Chương 41
Nguyễn Nhật Thương
16/05/2021
Diễm Nguyệt ngồi trong xe nhìn hắn đang đằng đằng sát khí cô cũng có chút lạnh mình. Hít một hơi thật sâu rồi xích lại dựa đầu vào vai hắn:
- Chồng à, anh cứ làm mặt như vậy em thật sự rất sợ đó.
- ....
Con người kia vẫn cứ im lặng đến đáng sợ như vậy, Diễm Nguyệt thấy vậy đành phải sử dụng chiêu cũ. Cô ngồi thẳng dậy quay mặt ra hướng khác, đôi mắt đã rưng rưng nước, giọng nghẹn ngào:
- Anh thật quá đáng, em mới là người bị hại, không quan tâm em một câu mà lại giận là sao?
Mặc Thiên thấy vậy liền phanh xe lại quay sang nhìn bờ vai đang run lên vì khóc của cô. Bàn tay đưa ra xoay người cô lại:
- Diễm Nguyệt, anh xin lỗi. Anh không phải là giận em mà đang giận bản thân mình. Nếu anh đến sớm hơn một chút nữa, em sẽ không bị khi dễ như vậy.
- Chẳng phải anh đã đến kịp lúc rồi sao, nếu không em sớm đã nhận được cái tát trên mặt rồi. Được rồi, không nên để tâm đến những người không đáng nữa, chúng ta đến đón ba về mà anh cứ mang bộ mặt như vậy sẽ làm ba nghĩ anh là bất đắc dĩ đấy.
- Vậy vợ hãy làm gì đó để anh nguôi giận đi.
Diễm Nguyệt nghe vậy liền bật cười, rốt cuộc là hắn đang dỗ dành cô hay cô dỗ dành hắn đây, rướn người lên hôn nhẹ vào má hắn một cái rồi đẩy hắn về chỗ:
- Được rồi, mau đi thôi, đừng để ba đợi lâu.
Cái hôn ở má vốn đâu làm thoả mãn được hắn nhưng mà nghĩ còn việc cần làm trước nên hắn cũng tạm chấp nhận, nhấn ga mà lao đi.
Xe dừng trước căn biệt thự của năm ấy. Hai năm trôi qua cũng là lần thứ hai cô đến đây, mọi thứ vẫn chẳng thay đổi chút nào, vẫn là sự yên tĩnh đến cô độc ấy. Lương quản gia từ trong nhà hớt hải chạy ra mở cửa, kính cẩn cúi chào:
- Cậu chủ, phu nhân, hai người đến rồi sao? Lão gia đang đợi ở trong phòng.
Diễm Nguyệt khẽ gật đầu chào ông một cái rồi cùng Mặc Thiên đi vào trong.
Cô và hắn bước vào phòng có chút giật mình. Hai năm không gặp mà ông đã già đi nhiều, làn da nhăn nhúm cùng với cơ thể gầy gò ốm yếu. Ông bây giờ đến ngồi xe lăn cũng không đủ sức nữa, chỉ có thể nằm trên giường mà sống qua ngày như vậy, cảnh tượng ấy thật khiến lòng người trở nên xót xa.
Diễm Nguyệt bước đến bên cạnh giường ngồi xuống nhẹ nhàng đỡ ông ngồi dậy lấy gối giúp ông tựa vào:
- Ba à. Thật xin lỗi đã để ba chịu khổ suốt hai năm qua.
Lời cô nói khiến ông sững sờ, những tưởng cô sẽ hận ông sâu sắc lắm ai ngờ lại nghe được tiếng gọi "ba" chân thành từ miệng cô như vậy, ông có chút nghẹn ngào nói:
- Diễm Nguyệt, cháu không oán trách ta sao?
Cô nghe vậy lại chỉ mỉm cười nhìn sang hắn:
- Mặc Thiên, ba là chưa chấp nhận người con dâu này phải không? Tại sao đến giờ vẫn gọi cháu xưng ta chứ?
