Chương 6:
Vô Thanh
21/09/2024
Cuối tháng tám, học bù đã vào giai đoạn kết thúc, Thẩm Vân Hề tới lớp học mới cũng được khoảng nửa tháng.
Học sinh trong lớp cũng thu liễm sự nghịch ngợm cãi vã như lúc vừa khai giảng, đối mặt với sự khẩn trương trong học tập.
Nhưng nam sinh quá nhiều, phần lớn thời gian tan học nam sinh liền giống như là thoát khỏi nhà tù vậy, nhảy nhót lung tung, chỉ có số ít nam sinh an an tĩnh tĩnh vùi đầu làm bài, Thẩm Vân Hề ngẫu nhiên tiếp xúc với bọn họ, phát hiện bọn họ còn có chút ngượng ngùng, cũng nói không nhiều lắm.
Nữ sinh ở chung khá tốt, nhưng bởi vì tính cách Thẩm Vân Hề chậm nhiệt, không chủ động giao tế nên cũng không quen biết nhiều người lắm, quan hệ tốt nhất thì cũng chỉ có Hà Hủ.
Tình hữu nghị giữa nữ sinh nói nhanh cũng nhanh, chậm cũng chậm. Thẩm Vân Hề và Hà Hủ vừa hay thuộc về kiểu người trước.
Mới gặp đã có hảo cảm với nhau, sau khi nói chuyện liền có sáu phần hữu nghị, hơn nữa có thể cùng nhau đi vệ sinh thêm hai phần, vậy là tình hữu nghị đã có khoảng tám phần, dư lại hai phần khe hở là không gian riêng tư của mỗi người.
Hà Hủ thích uống nước cho nên thường xuyên đi vệ sinh, trước đó cũng có người đi cùng nhưng cũng không thân.
1
Nữ sinh trong ban 11 đa số đều an tĩnh không hiếu động.
Cho nên so với việc đi vệ sinh cùng người khác dù mình không buồn đi vệ sinh thì bọn họ thà rằng vùi đầu vào giải đề, hoặc là nói chuyện phiếm giải lao.
Thẩm Vân Hề cùng Hà Hủ muốn tới phòng vệ sinh phải đi ngang qua mấy ban, trong đó ban nghệ thuật ở gần cầu thang tương đối ầm ĩ. Thời gian nghỉ ngơi, một đám nam sinh dựa vào tường hành lang cậu xô tôi đẩy vui cười đùa giỡn, đường đi cũng không còn thừa nhiều.
Mỗi lần Thẩm Vân Hề cùng Hà Hủ đi qua đều phải lách qua kẽ hở, giống như đi qua đường núi đã bị thổ phỉ chiếm lĩnh vậy.
Hôm nay cũng vậy, một đám người ồn ào vui đùa ở hành lang.
Thẩm Vân Hề theo thường lệ mắt nhìn thẳng, tay trong tay cùng Hà Hủ đi qua khe hở giữa bọn họ.
Một nam sinh đang dựa vào lan can, tóc mái che nửa đôi mắt chú ý tới Thẩm Vân Hề, híp mắt quét trên quét dưới, sau đó khuỷu tay chọc vào người bên cạnh, cười đầy ý vị, "Này, tôi vừa nhìn thấy em gái ngực lớn...... Khẳng định là cúp C."
Thanh âm của cậu ta không lớn, cũng không cố tình đè thấp, trên mặt lại không chút kiêng nể gì hoàn toàn không sợ đối phương nghe được.
Cho dù hành lang ầm ĩ nhưng Thẩm Vân Hề cùng Hà Hủ vẫn nghe được rõ ràng.
Hà Hủ tự nhận mình ngực phẳng, người nọ không chỉ tên nói họ, rõ ràng là đang nói Thẩm Vân Hề, còn cố ý nói lúc bọn cô chưa đi xa, nhất định là có rắp tâm bất lương!
Hà Hủ lập tức bị chọc tức đến mức mặt đỏ lên.
Nhưng đám người kia da mặt dày, dây dưa nhiều sẽ chỉ có hại cho bọn cô, Hà Hủ không muốn để ý tới, lôi kéo Thẩm Vân Hề bước nhanh hơn.
Thẩm Vân Hề nghe thấy nghị luận đáng khinh của nam sinh, theo bản năng dừng lại.
