Chương 29
Lạc Lạc
08/12/2021
Chương 29
" RẦM "
" LỘ KHIẾT "
" MẸ "
Cố Duật gào lên trong đau đớn đôi mắt trừng to nhìn thân thể Lộ Khiết bị chiếc xe hất tung lên không trung , cả thân thể cô rơi xuống mặt đường không thương tiếc .
Máu chảy bê bết khắp người cô , Dạ Thiên vừa bị cô hất văng vào lề đường , cậu khóc to hét lớn tên mẹ mình . Cũng tại vì cậu , nếu lúc nãy cậu không tự ý bỏ tay mẹ ra đi qua đường mua kẹo thì đâu có chuyện gì xảy ra .
Tất cả là do cậu , từ bé tới giờ cậu luôn tự ý muốn làm gì thì làm , chỉ cần thấy thích , cũng tại vì thói hư tật xấu của cậu mà đã hại mẹ ra nông nỗi này , tất cả là do cậu .
Cố Duật hốt hoảng điều khiển xe lăn đi , chiếc xe phóng nhanh ra khỏi làn đường , chạy đến bên cạnh cô , do phóng quá nhanh chiếc xe mất đà ngã xuống , khiến cơ thể anh văng ra khỏi chiếc xe lăn , anh cố gắng nhướng người để đến gần cô hơn , nhưng tại đôi chân bị liệt chết tiệt này khiến anh khó khăn chạm vài người cô .
Cố Duật dùng hết sức lức lết đến bên cạnh cô , mặc kệ những vết trầy xước trên người anh vẫn ôm cô vào lòng , trên thân thể cô đâu đâu cũng là máu , máu lấm lem , dính lên hết cả người anh . Ánh mắt Cố Duật ươn ướt , miệng đau đớn hét lên .
" Làm ơn gọi cấp cứu giúp tôi , làm ơn cứu vợ của tôi , làm ơn "
Mọi người xung quanh chứng kiến toàn bộ hiện trường ở đây không khỏi đau lòng thương tiếc cho cả hai , một người không thể đi lại được đã đành hiện tại cô vợ lại bị tai nạn khiến ai ai cũng thương hại .
_________________________________
Phòng cấp cứu .
Đã 5 tiếng trôi qua rồi , vẫn chưa có thông tin gì về Lộ Khiết , ánh mắt Cố Duật bi thương nhìn ánh đèn đỏ của phòng cấp cứu .
Ánh đèn đỏ đã sáng lên lâu như vậy vẫn chưa tắt , nó cứ như một thứ gì đó nhấn chìm anh trong vô vọng , cứ ngỡ hạnh phúc đã đến với bản thân nhưng không ngờ chưa được bao lâu anh vẫn phải đối mặt với việc đau thương này .
Giá mà nếu lúc ấy anh có thể đi lại được , giá mà anh không phải kẻ tàn phế thì có lẽ cô sẽ không nằm ở nơi lạnh lẽo này , cái gì mà hứa hẹn bên cô , bảo vệ cô , đến cả việc đi lại còn không được thì làm sao anh có thể bảo vệ cô ? Anh chính kẻ thất bại trong thất bại , là kẻ vô dụng nhất trên thế gian này .
" Cố tổng , anh nên đi nghỉ ngơi đi , tôi ở đây canh chừng được rồi "
" Dạ Thiên đã ngủ chưa ? "
" Vừa mới thiết đi "
Cố Duật mệt mỏi gật đầu , ánh mắt anh lại một lần nữa nhìn đén ánh đèn đỏ ở phòng cấp cứu .
Bỗng phía xa xuất hiện tiếng ồn , tiếng khóc thét của Thẩm phu nhân , bà chạy thẳng đến nơi Cố Duật ngồi , cầm chiếc túi của mình đánh vào người anh thật mạnh .
" Cậu thì được cái gì ? Bao nhiêu năm trước cậu khiến con gái tôi đau khổ , con gái của tôi chỉ sống vui vẻ chưa bao lâu liền bị cậu khiến cho chết đi sống lại , cậu là kẻ vô dụng , đồ vô dụng "
Thẩm phu nhân đau đớn gào khóc , chiếc túi xách càng đập mạnh vào người anh , Cố Duật vẫn một mực ngồi im lặng , Thẩm phu nhân nói đúng anh là kẻ vô dụng , bảo vệ cô cũng không xong thì còn làm được gì .
Thẩm lão gia và trợ lí Bạch khổ sở cản Thẩm phu nhân lại .
" Bà bình tĩnh lại , đây là bệnh viện "
" Ông bảo tôi sao có thể bình tĩnh khi người nằm trong đó là đứa con gái của tôi ? "
Thẩm phu nhân giãy giụa khóc thét lên , ánh mắt đau đớn căm phẫn nhìn Cố Duật , con gái bà mà có mệnh hệ gì chắc bà không thể sống tiếp nữa .
Bỗng đèn đỏ cấp cứu được tắt , tiếng cửa phòng mở ra , y tá đẩy Lộ Khiết ra bên ngoài , mọi người và Cố Duật hấp tấp đi đến , anh đẩy bánh xe lăn đến bên cạnh cô , ánh mắt thống khổ nhìn cô thoi thóp trên giường bệnh .
Đầu cô được băng bó kĩ càng , khuôn mặt trắng bệch không một chút huyết sắc , đôi mắt nhắm nghiền lại .
Cố Duật đưa tay lên chạm nhẹ vào khuôn mặt cô , vuốt nhè nhẹ , Lộ Khiết em đau lắm đúng không ? Anh xin lỗi em .
Bác sĩ tầm tuổi trung niên bên trong phòng cấp cứu bước ra , tháo khẩu trang xuống , mồ hôi còn vướng trên khuôn mặt ông , có vẻ 5 tiếng trôi qua không hề dễ dàng gì với ông ấy , tiếng nói mệt mỏi cất lên .
" Cô Thẩm vì va chạm mạnh ở phần đầu nên đã bị chứng thương nặng ở vùng não , dẫn đến việc hôn mê sâu tức là người thực vật , chúng tôi đã cố gắng hết sức " .
" RẦM "
" LỘ KHIẾT "
" MẸ "
Cố Duật gào lên trong đau đớn đôi mắt trừng to nhìn thân thể Lộ Khiết bị chiếc xe hất tung lên không trung , cả thân thể cô rơi xuống mặt đường không thương tiếc .
Máu chảy bê bết khắp người cô , Dạ Thiên vừa bị cô hất văng vào lề đường , cậu khóc to hét lớn tên mẹ mình . Cũng tại vì cậu , nếu lúc nãy cậu không tự ý bỏ tay mẹ ra đi qua đường mua kẹo thì đâu có chuyện gì xảy ra .
Tất cả là do cậu , từ bé tới giờ cậu luôn tự ý muốn làm gì thì làm , chỉ cần thấy thích , cũng tại vì thói hư tật xấu của cậu mà đã hại mẹ ra nông nỗi này , tất cả là do cậu .
Cố Duật hốt hoảng điều khiển xe lăn đi , chiếc xe phóng nhanh ra khỏi làn đường , chạy đến bên cạnh cô , do phóng quá nhanh chiếc xe mất đà ngã xuống , khiến cơ thể anh văng ra khỏi chiếc xe lăn , anh cố gắng nhướng người để đến gần cô hơn , nhưng tại đôi chân bị liệt chết tiệt này khiến anh khó khăn chạm vài người cô .
Cố Duật dùng hết sức lức lết đến bên cạnh cô , mặc kệ những vết trầy xước trên người anh vẫn ôm cô vào lòng , trên thân thể cô đâu đâu cũng là máu , máu lấm lem , dính lên hết cả người anh . Ánh mắt Cố Duật ươn ướt , miệng đau đớn hét lên .
" Làm ơn gọi cấp cứu giúp tôi , làm ơn cứu vợ của tôi , làm ơn "
Mọi người xung quanh chứng kiến toàn bộ hiện trường ở đây không khỏi đau lòng thương tiếc cho cả hai , một người không thể đi lại được đã đành hiện tại cô vợ lại bị tai nạn khiến ai ai cũng thương hại .
_________________________________
Phòng cấp cứu .
Đã 5 tiếng trôi qua rồi , vẫn chưa có thông tin gì về Lộ Khiết , ánh mắt Cố Duật bi thương nhìn ánh đèn đỏ của phòng cấp cứu .
Ánh đèn đỏ đã sáng lên lâu như vậy vẫn chưa tắt , nó cứ như một thứ gì đó nhấn chìm anh trong vô vọng , cứ ngỡ hạnh phúc đã đến với bản thân nhưng không ngờ chưa được bao lâu anh vẫn phải đối mặt với việc đau thương này .
Giá mà nếu lúc ấy anh có thể đi lại được , giá mà anh không phải kẻ tàn phế thì có lẽ cô sẽ không nằm ở nơi lạnh lẽo này , cái gì mà hứa hẹn bên cô , bảo vệ cô , đến cả việc đi lại còn không được thì làm sao anh có thể bảo vệ cô ? Anh chính kẻ thất bại trong thất bại , là kẻ vô dụng nhất trên thế gian này .
" Cố tổng , anh nên đi nghỉ ngơi đi , tôi ở đây canh chừng được rồi "
" Dạ Thiên đã ngủ chưa ? "
" Vừa mới thiết đi "
Cố Duật mệt mỏi gật đầu , ánh mắt anh lại một lần nữa nhìn đén ánh đèn đỏ ở phòng cấp cứu .
Bỗng phía xa xuất hiện tiếng ồn , tiếng khóc thét của Thẩm phu nhân , bà chạy thẳng đến nơi Cố Duật ngồi , cầm chiếc túi của mình đánh vào người anh thật mạnh .
" Cậu thì được cái gì ? Bao nhiêu năm trước cậu khiến con gái tôi đau khổ , con gái của tôi chỉ sống vui vẻ chưa bao lâu liền bị cậu khiến cho chết đi sống lại , cậu là kẻ vô dụng , đồ vô dụng "
Thẩm phu nhân đau đớn gào khóc , chiếc túi xách càng đập mạnh vào người anh , Cố Duật vẫn một mực ngồi im lặng , Thẩm phu nhân nói đúng anh là kẻ vô dụng , bảo vệ cô cũng không xong thì còn làm được gì .
Thẩm lão gia và trợ lí Bạch khổ sở cản Thẩm phu nhân lại .
" Bà bình tĩnh lại , đây là bệnh viện "
" Ông bảo tôi sao có thể bình tĩnh khi người nằm trong đó là đứa con gái của tôi ? "
Thẩm phu nhân giãy giụa khóc thét lên , ánh mắt đau đớn căm phẫn nhìn Cố Duật , con gái bà mà có mệnh hệ gì chắc bà không thể sống tiếp nữa .
Bỗng đèn đỏ cấp cứu được tắt , tiếng cửa phòng mở ra , y tá đẩy Lộ Khiết ra bên ngoài , mọi người và Cố Duật hấp tấp đi đến , anh đẩy bánh xe lăn đến bên cạnh cô , ánh mắt thống khổ nhìn cô thoi thóp trên giường bệnh .
Đầu cô được băng bó kĩ càng , khuôn mặt trắng bệch không một chút huyết sắc , đôi mắt nhắm nghiền lại .
Cố Duật đưa tay lên chạm nhẹ vào khuôn mặt cô , vuốt nhè nhẹ , Lộ Khiết em đau lắm đúng không ? Anh xin lỗi em .
Bác sĩ tầm tuổi trung niên bên trong phòng cấp cứu bước ra , tháo khẩu trang xuống , mồ hôi còn vướng trên khuôn mặt ông , có vẻ 5 tiếng trôi qua không hề dễ dàng gì với ông ấy , tiếng nói mệt mỏi cất lên .
" Cô Thẩm vì va chạm mạnh ở phần đầu nên đã bị chứng thương nặng ở vùng não , dẫn đến việc hôn mê sâu tức là người thực vật , chúng tôi đã cố gắng hết sức " .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.