Vì Giống Nữ Chủ Nên Ta Bị Nam Xứng Bắt Cóc
Chương 20
Hạ Cửu Tiểu Thư
06/06/2023
Hệ thống: [Sao ký chủ lại nghĩ nam phụ có thể giúp chúng ta? ]
Linh cảm đi, ta cảm giác kẻ đột nhập đang gặp vấn đề, nếu không hắn đã tới tìm ta gây phiền toái rồi. Cũng có thể hắn vẫn chưa nhận ra chúng ta tồn tại.
Tất nhiên Diệp Doanh Như thiên về vế sau hơn. Cô cảm thấy kẻ đột nhập không có "bàn tay vàng" như cô vậy nên phe cô hẳn là sẽ chủ động hơn chút ít.
Nhưng những người xuyên thư khác cũng có hệ thống vậy mà vẫn bại trước hắn, chứng tỏ hắn rất nguy hiểm.
[..]
Nó không biết ký chủ nhà nó lấy đâu ra tự tin mà khẳng định như vậy. Nhưng giả thuyết mà ký chủ đưa ra cũng không phải không có lý.
[Ký chủ.. Có phải ngài quên rằng trước khi ngài đến đây cũng cũng có rất nhiều người xuyên thư khác đến, nếu hắn không có ngoại lực giúp như ký chủ nói thì chứng tỏ lực lượng của hắn cũng không thể khinh thường. Ngài không lo nam phụ gặp nguy hiểm sao? Hoặc là ngài không sợ rằng suy nghĩ của ngài sai hướng sao? ]
Ngươi có lo nam chính thế giới này gặp nguy hiểm không?
Dù không hiểu sao ký chủ nhà mình hỏi một câu hỏi không liên quan như thế nhưng thân là một hệ thống thực tập nó cũng thành thật mà đáp lại: [Vốn thế giới này đã gần như bị phá hỏng, lực lượng của thiên đạo cũng dần suy yếu, thứ chống đỡ duy nhất là khí vận của nữ chính vậy nên việc có nam chính hay không cũng không hề quan trọng? ]
Nam chính.. Vô dụng thế..
Nó cũng không biết nhưng số liệu chủ hệ thống gửi tới cho thấy vai trò của nam chính không kém các vai phụ khác là bao. Không có thì tự bổ sung người khác thay thế.
[.. Ký chủ, ngài nghi ngờ nam chính là kẻ đột nhập ư? ]
Bỏ chữ "nghi ngờ" đi, là chắc chắn. Thiên đạo của thế giới này đang ruồng bỏ hắn. Qua nhiều lần vận hành lại thì vận khí trên người hắn cũng dần ít đi. Mục đích là lần cứu trợ cuối cùng này của tổng bộ.
Nhiều lần vận hành qua lại như thế khiến người của thế giới liên tục gặp lỗi, Bùi Doanh Nhi trọng sinh, Hướng Y Ca kỳ lạ, rất hiều người ta gặp đều không đúng khuôn mẫu ban đầu. Có thể nói kịch bản chúng ta gặp được có vấn đề hoặc là thế giới này có vấn đề.
Lần đầu tiên ngươi đưa ta đến thế giới này ngươi không cảm thấy ta rất kỳ lạ sao? Cảm giác nó cứ mơ hồ, rồi lại khó hiểu. Một phần là do tính cách nhưng phần lớn là bị thiết lập nhân vật đè ép. Đoạn thời gian ấy chính ta cũng cảm giác không được là chính mình.
Mà lần đó nam chính giết ta chắc chắn là cố ý vì nhận ra thân phận của ta. Thiết lập của hắn dù bá đạo, ngông cuồng lại hắc bạch lưỡng phân lại như thế nào cũng không thể ra tay với một cô gái ngay lập tức vì nghi ngờ viển vông được.
[..]
Quả nhiên nó chỉ xứng làm hệ thống thực tập, cái cốt truyện, cái suy nghĩ, cái tình tiết này nó chưa hề nghĩ tới.. Ký chủ nhà nó quá giỏi!
