Chương 78
Ngư Tiểu Quai Quai
13/05/2021
Ở trước mặt người ngoài Tô Vân Chỉ có thể ngụy trang thành một người tốt khéo hiểu lòng người, chỉ là ở trước mặt người của mình cũng có chút ác thú vị. Cùng Đại hoàng tử chơi đùa trong chốc lát, ngay khi Đại hoàng tử đang cao hứng thì nàng giội cho hắn một gáo nước lạnh, cố ý nghiêm mặt, nói: "Ngươi nên trở về Tĩnh An cung rồi."
Đại hoàng tử mở trừng hai mắt, làm ra vẻ không nghe thấy lời nói của Tô Vân Chỉ, cúi đầu chơi đùa với ngón tay của mình. Hắn muốn ở lại chỗ này....!
Tô Vân Chỉ nhéo nhéo gương mặt Đại hoàng tử, lộ ra một nụ cười dối trá, nói: "Tóm lại, ngươi phải trở về."
Đại hoàng tử nhớ tới những lời Hoàng hậu nương nương từng nói với hắn, Thục phi nương nương kỳ thật cũng là hài tử như hắn. Cho nên, khi đối xử với Thục phi nương nương, hắn nhất định phải bao dung một chút. Nói một cách đơn giản, hắn nhất định phải nhường nàng một chút. Đại hoàng tử suy nghĩ một chút, nói: "Được rồi."
Tô Vân Chỉ hoàn toàn không biết trạng thái "Phức tạp" trong lòng Đại hoàng tử lúc này, cố ý làm ra một bộ dáng suy nghĩ, trong ánh mắt khẩn trương của Đại hoàng tử, nói: "Nếu như ngươi muốn ở lại Hoa Dương cung, vậy cũng không phải là không thể được... Đem chút đồ ngọt đưa cho ta, làm sao?"
"Được rồi." Đại hoàng tử nói. Một tiếng "Được rồi" này dứt khoát hơn nhiều so với tiếng trước kia! Có thể thấy được hắn đúng là thật lòng.
Tô Vân Chỉ nhịn không được bật cười, sự ôn nhu hiện ra giữa hàng lông mày, giống như nắng ấm vào mùa đông vậy, cũng nhẹ nhàng giống như gió đầu mùa xuân, tóm lại là có thể đủ làm cho người ta cảm thấy ấm áp. Nàng lần nữa nhéo nhéo gương mặt Đại hoàng tử: "Đùa ngươi đấy. Đêm nay liền ở lại đây đi, đồ ngọt cũng vẫn là của ngươi."
Đại hoàng tử rất kiên trì nói: "Cho nương nương ăn!" Hôm qua Hoàng hậu nương nương không có cho nương nương kẹo ăn, nương nương nhất định là thèm rồi!
Trong Tĩnh An cung lão Thái phi nói với hắn, người không thể quá mức bỏ mặc mong muốn của chính mình, mà phải học cách khống chế mong muốn của bản thân. Dù cho bây giờ Đại hoàng tử còn chưa hiểu rõ ý tứ của những lời này, nhưng mà hắn đã biết, dù là hắn rất thích ăn kẹo, hắn cũng không thể biểu hiện ra bộ dạng rất thích ăn.
"Được, vậy chúng ta chia ra ăn đi." Tô Vân Chỉ cũng không vì Đại hoàng tử còn nhỏ tuổi, sẽ đem lời nói của hắn trở thành vui đùa.
Đối với người ngoài chu đáo, là vì Tô Vân Chỉ đang cự tuyệt bọn họ tới gần; đối với người của mình tính toán chi li, là vì Tô Vân Chỉ đang thử dò xét bọn họ. Nàng kỳ thật là một người có tính cách phi thường ác liệt. Nàng không hy vọng mình bị tổn thương, vì vậy đem chính mình ngụy trang thành người không gì làm không được.
