Chương 115: Chính văn hoàn
Ngư Tiểu Quai Quai
13/05/2021
Khi tiểu Hoàng đế mười ba tuổi, hắn bỗng nhiên liền bị một đợt bệnh không dậy nổi.
Có lẽ những năm này biểu hiện của Cung Khuynh khiến người ta quá mức tin phục, không có ai hoài nghi là Thái hậu động tay chân đối với tiểu Hoàng đế. Mà trên thực tế, Cung Khuynh cùng Tô Vân Chỉ xác thực không có hạ độc tiểu Hoàng đế. Các nàng chẳng qua là không có ngăn cản khi tiểu Hoàng đế muốn tìm đường chết mà thôi. Bên ngoài Cung Khuynh giống như vẫn luôn vì tiểu Hoàng đế, bên trong lại âm thầm lợi dụng tính cách của bản thân tiểu Hoàng đế cho Tiểu Hoàng đế một không gian sinh trưởng trong hạn định, vì vậy hắn chỉ có thể phát triển thành một gốc cây cong lệch.
Từ dưới gốc rễ tiểu Hoàng đế liền đã bị hư, huống chi mẫu tộc của hắn còn một mực dung túng lấy hắn.
Hoàng thượng bệnh tật không thể khỏe lại, đối với quốc gia này thật ra cũng không có ảnh hưởng gì. Trong khi Cung Khuynh xử lý chính vụ, lệnh cho giới nghiêm toàn bộ Kinh thành, cấm tất cả mọi người giải trí, cầu phúc cho Hoàng thượng. Ngoài mặt mọi người đều rất chân thành mà ngóng trông tiểu Hoàng đế sớm khỏe lại, nhưng lại bí mật truyền đi các loại tin tức nho nhỏ, nói là nguyên nhân bệnh tình của tiểu Hoàng đế ám muội. Lời đồn đãi càng truyền càng xa, có chút lời đồn đãi kỳ thật đã không còn đáng tin cậy rồi, thí dụ như có người truyền rằng tiểu Hoàng đế hoang dâm vô độ, có thể dạ ngự thập nữ gì gì đó, kỳ thật tiểu Hoàng đế mới vừa mười ba tuổi làm sao có thể làm việc này?
Bất quá, nguyên nhân chân thực bệnh tình của Hoàng đế xác thực cũng không tốt đẹp gì.
Từ sau khi Uông gia được thụ phong Thừa Ân hầu, tiểu Hoàng đế liền thường xuyên chuồn êm xuất cung, giao du cùng người nhà họ Uông. Hắn cho là mình đổi một bộ quần áo, người khác cũng không nhận ra hắn, nhưng kỳ thật chuyện "Hoàng thượng thường xuyên xuất cung lưu luyến ở yên hoa liễu hạng" đã trở thành bí mật công khai trong triều đình.
Cung Khuynh chưa từng chèn ép tiểu Hoàng đế về mặt quyền lực, ít nhất ở trong mắt mọi người là như vậy. Nàng mời lão sư tốt nhất cho tiểu Hoàng đế, nàng đem tất cả tấu chương đã phê tốt đưa cho Hoàng đế xem qua, nàng thậm chí dung túng tiểu Hoàng đế tự mình hạ thánh chỉ —— bằng không thì Uông gia làm sao có tư cách trở thành Thừa Ân hầu. Nhưng mà, tính cách của tiểu Hoàng đế đã tạo thành, Cung Khuynh càng không chèn ép hắn, để hắn làm càng nhiều, đám đại thần trong triều liền đối với hắn càng thất vọng.
Đợi đến lúc Hoàng thượng bị bệnh, người nắm bắt tin tức nhanh nhẹn đã biết rõ Hoàng thượng là từ trên đường Chương Đài được đưa về cung, mặt các trọng thần trong triều đều triệt để đen lại. Tiểu Hoàng đế tuổi còn nhỏ cũng đã dùng hàng động thực tế của bản thân bào mòn đi một chút thiện cảm cùng kính sợ cuối cùng của mọi người đối với hắn.
