Vì Gặp Được Em

Chương 8:

Vô Thanh

21/09/2024

Bởi vì Hà Hủ trọ ở gần trường, nhà của phần lớn nữ sinh trong lớp lại không cùng phương hướng với nhà của Thành Ngự nên chỉ có một nữ sinh đi cùng Thẩm Vân Hề nửa đoạn đường, nửa đường còn lại đều là một mình cô tự đi.

Đi nhiều ngày như vậy, Thẩm Vân Hề cũng đã quen thuộc, cũng có thói quen đi một mình.

Đường về nhà không có nhiều hàng quán, cho nên sau tiết tự học buổi tối, trên đường ngoại trừ tốp năm tốp ba học sinh thì cũng không có nhiều người đi lại.

Đèn đường sáng ngời, chỉ là công viên ở bên đường có chút tối.

Trời đã muộn, ánh đèn ở quảng trường trong công viên lập lòe, còn có vài người đang ở lại.

Mà bốn phía công viên trồng đầy cây cối hoa cỏ, đèn đường vàng nhạt, từ xa nhìn lại xung quanh càng có vẻ u ám.

Trước ngực Thẩm Vân Hề ôm mấy quyển sách, bước chân nhanh hơn, ánh mắt chú ý xung quanh.

Từ nhỏ cô đã được dạy dỗ về ý thức an toàn, sơ trung học Tae Kwon Do một năm, tuy không giỏi lắm nhưng cũng có chút tay nghề để phòng thân, tứ chi linh hoạt có lực, không đến mức yếu ớt không có chút sức phản kháng nào.

Đi ngang qua chỗ cây cối đen như mực cuối cùng, Thẩm Vân Hề thoải mái bước nhanh hơn.

Cho đến khi tới gần một người, Thẩm Vân Hề tưởng người đó đang tản bộ, không để trong lòng, không ngờ người nọ càng đi càng gần, tựa hồ như đang nhìn cô, dần có xu thế đi về phía cô, Thẩm Vân Hề lúc này mới kinh sợ, bước chân sang bên trái tránh đi.

Nơi này không có đèn đường, khuôn mặt của người đàn ông kia cũng không rõ ràng, đột nhiên thấy Thẩm Vân Hề muốn tránh đi liền tăng tốc tới gần cô.

Lúc này Thẩm Vân Hề liền xác định, mục tiêu của người đàn ông đó là cô.

Tốc độ di chuyển của hắn ta rất nhanh, Thẩm Vân Hề cố gắng trấn an sự hoảng loạn trong lòng, ném sách về phía hắn ta, quay đầu lập tức chạy.

Bốn bề vắng lặng, gió đêm gào thét, phía sau là bước chân không ngừng ép sát của người đàn ông lạ mặt, dần kéo lại khoảng cách của hai người.

Lần đầu tiên gặp phải tình huống này, nỗi sợ khiến thần kinh căng thành một đường thẳng tắp.

Hô hấp Thẩm Vân Hề dồn dập, liều mạng chạy về phía trước, lần đầu tiên cảm giác hai chân mình lại vô lực như thế.

Chạy bao lâu, một phút chăng? Thẩm Vân Hề không biết, chỉ cảm thấy thời gian trôi nhanh như vậy, hơi thở khiến cô sợ hãi đã gần trong gang tấc.

Một khắc cánh tay bị người ta bắt lấy kia, một tiếng thét chói tai vang lên.

Phản ứng của thân thể còn nhanh hơn so với ý thức, Thẩm Vân Hề phản xạ có điều kiện mà rút tay tránh đi, giơ chân đá về phía hắn ta.

Trong lúc hoảng loạn, Thẩm Vân Hề chỉ đá trúng sườn hông của người đàn ông kia, hơn nữa chân đã mất lực, đối phương cũng không đau đớn mấy.

Người đàn ông chỉ kêu lên một tiếng vì đau, tiếp theo lại càng điên cuồng xông lên muốn khống chế cô.

Thẩm Vân Hề vội trốn tránh, khi chuẩn bị chạy nhanh lần thứ hai phát hiện hai chân đã không còn sức lực.

Cô nâng chân lên bước một bước, hai bước...... Mắt thường có thể thấy được tốc độ dưới chân càng ngày càng chậm.

Người đàn ông lại lần nữa tới gần, trên khuôn mặt xấu xí hiện lên ý cười thực hiện được, thời điểm chuẩn bị bắt được Thẩm Vân Hề, đột nhiên một thân ảnh vọt tới đây mạnh mẽ đá vào người hắn ta, cùng lúc đó một tiếng mắng tức giận vang vọng trong gió đêm.

