Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện
Chương 109
minh châu
02/01/2024
Ngoài kia cơn gió rít gào, tiếng lá cây xì xào cọ xát vào cửa kính, một
đường hành lang thẳng tắp dẫn lối từng bước chân đến một căn phòng phía
sau đại sảnh.
Cánh cửa tinh xảo được mở ra, bên trong căn phòng được trang trí tỉ mỉ với tông màu nâu xám, chính giữa phòng là một bộ bàn ghế phòng họp, trên bàn đặt một bộ ấm chén và một chậu hoa lan hồ điệp trắng tạo nên một khung cảnh trang nhã thanh lịch.
Người trong phòng họp đều là những người mà Sở Thiên Vũ từng gặp qua. Chủ tọa ở đây là Cố Tích tiếp theo là những người tham gia gồm có Dương Quân, Lê Hiếu, Sở Thiên Vũ và một nam nhân tầm tuổi đôi mươi tên là Mạc Khuynh Châu.
Mạc Khuynh Châu người này vốn không hề có tên trong danh sách hôm nay. Có thể phỏng đoán là người mới được thêm vào hoặc là danh sách mà Sở Thiên Vũ có được chỉ là phân nửa. Điều này có chút bất lợi đối với hắn. Nhưng nhìn tình hình chung thì bên hắn vẫn có lợi hơn.
Dương Quân tám phần vì bằng chứng trong tay Sở Thiên Vũ hẳn sẽ đứng về phía hắn. Cố Tích thì không cần nói đến cũng đã biết được sẽ đứng về phía ai. Miễn bàn không có chuyện gì xảy ra thì hắn thắng chắc.
Mạc Khuynh Châu chẳng mảy may đến bản mặt nắm chắc phần thắng của Sở Thiên Vũ ngược lại còn dùng ánh mắt thương tiếc nhìn đến.
Bộ dạng Mạc Khuynh Châu khá ung dung, ngâm nga thưởng thức cốc trà, trong lòng cũng âm thầm đánh giá những người trong phòng một lượt. Đặc biệt đối với người đi cùng Sở Thiên Vũ càng thêm lưu tâm. Ánh mắt Mạc Khuynh Châu đánh đến chỉ nhìn thấy bộ dạng hoang tàn khí nộ của đối phương, vạn phần trông không giống một người có thể che giấu tâm tư càng chưa nói đến việc đàm phán. Tám chín phần là người từng trải đời nhưng sát khí quá nặng còn chẳng thèm che giấu quả thật không giống với người nơi đây. Phỏng chừng là người nước ngoài đi.
Còn là người nơi đâu thì chắc chỉ có thể thông qua thiếu niên này mới biết được.
Mạc Khuynh Châu thở dài, chán chẳng buồn hỏi. Nhưng phàm là kẻ ăn lợi ích của người khác thì vẫn phải còng lưng ra làm việc thôi.
Mạc Khuynh Châu đứng dậy, lịch sự chào hỏi.
" Sở thiếu gia đúng là danh xứng với thực, tuổi trẻ mà có tài. Được gặp qua thật sự khiến tôi loá mắt. Lần đầu gặp mặt, tôi Mạc Khuynh Châu. " Mạc Khuynh Châu cười ôn hòa, đưa tay ra chào.
Đáng ra theo bối phận thì người nhỏ nên chào người lớn trước nhưng xét theo gia cảnh thì quả thật người biết điều vẫn nên nhún nhường một chút. Và Mạc Khuynh Châu lại là người hiểu rõ hơn ai hết.
Sở Thiên Vũ biết ý này, đối với sự nhiệt tình này của đối phương cảm thấy không có gì bất thường, hiển nhiên cũng cười xã giao qua, bắt tay lại.
Nhớ đến việc đối phương giới thiệu tên mình thiết nghĩ cũng đoán ra được là người của ai rồi. Chỉ là vẫn cảm thấy hơi quá sớm.
Mạc Khuynh Châu tính ra vẫn còn trẻ. Bão táp mưa sa hiển nhiên là chưa trải qua được nhiều. Khí thế lễ độ, thấu tình đạt lý, cẩn trọng giữ kẽ vẫn như trước nhưng đa phần chính chắn vẫn không bằng. Dù vậy cũng không thể coi thường người này.
Sở Thiên Vũ ngợi khen.
" Từng nghe qua danh Mạc Kiền Khôn. Được gặp mặt trực tiếp quả là vinh dự. "
* Kiền Khôn bằng nghĩa với càn khôn. Ý chỉ là người có thể thay đổi thế cục bằng sự mưu trí của mình. *
Mạc Khuynh Châu cười lớn. Đối với ngợi khen vạn phần yêu thích.
" Sở thiếu đừng nghe bọn họ nói quá. Cái danh đó cũng chỉ là phóng đại thôi. Nhưng được Sở thiếu khen ngợi thật sự khiến tôi mát lòng. "
" Lại nói đến Sở thiếu cũng không kém cạnh tôi. Không phải cũng là một kì tài sao. "
Sở Thiên Vũ cười nhạt. " Người tài trong nước không thiếu. Tôi cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi. So sánh với một số người quả thật không bằng. "
Mạc Khuynh Châu thích thú, ánh mắt hướng Sở Thiên Vũ tò mò. Bỗng nhiên đoán ra được người trong lời nói nhưng mơ hồ vẫn chưa có ý nói ra. Dù sao cũng không phải sân nhà mình, tránh đắc tội vẫn hơn.
Lê Hiếu sững người khi nghe nói còn có người hơn thiếu niên trước mặt, trong lòng địa chấn.
Thiết nghĩ chỉ là lời nói đối đáp xã giao nâng địa vị của mình qua từng lời nói thôi, cơ mà nếu lời ám chỉ là thật thì không phải nước L toàn quái vật sao! Người nào người nấy đều giống như Sở Thiên Vũ thì Lê Hiếu có mà tan xác.
Lê Hiếu tự suy mà ong ong cả đầu.
Trong lòng tự nhủ chắc chỉ là lời tâng bốc tự kiêu thôi. Huống hồ boss nhà hắn là cùng Sở Thiên Vũ hợp tác, hẳn không đến mức lật thuyền đâu.
Lê Hiếu tự trấn an mình, ngoan ngoãn ngồi đại xuống một chiếc ghế, đối với cuộc trò chuyện kia vẫn nên im lặng thì hơn. Dù sao chính mình biết đầu óc không có mấy phần thông minh, ngoại trừ một thân võ thuật cùng khí lực hơn người ra thật sự cũng chẳng có cái gì hơn ai.
Thật sự không biết Ngô Vĩnh Thạch nghĩ gì khi gửi Lê Hiếu qua bên này đại diện cho mình. Chắc cũng vì tin tưởng mà giao phó đi.
Mạc Khuynh Châu cười cười, gần như gạt bỏ chuyện hồi nãy, lảng qua chuyện khác. Hắn liếc nhìn qua Lê Hiếu, hỏi.
" Không biết vị này là… "
Lê Hiếu bỗng nghe có người hỏi mình lại dùng ánh mắt soi mói ấy khiến hắn cực khó chịu. Bản thân miệng lưỡi tự phát, vốn chẳng nghĩ qua cái gì, hàm hồ dõng dạc nói.
" Tôi Lê Hiếu. " Thanh âm hoang tàn tản ra chút sát khí. Đối với kẻ mặt trắng trước mắt không giống người biết đánh nhau, giỏi lắm thì biết nói chuyện. Lê Hiếu ngược lại không coi trọng mấy.
Trên người Mạc Khuynh Châu chẳng có chút sát khí nào làm sao khiến Lê Hiếu sợ cho được. Vậy nên hắn chẳng những không tôn trọng mà xổ sàng một hơi.
" Này, pha cho tôi một cốc trà đi. Khát nước lắm rồi. " Lê Hiếu chỉ vào ấm trà mà ra lệnh. Bộ dạng cực kỳ khoan thai.
Sở Thiên Vũ ho nhẹ một cái. Đối với động tác như mèo gặp chuột, mạnh gặp yếu mà giương móng vuốt tỏ vẻ oai hùng này của Lê Hiếu cũng không có ý ngăn cản. Bản thân lại làm như vô hình mà nhìn.
Mạc Khuynh Châu vẫn giữ nụ cười thương mại trên môi. Không kể đến trong lòng có bao nhiêu phần khinh bỉ, tức giận nhưng với bao năm kinh nghiệm của mình chút trò vặt này vẫn nhịn được.
Kể đến sát khí Lê Hiếu đối với Mạc Khuynh Châu thật khiến hắn nổi lên một tầng da gà đi. Lần đầu đối mặt quả thật cũng e sợ nhưng chưa đến mức không giữ được tâm lý.
Cánh cửa tinh xảo được mở ra, bên trong căn phòng được trang trí tỉ mỉ với tông màu nâu xám, chính giữa phòng là một bộ bàn ghế phòng họp, trên bàn đặt một bộ ấm chén và một chậu hoa lan hồ điệp trắng tạo nên một khung cảnh trang nhã thanh lịch.
Người trong phòng họp đều là những người mà Sở Thiên Vũ từng gặp qua. Chủ tọa ở đây là Cố Tích tiếp theo là những người tham gia gồm có Dương Quân, Lê Hiếu, Sở Thiên Vũ và một nam nhân tầm tuổi đôi mươi tên là Mạc Khuynh Châu.
Mạc Khuynh Châu người này vốn không hề có tên trong danh sách hôm nay. Có thể phỏng đoán là người mới được thêm vào hoặc là danh sách mà Sở Thiên Vũ có được chỉ là phân nửa. Điều này có chút bất lợi đối với hắn. Nhưng nhìn tình hình chung thì bên hắn vẫn có lợi hơn.
Dương Quân tám phần vì bằng chứng trong tay Sở Thiên Vũ hẳn sẽ đứng về phía hắn. Cố Tích thì không cần nói đến cũng đã biết được sẽ đứng về phía ai. Miễn bàn không có chuyện gì xảy ra thì hắn thắng chắc.
Mạc Khuynh Châu chẳng mảy may đến bản mặt nắm chắc phần thắng của Sở Thiên Vũ ngược lại còn dùng ánh mắt thương tiếc nhìn đến.
Bộ dạng Mạc Khuynh Châu khá ung dung, ngâm nga thưởng thức cốc trà, trong lòng cũng âm thầm đánh giá những người trong phòng một lượt. Đặc biệt đối với người đi cùng Sở Thiên Vũ càng thêm lưu tâm. Ánh mắt Mạc Khuynh Châu đánh đến chỉ nhìn thấy bộ dạng hoang tàn khí nộ của đối phương, vạn phần trông không giống một người có thể che giấu tâm tư càng chưa nói đến việc đàm phán. Tám chín phần là người từng trải đời nhưng sát khí quá nặng còn chẳng thèm che giấu quả thật không giống với người nơi đây. Phỏng chừng là người nước ngoài đi.
Còn là người nơi đâu thì chắc chỉ có thể thông qua thiếu niên này mới biết được.
Mạc Khuynh Châu thở dài, chán chẳng buồn hỏi. Nhưng phàm là kẻ ăn lợi ích của người khác thì vẫn phải còng lưng ra làm việc thôi.
Mạc Khuynh Châu đứng dậy, lịch sự chào hỏi.
" Sở thiếu gia đúng là danh xứng với thực, tuổi trẻ mà có tài. Được gặp qua thật sự khiến tôi loá mắt. Lần đầu gặp mặt, tôi Mạc Khuynh Châu. " Mạc Khuynh Châu cười ôn hòa, đưa tay ra chào.
Đáng ra theo bối phận thì người nhỏ nên chào người lớn trước nhưng xét theo gia cảnh thì quả thật người biết điều vẫn nên nhún nhường một chút. Và Mạc Khuynh Châu lại là người hiểu rõ hơn ai hết.
Sở Thiên Vũ biết ý này, đối với sự nhiệt tình này của đối phương cảm thấy không có gì bất thường, hiển nhiên cũng cười xã giao qua, bắt tay lại.
Nhớ đến việc đối phương giới thiệu tên mình thiết nghĩ cũng đoán ra được là người của ai rồi. Chỉ là vẫn cảm thấy hơi quá sớm.
Mạc Khuynh Châu tính ra vẫn còn trẻ. Bão táp mưa sa hiển nhiên là chưa trải qua được nhiều. Khí thế lễ độ, thấu tình đạt lý, cẩn trọng giữ kẽ vẫn như trước nhưng đa phần chính chắn vẫn không bằng. Dù vậy cũng không thể coi thường người này.
Sở Thiên Vũ ngợi khen.
" Từng nghe qua danh Mạc Kiền Khôn. Được gặp mặt trực tiếp quả là vinh dự. "
* Kiền Khôn bằng nghĩa với càn khôn. Ý chỉ là người có thể thay đổi thế cục bằng sự mưu trí của mình. *
Mạc Khuynh Châu cười lớn. Đối với ngợi khen vạn phần yêu thích.
" Sở thiếu đừng nghe bọn họ nói quá. Cái danh đó cũng chỉ là phóng đại thôi. Nhưng được Sở thiếu khen ngợi thật sự khiến tôi mát lòng. "
" Lại nói đến Sở thiếu cũng không kém cạnh tôi. Không phải cũng là một kì tài sao. "
Sở Thiên Vũ cười nhạt. " Người tài trong nước không thiếu. Tôi cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi. So sánh với một số người quả thật không bằng. "
Mạc Khuynh Châu thích thú, ánh mắt hướng Sở Thiên Vũ tò mò. Bỗng nhiên đoán ra được người trong lời nói nhưng mơ hồ vẫn chưa có ý nói ra. Dù sao cũng không phải sân nhà mình, tránh đắc tội vẫn hơn.
Lê Hiếu sững người khi nghe nói còn có người hơn thiếu niên trước mặt, trong lòng địa chấn.
Thiết nghĩ chỉ là lời nói đối đáp xã giao nâng địa vị của mình qua từng lời nói thôi, cơ mà nếu lời ám chỉ là thật thì không phải nước L toàn quái vật sao! Người nào người nấy đều giống như Sở Thiên Vũ thì Lê Hiếu có mà tan xác.
Lê Hiếu tự suy mà ong ong cả đầu.
Trong lòng tự nhủ chắc chỉ là lời tâng bốc tự kiêu thôi. Huống hồ boss nhà hắn là cùng Sở Thiên Vũ hợp tác, hẳn không đến mức lật thuyền đâu.
Lê Hiếu tự trấn an mình, ngoan ngoãn ngồi đại xuống một chiếc ghế, đối với cuộc trò chuyện kia vẫn nên im lặng thì hơn. Dù sao chính mình biết đầu óc không có mấy phần thông minh, ngoại trừ một thân võ thuật cùng khí lực hơn người ra thật sự cũng chẳng có cái gì hơn ai.
Thật sự không biết Ngô Vĩnh Thạch nghĩ gì khi gửi Lê Hiếu qua bên này đại diện cho mình. Chắc cũng vì tin tưởng mà giao phó đi.
Mạc Khuynh Châu cười cười, gần như gạt bỏ chuyện hồi nãy, lảng qua chuyện khác. Hắn liếc nhìn qua Lê Hiếu, hỏi.
" Không biết vị này là… "
Lê Hiếu bỗng nghe có người hỏi mình lại dùng ánh mắt soi mói ấy khiến hắn cực khó chịu. Bản thân miệng lưỡi tự phát, vốn chẳng nghĩ qua cái gì, hàm hồ dõng dạc nói.
" Tôi Lê Hiếu. " Thanh âm hoang tàn tản ra chút sát khí. Đối với kẻ mặt trắng trước mắt không giống người biết đánh nhau, giỏi lắm thì biết nói chuyện. Lê Hiếu ngược lại không coi trọng mấy.
Trên người Mạc Khuynh Châu chẳng có chút sát khí nào làm sao khiến Lê Hiếu sợ cho được. Vậy nên hắn chẳng những không tôn trọng mà xổ sàng một hơi.
" Này, pha cho tôi một cốc trà đi. Khát nước lắm rồi. " Lê Hiếu chỉ vào ấm trà mà ra lệnh. Bộ dạng cực kỳ khoan thai.
Sở Thiên Vũ ho nhẹ một cái. Đối với động tác như mèo gặp chuột, mạnh gặp yếu mà giương móng vuốt tỏ vẻ oai hùng này của Lê Hiếu cũng không có ý ngăn cản. Bản thân lại làm như vô hình mà nhìn.
Mạc Khuynh Châu vẫn giữ nụ cười thương mại trên môi. Không kể đến trong lòng có bao nhiêu phần khinh bỉ, tức giận nhưng với bao năm kinh nghiệm của mình chút trò vặt này vẫn nhịn được.
Kể đến sát khí Lê Hiếu đối với Mạc Khuynh Châu thật khiến hắn nổi lên một tầng da gà đi. Lần đầu đối mặt quả thật cũng e sợ nhưng chưa đến mức không giữ được tâm lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.