Cung Khuynh không vội vàng chút nào. Trên thực tế, bệnh tình của Hoàng thượng còn tới sớm hơn một chút so với trong kế hoạch của nàng.
Quốc không thể một ngày không có vua. Cung Khuynh để Thái y đem hết toàn lực giữ lấy mệnh của tiểu Hoàng đế, sau đó triển khai bố trí khắp nơi. Đợi công tác chuẩn bị của nàng làm không sai biệt lắm, tiểu Hoàng đế bởi vì một trận bệnh mà gầy không ra hình dạng, sau hai tháng trị bệnh vẫn là không qua khỏi. Dựa theo lệ cũ, Hoàng thượng không con, tân quân liền lựa chọn từ huynh đệ của hắn. Nhưng mà, lúc quàn Hoàng thượng, các nơi bỗng nhiên xuất hiện các loại tường thụy* làm cho người khiếp sợ.
(*祥瑞: Theo Nho giáo đó hiện tượng tự nhiên báo điềm may. Chẳng hạn như sự xuất hiện của những đám mây, gió và mưa, xuất hiện các loại chim lạ và những khác.)
Chỉ cần chưa quên kiến thức vật lý hóa học cấp hai cấp ba, tường thụy thật sự là muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Huống chi, có chút tường thụy vốn không cần làm cho phức tạp như vậy. Thí dụ như, mấy năm trước Cung Khuynh sớm đã đem một cái mai rùa có khắc chữ chôn ở trên núi thuộc ngoại ô Kinh thành. Mai rùa này là cố ý làm cho cũ, lại chôn trong đất vài chục năm, để ai nhìn qua đều cho rằng đây không phải là mới làm. Tường thụy như vậy tự tạo ra rất thuận tiện, chẳng qua là cần sớm hành động mà thôi, cố tình mỗi người đều tin vào trò này. Mà những chữ trên mai rùa kia ám chỉ triều đại kế tiếp sẽ là Nữ hoàng lâm triều.
Tường thụy xuất hiện, là lý do cho Cung Khuynh danh chính ngôn thuận đăng cơ.
Những năm này, toàn bộ vị trí trọng yếu trên triều đình đều được Cung Khuynh xếp người của mình vào. Trên đời này thư sinh nhiều như vậy, Cung Khuynh là thiên hướng hàn môn, đám thư sinh nàng muốn phải vừa trung tâm với quốc gia lại biết ơn Thái Hậu còn có năng lực làm việc thực sự không biết có bao nhiêu! Cung Khuynh liền từng chút chiếm lấy quyền phát ngôn trên triều đình. Cùng lúc đó, trong tay Cung Khuynh còn có quân đội. Nếu như không phải không muốn đổ máu nhiều, nàng thậm chí có thể trực tiếp phát động chính biến.
Tô gia sau lưng Tô Vân Chỉ cũng vẫn luôn cố gắng.
Đám tiểu quan địa phương trải rộng ra mạng lưới quan hệ cực lớn, bình thường bọn hắn không hiện sơn bất lộ thủy, nhưng mà một khi đến thời kì mấu chốt, tấm lưới này có tác dụng cực lớn. Đám dân chúng bình thường sống trong từng địa phương có lẽ không quan tâm Hoàng thượng là ai, bởi vì kỳ thật chuyện này đối với cuộc sống hàng ngày của bọn họ cũng không có ảnh hưởng trực tiếp, nhưng bọn họ nhất định sẽ quan tâm Huyện lệnh trong huyện của mình là ai. Nói không thích hợp, chức quan Huyện lệnh mặc dù nhỏ, ở trong địa phương nhưng lại giống như Thổ Hoàng đế. Nếu họn hắn muốn gia tăng uy vọng của Cung Khuynh trong dân gian, đây là chuyện rất dễ dàng làm được.
Bởi vì thi hành chính sách liêm chính, cục diện tham quan hoành hành chốn quan trường, phung phí vơ vét của dân như trong thời kì Kiền Khánh đế đã không còn. Nếu như không có người dẫn dắt dư luận, lão bách tính có lẽ sẽ coi đây là công lao của tiểu Hoàng đế, nhưng đã có dư luận thao túng, vì vậy dân gian đều truyền đi đủ loại sự tích nói Thái hậu thiết diện vô tư, là Thái hậu chém tham quan, là Thái hậu thúc đẩy nền chính trị nhân từ. Tiểu Hoàng đế là ai? Thật có lỗi, lão bách tính căn bản chưa từng nghe nói qua.
Những chuyện này đã có thể làm cho Cung Khuynh lấy được dân tâm, huống chi Cung Khuynh còn phổ biến chủng loại lương thực mới.
Ai có thể để cho lão bách tính ăn no, người đó là trời! Ở thời đại có sức sản xuất cực kỳ thấp này, chủng loại lương thực cao sản có thể cứu sống không biết bao nhiêu nhân mạng! Nếu trên đời này còn có Thánh nhân, như vậy chỉ cần dựa vào một chuyện này, có thể lấy công đức của Cung Khuynh mà phong Thánh. Có bao nhiêu người đã được nàng cấp cho thẻ bài trường sinh a!
Cho nên, khi tin tiểu Hoàng đế băng hà phát ra khắp nơi, cùng lúc đó tường thụy lại nổi lên bốn phía, trong lòng dân chúng đều sinh ra một ý nghĩ. Thái hậu đương nhiên là thiên mệnh sở quy! Cái gì, nữ nhân làm Hoàng thượng là một loại hành vi đại nghịch bất đạo? Nhưng Thái hậu không giống, nàng là thiên mệnh sở quy a!
Có nhân mạch, có quân đội, có dân tâm, Cung Khuynh không cần vội vã mặc long bào, tất nhiên sẽ có người đem long bào dâng đến trước mặt của nàng.
Trong triều có người dâng tấu chương, thỉnh Thái hậu đăng cơ.
Đám trọng thần ngoan cố tất nhiên muốn lên án mạnh mẽ bên phe Thái hậu lòng muông dạ thú, trong số bọn họ thậm chí còn có người ở trên triều đường đối với Thái hậu mắng ầm lên, sau đó đập đầu vào cột mà chết. Cung Khuynh mặt không đổi sắc nhìn bọn hắn trên nhảy dưới tránh. Đập đầu chưa chết, trực tiếp để cho bọn hắn chết được triệt để. Đã chết rồi, vậy chết đi.
Nửa tháng sau, Cung Khuynh đăng cơ làm đế, đổi niên hiệu là Chính Nguyên.
Cung Khuynh mặc long bào mới tinh, từng bước một mà đi lên bậc thang, đi lên đỉnh phong quyền lực. Khi nàng đi đến bậc thang cao nhất, nàng xoay người lại đối mặt với mọi người. Tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống đất thần phục, đồng loạt hô vạn tuế. Tại thời khắc này, tâm tình của Cung Khuynh lại vô cùng bình tĩnh. Từ khi nàng xuyên qua đến nay, không thể nói mỗi một bước đều đi đến kinh tâm động phách, nhưng quả thực hao phí tâm sức cực lớn. May mắn, nàng không phải chiến đấu một mình.
Ta là chủ thiên hạ, được người trong thiên hạ thần phục. Ngươi là chủ của ta, được ta thần phục.
Tân hoàng cách một đám người, xa xa nhìn thấy thân ảnh của Tô Vân Chỉ. Trong biển người đang quỳ xuống thần phục, chỉ có hai người các nàng đang đứng.
Lúc này Cung Khuynh mới lộ ra một dáng tươi cười phát ra từ nội tâm.
Thịnh thế này! Như ngươi mong muốn!
- ------------------------------------------------
Thật không may là những chương cuối này được hoàn thành trong thời điểm tồi tệ đối với mình.
Không cảm nhận được chút thoải mái hay vui vẻ nào khi hoàn thành xong bộ truyện.