Nếu Diệp Doanh Như biết hệ thống ngu ngốc nhà cô nghĩ gì thì chắc cô sẽ ngại ngùng đáp trả nó rằng: Tất cả chỉ vì lần đó nam chính giết cô nên cô thù dai hắn mà thôi, quan tâm gì mà đột nhập với không đột nhập chứ. Miễn là trả thù được hắn mà không bị phản lại là được.
* * *
Điều quan trọng là nên tìm Đỗ Mạc Viễn ở đâu, hệ thống cũng không rõ hành tung của hắn thì cô thân là một người phàm làm sao mà tìm được.
Diệp Doanh Như ngước lên nhìn chiếc cổng mang đậm hơi thở cổ xưa cùng mùi tiền chỉ có thể cảm thán trong lòng: "Vẫn xa hoa như này nào."
Lại nói nơi đây không khác gì so với năm ấy cô ở.
Chỉ là cảnh còn nhưng người lại không. Cô vẫn mang khuôn mặt năm ấy chẳng qua chỉ là trưởng thành hơn thôi nhưng cũng không khác ngày bé là bao. Nếu họ là Đỗ gia năm ấy cưu mang cô thì liệu họ có bất ngờ không nhỉ? Hay nghĩ cô lòng mang ý xấu tìm đến? Cô không biết nếu gặp họ cô sẽ có phản ứng gì nữa, liệu cô có thể bình tĩnh ứng phó không?
Cô nhớ ấm áp mà mấy năm ấy mang lại. Những kẻ thiếu thốn tình cảm như cô luôn khát cầu thứ mà tưởng chừng ai cũng có được. Cô muốn chạm lấy nó, lại sợ tổn thương mà dừng lại.
Diệp Doanh Như lấy hết can đảm bấm chuông, nhưng bấm một hồi vẫn không thấy ai ra mở cửa.
[Ký chủ? Tính sao bây giờ? ]
Ta cũng không biết, hay là bật tường trèo vào?
[Như vậy không được hay lắm đâu ký chủ.. Phía bên trái gốc cây to đằng sau lưng ký chủ không có camera, ký chủ có thể từ đó trèo vào]
* * * Không phải ngươi nói làm vậy không đúng sao? Hệ thống sau khi ngủ đông cũng bắt đầu biến hư ư?
[..]
Nó là vì ai chứ? Còn chẳng phải vì giúp đỡ ký chủ.
Trò chuyện vui vẻ với hệ thống là thế nhưng Diệp Doanh Như không thật sự tính hành động. Đúng lúc cô định cất bước rời đi thì một cơn đau tim bỗng truyền tới.
Cơn đau đến quá đột ngột khiến Diệp Doanh như không kịp chuẩn bị. Cô ôm ngực, đau đớn ngã xuống. Trước khi hoàn toàn mất ý thức, cô nghe thấy hệ thống lo lắng hỏi thăm cô, cùng với.. một đôi giày da màu đen xuất hiện?
Diệp Doanh Như thề rằng chưa có ai xuyên thư mà xui xẻo như cô. Suốt ngày hết đau đầu rồi lại đau tim, còn bài gì mới không hả? Sao không cho thêm vụ mất trí nhớ, rồi máu hiếm cho trọn combo.
Không biết trôi qua bao lâu, Diệp Doanh Như rốt cuộc nghe thấy âm thanh xung quanh nhưng cơ thể cô vẫn rất nặng, không thể cử động được. Ngoài việc nghe được ra thì cô hoàn toàn vô lực.
Hệ thống?
[Ký chủ, ta ở!]
Chuyện gì xảy ra vậy?
[Ngài ngất đi rồi được nam phụ đưa về, kế hoạch hoàn thành một nửa, nhưng..]
Nhưng?
[Cơ thể của ngài bỗng teo nhỏ..]
Càng nói, thanh âm máy móc của hệ thống càng nhỏ.
Teo nhỏ? Ngươi coi ta là Edogawa Conan à? Tự dưng đang yên lành bỗng nhiên teo nhỏ lại.
Nó cũng không biết, bỗng nhiên ký chủ thu nhỏ nó cũng sợ lắm chứ.
Không nhẽ thiên đạo hay chủ hệ thống cố tình làm trò để Đỗ Mạc Viễn dễ dàng tiếp thu? Nhưng như thế cũng không đúng. Đỗ Mạc Viễn là ai chứ? Sao có thể tiếp nhận điều hão huyền này. Dù vậy nhờ đó cô cũng có thể chắc chắn chìa khóa cứu lại thế giới này nằm trong tay hắn.