Hà Hủ khó hiểu nhìn cô, đang muốn hỏi, Thẩm Vân Hề đã quay đầu lại, lãnh đạm liếc nhìn nam sinh kia một cái.
Đảo qua từ đầu đến chân, sau đó Thẩm Vân Hề quay đầu, cùng Hà Hủ tiếp tục đi về phía trước.
"Ai da, Phương Lý, em gái ngực lớn nhìn cậu kìa....."
"Có ngực, cũng có chút gan dạ." Phương Lý cũng chính là nam sinh có mái tóc che nửa mắt kia, tay cắm trong túi quần, tùy tiện cười.
Cái liếc mắt vừa rồi lạnh lùng, còn có khinh thường rất rõ ràng, xem ra có chút cá tính.
Nữ sinh bình thường bị nói như vậy không phải là xấu hổ đến đỏ mặt thì cũng là tức giận trốn tránh, phản ứng của nữ sinh này quả thực có chút thú vị.
Phản ứng của bọn nam sinh cùng nghị luận của bọn họ Hà Hủ cùng Thẩm Vân Hề đã đi xa không nghe được.
Lúc này Thẩm Vân Hề vừa cười vừa trấn an Hà Hủ đang không ngừng mắng, "Rác rưởi, lưu manh, sắc quỷ, hạ lưu, bại hoại....."
"Được rồi, đừng tức giận vì loại người này." Lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Hà Hủ.
Hà Hủ mắng xong vẫn còn chút tức giận, "Cậu ta nói cậu như vậy, cậu không tức giận sao?"
Tức giận chứ, nếu không Thẩm Vân Hề cũng sẽ không nhịn không được quay đầu lại nhìn cậu ta.
Thẩm Vân Hề nhìn ngoan ngoãn văn tĩnh, nhưng thật ra vẫn có chút tính xấu. Nếu chọc tới điểm nào đó, cô cũng rất tính toán chi li.
Vốn dĩ cô còn xúc động muốn trào phúng cậu ta, nhưng hiện giờ ba mẹ không ở bên cạnh, lỡ làm mất mặt những người đó rồi bọn họ sau đó lại nhằm vào cô, chọc phải phiền toái thì ai tới thu thập đây?
Nên cô đành nhịn.
"Thôi, loại người này cũng chỉ được cái khua môi múa mép, càng để ý tới cậu ta càng hăng hái." Thẩm Vân Hề nhíu mi, bồi thêm một câu cho hả giận, "Lớn lên giống như gà luộc vậy, còn tự cho bản thân là soái khí ngút trời."
"Gà luộc....." Hà Hủ cười ra tiếng, phụ họa nói, "Hình dung của cậu thật là một kiếm xuyên tim. Cũng đúng, cậu ta cứ thích ra vẻ một bộ cà lơ phất phơ, bề ngoại cùng nội tâm đều đáng khinh....." Hà Hủ âm thầm quyết định, nếu sau này mà nhìn thấy cậu ta sẽ tránh đi, tránh không được thì cứ làm như không thấy.
Trình độ độc miệng của Hà Hủ rất cao, Thẩm Vân Hề cảm thấy hả giận không ít, liền đem chuyện này vứt đến sau đầu, không để ý tới nữa.
Tiếng chuông tan học của tiết cuối cùng trong buổi sáng vang lên, ba người Thành Ngự, Trần Tư Duy, Hạng Cần động tác chạy nhanh ra cửa, xuống lầu, chạy như bay về phía cổng trường.
"Ôi, không được, nghỉ một chút đi, mệt chết tôi rồi!" Đi ra tới cổng trường, Hạng Cần thở hồng hộ tựa vào cây, cúi đầu điều chỉnh hơi thở.....
Ba người bọn họ cũng thuộc về loại nam sinh trẻ con, thích chạy sớm ra từ phòng học, cũng không phải vì muốn khoe khoang, mà là Thành Ngự cùng Trần Tư Duy không muốn phải chen chúc, trong cái thời tiết nóng nực này, đám người đông đúc cậu chen tôi đẩy nếu không phải ra một thân mồ hôi thì cũng bị cọ đến một thân đầy mùi mồ hôi.
Thành Ngự là người không có tính kiên nhẫn, còn có thói ở sạch, bản thân mình ra mồ hôi thì không sao, nhưng lỡ dính phải mồ hôi của người khác thì chịu không nổi.
Mà Hạng Cần cũng không thực hiện kỳ vọng 'Cần' của cha mẹ, tên và người vừa lúc tương phản, là một người vô cùng lười biếng.
