Chương 13
Nguyễn Nhật Thương
16/05/2021
Vài ngày sau, tất cả có mặt tại sân bay cá nhân của nhà hắn. Ngoài Gia Mẫn ra cô còn rủ thêm cả Nhã An đi cùng.
Sáu người bọn họ cùng lên một chiếc máy bay chuyên dụng cá nhân của hắn.
Chấn Phong thấy Gia Mẫn cũng đến, lòng có chút mừng. Anh giả vờ đi tới ngang qua cô:
- Nếu biết hôm nay có mặt cô, tôi chắc chắn không đi.
- Lục thiếu gia, giờ vẫn còn kịp, máy bay vẫn chưa cất cánh. - Gia Mẫn mỉm cười giễu cợt nhìn anh.
- Tính tôi lại không thích bỏ dở cuộc chơi.
- Vậy anh làm ơn đừng rên nữa, tôi thật sự rất đau đầu.
- Cô... cô...
Gia Uy thấy vậy liền bật cười thật to. Mặc Thiên lại chen vào đùa cợt:
- Chấn Phong, cô ấy là bạn của Diễm Nguyệt, cậu quên rồi sao?
Nghe vậy Chấn Phong có chút lúng túng ngồi xuống. Nhã An thấy thế liền giật tay áo Gia Mẫn rồi thì thầm:
- Gia Mẫn, tớ thấy anh ta có vẻ thích cậu đấy?
Gia Mẫn đần người một chút rồi lại bật cười:
- Nhã An, con mắt nào của cậu nhìn thấy hắn ta thích mình vậy. Hắn còn đang hận không thể giết mình đấy.
- Vậy sao? Mình lại thấy anh ta cứ thi thoảng lén lút nhìn cậu.
- Kệ đi, mình ngủ một giấc đây.
Nơi dừng chân của bọn họ là hòn đảo Hilton Head, Nam Carolina (Mỹ): Với 12km đường bờ biển, 24 sân golf và 350 sân tennis, Hilton Head là giấc mơ của những người yêu du lịch nghỉ mát.
Khi vừa bước chân xuống, phải nói là ba cô gái ai cũng sững sờ vì thật sự Hilton Head quá đẹp. Nhã An chạy đến chỗ cô khoác tay, tươi cười nói:
- Diễm Nguyệt, thật cảm ơn cậu đã cho mình một chuyến du lịch tuyệt vời như thế này.
- Nhã An, không cần cảm ơn, vì thật ra mình không bỏ tiền ra cho chuyến du lịch này. - Cô mỉm cười nhìn Nhã An.
- Chẳng phải Tần tổng làm vì cậu sao.
Nhã An nói, hướng mắt ra chỗ hắn, khiến cô cũng chuyển tầm nhìn. Hắn đối với cô mấy ngày qua thật sự khác biệt, quan tâm từng li từng tí khiến cô có chút không quen.
Bọn họ cùng lên một chiếc S-Class Limousine sang trọng, đi thẳng đến khu resort cao cấp. Kiến trúc ở đây thật sự làm người ta choáng ngợp, không cần nói cũng đủ biết ở đây tất cả đều là giá trên trời. Giật mình hơn khi bước xuống, từ cổng đã được trải thảm đỏ dài xuyên suốt đường đi của bọn họ, nhân viên được dàn thành hai hàng cúi đầu kính chào.
- Hoan nghênh Tần tổng.
Diễm Nguyệt hoang mang thật sự túm lấy ống tay áo của hắn giật giật nói nhỏ:
- Mặc Thiên, khu resort này là của anh sao?
- Có gì không được sao? - Hắn đem vẻ mặt đương nhiên ra dịu dàng nói.
Lần này cô thật sự trợn tròn mắt. Cô biết hắn là người rất, rất, rất giàu, chỉ là không nghĩ lại tới hẳn mức này. Gia Uy thấy biểu hiện của cô phong phú như vậy liền bật cười, đi tới bên cạnh:
- Diễm Nguyệt, cậu ta có hẳn mấy khu resort cao cấp tại các điểm du lịch nổi tiếng trên thế giới. Em không cần phải biểu hiện khoa trương như vậy.
Lời của Gia Uy thật sự còn khiến cô hoang mang hơn nữa, địa vị của hắn như thế cô về chuyện trả thù thật sự đã có ý muốn bỏ cuộc rồi. Mặc Thiên liếc xéo Gia Uy một cái rồi kéo cô đi. Bọn họ mỗi người một phòng, chỉ riêng anh chị nhà ta thì phải chung một phòng nhé. Sau khi sắp xếp hành lý cả hội sẽ cùng nhau ra biển, ba anh nhà ta ngồi uống nước ở sảnh chính đợi các nàng liền tranh thủ nói xấu:
- Con gái bọn họ tại sao làm cái gì cũng lề mề. - Chấn Phong đợi nãy đến giờ sốt ruột nói.
Gia Uy thấy vậy liền bật cười:
- Nhưng trên giường lại khác.
- Các cậu muốn nói ai cũng được, nhớ trừ Diễm Nguyệt của mình ra. - Hắn cầm ly trà lên, nhàn nhã mà uống.
- Mặc Thiên, cậu hơi khoa trương rồi đấy. - Chấn Phong nghe hắn nói thật không lọt tai nổi.
- Vậy sao? Mình tưởng trước giờ mình vẫn luôn khoa trương chứ.
Gia Uy thấy vậy liền thêm vào mỉa mai:
- Mặc Thiên, chẳng lẽ con mèo của cậu khi trên giường cậu lại không khẩn trương sao?
Haha, câu nói của Gia Uy thật sự làm mặt hắn đen như đít nồi. Nói đúng quá mà, cô trừ lần bị bỏ thuốc đó có phối hợp với hắn, còn đâu tất cả đểu do hắn tự biên tự diễn cả, còn cô cứ như khúc gỗ vậy. Chấn Phong nhìn sắc mặt của hắn liền bật cười thật to:
- Haha... Mặc Thiên mình nghĩ cậu nên đi kiểm tra vấn đề sinh lý một chút.
Chỉ là cười chưa kịp đã, Chấn Phong đã cứng họng miệng chữ O nhìn thẳng phía trước, Gia Uy và Mặc Thiên thấy vậy cũng quay đầu lại. Ba mỹ nữ diện bikini ba vòng cực chuẩn.
Nhã An chọn một bộ bikini màu tím không quá hở hang, nhưng vẫn khoe được số đo ba vòng chuẩn mẫu cùng làn da trắng sáng.
Gia Mẫn lại chọn màu trời giúp cô làm tôn lên làn da của mình. Ngực tròn, eo thon, mông cong.
Đến lượt cô, màu đen hai mảnh táo bạo khoe lên vòng một đẫy đà, tóc được búi cao để rơi vài sợi làm lộ cả một tấm lưng trần trắng mịn. Phần hông được thắt một chiếc khăn voan mỏng che bớt đi sự quyến rũ của đôi chân thon dài.
Mặc Thiên thì khỏi nói rồi, chỉ có hai ông tướng Gia Uy và Chấn Phong lại không ngờ nữ nhân nhà mình điện nước lại đầy đủ quá mức như thế vẫn chưa khỏi sững sờ.
Mặc Thiên mỉm cười mị hoặc bước đến bên cạnh cô, từ từ cúi xuống tháo chiếc khăn voan ra rồi dịu dàng khoác lên người cho cô, yêu chiều nói:
- Diễm Nguyệt, vài người nhìn em tôi có thể nhân nhượng được, nhưng nếu em lại để trăm nghìn vạn con mắt cũng nhìn em tôi chắc chắn sẽ nhấn chìm họ cùng hòn đảo này.
Diễm Nguyệt nghe hắn nói vậy lại bật cười:
- Mặc Thiên, anh đừng có khoa trương như thế.
Hắn có một chút thẫn thờ với nụ cười của cô, đôi mắt đã trở nên mê muội:
- Diễm Nguyệt, tôi không khoa trương mà là vì em thật sự rất đẹp.
Nghe hắn khen cô có chút xấu hổ cúi mặt xuống, biểu hiện này lại được hắn thích thú dịu dàng ôm lấy eo cô đi ra.
Chấn Phong nhìn Gia Mẫn đến si mê, bỗng chốc lại nhíu mày lên giọng:
- Gia Mẫn, cô là đang mặc cái gì vậy?
- Anh mù sao? Chẳng nhẽ anh chưa thấy con gái mặc bikini bao giờ.
- Cô... cô... thay cái khác đi, trông chẳng ra làm sao.
- Ơ, tôi thấy anh mới chẳng ra làm sao.
Dứt lời cô kéo tay Nhã An ra ngoài, để Chấn Phong đang ở đấy hậm hực. Anh chỉ là không muốn người khác nhìn cô thôi, nhưng lại cành cao không muốn nói là vì cô quá đẹp. Gia Uy thấy vậy bật cười, đi đến vỗ vai bạn:
- Đi thôi, không là người khác cướp mất đấy.
- Tên nào dám mình sẽ cho cả dòng họ nhà hắn như chưa từng tồn tại.
Dứt lời, Chấn Phong hùng hổ bước ra ngoài. Gia Uy khẽ lắc đầu thở dài:
- Vậy chỉ còn mỗi mình cô đơn rồi, cũng nên đi kiếm vài em giải khuây thôi.
Sáng nhất bãi biển hôm nay là tất nhiên là sáu người bọn họ rồi. Mỹ nam mỹ nữ dưới tia nắng mặt trời rực rỡ khiến bao ánh mắt cũng phải ngoái lại. Ba nam thần thì khỏi nói rồi, lãng tử hết nấc. Cả ba đều chỉ mặc một chiếc quần short, phần trên để trần là muốn khoe hình thể chuẩn mẫu, bụng sáu múi, cơ bắp rắn chắc, gương mặt tỏa ra sức hút điên đảo. Mỹ nữ ưu thế chẳng kém, là "diễm mỹ tuyệt tục", hình thể mảnh mai, ba vòng chuẩn mẫu, làn da trắng mịn, nét mặt thanh tú. Sáu người bọn họ là "bách niên nan ngộ". Nữ hận không thể leo lên giường họ, nam hận không thể đặt họ dưới thân. Bãi biển hôm nay đã được bao trọn bởi sáu con người này.
Mặc Thiên bước lên phía trước, quay lại nói với cô:
- Diễm Nguyệt, ở đây đợi, bọn anh đi mua chút đồ uống.
Thấy cô khẽ gật đầu, ba người bọn họ cùng rời đi. Nhã An thích thú kéo tay cô và Gia Mẫn:
- Mình đi đến kia ngồi đi.
Tất cả hòn đảo được bao quanh bởi bãi biển đầy nắng và những cây cối tươi tốt. Đặc biệt lại có thể nhìn thấy được Ngọn hải đăng màu sắc Harbour Town, biểu tượng của chính hòn đảo này. Mải mê ngắm cảnh, ba nàng đâu biết có một nhóm thanh niên đang đi tới:
- Mỹ nữ, mấy em làm gì vậy, đi chơi với bọn anh không?
Diễm Nguyệt quay lại nhìn rồi phớt lờ đứng dậy kéo tay Nhã An và Gia Mẫn đi. Một tên trong đám đó bước lên chặn lại, đưa tay ra nâng cằm cô lên rồi cợt nhả nói;
- Ây, sao lại bỏ đi như thế. Buồn quá thì đi cùng bọn anh cho vui.
- Gia Mẫn thấy vậy liền hắt tay tên đó ra:
- Cất cái bàn tay bẩn thỉu của mày đi.
- Chà, có cá tính, anh thích - Một tên khác cũng bước tới tặc lưỡi nhìn Gia Mẫn mê muội.
Nhã An bên cạnh thì đã bắt đầu hoảng sợ, bấu chặt tay vào Diễm Nguyệt, nói nhỏ:
- Diễm Nguyệt, làm sao bây giờ, bọn họ không có ý bỏ qua cho chúng ta.
- Đừng lo, chắc mấy anh ý sắp quay lại rồi.
Một tên trong số đó mạnh bạo hơn bước lên trước đưa tay ra chạm vào ngực Diễm Nguyệt:
- Chà, hàng thật sao?
Diễm Nguyệt ngỡ ngàng chưa kịp hiểu chuyện gì, đã thấy tên đó nhận được cái tát từ Gia Mẫn:
- Tên khốn nạn, mày vừa chạm vào chỗ nào đấy.
- Mẹ kiếp, con điếm, dám đánh tao.
Dứt lời, tên đó liền vung tay tát Gia Mẫn một cái thật mạnh khiến cô lảo đảo ngã xuống đất, Nhã An vội vàng chạy lại đỡ cô, giọng đã mếu máo:
- Gia Mẫn, có sao không?
- Mình không sao.
- Gia Mẫn...miệng...miệng cậu chảy máu rồi.
Gia Mẫn đưa tay lên quẹt đi, Diễm Nguyệt thấy vậy tức giận vung tay lên định tát lại tên kia nhưng ai ngờ hắn lại bắt được tay cô, bàn tay kia của hắn đưa tới siết chặt lấy cổ cô:
- Định đánh tao cái nữa sao? Không dễ vậy đâu.
Diễm Nguyệt cảm thấy hô hấp bắt đầu khó khăn, mặt đã nhợt nhạt, Gia Mẫn định bước lên nhưng lại bị một tên đi tới giữ lại:
- Mẹ kiếp, thả cậu ấy ra.
Các em nếu không chọc giận bọn anh thì có lẽ bây giờ bọn anh sẽ cưng chiều.
Lời vừa dứt tên đó liền cảm thấy được khí lạnh sau lưng, thanh âm sắc nhọn vang lên:
- BỎ CÔ ẤY RA NGAY LẬP TỨC!
Tên kia quay lại, nhìn hắn có chút run sợ, bàn tay kia đã có chút nới lỏng, nhưng nhìn lại bên mình nhiều người hơn nên hắn lại vẫn không buông tay, ngạo mạn nói:
- Không phải việc của bọn mày.
Trước mắt ba nam nhân của ta bây giờ đúng là: một khóc, hai nháo, ba thắt cổ. Nhã An vì sợ mà đã nước mắt ngắn nước mắt dài, Gia Mẫn thì đang vùng vằng thoát khỏi tên kia, trên khoé miệng còn vương chút máu, bờ má đã đỏ ửng vì năm vết tay. Diễm Nguyệt gương mặt đã nhợt nhạt vì cổ bị siết quá mạnh. Mặc Thiên hai tay siết chặt thành quyền, nhanh như chớp lao đến vung một nắm đấm vào mặt tên đang siết cổ Diễm Nguyệt khiến hắn ngã thẳng xuống đất, rồi ôm Diễm Nguyệt vào lòng. Chấn Phong lúc đó cũng nhanh chóng tung một đòn sút thẳng vào mặt tên đang giữ Gia Mẫn rồi túm tay kéo cô lại phía sau mình. Gia Uy lại thấy Nhã An hoảng sợ mà hét lên tiền chạy tới kéo cô ra sau lưng. Đám thanh kia giận dữ bắt đầu xúm lại:
- Đánh bọn nó cho tao!
