Vì Gặp Được Em

Chương 1: Khai Giảng

Vô Thanh

17/01/2024

Mới sáng sớm giữa hè, mặt trời treo ở phía Đông đã bắt đầu phóng thích quá nhiều nhiệt lượng.

Không khí trong lành, tốp năm tốp ba học sinh đeo cặp sách đi bộ hoặc đi xe đạp về phía trường Nhất Trung.

Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè tháng tám, những học sinh đeo cặp sách tới trường này không thể nghi ngờ là học sinh cao tam.

Trường Nhất Trung quy định mùng hai tháng tám học sinh sẽ tới trường bắt đầu học bù, dù mưa gió thế nào thì mấy năm nay cũng vậy, đây là sự thật cả phụ huynh cùng học sinh đều hiểu rõ mà không nói ra.

Ngày học bù đầu tiên cũng là ngày khai giảng đầu tiên.

Lớp học không thay đổi, bạn học trong lớp cũng không thay đổi, học chung cao nhị, mọi người đều tương đối quen thuộc, cho nên dù việc học bù vào mùa hè nóng nực khiến người ta khó chịu, nhưng ở trong phòng học có điều hòa mát lạnh, mọi người đều hưng phấn trò chuyện với bạn tốt một tháng không gặp.

Nhưng loại tình huống này lại không thích hợp với học sinh mới chuyển tới.

Thẩm Vân Hề là học sinh mới, đeo cặp sách một mình đi lên tầng 3.

Cô vừa đi vừa nhìn bảng hiệu trên cửa lớp, cuối cùng ở cuối hành lang chỗ ban 11 thì dừng lại, liếc nhìn vào bên trong.

Trên trong đã có rất nhiều người.

Thẩm Vân Hề như là nhớ tới gì đó, cất bước đi thằng về phía văn phòng thầy cô.

Mười phút sau, thầy Trần chủ nhiệm lớp cùng Thẩm Vân Hề một trước một sau đi tới.

Thầy Trần đi được vài bước, lại dừng bước chân, quay đầu lại nói với Thẩm Vân Hề: "Em cứ đợi ở đây trước, để thầy đi sắp xếp vị trí cho em, thuận tiện gọi nam sinh tới giúp em bê bàn vào lớp."

"Vâng ạ, em cảm ơn thầy."

Thẩm Vân Hề ngoan ngoãn cảm ơn thầy giáo, thấy thân ảnh ông dần đi xa, liền xoay người dựa vào hành lang, nhìn xuống cây ngô đồng cành lá xum xuê ở dưới.

Bên kia, chủ nhiệm Trần đi vào lớp, sải bước đi lên bục giảng.

Không khí sinh động trong phòng học nháy mắt trầm tĩnh không ít.

Có lẽ là nghỉ ngơi một tháng, hoặc có lẽ là mới khai giảng ngày đầu tiên, học sinh trong lớp không mấy sợ hãi, đánh bạo ồn ào, nhìn thấy thầy chủ nhiệm tới, tuy có thu liễm một chút, nhưng mà cũng chỉ là ra vẻ, không có chút thành ý nào.



Dù sao cũng là ngày đầu tiên, lão Trần cũng không so đo, khoan dung để cho đàn châu chấu này tạm thời nhảy nhót trong chốc lát.

Ông đứng trên bục giảng nhìn quanh lớp một vòng, sau khi xác định được vị trí liền đi tới chỗ học sinh nữ ngồi ở bàn đầu nói: "Hà Hủ, em lùi về phía sau một chút, để một vị trí ở chỗ này."

Sau đó ông nâng cánh tay, chỉ về phía cả tổ của nữ sinh kia: "Một tổ này, toàn bộ đều lùi về phía sau một vị trí."

"Làm gì đây?"

"Hiện tại liền dọn sao?"

"Đây là muốn đổi chỗ ngồi?"

"Chỗ ngồi tốt như vậy, tôi không muốn chuyển....."

"......"

Trong nhất thời, các tổ viên mồm năm miệng mười, hoặc là đặt câu hỏi, hoặc là oán trách.

"Làm ngay lập tức, mau lên, mau di chuyển, đừng cọ tới cọ lui nữa!" Thầy Trần không quen nhìn dáng vẻ lười nhác của bọn học sinh, lớn giọng thúc giục.