Hắn nghe vậy cũng bước đến bên cạnh giường ngồi xuống nhìn gương mặt già nua của ông có chút đau xót:
- Ba à, hôm nay chúng con đến đây là để đón ba dọn về ở với chúng con.
Lời của hắn thật sự ông không thể tin được, đôi mắt vì xúc động đã trở nên đỏ ửng:
- Ta...ta...
Diễm Nguyệt, thấy ông cứ lắp bắp như vậy chỉ mỉm cười khoác lấy cánh tay rồi tựa đầu vào vai ông:
- Ba à, người đừng cứ ta...ta...mãi như vậy, chúng con sẽ tổn thương lắm. Mọi chuyện đã qua thì hãy để là quá khứ, gia đình mình hãy sống cho hiện tại và tương lai được không?
- Diễm Nguyệt...cháu...ta...
Cô thấy ông cứ lúng túng như vậy liền ngồi thẳng dậy ra vẻ giận dỗi nhìn ông:
- Ba à, người lại như vậy nữa rồi, muốn con giận mà chết sao?
Ông thấy cô như vậy liền có chút hốt hoảng gấp gáp nói:
- Được rồi, ta...ah...uhm...ba xin lỗi.
Nghe được câu nói vừa ý cô liền mỉm cười ôm lấy ông:
- Ba à, thật xin lỗi. Sau này con sẽ chăm sóc cho ba.
Ông lúc này hai hàng nước mắt đã chảy ra nhìn hắn, Mặc Thiên chỉ biết gật đầu với ông rồi mỉm cười.
Lương quản gia lúc này đứng ở cửa, chứng kiến được cảnh tượng này không kìm được xúc động mà cũng ứa nước mắt vui mừng theo.
Ba người một gia đình, nghĩ đến điều đấy trong lòng họ bỗng chốc trở nên ấm áp lạ thường.
Cùng lúc này, tại một căn phòng xa hoa với nội thất hiện đại. Một cô gái đầu tóc rũ rượi, gương mặt đã tèm nhem vì nước mắt oà vào lòng một người phụ nữ mà nức nở:
- Mẹ à, mẹ phải giúp con lấy lại danh dự. Như thế này con làm gì dám ra ngoài đường gặp mặt mọi người nữa.
Người phụ nữ ấy tuy đã có tuổi nhưng bà lại rất đẹp và quý phái, nhìn thấy con gái khóc lóc như vậy làm bà đau lòng, bàn tay đưa lên vỗ vỗ bờ vai bé nhỏ của cô con gái:
- Được rồi, Khả Vy, con hãy mau nín đi. Ta sẽ thay con dạy dỗ bọn họ, con cháu họ Quách không dễ bị bắt nạt như vậy đâu.
Khả Vy lúc này mới nón khóc ngẩng đầu lên nhìn bà:
- Mẹ à, tất cả là tại con Lam Diễm Nguyệt kia, nó ỷ mình là Tần phu nhân nên mới ngạo mạn như vậy.
- Cũng chỉ là một con đàn bà ăn bám hơi chồng thì có gì đáng sợ.
- Mẹ à, mẹ đừng xem thường cô ta. Hơn nữa Tần Mặc Thiên, anh ấy rất yêu cô ta, chắc chắn sẽ không để yên cho mình đụng đến cô ta đâu.
- Tần Mặc Thiên sao? Cũng chỉ đánh tuổi con ta, làm sao có thể đối đầu với ta được.
- Nhưng con nghe nói anh ấy trong giới xã hội thật sự ra tay rất nguy hiểm. Chỉ sợ đụng đến cô ta là rất khó.
- Khả Vy, con đừng lo. Nếu hắn đã bảo vệ cô ta như vậy, vậy thì ta cứ dọn cỏ bên đường trước đã.
Khả Vy nghe vậy liền vui mừng ôm chầm lấy bà:
- Mẹ, cảm ơn mẹ!
- Được rồi, đừng khóc nữa sẽ xấu gái!
Khả Vy khẽ nhếch môi cười nham hiểm: Mặc Thiên, Diễm Nguyệt hai người cứ chờ đấy.