"Khốn kiếp!"

Thành Ngự một chân đá tên đàn ông kia ngã trên mặt đất, thấy quần áo trên người Thẩm Vân Hề vẫn còn tốt, tiếp tục bước nhanh tới dùng sức lực toàn thân vừa đá vừa giẫm hắn ta.

Sự tức giận dâng lên cuồn cuộn như thủy triều bao phủ toàn bộ lý trí, Thành Ngự máy móc mà đá, không biết đá bao lâu, cho tới khi cách đó không xa truyền tới tiếng gọi mang theo nức nở.

"Thành Ngự!"

Lúc này Thành Ngự như mới thức tỉnh mà dừng lại động tác quay đầu nhìn, trong bóng đêm, mái tóc ngắn thiếu nữ có chút rối, thân thể run lên nhè nhẹ trong gió.

Bước chân của cậu nhanh như mũi tên tới trước mặt Thẩn Vân Hề.

"Có sao không?"

Cổ họng Thành Ngự khô khốc, ngoại trừ ba chữ này cũng không biết nên nói gì.

Thẩm Vân Hề nhìn cậu, nhẹ nhàng lắc đầu.

Sợi tóc dán trên gương mặt tái nhợt của thiếu nữ, Thành Ngự nhịn không được vươn tay vuốt sợi tóc ra, giúp cô chải chuốt lại.

Tay đột nhiên bị bàn tay lạnh lẽo của thiếu nữ nắm lấy, Thành Ngự cúi đầu nhìn vào đôi mắt còn chút kinh hoàng của cô.

Thẩm Vân Hề nắm lấy tay Thành Ngự, giọng nói còn có chút nghẹn ngào: "Về nhà.".

Tay Thành Ngự nắm ngược lại tay Thẩm Vân Hề.

"Được."

"Sách ném rồi."

"Tôi nhặt cho cậu."

Cứ như vậy, một đường Thành Ngự nắm tay Thẩm Vân Hề bước đi, nhặt mấy quyển sách mà lúc nãy Thẩm Vân Hề ném vào tên đàn ông kia.

Vào cửa nhà, Thành Ngự để sách ở trên giá, quay đầu nhìn liền thấy Thẩm Vân Hề vội vàng tới bồn rửa tay, mở ra vòi nước dùng sức chà xát tay mình, đặc biệt là cổ tay trái.

Thành Ngự không yên tâm mà đi tới cạnh cô, nhìn thấy trên cánh tay Thẩm Vân Hề đã có một vệt đỏ, hơn nữa cô vẫn đang không ngừng chà xát, vệt đỏ càng thêm rõ ràng.

"Dừng lại đi." Thành Ngự nắm lấy tay cô ngăn lại.

Đôi mắt Thẩm Vân Hề vô thần nhìn cậu, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm vệt đỏ trên tay mình, lẩm bẩm nói: "Nơi này bị chạm vào."

Trong phút chốc, Thành Ngự cảm giác được nơi nào đó trong lòng mình rất khổ sở.

1

Năm ngón tay cậu nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô, bao trùm lên vệt đỏ kia, gian nan mở miệng, "Rất sạch sẽ."

Thẩm Vân Hề cúi đầu, ừ một tiếng.

Không dám động, trong mắt cô như có thứ gì sắp chảy ra tới.

Thẩm Vân Hề lẳng lặng đứng, toàn thân tản ra hơi thở yếu ớt.

Thành Ngự nhớ tới một màn kia, tiến đến gần một bước, lòng bàn tay còn lại nhẹ nhàng dán lên gáy Thẩm Vân Hề, để cô dựa vào ngực mình.

Cậu nhẹ giọng an ủi, trong thanh âm khàn khàn chứa đầy ôn nhu.

"Đừng sợ."



Đưa Thẩm Vân Hề về tới phòng, Thành Ngự thấy cô đột nhiên dừng lại ở cửa, hỏi, "Sao vậy?"

Thẩm Vân Hề nhìn cậu, muốn nói lại thôi: "Buổi tối ngày mai..."

Thành ngự cười trấn an: "Sau này mỗi tối tớ sẽ cùng cậu trở về, đừng lo lắng."

"Ừm." Thẩm Vân Hề yên lòng, muốn nói một tiếng cảm ơn, lại cảm thấy như vậy quá khách sáo, "Vậy... để tớ giúp cậu làm bài tập ngữ văn." Dù sao cậu không thích làm bài tập, cô làm giúp cũng không sao.