Cám ơn sự đồng hành của các bạn, không tương tác nhiều với các bạn nhưng những lượt vote hay comment mình đều rất cám ơn...giống như có người chung sở thích chia sẻ cùng nhau vậy...
Có lẽ những năm này biểu hiện của Cung Khuynh khiến người ta quá mức tin phục, không có ai hoài nghi là Thái hậu động tay chân đối với tiểu Hoàng đế. Mà trên thực tế, Cung Khuynh cùng Tô Vân Chỉ xác thực không có hạ độc tiểu Hoàng đế. Các nàng chẳng qua là không có ngăn cản khi tiểu Hoàng đế muốn tìm đường chết mà thôi. Bên ngoài Cung Khuynh giống như vẫn luôn vì tiểu Hoàng đế, bên trong lại âm thầm lợi dụng tính cách của bản thân tiểu Hoàng đế cho Tiểu Hoàng đế một không gian sinh trưởng trong hạn định, vì vậy hắn chỉ có thể phát triển thành một gốc cây cong lệch.
Từ dưới gốc rễ tiểu Hoàng đế liền đã bị hư, huống chi mẫu tộc của hắn còn một mực dung túng lấy hắn.
Hoàng thượng bệnh tật không thể khỏe lại, đối với quốc gia này thật ra cũng không có ảnh hưởng gì. Trong khi Cung Khuynh xử lý chính vụ, lệnh cho giới nghiêm toàn bộ Kinh thành, cấm tất cả mọi người giải trí, cầu phúc cho Hoàng thượng. Ngoài mặt mọi người đều rất chân thành mà ngóng trông tiểu Hoàng đế sớm khỏe lại, nhưng lại bí mật truyền đi các loại tin tức nho nhỏ, nói là nguyên nhân bệnh tình của tiểu Hoàng đế ám muội. Lời đồn đãi càng truyền càng xa, có chút lời đồn đãi kỳ thật đã không còn đáng tin cậy rồi, thí dụ như có người truyền rằng tiểu Hoàng đế hoang dâm vô độ, có thể dạ ngự thập nữ gì gì đó, kỳ thật tiểu Hoàng đế mới vừa mười ba tuổi làm sao có thể làm việc này?
Bất quá, nguyên nhân chân thực bệnh tình của Hoàng đế xác thực cũng không tốt đẹp gì.
Từ sau khi Uông gia được thụ phong Thừa Ân hầu, tiểu Hoàng đế liền thường xuyên chuồn êm xuất cung, giao du cùng người nhà họ Uông. Hắn cho là mình đổi một bộ quần áo, người khác cũng không nhận ra hắn, nhưng kỳ thật chuyện "Hoàng thượng thường xuyên xuất cung lưu luyến ở yên hoa liễu hạng" đã trở thành bí mật công khai trong triều đình.
Cung Khuynh chưa từng chèn ép tiểu Hoàng đế về mặt quyền lực, ít nhất ở trong mắt mọi người là như vậy. Nàng mời lão sư tốt nhất cho tiểu Hoàng đế, nàng đem tất cả tấu chương đã phê tốt đưa cho Hoàng đế xem qua, nàng thậm chí dung túng tiểu Hoàng đế tự mình hạ thánh chỉ —— bằng không thì Uông gia làm sao có tư cách trở thành Thừa Ân hầu. Nhưng mà, tính cách của tiểu Hoàng đế đã tạo thành, Cung Khuynh càng không chèn ép hắn, để hắn làm càng nhiều, đám đại thần trong triều liền đối với hắn càng thất vọng.
Đợi đến lúc Hoàng thượng bị bệnh, người nắm bắt tin tức nhanh nhẹn đã biết rõ Hoàng thượng là từ trên đường Chương Đài được đưa về cung, mặt các trọng thần trong triều đều triệt để đen lại. Tiểu Hoàng đế tuổi còn nhỏ cũng đã dùng hàng động thực tế của bản thân bào mòn đi một chút thiện cảm cùng kính sợ cuối cùng của mọi người đối với hắn.
Cung Khuynh không vội vàng chút nào. Trên thực tế, bệnh tình của Hoàng thượng còn tới sớm hơn một chút so với trong kế hoạch của nàng.
Quốc không thể một ngày không có vua. Cung Khuynh để Thái y đem hết toàn lực giữ lấy mệnh của tiểu Hoàng đế, sau đó triển khai bố trí khắp nơi. Đợi công tác chuẩn bị của nàng làm không sai biệt lắm, tiểu Hoàng đế bởi vì một trận bệnh mà gầy không ra hình dạng, sau hai tháng trị bệnh vẫn là không qua khỏi. Dựa theo lệ cũ, Hoàng thượng không con, tân quân liền lựa chọn từ huynh đệ của hắn. Nhưng mà, lúc quàn Hoàng thượng, các nơi bỗng nhiên xuất hiện các loại tường thụy* làm cho người khiếp sợ.
(*祥瑞: Theo Nho giáo đó hiện tượng tự nhiên báo điềm may. Chẳng hạn như sự xuất hiện của những đám mây, gió và mưa, xuất hiện các loại chim lạ và những khác.)
Chỉ cần chưa quên kiến thức vật lý hóa học cấp hai cấp ba, tường thụy thật sự là muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Huống chi, có chút tường thụy vốn không cần làm cho phức tạp như vậy. Thí dụ như, mấy năm trước Cung Khuynh sớm đã đem một cái mai rùa có khắc chữ chôn ở trên núi thuộc ngoại ô Kinh thành. Mai rùa này là cố ý làm cho cũ, lại chôn trong đất vài chục năm, để ai nhìn qua đều cho rằng đây không phải là mới làm. Tường thụy như vậy tự tạo ra rất thuận tiện, chẳng qua là cần sớm hành động mà thôi, cố tình mỗi người đều tin vào trò này. Mà những chữ trên mai rùa kia ám chỉ triều đại kế tiếp sẽ là Nữ hoàng lâm triều.
Tường thụy xuất hiện, là lý do cho Cung Khuynh danh chính ngôn thuận đăng cơ.
Những năm này, toàn bộ vị trí trọng yếu trên triều đình đều được Cung Khuynh xếp người của mình vào. Trên đời này thư sinh nhiều như vậy, Cung Khuynh là thiên hướng hàn môn, đám thư sinh nàng muốn phải vừa trung tâm với quốc gia lại biết ơn Thái Hậu còn có năng lực làm việc thực sự không biết có bao nhiêu! Cung Khuynh liền từng chút chiếm lấy quyền phát ngôn trên triều đình. Cùng lúc đó, trong tay Cung Khuynh còn có quân đội. Nếu như không phải không muốn đổ máu nhiều, nàng thậm chí có thể trực tiếp phát động chính biến.
Tô gia sau lưng Tô Vân Chỉ cũng vẫn luôn cố gắng.
Đám tiểu quan địa phương trải rộng ra mạng lưới quan hệ cực lớn, bình thường bọn hắn không hiện sơn bất lộ thủy, nhưng mà một khi đến thời kì mấu chốt, tấm lưới này có tác dụng cực lớn. Đám dân chúng bình thường sống trong từng địa phương có lẽ không quan tâm Hoàng thượng là ai, bởi vì kỳ thật chuyện này đối với cuộc sống hàng ngày của bọn họ cũng không có ảnh hưởng trực tiếp, nhưng bọn họ nhất định sẽ quan tâm Huyện lệnh trong huyện của mình là ai. Nói không thích hợp, chức quan Huyện lệnh mặc dù nhỏ, ở trong địa phương nhưng lại giống như Thổ Hoàng đế. Nếu họn hắn muốn gia tăng uy vọng của Cung Khuynh trong dân gian, đây là chuyện rất dễ dàng làm được.