Gia Uy nhìn lại thực lực biết không thể chống đỡ được với một đám đông như thế liền quay sang nói nhỏ với Chấn Phong và Mặc Thiên:
- Không cân được rồi. Mình đếm đến ba tất cả cùng chạy nhé 1..........2..........3!
Ba người không hẹn mà cùng cười nắm chặt tay mỹ nữ quay đầu mà chạy. Đám thanh niên kia hơi bất ngờ rồi cũng đuổi theo.
Ba đôi rẽ ra ba hướng, mà gương mặt chẳng chút lo sợ mà thay vào đó những tiếng cười giòn giã như họ đang cùng chơi một trò chơi vậy. Du khách qua đường lại được chiêm ngưỡng một màn rượt đuổi thú vị.
Diễm Nguyệt thở không nổi liền ngồi phịch xuống:
- Mặc Thiên, tôi không chạy nổi nữa rồi.
Hắn quay đầu lại thấy không có người đuổi theo nữa liền đỡ cô ngồi vào ven đường, có chút đau lòng nhìn vào vết tay còn hằn trên cổ cô. Hắn nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên dấu vết đấy khiến cô có chút ngỡ ngàng:
- Diễm Nguyệt, đã để em chịu đau rồi.
Cô lúng túng đưa tay lên cổ mình vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của hắn:
- Tôi... không sao. Mặc Thiên mọi người đâu hết rồi?
Hắn ngó trước ngó sau rồi thở dài:
- Chắc bị lạc rồi, chúng ta đành phải quay lại thôi.
Dứt lời hắn mỉm cười đưa tay ra, cô sững sờ một lúc rồi cũng nắm tay hắn bước đi.
Chấn Phong và Gia Mẫn, sau khi chối chết chạy hai người bọn họ dừng lại một cái chòi ven biển.
- Mẹ kiếp, điện thoại và tiền để hết ở phòng rồi. - Chấn Phong tức tối khi biết họ bị lạc đội.
Gia Mẫn mệt mỏi ngồi xổm xuống:
- Làm sao để liên lạc được với mọi người đây?
Chấn Phong nghe vậy liền ngồi xuống, ánh mắt loé lên tia đau lòng, bàn tay bất giác đưa lên chạm vào khoé miệng đã bị rách của cô:
- Đau không?
Gia Mẫn có chút ngỡ ngàng nhìn hắn, hai má chợt đỏ ửng lên, quay mặt đi hướng khác:
- Không sao.
Hắn thấy biểu hiện cô như vậy liền bật cười, xoay người cô lại bất ngờ cúi xuống mà hôn lên bờ môi ấy. Gia Mẫn lúc này cứng đờ, mắt trợn tròn nhìn nam nhân trước mặt, đến khi cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn mới bừng tỉnh đẩy hắn ra, vung tay lên tát hắn một cái, đôi mắt đã đỏ ửng mà chảy lệ:
- LỤC CHẤN PHONG, anh... anh dám... đó là nụ hôn đầu của tôi.
Chấn Phong bị tát một cái đau điếng nhưng lại không giận dữ gì còn vui khi biết đó là nụ hôn đầu của cô. Hắn thời gian qua vốn đã động tâm với cô nhưng lại luôn chối bỏ điều đấy, mãi đến hôm nay khi thấy cô bị đám người đó ra tay đánh như vậy hắn thực sự rất đau lòng, nhẹ nhàng đưa tay lên lau nước mắt cho cô, thanh âm trở nên trầm xuống mà chân thật vô cùng:
- Gia Mẫn, thật xin lỗi nhưng tôi yêu em mất rồi!
Lần này thì cô thật sự đứng hình luôn, không tin vào lỗ tai mình nữa, hắn và cô ngày thường là "oan gia ngõ hẹp" thế mà hôm nay hắn lại tỏ tình với cô. Gia Mẫn cúi đầu xuống cảm thấy xấu hổ liền trở nên lúng túng:
- Tôi... tôi... cái đó... tôi hơi bất ngờ một chút... nhưng mà... anh... tôi...
Chấn Phong thấy cô cứ lắp bắp mãi nói không ra câu liền bật cười, cô tính cách bình thường đâu có như vậy:
- Gia Mẫn, em không cần phải khẩn trương như vậy. Tôi sẽ đợi em cho tôi một câu trả lời.
Gia Mẫn lúc này mới dám ngẩng đầu lên nhìn nam nhân trước mặt, đôi mắt anh dưới tia nắng mặt trời đấy lại trở nên đẹp lạ thường. Gia Mẫn bất chợt mỉm cười một cái, cô đối với hắn lúc đấy tựa như hoa tường vy nở rộ. Chấn Phong bước tới nắm lấy tay cô rồi bước đi:
- Phải quay trở về tìm mọi người thôi.
Gia Mẫn ấy vậy mà lại để cho hắn nắm lấy, nhìn bóng lưng của người trước mặt khẽ mỉm cười một cái.
Và bây giờ đến đôi còn lại nha. Gia Uy nhà ta đang thật sự rất đau đầu với mỹ nhân Nhã An. Chạy mất mạng một hồi mới biết đã bị lạc ở phương trời nào rồi, cô hoảng sợ đến mức khóc nức nở:
- Làm sao đây, không có điện thoại làm sao tìm được mọi người?
Gia Uy thấy cô cứ khóc cả đường đi như vậy, hắn thật sự mệt mỏi. Nước mắt của con gái đáng sợ là có thật mà, chỉ là theo phản xạ của người đàn ông, hắn bước tới kéo cô vào lòng vỗ về:
- Được rồi, nín đi! Không phải có tôi ở đây sao!
Những tưởng câu an ủi thành công ai ngờ cô lại vì thế mà khóc to hơn:
- Chẳng phải anh cũng bị lạc giống như tôi sao, cũng chẳng có điện thoại hay tiền nữa. Có anh ở đây thì sao chứ!
Hắn nghe cô nói vậy bèn cười khổ, đẩy cô ra giúp cô lau nước mắt:
- Có tôi ở đây sẽ không ai có thể trêu ghẹo cô. Có tôi ở đây nếu có chết thì cô cũng không phải chết một mình
Nhãn An nghe vậy liền đấm vào vai hắn một cái:
- Triệu Gia Uy, anh là đang trù ẻo tôi phải không?
- Tôi không có ý trù ẻo cô, chỉ là cô cứ khóc như sẽ chết vậy.
Nhã An lúc này mới nín khóc, lúng túng giải thích:
- Tôi...tôi...tại bây giờ trong người không đem theo gì...thì làm sao tìm được mọi người.
- Vậy thì quay lại đường lúc nãy.
Dứt lời hắn bước tới nắm lấy tay cô định kéo đi, ai ngờ Nhã An tự nhiên xấu hổ giật mạnh tay lại khiến cô mất thăng bằng mà ngã vào cánh tay ai đó đang đưa ra đỡ lấy, cơn đau bỗng truyền đến bàn chân, Nhã An nhíu mày kêu lên một tiếng. Gia Uy thấy vậy liền cúi xuống nắn chân cô:
- Bị trẹo chân rồi!
Nhã An nghe nói vậy lại liền mếu máo, đã lạc rồi còn bị trẹo chân nữa thì làm sao mà quay về được đây:
- Tôi thật là đen đủi mà.
Gia Uy vừa mới dỗ cô nín được một lúc bây giờ lại khóc thật khiến hắn đau đầu mà, đứng dậy kéo tay cô ra phía sau rồi cúi ngồi xuống:
- Được rồi, đừng khóc nữa, tôi sẽ cõng cô.
Nhã An lần này nín hẳn luôn, lại có chút luống cuống:
- Cái đó...tôi...tôi...
- Không sao, lên đi không trời tối mất. Tôi thà mệt cõng cô còn hơn là nghe cô khóc như vậy chắc sẽ mệt đến chết quá.
Nhã An có chút đỏ mặt rồi cũng leo lên người hắn. Tấm lưng của người nam nhân ấy dưới tia nắng lại trở nên to lớn biết nhường nào, Nhã An cảm nhận được tim cô đã lỗi một nhịp rồi.
Đúng là ông trời không phụ lòng người mà, mệt mỏi đi mãi cuối cùng họ cũng gặp được nhau giữa bãi biển mênh mông này.
Diễm Nguyệt thấy Nhã An được Gia Uy cõng điền liền chạy tới đỡ Nhã An đứng xuống rồi hỏi:
- Nhã An, cậu sao vậy?
- Mình không may bị trẹo chân.
Gia Mẫn thấy vậy cũng bước đến đỡ một tay. Mặc Thiên đi tới vỗ vai Gia Uy một cái:
- Vất vả rồi!
- Như thế này mình thấy còn không vất vả bằng nghe cô ấy khóc cả dọc đường. Đầu mình thực sự muốn nổ tung.
Chấn Phong nghe vật liền bật cười bước đến:
- Haha... Gia Uy, không phải cái trò bỏ chạy này là do cậu nghĩ ra sao.
- Chấn Phong, nếu không phải mình nói bỏ chạy thì cậu còn có thể đứng đây mà cười nói sao.
Mặc Thiên thấy vậy liền lên tiếng hoà giải:
- Được rồi, bây giờ cũng đẩy đủ rồi. Trở về thôi.
- Hoàng hôn thật đẹp.
Diễm Nguyệt trước hoàng hôn vô thức nói một câu khiến mọi người đều quay đầu lại nhìn.
Thuỷ triều đã lên cao, những con sóng táp mạnh vào bờ đem theo hơi nước se lạnh. Trước mặt họ lúc này là một vầng mặt trời toả ra hào quang màu vàng đỏ nhuốm lên cả vạn vật. Nước biển xanh trong giờ là một màu vàng chếnh choáng sóng. Trên bầu trời cao ấy, bộ lông trắng của những chú hải âu cũng đã dần nhuốm màu hoàng hôn. Sáu bóng hình phủ dài trên mặt cát, sáu con người, sáu tâm hồn nhưng lại chung một suy nghĩ: "cuộc sống này chắc chắn sẽ còn nhiều điều tươi đẹp như ánh hoàng hôn hôm nay".
Bọn họ quay trở về Resort cũng là lúc mặt trời lịm dần nhường chỗ cho các vì sao. Gia Uy lấy được một lọ thuốc từ quản lý của Resort liền dìu Nhã An vào phòng rồi giúp cô bôi thuốc.
- Gia Uy, thật cảm ơn anh.
Hắn vẫn chăm chú mà xoa bóp chân cho cô, thanh âm trở nên nhẹ nhàng:
- Không có gì, phụ nữ là để đàn ông chúng tôi bảo vệ mà. Được rồi, cô nên hạn chế đi lại nhé. Tí nữa xuống ăn tôi sẽ sang dìu cô.
Nhã An khẽ gật đầu một cái Gia Uy liền đứng dậy mỉm cười rồi quay ra, đâu biết nữ nhân kia tim đang đập loạn xạ lên mất rồi.
Ở phòng bên, Chấn Phong đem một hộp cứu thương nhỏ vào phòng Gia Mẫn.
- Chấn Phong, cái đó... tôi tự làm được.
Gia Mẫn có chút lúng túng khi thấy hắn có ý định bôi thuốc cho cô. Chấn Phong không để tâm lời cô nói mà thẳng tay kéo cô ngồi lên giường. Nhẹ nhàng nhất có thể hắn xoa thuốc lên khoé miệng đã bị rách của cô, rồi xé một cái băng gạc cá nhân băng lại cho cô. Khoảng cách của hai người đủ để nghe được hơi thở của nhau. Chấn Phong nhìn bờ môi cô cứ mấp máy vì ngại ngùng liền ghé sát lại gần, gần thêm chút nữa, ôi môi sắp chạm vào nhau rồi ấy vậy mà hắn lại nghĩ gì liền quay mặt sang hướng khác rồi đứng dậy:
- Nghỉ ngơi đi, lát tôi sang đưa em xuống ăn.
Dứt lời liền qua ra rồi đóng cửa lại để Gia Mẫn ngồi đấy khó hiểu. Chấn Phong tựa lưng vào cánh cửa còn cảm nhận được tim đã đập rất nhanh. Hắn ngày xưa phong lưu đa tình là thế, vậy mà bây giờ đến hôn một cô gái còn phải suy nghĩ cho người ta nữa. Lắc đầu cười bản thân một cái rồi trở về phòng.
Diễm Nguyệt sau khi lết được về phòng liền thở dài mệt mỏi nằm lên giường. Phải chạy hết cả một đường rồi lại quay lại đi bộ về đôi chân cô sắp mỏi nhừ ra rồi. Mặc Thiên thấy vậy liền nằm bênh cạnh cô nghịch nghịch vài lọn tóc đang rơi vương vãi:
- Mệt sao?
- Đã phải dùng đôi chân đi cả một quãng đường dài như vậy anh không thấy mệt sao mà còn hỏi tôi.
Hắn chợt mỉm cười nhìn cô, đôi mắt trở nên dịu dàng, thanh âm lại cưng chiều:
- Chỉ cần là ở bên em, dù cho cùng trời cuối đất tôi cũng sẽ chẳng thấy mệt.
Diễm Nguyệt nghe hắn nói vậy liền xấu hổ ngồi dậy:
- Tôi đi tắm.
Toan đứng lên nhưng ai ngờ lại bị một lực mạnh ôm lấy eo kéo cô ngã xuống giường. Mặc Thiên theo đã nằm lên trên người cô:
- Diễm Nguyệt, mình cùng tắm.
- Mặc Thiên, anh thật là biến thái.
Hắn mỉm cười tà mị nhìn cô:
- Tôi có thể xem đó là lời khen.
Dứt lời hắn liền cúi xuống hôn cô, nhưng Diễm Nguyệt lại quay mặt đi hướng khác:
- Tôi...tôi...người tôi hôm nay rất hôi.
Hắn nhìn cô bằng đôi mắt đầy dục vọng, giọng trở nên khàn đục:
- Diễm Nguyệt, tôi lại bị chính mùi của cơ thể em quyến rũ.