Bài tập không muốn làm, đi học cũng thích ra sớm nhưng lại không muốn chạy.
Hạng Cần cùng Thành ngự, Trần Tư Duy ba người lớn lên cùng nhau, cao trung được xếp ở chung một lớp, ba người cùng nhau tan học, cùng nhau chơi game, quan hệ tốt hơn so với người khác.
Thành Ngự cùng Trần Tư Duy tan học đều chạy, Hạng Cần là một phần tử trong bang của ba người, không thể không nâng chân chạy đuổi kịp hai người.
"Bộ xương già này của cậu cần phải luyện tập nhiều, mới chạy vài bước đã mệt giống như là chó bị hen suyễn vậy." Thành Ngự bước chậm hơn, xoay người ghét bỏ nhìn Hạng Cần, khinh thường mà trào phúng.
Thấy Hạng Cần lại muốn mặt dày mày dạn kháng nghị, Trần Tư Duy không nóng không lạnh nói tiếp, "Chó cũng không hen suyễn giống cậu, dáng vẻ này của Hạng Cần là trên giường không cứng được."
"Trần Tư Duy, cậu thật quá đáng! Cậu suy đoán tôi như vậy có phải là coi trọng tôi rồi không?" Hạng Cần dựa vào gần, cố ý đụng phải bả vai của Trần Tư Duy, vẻ mặt đáng khinh nói, "Nếu không đêm nay cậu tới trên giường tôi thử xem rốt cuộc tôi cứng hay mềm?"
3
Cay đôi mắt lại thêm cay lỗ tai, xem ra mấy ngày nay Hạng Cần lại ngứa da, Thành Ngự ghét bỏ 'xuy' một tiếng, xoay người tiếp tục đi.
Trần Tư Duy nắm lấy bả vai Hạng Cần, dùng lực bóp một cái, Hạng Cần lập tức đau đến nhảy lên, nắm bả vai kêu to.
Trần Tư Duy mặt không đổi sắc quét mắt nhìn Hạng Cần, ném xuống một câu, "Đây là kết cục của họa từ trong miệng mà ra."
"Cmn, Trần Tư Duy cậu xuống tay quá độc ác! Đùa một chút mà cậu đến mức vậy sao, tôi chỉ phản kích khi cậu vũ nhục thân thể tôi mà thôi, cậu liền ỷ vào bản thân có chút công phu liền dùng bạo lực với tôi, thật là âm hiểm độc ác!" Hạng Cần vừa xoa vai vừa đuổi kịp, nịnh nọt nhìn Thành Ngự, "Vẫn là Ngự ca tốt nhất, miệng gao găm tâm đậu phụ..... Ngự ca, cậu dạy tôi mấy chiêu đi, chiêu mà chuyên trị mấy loại như Trần Tư Duy ấy, cậu muốn tôi làm trâu làm ngựa cho cậu đều được!"
Thành Ngự liếc mắt nhìn Hạng Cần, trên mặt cười như không cười: "Trước kia là ai không biết tốt xấu, sống chết không muốn đi tới võ quán?"
"Tôi tôi tôi, là tôi không biết tốt xấu." Hạng Cần vội vàng nhận sai, "Lúc đó niên thiếu vô tri, hiện tại tôi đã tỉnh ngộ rồi!"
"Bị tôi đánh nhiều lần như vậy rồi mới tỉnh ngộ?" Trần Tư Duy bóp tay, cười trào phúng nói.
"Cậu!" Hạng Cần nhìn thấy động tác của Trần Tư Duy, cảm giác đau khi bị niết lúc nãy tựa hồ lại nổi lên.
Hạng Cần như cô vợ nhỏ yếu ớt ngậm miệng lại, trong lòng lại nghĩ: mình phải bình tĩnh, bình tĩnh, việc nhỏ mà không nhịn sẽ làm hỏng việc lớn.....
"Được rồi." Thành Ngự nhìn không được dáng vẻ không có tiền đồ này, cười đạp Hạng Cần một cái, "Lần tới đi võ quán sẽ gọi cậu theo."
Hạng Cần lập tức mặt mày hớn hở, "Ha ha, tôi biết Ngự ca vừa đẹp trai vừa tốt bụng mà....." rồi quay sang đắc ý nâng cằm nhìn Trần Tư Duy.