Nếu như ta rất thích một vật, người khác có thể dùng thứ đó để tấn công ta, vì vậy ta liền làm ra vẻ không thích.
Nếu như ta đối xử tử tế với một người, hắn có thể dùng thiện ý của ta làm tổn thương ta, vì vậy tại ngay từ đầu ta lựa chọn đối với hắn ác mồm ác miệng.
Nếu như ta thật sự thích ngươi, ngươi có thể dùng sự yêu thích của ta để muốn làm gì thì làm, vì vậy ta phải thử thăm dò địa vị của ta ở trong lòng ngươi.
Cái khác trước đều không nói, liền lấy Đại hoàng tử làm ví dụ a. Lúc Tô Vân Chỉ đón hắn đến Hoa Dương cung, kỳ thật nàng đã coi hắn như là một phần trách nhiệm của mình, nhưng mà khi đó nàng luôn cố ý dùng thái độ lạnh lùng cứng nhắc đối với Đại hoàng tử, nàng không muốn để cho mọi người phát hiện ra thiện ý của nàng. Mà bây giờ, khi quan hệ của nàng và Đại hoàng tử trở nên tốt đẹp, nàng vẫn là khống chế không được muốn làm chuyện gì đó để dò xét Đại hoàng tử.
Dù cho, đây là một hài tử.
Dù cho, tâm tư của hắn vẫn luôn thuần trắng như tuyết.
Nhưng Tô Vân Chỉ chính là nhịn không được muốn biết, kẹo và nàng, đến cùng cái nào quan trọng hơn? Có lẽ thăm dò như vậy căn bản không có ý nghĩa gì. Nhưng mà nàng chính là khống chế không nổi bản thân. Nàng biết mình không tốt. Cung Khuynh nói không sai, nàng dối trá như vậy, ngay cả một sợi tóc đều lộ ra dối trá.
Tô Vân Chỉ là một kẻ trộm tâm, chính nàng không có tâm, mới thích đi trộm tâm của người khác, đem chính mình giấu ở bên trong sự nhiệt tình, dường như nàng cũng có thể trở nên ấm áp. Nhưng kỳ thật những tâm trộm được kia là có thời hạn để bảo đảm chất lượng. Cho nên, nàng dường như là có rất nhiều, lại dường như chỉ có hai bàn tay trắng.
Tô Vân Chỉ đưa tay cho Đại hoàng tử, nắm tay của hắn đi vào trong điện. Tay của tiểu hài tử thật ấm áp.
Hai người bọn họ, một cái là hài tử giả, một cái là hài tử thật, Tô Vân Chỉ hào hứng, Đại hoàng tử cũng hào hứng theo.
Trời tối rất nhanh.
Bởi vì Hoàng đế vẫn còn đang quàn, cho nên toàn bộ hậu cung đều rất yên tĩnh, toàn bộ Kinh thành cũng yên tĩnh giống như vậy.
Tính toán thời gian, không sai biệt lắm thì đã hơn một tháng Tô Vân Chỉ không có ở Hoa Dương cung. Dù cho đám cung nhân sẽ nhân lúc thời tiết tốt mà thường xuyên phơi chăn, nhưng Tô Vân Chỉ vẫn như cũ cảm thấy trên chăn tựa hồ thiếu chút gì đó. Có lẽ thiếu sẽ là một chút nhàn nhạt lãnh hương hoa mơ?
Tô Vân Chỉ ngủ không được, dứt khoát liền leo ra khỏi giường.
Nàng phủ thêm một bộ y phục đi ra phòng ngủ.
Khả Nhạc và Tuyết Bích đều bị nàng đuổi đi nghỉ ngơi rồi, về phần những cung nhân khác, từ trước đến nay Tô Vân Chỉ không thích các nàng thiếp thân hầu hạ, cho nên trong toàn điện không có một bóng người. Tô Vân Chỉ không có đi giày, cũng chỉ mặc vớ đi trên mặt đất. Nàng đi ngang qua nội điện, nhìn qua như là một u linh.