Cô cảm nhận được vật thể ở phía dưới đang lớn dần, lại thêm hơi thở nóng của hắn phả vào mặt khiến Diễm Nguyệt hai má đã đỏ ửng, hắn như vậy lại càng nhìn cô si mê hơn. Cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn, nhẹ nhàng tách đôi cánh đào rồi đưa lưỡi vào càn quấy trong khoang miệng của cô. Bàn tay bắt đầu không an phận đưa tay lên rút sợi dây áo bikini của cô mà vứt sang một bên. Lưu luyến rời môi cô hôn xuống cổ rồi lại trượt xuống bầu ngực căng tròn mà hít hà, bàn tay mạnh bạo nhào nắn khiến cô trở nên mê muội, hơi thở bắt đầu gấp gáp. Bàn tay hắn mân mê trườn xuống dưới tháo nốt mảnh bikini cuối cùng trên người cô, bắt đầu đùa nghịch bông hoa.
Diễm Nguyệt bắt đầu vặn vẹo, cả cơ thể cô trở nên ửng đỏ:
- Mặc Thiên, chỗ đó...đừng!
Hắn nhẹ nhàng tách chân cô ra từ từ đi vào, Diễm Nguyệt có chút nhíu mày đón nhận. Hắn cúi xuống cắn nhẹ vào vành tai cô, thân bắt đầu động:
- Diễm Nguyệt, gọi tên tôi.
Cô bị hắn làm cho mê muội, hai chân kẹp chặt hông hắn, mơ màng mà gọi tên:
- Thiên...
Nghe được câu vừa ý, Mặc Thiên mỉm cười thoả mãn mà mãnh liệt ra vào. Giây phút cả hai người cũng kêu lên một tiếng là biết họ đã đạt đến đỉnh của khoái cảm. Từ từ đi ra khỏi người cô, hắn cúi xuống bế bổng cô vào nhà tắm đặt vào trong bồn rồi xả nước. Diễm Nguyệt tuy đã xảy ra quan hệ với hắn nhiều lần nhưng đối mặt với chuyện này cô vẫn còn xấu hổ, liền quay người đi hướng khác. Mặc Thiên thấy vậy bật cười thì thầm vào tai cô:
- Diễm Nguyệt, em đã bị tôi ăn sạch mà vẫn còn xấu hổ sao?
- Mặc Thiên, tên biến thái nhà anh đi ra ngoài cho tôi.
- Được rồi, em tắm nhanh đi còn xuống ăn cơm. Có lẽ mọi người đang chờ rồi.
Mọi người tập trung tại một phòng ăn VIP, không khi lúc này thật ấm áp. Chấn Phong đứng lên rót rượu rồi nói:
- Cạn ly vì hôm nay chúng ta đã thoát được nạn.
Cả phòng bật cười rồi cùng nhau nâng ly uống cạn. Mãi sau này khi bọn họ hồi tưởng lại mới cảm thấy trân quý bữa cơm này.
Sau khi tất cả đã no nê, bọn họ lại rủ nhau đi bộ lượn qua các khu phố. Bỗng Diễm Nguyệt dừng chân tại một hàng bán đồ trang sức thủ công mỹ nghệ, Mặc Thiên thấy vậy liền ghé tai hỏi:
- Thích gì sao?
Diễm Nguyệt vô thức gật đầu chỉ vào một chiếc lắc chân tuy đơn giản nhưng lại rất bắt mắt.
- Tôi lấy cái này! - Mặc Thiên cầm chiếc lắc chân lên đưa cho chủ cửa hàng.
Diễm Nguyệt vốn chỉ là thích thú muốn ngắm nhìn thôi, ai ngờ hắn lại hiểu lầm:
- Không cần, tôi chỉ là thấy bắt mắt nên muốn nhìn thôi.
Chị bán hàng thấy vậy liền mỉm cười nói với hắn:
- Chàng trai này, chiếc lắc này có một truyền thuyết được truyền miệng rằng nếu một chàng trai tình nguyện đeo chiếc lắc này cho cô gái chính là thể hiện tình yêu của anh ta đối với cô gái đó, và chiếc lắc này sẽ giúp hai người duy trì mối quan hệ đó mãi mãi.
Diễm Nguyệt nghe vậy liền cười trừ xua tay:
- Thật ra, chúng tôi không...
Câu chưa kịp nói hết đã thấy hắn tay cầm chiếc lắc, cúi người ngồi xuống tỉ mỉ và cẩn thận đeo lên cho cô. Khoảnh khắc này thật sự đã làm tim cô lỗi đi một nhịp. Mặc Thiên từ dưới ngửa mặt lên nhìn cô, ánh mắt ngập yêu thương, thanh âm lại trở nên dịu dàng:
- Diễm Nguyệt, tôi hi vọng chiếc lắc này sẽ ngăn đôi chân của em không bước đi cùng ai ngoài tôi cho đến hết cuộc đời này.
Diễm Nguyệt có chút bối rối liền quay mặt đi nói sang chuyện khác:
- Mặc Thiên, đứng lên đi, mọi người đang nhìn kìa.
Chấn Phong với Gia Uy lúc này bước tới:
- Mặc Thiên, cậu không cần phải lộ liễu như vậy.
Hắn lúc này mới đứng lên, hai tay đút túi hướng mặt về phía hai người bạn:
- Chấn Phong, thành ý của mình người ta đã nhận. Không biết cậu đã tỏ thành ý chưa.
Câu nói của hắn là một mũi tên trúng hai đích rồi. Gia Mẫn xấu hổ chạy đến kéo tay Nhã An và lôi cô đi, Chấn Phong lại ở đấy liếc xéo hắn:
- Mặc Thiên, cậu không cần bận tâm chuyện của mình.
Dứt lời Chấn Phong cũng chạy theo ba nữ nhân kia. Gia Uy nhún vai một cái rồi quay sang nhìn hắn, cả hai cùng cười rồi cũng bước theo.
Đêm nay, chắc mọi người sẽ có một giấc ngủ thật ngon nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Cả hội đang vui vẻ nói cười bỗng Mặc Thiên dừng chân lại, mắt hướng thẳng phía trước. Gia Uy và Chấn Phong thấy vậy cũng chuyển hướng nhìn theo.
- Mẹ kiếp, thật đen đủi. Gia Uy lại phải dùng cách cũ rồi.
Chấn Phong nhìn đám người trước mặt rồi chửi thề.
- Cách cũ cũng vô tác dụng rồi.
Sáu người bọn họ cùng quay lại phía sau.
- Mẹ kiếp, chúng ta bị bao vây rồi.
Xung quanh họ là đám thanh niên hồi chiều nhưng bây giờ bọn nó đã kéo thêm gấp mấy lần, tay còn mang theo gậy gộc.
Ba mỹ nữ nhà ta bắt đầu khiếp sợ nắm chạy cánh tay của nam nhân bên cạnh mình. Diễm Nguyệt lo lắng nói:
- Mặc Thiên, bây giờ làm sao. Trước sau là người, hai bên là nhà, muốn chạy cũng không được.
Hắn nắm chặt bàn tay cô để trấn an:
- Diễm Nguyệt, đừng lo, tôi nhất định sẽ không để em tổn thương.
Gia Uy lúc này quay sang Chấn Phong với hắn nói:
- Hết cách rồi, phải động tay thôi.
Ba người gật đầu, cùng lúc nắm tay mỹ nữ kéo ra sau lưng mình rồi tạo thành một vòng tròn vây quanh họ.
Tên thanh niên lúc chiều bị hắn đấm giờ tức tối hô to:
- LÊN CHO TAO!
Người dân ở đó bắt đầu hoảng sợ mà tản ra. Mấy tên cầm gậy bắt đầu hướng tới bọn họ mà lao vào xối xả.
Một tên hướng tới hắn mà vung gậy xuống Mặc Thiên đưa tay lên đỡ, tay kia nắm chặt đấm thẳng vào bụng làm tên kia ngã lăn xuống đất.
Về phía Chấn Phong, hắn nhanh chân sút một đòn đá vào tay một tên, chiếc gậy văng lên rơi trúng tầm tay của hắn, nhanh như chớp đập thẳng vào đầu tên đó.
Gia Uy xoay vòng người lại dùng khuỷu tay thụi vào bụng một tên, rồi lấy lực nắm cổ áo tên đó vật mạnh xuống đất.
Chỉ trong vài phút ba người bọn họ đã hạ hết hơn mười người. Tên to mồm lúc nãy thấy vậy giận dữ hét lên:
- TẤT CẢ LÊN HẾT CHO TAO!
Lúc này con đường trở nên náo loạn, tiếng đồ vật đổ vỡ xen lẫn tiếng la hét của mọi người xung quanh.
Mặc Thiên dùng một đòn đá văng một tên bay ra xa, bỗng từ đằng sau một chiếc gậy vung lên, Diễm Nguyệt hốt hoảng kêu:
- Mặc Thiên, cẩn thận
Lời cô vừa dứt thì hắn đã nhận được một cái đòn đau đớn, máu từ đỉnh đầu chảy xuống mặt, Gia Uy thấy vậy liền lao tới sút thẳng vào mặt tên đó. Diễm Nguyệt lo lắng chạy đến đỡ hắn:
- Mặc Thiên, có sao không? Anh chảy máu rồi.
- Chỉ là mất chút máu, tôi không sao.
Nói rồi hắn lại đẩy cô ra đỡ đòn của một tên đang lao tới.
Cách đó không xa, Chấn Phong cũng đang hết sức chống cự, bỗng ánh mắt trở nên hốt hoảng:
- Gia Mẫn, cẩn thận!
Chấn Phong chạy nhanh về phía Gia mẫn, túm lấy bờ vai cô rồi xoay người mình lại che trở, bờ vai hứng trọn một con dao sắc nhọn. Chấn Phong khẽ nhíu máy liền dùng khuỷu tay thúc mạnh vào tên đường sau. Máu từ bờ vai chảy xuống thấm ướt đẫm cả chiếc áo, Gia Mẫn hoảng sợ đỡ lấy hắn mà hai hàng nước mắt đã chảy ra:
- Chấn Phong, anh bị thương rồi.
Hắn lại phớt lờ vết thương của mình mà túm lấy cánh tay Gia Mẫn lo lắng hỏi:
- Gia Mẫn, em không sao chứ?
Cô khẽ lắc đầu khiến hắn thở phào lại nhìn sang bên Gia Uy.
Gia Uy bây giờ đang phải chống trọi với ba tên một lúc. Nhã An thì đã hoảng sợ mà khóc thét lên. Hạ được ba tên đó trên người anh cũng đã chằng chịt vết thương. Bỗng một bóng đen từ sau bước tới, Nhã An kinh hãi mà chạy tới chỗ Gia Uy:
- Cẩn thận!
Nhã An chỉ kịp kêu được hai tiếng liền cảm nhận được một vật mạnh đập thẳng vào đầu, cơn đau khiến cô cảm thấy choáng váng, máu đã chảy xuống hai bên má. Gia Uy thấy vậy vội đỡ lấy cô rồi một đòn đạp văng tên kia:
- Nhã An, cô thật ngốc nghếch.
- Tôi không sao.
Mấy người bọn họ, bắt đầu lùi lại dựa sát lưng vào nhau ai ai cũng đã bị thương. Chấn Phong đau đớn đưa tay lên ôm lấy bả vai:
- Mẹ kiếp, mình sắp không trụ được rồi!
Mặc Thiên cũng mệt mỏi thở gấp:
- Bọn chúng đông quá, lần này bỏ mạng thật rồi.
- Bây giờ phải mở đường máu cho ba cô ấy chạy đi trước đã. - Gia Uy cũng thở hổn hển mà nói.
- Bằng cách nào đây?
- Còn cách nào nữa, xông lên dọn dẹp đám đường trước đó.
Diễm Nguyệt nghe vậy liền lo lắng giữ tay hắn lại:
- Mặc Thiên, không được. Như vậy thật nguy hiểm. Anh đang bị thương nữa.
- Không còn cách nào khác. Khi bọn anh còn trụ được, thì phải tận dụng thời gian.
Dứt lời, cả ba người bọn họ cùng lao lên.
Máu đỏ đã thấm hết lên cả chiếc áo của mỗi người, 3 cô gái siết chặt tay nhau run rẩy mà lo sợ. Từng tên bị hạ gục nằm sõng soài ra đất, Mặc Thiên nhíu mày quay lại đường sau:
- Diễm Nguyệt, đưa bọn họ đi trước đi.
Cô hai mắt đã đỏ hoe có chút chần chừ nhìn hắn:
- Nhưng mà...
- Nhanh lên, bọn em đi trước thì bọn anh mới không còn vướng bận.
Diễm Nguyệt mím chặt bờ môi rồi túm tay Gia Mẫn và Nhã An lôi đi. Gia Mẫn lại vùng vằng rụt tay lại, nhìn sang Chấn Phong đang cố gắng chống chọi mà nước mắt đã chảy thành hai hàng:
- Chấn Phong, em không thể bỏ lại anh lúc này được.
Chấn Phong lúc này thật sự sắp kiệt sức rồi, cơn đau từ bả vai truyền đến khiến anh sắp khuỵ xuống nhưng vẫn gắng gượng nói lại:
- Gia Mẫn, đi trước đi, tôi sẽ đuổi theo em. Diễm Nguyệt, đưa bọn họ đi nhanh đi.
Gia Uy thấy vậy cũng thêm vào:
- Diễm Nguyệt, đi nhanh đi. Bọn anh sắp không trụ được rồi. Nhã An, cô ấy bị thương, em hãy để ý một chút
Diễm Nguyệt lần này khóc thật sự, siết chặt tay hai cô bạn rồi chạy đi nhưng trước lúc đó cô đã nhìn hắn mà nói một câu từ thật đáy lòng mình:
- Mặc Thiên, anh nhất định phải bình an trở về. Tôi sẽ đợi.
Chính vì câu nói đấy của cô mà hắn như được thêm nghị lực điên cuồng mà đánh trả. Đến khi thật sự không còn trụ được nữa cả ba ngồi trệt xuống dựa lưng vào nhau, đám thanh niên quây lại thành một vòng tròn.
Chấn Phong đau đớn mà thở dốc, vết thương ở vai đã không được băng bó lại cử động nhiều đã toác ra:
- Mẹ kiếp, đường đường Lục thiếu gia mà cũng có ngày thê thảm như vậy.
Mặc Thiên nghe vậy liền bật cười, tay đưa vào túi lấy một điếu thuốc đưa lên miệng, quay sang Gia Uy hỏi:
- Có lửa không?
Gia Uy lấy trong túi ra một cái bật lửa rồi châm thuốc cho hắn. Mặc Thiên hút một hơi sâu rồi nhả khói ra, đưa điếu thuốc cho Chấn Phong:
- Hút thuốc sẽ giảm đau đấy!