Trần Tư Duy căn bản không thèm quan tâm, đến cả ánh mắt cũng không muốn bố thí.
Giữa trưa ánh mặt trời gay gắt, đoàn người Thành Ngự vì tránh mặt trời quẹo vào một con đường có bóng râm.
Đi được một lúc, miệng Hạng Cần lại không chịu ngồi yên.
"Nói với các cậu chuyện này, sáng nay lúc tôi đi qua ban nghệ thuật, các cậu đoán tôi nhìn thấy gì? Tên tiểu tử Phương Lý kia ở hàng lang đùa giỡn tiểu loli của ban chúng ta đó!"
Trần Tư Duy nhất thời không nhớ ra tiểu loli là ai, không thèm để ý nói, "Chuyện này thì có gì lạ, đức hạnh của cậu ta không phải vậy sao?"
Hạng Cần trừng Trần Tư Duy một cái, "Cậu biết tên kia nói gì không? Cậu ta làm trò trước mặt tiểu loli, nói ngực cậu ấy lớn!"
Bước chân Thành Ngự khẽ ngưng lại, giống như lơ đãng hỏi, "Vậy cậu ấy có phản ứng thế nào?"
Ánh mắt Trần Tư Duy thoáng nhìn qua Thành Ngự, Hạng Cần thấy có người hỏi liền lập tức hứng khởi, không phát hiện lần đầu tiên Thành Ngự có hứng thú với mấy chuyện bát quái này, tiếp tục nói: "Vốn dĩ tôi còn suy nghĩ, tiểu loli bị bắt nạt tôi có nên tiến lên làm anh hùng cứu mỹ nhân hay không? Tiểu loli có thể bị chọc tức đến khóc hay không? Kết quả, cậu ấy quay đầu liếc nhìn Phương Lý một cái....."
Hạng Cần cố ý dừng lại, thành công nhận được ánh mắt 'cậu có nhàm chán không' của Thành Ngự cùng Trần Tư Duy, Hạng Cần mới tiếp tục, "Ha ha ha, tiểu loli cũng không nói gì cả, chỉ nhìn một cái liền đi rồi."
Hai người còn lại trợn trắng mắt.
"Này, các cậu nói tiểu loli đặc biệt như vậy có thể bị Phương Lý quấn lên hay không?" Hạng Cần lo lắng nói.
Học sinh trong lớp cũng thu liễm sự nghịch ngợm cãi vã như lúc vừa khai giảng, đối mặt với sự khẩn trương trong học tập.
Nhưng nam sinh quá nhiều, phần lớn thời gian tan học nam sinh liền giống như là thoát khỏi nhà tù vậy, nhảy nhót lung tung, chỉ có số ít nam sinh an an tĩnh tĩnh vùi đầu làm bài, Thẩm Vân Hề ngẫu nhiên tiếp xúc với bọn họ, phát hiện bọn họ còn có chút ngượng ngùng, cũng nói không nhiều lắm.
Nữ sinh ở chung khá tốt, nhưng bởi vì tính cách Thẩm Vân Hề chậm nhiệt, không chủ động giao tế nên cũng không quen biết nhiều người lắm, quan hệ tốt nhất thì cũng chỉ có Hà Hủ.
Tình hữu nghị giữa nữ sinh nói nhanh cũng nhanh, chậm cũng chậm. Thẩm Vân Hề và Hà Hủ vừa hay thuộc về kiểu người trước.
Mới gặp đã có hảo cảm với nhau, sau khi nói chuyện liền có sáu phần hữu nghị, hơn nữa có thể cùng nhau đi vệ sinh thêm hai phần, vậy là tình hữu nghị đã có khoảng tám phần, dư lại hai phần khe hở là không gian riêng tư của mỗi người.
Hà Hủ thích uống nước cho nên thường xuyên đi vệ sinh, trước đó cũng có người đi cùng nhưng cũng không thân.
1
Nữ sinh trong ban 11 đa số đều an tĩnh không hiếu động.
Cho nên so với việc đi vệ sinh cùng người khác dù mình không buồn đi vệ sinh thì bọn họ thà rằng vùi đầu vào giải đề, hoặc là nói chuyện phiếm giải lao.
Thẩm Vân Hề cùng Hà Hủ muốn tới phòng vệ sinh phải đi ngang qua mấy ban, trong đó ban nghệ thuật ở gần cầu thang tương đối ầm ĩ. Thời gian nghỉ ngơi, một đám nam sinh dựa vào tường hành lang cậu xô tôi đẩy vui cười đùa giỡn, đường đi cũng không còn thừa nhiều.