Cô và hắn đã sắp xếp một căn phòng rộng và thoáng đãng ở lầu một cho ông. Diễm Nguyệt ngày nào cũng giúp ông ăn uống cẩn thận, sáng đến dìu ông ra ban công đón nắng, chiều đến lại để ông ngồi lên xe lăn đẩy ông ra sau vườn hóng gió. Nhiều hôm cô còn đưa ông ra phố đi dạo ngắm dòng người tấp nập, đã lâu rồi ông không biết được thành phố này đã thay đổi ra sao.
Diễm Nguyệt, ở nhà cả ngày với lão già này nếu buồn chán thì hãy đi làm hoặc đi đâu đó với bạn bè đi.
Cô nghe vậy liền mỉm cười dừng xe lăn lại bên một vườn hoa thơm ngát. Nhẹ nhàng bước đến trước mặt ông ngồi xuống. Thời gian qua cô đã hết mực chăm sóc vì vậy ông bây giờ đã trông có da có thịt và hồng hào hơn nhiều. Diễm Nguyệt cầm tay ông lên vuốt ve những nếp da nhăn nheo:
- Ba à, sao người lại nói thế. Ba con đã mất từ bé khi con mới chỉ là một đứa trẻ có thể coi là chưa hiểu chuyện vì vậy ký ức về ba của mình con không còn nhớ rõ lắm. Về sau này, lớn lên con mới cảm nhận được sự thiếu hụt tình thương của ba là nỗi mất mát lớn như thế nào. Con vẫn luôn ao ước có một người ba để con được yêu thương, được chăm sóc. Con yêu Mặc Thiên, ba là ba của anh ấy, thì sẽ là ba của con. Chăm sóc ba là nghĩ vụ của phận làm con này, con vui mừng còn không hết làm sao có thể buồn chán được.
Ông nhìn cô con gái trước mặt yêu thương, bàn tay run run đưa lên vuốt ve mái tóc:
- Diễm Nguyệt, chuyện ba con...
- Ba à, mình đang sống cho hiện tại và tương lai, quá khứ chỉ để nhìn về không nên nhắc lại.
Lời cô nói ông khẽ mỉm cười, thật ra trong lòng ông vẫn luôn cảm thấy day dứt mắc nợ với cô nhưng nếu cô có thể chân thành coi ông là ba như vật thì ông cũng sẽ gạt bỏ hết yêu thương cô như đứa con gái máu mủ của mình:
- Được rồi, ba sẽ không nhắc nữa. Nhưng ta biết con rất muốn đi làm với Mặc Thiên vậy hãy đi đi, ta ở nhà đã có dì Hạ với Lương quản gia lo rồi. Hơn nữa, sức khoẻ cũng đã tốt hơn nhiều, hai đứa chỉ cần đừng ham việc quá mà quên về ăn cơm với lão già này là được
- Ba à, nhưng...
- Không nhưng gì cả, nếu con coi ta là ba thì phải nghe lời ta.
Cô nhìn ông khẽ sững người một chút rồi mỉm cười ôm chầm lấy ông:
- Ba à, thật cảm ơn ba.
Ông mỉm cười ôm lấy cô vỗ về:
- Con bé này, người một nhà ơn huệ cái gì!
Mặc Thiên lúc này đi làm về lại xem được một bộ phim gia đình ấm áp như thế này bờ môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong rồi lãnh đạm bước đến:
- Ba à, người có phải quá thiên vị rồi không? Con mới là con trai của ba mà.
Cô và ông lúc này mới rời nhau nhìn sang hắn bật cười:
- Mặc Thiên, anh thật nhỏ mọn.
- Được rồi, chỉ đùa hai người một chút thôi. Dì Hạ đã nấu xong rồi, mau vào nhà ăn thôi.
Diễm Nguyệt gật đầu rồi đứng dậy đẩy ông đi. Bọn họ cứ từng bước đồng đều như vậy mà đi vào, ba bóng lưng ấy dưới ánh hoàng hôn trải dài trên sân cỏ tạo thành một bức tranh gia đình ấm áp, chỉ là nếu có thể có thêm một đứa trẻ có lẽ sẽ đầy đủ và sum vầy hơn nhiều.