Chấn Phong mỉm cười nhận lấy rồi cũng đưa lên miệng. Đám thanh niên thấy bọn họ trong tình cảnh này mà vẫn còn nhàn nhã như vậy không khỏi kinh ngạc. Tên thanh niên bị Chấn Phong đánh lúc hồi chiều bước lên nói với ba người họ:
- Chúng mày hết đường rồi, bây giờ nếu chúng mày chịu quỳ xuống chui qua chân tao xin lỗi thì tao sẽ nghĩ lại mà tha cho.
Nghe xong câu này, cả ba không hẹn mà cùng bật cười thật to khiến tên kia tức giận, dùng chân sút thẳng vào mặt Chấn Phong một cái, Chấn Phong nhíu mày rồi đưa tay lên lau vết máu ở khoé miệng, anh cực kỳ ghét ai đụng vào gương mặt của mình, phải rồi người ta đẹp trai như thế lại đi huỷ hoại nhan sắc của người ta thì ai chịu được:
- Mẹ kiếp, nếu tao không bị vết thương ở vai, tao chắc chắn sẽ bẻ gãy chân của mày.
Tên thanh niên kia cười thật lớn giơ chân lên định sút Chấn Phong một cái nữa ai ngờ Gia Uy cạnh đấy liền chống hai tay xuống đất bật người lên xoay một vòng rồi đạp thẳng vào mặt tên đó khiến hắn văng ra xa. Gia Uy mỉm cười ngồi xuống đập tay với Chấn Phong:
- Cảm ơn, nếu không lần này trở về chắc cô ấy sẽ bỏ chạy mất.
Mặc Thiên nghe vậy lại bật cười:
- Chấn Phong, chết đến nơi rồi cậu còn lo không còn nhan sắc sao.
- Cậu không biết gương mặt mình chính là tài sản vô giá sao.
Gia Uy thở dài huých vào vai Mặc Thiên:
- Nghỉ đủ chưa?
Hắn khẽ gật đầu rồi cả hai cùng đỡ Chấn Phong đứng dậy:
- Muốn anh em tao quỳ, trừ khi chúng mày tự bước qua xác bọn tao.
Trên mặt mỗi người cùng nở một nụ cười, khí thế hùng hồn mà lao vào đám đông phía trước. Lại một trận ẩu đả nữa tiếp tục xảy ra, mùi máu tanh đã thấm đẫm trên cả khu phố. Đến lúc tưởng chừng như cả ba đã không thể chống cự được nữa bỗng một đoàn người áo đen xuất hiện, lao vào khống chế tất cả đám thanh niên kia. Chưa đầy 5 phút cả đám kia đều đã bị tóm gọn, một người áo đen bước đến trước mặt Mặc Thiên kính cẩn:
- Tần tổng, đã đến muộn. Thật đáng trách.
Lúc này cả ba mới được thở phào nhẹ nhõm. Chấn Phong thở gấp quay sang hắn cười nói:
- Mặc Thiên, cậu gửi thông tin kiểu gì đấy?
Hắn mỉm cười rút trong túi quần chiếc điện thoại vẫn đang còn để chế độ phát tín hiệu. Thì ra lúc hắn lấy điếu thuốc đã cố tình bấm vào cuộc gọi khẩn cấp, quân của hắn đã dựa vào đó mà dò ra vị trí của họ. Gia Uy thấy vậy liền đấm vào vai hắn một cái:
- Tên khốn, sao không nói sớm để bọn mình tốn sức như vậy.
- Lâu rồi không hoạt động gân cốt như vậy, nên mình rất có hứng thú với chuyện này.
Chấn Phong nghe vậy bật cười huých vào hai người bọn họ:
- Được rồi, về thôi!
Mặc Thiên như nhớ ra điều gì đó quay sang hỏi người áo đen lúc nãy:
- Mấy cô ấy sao rồi?
Người áo đen hơi ngỡ ngàng một chút nhưng cũng kính cẩn trả lời:
- Tần tổng, sau khi tìm được vị trí của ngài, chúng tôi liền đến đây, thật sự không có trông thấy ba vị tiểu thư.
Mặt ba nam nhân lúc này đều tối sầm lại:
- TRỞ VỀ RESORT NGAY LẬP TỨC!
Cả hội tức tốc quay trở về khu nghỉ dưỡng. Ba người bọn họ quên cả sự đau đớn của vết thương mà lao vào phòng tìm kiếm.
- Mẹ kiếp, bọn họ đều không có trong phòng.
Chấn Phong tức giận đập vào cánh cửa, Gia Uy thấy vậy nghiêm mặt nói:
- Chúng ta mắc bẫy rồi.
Mặc Thiên lúc này đằng đằng sát khí, cả người toát ra một luồng khí giết người, thanh âm trở nên sắc lạnh:
- Bằng mọi giá phải tìm được họ CHO DÙ PHẢI SAN BẰNG HÒN ĐẢO NÀY TẦN MẶC THIÊN NHẤT ĐỊNH CŨNG SẼ LÀM.
Hắn cho triệu tập hết tất cả người của hắn tập trung tại RESORT, hướng mắt người áo đen lúc nãy mà hỏi:
- Jason, đã điều tra được chưa?
- Tần tổng, bọn họ là người của HẮC LONG BANG. Bang hội của bọn họ rất mạnh phủ khắp trong nước. Người đứng đầu là LORD, hắn là kẻ rất nguy hiểm đến ngay cả chính phủ Mỹ cũng phải kiêng dè với hắn, vì chỉ cần không may chọc giận hắn, hắn sẽ cho xảy ra bạo loạn và khủng bố vậy nên chính phủ đối với hắn vẫn luôn có một nước nhịn. Nhưng hắn cũng không có vì thế mà ngạo mạn hay làm càn, đặc biệt nghe mọi người nói hắn cực kỳ ghét phụ nữ. Vậy nên tôi nghĩ lần này bắt cóc ba vị tiểu thư chắc chắn không phải chủ ý của hắn.
Mặc Thiên suy nghĩ một hồi rồi mỉm cười nói:
- Đi gặp Bộ trưởng Quốc phòng Hoa Kỳ
Dứt lời hắn đứng dậy với lấy chiếc áo mặc vào rồi đi thẳng ra ngoài, đám người áo đen cũng kính cẩn cúi chào rồi bước theo.
Xe dừng trước một dinh thự nguy nga và tráng lệ, người đàn ông trung tuổi trên người mặc bộ quân phục lịch sự đưa tay ra:
- Tần tổng, hoan nghênh ngài đến với Hoa Kỳ.
Mặc Thiên cũng lịch sự đưa tay ra bắt:
- Bộ trưởng, đã lâu không gặp!
Người đàn ông ấy mỉm cười nhường đường cho hắn:
- Tần tổng, mời!
Hai người cùng bước vào bên trong, một trẻ tuổi một trung niên nhưng khí chất lại hơn người. Mặc Thiên ngồi xuống cũng đi thẳng luôn vào vấn đề chính:
- Bộ trưởng, hôm nay đến đột xuất như vậy vốn là có chuyện muốn nhờ ngài.
- Tần tổng cứ việc nói thẳng, nếu có thể giúp tôi chắc chắn sẽ không từ chối.
- Vậy tôi cũng không vòng vo nữa. Tôi muốn mượn quân đội của ngài.
- Xin mạn phép hỏi, ngài muốn mượn để làm gì?
- Không giấu gì ngài, Hắc Long Bang đã bắt nhầm người vợ chưa cưới của tôi. - Hắn phải nói như vậy thì mới dễ mượn được quân đội của Hoa Kỳ, chứ nếu nói là người của hắn mà phải huy động cả quân đội thì sẽ rất khó chấp nhận.
Lời hắn vừa dứt vị Bộ trưởng đã lấy làm kinh ngạc, ông sao lại không biết Hắc Long Bang là ai, có chút lúng túng nói:
- Tần tổng, thật sự...chuyện này...rất khó với tôi. Ngài đến đây tìm tôi chắc cũng biết Hắc Long Bang là như thế nào rồi. Chính phủ chúng tôi vẫn luôn đối với hắn là nhường nhịn một chút, nếu lần này đem quân đội đến đòi người thật sự rất dễ sẽ xảy ra bạo loạn.
- Bộ trưởng, ngài yên tâm. Tôi sẽ cố gắng dùng cách nhẹ nhàng nhất để giải quyết chuyện này. Nếu có tổn thất tôi chắc chắn sẽ chịu.
- Tần tổng...vấn đề ở đây không phải là tổn thất...mà là cả hoà bình của công dân Hoa Kỳ.
Thấy ông có vẻ tìm đường khước từ, Mặc Thiên mỉm cười một cái rồi bình thản nói:
- Vậy mối giao hữu của cả hai nước ngài cũng không cần.
Câu nói của hắn làm ông sửng sốt. Năm ấy, khi chính phủ cử ông sang đấy thăm dò tình hình, hành tung bại lộ ông suýt chút nữa bỏ mạng nhưng hắn lại xuất hiện cứu ông và thành lập hiệp định giao hữu giữa hai nước, khi ấy hắn mới chỉ 20 tuổi mà đã có năng lực như vậy, thì ngày hôm nay điều hắn nói ra chắc chắn hắn sẽ làm được, nếu điều đó xảy ra, ông chắc chắn sẽ bị Chính phủ truy cứu trách nhiệm, nhưng nếu lại đụng đến Hắc Long Bang ông cũng khó mà giữ được chức vụ Bộ trưởng này. Ông lấy một chiếc khăn ra thấm mồ hôi trên trán:
- Tần tổng, ngài muốn mượn bao nhiêu?
- Không cần nhiều, chỉ cần 5000 người được trang bị đầy đủ vũ khí, năm máy bay chiến đấu.
Mẹ kiếp, trong đêm huy động 5000 người trang bị vũ khí và năm máy bay chiến đấu mà hắn bảo không cần nhiều, vị Bộ trưởng này thật sự đã khiếp sợ:
- Tần tổng...trước hết tôi sẽ huy động cho ngài 3000 người được trang bị đầy đủ vũ khí, sau đó nếu vẫn đề không được khắc phục máy bay sẽ được huy động sau.
- Được, vậy làm phiền Bộ trưởng rồi!
- Nhưng Tần tổng, ngài phải hứa với tôi cố gắng giải quyết chuyện trong hoà bình.
- Tôi sẽ cố, bây giờ tôi cần phải quay về, hi vọng đợi được tin tốt từ ngài.
Dứt lời hắn đứng dậy bước ra xe rồi quay trở về khu nghỉ dưỡng. Gia Uy và Chấn Phong thấy hắn liền vội vàng hỏi:
- Sao rồi?
- 3000 người được trang bị vũ khí đầy đủ. Chuẩn bị đi đến gặp hắn thôi.
ba nam nhân bàn tay đã siết chặt, ánh mắt chung một tia sắc nhọn mà nhìn xa xăm.
Sau khi quân đội đã được huy động đủ, ba người cùng lên xe hướng tới điểm đến.
Xe dừng trước một căn biệt thự được thiết kế theo lối cổ kính, ba người cùng bước xuống, Mặc Thiên quay lại nói:
- Hai cậu cứ đứng ở đây, mình sẽ vào đàm phán trước. Nếu có gì không ổn mình sẽ phát tín hiệu cho quân đội vào.
Chấn Phong và Gia Uy gật đầu nhìn theo bóng lưng của hắn đang đi vào.
Bước chân vào đã bắt gặp một nam nhân đang nhàn nhã ngồi đấy vắt chéo chân mà uống trà:
- Tần tổng, nghe danh đã lâu nay mới được gặp thật lấy làm vinh hạnh
Vốn dĩ khi quân đội của hắn đứng trước cổng, camera đã phát lên trên màn hình chỉ trong chưa đầy một phút Lord đã cập nhập được thông tin của hắn, ai chẳng biết hắn vị chủ tịch trẻ tuổi nhất đang được tung hô, nên mới để hắn dễ dàng vào như vậy.
Hắn cũng chẳng thèm bước tới ngồi xuống mà đứng ngay đó hai tay đút túi nhìn thẳng người trước mặt mà nói:
- Lord, tôi không thích vòng vo cũng muốn giải quyết chuyện trong hoà bình. Anh thả người của tôi, tôi sẽ thả người của anh.
Lord có chút nhíu mày nhìn hắn, người lần đầu tiên mới gặp lại đến đây tìm hắn để đòi người:
- Thả người? Tần tổng, tôi không hiểu.
Mặc Thiên lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, một lúc sau Jason dẫn tên thanh niên kia vào trong, Lord lúc này tối sầm mặt lại:
- Mattis, các ngươi lại làm chuyện tốt đẹp gì rồi.
Tên thanh niên hốt hoảng bò đến bên chân Lord:
- Bang chủ, là bọn họ gây chuyện trước.
Mặc Thiên lúc này mới lên tiếng:
- Lord, người của anh đã đụng tay với các cô gái của chúng tôi, chúng tôi chỉ là muốn lấy lại công bằng cho họ, nhưng mà người của anh lại dám đem các cô ấy giấu đi.
Lord lúc này thật sự rất đáng sợ, hắn đứng dậy sút thẳng vào mặt tên thanh niên rồi rút một khẩu súng ra chĩa thẳng vào tên đó:
- Mattis, hình như ngươi đã quên điều cấm kị của ta. NÓI, NGƯỜI Ở ĐÂU?
- Bang...bang chủ...tôi...tôi thật sự không biết...là Vivian...là Vivian...chắc là cậu ấy đã đem bọn họ đi.
Tên đó vừa dứt lời thì "ĐOÀNG" một viên đạn găm thẳng vào trán không kịp nhắm mắt, Lord quay sang hắn nói:
- Tần tổng, thật thất lễ. Tôi sẽ cho người điều tra chuyện này. Ngài hãy cứ quay về nghỉ ngơi đợi tin tức của tôi.
- Lord, nếu anh đã nói vậy tôi cũng không làm phiền nữa. Tôi sẽ đợi tin tốt từ anh. Nhưng đừng để tôi biết, các người làm tổn thương đến họ dù chỉ một chút tôi nhất định bằng mọi giá sẽ trả lại gấp 10 lần.
Dứt lời, hắn quay người bước đi để lại con mắt hiếu kỳ đang ngồi đấy. Lord cũng có chút ngạc nhiên khi hắn còn quá trẻ tuổi như vậy mà đã có thể huy động được quân đội Hoa Kỳ, đúng là tuổi trẻ tài cao. Nói người mà không nhìn lại mình, Lord cũng mới 27 tuổi thôi mọi người ạ.