Đôi mắt đào hoa chờ mong nhìn cậu, Thành Ngự theo bản năng đáp một tiếng 'được'.

Sau khi tăm rửa xong, Thành Ngự tắt đèn nằm trên giường, lật người qua lại mấy lần cũng không có chút cảm giác buồn ngủ nào.

Nhìn chằm chằm trần nhà đen nhánh, trong đầu cậu nhớ lại lời dặn dò của mẹ hôm trước, nếu lúc đó cậu để lời mẹ trong lòng thì hôm nay cũng không xảy ra chuyện như vậy.

Vừa rồi Thẩm Vân Hề khóc không tiếng động, nhưng nước mắt rơi rất nhiều, vải dệt trước ngực cậu đều ướt đẫm, nước mắt lành lạnh, lạnh thẳng tới tim.

Nhìn đôi mắt cô đỏ bừng, tâm Thành ngự cũng ẩn ẩn đau theo.

Thành Ngự nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau, tiết tự học buổi tối kết thúc, bạn học trong lớp đều thu dọn sách vở lục tục rời khỏi phòng học.

Thẩm Vân Hề dọn dẹp xong thì ra ngoài cùng nữ sinh đi chung nửa đường về nhà với mình.

Khi ra tới cửa, Thẩm Vân Hề cố ý chậm một bước, giống như vô tình mà quay đầu liếc nhìn chỗ ngồi của Thành Ngự một cái.

Thành Ngự vẫn đang ngồi ở vị trí của mình, mắt trực tiếp chạm vào ánh mắt cô.

Trên đường cái, Thành Ngự một mình bước đi chậm rãi, tầm mắt thường xuyên dừng trên người thiếu nữ tóc ngắn đi phía trước.

Cậu tùy tiện tìm đại một lý do đuổi Hạng Cần cùng Trần Tư Duy đi.

Hạng Cần nói cậu học kỳ này có chút thần thần bí bí.

Cậu cũng không nói cho hai người bọn họ biết, trong nhà mình có nữ sinh tới sống một đoạn thời gian, lại còn học cùng lớp, hiện giờ buổi tối còn cùng nhau đi học về.

Đây còn không phải là đang che giấu bí mật sao?

Sau này, Thành Ngự cậu chính là hộ hoa sứ giả.

Thành Ngự đá hòn đá nhỏ, cúi đầu không tiếng động cười một cái.

Sau khi tách ra cùng nữ sinh, Thẩm Vân Hề đi vài bước, dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau.

Thành Ngự ở phía sau một tay cắm túi quần, một tay cầm sách, tư thế tiêu sái đi về phía cô.

Chân cậu vừa thẳng vừa dài, bước chân không nhanh không chậm nhưng lại rất lớn, dáng vẻ lúc đi đường cũng rất đẹp trai, tùy ý mà không kiềm chế được.

Dáng vẻ đánh người hôm qua của cậu tàn nhẫn, toàn bộ mũi nhọn sắc bén đều lộ ra, toàn thân tản ra khí thế bức người, rất ngầu.

Bạn cũng sẽ thích

[BHTT][Edit] Nhân gian tham niệm - Ngư Sương

110K

8.7K

Tác phẩm: Nhân gian tham niệm Tác giả: Ngư Sương Độ dài: 111 chương + 16 phiên ngoại Thể loại truyện: Nguyên sang - bách hợp - hiện đại - tình yêu Tag: Đô thị tình duyên...

[ Re-up ] Nhục Dục Thế Giới

139K

423

Tác Giả: Kyo Thể Loại: 1 nam x np nữ, đế vương x dàn hậu cung, caoh, cổ đại

[BHTT-Edit] Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu C...

153K

9.6K

Tên Gốc: Bất Như Kiến Nhất Điện/不如见一面 Tên Chính Thức: Sau khi chia tay đại tiểu thư giàu có/和豪门大小姐分手后 Tác giả: Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử Thể loại: Bách hợp, hiện đại, hỗ công...

CÔ D U THỨ MƯỜI CỦA QUỶ VƯƠNG.

154K

3K

Tác giả: Ngạn Thiến Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không Nội Dung Truyện: Truyện thu hút ngay từ tình huống ban đầu khi nữ chính xuyên qua trở thành một nhân vật trong quá k...

[HĐ] Làm thế nào để ngừng nhớ anh - Mộng Tiê...