- Chồng à, anh cứ làm mặt như vậy em thật sự rất sợ đó.
- ....
Con người kia vẫn cứ im lặng đến đáng sợ như vậy, Diễm Nguyệt thấy vậy đành phải sử dụng chiêu cũ. Cô ngồi thẳng dậy quay mặt ra hướng khác, đôi mắt đã rưng rưng nước, giọng nghẹn ngào:
- Anh thật quá đáng, em mới là người bị hại, không quan tâm em một câu mà lại giận là sao?
Mặc Thiên thấy vậy liền phanh xe lại quay sang nhìn bờ vai đang run lên vì khóc của cô. Bàn tay đưa ra xoay người cô lại:
- Diễm Nguyệt, anh xin lỗi. Anh không phải là giận em mà đang giận bản thân mình. Nếu anh đến sớm hơn một chút nữa, em sẽ không bị khi dễ như vậy.
- Chẳng phải anh đã đến kịp lúc rồi sao, nếu không em sớm đã nhận được cái tát trên mặt rồi. Được rồi, không nên để tâm đến những người không đáng nữa, chúng ta đến đón ba về mà anh cứ mang bộ mặt như vậy sẽ làm ba nghĩ anh là bất đắc dĩ đấy.
- Vậy vợ hãy làm gì đó để anh nguôi giận đi.
Diễm Nguyệt nghe vậy liền bật cười, rốt cuộc là hắn đang dỗ dành cô hay cô dỗ dành hắn đây, rướn người lên hôn nhẹ vào má hắn một cái rồi đẩy hắn về chỗ:
- Được rồi, mau đi thôi, đừng để ba đợi lâu.
Cái hôn ở má vốn đâu làm thoả mãn được hắn nhưng mà nghĩ còn việc cần làm trước nên hắn cũng tạm chấp nhận, nhấn ga mà lao đi.
Xe dừng trước căn biệt thự của năm ấy. Hai năm trôi qua cũng là lần thứ hai cô đến đây, mọi thứ vẫn chẳng thay đổi chút nào, vẫn là sự yên tĩnh đến cô độc ấy. Lương quản gia từ trong nhà hớt hải chạy ra mở cửa, kính cẩn cúi chào:
- Cậu chủ, phu nhân, hai người đến rồi sao? Lão gia đang đợi ở trong phòng.
Diễm Nguyệt khẽ gật đầu chào ông một cái rồi cùng Mặc Thiên đi vào trong.
Cô và hắn bước vào phòng có chút giật mình. Hai năm không gặp mà ông đã già đi nhiều, làn da nhăn nhúm cùng với cơ thể gầy gò ốm yếu. Ông bây giờ đến ngồi xe lăn cũng không đủ sức nữa, chỉ có thể nằm trên giường mà sống qua ngày như vậy, cảnh tượng ấy thật khiến lòng người trở nên xót xa.
Diễm Nguyệt bước đến bên cạnh giường ngồi xuống nhẹ nhàng đỡ ông ngồi dậy lấy gối giúp ông tựa vào:
- Ba à. Thật xin lỗi đã để ba chịu khổ suốt hai năm qua.
Lời cô nói khiến ông sững sờ, những tưởng cô sẽ hận ông sâu sắc lắm ai ngờ lại nghe được tiếng gọi "ba" chân thành từ miệng cô như vậy, ông có chút nghẹn ngào nói:
- Diễm Nguyệt, cháu không oán trách ta sao?
Cô nghe vậy lại chỉ mỉm cười nhìn sang hắn:
- Mặc Thiên, ba là chưa chấp nhận người con dâu này phải không? Tại sao đến giờ vẫn gọi cháu xưng ta chứ?
Hắn nghe vậy cũng bước đến bên cạnh giường ngồi xuống nhìn gương mặt già nua của ông có chút đau xót:
- Ba à, hôm nay chúng con đến đây là để đón ba dọn về ở với chúng con.