Lord cầm khẩu súng lên thổi một hơi rồi cất vào, mỉm cười tà mị:
- Đi thăm Vivian thôi!
Sáu người bọn họ cùng lên một chiếc máy bay chuyên dụng cá nhân của hắn.
Chấn Phong thấy Gia Mẫn cũng đến, lòng có chút mừng. Anh giả vờ đi tới ngang qua cô:
- Nếu biết hôm nay có mặt cô, tôi chắc chắn không đi.
- Lục thiếu gia, giờ vẫn còn kịp, máy bay vẫn chưa cất cánh. - Gia Mẫn mỉm cười giễu cợt nhìn anh.
- Tính tôi lại không thích bỏ dở cuộc chơi.
- Vậy anh làm ơn đừng rên nữa, tôi thật sự rất đau đầu.
- Cô... cô...
Gia Uy thấy vậy liền bật cười thật to. Mặc Thiên lại chen vào đùa cợt:
- Chấn Phong, cô ấy là bạn của Diễm Nguyệt, cậu quên rồi sao?
Nghe vậy Chấn Phong có chút lúng túng ngồi xuống. Nhã An thấy thế liền giật tay áo Gia Mẫn rồi thì thầm:
- Gia Mẫn, tớ thấy anh ta có vẻ thích cậu đấy?
Gia Mẫn đần người một chút rồi lại bật cười:
- Nhã An, con mắt nào của cậu nhìn thấy hắn ta thích mình vậy. Hắn còn đang hận không thể giết mình đấy.
- Vậy sao? Mình lại thấy anh ta cứ thi thoảng lén lút nhìn cậu.
- Kệ đi, mình ngủ một giấc đây.
Nơi dừng chân của bọn họ là hòn đảo Hilton Head, Nam Carolina (Mỹ): Với 12km đường bờ biển, 24 sân golf và 350 sân tennis, Hilton Head là giấc mơ của những người yêu du lịch nghỉ mát.
Khi vừa bước chân xuống, phải nói là ba cô gái ai cũng sững sờ vì thật sự Hilton Head quá đẹp. Nhã An chạy đến chỗ cô khoác tay, tươi cười nói:
- Diễm Nguyệt, thật cảm ơn cậu đã cho mình một chuyến du lịch tuyệt vời như thế này.
- Nhã An, không cần cảm ơn, vì thật ra mình không bỏ tiền ra cho chuyến du lịch này. - Cô mỉm cười nhìn Nhã An.
- Chẳng phải Tần tổng làm vì cậu sao.
Nhã An nói, hướng mắt ra chỗ hắn, khiến cô cũng chuyển tầm nhìn. Hắn đối với cô mấy ngày qua thật sự khác biệt, quan tâm từng li từng tí khiến cô có chút không quen.
Bọn họ cùng lên một chiếc S-Class Limousine sang trọng, đi thẳng đến khu resort cao cấp. Kiến trúc ở đây thật sự làm người ta choáng ngợp, không cần nói cũng đủ biết ở đây tất cả đều là giá trên trời. Giật mình hơn khi bước xuống, từ cổng đã được trải thảm đỏ dài xuyên suốt đường đi của bọn họ, nhân viên được dàn thành hai hàng cúi đầu kính chào.
- Hoan nghênh Tần tổng.
Diễm Nguyệt hoang mang thật sự túm lấy ống tay áo của hắn giật giật nói nhỏ:
- Mặc Thiên, khu resort này là của anh sao?
- Có gì không được sao? - Hắn đem vẻ mặt đương nhiên ra dịu dàng nói.
Lần này cô thật sự trợn tròn mắt. Cô biết hắn là người rất, rất, rất giàu, chỉ là không nghĩ lại tới hẳn mức này. Gia Uy thấy biểu hiện của cô phong phú như vậy liền bật cười, đi tới bên cạnh:
- Diễm Nguyệt, cậu ta có hẳn mấy khu resort cao cấp tại các điểm du lịch nổi tiếng trên thế giới. Em không cần phải biểu hiện khoa trương như vậy.
Lời của Gia Uy thật sự còn khiến cô hoang mang hơn nữa, địa vị của hắn như thế cô về chuyện trả thù thật sự đã có ý muốn bỏ cuộc rồi. Mặc Thiên liếc xéo Gia Uy một cái rồi kéo cô đi. Bọn họ mỗi người một phòng, chỉ riêng anh chị nhà ta thì phải chung một phòng nhé. Sau khi sắp xếp hành lý cả hội sẽ cùng nhau ra biển, ba anh nhà ta ngồi uống nước ở sảnh chính đợi các nàng liền tranh thủ nói xấu:
- Con gái bọn họ tại sao làm cái gì cũng lề mề. - Chấn Phong đợi nãy đến giờ sốt ruột nói.
Gia Uy thấy vậy liền bật cười:
- Nhưng trên giường lại khác.
- Các cậu muốn nói ai cũng được, nhớ trừ Diễm Nguyệt của mình ra. - Hắn cầm ly trà lên, nhàn nhã mà uống.
- Mặc Thiên, cậu hơi khoa trương rồi đấy. - Chấn Phong nghe hắn nói thật không lọt tai nổi.
- Vậy sao? Mình tưởng trước giờ mình vẫn luôn khoa trương chứ.
Gia Uy thấy vậy liền thêm vào mỉa mai:
- Mặc Thiên, chẳng lẽ con mèo của cậu khi trên giường cậu lại không khẩn trương sao?
Haha, câu nói của Gia Uy thật sự làm mặt hắn đen như đít nồi. Nói đúng quá mà, cô trừ lần bị bỏ thuốc đó có phối hợp với hắn, còn đâu tất cả đểu do hắn tự biên tự diễn cả, còn cô cứ như khúc gỗ vậy. Chấn Phong nhìn sắc mặt của hắn liền bật cười thật to:
- Haha... Mặc Thiên mình nghĩ cậu nên đi kiểm tra vấn đề sinh lý một chút.
Chỉ là cười chưa kịp đã, Chấn Phong đã cứng họng miệng chữ O nhìn thẳng phía trước, Gia Uy và Mặc Thiên thấy vậy cũng quay đầu lại. Ba mỹ nữ diện bikini ba vòng cực chuẩn.
Nhã An chọn một bộ bikini màu tím không quá hở hang, nhưng vẫn khoe được số đo ba vòng chuẩn mẫu cùng làn da trắng sáng.
Gia Mẫn lại chọn màu trời giúp cô làm tôn lên làn da của mình. Ngực tròn, eo thon, mông cong.
Đến lượt cô, màu đen hai mảnh táo bạo khoe lên vòng một đẫy đà, tóc được búi cao để rơi vài sợi làm lộ cả một tấm lưng trần trắng mịn. Phần hông được thắt một chiếc khăn voan mỏng che bớt đi sự quyến rũ của đôi chân thon dài.
Mặc Thiên thì khỏi nói rồi, chỉ có hai ông tướng Gia Uy và Chấn Phong lại không ngờ nữ nhân nhà mình điện nước lại đầy đủ quá mức như thế vẫn chưa khỏi sững sờ.
Mặc Thiên mỉm cười mị hoặc bước đến bên cạnh cô, từ từ cúi xuống tháo chiếc khăn voan ra rồi dịu dàng khoác lên người cho cô, yêu chiều nói:
- Diễm Nguyệt, vài người nhìn em tôi có thể nhân nhượng được, nhưng nếu em lại để trăm nghìn vạn con mắt cũng nhìn em tôi chắc chắn sẽ nhấn chìm họ cùng hòn đảo này.
Diễm Nguyệt nghe hắn nói vậy lại bật cười:
- Mặc Thiên, anh đừng có khoa trương như thế.
Hắn có một chút thẫn thờ với nụ cười của cô, đôi mắt đã trở nên mê muội:
- Diễm Nguyệt, tôi không khoa trương mà là vì em thật sự rất đẹp.
Nghe hắn khen cô có chút xấu hổ cúi mặt xuống, biểu hiện này lại được hắn thích thú dịu dàng ôm lấy eo cô đi ra.
Chấn Phong nhìn Gia Mẫn đến si mê, bỗng chốc lại nhíu mày lên giọng:
- Gia Mẫn, cô là đang mặc cái gì vậy?
- Anh mù sao? Chẳng nhẽ anh chưa thấy con gái mặc bikini bao giờ.
- Cô... cô... thay cái khác đi, trông chẳng ra làm sao.
- Ơ, tôi thấy anh mới chẳng ra làm sao.
Dứt lời cô kéo tay Nhã An ra ngoài, để Chấn Phong đang ở đấy hậm hực. Anh chỉ là không muốn người khác nhìn cô thôi, nhưng lại cành cao không muốn nói là vì cô quá đẹp. Gia Uy thấy vậy bật cười, đi đến vỗ vai bạn:
- Đi thôi, không là người khác cướp mất đấy.
- Tên nào dám mình sẽ cho cả dòng họ nhà hắn như chưa từng tồn tại.
Dứt lời, Chấn Phong hùng hổ bước ra ngoài. Gia Uy khẽ lắc đầu thở dài:
- Vậy chỉ còn mỗi mình cô đơn rồi, cũng nên đi kiếm vài em giải khuây thôi.
Sáng nhất bãi biển hôm nay là tất nhiên là sáu người bọn họ rồi. Mỹ nam mỹ nữ dưới tia nắng mặt trời rực rỡ khiến bao ánh mắt cũng phải ngoái lại. Ba nam thần thì khỏi nói rồi, lãng tử hết nấc. Cả ba đều chỉ mặc một chiếc quần short, phần trên để trần là muốn khoe hình thể chuẩn mẫu, bụng sáu múi, cơ bắp rắn chắc, gương mặt tỏa ra sức hút điên đảo. Mỹ nữ ưu thế chẳng kém, là "diễm mỹ tuyệt tục", hình thể mảnh mai, ba vòng chuẩn mẫu, làn da trắng mịn, nét mặt thanh tú. Sáu người bọn họ là "bách niên nan ngộ". Nữ hận không thể leo lên giường họ, nam hận không thể đặt họ dưới thân. Bãi biển hôm nay đã được bao trọn bởi sáu con người này.
Mặc Thiên bước lên phía trước, quay lại nói với cô:
- Diễm Nguyệt, ở đây đợi, bọn anh đi mua chút đồ uống.
Thấy cô khẽ gật đầu, ba người bọn họ cùng rời đi. Nhã An thích thú kéo tay cô và Gia Mẫn:
- Mình đi đến kia ngồi đi.
Tất cả hòn đảo được bao quanh bởi bãi biển đầy nắng và những cây cối tươi tốt. Đặc biệt lại có thể nhìn thấy được Ngọn hải đăng màu sắc Harbour Town, biểu tượng của chính hòn đảo này. Mải mê ngắm cảnh, ba nàng đâu biết có một nhóm thanh niên đang đi tới:
- Mỹ nữ, mấy em làm gì vậy, đi chơi với bọn anh không?
Diễm Nguyệt quay lại nhìn rồi phớt lờ đứng dậy kéo tay Nhã An và Gia Mẫn đi. Một tên trong đám đó bước lên chặn lại, đưa tay ra nâng cằm cô lên rồi cợt nhả nói;
- Ây, sao lại bỏ đi như thế. Buồn quá thì đi cùng bọn anh cho vui.
- Gia Mẫn thấy vậy liền hắt tay tên đó ra:
- Cất cái bàn tay bẩn thỉu của mày đi.
- Chà, có cá tính, anh thích - Một tên khác cũng bước tới tặc lưỡi nhìn Gia Mẫn mê muội.
Nhã An bên cạnh thì đã bắt đầu hoảng sợ, bấu chặt tay vào Diễm Nguyệt, nói nhỏ:
- Diễm Nguyệt, làm sao bây giờ, bọn họ không có ý bỏ qua cho chúng ta.
- Đừng lo, chắc mấy anh ý sắp quay lại rồi.
Một tên trong số đó mạnh bạo hơn bước lên trước đưa tay ra chạm vào ngực Diễm Nguyệt:
- Chà, hàng thật sao?
Diễm Nguyệt ngỡ ngàng chưa kịp hiểu chuyện gì, đã thấy tên đó nhận được cái tát từ Gia Mẫn:
- Tên khốn nạn, mày vừa chạm vào chỗ nào đấy.
- Mẹ kiếp, con điếm, dám đánh tao.
Dứt lời, tên đó liền vung tay tát Gia Mẫn một cái thật mạnh khiến cô lảo đảo ngã xuống đất, Nhã An vội vàng chạy lại đỡ cô, giọng đã mếu máo:
- Gia Mẫn, có sao không?
- Mình không sao.
- Gia Mẫn...miệng...miệng cậu chảy máu rồi.
Gia Mẫn đưa tay lên quẹt đi, Diễm Nguyệt thấy vậy tức giận vung tay lên định tát lại tên kia nhưng ai ngờ hắn lại bắt được tay cô, bàn tay kia của hắn đưa tới siết chặt lấy cổ cô:
- Định đánh tao cái nữa sao? Không dễ vậy đâu.
Diễm Nguyệt cảm thấy hô hấp bắt đầu khó khăn, mặt đã nhợt nhạt, Gia Mẫn định bước lên nhưng lại bị một tên đi tới giữ lại:
- Mẹ kiếp, thả cậu ấy ra.
Các em nếu không chọc giận bọn anh thì có lẽ bây giờ bọn anh sẽ cưng chiều.
Lời vừa dứt tên đó liền cảm thấy được khí lạnh sau lưng, thanh âm sắc nhọn vang lên:
- BỎ CÔ ẤY RA NGAY LẬP TỨC!
Tên kia quay lại, nhìn hắn có chút run sợ, bàn tay kia đã có chút nới lỏng, nhưng nhìn lại bên mình nhiều người hơn nên hắn lại vẫn không buông tay, ngạo mạn nói:
- Không phải việc của bọn mày.
Trước mắt ba nam nhân của ta bây giờ đúng là: một khóc, hai nháo, ba thắt cổ. Nhã An vì sợ mà đã nước mắt ngắn nước mắt dài, Gia Mẫn thì đang vùng vằng thoát khỏi tên kia, trên khoé miệng còn vương chút máu, bờ má đã đỏ ửng vì năm vết tay. Diễm Nguyệt gương mặt đã nhợt nhạt vì cổ bị siết quá mạnh. Mặc Thiên hai tay siết chặt thành quyền, nhanh như chớp lao đến vung một nắm đấm vào mặt tên đang siết cổ Diễm Nguyệt khiến hắn ngã thẳng xuống đất, rồi ôm Diễm Nguyệt vào lòng. Chấn Phong lúc đó cũng nhanh chóng tung một đòn sút thẳng vào mặt tên đang giữ Gia Mẫn rồi túm tay kéo cô lại phía sau mình. Gia Uy lại thấy Nhã An hoảng sợ mà hét lên tiền chạy tới kéo cô ra sau lưng. Đám thanh kia giận dữ bắt đầu xúm lại:
- Đánh bọn nó cho tao!
