Vì Gặp Em, Cả Thế Gian Ngọt Ngào
Chương 7: Nộ Hỏa
Ly Lạc Vị Ương
07/01/2025
Khoảnh khắc mở cửa phòng khách sạn, tôi thực sự bắt đầu hối hận, rượu dường như cũng tỉnh hơn phân nửa, tôi do dự đứng ở cửa.
Tống Khiếu dựa vào cửa, khoanh tay, nheo mắt nhìn tôi: "Vào đi chứ! Không phải tự chị nói muốn đến khách sạn sao?"
"Tống Khiếu, tôi..."
"Sợ rồi? Hối hận rồi? Chỉ gan dạ đến thế thôi sao?" Vẻ mặt giễu cợt thoáng qua trên mặt cậu ấy, "Nhưng đã muộn rồi."
Cậu ấy đưa tay kéo tôi vào trong, cánh cửa phía sau đóng sầm lại, tôi cảm thấy men rượu của mình hoàn toàn tỉnh táo theo tiếng đóng cửa nặng nề này!
Tôi dựa vào cửa, tim đập thình thịch. Tôi đang làm gì vậy? Người trước mặt là Tống Khiếu đấy, Tống Khiếu lạnh lùng kiêu ngạo, cả người toát ra khí chất áp bức đấy!
"Chị sợ à?" Vẻ mặt khó đoán của cậu ấy lúc ẩn lúc hiện sau làn khói thuốc, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào tôi, bình tĩnh mà ngông cuồng.
Tôi mím môi, không trả lời cậu ấy, thậm chí không dám thở mạnh.
Cậu ấy dập tắt thuốc, bước về phía tôi, khóe môi cong lên, một tay ôm eo tôi, ép tôi vào cánh cửa, hơi thở nóng rực phả vào đỉnh đầu, khiến sống lưng tôi cứng đờ vì sợ hãi.
"Tống... Tống Khiếu... cậu muốn làm gì?"
"Làm gì? Chị nói xem một nam một nữ đến khách sạn có thể làm gì?" Vẻ mặt lạnh lùng của cậu ấy trong thoáng chốc biến mất, thay vào đó là nụ cười nhếch mép, “Chẳng lẽ chị sợ rồi sao?"
Tiếp đó, cậu ấy nâng cằm tôi lên, cúi đầu định hôn xuống.
Tôi sợ hãi che miệng lại vào giây cuối cùng, nụ hôn của cậu ấy dừng lại trên tay tôi.
Môi cậu ấy thật mềm, còn tim tôi như muốn nổ tung!
"Sao thế? Không cho hôn?" Cậu ấy lạnh lùng hỏi, "Hay là vẫn chưa quên được tên đó?"
Hành động bất ngờ của cậu ấy đã khiến tôi trở tay không kịp, nào còn tâm trí để ý đến lời cậu ấy nói.
"Chết tiệt! Tôi không nên tin lời chị nói...", giây tiếp theo, cậu ấy giơ tay phải đ.ấ.m vào bức tường bên cạnh, trong nháy mắt, trên tay rỉ /m_á.u/ , tôi sợ đến mức toàn thân run rẩy.
Đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào tôi: "Tôi vừa mới nói, tôi, Tống Khiếu không phải người tốt lành gì, chuyện bao đồng ngày hôm nay đáng ra tôi không nên xen vào!"
"Tự mình khóa cửa cẩn thận!" Nói xong, cậu ấy mở cửa phòng, không quay đầu lại mà bỏ đi!
Theo tiếng bước chân cậu ấy xa dần, tôi hoàn toàn không kìm nén được nữa, chân mềm nhũn, cả người trượt xuống ngồi trên mặt đất, ôm lấy đầu gối, khóc nức nở, ngay cả bản thân tôi cũng không biết, tôi là bị cậu ấy dọa khóc hay là những trải nghiệm tồi tệ đêm nay khiến tôi hoàn toàn suy sụp?
Tống Khiếu dựa vào cửa, khoanh tay, nheo mắt nhìn tôi: "Vào đi chứ! Không phải tự chị nói muốn đến khách sạn sao?"
"Tống Khiếu, tôi..."
"Sợ rồi? Hối hận rồi? Chỉ gan dạ đến thế thôi sao?" Vẻ mặt giễu cợt thoáng qua trên mặt cậu ấy, "Nhưng đã muộn rồi."
Cậu ấy đưa tay kéo tôi vào trong, cánh cửa phía sau đóng sầm lại, tôi cảm thấy men rượu của mình hoàn toàn tỉnh táo theo tiếng đóng cửa nặng nề này!
Tôi dựa vào cửa, tim đập thình thịch. Tôi đang làm gì vậy? Người trước mặt là Tống Khiếu đấy, Tống Khiếu lạnh lùng kiêu ngạo, cả người toát ra khí chất áp bức đấy!
"Chị sợ à?" Vẻ mặt khó đoán của cậu ấy lúc ẩn lúc hiện sau làn khói thuốc, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào tôi, bình tĩnh mà ngông cuồng.
Tôi mím môi, không trả lời cậu ấy, thậm chí không dám thở mạnh.
Cậu ấy dập tắt thuốc, bước về phía tôi, khóe môi cong lên, một tay ôm eo tôi, ép tôi vào cánh cửa, hơi thở nóng rực phả vào đỉnh đầu, khiến sống lưng tôi cứng đờ vì sợ hãi.
"Tống... Tống Khiếu... cậu muốn làm gì?"
"Làm gì? Chị nói xem một nam một nữ đến khách sạn có thể làm gì?" Vẻ mặt lạnh lùng của cậu ấy trong thoáng chốc biến mất, thay vào đó là nụ cười nhếch mép, “Chẳng lẽ chị sợ rồi sao?"
Tiếp đó, cậu ấy nâng cằm tôi lên, cúi đầu định hôn xuống.
Tôi sợ hãi che miệng lại vào giây cuối cùng, nụ hôn của cậu ấy dừng lại trên tay tôi.
Môi cậu ấy thật mềm, còn tim tôi như muốn nổ tung!
"Sao thế? Không cho hôn?" Cậu ấy lạnh lùng hỏi, "Hay là vẫn chưa quên được tên đó?"
Hành động bất ngờ của cậu ấy đã khiến tôi trở tay không kịp, nào còn tâm trí để ý đến lời cậu ấy nói.
"Chết tiệt! Tôi không nên tin lời chị nói...", giây tiếp theo, cậu ấy giơ tay phải đ.ấ.m vào bức tường bên cạnh, trong nháy mắt, trên tay rỉ /m_á.u/ , tôi sợ đến mức toàn thân run rẩy.
Đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào tôi: "Tôi vừa mới nói, tôi, Tống Khiếu không phải người tốt lành gì, chuyện bao đồng ngày hôm nay đáng ra tôi không nên xen vào!"
"Tự mình khóa cửa cẩn thận!" Nói xong, cậu ấy mở cửa phòng, không quay đầu lại mà bỏ đi!
Theo tiếng bước chân cậu ấy xa dần, tôi hoàn toàn không kìm nén được nữa, chân mềm nhũn, cả người trượt xuống ngồi trên mặt đất, ôm lấy đầu gối, khóc nức nở, ngay cả bản thân tôi cũng không biết, tôi là bị cậu ấy dọa khóc hay là những trải nghiệm tồi tệ đêm nay khiến tôi hoàn toàn suy sụp?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.