Mỗi lần Thẩm Vân Hề cùng Hà Hủ đi qua đều phải lách qua kẽ hở, giống như đi qua đường núi đã bị thổ phỉ chiếm lĩnh vậy.
Hôm nay cũng vậy, một đám người ồn ào vui đùa ở hành lang.
Thẩm Vân Hề theo thường lệ mắt nhìn thẳng, tay trong tay cùng Hà Hủ đi qua khe hở giữa bọn họ.
Một nam sinh đang dựa vào lan can, tóc mái che nửa đôi mắt chú ý tới Thẩm Vân Hề, híp mắt quét trên quét dưới, sau đó khuỷu tay chọc vào người bên cạnh, cười đầy ý vị, "Này, tôi vừa nhìn thấy em gái ngực lớn...... Khẳng định là cúp C."
Thanh âm của cậu ta không lớn, cũng không cố tình đè thấp, trên mặt lại không chút kiêng nể gì hoàn toàn không sợ đối phương nghe được.
Cho dù hành lang ầm ĩ nhưng Thẩm Vân Hề cùng Hà Hủ vẫn nghe được rõ ràng.
Hà Hủ tự nhận mình ngực phẳng, người nọ không chỉ tên nói họ, rõ ràng là đang nói Thẩm Vân Hề, còn cố ý nói lúc bọn cô chưa đi xa, nhất định là có rắp tâm bất lương!
Hà Hủ lập tức bị chọc tức đến mức mặt đỏ lên.
Nhưng đám người kia da mặt dày, dây dưa nhiều sẽ chỉ có hại cho bọn cô, Hà Hủ không muốn để ý tới, lôi kéo Thẩm Vân Hề bước nhanh hơn.
Thẩm Vân Hề nghe thấy nghị luận đáng khinh của nam sinh, theo bản năng dừng lại.
Hà Hủ khó hiểu nhìn cô, đang muốn hỏi, Thẩm Vân Hề đã quay đầu lại, lãnh đạm liếc nhìn nam sinh kia một cái.
Đảo qua từ đầu đến chân, sau đó Thẩm Vân Hề quay đầu, cùng Hà Hủ tiếp tục đi về phía trước.
"Ai da, Phương Lý, em gái ngực lớn nhìn cậu kìa....."
"Có ngực, cũng có chút gan dạ." Phương Lý cũng chính là nam sinh có mái tóc che nửa mắt kia, tay cắm trong túi quần, tùy tiện cười.
Cái liếc mắt vừa rồi lạnh lùng, còn có khinh thường rất rõ ràng, xem ra có chút cá tính.
Nữ sinh bình thường bị nói như vậy không phải là xấu hổ đến đỏ mặt thì cũng là tức giận trốn tránh, phản ứng của nữ sinh này quả thực có chút thú vị.
Phản ứng của bọn nam sinh cùng nghị luận của bọn họ Hà Hủ cùng Thẩm Vân Hề đã đi xa không nghe được.
Lúc này Thẩm Vân Hề vừa cười vừa trấn an Hà Hủ đang không ngừng mắng, "Rác rưởi, lưu manh, sắc quỷ, hạ lưu, bại hoại....."
"Được rồi, đừng tức giận vì loại người này." Lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Hà Hủ.
Hà Hủ mắng xong vẫn còn chút tức giận, "Cậu ta nói cậu như vậy, cậu không tức giận sao?"
Tức giận chứ, nếu không Thẩm Vân Hề cũng sẽ không nhịn không được quay đầu lại nhìn cậu ta.
Thẩm Vân Hề nhìn ngoan ngoãn văn tĩnh, nhưng thật ra vẫn có chút tính xấu. Nếu chọc tới điểm nào đó, cô cũng rất tính toán chi li.
Vốn dĩ cô còn xúc động muốn trào phúng cậu ta, nhưng hiện giờ ba mẹ không ở bên cạnh, lỡ làm mất mặt những người đó rồi bọn họ sau đó lại nhằm vào cô, chọc phải phiền toái thì ai tới thu thập đây?
Nên cô đành nhịn.