Gia Uy nhìn lại thực lực biết không thể chống đỡ được với một đám đông như thế liền quay sang nói nhỏ với Chấn Phong và Mặc Thiên:
- Không cân được rồi. Mình đếm đến ba tất cả cùng chạy nhé 1..........2..........3!
Ba người không hẹn mà cùng cười nắm chặt tay mỹ nữ quay đầu mà chạy. Đám thanh niên kia hơi bất ngờ rồi cũng đuổi theo.
Ba đôi rẽ ra ba hướng, mà gương mặt chẳng chút lo sợ mà thay vào đó những tiếng cười giòn giã như họ đang cùng chơi một trò chơi vậy. Du khách qua đường lại được chiêm ngưỡng một màn rượt đuổi thú vị.
Diễm Nguyệt thở không nổi liền ngồi phịch xuống:
- Mặc Thiên, tôi không chạy nổi nữa rồi.
Hắn quay đầu lại thấy không có người đuổi theo nữa liền đỡ cô ngồi vào ven đường, có chút đau lòng nhìn vào vết tay còn hằn trên cổ cô. Hắn nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên dấu vết đấy khiến cô có chút ngỡ ngàng:
- Diễm Nguyệt, đã để em chịu đau rồi.
Cô lúng túng đưa tay lên cổ mình vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của hắn:
- Tôi... không sao. Mặc Thiên mọi người đâu hết rồi?
Hắn ngó trước ngó sau rồi thở dài:
- Chắc bị lạc rồi, chúng ta đành phải quay lại thôi.
Dứt lời hắn mỉm cười đưa tay ra, cô sững sờ một lúc rồi cũng nắm tay hắn bước đi.
Chấn Phong và Gia Mẫn, sau khi chối chết chạy hai người bọn họ dừng lại một cái chòi ven biển.
- Mẹ kiếp, điện thoại và tiền để hết ở phòng rồi. - Chấn Phong tức tối khi biết họ bị lạc đội.
Gia Mẫn mệt mỏi ngồi xổm xuống:
- Làm sao để liên lạc được với mọi người đây?
Chấn Phong nghe vậy liền ngồi xuống, ánh mắt loé lên tia đau lòng, bàn tay bất giác đưa lên chạm vào khoé miệng đã bị rách của cô:
- Đau không?
Gia Mẫn có chút ngỡ ngàng nhìn hắn, hai má chợt đỏ ửng lên, quay mặt đi hướng khác:
- Không sao.
Hắn thấy biểu hiện cô như vậy liền bật cười, xoay người cô lại bất ngờ cúi xuống mà hôn lên bờ môi ấy. Gia Mẫn lúc này cứng đờ, mắt trợn tròn nhìn nam nhân trước mặt, đến khi cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn mới bừng tỉnh đẩy hắn ra, vung tay lên tát hắn một cái, đôi mắt đã đỏ ửng mà chảy lệ:
- LỤC CHẤN PHONG, anh... anh dám... đó là nụ hôn đầu của tôi.
Chấn Phong bị tát một cái đau điếng nhưng lại không giận dữ gì còn vui khi biết đó là nụ hôn đầu của cô. Hắn thời gian qua vốn đã động tâm với cô nhưng lại luôn chối bỏ điều đấy, mãi đến hôm nay khi thấy cô bị đám người đó ra tay đánh như vậy hắn thực sự rất đau lòng, nhẹ nhàng đưa tay lên lau nước mắt cho cô, thanh âm trở nên trầm xuống mà chân thật vô cùng:
- Gia Mẫn, thật xin lỗi nhưng tôi yêu em mất rồi!
Lần này thì cô thật sự đứng hình luôn, không tin vào lỗ tai mình nữa, hắn và cô ngày thường là "oan gia ngõ hẹp" thế mà hôm nay hắn lại tỏ tình với cô. Gia Mẫn cúi đầu xuống cảm thấy xấu hổ liền trở nên lúng túng:
- Tôi... tôi... cái đó... tôi hơi bất ngờ một chút... nhưng mà... anh... tôi...
Chấn Phong thấy cô cứ lắp bắp mãi nói không ra câu liền bật cười, cô tính cách bình thường đâu có như vậy:
- Gia Mẫn, em không cần phải khẩn trương như vậy. Tôi sẽ đợi em cho tôi một câu trả lời.
Gia Mẫn lúc này mới dám ngẩng đầu lên nhìn nam nhân trước mặt, đôi mắt anh dưới tia nắng mặt trời đấy lại trở nên đẹp lạ thường. Gia Mẫn bất chợt mỉm cười một cái, cô đối với hắn lúc đấy tựa như hoa tường vy nở rộ. Chấn Phong bước tới nắm lấy tay cô rồi bước đi:
- Phải quay trở về tìm mọi người thôi.
Gia Mẫn ấy vậy mà lại để cho hắn nắm lấy, nhìn bóng lưng của người trước mặt khẽ mỉm cười một cái.
Và bây giờ đến đôi còn lại nha. Gia Uy nhà ta đang thật sự rất đau đầu với mỹ nhân Nhã An. Chạy mất mạng một hồi mới biết đã bị lạc ở phương trời nào rồi, cô hoảng sợ đến mức khóc nức nở:
- Làm sao đây, không có điện thoại làm sao tìm được mọi người?
Gia Uy thấy cô cứ khóc cả đường đi như vậy, hắn thật sự mệt mỏi. Nước mắt của con gái đáng sợ là có thật mà, chỉ là theo phản xạ của người đàn ông, hắn bước tới kéo cô vào lòng vỗ về:
- Được rồi, nín đi! Không phải có tôi ở đây sao!
Những tưởng câu an ủi thành công ai ngờ cô lại vì thế mà khóc to hơn:
- Chẳng phải anh cũng bị lạc giống như tôi sao, cũng chẳng có điện thoại hay tiền nữa. Có anh ở đây thì sao chứ!
Hắn nghe cô nói vậy bèn cười khổ, đẩy cô ra giúp cô lau nước mắt:
- Có tôi ở đây sẽ không ai có thể trêu ghẹo cô. Có tôi ở đây nếu có chết thì cô cũng không phải chết một mình
Nhãn An nghe vậy liền đấm vào vai hắn một cái:
- Triệu Gia Uy, anh là đang trù ẻo tôi phải không?
- Tôi không có ý trù ẻo cô, chỉ là cô cứ khóc như sẽ chết vậy.
Nhã An lúc này mới nín khóc, lúng túng giải thích:
- Tôi...tôi...tại bây giờ trong người không đem theo gì...thì làm sao tìm được mọi người.
- Vậy thì quay lại đường lúc nãy.
Dứt lời hắn bước tới nắm lấy tay cô định kéo đi, ai ngờ Nhã An tự nhiên xấu hổ giật mạnh tay lại khiến cô mất thăng bằng mà ngã vào cánh tay ai đó đang đưa ra đỡ lấy, cơn đau bỗng truyền đến bàn chân, Nhã An nhíu mày kêu lên một tiếng. Gia Uy thấy vậy liền cúi xuống nắn chân cô:
- Bị trẹo chân rồi!
Nhã An nghe nói vậy lại liền mếu máo, đã lạc rồi còn bị trẹo chân nữa thì làm sao mà quay về được đây:
- Tôi thật là đen đủi mà.
Gia Uy vừa mới dỗ cô nín được một lúc bây giờ lại khóc thật khiến hắn đau đầu mà, đứng dậy kéo tay cô ra phía sau rồi cúi ngồi xuống:
- Được rồi, đừng khóc nữa, tôi sẽ cõng cô.
Nhã An lần này nín hẳn luôn, lại có chút luống cuống:
- Cái đó...tôi...tôi...
- Không sao, lên đi không trời tối mất. Tôi thà mệt cõng cô còn hơn là nghe cô khóc như vậy chắc sẽ mệt đến chết quá.
Nhã An có chút đỏ mặt rồi cũng leo lên người hắn. Tấm lưng của người nam nhân ấy dưới tia nắng lại trở nên to lớn biết nhường nào, Nhã An cảm nhận được tim cô đã lỗi một nhịp rồi.
Đúng là ông trời không phụ lòng người mà, mệt mỏi đi mãi cuối cùng họ cũng gặp được nhau giữa bãi biển mênh mông này.
Diễm Nguyệt thấy Nhã An được Gia Uy cõng điền liền chạy tới đỡ Nhã An đứng xuống rồi hỏi:
- Nhã An, cậu sao vậy?
- Mình không may bị trẹo chân.
Gia Mẫn thấy vậy cũng bước đến đỡ một tay. Mặc Thiên đi tới vỗ vai Gia Uy một cái:
- Vất vả rồi!
- Như thế này mình thấy còn không vất vả bằng nghe cô ấy khóc cả dọc đường. Đầu mình thực sự muốn nổ tung.
Chấn Phong nghe vật liền bật cười bước đến:
- Haha... Gia Uy, không phải cái trò bỏ chạy này là do cậu nghĩ ra sao.
- Chấn Phong, nếu không phải mình nói bỏ chạy thì cậu còn có thể đứng đây mà cười nói sao.
Mặc Thiên thấy vậy liền lên tiếng hoà giải:
- Được rồi, bây giờ cũng đẩy đủ rồi. Trở về thôi.
- Hoàng hôn thật đẹp.
Diễm Nguyệt trước hoàng hôn vô thức nói một câu khiến mọi người đều quay đầu lại nhìn.
Thuỷ triều đã lên cao, những con sóng táp mạnh vào bờ đem theo hơi nước se lạnh. Trước mặt họ lúc này là một vầng mặt trời toả ra hào quang màu vàng đỏ nhuốm lên cả vạn vật. Nước biển xanh trong giờ là một màu vàng chếnh choáng sóng. Trên bầu trời cao ấy, bộ lông trắng của những chú hải âu cũng đã dần nhuốm màu hoàng hôn. Sáu bóng hình phủ dài trên mặt cát, sáu con người, sáu tâm hồn nhưng lại chung một suy nghĩ: "cuộc sống này chắc chắn sẽ còn nhiều điều tươi đẹp như ánh hoàng hôn hôm nay".
Bọn họ quay trở về Resort cũng là lúc mặt trời lịm dần nhường chỗ cho các vì sao. Gia Uy lấy được một lọ thuốc từ quản lý của Resort liền dìu Nhã An vào phòng rồi giúp cô bôi thuốc.
- Gia Uy, thật cảm ơn anh.
Hắn vẫn chăm chú mà xoa bóp chân cho cô, thanh âm trở nên nhẹ nhàng:
- Không có gì, phụ nữ là để đàn ông chúng tôi bảo vệ mà. Được rồi, cô nên hạn chế đi lại nhé. Tí nữa xuống ăn tôi sẽ sang dìu cô.
Nhã An khẽ gật đầu một cái Gia Uy liền đứng dậy mỉm cười rồi quay ra, đâu biết nữ nhân kia tim đang đập loạn xạ lên mất rồi.
Ở phòng bên, Chấn Phong đem một hộp cứu thương nhỏ vào phòng Gia Mẫn.
- Chấn Phong, cái đó... tôi tự làm được.
Gia Mẫn có chút lúng túng khi thấy hắn có ý định bôi thuốc cho cô. Chấn Phong không để tâm lời cô nói mà thẳng tay kéo cô ngồi lên giường. Nhẹ nhàng nhất có thể hắn xoa thuốc lên khoé miệng đã bị rách của cô, rồi xé một cái băng gạc cá nhân băng lại cho cô. Khoảng cách của hai người đủ để nghe được hơi thở của nhau. Chấn Phong nhìn bờ môi cô cứ mấp máy vì ngại ngùng liền ghé sát lại gần, gần thêm chút nữa, ôi môi sắp chạm vào nhau rồi ấy vậy mà hắn lại nghĩ gì liền quay mặt sang hướng khác rồi đứng dậy:
- Nghỉ ngơi đi, lát tôi sang đưa em xuống ăn.
Dứt lời liền qua ra rồi đóng cửa lại để Gia Mẫn ngồi đấy khó hiểu. Chấn Phong tựa lưng vào cánh cửa còn cảm nhận được tim đã đập rất nhanh. Hắn ngày xưa phong lưu đa tình là thế, vậy mà bây giờ đến hôn một cô gái còn phải suy nghĩ cho người ta nữa. Lắc đầu cười bản thân một cái rồi trở về phòng.
Diễm Nguyệt sau khi lết được về phòng liền thở dài mệt mỏi nằm lên giường. Phải chạy hết cả một đường rồi lại quay lại đi bộ về đôi chân cô sắp mỏi nhừ ra rồi. Mặc Thiên thấy vậy liền nằm bênh cạnh cô nghịch nghịch vài lọn tóc đang rơi vương vãi:
- Mệt sao?
- Đã phải dùng đôi chân đi cả một quãng đường dài như vậy anh không thấy mệt sao mà còn hỏi tôi.
Hắn chợt mỉm cười nhìn cô, đôi mắt trở nên dịu dàng, thanh âm lại cưng chiều:
- Chỉ cần là ở bên em, dù cho cùng trời cuối đất tôi cũng sẽ chẳng thấy mệt.
Diễm Nguyệt nghe hắn nói vậy liền xấu hổ ngồi dậy:
- Tôi đi tắm.
Toan đứng lên nhưng ai ngờ lại bị một lực mạnh ôm lấy eo kéo cô ngã xuống giường. Mặc Thiên theo đã nằm lên trên người cô:
- Diễm Nguyệt, mình cùng tắm.
- Mặc Thiên, anh thật là biến thái.
Hắn mỉm cười tà mị nhìn cô:
- Tôi có thể xem đó là lời khen.
Dứt lời hắn liền cúi xuống hôn cô, nhưng Diễm Nguyệt lại quay mặt đi hướng khác:
- Tôi...tôi...người tôi hôm nay rất hôi.
Hắn nhìn cô bằng đôi mắt đầy dục vọng, giọng trở nên khàn đục:
- Diễm Nguyệt, tôi lại bị chính mùi của cơ thể em quyến rũ.
Cô cảm nhận được vật thể ở phía dưới đang lớn dần, lại thêm hơi thở nóng của hắn phả vào mặt khiến Diễm Nguyệt hai má đã đỏ ửng, hắn như vậy lại càng nhìn cô si mê hơn. Cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn, nhẹ nhàng tách đôi cánh đào rồi đưa lưỡi vào càn quấy trong khoang miệng của cô. Bàn tay bắt đầu không an phận đưa tay lên rút sợi dây áo bikini của cô mà vứt sang một bên. Lưu luyến rời môi cô hôn xuống cổ rồi lại trượt xuống bầu ngực căng tròn mà hít hà, bàn tay mạnh bạo nhào nắn khiến cô trở nên mê muội, hơi thở bắt đầu gấp gáp. Bàn tay hắn mân mê trườn xuống dưới tháo nốt mảnh bikini cuối cùng trên người cô, bắt đầu đùa nghịch bông hoa.
Diễm Nguyệt bắt đầu vặn vẹo, cả cơ thể cô trở nên ửng đỏ:
- Mặc Thiên, chỗ đó...đừng!
Hắn nhẹ nhàng tách chân cô ra từ từ đi vào, Diễm Nguyệt có chút nhíu mày đón nhận. Hắn cúi xuống cắn nhẹ vào vành tai cô, thân bắt đầu động:
- Diễm Nguyệt, gọi tên tôi.
Cô bị hắn làm cho mê muội, hai chân kẹp chặt hông hắn, mơ màng mà gọi tên:
- Thiên...
Nghe được câu vừa ý, Mặc Thiên mỉm cười thoả mãn mà mãnh liệt ra vào. Giây phút cả hai người cũng kêu lên một tiếng là biết họ đã đạt đến đỉnh của khoái cảm. Từ từ đi ra khỏi người cô, hắn cúi xuống bế bổng cô vào nhà tắm đặt vào trong bồn rồi xả nước. Diễm Nguyệt tuy đã xảy ra quan hệ với hắn nhiều lần nhưng đối mặt với chuyện này cô vẫn còn xấu hổ, liền quay người đi hướng khác. Mặc Thiên thấy vậy bật cười thì thầm vào tai cô:
- Diễm Nguyệt, em đã bị tôi ăn sạch mà vẫn còn xấu hổ sao?
- Mặc Thiên, tên biến thái nhà anh đi ra ngoài cho tôi.
- Được rồi, em tắm nhanh đi còn xuống ăn cơm. Có lẽ mọi người đang chờ rồi.
Mọi người tập trung tại một phòng ăn VIP, không khi lúc này thật ấm áp. Chấn Phong đứng lên rót rượu rồi nói:
- Cạn ly vì hôm nay chúng ta đã thoát được nạn.
Cả phòng bật cười rồi cùng nhau nâng ly uống cạn. Mãi sau này khi bọn họ hồi tưởng lại mới cảm thấy trân quý bữa cơm này.
Sau khi tất cả đã no nê, bọn họ lại rủ nhau đi bộ lượn qua các khu phố. Bỗng Diễm Nguyệt dừng chân tại một hàng bán đồ trang sức thủ công mỹ nghệ, Mặc Thiên thấy vậy liền ghé tai hỏi:
- Thích gì sao?
Diễm Nguyệt vô thức gật đầu chỉ vào một chiếc lắc chân tuy đơn giản nhưng lại rất bắt mắt.
- Tôi lấy cái này! - Mặc Thiên cầm chiếc lắc chân lên đưa cho chủ cửa hàng.
Diễm Nguyệt vốn chỉ là thích thú muốn ngắm nhìn thôi, ai ngờ hắn lại hiểu lầm:
- Không cần, tôi chỉ là thấy bắt mắt nên muốn nhìn thôi.
Chị bán hàng thấy vậy liền mỉm cười nói với hắn:
- Chàng trai này, chiếc lắc này có một truyền thuyết được truyền miệng rằng nếu một chàng trai tình nguyện đeo chiếc lắc này cho cô gái chính là thể hiện tình yêu của anh ta đối với cô gái đó, và chiếc lắc này sẽ giúp hai người duy trì mối quan hệ đó mãi mãi.
Diễm Nguyệt nghe vậy liền cười trừ xua tay:
- Thật ra, chúng tôi không...
Câu chưa kịp nói hết đã thấy hắn tay cầm chiếc lắc, cúi người ngồi xuống tỉ mỉ và cẩn thận đeo lên cho cô. Khoảnh khắc này thật sự đã làm tim cô lỗi đi một nhịp. Mặc Thiên từ dưới ngửa mặt lên nhìn cô, ánh mắt ngập yêu thương, thanh âm lại trở nên dịu dàng:
- Diễm Nguyệt, tôi hi vọng chiếc lắc này sẽ ngăn đôi chân của em không bước đi cùng ai ngoài tôi cho đến hết cuộc đời này.
Diễm Nguyệt có chút bối rối liền quay mặt đi nói sang chuyện khác:
- Mặc Thiên, đứng lên đi, mọi người đang nhìn kìa.
Chấn Phong với Gia Uy lúc này bước tới:
- Mặc Thiên, cậu không cần phải lộ liễu như vậy.
Hắn lúc này mới đứng lên, hai tay đút túi hướng mặt về phía hai người bạn:
- Chấn Phong, thành ý của mình người ta đã nhận. Không biết cậu đã tỏ thành ý chưa.
Câu nói của hắn là một mũi tên trúng hai đích rồi. Gia Mẫn xấu hổ chạy đến kéo tay Nhã An và lôi cô đi, Chấn Phong lại ở đấy liếc xéo hắn:
- Mặc Thiên, cậu không cần bận tâm chuyện của mình.
Dứt lời Chấn Phong cũng chạy theo ba nữ nhân kia. Gia Uy nhún vai một cái rồi quay sang nhìn hắn, cả hai cùng cười rồi cũng bước theo.
Đêm nay, chắc mọi người sẽ có một giấc ngủ thật ngon nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Cả hội đang vui vẻ nói cười bỗng Mặc Thiên dừng chân lại, mắt hướng thẳng phía trước. Gia Uy và Chấn Phong thấy vậy cũng chuyển hướng nhìn theo.
- Mẹ kiếp, thật đen đủi. Gia Uy lại phải dùng cách cũ rồi.
Chấn Phong nhìn đám người trước mặt rồi chửi thề.
- Cách cũ cũng vô tác dụng rồi.
Sáu người bọn họ cùng quay lại phía sau.
- Mẹ kiếp, chúng ta bị bao vây rồi.
Xung quanh họ là đám thanh niên hồi chiều nhưng bây giờ bọn nó đã kéo thêm gấp mấy lần, tay còn mang theo gậy gộc.
Ba mỹ nữ nhà ta bắt đầu khiếp sợ nắm chạy cánh tay của nam nhân bên cạnh mình. Diễm Nguyệt lo lắng nói:
- Mặc Thiên, bây giờ làm sao. Trước sau là người, hai bên là nhà, muốn chạy cũng không được.
Hắn nắm chặt bàn tay cô để trấn an:
- Diễm Nguyệt, đừng lo, tôi nhất định sẽ không để em tổn thương.
Gia Uy lúc này quay sang Chấn Phong với hắn nói:
- Hết cách rồi, phải động tay thôi.
Ba người gật đầu, cùng lúc nắm tay mỹ nữ kéo ra sau lưng mình rồi tạo thành một vòng tròn vây quanh họ.
Tên thanh niên lúc chiều bị hắn đấm giờ tức tối hô to:
- LÊN CHO TAO!
Người dân ở đó bắt đầu hoảng sợ mà tản ra. Mấy tên cầm gậy bắt đầu hướng tới bọn họ mà lao vào xối xả.
Một tên hướng tới hắn mà vung gậy xuống Mặc Thiên đưa tay lên đỡ, tay kia nắm chặt đấm thẳng vào bụng làm tên kia ngã lăn xuống đất.
Về phía Chấn Phong, hắn nhanh chân sút một đòn đá vào tay một tên, chiếc gậy văng lên rơi trúng tầm tay của hắn, nhanh như chớp đập thẳng vào đầu tên đó.
Gia Uy xoay vòng người lại dùng khuỷu tay thụi vào bụng một tên, rồi lấy lực nắm cổ áo tên đó vật mạnh xuống đất.
Chỉ trong vài phút ba người bọn họ đã hạ hết hơn mười người. Tên to mồm lúc nãy thấy vậy giận dữ hét lên:
- TẤT CẢ LÊN HẾT CHO TAO!
Lúc này con đường trở nên náo loạn, tiếng đồ vật đổ vỡ xen lẫn tiếng la hét của mọi người xung quanh.
Mặc Thiên dùng một đòn đá văng một tên bay ra xa, bỗng từ đằng sau một chiếc gậy vung lên, Diễm Nguyệt hốt hoảng kêu:
- Mặc Thiên, cẩn thận
Lời cô vừa dứt thì hắn đã nhận được một cái đòn đau đớn, máu từ đỉnh đầu chảy xuống mặt, Gia Uy thấy vậy liền lao tới sút thẳng vào mặt tên đó. Diễm Nguyệt lo lắng chạy đến đỡ hắn:
- Mặc Thiên, có sao không? Anh chảy máu rồi.
- Chỉ là mất chút máu, tôi không sao.
Nói rồi hắn lại đẩy cô ra đỡ đòn của một tên đang lao tới.
Cách đó không xa, Chấn Phong cũng đang hết sức chống cự, bỗng ánh mắt trở nên hốt hoảng:
- Gia Mẫn, cẩn thận!
Chấn Phong chạy nhanh về phía Gia mẫn, túm lấy bờ vai cô rồi xoay người mình lại che trở, bờ vai hứng trọn một con dao sắc nhọn. Chấn Phong khẽ nhíu máy liền dùng khuỷu tay thúc mạnh vào tên đường sau. Máu từ bờ vai chảy xuống thấm ướt đẫm cả chiếc áo, Gia Mẫn hoảng sợ đỡ lấy hắn mà hai hàng nước mắt đã chảy ra:
- Chấn Phong, anh bị thương rồi.
Hắn lại phớt lờ vết thương của mình mà túm lấy cánh tay Gia Mẫn lo lắng hỏi:
- Gia Mẫn, em không sao chứ?
Cô khẽ lắc đầu khiến hắn thở phào lại nhìn sang bên Gia Uy.
Gia Uy bây giờ đang phải chống trọi với ba tên một lúc. Nhã An thì đã hoảng sợ mà khóc thét lên. Hạ được ba tên đó trên người anh cũng đã chằng chịt vết thương. Bỗng một bóng đen từ sau bước tới, Nhã An kinh hãi mà chạy tới chỗ Gia Uy:
- Cẩn thận!
Nhã An chỉ kịp kêu được hai tiếng liền cảm nhận được một vật mạnh đập thẳng vào đầu, cơn đau khiến cô cảm thấy choáng váng, máu đã chảy xuống hai bên má. Gia Uy thấy vậy vội đỡ lấy cô rồi một đòn đạp văng tên kia:
- Nhã An, cô thật ngốc nghếch.
- Tôi không sao.
Mấy người bọn họ, bắt đầu lùi lại dựa sát lưng vào nhau ai ai cũng đã bị thương. Chấn Phong đau đớn đưa tay lên ôm lấy bả vai:
- Mẹ kiếp, mình sắp không trụ được rồi!
Mặc Thiên cũng mệt mỏi thở gấp:
- Bọn chúng đông quá, lần này bỏ mạng thật rồi.
- Bây giờ phải mở đường máu cho ba cô ấy chạy đi trước đã. - Gia Uy cũng thở hổn hển mà nói.
- Bằng cách nào đây?
- Còn cách nào nữa, xông lên dọn dẹp đám đường trước đó.
Diễm Nguyệt nghe vậy liền lo lắng giữ tay hắn lại:
- Mặc Thiên, không được. Như vậy thật nguy hiểm. Anh đang bị thương nữa.
- Không còn cách nào khác. Khi bọn anh còn trụ được, thì phải tận dụng thời gian.
Dứt lời, cả ba người bọn họ cùng lao lên.
Máu đỏ đã thấm hết lên cả chiếc áo của mỗi người, 3 cô gái siết chặt tay nhau run rẩy mà lo sợ. Từng tên bị hạ gục nằm sõng soài ra đất, Mặc Thiên nhíu mày quay lại đường sau:
- Diễm Nguyệt, đưa bọn họ đi trước đi.
Cô hai mắt đã đỏ hoe có chút chần chừ nhìn hắn:
- Nhưng mà...
- Nhanh lên, bọn em đi trước thì bọn anh mới không còn vướng bận.
Diễm Nguyệt mím chặt bờ môi rồi túm tay Gia Mẫn và Nhã An lôi đi. Gia Mẫn lại vùng vằng rụt tay lại, nhìn sang Chấn Phong đang cố gắng chống chọi mà nước mắt đã chảy thành hai hàng:
- Chấn Phong, em không thể bỏ lại anh lúc này được.
Chấn Phong lúc này thật sự sắp kiệt sức rồi, cơn đau từ bả vai truyền đến khiến anh sắp khuỵ xuống nhưng vẫn gắng gượng nói lại:
- Gia Mẫn, đi trước đi, tôi sẽ đuổi theo em. Diễm Nguyệt, đưa bọn họ đi nhanh đi.
Gia Uy thấy vậy cũng thêm vào:
- Diễm Nguyệt, đi nhanh đi. Bọn anh sắp không trụ được rồi. Nhã An, cô ấy bị thương, em hãy để ý một chút
Diễm Nguyệt lần này khóc thật sự, siết chặt tay hai cô bạn rồi chạy đi nhưng trước lúc đó cô đã nhìn hắn mà nói một câu từ thật đáy lòng mình:
- Mặc Thiên, anh nhất định phải bình an trở về. Tôi sẽ đợi.
Chính vì câu nói đấy của cô mà hắn như được thêm nghị lực điên cuồng mà đánh trả. Đến khi thật sự không còn trụ được nữa cả ba ngồi trệt xuống dựa lưng vào nhau, đám thanh niên quây lại thành một vòng tròn.
Chấn Phong đau đớn mà thở dốc, vết thương ở vai đã không được băng bó lại cử động nhiều đã toác ra:
- Mẹ kiếp, đường đường Lục thiếu gia mà cũng có ngày thê thảm như vậy.
Mặc Thiên nghe vậy liền bật cười, tay đưa vào túi lấy một điếu thuốc đưa lên miệng, quay sang Gia Uy hỏi:
- Có lửa không?
Gia Uy lấy trong túi ra một cái bật lửa rồi châm thuốc cho hắn. Mặc Thiên hút một hơi sâu rồi nhả khói ra, đưa điếu thuốc cho Chấn Phong:
- Hút thuốc sẽ giảm đau đấy!
Chấn Phong mỉm cười nhận lấy rồi cũng đưa lên miệng. Đám thanh niên thấy bọn họ trong tình cảnh này mà vẫn còn nhàn nhã như vậy không khỏi kinh ngạc. Tên thanh niên bị Chấn Phong đánh lúc hồi chiều bước lên nói với ba người họ:
- Chúng mày hết đường rồi, bây giờ nếu chúng mày chịu quỳ xuống chui qua chân tao xin lỗi thì tao sẽ nghĩ lại mà tha cho.
Nghe xong câu này, cả ba không hẹn mà cùng bật cười thật to khiến tên kia tức giận, dùng chân sút thẳng vào mặt Chấn Phong một cái, Chấn Phong nhíu mày rồi đưa tay lên lau vết máu ở khoé miệng, anh cực kỳ ghét ai đụng vào gương mặt của mình, phải rồi người ta đẹp trai như thế lại đi huỷ hoại nhan sắc của người ta thì ai chịu được:
- Mẹ kiếp, nếu tao không bị vết thương ở vai, tao chắc chắn sẽ bẻ gãy chân của mày.
Tên thanh niên kia cười thật lớn giơ chân lên định sút Chấn Phong một cái nữa ai ngờ Gia Uy cạnh đấy liền chống hai tay xuống đất bật người lên xoay một vòng rồi đạp thẳng vào mặt tên đó khiến hắn văng ra xa. Gia Uy mỉm cười ngồi xuống đập tay với Chấn Phong:
- Cảm ơn, nếu không lần này trở về chắc cô ấy sẽ bỏ chạy mất.
Mặc Thiên nghe vậy lại bật cười:
- Chấn Phong, chết đến nơi rồi cậu còn lo không còn nhan sắc sao.
- Cậu không biết gương mặt mình chính là tài sản vô giá sao.
Gia Uy thở dài huých vào vai Mặc Thiên:
- Nghỉ đủ chưa?
Hắn khẽ gật đầu rồi cả hai cùng đỡ Chấn Phong đứng dậy:
- Muốn anh em tao quỳ, trừ khi chúng mày tự bước qua xác bọn tao.
Trên mặt mỗi người cùng nở một nụ cười, khí thế hùng hồn mà lao vào đám đông phía trước. Lại một trận ẩu đả nữa tiếp tục xảy ra, mùi máu tanh đã thấm đẫm trên cả khu phố. Đến lúc tưởng chừng như cả ba đã không thể chống cự được nữa bỗng một đoàn người áo đen xuất hiện, lao vào khống chế tất cả đám thanh niên kia. Chưa đầy 5 phút cả đám kia đều đã bị tóm gọn, một người áo đen bước đến trước mặt Mặc Thiên kính cẩn:
- Tần tổng, đã đến muộn. Thật đáng trách.
Lúc này cả ba mới được thở phào nhẹ nhõm. Chấn Phong thở gấp quay sang hắn cười nói:
- Mặc Thiên, cậu gửi thông tin kiểu gì đấy?
Hắn mỉm cười rút trong túi quần chiếc điện thoại vẫn đang còn để chế độ phát tín hiệu. Thì ra lúc hắn lấy điếu thuốc đã cố tình bấm vào cuộc gọi khẩn cấp, quân của hắn đã dựa vào đó mà dò ra vị trí của họ. Gia Uy thấy vậy liền đấm vào vai hắn một cái:
- Tên khốn, sao không nói sớm để bọn mình tốn sức như vậy.
- Lâu rồi không hoạt động gân cốt như vậy, nên mình rất có hứng thú với chuyện này.
Chấn Phong nghe vậy bật cười huých vào hai người bọn họ:
- Được rồi, về thôi!
Mặc Thiên như nhớ ra điều gì đó quay sang hỏi người áo đen lúc nãy:
- Mấy cô ấy sao rồi?
Người áo đen hơi ngỡ ngàng một chút nhưng cũng kính cẩn trả lời:
- Tần tổng, sau khi tìm được vị trí của ngài, chúng tôi liền đến đây, thật sự không có trông thấy ba vị tiểu thư.
Mặt ba nam nhân lúc này đều tối sầm lại:
- TRỞ VỀ RESORT NGAY LẬP TỨC!
Cả hội tức tốc quay trở về khu nghỉ dưỡng. Ba người bọn họ quên cả sự đau đớn của vết thương mà lao vào phòng tìm kiếm.
- Mẹ kiếp, bọn họ đều không có trong phòng.
Chấn Phong tức giận đập vào cánh cửa, Gia Uy thấy vậy nghiêm mặt nói:
- Chúng ta mắc bẫy rồi.
Mặc Thiên lúc này đằng đằng sát khí, cả người toát ra một luồng khí giết người, thanh âm trở nên sắc lạnh:
- Bằng mọi giá phải tìm được họ CHO DÙ PHẢI SAN BẰNG HÒN ĐẢO NÀY TẦN MẶC THIÊN NHẤT ĐỊNH CŨNG SẼ LÀM.
Hắn cho triệu tập hết tất cả người của hắn tập trung tại RESORT, hướng mắt người áo đen lúc nãy mà hỏi:
- Jason, đã điều tra được chưa?
- Tần tổng, bọn họ là người của HẮC LONG BANG. Bang hội của bọn họ rất mạnh phủ khắp trong nước. Người đứng đầu là LORD, hắn là kẻ rất nguy hiểm đến ngay cả chính phủ Mỹ cũng phải kiêng dè với hắn, vì chỉ cần không may chọc giận hắn, hắn sẽ cho xảy ra bạo loạn và khủng bố vậy nên chính phủ đối với hắn vẫn luôn có một nước nhịn. Nhưng hắn cũng không có vì thế mà ngạo mạn hay làm càn, đặc biệt nghe mọi người nói hắn cực kỳ ghét phụ nữ. Vậy nên tôi nghĩ lần này bắt cóc ba vị tiểu thư chắc chắn không phải chủ ý của hắn.
Mặc Thiên suy nghĩ một hồi rồi mỉm cười nói:
- Đi gặp Bộ trưởng Quốc phòng Hoa Kỳ
Dứt lời hắn đứng dậy với lấy chiếc áo mặc vào rồi đi thẳng ra ngoài, đám người áo đen cũng kính cẩn cúi chào rồi bước theo.
Xe dừng trước một dinh thự nguy nga và tráng lệ, người đàn ông trung tuổi trên người mặc bộ quân phục lịch sự đưa tay ra:
- Tần tổng, hoan nghênh ngài đến với Hoa Kỳ.
Mặc Thiên cũng lịch sự đưa tay ra bắt:
- Bộ trưởng, đã lâu không gặp!
Người đàn ông ấy mỉm cười nhường đường cho hắn:
- Tần tổng, mời!
Hai người cùng bước vào bên trong, một trẻ tuổi một trung niên nhưng khí chất lại hơn người. Mặc Thiên ngồi xuống cũng đi thẳng luôn vào vấn đề chính:
- Bộ trưởng, hôm nay đến đột xuất như vậy vốn là có chuyện muốn nhờ ngài.
- Tần tổng cứ việc nói thẳng, nếu có thể giúp tôi chắc chắn sẽ không từ chối.
- Vậy tôi cũng không vòng vo nữa. Tôi muốn mượn quân đội của ngài.
- Xin mạn phép hỏi, ngài muốn mượn để làm gì?
- Không giấu gì ngài, Hắc Long Bang đã bắt nhầm người vợ chưa cưới của tôi. - Hắn phải nói như vậy thì mới dễ mượn được quân đội của Hoa Kỳ, chứ nếu nói là người của hắn mà phải huy động cả quân đội thì sẽ rất khó chấp nhận.
Lời hắn vừa dứt vị Bộ trưởng đã lấy làm kinh ngạc, ông sao lại không biết Hắc Long Bang là ai, có chút lúng túng nói:
- Tần tổng, thật sự...chuyện này...rất khó với tôi. Ngài đến đây tìm tôi chắc cũng biết Hắc Long Bang là như thế nào rồi. Chính phủ chúng tôi vẫn luôn đối với hắn là nhường nhịn một chút, nếu lần này đem quân đội đến đòi người thật sự rất dễ sẽ xảy ra bạo loạn.
- Bộ trưởng, ngài yên tâm. Tôi sẽ cố gắng dùng cách nhẹ nhàng nhất để giải quyết chuyện này. Nếu có tổn thất tôi chắc chắn sẽ chịu.
- Tần tổng...vấn đề ở đây không phải là tổn thất...mà là cả hoà bình của công dân Hoa Kỳ.
Thấy ông có vẻ tìm đường khước từ, Mặc Thiên mỉm cười một cái rồi bình thản nói:
- Vậy mối giao hữu của cả hai nước ngài cũng không cần.
Câu nói của hắn làm ông sửng sốt. Năm ấy, khi chính phủ cử ông sang đấy thăm dò tình hình, hành tung bại lộ ông suýt chút nữa bỏ mạng nhưng hắn lại xuất hiện cứu ông và thành lập hiệp định giao hữu giữa hai nước, khi ấy hắn mới chỉ 20 tuổi mà đã có năng lực như vậy, thì ngày hôm nay điều hắn nói ra chắc chắn hắn sẽ làm được, nếu điều đó xảy ra, ông chắc chắn sẽ bị Chính phủ truy cứu trách nhiệm, nhưng nếu lại đụng đến Hắc Long Bang ông cũng khó mà giữ được chức vụ Bộ trưởng này. Ông lấy một chiếc khăn ra thấm mồ hôi trên trán:
- Tần tổng, ngài muốn mượn bao nhiêu?
- Không cần nhiều, chỉ cần 5000 người được trang bị đầy đủ vũ khí, năm máy bay chiến đấu.
Mẹ kiếp, trong đêm huy động 5000 người trang bị vũ khí và năm máy bay chiến đấu mà hắn bảo không cần nhiều, vị Bộ trưởng này thật sự đã khiếp sợ:
- Tần tổng...trước hết tôi sẽ huy động cho ngài 3000 người được trang bị đầy đủ vũ khí, sau đó nếu vẫn đề không được khắc phục máy bay sẽ được huy động sau.
- Được, vậy làm phiền Bộ trưởng rồi!
- Nhưng Tần tổng, ngài phải hứa với tôi cố gắng giải quyết chuyện trong hoà bình.
- Tôi sẽ cố, bây giờ tôi cần phải quay về, hi vọng đợi được tin tốt từ ngài.
Dứt lời hắn đứng dậy bước ra xe rồi quay trở về khu nghỉ dưỡng. Gia Uy và Chấn Phong thấy hắn liền vội vàng hỏi:
- Sao rồi?
- 3000 người được trang bị vũ khí đầy đủ. Chuẩn bị đi đến gặp hắn thôi.
ba nam nhân bàn tay đã siết chặt, ánh mắt chung một tia sắc nhọn mà nhìn xa xăm.
Sau khi quân đội đã được huy động đủ, ba người cùng lên xe hướng tới điểm đến.
Xe dừng trước một căn biệt thự được thiết kế theo lối cổ kính, ba người cùng bước xuống, Mặc Thiên quay lại nói:
- Hai cậu cứ đứng ở đây, mình sẽ vào đàm phán trước. Nếu có gì không ổn mình sẽ phát tín hiệu cho quân đội vào.
Chấn Phong và Gia Uy gật đầu nhìn theo bóng lưng của hắn đang đi vào.
Bước chân vào đã bắt gặp một nam nhân đang nhàn nhã ngồi đấy vắt chéo chân mà uống trà:
- Tần tổng, nghe danh đã lâu nay mới được gặp thật lấy làm vinh hạnh
Vốn dĩ khi quân đội của hắn đứng trước cổng, camera đã phát lên trên màn hình chỉ trong chưa đầy một phút Lord đã cập nhập được thông tin của hắn, ai chẳng biết hắn vị chủ tịch trẻ tuổi nhất đang được tung hô, nên mới để hắn dễ dàng vào như vậy.
Hắn cũng chẳng thèm bước tới ngồi xuống mà đứng ngay đó hai tay đút túi nhìn thẳng người trước mặt mà nói:
- Lord, tôi không thích vòng vo cũng muốn giải quyết chuyện trong hoà bình. Anh thả người của tôi, tôi sẽ thả người của anh.
Lord có chút nhíu mày nhìn hắn, người lần đầu tiên mới gặp lại đến đây tìm hắn để đòi người:
- Thả người? Tần tổng, tôi không hiểu.
Mặc Thiên lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, một lúc sau Jason dẫn tên thanh niên kia vào trong, Lord lúc này tối sầm mặt lại:
- Mattis, các ngươi lại làm chuyện tốt đẹp gì rồi.
Tên thanh niên hốt hoảng bò đến bên chân Lord:
- Bang chủ, là bọn họ gây chuyện trước.
Mặc Thiên lúc này mới lên tiếng:
- Lord, người của anh đã đụng tay với các cô gái của chúng tôi, chúng tôi chỉ là muốn lấy lại công bằng cho họ, nhưng mà người của anh lại dám đem các cô ấy giấu đi.
Lord lúc này thật sự rất đáng sợ, hắn đứng dậy sút thẳng vào mặt tên thanh niên rồi rút một khẩu súng ra chĩa thẳng vào tên đó:
- Mattis, hình như ngươi đã quên điều cấm kị của ta. NÓI, NGƯỜI Ở ĐÂU?
- Bang...bang chủ...tôi...tôi thật sự không biết...là Vivian...là Vivian...chắc là cậu ấy đã đem bọn họ đi.
Tên đó vừa dứt lời thì "ĐOÀNG" một viên đạn găm thẳng vào trán không kịp nhắm mắt, Lord quay sang hắn nói:
- Tần tổng, thật thất lễ. Tôi sẽ cho người điều tra chuyện này. Ngài hãy cứ quay về nghỉ ngơi đợi tin tức của tôi.
- Lord, nếu anh đã nói vậy tôi cũng không làm phiền nữa. Tôi sẽ đợi tin tốt từ anh. Nhưng đừng để tôi biết, các người làm tổn thương đến họ dù chỉ một chút tôi nhất định bằng mọi giá sẽ trả lại gấp 10 lần.
Dứt lời, hắn quay người bước đi để lại con mắt hiếu kỳ đang ngồi đấy. Lord cũng có chút ngạc nhiên khi hắn còn quá trẻ tuổi như vậy mà đã có thể huy động được quân đội Hoa Kỳ, đúng là tuổi trẻ tài cao. Nói người mà không nhìn lại mình, Lord cũng mới 27 tuổi thôi mọi người ạ.
Lord cầm khẩu súng lên thổi một hơi rồi cất vào, mỉm cười tà mị:
- Đi thăm Vivian thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.