Vị Hôn Phu Của Phu Nhân Đã Trở Lại
Chương 47:
Tả Nhĩ Thính Thiền
29/01/2024
Khi Cao thị tỉnh lại, bên cạnh người không có một bóng người, chỉ có lão phu nhân xa xa đang ngồi ở một góc, nhắm hai mắt, khảy Phật châu trên tay.
Cao thị nửa chống thân mình ngồi dậy, hoảng hốt nhớ tới sự tình vừa rồi, lại nghĩ tới ngữ khí uy hiếp của Phó Nghị Minh kia, trái tim liền run rẩy, thiếu chút nữa hai tay mềm nhũn ngã về trên giường.
Lão phu nhân nghe được động tĩnh, mở mắt ra, nhàn nhạt nói: “Tỉnh rồi?”
Cao thị vội đứng dậy đi giày vào, đi qua, kính cẩn thi lễ: “Nương.”
Khi mở miệng liền liếc sắc mặt lão phu nhân, không biết chính mình vừa mới đột nhiên té xỉu, có phải lộ ra cái dấu vết gì hay không, chỉ có thể nói gần nói xa hỏi một câu: “Hạ nhân hầu hạ trong phòng đi đâu hết rồi? Như thế nào để ngài một mình ở lại đây?”
Động tác trên tay lão phu nhân dừng dừng, đem Phật châu đeo về cổ tay.
“Ta cho bọn họ đều đi ra ngoài.”
Cao thị nheo mắt, khóe miệng xả ra một cái tươi cười cứng đờ: “Ngài……”
“Quỳ xuống.” Lão phu nhân bỗng nhiên đánh gãy lời của nàng, ngữ khí vẫn bình tĩnh không gợn sóng, nhưng mang theo vài phần nghiêm khắc.
Cao thị nuốt nước bọt một cái, vén làn váy lên quỳ xuống.
“Biết ta vì cái gì bắt ngươi quỳ không?” Lão phu nhân hỏi.
Cao thị rũ mắt, lắc lắc đầu: “Con dâu không biết, còn thỉnh nương nói cho.”
Lão phu nhân cười cười, chỉ là ý cười nhạt nhẽo.
“Ngươi, người này a, có vài phần thông minh vặt, nhưng lại không có trí tuệ lớn gì, nếu thành thành thật thật giữ gìn gia nghiệp, dù sao cũng không lo ăn mặc cả đời, có thể bình bình an an trôi qua, chỉ tiếc a…… Ngươi quá tham lam.”
Nói xong lời cuối cùng kia, ý cười cũng biến mất, ánh mắt sâu như giếng cổ ( là giếng lâu ngày không dùng, nhìn không thấy đáy), lộ ra vài phần bất đắc dĩ trộn lẫn cùng phức tạp.
“Ta hỏi ngươi, Dần Thuận là chết như thế nào?”
Cao thị liền run run, giương miệng nửa ngày chưa nói ra lời gì.
Nàng biết, lão phu nhân nếu đã hỏi, vậy tám phần chính là đã biết, lại lừa gạt, chỉ càng chọc bà bực hơn, không có quả tốt để ăn.
Lão phu nhân thấy nàng không nói lời nào, cũng không ép nàng, tiếp tục nói: “Ta biết ngươi vẫn luôn cảm thấy lão thái gia bất công, đối với A Phù so với đối Hiện Nhi hơn quá nhiều, cho nên ngươi không thích người chất nữ này.”
“Nhưng A Phù không cha không mẹ, lại là nữ hài tử, lão thái gia dù là đối tốt với nàng lại như thế nào? Nàng còn có thể đoạt thứ gì của nhị phòng các ngươi sao? Ngươi làm gì phải đến nỗi hạ độc thủ đối với nàng như vậy, cấu kết với người ngoài, muốn huỷ hoại trong sạch của chất nữ nhà mình?”
“Ngươi chẳng lẽ không nghĩ tới, An Quốc Công thế tử kia không phải là kẻ đáng tin. Hắn nếu thật sự đắc thủ, đến lúc đó lại không nhận, không chịu cưới A Phù, ngươi có thể làm sao bây giờ? Đem người cột đưa tới cửa, nói ra âm mưu của các người đã thương lượng, buộc hắn cưới A Phù sao?”
Sắc mặt Cao thị trắng bệch, gắt gao mà nắm chặt xiêm y của chính mình: “An Quốc Công thế tử nói……”
Nàng vừa mới nói mở đầu, lão phu nhân liền cười nhạo một tiếng, lại lần nữa đánh gãy: “An Quốc Công thế tử nói? Ngươi không phải đến tận bây giờ còn chưa có suy nghĩ cẩn thận, hắn hôm qua vì cái gì không đi Lương Sơn chứ?”
Cao thị ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu lên.
Lão phu nhân lạnh lùng mà nhìn nàng, nói: “Ta đây nhắc nhở ngươi một câu vậy, An Quốc Công thế tử cùng Hoài Vương điện hạ có quan hệ cá nhân cực thân. Nói như vậy, ngươi biết chính mình có bao nhiêu ngu xuẩn chưa?”
Cao thị như là bị người khác đổ lên đầu một chậu nước đá, đầu gối mềm nhũn ngồi liệt ở trên mặt đất.
Vì cái gì Hoài Vương mới vừa đi, An Quốc Công thế tử liền vội vã phái người tới cầu hôn, vì cái gì hôm qua nàng rõ ràng đem hành tung của Đường Phù nói cho hắn, hắn lại không có đi theo, vì cái gì hắn ở Xuân Ý lâu mời khách uống rượu. Toàn bộ vấn đề trong nháy mắt đều minh bạch.
Hắn từ lúc bắt đầu liền đã lừa nàng! Hắn căn bản chính là vì Hoài Vương mới đến cầu hôn!
Lão phu nhân vừa thấy bộ dáng này của nàng, liền biết nàng hiện tại còn chẳng hay biết gì đâu, hận sắt không thành thép mà lắc lắc đầu.
“Liền chút bản lĩnh này của ngươi, còn muốn hợp tác cùng những kẻ thường ở trong quan trường giao tiếp kia? Chỉ sợ đến lúc đó, bị người ta ăn đến xương cốt đều không dư thừa, còn không biết chính mình sẽ chết như thế nào.”
“Từ hôm nay trở đi, ngươi liền không cần lo quản gia, ở trước khi A Phù xuất giá, sự tình trong phủ vẫn là để lão bà tử ta quản đi, miễn cho hôn sự của A Phù lại có cái sơ suất gì, Võ An hầu cưới không được tân nương tử, giận chó đánh mèo đến Đường gia chúng ta.”
Cao thị nửa chống thân mình ngồi dậy, hoảng hốt nhớ tới sự tình vừa rồi, lại nghĩ tới ngữ khí uy hiếp của Phó Nghị Minh kia, trái tim liền run rẩy, thiếu chút nữa hai tay mềm nhũn ngã về trên giường.
Lão phu nhân nghe được động tĩnh, mở mắt ra, nhàn nhạt nói: “Tỉnh rồi?”
Cao thị vội đứng dậy đi giày vào, đi qua, kính cẩn thi lễ: “Nương.”
Khi mở miệng liền liếc sắc mặt lão phu nhân, không biết chính mình vừa mới đột nhiên té xỉu, có phải lộ ra cái dấu vết gì hay không, chỉ có thể nói gần nói xa hỏi một câu: “Hạ nhân hầu hạ trong phòng đi đâu hết rồi? Như thế nào để ngài một mình ở lại đây?”
Động tác trên tay lão phu nhân dừng dừng, đem Phật châu đeo về cổ tay.
“Ta cho bọn họ đều đi ra ngoài.”
Cao thị nheo mắt, khóe miệng xả ra một cái tươi cười cứng đờ: “Ngài……”
“Quỳ xuống.” Lão phu nhân bỗng nhiên đánh gãy lời của nàng, ngữ khí vẫn bình tĩnh không gợn sóng, nhưng mang theo vài phần nghiêm khắc.
Cao thị nuốt nước bọt một cái, vén làn váy lên quỳ xuống.
“Biết ta vì cái gì bắt ngươi quỳ không?” Lão phu nhân hỏi.
Cao thị rũ mắt, lắc lắc đầu: “Con dâu không biết, còn thỉnh nương nói cho.”
Lão phu nhân cười cười, chỉ là ý cười nhạt nhẽo.
“Ngươi, người này a, có vài phần thông minh vặt, nhưng lại không có trí tuệ lớn gì, nếu thành thành thật thật giữ gìn gia nghiệp, dù sao cũng không lo ăn mặc cả đời, có thể bình bình an an trôi qua, chỉ tiếc a…… Ngươi quá tham lam.”