"Thôi, loại người này cũng chỉ được cái khua môi múa mép, càng để ý tới cậu ta càng hăng hái." Thẩm Vân Hề nhíu mi, bồi thêm một câu cho hả giận, "Lớn lên giống như gà luộc vậy, còn tự cho bản thân là soái khí ngút trời."
"Gà luộc....." Hà Hủ cười ra tiếng, phụ họa nói, "Hình dung của cậu thật là một kiếm xuyên tim. Cũng đúng, cậu ta cứ thích ra vẻ một bộ cà lơ phất phơ, bề ngoại cùng nội tâm đều đáng khinh....." Hà Hủ âm thầm quyết định, nếu sau này mà nhìn thấy cậu ta sẽ tránh đi, tránh không được thì cứ làm như không thấy.
Trình độ độc miệng của Hà Hủ rất cao, Thẩm Vân Hề cảm thấy hả giận không ít, liền đem chuyện này vứt đến sau đầu, không để ý tới nữa.
Tiếng chuông tan học của tiết cuối cùng trong buổi sáng vang lên, ba người Thành Ngự, Trần Tư Duy, Hạng Cần động tác chạy nhanh ra cửa, xuống lầu, chạy như bay về phía cổng trường.
"Ôi, không được, nghỉ một chút đi, mệt chết tôi rồi!" Đi ra tới cổng trường, Hạng Cần thở hồng hộ tựa vào cây, cúi đầu điều chỉnh hơi thở.....
Ba người bọn họ cũng thuộc về loại nam sinh trẻ con, thích chạy sớm ra từ phòng học, cũng không phải vì muốn khoe khoang, mà là Thành Ngự cùng Trần Tư Duy không muốn phải chen chúc, trong cái thời tiết nóng nực này, đám người đông đúc cậu chen tôi đẩy nếu không phải ra một thân mồ hôi thì cũng bị cọ đến một thân đầy mùi mồ hôi.
Thành Ngự là người không có tính kiên nhẫn, còn có thói ở sạch, bản thân mình ra mồ hôi thì không sao, nhưng lỡ dính phải mồ hôi của người khác thì chịu không nổi.
Mà Hạng Cần cũng không thực hiện kỳ vọng 'Cần' của cha mẹ, tên và người vừa lúc tương phản, là một người vô cùng lười biếng.
Bài tập không muốn làm, đi học cũng thích ra sớm nhưng lại không muốn chạy.
Hạng Cần cùng Thành ngự, Trần Tư Duy ba người lớn lên cùng nhau, cao trung được xếp ở chung một lớp, ba người cùng nhau tan học, cùng nhau chơi game, quan hệ tốt hơn so với người khác.
Thành Ngự cùng Trần Tư Duy tan học đều chạy, Hạng Cần là một phần tử trong bang của ba người, không thể không nâng chân chạy đuổi kịp hai người.
"Bộ xương già này của cậu cần phải luyện tập nhiều, mới chạy vài bước đã mệt giống như là chó bị hen suyễn vậy." Thành Ngự bước chậm hơn, xoay người ghét bỏ nhìn Hạng Cần, khinh thường mà trào phúng.
Thấy Hạng Cần lại muốn mặt dày mày dạn kháng nghị, Trần Tư Duy không nóng không lạnh nói tiếp, "Chó cũng không hen suyễn giống cậu, dáng vẻ này của Hạng Cần là trên giường không cứng được."
"Trần Tư Duy, cậu thật quá đáng! Cậu suy đoán tôi như vậy có phải là coi trọng tôi rồi không?" Hạng Cần dựa vào gần, cố ý đụng phải bả vai của Trần Tư Duy, vẻ mặt đáng khinh nói, "Nếu không đêm nay cậu tới trên giường tôi thử xem rốt cuộc tôi cứng hay mềm?"
3
Cay đôi mắt lại thêm cay lỗ tai, xem ra mấy ngày nay Hạng Cần lại ngứa da, Thành Ngự ghét bỏ 'xuy' một tiếng, xoay người tiếp tục đi.
Trần Tư Duy nắm lấy bả vai Hạng Cần, dùng lực bóp một cái, Hạng Cần lập tức đau đến nhảy lên, nắm bả vai kêu to.
Trần Tư Duy mặt không đổi sắc quét mắt nhìn Hạng Cần, ném xuống một câu, "Đây là kết cục của họa từ trong miệng mà ra."
"Cmn, Trần Tư Duy cậu xuống tay quá độc ác! Đùa một chút mà cậu đến mức vậy sao, tôi chỉ phản kích khi cậu vũ nhục thân thể tôi mà thôi, cậu liền ỷ vào bản thân có chút công phu liền dùng bạo lực với tôi, thật là âm hiểm độc ác!" Hạng Cần vừa xoa vai vừa đuổi kịp, nịnh nọt nhìn Thành Ngự, "Vẫn là Ngự ca tốt nhất, miệng gao găm tâm đậu phụ..... Ngự ca, cậu dạy tôi mấy chiêu đi, chiêu mà chuyên trị mấy loại như Trần Tư Duy ấy, cậu muốn tôi làm trâu làm ngựa cho cậu đều được!"
Thành Ngự liếc mắt nhìn Hạng Cần, trên mặt cười như không cười: "Trước kia là ai không biết tốt xấu, sống chết không muốn đi tới võ quán?"
"Tôi tôi tôi, là tôi không biết tốt xấu." Hạng Cần vội vàng nhận sai, "Lúc đó niên thiếu vô tri, hiện tại tôi đã tỉnh ngộ rồi!"
"Bị tôi đánh nhiều lần như vậy rồi mới tỉnh ngộ?" Trần Tư Duy bóp tay, cười trào phúng nói.
"Cậu!" Hạng Cần nhìn thấy động tác của Trần Tư Duy, cảm giác đau khi bị niết lúc nãy tựa hồ lại nổi lên.
Hạng Cần như cô vợ nhỏ yếu ớt ngậm miệng lại, trong lòng lại nghĩ: mình phải bình tĩnh, bình tĩnh, việc nhỏ mà không nhịn sẽ làm hỏng việc lớn.....
"Được rồi." Thành Ngự nhìn không được dáng vẻ không có tiền đồ này, cười đạp Hạng Cần một cái, "Lần tới đi võ quán sẽ gọi cậu theo."
Hạng Cần lập tức mặt mày hớn hở, "Ha ha, tôi biết Ngự ca vừa đẹp trai vừa tốt bụng mà....." rồi quay sang đắc ý nâng cằm nhìn Trần Tư Duy.
Trần Tư Duy căn bản không thèm quan tâm, đến cả ánh mắt cũng không muốn bố thí.
Giữa trưa ánh mặt trời gay gắt, đoàn người Thành Ngự vì tránh mặt trời quẹo vào một con đường có bóng râm.
Đi được một lúc, miệng Hạng Cần lại không chịu ngồi yên.
"Nói với các cậu chuyện này, sáng nay lúc tôi đi qua ban nghệ thuật, các cậu đoán tôi nhìn thấy gì? Tên tiểu tử Phương Lý kia ở hàng lang đùa giỡn tiểu loli của ban chúng ta đó!"
Trần Tư Duy nhất thời không nhớ ra tiểu loli là ai, không thèm để ý nói, "Chuyện này thì có gì lạ, đức hạnh của cậu ta không phải vậy sao?"
Hạng Cần trừng Trần Tư Duy một cái, "Cậu biết tên kia nói gì không? Cậu ta làm trò trước mặt tiểu loli, nói ngực cậu ấy lớn!"
Bước chân Thành Ngự khẽ ngưng lại, giống như lơ đãng hỏi, "Vậy cậu ấy có phản ứng thế nào?"
Ánh mắt Trần Tư Duy thoáng nhìn qua Thành Ngự, Hạng Cần thấy có người hỏi liền lập tức hứng khởi, không phát hiện lần đầu tiên Thành Ngự có hứng thú với mấy chuyện bát quái này, tiếp tục nói: "Vốn dĩ tôi còn suy nghĩ, tiểu loli bị bắt nạt tôi có nên tiến lên làm anh hùng cứu mỹ nhân hay không? Tiểu loli có thể bị chọc tức đến khóc hay không? Kết quả, cậu ấy quay đầu liếc nhìn Phương Lý một cái....."
Hạng Cần cố ý dừng lại, thành công nhận được ánh mắt 'cậu có nhàm chán không' của Thành Ngự cùng Trần Tư Duy, Hạng Cần mới tiếp tục, "Ha ha ha, tiểu loli cũng không nói gì cả, chỉ nhìn một cái liền đi rồi."
Hai người còn lại trợn trắng mắt.
"Này, các cậu nói tiểu loli đặc biệt như vậy có thể bị Phương Lý quấn lên hay không?" Hạng Cần lo lắng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.