Lời của hắn thật sự ông không thể tin được, đôi mắt vì xúc động đã trở nên đỏ ửng:
- Ta...ta...
Diễm Nguyệt, thấy ông cứ lắp bắp như vậy chỉ mỉm cười khoác lấy cánh tay rồi tựa đầu vào vai ông:
- Ba à, người đừng cứ ta...ta...mãi như vậy, chúng con sẽ tổn thương lắm. Mọi chuyện đã qua thì hãy để là quá khứ, gia đình mình hãy sống cho hiện tại và tương lai được không?
- Diễm Nguyệt...cháu...ta...
Cô thấy ông cứ lúng túng như vậy liền ngồi thẳng dậy ra vẻ giận dỗi nhìn ông:
- Ba à, người lại như vậy nữa rồi, muốn con giận mà chết sao?
Ông thấy cô như vậy liền có chút hốt hoảng gấp gáp nói:
- Được rồi, ta...ah...uhm...ba xin lỗi.
Nghe được câu nói vừa ý cô liền mỉm cười ôm lấy ông:
- Ba à, thật xin lỗi. Sau này con sẽ chăm sóc cho ba.
Ông lúc này hai hàng nước mắt đã chảy ra nhìn hắn, Mặc Thiên chỉ biết gật đầu với ông rồi mỉm cười.
Lương quản gia lúc này đứng ở cửa, chứng kiến được cảnh tượng này không kìm được xúc động mà cũng ứa nước mắt vui mừng theo.
Ba người một gia đình, nghĩ đến điều đấy trong lòng họ bỗng chốc trở nên ấm áp lạ thường.
Cùng lúc này, tại một căn phòng xa hoa với nội thất hiện đại. Một cô gái đầu tóc rũ rượi, gương mặt đã tèm nhem vì nước mắt oà vào lòng một người phụ nữ mà nức nở:
- Mẹ à, mẹ phải giúp con lấy lại danh dự. Như thế này con làm gì dám ra ngoài đường gặp mặt mọi người nữa.
Người phụ nữ ấy tuy đã có tuổi nhưng bà lại rất đẹp và quý phái, nhìn thấy con gái khóc lóc như vậy làm bà đau lòng, bàn tay đưa lên vỗ vỗ bờ vai bé nhỏ của cô con gái:
- Được rồi, Khả Vy, con hãy mau nín đi. Ta sẽ thay con dạy dỗ bọn họ, con cháu họ Quách không dễ bị bắt nạt như vậy đâu.
Khả Vy lúc này mới nón khóc ngẩng đầu lên nhìn bà:
- Mẹ à, tất cả là tại con Lam Diễm Nguyệt kia, nó ỷ mình là Tần phu nhân nên mới ngạo mạn như vậy.
- Cũng chỉ là một con đàn bà ăn bám hơi chồng thì có gì đáng sợ.
- Mẹ à, mẹ đừng xem thường cô ta. Hơn nữa Tần Mặc Thiên, anh ấy rất yêu cô ta, chắc chắn sẽ không để yên cho mình đụng đến cô ta đâu.
- Tần Mặc Thiên sao? Cũng chỉ đánh tuổi con ta, làm sao có thể đối đầu với ta được.
- Nhưng con nghe nói anh ấy trong giới xã hội thật sự ra tay rất nguy hiểm. Chỉ sợ đụng đến cô ta là rất khó.
- Khả Vy, con đừng lo. Nếu hắn đã bảo vệ cô ta như vậy, vậy thì ta cứ dọn cỏ bên đường trước đã.
Khả Vy nghe vậy liền vui mừng ôm chầm lấy bà:
- Mẹ, cảm ơn mẹ!
- Được rồi, đừng khóc nữa sẽ xấu gái!
Khả Vy khẽ nhếch môi cười nham hiểm: Mặc Thiên, Diễm Nguyệt hai người cứ chờ đấy.
Cô và hắn đã sắp xếp một căn phòng rộng và thoáng đãng ở lầu một cho ông. Diễm Nguyệt ngày nào cũng giúp ông ăn uống cẩn thận, sáng đến dìu ông ra ban công đón nắng, chiều đến lại để ông ngồi lên xe lăn đẩy ông ra sau vườn hóng gió. Nhiều hôm cô còn đưa ông ra phố đi dạo ngắm dòng người tấp nập, đã lâu rồi ông không biết được thành phố này đã thay đổi ra sao.
Diễm Nguyệt, ở nhà cả ngày với lão già này nếu buồn chán thì hãy đi làm hoặc đi đâu đó với bạn bè đi.
Cô nghe vậy liền mỉm cười dừng xe lăn lại bên một vườn hoa thơm ngát. Nhẹ nhàng bước đến trước mặt ông ngồi xuống. Thời gian qua cô đã hết mực chăm sóc vì vậy ông bây giờ đã trông có da có thịt và hồng hào hơn nhiều. Diễm Nguyệt cầm tay ông lên vuốt ve những nếp da nhăn nheo:
- Ba à, sao người lại nói thế. Ba con đã mất từ bé khi con mới chỉ là một đứa trẻ có thể coi là chưa hiểu chuyện vì vậy ký ức về ba của mình con không còn nhớ rõ lắm. Về sau này, lớn lên con mới cảm nhận được sự thiếu hụt tình thương của ba là nỗi mất mát lớn như thế nào. Con vẫn luôn ao ước có một người ba để con được yêu thương, được chăm sóc. Con yêu Mặc Thiên, ba là ba của anh ấy, thì sẽ là ba của con. Chăm sóc ba là nghĩ vụ của phận làm con này, con vui mừng còn không hết làm sao có thể buồn chán được.
Ông nhìn cô con gái trước mặt yêu thương, bàn tay run run đưa lên vuốt ve mái tóc:
- Diễm Nguyệt, chuyện ba con...
- Ba à, mình đang sống cho hiện tại và tương lai, quá khứ chỉ để nhìn về không nên nhắc lại.
Lời cô nói ông khẽ mỉm cười, thật ra trong lòng ông vẫn luôn cảm thấy day dứt mắc nợ với cô nhưng nếu cô có thể chân thành coi ông là ba như vật thì ông cũng sẽ gạt bỏ hết yêu thương cô như đứa con gái máu mủ của mình:
- Được rồi, ba sẽ không nhắc nữa. Nhưng ta biết con rất muốn đi làm với Mặc Thiên vậy hãy đi đi, ta ở nhà đã có dì Hạ với Lương quản gia lo rồi. Hơn nữa, sức khoẻ cũng đã tốt hơn nhiều, hai đứa chỉ cần đừng ham việc quá mà quên về ăn cơm với lão già này là được
- Ba à, nhưng...
- Không nhưng gì cả, nếu con coi ta là ba thì phải nghe lời ta.
Cô nhìn ông khẽ sững người một chút rồi mỉm cười ôm chầm lấy ông:
- Ba à, thật cảm ơn ba.
Ông mỉm cười ôm lấy cô vỗ về:
- Con bé này, người một nhà ơn huệ cái gì!
Mặc Thiên lúc này đi làm về lại xem được một bộ phim gia đình ấm áp như thế này bờ môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong rồi lãnh đạm bước đến:
- Ba à, người có phải quá thiên vị rồi không? Con mới là con trai của ba mà.
Cô và ông lúc này mới rời nhau nhìn sang hắn bật cười:
- Mặc Thiên, anh thật nhỏ mọn.
- Được rồi, chỉ đùa hai người một chút thôi. Dì Hạ đã nấu xong rồi, mau vào nhà ăn thôi.
Diễm Nguyệt gật đầu rồi đứng dậy đẩy ông đi. Bọn họ cứ từng bước đồng đều như vậy mà đi vào, ba bóng lưng ấy dưới ánh hoàng hôn trải dài trên sân cỏ tạo thành một bức tranh gia đình ấm áp, chỉ là nếu có thể có thêm một đứa trẻ có lẽ sẽ đầy đủ và sum vầy hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.