Diện tích di chuyển của mỗi người không lớn, thực mau một vị trí liền được để ra, thầy Trần không nói gì nữa, đi ra ngoài, khi đi qua cửa sau của phòng học, ông đột nhiên dừng lại, sau đó đứng ở cạnh cửa nhìn qua.

Lúc này mấy nam sinh đang đi về phía cửa, thầy Trần nhìn lướt qua, vẫy vẫy tay với bọn họ: "Em kia..... Thành Ngự, em tới đây một chút."

Mắt thấy Thành Ngự bị gọi, mấy nam sinh phía sau ngồi vào ghế, cậu một câu tôi một câu, trên mặt mang theo ý cười sung sướng khi người gặp họa.

"Vừa mới khai giảng, lão Trần sẽ có chuyện tốt gì đó muốn gặp Thành ngự đây?"

"Vận khí hôm nay của Ngự ca..... kém đến mức tìm đến tận cửa luôn rồi ha ha!"

"Hôm nay khẳng định là không có chuyện gì tốt, chắc là bị làm cu li rồi."

"Ha ha ha, Trần Tư Duy, cậu sao có thể nói ra chân tướng vậy chứ?"



"....."

Thiếu niên bị bọn họ nói là cu li tìm tới cửa lúc này đang đứng ở hành lang, trên mặt có ý cười nhàn nhạt, hỏi: "Thầy, có chuyện gì ạ?"

Chủ nhiệm lớp giơ tay lên, chỉ vào Thẩm Vân Hề đang đứng ở cửa văn phòng phía xa, nói với anh: "Em đi xuống tầng một giúp học sinh mới bê một cái bàn lên lớp."

Thành Ngự đi phía sau thầy Trần, nghe vậy, mí mắt nhấc lên nhìn qua, ý cười trên mặt nhạt đi không ít.

"Vâng."

Thầy Trần đưa người tới gần, chỉ Thành Ngự ở phía sau dặn dò với Thẩm Vân Hề: "Thẩm Vân Hề, em đi theo Thành Ngự lấy ghế đi."

Nam sinh đứng ở phía sau chủ nhiệm lớp rất cao, cao hơn thầy chủ nhiệm một cái đầu, Thẩm Vân Hề giương mắt nhìn một cái, rồi gật đầu ngoan ngoãn: "Vâng ạ."

Chủ nhiệm lớp đi vào văn phòng, Thành Ngự bước đi, không nói một lời xuống lầu.

Thẩm Vân Hề cố ý để cậu đi trước vài bước rồi mới theo sau, rũ mắt nghiêm túc nhìn cầu thang.

Gầm cầu thang do các lớp thay phiên nhau quét dọn nên không bẩn.

Thành ngự đầy cửa ra, mặt đất rất sạch sẽ, chỉ là bàn ghế đã đặt ở đây khoảng hơn một tháng.

Cậu nhíu mày, ghét bỏ thổi một hơi trên mặt bàn, thoáng chốc bụi bặm bay lả tả trong không khí.

Thành Ngự theo bản năng lùi lại phía sau tránh ra, Thẩm Vân Hề không kịp chuẩn bị, bị cậu giẫm vào chân một cái, đau đến cúi đầu khẽ rên một tiếng.

"Xin lỗi." Thành Ngự thực mau liền nhấc chân lên, xin lỗi một cách lãnh đạm, nghe vào trong tai Thẩm Vân Hề cũng biết là không có chút thành ý nào.

Người này có chút lạnh nhạt, Thẩm Vân Hề cũng không sợ, chỉ là cảm thấy chiều cao của đối phương với cô mà nói quá có tính áp bách.

Là một người có chiều cao hữu hạn, trong lòng cô thật sự có chút không được tự nhiên.

Cô giật giật ngón chân bị giẫm đau, thần sắc khôi phục bình thường.

Tầm mắt Thẩm Vân Hề lệch về một bên, nhìn thấy bên cạnh bàn có một cái giẻ lau, cô cầm lấy rồi mới mở miệng nói: "Cậu đừng thổi, để tôi dùng giẻ ướt lau." Sau đó liền đi về phía phòng vệ sinh ở bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vì Gặp Được Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook