hủ cũng rất vui, hai người kéo tay nhau cười nghiêng ngả.

Thấy Thẩm Vân Hề thoải mái, mặt Thành Ngự cũng giãn ra, chỉ là bữa cơm này cô ngồi cách cậu quá xa, khiến cậu có loại cảm giác bị làm lơ.

Vì thế sau khi ăn xong, khi Hạng Cần đề nghị đi hát Karaoke, Thành Ngự để cậu ấy mời khách, còn mình và Thẩm Vân Hề có chuyện nên đi trước.

Hạng Cần thấy vậy không vui, Trần Tư Duy biết hai người yêu nhau muốn có không gian riêng nên gọi Hà Hủ rồi lôi kéo Hạng Cần đi.

"Làm gì vậy? Lão Trần cậu còn động tay động chân với tôi?"

"Óc cậu là óc heo à? Thành Ngự muốn hẹn hò, cậu cứ dán lên làm gì chứ? Ăn cơm vẫn chưa no hả, còn muốn ăn thêm cơm chó đúng không?"

Ba người dần đi xa, Thẩm Vân Hề bị câu hẹn hò của Trần Tư Duy làm mặt có chút nóng lên, cúi đầu nhìn giày mình, hỏi, "Hiện giờ chúng ta về nhà sao?"

Thành Ngự đang muốn mở miệng, điện thoại trong túi quần đột nhiên vang lên, là mẹ cậu gọi.

Nghe xong, Thành Ngự nhìn Thẩm Vân Hề, nói, "Mẹ tớ gọi tới, hỏi bọn mình có muốn đi nhà chú đánh bài không, tớ từ chối rồi."

"Cậu không đi à?'

"Mỗi năm đều cùng nhau đánh bài suốt đêm, năm nay không giống vậy." Thành Ngự nắm lấy tay cô, "Ở cùng cậu."

Thẩm Vân Hề cúi đầu, mặt nóng lên, "Ừm."

"Vẫn còn sớm đó, có muốn đi xem phim không?"

"Được."

Lúc về tới nhà đã gần 10 giờ, trong nhà là một mảnh đen nhánh, ba Thành và mẹ Thành vẫn chưa về nhà.

Cảm giác trên người toàn mùi đồ ăn, Thẩm Vân Hề lên lầu tắm rửa.

Sau khi xả nước nóng vào bồn tắm xong, Thẩm Vân Hề bước vào, thân thể chậm rãi chìm vào trong nước.

Ngâm được vài phút, cô đứng dậy muốn lấy sữa tắm, đúng lúc này nghe được một tiếng răng rắc từ cửa phòng tắm, dọa Thẩm Vân Hề đột nhiên quay đầu.....

'bộp' cửa bị Thành Ngự đóng lại.

"Cậu làm tớ sợ muốn chết!"

Thẩm Vân Hề thở phào nhẹ nhõm một hơi, có chút tức giận ngồi dậy hỏi, "Cậu vào đây làm gì?"

"Sợ?" Thành Ngự vừa đi vừa cởi cúc áo, thanh âm nặng nề, "Vậy để tớ tới bồi tội."

Mấy ngày Tết m lịch nhiệt độ tăng lên, lúc ra cửa Thành Ngự mặc một chiếc áo khoác màu đen, bên trong là sơ mi trắng, vai rộng chân dài, anh khí bức người.

Khi cậu vào phòng tắm, trên người chỉ mặc áo sơ mi trắng với quần tây.

Lúc này cúc trên áo sơ mi đã cởi ra hết, Thành Ngự bắt đầu cởi dây lưng quần, ánh mắt cậu sáng rực nhìn cơ thể trắng nõn của Thẩm Vân Hề.

Thẩm Vân Hề bây giờ mới chú ý tới mình đang trần truồng, vội vàng chìm vào trong nước.

Nhưng ở trong bồn tắm không có bọt sữa tắn, nước trong thấy đáy, khăn tắm đang treo trên giá.

"Lưu manh!" Thẩm Vân Hề ngồi xổm trong bồn tắm, cong eo, hai tay khoanh lại trước ngực, vừa xấu hổ vừa tức giận muốn đuổi cậu đi, "Cậu mau đi ra ngoài!"

Thành Ngự lần đầu tiên xâm nhập vào phòng tắm khiến Thẩm Vân Hề không kịp trở tay.



Nhìn dáng vẻ này của cậu, cô còn không rõ ý đồ của Thành Ngự sao?

Nhưng chú và dì đã sắp trở về, cô thật sự không hiểu tại sao cậu lại muốn làm như vậy lúc này.

Thành Ngự vẫn không dao động, rất nhanh liền cởi hết quần áo trên người.

Cậu bước vào bồn tắm, kéo Thẩm Vân Hề đứng lên, đè cô lên tường.

"Hôm nay rất vui?"

Thẩm Vân Hề không biết tại sao cậu lại hỏi vậy, "Thì sao?"

"Vậy cậu cũng làm tớ vui vẻ một chút?"

Hai cơ thể trần trụi đang dán vào nhau, thanh âm Thành Ngự càng thêm trầm thấp, "Chúng ta đã bao lâu không làm rồi, hửm?"

Thẩm Vân Hề rũ mi, không nhìn cậu, nhưng ánh mắt cô không phải rơi vào eo bụng thon chắc thì cũng là đùi thon dài, mặt cô ửng đỏ, lắp bắp nói, "Vậy, vậy hiện giờ cũng không, không được....."

"Sao lại không được?" Thành Ngự thấp giọng cười, cho cô xem đồ vật trong lòng bàn tay mình, "Áo mưa cũng có luôn rồi, còn có gì không được?"

Tránh cũng không thể tránh, Thẩm Vân Hề nhìn đồ vật trong tay cậu, đầu óc ong ong.

Cậu đem theo cái này!

Còn tận hai cái!

"Cậu tránh ra!" Thẩm Vân Hề cảm giác nóng dâng lên đỉnh đầu, đẩy tay cậu ra.

Thành Ngự nhanh tay nắm tay lại, "Chê ít?"

"Cậu...... Đợi lát nữa chú dì sẽ về......" Thẩm Vân Hề bị chọc tức đến sắp khóc, hai cái, cậu muốn làm tới khi nào?

Tuy thích trêu cô, nhưng cứ cọ xát như vậy thì không ổn, từng nụ hôn rơi xuống xương quai xanh tinh xảo, cậu thẳng eo cọ cọ vào bụng của cô.

"Chỉ muốn làm xằng bậy với cậu."

Côn thịt chọc vào bụng nhỏ, Thẩm Vân Hề ngửa đầu, tay để lên khuỷu tay Thành Ngự, mềm mại thở dốc, "Đừng....."

"Yên tâm, bọn họ mấy tiếng nữa mới trở về." Thành Ngự xoa cặp vú trắng nõn, ngậm lấy đỉnh hồng mai liếm mút.

"Không cần....."

Một đường hôn lên, cuối cùng chặn lại môi cô để cô không thể nói những lời dục cự còn nghênh.

Thành Ngự câu lấy lưỡi cô mút liếm, tay phải nắm lấy chân cô nâng lên, eo dùng sức khiến cự vật đâm nhẹ vào u kính thăm dò.

Trong giây lát, quy đầu đã cảm thấy ướt nóng.

"Ướt."

Giọng nói cậu gợi cảm quyến rũ, Thẩm Vân Hề vô cùng xấu hổ và giận dữ, "Cậu đừng nói nữa....."

Hoa huyệt vô cùng chật hẹp, Thành Ngự biết cô mẫn cảm, ôm eo bế cô lên, để chân cô vắt lên khuỷu tay mình, lộ ra hoa kính ướt át, thẳng lưng cắm côn thịt vào.

"Cậu đừng kẹp chặt như vậy."

"A....." Tay Thẩm Vân Hề ôm lấy cổ Thành Ngự, bị tư thế này kích thích, từng tiếng rên rỉ tràn ra.

"Cậu nhẹ chút....."

Thành Ngự rút côn thịt ra, lại đâm mạnh vào hoa huyệt.

"Không nhẹ được."

Đã lâu không làm, vừa mới tiến vào mật huyệt chặt chẽ ướt át, cậu liền không khống chế được bắt đầu mạnh mẽ tiến công, hận không thể mạnh một chút, sâu một chút, đâm sâu vào bên trong cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vì Gặp Được Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook