Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện
Chương 101
minh châu
17/12/2023
Biểu cảm của Hoa Nhan liên tục thay đổi, lúc lo lắng, lúc ngỡ ngàng lại có lúc giống như đã tìm ra được đáp án mà vui mừng nhưng sau đó liền buồn bã. Sở Thiên Vũ quan sát một hồi lâu khoé miệng nhếch lên. Hắn dường như rất thích thú.
Lúc hắn còn đang âm thầm cười nhạt thì bất ngờ bị đôi mắt trong veo nhìn tới. Đôi mắt xanh ngọc bích lấp lánh chút ánh vàng đẹp đẽ nhưng lại hiện lên nỗi lo lắng cùng khẩn trương.
Hắn không cười nữa. Nhìn vào khuôn mặt cô hình như có chút mong đợi.
Hắn không biết trong cái đầu nhỏ kia đã suy nghĩ cái gì. Nhưng hắn nhận ra điều mà cô đang suy nghĩ dường như có liên quan tới hắn.
" Sao vậy? Mặt anh dính gì sao? " Sở Thiên Vũ cười quyến rũ.
Hoa Nhan lắc đầu, mấp máy môi. Cô hút lấy một ngụm không khí, tự mình trấn an mình. Sau đó nhìn thẳng vào mắt hắn nói.
" Em có cái này cho anh. " Cô mở túi xách lấy ra một chiếc hộp to hơn bàn tay cô một chút. Rồi đặt vào tay hắn.
Sở Thiên Vũ nhìn chiếc hộp màu nâu sẫm trông không có vẻ gì nặng. Hắn cười nhạt, hỏi: " Cái gì đây? "
" Là khuy cài áo." Cô bẽn lẽn nói: " Hôm qua đi trung tâm mua sắm. Lúc chọn quà em có nhìn thấy nó. Vì thấy nó đẹp quá nên đã mua. À, nó là đồ đôi. Anh đeo cùng với em được không? " Cô giương cặp mắt trong veo nhìn hắn mà trông đợi.
Lồng ngực cô phập phồng vì lo lắng. Cô tự hỏi rằng hắn liệu có nhận không? Dù rằng quan hệ giữa cô và hắn rất tốt còn là hôn phu hôn thê của nhau. Mang đồ cặp chắc chắn sẽ không có vấn đề gì hết. Nhưng quan trọng trên hết là cảm xúc và sự đồng ý của hắn.
Sở Thiên Vũ ngơ người, phút chốc vành tai liền ửng đỏ, mặt mày vui vẻ, đối với vật trong tay càng thêm yêu thích. Hắn mở chiếc hộp ra bên trong là hai chiếc khuy cài áo hình con thiên nga trắng được trạm khắc bằng ngọc trong suốt, vùng thân con thiên nga được vẽ lên những chiếc lông vũ mờ ảo, đôi mắt vàng như có hồn lấp lánh tựa ánh sao.
Hắn sờ nhẹ con thiên nga, ý cười hiện rõ trên môi.
" Ninh Ninh, đây là đồ em tặng vậy thì em đeo cho anh đi. "
Cô vui mừng đáp.
" Được. " Cô đưa bàn tay trắng nõn của mình đón lấy con thiên nga rồi tự mình cài lên áo vest của hắn.
Khung cảnh bỗng chốc trở nên ám muội. Sự gần gũi cần kề, hơi thở giữa hai con người hòa lẫn vào nhau. Bỗng nhiên nghe thấy con tim ai đập rộn ràng mà dường như chỉ có hai người đang biết đến.
Đôi mắt cô dán lên người hắn, sự quan sát gần gũi khiến cô không khỏi bối rối. Cô hoảng loạn, mày mò cố tìm cánh cài chiếc khuy áo thật nhanh. Bởi nếu không nhanh lên thì con tim cô sẽ nổ tung mất.
Khi cô đang miệt mài cài khuy lên áo hắn liền chẳng thể nhìn thấy được ánh mắt nồng nhiệt tràn ngập yêu thương của hắn dán lên người cô.
Hơi thở hắn có chút gấp gáp, vị ngọt không biết đến từ đâu tràn lan trong khoang miệng, cả người hắn nóng lên từng hồi qua những lần chạm khẽ của cô.
Một đời thiếu niên tiếp xúc thân cận như vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Biết rõ đối với cô đã từng không dưới trăm lần cận kề tiếp xúc như vậy nhưng lại không biết vì sao lúc này lại ngại ngùng, nhiệt độ tăng cao, tâm trạng tựa thăng hoa.
Phải chăng khi hắn xác định được tình cảm của mình đối với cô xong với những sự tiếp xúc nhỏ nhặt này không khỏi dấy lên bồi hồi rung động.
Cô cuối cùng cũng đã cài xong khuy áo không khỏi cảm thấy tự hào. Cô ngẩn đầu nhìn hắn muốn nói đã xong rồi. Ai ngờ vầng trán của cô lại vô tình đụng trúng vào cằm của hắn.
Cô kêu lên một tiếng đau đớn. Chưa kịp định thần lại thì một bàn tay to lớn xoa nhẹ vào trán cô, thanh âm trầm thấp mang theo sự lo lắng.
" Có đau không? "
" Đau chút thôi ạ. " Cô cười cười.
" Lần sau phải cần thận. Đừng làm đau mình. "
" Em biết rồi. " Chợt cô nhớ đến mình có đụng vào cằm hắn liền hỏi thăm: " Cằm anh có sao không?"
" Không sao. "
Cô tỏ vẻ không tin, cặp mắt liếc ngang liếc dọc nhìn xem chiếc cằm xinh đẹp ấy có bị gì không. Hồi lâu mới nhìn thấy chút đỏ ở dưới cằm, bất giác cô đưa tay lên muốn chạm vào liền bị hắn ngăn lại.
Cô chớp mắt nhìn hắn liền không thấy được yết hầu của hắn đang chuyển động liên tục như đang cố kìm nén cái gì đó.
" Em thấy có chút đỏ ở dưới cằm nên muốn chạm vào xem thử. " Cô vội giải thích.
Hắn " Ừm. " một tiếng cho qua chuyện.
Xong lấy chiếc khuy con thiên nga còn lại cài lên áo cô một cách nhanh chóng. Cô còn chưa kịp nhìn thì hắn đã cài xong rồi.
Cô sờ con thiên nga được cài chắc chắn trên ngực mình, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.
Tiếng cảm ơn chưa kịp thốt ra thì chiếc xe đã dừng lại. Không biết từ khi nào chiếc xe đã chạy xuyên qua cổng biệt thự rồi dừng ngay trước căn biệt thự hào nhoáng này.
Giữa màn đêm đen lập lòe chút ánh sáng từ những vì sao xa xôi. Ánh trăng mơ hồ trốn sau những làn mây lại chẳng thể nào thống lĩnh bầu trời.
Thì ánh sáng từ căn biệt thự phát ra khiến nó trở nên nổi bật khắp cả khu vườn, rực rỡ giữa màn đêm. Nhìn từ bên ngoài có thể thấy rõ vẻ đẹp hào hoa, sang trọng của căn biệt thự.
Tiếng nước chảy róc rách, tiếng xe chạy đến, tiếng cười nói từ những vị khách và cả sự nồng nhiệt chào đón từ gia chủ. Khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Nhìn những vị khách quần áo thướt tha, sang trọng lại quý phái. Từng bước đi lịch sử có chuẩn mực rõ ràng. Cô không khỏi kinh ngạc.
Cô biết chắc chắn bữa tiệc sinh nhật của Cố Thanh Phong nhất định sẽ rất lớn, sẽ có rất nhiều người tham dự nhưng cô chưa từng nghĩ rằng nó lại có thể có quy mô lớn đến mức này.
Trong lúc cô đang trầm ngâm suy nghĩ thì một tiếng nói vọng đến cắt đứt toàn bộ mạch suy nghĩ của cô.
Cô nhìn bàn tay to lớn từng khớp xương rõ ràng hướng về phía cô. Người ấy dùng ánh mắt dịu dàng, ấm áp lại thêm lời nói êm dịu mời gọi cô.
" Đi thôi Ninh Ninh. "
Cô gật đầu nắm lấy bàn tay ấy rồi từng bước bước ra khỏi xe.
Từ việc nắm tay liền trở thành khoác tay. Dưới cặp mắt của rất nhiều người, hắn đã sánh vai cùng cô bước vào bữa tiệc trong đại sảnh.
Lúc hắn còn đang âm thầm cười nhạt thì bất ngờ bị đôi mắt trong veo nhìn tới. Đôi mắt xanh ngọc bích lấp lánh chút ánh vàng đẹp đẽ nhưng lại hiện lên nỗi lo lắng cùng khẩn trương.
Hắn không cười nữa. Nhìn vào khuôn mặt cô hình như có chút mong đợi.
Hắn không biết trong cái đầu nhỏ kia đã suy nghĩ cái gì. Nhưng hắn nhận ra điều mà cô đang suy nghĩ dường như có liên quan tới hắn.
" Sao vậy? Mặt anh dính gì sao? " Sở Thiên Vũ cười quyến rũ.
Hoa Nhan lắc đầu, mấp máy môi. Cô hút lấy một ngụm không khí, tự mình trấn an mình. Sau đó nhìn thẳng vào mắt hắn nói.
" Em có cái này cho anh. " Cô mở túi xách lấy ra một chiếc hộp to hơn bàn tay cô một chút. Rồi đặt vào tay hắn.
Sở Thiên Vũ nhìn chiếc hộp màu nâu sẫm trông không có vẻ gì nặng. Hắn cười nhạt, hỏi: " Cái gì đây? "
" Là khuy cài áo." Cô bẽn lẽn nói: " Hôm qua đi trung tâm mua sắm. Lúc chọn quà em có nhìn thấy nó. Vì thấy nó đẹp quá nên đã mua. À, nó là đồ đôi. Anh đeo cùng với em được không? " Cô giương cặp mắt trong veo nhìn hắn mà trông đợi.
Lồng ngực cô phập phồng vì lo lắng. Cô tự hỏi rằng hắn liệu có nhận không? Dù rằng quan hệ giữa cô và hắn rất tốt còn là hôn phu hôn thê của nhau. Mang đồ cặp chắc chắn sẽ không có vấn đề gì hết. Nhưng quan trọng trên hết là cảm xúc và sự đồng ý của hắn.
Sở Thiên Vũ ngơ người, phút chốc vành tai liền ửng đỏ, mặt mày vui vẻ, đối với vật trong tay càng thêm yêu thích. Hắn mở chiếc hộp ra bên trong là hai chiếc khuy cài áo hình con thiên nga trắng được trạm khắc bằng ngọc trong suốt, vùng thân con thiên nga được vẽ lên những chiếc lông vũ mờ ảo, đôi mắt vàng như có hồn lấp lánh tựa ánh sao.
Hắn sờ nhẹ con thiên nga, ý cười hiện rõ trên môi.
" Ninh Ninh, đây là đồ em tặng vậy thì em đeo cho anh đi. "
Cô vui mừng đáp.
" Được. " Cô đưa bàn tay trắng nõn của mình đón lấy con thiên nga rồi tự mình cài lên áo vest của hắn.
Khung cảnh bỗng chốc trở nên ám muội. Sự gần gũi cần kề, hơi thở giữa hai con người hòa lẫn vào nhau. Bỗng nhiên nghe thấy con tim ai đập rộn ràng mà dường như chỉ có hai người đang biết đến.
Đôi mắt cô dán lên người hắn, sự quan sát gần gũi khiến cô không khỏi bối rối. Cô hoảng loạn, mày mò cố tìm cánh cài chiếc khuy áo thật nhanh. Bởi nếu không nhanh lên thì con tim cô sẽ nổ tung mất.
Khi cô đang miệt mài cài khuy lên áo hắn liền chẳng thể nhìn thấy được ánh mắt nồng nhiệt tràn ngập yêu thương của hắn dán lên người cô.
Hơi thở hắn có chút gấp gáp, vị ngọt không biết đến từ đâu tràn lan trong khoang miệng, cả người hắn nóng lên từng hồi qua những lần chạm khẽ của cô.
Một đời thiếu niên tiếp xúc thân cận như vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Biết rõ đối với cô đã từng không dưới trăm lần cận kề tiếp xúc như vậy nhưng lại không biết vì sao lúc này lại ngại ngùng, nhiệt độ tăng cao, tâm trạng tựa thăng hoa.
Phải chăng khi hắn xác định được tình cảm của mình đối với cô xong với những sự tiếp xúc nhỏ nhặt này không khỏi dấy lên bồi hồi rung động.
Cô cuối cùng cũng đã cài xong khuy áo không khỏi cảm thấy tự hào. Cô ngẩn đầu nhìn hắn muốn nói đã xong rồi. Ai ngờ vầng trán của cô lại vô tình đụng trúng vào cằm của hắn.
Cô kêu lên một tiếng đau đớn. Chưa kịp định thần lại thì một bàn tay to lớn xoa nhẹ vào trán cô, thanh âm trầm thấp mang theo sự lo lắng.
" Có đau không? "
" Đau chút thôi ạ. " Cô cười cười.
" Lần sau phải cần thận. Đừng làm đau mình. "
" Em biết rồi. " Chợt cô nhớ đến mình có đụng vào cằm hắn liền hỏi thăm: " Cằm anh có sao không?"
" Không sao. "
Cô tỏ vẻ không tin, cặp mắt liếc ngang liếc dọc nhìn xem chiếc cằm xinh đẹp ấy có bị gì không. Hồi lâu mới nhìn thấy chút đỏ ở dưới cằm, bất giác cô đưa tay lên muốn chạm vào liền bị hắn ngăn lại.
Cô chớp mắt nhìn hắn liền không thấy được yết hầu của hắn đang chuyển động liên tục như đang cố kìm nén cái gì đó.
" Em thấy có chút đỏ ở dưới cằm nên muốn chạm vào xem thử. " Cô vội giải thích.
Hắn " Ừm. " một tiếng cho qua chuyện.
Xong lấy chiếc khuy con thiên nga còn lại cài lên áo cô một cách nhanh chóng. Cô còn chưa kịp nhìn thì hắn đã cài xong rồi.
Cô sờ con thiên nga được cài chắc chắn trên ngực mình, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.
Tiếng cảm ơn chưa kịp thốt ra thì chiếc xe đã dừng lại. Không biết từ khi nào chiếc xe đã chạy xuyên qua cổng biệt thự rồi dừng ngay trước căn biệt thự hào nhoáng này.
Giữa màn đêm đen lập lòe chút ánh sáng từ những vì sao xa xôi. Ánh trăng mơ hồ trốn sau những làn mây lại chẳng thể nào thống lĩnh bầu trời.
Thì ánh sáng từ căn biệt thự phát ra khiến nó trở nên nổi bật khắp cả khu vườn, rực rỡ giữa màn đêm. Nhìn từ bên ngoài có thể thấy rõ vẻ đẹp hào hoa, sang trọng của căn biệt thự.
Tiếng nước chảy róc rách, tiếng xe chạy đến, tiếng cười nói từ những vị khách và cả sự nồng nhiệt chào đón từ gia chủ. Khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Nhìn những vị khách quần áo thướt tha, sang trọng lại quý phái. Từng bước đi lịch sử có chuẩn mực rõ ràng. Cô không khỏi kinh ngạc.
Cô biết chắc chắn bữa tiệc sinh nhật của Cố Thanh Phong nhất định sẽ rất lớn, sẽ có rất nhiều người tham dự nhưng cô chưa từng nghĩ rằng nó lại có thể có quy mô lớn đến mức này.
Trong lúc cô đang trầm ngâm suy nghĩ thì một tiếng nói vọng đến cắt đứt toàn bộ mạch suy nghĩ của cô.
Cô nhìn bàn tay to lớn từng khớp xương rõ ràng hướng về phía cô. Người ấy dùng ánh mắt dịu dàng, ấm áp lại thêm lời nói êm dịu mời gọi cô.
" Đi thôi Ninh Ninh. "
Cô gật đầu nắm lấy bàn tay ấy rồi từng bước bước ra khỏi xe.
Từ việc nắm tay liền trở thành khoác tay. Dưới cặp mắt của rất nhiều người, hắn đã sánh vai cùng cô bước vào bữa tiệc trong đại sảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.