Bởi vì thi hành chính sách liêm chính, cục diện tham quan hoành hành chốn quan trường, phung phí vơ vét của dân như trong thời kì Kiền Khánh đế đã không còn. Nếu như không có người dẫn dắt dư luận, lão bách tính có lẽ sẽ coi đây là công lao của tiểu Hoàng đế, nhưng đã có dư luận thao túng, vì vậy dân gian đều truyền đi đủ loại sự tích nói Thái hậu thiết diện vô tư, là Thái hậu chém tham quan, là Thái hậu thúc đẩy nền chính trị nhân từ. Tiểu Hoàng đế là ai? Thật có lỗi, lão bách tính căn bản chưa từng nghe nói qua.
Những chuyện này đã có thể làm cho Cung Khuynh lấy được dân tâm, huống chi Cung Khuynh còn phổ biến chủng loại lương thực mới.
Ai có thể để cho lão bách tính ăn no, người đó là trời! Ở thời đại có sức sản xuất cực kỳ thấp này, chủng loại lương thực cao sản có thể cứu sống không biết bao nhiêu nhân mạng! Nếu trên đời này còn có Thánh nhân, như vậy chỉ cần dựa vào một chuyện này, có thể lấy công đức của Cung Khuynh mà phong Thánh. Có bao nhiêu người đã được nàng cấp cho thẻ bài trường sinh a!
Cho nên, khi tin tiểu Hoàng đế băng hà phát ra khắp nơi, cùng lúc đó tường thụy lại nổi lên bốn phía, trong lòng dân chúng đều sinh ra một ý nghĩ. Thái hậu đương nhiên là thiên mệnh sở quy! Cái gì, nữ nhân làm Hoàng thượng là một loại hành vi đại nghịch bất đạo? Nhưng Thái hậu không giống, nàng là thiên mệnh sở quy a!
Có nhân mạch, có quân đội, có dân tâm, Cung Khuynh không cần vội vã mặc long bào, tất nhiên sẽ có người đem long bào dâng đến trước mặt của nàng.
Trong triều có người dâng tấu chương, thỉnh Thái hậu đăng cơ.
Đám trọng thần ngoan cố tất nhiên muốn lên án mạnh mẽ bên phe Thái hậu lòng muông dạ thú, trong số bọn họ thậm chí còn có người ở trên triều đường đối với Thái hậu mắng ầm lên, sau đó đập đầu vào cột mà chết. Cung Khuynh mặt không đổi sắc nhìn bọn hắn trên nhảy dưới tránh. Đập đầu chưa chết, trực tiếp để cho bọn hắn chết được triệt để. Đã chết rồi, vậy chết đi.
Nửa tháng sau, Cung Khuynh đăng cơ làm đế, đổi niên hiệu là Chính Nguyên.
Cung Khuynh mặc long bào mới tinh, từng bước một mà đi lên bậc thang, đi lên đỉnh phong quyền lực. Khi nàng đi đến bậc thang cao nhất, nàng xoay người lại đối mặt với mọi người. Tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống đất thần phục, đồng loạt hô vạn tuế. Tại thời khắc này, tâm tình của Cung Khuynh lại vô cùng bình tĩnh. Từ khi nàng xuyên qua đến nay, không thể nói mỗi một bước đều đi đến kinh tâm động phách, nhưng quả thực hao phí tâm sức cực lớn. May mắn, nàng không phải chiến đấu một mình.
Ta là chủ thiên hạ, được người trong thiên hạ thần phục. Ngươi là chủ của ta, được ta thần phục.
Tân hoàng cách một đám người, xa xa nhìn thấy thân ảnh của Tô Vân Chỉ. Trong biển người đang quỳ xuống thần phục, chỉ có hai người các nàng đang đứng.
Lúc này Cung Khuynh mới lộ ra một dáng tươi cười phát ra từ nội tâm.
Thịnh thế này! Như ngươi mong muốn!
- ------------------------------------------------
Thật không may là những chương cuối này được hoàn thành trong thời điểm tồi tệ đối với mình.
Không cảm nhận được chút thoải mái hay vui vẻ nào khi hoàn thành xong bộ truyện.
Cám ơn sự đồng hành của các bạn, không tương tác nhiều với các bạn nhưng những lượt vote hay comment mình đều rất cám ơn...giống như có người chung sở thích chia sẻ cùng nhau vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.