Linh cảm đi, ta cảm giác kẻ đột nhập đang gặp vấn đề, nếu không hắn đã tới tìm ta gây phiền toái rồi. Cũng có thể hắn vẫn chưa nhận ra chúng ta tồn tại.
Tất nhiên Diệp Doanh Như thiên về vế sau hơn. Cô cảm thấy kẻ đột nhập không có "bàn tay vàng" như cô vậy nên phe cô hẳn là sẽ chủ động hơn chút ít.
Nhưng những người xuyên thư khác cũng có hệ thống vậy mà vẫn bại trước hắn, chứng tỏ hắn rất nguy hiểm.
[..]
Nó không biết ký chủ nhà nó lấy đâu ra tự tin mà khẳng định như vậy. Nhưng giả thuyết mà ký chủ đưa ra cũng không phải không có lý.
[Ký chủ.. Có phải ngài quên rằng trước khi ngài đến đây cũng cũng có rất nhiều người xuyên thư khác đến, nếu hắn không có ngoại lực giúp như ký chủ nói thì chứng tỏ lực lượng của hắn cũng không thể khinh thường. Ngài không lo nam phụ gặp nguy hiểm sao? Hoặc là ngài không sợ rằng suy nghĩ của ngài sai hướng sao? ]
Ngươi có lo nam chính thế giới này gặp nguy hiểm không?
Dù không hiểu sao ký chủ nhà mình hỏi một câu hỏi không liên quan như thế nhưng thân là một hệ thống thực tập nó cũng thành thật mà đáp lại: [Vốn thế giới này đã gần như bị phá hỏng, lực lượng của thiên đạo cũng dần suy yếu, thứ chống đỡ duy nhất là khí vận của nữ chính vậy nên việc có nam chính hay không cũng không hề quan trọng? ]
Nam chính.. Vô dụng thế..
Nó cũng không biết nhưng số liệu chủ hệ thống gửi tới cho thấy vai trò của nam chính không kém các vai phụ khác là bao. Không có thì tự bổ sung người khác thay thế.
[.. Ký chủ, ngài nghi ngờ nam chính là kẻ đột nhập ư? ]
Bỏ chữ "nghi ngờ" đi, là chắc chắn. Thiên đạo của thế giới này đang ruồng bỏ hắn. Qua nhiều lần vận hành lại thì vận khí trên người hắn cũng dần ít đi. Mục đích là lần cứu trợ cuối cùng này của tổng bộ.
Nhiều lần vận hành qua lại như thế khiến người của thế giới liên tục gặp lỗi, Bùi Doanh Nhi trọng sinh, Hướng Y Ca kỳ lạ, rất hiều người ta gặp đều không đúng khuôn mẫu ban đầu. Có thể nói kịch bản chúng ta gặp được có vấn đề hoặc là thế giới này có vấn đề.
Lần đầu tiên ngươi đưa ta đến thế giới này ngươi không cảm thấy ta rất kỳ lạ sao? Cảm giác nó cứ mơ hồ, rồi lại khó hiểu. Một phần là do tính cách nhưng phần lớn là bị thiết lập nhân vật đè ép. Đoạn thời gian ấy chính ta cũng cảm giác không được là chính mình.
Mà lần đó nam chính giết ta chắc chắn là cố ý vì nhận ra thân phận của ta. Thiết lập của hắn dù bá đạo, ngông cuồng lại hắc bạch lưỡng phân lại như thế nào cũng không thể ra tay với một cô gái ngay lập tức vì nghi ngờ viển vông được.
[..]
Quả nhiên nó chỉ xứng làm hệ thống thực tập, cái cốt truyện, cái suy nghĩ, cái tình tiết này nó chưa hề nghĩ tới.. Ký chủ nhà nó quá giỏi!
Nếu Diệp Doanh Như biết hệ thống ngu ngốc nhà cô nghĩ gì thì chắc cô sẽ ngại ngùng đáp trả nó rằng: Tất cả chỉ vì lần đó nam chính giết cô nên cô thù dai hắn mà thôi, quan tâm gì mà đột nhập với không đột nhập chứ. Miễn là trả thù được hắn mà không bị phản lại là được.
* * *
Điều quan trọng là nên tìm Đỗ Mạc Viễn ở đâu, hệ thống cũng không rõ hành tung của hắn thì cô thân là một người phàm làm sao mà tìm được.
Diệp Doanh Như ngước lên nhìn chiếc cổng mang đậm hơi thở cổ xưa cùng mùi tiền chỉ có thể cảm thán trong lòng: "Vẫn xa hoa như này nào."
Lại nói nơi đây không khác gì so với năm ấy cô ở.
Chỉ là cảnh còn nhưng người lại không. Cô vẫn mang khuôn mặt năm ấy chẳng qua chỉ là trưởng thành hơn thôi nhưng cũng không khác ngày bé là bao. Nếu họ là Đỗ gia năm ấy cưu mang cô thì liệu họ có bất ngờ không nhỉ? Hay nghĩ cô lòng mang ý xấu tìm đến? Cô không biết nếu gặp họ cô sẽ có phản ứng gì nữa, liệu cô có thể bình tĩnh ứng phó không?
Cô nhớ ấm áp mà mấy năm ấy mang lại. Những kẻ thiếu thốn tình cảm như cô luôn khát cầu thứ mà tưởng chừng ai cũng có được. Cô muốn chạm lấy nó, lại sợ tổn thương mà dừng lại.
Diệp Doanh Như lấy hết can đảm bấm chuông, nhưng bấm một hồi vẫn không thấy ai ra mở cửa.
[Ký chủ? Tính sao bây giờ? ]
Ta cũng không biết, hay là bật tường trèo vào?
[Như vậy không được hay lắm đâu ký chủ.. Phía bên trái gốc cây to đằng sau lưng ký chủ không có camera, ký chủ có thể từ đó trèo vào]
* * * Không phải ngươi nói làm vậy không đúng sao? Hệ thống sau khi ngủ đông cũng bắt đầu biến hư ư?
[..]
Nó là vì ai chứ? Còn chẳng phải vì giúp đỡ ký chủ.
Trò chuyện vui vẻ với hệ thống là thế nhưng Diệp Doanh Như không thật sự tính hành động. Đúng lúc cô định cất bước rời đi thì một cơn đau tim bỗng truyền tới.
Cơn đau đến quá đột ngột khiến Diệp Doanh như không kịp chuẩn bị. Cô ôm ngực, đau đớn ngã xuống. Trước khi hoàn toàn mất ý thức, cô nghe thấy hệ thống lo lắng hỏi thăm cô, cùng với.. một đôi giày da màu đen xuất hiện?
Diệp Doanh Như thề rằng chưa có ai xuyên thư mà xui xẻo như cô. Suốt ngày hết đau đầu rồi lại đau tim, còn bài gì mới không hả? Sao không cho thêm vụ mất trí nhớ, rồi máu hiếm cho trọn combo.
Không biết trôi qua bao lâu, Diệp Doanh Như rốt cuộc nghe thấy âm thanh xung quanh nhưng cơ thể cô vẫn rất nặng, không thể cử động được. Ngoài việc nghe được ra thì cô hoàn toàn vô lực.
Hệ thống?
[Ký chủ, ta ở!]
Chuyện gì xảy ra vậy?
[Ngài ngất đi rồi được nam phụ đưa về, kế hoạch hoàn thành một nửa, nhưng..]
Nhưng?
[Cơ thể của ngài bỗng teo nhỏ..]
Càng nói, thanh âm máy móc của hệ thống càng nhỏ.
Teo nhỏ? Ngươi coi ta là Edogawa Conan à? Tự dưng đang yên lành bỗng nhiên teo nhỏ lại.
Nó cũng không biết, bỗng nhiên ký chủ thu nhỏ nó cũng sợ lắm chứ.
Không nhẽ thiên đạo hay chủ hệ thống cố tình làm trò để Đỗ Mạc Viễn dễ dàng tiếp thu? Nhưng như thế cũng không đúng. Đỗ Mạc Viễn là ai chứ? Sao có thể tiếp nhận điều hão huyền này. Dù vậy nhờ đó cô cũng có thể chắc chắn chìa khóa cứu lại thế giới này nằm trong tay hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.