Nói xong lời cuối cùng kia, ý cười cũng biến mất, ánh mắt sâu như giếng cổ ( là giếng lâu ngày không dùng, nhìn không thấy đáy), lộ ra vài phần bất đắc dĩ trộn lẫn cùng phức tạp.
“Ta hỏi ngươi, Dần Thuận là chết như thế nào?”
Cao thị liền run run, giương miệng nửa ngày chưa nói ra lời gì.
Nàng biết, lão phu nhân nếu đã hỏi, vậy tám phần chính là đã biết, lại lừa gạt, chỉ càng chọc bà bực hơn, không có quả tốt để ăn.
Lão phu nhân thấy nàng không nói lời nào, cũng không ép nàng, tiếp tục nói: “Ta biết ngươi vẫn luôn cảm thấy lão thái gia bất công, đối với A Phù so với đối Hiện Nhi hơn quá nhiều, cho nên ngươi không thích người chất nữ này.”
“Nhưng A Phù không cha không mẹ, lại là nữ hài tử, lão thái gia dù là đối tốt với nàng lại như thế nào? Nàng còn có thể đoạt thứ gì của nhị phòng các ngươi sao? Ngươi làm gì phải đến nỗi hạ độc thủ đối với nàng như vậy, cấu kết với người ngoài, muốn huỷ hoại trong sạch của chất nữ nhà mình?”
“Ngươi chẳng lẽ không nghĩ tới, An Quốc Công thế tử kia không phải là kẻ đáng tin. Hắn nếu thật sự đắc thủ, đến lúc đó lại không nhận, không chịu cưới A Phù, ngươi có thể làm sao bây giờ? Đem người cột đưa tới cửa, nói ra âm mưu của các người đã thương lượng, buộc hắn cưới A Phù sao?”
Sắc mặt Cao thị trắng bệch, gắt gao mà nắm chặt xiêm y của chính mình: “An Quốc Công thế tử nói……”
Nàng vừa mới nói mở đầu, lão phu nhân liền cười nhạo một tiếng, lại lần nữa đánh gãy: “An Quốc Công thế tử nói? Ngươi không phải đến tận bây giờ còn chưa có suy nghĩ cẩn thận, hắn hôm qua vì cái gì không đi Lương Sơn chứ?”
Cao thị ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu lên.
Lão phu nhân lạnh lùng mà nhìn nàng, nói: “Ta đây nhắc nhở ngươi một câu vậy, An Quốc Công thế tử cùng Hoài Vương điện hạ có quan hệ cá nhân cực thân. Nói như vậy, ngươi biết chính mình có bao nhiêu ngu xuẩn chưa?”
Cao thị như là bị người khác đổ lên đầu một chậu nước đá, đầu gối mềm nhũn ngồi liệt ở trên mặt đất.
Vì cái gì Hoài Vương mới vừa đi, An Quốc Công thế tử liền vội vã phái người tới cầu hôn, vì cái gì hôm qua nàng rõ ràng đem hành tung của Đường Phù nói cho hắn, hắn lại không có đi theo, vì cái gì hắn ở Xuân Ý lâu mời khách uống rượu. Toàn bộ vấn đề trong nháy mắt đều minh bạch.
Hắn từ lúc bắt đầu liền đã lừa nàng! Hắn căn bản chính là vì Hoài Vương mới đến cầu hôn!
Lão phu nhân vừa thấy bộ dáng này của nàng, liền biết nàng hiện tại còn chẳng hay biết gì đâu, hận sắt không thành thép mà lắc lắc đầu.
“Liền chút bản lĩnh này của ngươi, còn muốn hợp tác cùng những kẻ thường ở trong quan trường giao tiếp kia? Chỉ sợ đến lúc đó, bị người ta ăn đến xương cốt đều không dư thừa, còn không biết chính mình sẽ chết như thế nào.”
“Từ hôm nay trở đi, ngươi liền không cần lo quản gia, ở trước khi A Phù xuất giá, sự tình trong phủ vẫn là để lão bà tử ta quản đi, miễn cho hôn sự của A Phù lại có cái sơ suất gì, Võ An hầu cưới không được tân nương tử, giận chó đánh mèo đến Đường gia chúng ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.