4.6M

116K

◆ Tác giả: Mộng Tiêu Nhị ◆ Edit || Beta: Manh (Cộng tác với Mễ và Myniee từ 60+) ◆ Độ dài: 64 chương + 8 phiên ngoại ◆ Thể loại: Hiện đại, showbiz, hào môn thế gia, ngọ...

Gia Sư Có Vấn Đề - Edit

99.3K

2K

Tác giả:Tử Tuyền Thể loại:Ngôn Tình Nguồn:Diễn Đàn LQD Gia Sư Có Vấn Đề chính là cô, không biết bằng cách gì mà cô khiến cho một người khó dạy bảo chuyên đánh nh...

Thành Ngự tới trước mặt Thẩm Vân Hề, thấy cô đứng ngốc ngốc ở đó, tay nhẹ nhàng gõ đỉnh đầu cô một cái.

"Đúng ngốc ở đây làm gì?"

"Không có....." Thẩm Vân Hề phục hồi tinh thần lại, mặt có chút đỏ lên.

Hai người yên lặng bước đi trên đường, bước chân đi ngang qua từng chiếc đèn đường, ai cũng không nói chuyện.



Hai tay Thẩm Vân Hề trống trơn, sách đều nằm trên tay Thành Ngự.

Thẩm Vân Hề nghiêng đầu ngắm cậu, từ suy nghĩ lúc vừa rồi, cô đột nhiên có ý nghĩ muốn hiểu biết thêm về cậu.

Thấy động tác của Thẩm Vân Hề, Thành Ngự cúi đầu hỏi: "Sao vậy?"

Thẩm Vân Hề nhìn Thành Ngự, chần chừ một cái chớp mắt, hỏi, "Cậu biết Tae Kwon Do đúng không?"

"Đúng vậy."

"Bắt đầu học từ khi nào?"

"Hình như là từ lúc học tiểu học." Thành Ngự ngẩng đầu nhớ lại, "Tớ và Trần Tư Duy cùng đi học ở võ quán Tae Kwon Do của anh họ cậu ấy. Cảm thấy học rất thú vị, bạn bè trong đó cũng nhiều, cho nên tớ và cậu ấy không có việc gì liền chạy tới võ quán..... Sau này liền quen biết Hạng Cần, nhưng cậu ta vừa lười biếng cũng không nghiêm túc học, mới bị đánh một chút đã ồn ào không muốn đi nữa...." Thành Ngự nhớ tới cảnh tượng lúc đó, lắc đầu bật cười.

Thẩm Vân Hề cũng cười theo, "Học lâu như vậy cậu nhất định rất lợi hại."

Lần đầu tiên được cô khen, cảm giác này giống như được trở về lúc ngày trước đánh bại được đối thủ, sung sướng không nói thành lời.

Trong mắt Thành Ngự tràn đầy ý cười, cúi đầu nhìn cô, "Cậu muốn học?"

"Tớ đã từng học qua."

"Ồ?" thành Ngự có chút kinh ngạc, ánh mắt dạo qua một vòng trên người cô.

Thẩm Vân Hề biết bản thân mình lùn, bị nhìn có chút không được tự nhiên, nói: "Thật đó, tối hôm qua tớ còn dùng chân đá tên kia một cái."

Mày Thành Ngự nhăn lại, "Có bị thương chỗ nào không?"

Không ngờ tới cậu buột miệng thốt ra chính là lời quan tâm, Thẩm Vân Hề ngẩn ra hai giây, lắc đầu, "Không có."

Thật ra là có, tối hôm qua cô đá không chuẩn, cổ chân hình như đụng phải xương cốt của tên đàn ông kia, ngày hôm sau có hơi đau, cũng may là chỉ bị nhẹ, còn có thể chịu đựng.

Mày Thành Ngự giãn ra, "Không bị thương thì tốt rồi."

"Tuy học không lâu lắm nhưng vẫn có chút trình độ." Thẩm Vân Hề nửa nói giỡn.

Nhìn dáng vẻ sinh động đáng yêu này của cô, khóe mắt Thành Ngự treo ý cười, "Vậy cậu có muốn thử hai chiêu với tớ không?"

Gì cơ? Hai chiêu của cô sao có thể so được với cậu? Thẩm Vân Hề bĩu môi: "Tớ cũng đánh không lại cậu."

Thành Ngự rất có hứng thú cổ vũ, "Tớ nhường cậu mấy chiêu.... Thử xem?"

"Thật sự nhường?"

"Cậu muốn thì thử."

Thử thì thử, Thẩm Vân Hề thầm nghĩ trong lòng.