Tô Vân Chỉ đi tới Thiên điện. Đại hoàng tử là ngủ ở trong chỗ này.
Đại hoàng tử vẫn còn là hài tử, nơi hắn ngủ nhất định phải có người trông coi. Có hai tên tiểu thái giám trông coi ở cửa Thiên điện. Một tên trong đó nhất định là có chút buồn ngủ, nhịn không được vụng trộm ngáp một cái, kết quả chỉ mới ngáp được một nửa thì bị cứng rắn mà nuốt xuống. Hắn vội vàng cúi đầu xuống, nhỏ giọng mà hành lễ với Thục phi Tô Vân Chỉ. Tô Vân Chỉ dựng thẳng một ngón tay lên đặt ở bên môi, nhẹ nhàng mà "Suỵt" một tiếng. Sau đó nàng đi vào trong Thiên điện.
Trong điện cũng có người trông coi, trước giường cũng có người trông coi. Trong phòng ngoại trừ chủ nhân là Đại hoàng tử ra, còn có sáu người.
Tô Vân Chỉ lắc đầu đối với bọn họ, trước khi bọn họ hành lễ liền miễn lễ cho bọn họ. Nàng không để ý tới những chi tiết này.
Thục phi nương nương bước lên mặt đá cẩm thạch lạnh như băng, đi đến bên giường, nhẹ nhàng mà ngồi xuống. Trước giường là không có ánh sáng, bởi vậy Tô Vân Chỉ thấy không rõ lắm động tĩnh trên giường. Bất quá, Đại hoàng tử đang ngáy nhè nhẹ. Tô Vân Chỉ cứ như vậy lẳng lặng nghe trong chốc lát.
Đây là một hài tử. Đây là một hài tử ngoan. Có lẽ nàng hẳn là cố gắng tin tưởng hắn nhiều hơn một chút.
Nhân sinh vốn chính là một cuộc đánh bạc, đánh thắng chính là thập toàn thập mỹ.
Trong tiếng ngáy của Đại hoàng tử, Tô Vân Chỉ nhịn không được nhớ tới Cung Khuynh. Nàng luôn nhịn không được nhớ tới người kia, người kia chính là có ma lực như vậy.
Nếu như thua cuộc? Nàng Tô Vân Chỉ chẳng lẽ liền thật sự thua không nhận sao?
Tô Vân Chỉ cứ yên lặng như vậy mà ngồi thật lâu. Đại hoàng tử ngủ đến vô tri vô giác, mà đám cung nhân chẳng dám thở mạnh. Thẳng đến Tô Vân Chỉ cảm thấy có chút lạnh, nàng mới đứng lên. Tô Vân Chỉ nhỏ giọng nói: "Các ngươi phải chiếu cố hắn thật tốt." Sau đó, nàng lại từ từ mà đi ra khỏi Thiên điện.
Cuối mùa thu sương lạnh.
Tô Vân Chỉ chẳng qua là tùy tiện khoác một cái áo khoác, nàng không có đi giày. Ánh trăng là lạnh, tay của nàng là lạnh, chân cũng là lạnh. Khi nàng đi đến hành lang giữa Thiên điện và Chánh điện, gió đêm cuốn theo những chiếc là rụng thổi tới, Tô Vân Chỉ cảm thấy bản thân giống như là chiếc lá rụng trong ngọn gió kia.
Toàn bộ thế giới dường như chỉ còn lại có một mình nàng.
Tô Vân Chỉ chán ghét loại cảm giác này. Nàng bắt đầu chạy như điên. Nàng hối hận đã để cho Khả Nhạc và Tuyết Bích đi nghỉ ngơi. Nếu như lúc này các nàng đều ở bên cạnh nàng, như vậy nàng nhất định có thể áp xuống những tâm tình rối loạn lung tung của mình lúc này, nàng có thể ở trước mặt các nàng lộ ra dáng tươi cười thư thả.
Đều là do Cung Khuynh!
Đều là do Cung Khuynh!
Là Cung Khuynh làm cho nàng trở nên kỳ quái như thế này! Nếu như Cung Khuynh không làm những chuyện kỳ kỳ quái quái, nàng liền vĩnh viễn là một Tô Vân Chỉ dối trá mà cao ngạo kia. Nàng coi nhân tâm là quân cờ, nàng đem dáng tươi cười trở thành vũ khí, cho dù nàng chỉ có hai bàn tay trắng thì sao chứ? Ít nhất nàng xem là vui vẻ.
Tô Vân Chỉ đang chạy như điên.
Ở cửa nội điện, có một người đang canh giữ ở đó.
Cung Khuynh thoát khỏi áo choàng bọc lấy bên người nàng, giao cho Bình Quả, sau đó đối với Tô Vân Chỉ lộ ra một cái tươi cười nhẹ nhàng: "Ta tới tìm ngươi. Đi đâu vậy? Ta nghĩ đến ngươi đã quên mất ước hẹn của chúng ta. Lúc trước đã từng nói với ngưoi, ta sẽ dùng mật đạo tới gặp ngươi."
Tô Vân Chỉ mang theo một thân lạnh lẽo nhào vào trong lòng Cung Khuynh.
Cung Khuynh kinh ngạc trước sự chủ động củaTô Vân Chỉ, bất quá nàng rất nhanh lại nhíu mày: "Sao lại lạnh như vậy?"
Tô Vân Chỉ không nói gì.
Cung Khuynh dùng một tay ôm Tô Vân Chỉ, tay kia thì hướng tới Bình Quả. Bình Quả vội vàng đem áo choàng trong tay mình một lần nữa đưa tới trên tay Cung Khuynh. Áo choàng có chút nặng, Bình Quả lại đi lên trước giúp một chút, Cung Khuynh dùng một chiếc áo choàng đem chính mình cùng Tô Vân Chỉ khóa lại cùng nhau.
Ánh trăng lạnh như băng kia, ngọn gió thu thê lương kia, những mảnh lá rụng không trọn vẹn kia, trong nháy mắt dường như đều cách Tô Vân Chỉ rất xa.
Thế giới lớn như vậy, lớn đến mức chúng ta đối với thế gian này chẳng qua là muối bỏ biển.
Thế giới lại nhỏ như vậy, nhỏ như khoảng không bên trong chiếc áo choàng này, nhỏ như lòng ngực của chúng ta, dường như cũng là toàn bộ thế giới rồi.
Cung Khuynh vỗ vỗ sau lưng Tô Vân Chỉ, giống như là đang an ủi một đứa bé vậy. Tô Vân Chỉ vốn chính là một đứa bé a. Lúc nhỏ nàng thiếu thốn hạnh phúc khiến cho nàng không nguyện ý lớn lên. Kỳ thật nàng không đủ kiên cường, chỉ là nàng luôn muốn cố gắng làm ra một bộ dạng vô cùng kiên cường mà thôi. Giống như lời nàng đã từng nói khi giáo dục đại Hoàng giờ vậy: Phải dũng cảm, dù cho không dũng cảm cũng phải giả bộ dũng cảm, không ai có thể phân biệt rõ thật giả.
"Chúng ta đi vào thôi. Gió ngoài cửa quá lớn." Sau khi Cung Khuynh cùng Tô Vân Chỉ đứng một lát, nhỏ giọng hỏi.
Tô Vân Chỉ không có phản ứng gì. Nàng không muốn nói chuyện, cũng không muốn có động tác gì. Nếu như thời gian dừng lại như vậy, đại khái Tô Vân Chỉ là nguyện ý. Nàng nguyện ý để cho mình ở trong lòng Cung Khuynh mà phóng thích sự yếu đuối trong nháy mắt. Vì vậy Cung Khuynh lại nhẹ nhàng mà vỗ vỗ phía sau lưng Tô Vân Chỉ.
Tô Vân Chỉ cảm thấy bản thân đang ấm lên từng chút một.
Ân, tay Cung Khuynh cũng là ấm.
Đại hoàng tử mở trừng hai mắt, làm ra vẻ không nghe thấy lời nói của Tô Vân Chỉ, cúi đầu chơi đùa với ngón tay của mình. Hắn muốn ở lại chỗ này....!
Tô Vân Chỉ nhéo nhéo gương mặt Đại hoàng tử, lộ ra một nụ cười dối trá, nói: "Tóm lại, ngươi phải trở về."
Đại hoàng tử nhớ tới những lời Hoàng hậu nương nương từng nói với hắn, Thục phi nương nương kỳ thật cũng là hài tử như hắn. Cho nên, khi đối xử với Thục phi nương nương, hắn nhất định phải bao dung một chút. Nói một cách đơn giản, hắn nhất định phải nhường nàng một chút. Đại hoàng tử suy nghĩ một chút, nói: "Được rồi."
Tô Vân Chỉ hoàn toàn không biết trạng thái "Phức tạp" trong lòng Đại hoàng tử lúc này, cố ý làm ra một bộ dáng suy nghĩ, trong ánh mắt khẩn trương của Đại hoàng tử, nói: "Nếu như ngươi muốn ở lại Hoa Dương cung, vậy cũng không phải là không thể được... Đem chút đồ ngọt đưa cho ta, làm sao?"
"Được rồi." Đại hoàng tử nói. Một tiếng "Được rồi" này dứt khoát hơn nhiều so với tiếng trước kia! Có thể thấy được hắn đúng là thật lòng.
Tô Vân Chỉ nhịn không được bật cười, sự ôn nhu hiện ra giữa hàng lông mày, giống như nắng ấm vào mùa đông vậy, cũng nhẹ nhàng giống như gió đầu mùa xuân, tóm lại là có thể đủ làm cho người ta cảm thấy ấm áp. Nàng lần nữa nhéo nhéo gương mặt Đại hoàng tử: "Đùa ngươi đấy. Đêm nay liền ở lại đây đi, đồ ngọt cũng vẫn là của ngươi."
Đại hoàng tử rất kiên trì nói: "Cho nương nương ăn!" Hôm qua Hoàng hậu nương nương không có cho nương nương kẹo ăn, nương nương nhất định là thèm rồi!
Trong Tĩnh An cung lão Thái phi nói với hắn, người không thể quá mức bỏ mặc mong muốn của chính mình, mà phải học cách khống chế mong muốn của bản thân. Dù cho bây giờ Đại hoàng tử còn chưa hiểu rõ ý tứ của những lời này, nhưng mà hắn đã biết, dù là hắn rất thích ăn kẹo, hắn cũng không thể biểu hiện ra bộ dạng rất thích ăn.
"Được, vậy chúng ta chia ra ăn đi." Tô Vân Chỉ cũng không vì Đại hoàng tử còn nhỏ tuổi, sẽ đem lời nói của hắn trở thành vui đùa.
Đối với người ngoài chu đáo, là vì Tô Vân Chỉ đang cự tuyệt bọn họ tới gần; đối với người của mình tính toán chi li, là vì Tô Vân Chỉ đang thử dò xét bọn họ. Nàng kỳ thật là một người có tính cách phi thường ác liệt. Nàng không hy vọng mình bị tổn thương, vì vậy đem chính mình ngụy trang thành người không gì làm không được.
Nếu như ta rất thích một vật, người khác có thể dùng thứ đó để tấn công ta, vì vậy ta liền làm ra vẻ không thích.
Nếu như ta đối xử tử tế với một người, hắn có thể dùng thiện ý của ta làm tổn thương ta, vì vậy tại ngay từ đầu ta lựa chọn đối với hắn ác mồm ác miệng.
Nếu như ta thật sự thích ngươi, ngươi có thể dùng sự yêu thích của ta để muốn làm gì thì làm, vì vậy ta phải thử thăm dò địa vị của ta ở trong lòng ngươi.
Cái khác trước đều không nói, liền lấy Đại hoàng tử làm ví dụ a. Lúc Tô Vân Chỉ đón hắn đến Hoa Dương cung, kỳ thật nàng đã coi hắn như là một phần trách nhiệm của mình, nhưng mà khi đó nàng luôn cố ý dùng thái độ lạnh lùng cứng nhắc đối với Đại hoàng tử, nàng không muốn để cho mọi người phát hiện ra thiện ý của nàng. Mà bây giờ, khi quan hệ của nàng và Đại hoàng tử trở nên tốt đẹp, nàng vẫn là khống chế không được muốn làm chuyện gì đó để dò xét Đại hoàng tử.
Dù cho, đây là một hài tử.
Dù cho, tâm tư của hắn vẫn luôn thuần trắng như tuyết.
Nhưng Tô Vân Chỉ chính là nhịn không được muốn biết, kẹo và nàng, đến cùng cái nào quan trọng hơn? Có lẽ thăm dò như vậy căn bản không có ý nghĩa gì. Nhưng mà nàng chính là khống chế không nổi bản thân. Nàng biết mình không tốt. Cung Khuynh nói không sai, nàng dối trá như vậy, ngay cả một sợi tóc đều lộ ra dối trá.
Tô Vân Chỉ là một kẻ trộm tâm, chính nàng không có tâm, mới thích đi trộm tâm của người khác, đem chính mình giấu ở bên trong sự nhiệt tình, dường như nàng cũng có thể trở nên ấm áp. Nhưng kỳ thật những tâm trộm được kia là có thời hạn để bảo đảm chất lượng. Cho nên, nàng dường như là có rất nhiều, lại dường như chỉ có hai bàn tay trắng.
Tô Vân Chỉ đưa tay cho Đại hoàng tử, nắm tay của hắn đi vào trong điện. Tay của tiểu hài tử thật ấm áp.
Hai người bọn họ, một cái là hài tử giả, một cái là hài tử thật, Tô Vân Chỉ hào hứng, Đại hoàng tử cũng hào hứng theo.
Trời tối rất nhanh.
Bởi vì Hoàng đế vẫn còn đang quàn, cho nên toàn bộ hậu cung đều rất yên tĩnh, toàn bộ Kinh thành cũng yên tĩnh giống như vậy.
Tính toán thời gian, không sai biệt lắm thì đã hơn một tháng Tô Vân Chỉ không có ở Hoa Dương cung. Dù cho đám cung nhân sẽ nhân lúc thời tiết tốt mà thường xuyên phơi chăn, nhưng Tô Vân Chỉ vẫn như cũ cảm thấy trên chăn tựa hồ thiếu chút gì đó. Có lẽ thiếu sẽ là một chút nhàn nhạt lãnh hương hoa mơ?
Tô Vân Chỉ ngủ không được, dứt khoát liền leo ra khỏi giường.
Nàng phủ thêm một bộ y phục đi ra phòng ngủ.
Khả Nhạc và Tuyết Bích đều bị nàng đuổi đi nghỉ ngơi rồi, về phần những cung nhân khác, từ trước đến nay Tô Vân Chỉ không thích các nàng thiếp thân hầu hạ, cho nên trong toàn điện không có một bóng người. Tô Vân Chỉ không có đi giày, cũng chỉ mặc vớ đi trên mặt đất. Nàng đi ngang qua nội điện, nhìn qua như là một u linh.
Tô Vân Chỉ đi tới Thiên điện. Đại hoàng tử là ngủ ở trong chỗ này.
Đại hoàng tử vẫn còn là hài tử, nơi hắn ngủ nhất định phải có người trông coi. Có hai tên tiểu thái giám trông coi ở cửa Thiên điện. Một tên trong đó nhất định là có chút buồn ngủ, nhịn không được vụng trộm ngáp một cái, kết quả chỉ mới ngáp được một nửa thì bị cứng rắn mà nuốt xuống. Hắn vội vàng cúi đầu xuống, nhỏ giọng mà hành lễ với Thục phi Tô Vân Chỉ. Tô Vân Chỉ dựng thẳng một ngón tay lên đặt ở bên môi, nhẹ nhàng mà "Suỵt" một tiếng. Sau đó nàng đi vào trong Thiên điện.
Trong điện cũng có người trông coi, trước giường cũng có người trông coi. Trong phòng ngoại trừ chủ nhân là Đại hoàng tử ra, còn có sáu người.
Tô Vân Chỉ lắc đầu đối với bọn họ, trước khi bọn họ hành lễ liền miễn lễ cho bọn họ. Nàng không để ý tới những chi tiết này.
Thục phi nương nương bước lên mặt đá cẩm thạch lạnh như băng, đi đến bên giường, nhẹ nhàng mà ngồi xuống. Trước giường là không có ánh sáng, bởi vậy Tô Vân Chỉ thấy không rõ lắm động tĩnh trên giường. Bất quá, Đại hoàng tử đang ngáy nhè nhẹ. Tô Vân Chỉ cứ như vậy lẳng lặng nghe trong chốc lát.
Đây là một hài tử. Đây là một hài tử ngoan. Có lẽ nàng hẳn là cố gắng tin tưởng hắn nhiều hơn một chút.
Nhân sinh vốn chính là một cuộc đánh bạc, đánh thắng chính là thập toàn thập mỹ.
Trong tiếng ngáy của Đại hoàng tử, Tô Vân Chỉ nhịn không được nhớ tới Cung Khuynh. Nàng luôn nhịn không được nhớ tới người kia, người kia chính là có ma lực như vậy.
Nếu như thua cuộc? Nàng Tô Vân Chỉ chẳng lẽ liền thật sự thua không nhận sao?
Tô Vân Chỉ cứ yên lặng như vậy mà ngồi thật lâu. Đại hoàng tử ngủ đến vô tri vô giác, mà đám cung nhân chẳng dám thở mạnh. Thẳng đến Tô Vân Chỉ cảm thấy có chút lạnh, nàng mới đứng lên. Tô Vân Chỉ nhỏ giọng nói: "Các ngươi phải chiếu cố hắn thật tốt." Sau đó, nàng lại từ từ mà đi ra khỏi Thiên điện.
Cuối mùa thu sương lạnh.
Tô Vân Chỉ chẳng qua là tùy tiện khoác một cái áo khoác, nàng không có đi giày. Ánh trăng là lạnh, tay của nàng là lạnh, chân cũng là lạnh. Khi nàng đi đến hành lang giữa Thiên điện và Chánh điện, gió đêm cuốn theo những chiếc là rụng thổi tới, Tô Vân Chỉ cảm thấy bản thân giống như là chiếc lá rụng trong ngọn gió kia.
Toàn bộ thế giới dường như chỉ còn lại có một mình nàng.
Tô Vân Chỉ chán ghét loại cảm giác này. Nàng bắt đầu chạy như điên. Nàng hối hận đã để cho Khả Nhạc và Tuyết Bích đi nghỉ ngơi. Nếu như lúc này các nàng đều ở bên cạnh nàng, như vậy nàng nhất định có thể áp xuống những tâm tình rối loạn lung tung của mình lúc này, nàng có thể ở trước mặt các nàng lộ ra dáng tươi cười thư thả.
Đều là do Cung Khuynh!
Đều là do Cung Khuynh!
Là Cung Khuynh làm cho nàng trở nên kỳ quái như thế này! Nếu như Cung Khuynh không làm những chuyện kỳ kỳ quái quái, nàng liền vĩnh viễn là một Tô Vân Chỉ dối trá mà cao ngạo kia. Nàng coi nhân tâm là quân cờ, nàng đem dáng tươi cười trở thành vũ khí, cho dù nàng chỉ có hai bàn tay trắng thì sao chứ? Ít nhất nàng xem là vui vẻ.
Tô Vân Chỉ đang chạy như điên.
Ở cửa nội điện, có một người đang canh giữ ở đó.
Cung Khuynh thoát khỏi áo choàng bọc lấy bên người nàng, giao cho Bình Quả, sau đó đối với Tô Vân Chỉ lộ ra một cái tươi cười nhẹ nhàng: "Ta tới tìm ngươi. Đi đâu vậy? Ta nghĩ đến ngươi đã quên mất ước hẹn của chúng ta. Lúc trước đã từng nói với ngưoi, ta sẽ dùng mật đạo tới gặp ngươi."
Tô Vân Chỉ mang theo một thân lạnh lẽo nhào vào trong lòng Cung Khuynh.
Cung Khuynh kinh ngạc trước sự chủ động củaTô Vân Chỉ, bất quá nàng rất nhanh lại nhíu mày: "Sao lại lạnh như vậy?"
Tô Vân Chỉ không nói gì.
Cung Khuynh dùng một tay ôm Tô Vân Chỉ, tay kia thì hướng tới Bình Quả. Bình Quả vội vàng đem áo choàng trong tay mình một lần nữa đưa tới trên tay Cung Khuynh. Áo choàng có chút nặng, Bình Quả lại đi lên trước giúp một chút, Cung Khuynh dùng một chiếc áo choàng đem chính mình cùng Tô Vân Chỉ khóa lại cùng nhau.
Ánh trăng lạnh như băng kia, ngọn gió thu thê lương kia, những mảnh lá rụng không trọn vẹn kia, trong nháy mắt dường như đều cách Tô Vân Chỉ rất xa.
Thế giới lớn như vậy, lớn đến mức chúng ta đối với thế gian này chẳng qua là muối bỏ biển.
Thế giới lại nhỏ như vậy, nhỏ như khoảng không bên trong chiếc áo choàng này, nhỏ như lòng ngực của chúng ta, dường như cũng là toàn bộ thế giới rồi.
Cung Khuynh vỗ vỗ sau lưng Tô Vân Chỉ, giống như là đang an ủi một đứa bé vậy. Tô Vân Chỉ vốn chính là một đứa bé a. Lúc nhỏ nàng thiếu thốn hạnh phúc khiến cho nàng không nguyện ý lớn lên. Kỳ thật nàng không đủ kiên cường, chỉ là nàng luôn muốn cố gắng làm ra một bộ dạng vô cùng kiên cường mà thôi. Giống như lời nàng đã từng nói khi giáo dục đại Hoàng giờ vậy: Phải dũng cảm, dù cho không dũng cảm cũng phải giả bộ dũng cảm, không ai có thể phân biệt rõ thật giả.
"Chúng ta đi vào thôi. Gió ngoài cửa quá lớn." Sau khi Cung Khuynh cùng Tô Vân Chỉ đứng một lát, nhỏ giọng hỏi.
Tô Vân Chỉ không có phản ứng gì. Nàng không muốn nói chuyện, cũng không muốn có động tác gì. Nếu như thời gian dừng lại như vậy, đại khái Tô Vân Chỉ là nguyện ý. Nàng nguyện ý để cho mình ở trong lòng Cung Khuynh mà phóng thích sự yếu đuối trong nháy mắt. Vì vậy Cung Khuynh lại nhẹ nhàng mà vỗ vỗ phía sau lưng Tô Vân Chỉ.
Tô Vân Chỉ cảm thấy bản thân đang ấm lên từng chút một.
Ân, tay Cung Khuynh cũng là ấm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.