Hai người chọn một nơi bằng phẳng, chuẩn bị xong tư thế.

"Cậu không cất sách đi sao?"

"Như vậy là được, dù sao cũng không cần dùng nhiều lực lắm."

Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, còn có chút phóng đãng, rõ ràng căn bản không để cô vào trong mắt, Thẩm Vân Hề đoán cậu chỉ phòng ngự không tiến công.

Thành Ngự lợi hại như vậy, phòng ngự hẳn là cũng rất mạnh, cho nên Thẩm Vân Hề không chút cố kỵ nâng chân lên, uốn gối đá về phía Thành Ngự.

"Ui...." Bụng bên trái Thành Ngự ăn một cú đá của Thẩm Vân Hề, cậu thấp giọng hút một hơi.

Tiếng đá trúng vang lên làm Thẩm Vân Hề kinh ngạc, có chút phản ứng không kịp.

Tay Thành Ngự còn đang ấn bụng, Thẩm Vân Hề luống cuống, vội tiến lên sốt ruột hỏi: "Thật xin lỗi..... Tớ không nghĩ tới..... Cậu, cậu không sao chứ?"

Thành Ngự lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Không có việc gì, cậu đá rất có lực."

Thẩm Vân Hề cảm thấy nụ cười này vô cùng miễn cưỡng, biết bản thân gần như dùng toàn bộ sức lực, trong lòng không khỏi càng nóng nảy, vội vàng kéo tay cậu ra, "Có phải rất đau không? Để tớ xem....."

Một khắc áo đồng phục trắng sắp bị nhấc lên kia, tim Thành Ngự đột nhiên đập nhanh hơn một chút, cậu nắm lấy tay Thẩm Vân Hề, biểu tình trên mặt nháy mắt cũng quên ngụy trang.

"Cậu xác định muốn xốc áo tớ lên xem?"

Thẩm Vân Hề sửng sốt, khóe môi Thành Ngự cong lên, cười có chút ngả ngớn, còn có một tia trêu cợt, trong lòng cô lập tức hiểu ra, mặt nóng lên, lập tức rút tay lại.

"Cậu giả vờ!"

Thẩm Vân Hề lập tức quay đầu bước đi.

"Tức giận rồi?" Thành Ngự thấy cô bước đi, chân dài bước đuổi theo muốn nhận sai, nhưng dáng vẻ tức giận của cô vô cùng đáng yêu, đầu nhỏ khẽ đung đưa, đôi mắt đào hoa xinh đẹp không thèm nhìn cậu, đôi môi no đủ bất mãn mà dẩu lên, thật là khiến người ta nhịn không được lại muốn trêu chọc cô.

Thành Ngự xác thực cũng làm như vậy.

Cậu cúi sát vào cô, nói "Đừng tức giận, vừa rồi một cú đá của cậu thật sự có chút đau."

Thẩm Vân Hề quay đầu đi không nghe, Thành Ngự cố ý chơi xấu kéo tay cô, trêu đùa: "Thật đó, nếu không tin, cậu xốc áo tớ lên như vừa rồi kiểm tra thử xem, có lẽ bây giờ cũng tím luôn rồi?"

Thành ngự không ý thức được bản thân mình lần đầu tiên nói lời không đứng đắn như vậy với con gái, nếu để Hạng Cần thấy được, chỉ sợ sẽ kinh ngạc đến rớt cằm.

Thẩm Vân Hề thấy cậu như vậy, mặt nóng lên, có chút đỏ ửng, cô rút tay lại, xấu hổ buồn bực trừng cậu: "Ai muốn xem chứ!"

Dáng vẻ đáng yêu này đều rơi vào trong mắt Thành Ngự, cậu cười nhẹ một cái, cảm thấy trêu đùa cũng một vừa hai phải, nghiêm túc mà dỗ dành: "Được, không xem, đừng nóng giận."

Thẩm Vân Hề cắn môi, không muốn để ý tới cậu.

"Sau này đề vật lý cậu không biết làm tớ sẽ dạy cậu miễn phí được chưa?"

"Có dạy toán không?"

"Dạy."

"Có dạy hóa không?"

"Dạy."

Thành Ngự lại nói, "Nhưng Thẩm Vân Hề văn võ song toàn, thông minh đáng yêu, khẳng định không cần tớ tới dạy."

Gió đêm thổi mái tóc ngắn của thiếu nữ bay lên, tiếng cười của cô cuối cùng cũng không nhịn được, hòa làm một vào gió đêm hè.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vì Gặp Được Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook