Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện
Chương 67
minh châu
23/07/2023
Cô nhìn linh hồn trước mắt, trong lòng dấy lên sự sợ hãi kì lạ.
Tại sao một linh hồn đáng lẽ nên biến mất lại xuất hiện trước mặt cô? Không phải lần đó chính là lần cuối cùng sao? Lâm Tố Ninh rốt cuộc quay lại đây để làm gì? Không lẽ cô ấy muốn lấy lại cơ thể này sao?
Trong lòng cô hoài nghi, vạn câu hỏi không lời giải đáp. Nhưng không hiểu vì sao cô không thể nói lên một từ nào. Bởi vì cô sợ những gì cô nghĩ là đúng, sợ nguyên thân quay lại chiếm lấy cơ thể này. Cô tất nhiên không sợ biến mất, cũng hiểu những gì mà cô đang sở hữu vốn thuộc về người khác. Kể cả người cô thầm thương ấy cũng vốn không thuộc về cô.
Lâm Tố Ninh nhìn cô một lượt. Thầm thở dài, những gì mà cô đang suy nghĩ Lâm Tố Ninh hoàn toàn nghe được, kể cả có là kí ức đi nữa, bất cứ thứ gì liên quan đến cô, Lâm Tố Ninh đều biết hết.
Lâm Tố Ninh cười nhạt, bước nhẹ nhàng về phía cô khiến cô giật mình mà lùi lại, thấy cô sợ hãi e ngại, lâm tổ Ninh dừng bước, giọng nói ngọt ngào:
" Chị không cần phải lo sợ gì cả. Tôi quay lại đây ko phải để lấy lại thân thể đó đâu. Một tàn hồn như tôi một khi quay lại thân thể này thì ngay sau đó cũng bước vào cửa tử thôi! Chị chẳng việc gì phải lo lắng cả. "
Thấy cô chưa bớt lo, Lâm Tố Ninh nói tiếp.
" Chị sợ hãi cái gì, tôi đều biết hết. Tôi từng nói rồi thân thể này thuộc về chị, mãi mãi cũng sẽ thuộc về chị. Tôi không còn có quyền để lấy lại nó đâu. "
Cô nhìn vào ánh mắt thản nhiên của Lâm Tố Ninh, lòng nhẹ hẳn nhưng ngược lại hình như có chút khó chịu.
Thật sự thuộc về cô sao? Cô vẫn không thể hoàn toàn tin được. Tu hú thì làm sao có thể thành phượng hoàng được chứ!
Nhưng cô cũng không muốn nói ra. Ít nhiều gì Lâm Tố Ninh đã nói sẽ không lấy lại thân thể này, cô hoàn toàn yên tâm.
Lúc trước một hai khuyên nhủ bên tai cô chấp nhận, dù không đồng ý nhưng vẫn phải nhận. Còn bây giờ cô đã không dám từ bỏ rồi.
Khung cảnh xung quanh bỗng biến đổi, trở thành một không gian biệt lập, không có bất cứ thứ gì ở đây, đơn sắc một màu trắng vô tận không điểm đến.
Khung cảnh thay đổi, bóng hình của của cô bé đó cũng biến mất, lòng cô có chút mất mát, một nỗi buồn, vết thương trong tim lại đau, kí ức vạn lần không muốn nhớ nhưng lại bị người khác thấy qua, giống như mặt nạ của cô đã bị vạch trần vậy, cô cười trừ, cảm thấy bản thân thật giả tạo.
Lúc trước là diễn thành một cô bé ngoan ngoãn, biết cười, biết mang đến niềm vui cho người khác. Được người khác khen, được bạn bè yêu mến, cô rất vui cũng rất hạnh phúc. Nhưng dần dần cô cũng đã quên bản thân là người có tính cách như thế nào? Những gì cô thể hiện ra thật sự chỉ là diễn, cô không biết, cũng chẳng thể hoàn toàn hiểu được bản thân. Cô chỉ biết bản thân cô muốn được yêu thích, muốn được hạnh phúc, cũng không muốn người khác buồn phiền về mình.
Hình như làm vừa lòng người khác cũng là một thói quen thì phải.
Có đau cũng chịu. Một lời cũng không nói ra.
Tính cách của cô và nguyên nhân đến bảy phần là giống nhau, nói cô diễn thành nguyên thân cũng đúng nhưng cũng không đúng. Cô bị ảnh hưởng bởi kí ức của nguyên thân, bị ảnh hưởng bởi thói quen suốt 12 năm của mình. Tính cách của cô theo đó mà thay đổi, nên những gì mà cô thể hiện ra chưa chắc là diễn.
Lâm Tố Ninh nhướng mày.
" Chị suy nghĩ cũng thật nhiều. "
Cô chớp mắt nhìn Lâm Tố Ninh, hơi khó hiểu.
" Sao cơ?"
" Chị đừng nghĩ nữa, nghĩ nhiều không tốt đâu. À mà những gì chị đang nghĩ, tôi đều nghe thấy đấy. "
Cô bất ngờ, trợn mắt khó tin." Cô đều nghe thấy! Nhưng làm sao mà..."
Lâm Tố Ninh thản nhiên, gật đầu.
Cô mặt đỏ bừng, ôm lấy mặt, lòng không thể nào tin được, liếc nhìn gương mặt không hề nói dối của nguyên thân, lại càng loạn.
Lâm Tố Ninh nhìn không gian có chút biến động, mày nhíu lại, mím chặt môi.
Nhìn cô bối rối, lại còn tiếp tục suy nghĩ lung tung. Thời gian không còn nhiều, Lâm Tố Ninh không muốn vòng vo nữa.
Giọng nói thanh thoát, vẫn nhẹ nhưng ngữ điệu lạnh tanh.
" Chị đáng lẽ không nên làm mấy chuyện ngu ngốc đó! "
" Hả? " Cô ngước nhìn nguyên nhân, gương mặt cực kỳ nghiêm trọng. Cô sau cũng thu lại gương mặt đỏ bừng ấy.
" Tôi nhớ bản thân bảo chị thay tôi chăm sóc ba mẹ, giúp tôi sửa đổi chút tương lai sau này. Không để những người thân của tôi gặp chuyện. Vậy mà tại sao? Chị lại giống như muốn đưa bọn họ đến địa ngục vậy. "
" Thân thể này vốn đã yếu hơn người bình thường, một chút xúc tác nhỏ cũng có thể gặp chuyện. Chị lại như con thiêu thân lao đầu vào chỗ chết. "
Lâm Tố Ninh càng nói càng bước lại gần cô.
" Những người khác có như thế nào tôi không quan tâm. Nhưng người thân của tôi gặp chuyện, chìm trong đau khổ, tôi chắc chắn sẽ không chịu được. Chị thay đổi tương lai của một người đã là quá phận. Vậy mà còn muốn thay đổi tương lai của nhiều người khác. Chị nghĩ chị là đấng cứu thế hay gì! Coi như tôi cầu xin chị đấy! Làm ơn đừng đâm đầu vào chỗ chết nữa. Tránh xa những người đó ra. Nhất là Kiều Khả. Tuyệt đối đừng lại gần cô ta, nếu không chị sẽ chết sớm đó. "
Ánh mắt Lâm Tố Ninh khẩn cầu cô, khiến cô có chút nhói lòng. Mạng của cô là Lâm Tố Ninh cho, tất nhiên cũng phải biết điều. Dù trước đó cô cũng không hề đồng ý, nhưng mà...
" Thật sự không thể thay đổi hết toàn bộ tương lai sao? " Cô mím môi, có chút gì đó bất lực.
" Tôi không biết. Nhưng mà hình như tương lai cũng đã thay đổi rồi. Chỉ là không biết có tốt hơn cái tương lai đã định sẵn đó không. "
Cô suy nghĩ một hồi. Nghĩ đến có nên nói Tần Mặc đã trọng sinh ra không nhưng khi vừa nghĩ đến thì ánh mắt không thể tin được của Lâm Tố Ninh đã mở to nhìn về phía cô mà kinh ngạc.
" Tần Mặc trọng sinh!"
" À, cô có thể nghe được suy nghĩ của tôi mà. Tần Mặc quả thật trọng sinh. Tôi kiểm chứng qua rồi. "
" Làm sao có thể. " Lâm Tố Ninh run rẩy, siết chặt tay, trong mắt chỉ toàn thù hận.
Một kí ức vốn đã tưởng chừng như lãng quên, bắt đầu hiện ra trong đầu Lâm Tố Ninh.
Căn phòng trắng ở bệnh viện, mùi hương của thuốc sát trùng. Giọng nói nam nhân lạnh tanh, một chút cảm xúc cũng không có.
" Lâm Tố Ninh! Tôi đến đây để thông báo cho cô một tin tốt. "
Sắc mặt người ngồi trên giường bệnh trắng bệch, sức sống tưởng chừng như có thể biến mất bất cứ lúc nào. Nhìn thấy người mà bản thân căm ghét đứng trước mặt mình nói đến tin tốt, Lâm Tố Ninh làm sao dám tin.
Giọng nói nhẹ tênh, ngữ điệu lạnh lẽo. Tựa hồ không có sức.
" Làm sao anh vào đây được? Không phải có người ở bên ngoài sao? "
Tần Mặc cười nhạt, nhìn người trước mặt mà thương hại.
" Cô đoán xem. "
Lâm Tố Ninh nghiến răng nghiến lợi, gằn giọng. " Tần Mặc!"
" Sở Thiên Vũ chết rồi!" Tần Mặc lạnh lùng cất ra một câu.
Nghe được câu này, Lâm Tố Ninh như chết lặng, trái tim như bị bóp ngẹn dường như không thể thở được.
Người thân duy nhất còn lại của Lâm Tố Ninh chết rồi. Sở Thiên Vũ chết rồi! Tin! Lâm Tố Ninh không dám tin. Chắc chắn Tần Mặc đang nói dối. Hôm qua, rõ ràng cả hai vẫn còn gặp nhau, sao lại...
Đôi mắt ngọc bích tràn ngập lệ, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống tấm chăn màu trắng như thêm một màu sắc khác.
Lâm Tố Ninh đau đớn khóc nức nở, ôm đầu như không muốn tin. Muốn lập tức lấy điện thoại gọi cho Sở Thiên Vũ nhưng điện thoại đã cầm trên tay lại không dám nhấn gọi, sợ, thật sự rất sợ. Lâm Tố Ninh sợ một khi gọi không có ai bắt máy, không một tiếng trả lời, làm sao có thể sống nổi.
Tần Mặc đứng một bên quan sát biểu cảm sợ sệt ấy, cảm thấy cũng đáng xem. " Có cần tôi gọi giùm cô không. Dù rằng sẽ không có ai bắt máy. "
Giống như nhận ra được điều gì đó, Lâm Tố Ninh trợn trừng mắt.
" Anh Thiên Vũ chết liên quan đến anh đúng không? Là anh giết anh ấy!"
Tần Mặc không nói gì, cười gian ác. Giống như xác định lời Lâm Tố Ninh nói là đúng vậy.
Lâm Tố Ninh khó khăn thở gấp, gương mặt ướt đẫm nước mắt, giọng nói ngắt quãng.
" Tại sao? Tại sao giết anh ấy. Tại... Tại sao lại phá hủy cuộc sống của tôi. Rốt cuộc chúng tôi đã làm sai điều gì chứ!"
Tần Mặc bước lại gần, bót cằm Lâm Tố Ninh, cười lạnh.
" Bởi vì sự tồn tại của các người rất phiền phức. Rất chướng mắt tôi!"
Lâm Tố Ninh nghiến răng, nắm chặt cổ tay đang bóp chặt cằm của mình, căm phẫn mà hét lên:
" Tần Mặc! Tên bệnh hoạn. "
" Người có bệnh là cô, chứ không phải tôi. Sở Thiên Vũ chết rồi. Tôi muốn xem thử cô sống được mấy ngày. "
" Tần Mặc! Anh sớm muộn cũng sẽ gặp quả báo thôi. Người như anh, không đáng để sống một cuộc sống hạnh phúc. Sớm muộn cũng sẽ có một ngày, anh sẽ chìm trong đau khổ, tuyệt vọng khi mất đi người mà mình yêu thương. Tôi cầu mong Kiều Khả sẽ sớm ruồng bỏ anh. "
Nhắc đến Kiều Khả như chạm vào vảy nhược của Tần Mặc, hắn vô tình hất cằm Lâm Tố Ninh một cái thật mạnh, khiến Lâm Tố Ninh ngã xuống giường đau đớn mà nhíu mày.
" Cứ ở đó cầu đi. Dù sao nó cũng sẽ không thành hiện thực. "
" Lâm Tố Ninh! Nhắc nhở cô một chút. Sống thêm ngày nào là đau khổ ngày đó. Không bằng cô chết đi, đoàn tụ với gia đình với Sở Thiên Vũ đi thì hơn. "
Nói xong Tần Mặc liền bước ra khỏi phòng bệnh để Lâm Tố Ninh ở trong phòng bệnh không một tiếng động nhưng nước mắt vẫn rơi, gương mặt càng thêm phần trắng, khí sắc yếu ớt. Lẳng lặng nhìn về phía cửu sổ.
Qua ngày hôm sau, trong phòng bệnh đã không còn bất cứ ai. Một sự im lặng đến tang thương, gió lùa vào từ khung cửu sổ khiến ai cũng phải lạnh sống lưng.
Quay lại hiện tại.
Lâm Tố Ninh đã hai hàng nước mắt, dù rằng chỉ là một tàn hồn nhưng cảm xúc đau đớn đó vẫn có thể cảm nhận được.
Cô nhìn Lâm Tố Ninh biểu cảm đau lòng, giọt lệ tuôn rơi, tuy không hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì nhưng vẫn tiến lại gần lau đi những giọt lệ đó. Nhưng khổ nỗi khi chạm vào liền không có cảm giác, hư vô, vô thực, chạm không thấu, tựa như hai người không cùng một thế giới vậy.
Lâm Tố Ninh nhìn người trước mặt đang cố muốn an ủi mình, trong lòng ấm áp vô cùng. Nhưng nghĩ đến kẻ đó vẫn là không kìm được.
"Rắc, rắc --" Tiếng động giống như có thứ gì đang bị nức ra. Không gian hình như có một chút thay đổi. Lâm Tố Ninh nghe được cũng thấy được, nhìn ánh mắt hoài nghi của cô nhưng không trả lời.
" Chị, đây là lần cuối cùng mà tôi có thể cứu chị rồi. Sau này nhất định phải cẩn thận. Đừng đưa bản thân vào chỗ chết nữa. Bởi lần sau, tôi không thể cứu chị được nữa đâu. "
Cô khó hiểu.
" Lâm Tố Ninh, ý của cô là... "
" Rắc rắc, rầm----" Không gian nức vỡ, truyền ra âm thanh kinh hoàng, khung cảnh méo mó, hàng loạt các chữ cái hiện ra bao vây lấy cô và Lâm Tố Ninh.
Tại sao một linh hồn đáng lẽ nên biến mất lại xuất hiện trước mặt cô? Không phải lần đó chính là lần cuối cùng sao? Lâm Tố Ninh rốt cuộc quay lại đây để làm gì? Không lẽ cô ấy muốn lấy lại cơ thể này sao?
Trong lòng cô hoài nghi, vạn câu hỏi không lời giải đáp. Nhưng không hiểu vì sao cô không thể nói lên một từ nào. Bởi vì cô sợ những gì cô nghĩ là đúng, sợ nguyên thân quay lại chiếm lấy cơ thể này. Cô tất nhiên không sợ biến mất, cũng hiểu những gì mà cô đang sở hữu vốn thuộc về người khác. Kể cả người cô thầm thương ấy cũng vốn không thuộc về cô.
Lâm Tố Ninh nhìn cô một lượt. Thầm thở dài, những gì mà cô đang suy nghĩ Lâm Tố Ninh hoàn toàn nghe được, kể cả có là kí ức đi nữa, bất cứ thứ gì liên quan đến cô, Lâm Tố Ninh đều biết hết.
Lâm Tố Ninh cười nhạt, bước nhẹ nhàng về phía cô khiến cô giật mình mà lùi lại, thấy cô sợ hãi e ngại, lâm tổ Ninh dừng bước, giọng nói ngọt ngào:
" Chị không cần phải lo sợ gì cả. Tôi quay lại đây ko phải để lấy lại thân thể đó đâu. Một tàn hồn như tôi một khi quay lại thân thể này thì ngay sau đó cũng bước vào cửa tử thôi! Chị chẳng việc gì phải lo lắng cả. "
Thấy cô chưa bớt lo, Lâm Tố Ninh nói tiếp.
" Chị sợ hãi cái gì, tôi đều biết hết. Tôi từng nói rồi thân thể này thuộc về chị, mãi mãi cũng sẽ thuộc về chị. Tôi không còn có quyền để lấy lại nó đâu. "
Cô nhìn vào ánh mắt thản nhiên của Lâm Tố Ninh, lòng nhẹ hẳn nhưng ngược lại hình như có chút khó chịu.
Thật sự thuộc về cô sao? Cô vẫn không thể hoàn toàn tin được. Tu hú thì làm sao có thể thành phượng hoàng được chứ!
Nhưng cô cũng không muốn nói ra. Ít nhiều gì Lâm Tố Ninh đã nói sẽ không lấy lại thân thể này, cô hoàn toàn yên tâm.
Lúc trước một hai khuyên nhủ bên tai cô chấp nhận, dù không đồng ý nhưng vẫn phải nhận. Còn bây giờ cô đã không dám từ bỏ rồi.
Khung cảnh xung quanh bỗng biến đổi, trở thành một không gian biệt lập, không có bất cứ thứ gì ở đây, đơn sắc một màu trắng vô tận không điểm đến.
Khung cảnh thay đổi, bóng hình của của cô bé đó cũng biến mất, lòng cô có chút mất mát, một nỗi buồn, vết thương trong tim lại đau, kí ức vạn lần không muốn nhớ nhưng lại bị người khác thấy qua, giống như mặt nạ của cô đã bị vạch trần vậy, cô cười trừ, cảm thấy bản thân thật giả tạo.
Lúc trước là diễn thành một cô bé ngoan ngoãn, biết cười, biết mang đến niềm vui cho người khác. Được người khác khen, được bạn bè yêu mến, cô rất vui cũng rất hạnh phúc. Nhưng dần dần cô cũng đã quên bản thân là người có tính cách như thế nào? Những gì cô thể hiện ra thật sự chỉ là diễn, cô không biết, cũng chẳng thể hoàn toàn hiểu được bản thân. Cô chỉ biết bản thân cô muốn được yêu thích, muốn được hạnh phúc, cũng không muốn người khác buồn phiền về mình.
Hình như làm vừa lòng người khác cũng là một thói quen thì phải.
Có đau cũng chịu. Một lời cũng không nói ra.
Tính cách của cô và nguyên nhân đến bảy phần là giống nhau, nói cô diễn thành nguyên thân cũng đúng nhưng cũng không đúng. Cô bị ảnh hưởng bởi kí ức của nguyên thân, bị ảnh hưởng bởi thói quen suốt 12 năm của mình. Tính cách của cô theo đó mà thay đổi, nên những gì mà cô thể hiện ra chưa chắc là diễn.
Lâm Tố Ninh nhướng mày.
" Chị suy nghĩ cũng thật nhiều. "
Cô chớp mắt nhìn Lâm Tố Ninh, hơi khó hiểu.
" Sao cơ?"
" Chị đừng nghĩ nữa, nghĩ nhiều không tốt đâu. À mà những gì chị đang nghĩ, tôi đều nghe thấy đấy. "
Cô bất ngờ, trợn mắt khó tin." Cô đều nghe thấy! Nhưng làm sao mà..."
Lâm Tố Ninh thản nhiên, gật đầu.
Cô mặt đỏ bừng, ôm lấy mặt, lòng không thể nào tin được, liếc nhìn gương mặt không hề nói dối của nguyên thân, lại càng loạn.
Lâm Tố Ninh nhìn không gian có chút biến động, mày nhíu lại, mím chặt môi.
Nhìn cô bối rối, lại còn tiếp tục suy nghĩ lung tung. Thời gian không còn nhiều, Lâm Tố Ninh không muốn vòng vo nữa.
Giọng nói thanh thoát, vẫn nhẹ nhưng ngữ điệu lạnh tanh.
" Chị đáng lẽ không nên làm mấy chuyện ngu ngốc đó! "
" Hả? " Cô ngước nhìn nguyên nhân, gương mặt cực kỳ nghiêm trọng. Cô sau cũng thu lại gương mặt đỏ bừng ấy.
" Tôi nhớ bản thân bảo chị thay tôi chăm sóc ba mẹ, giúp tôi sửa đổi chút tương lai sau này. Không để những người thân của tôi gặp chuyện. Vậy mà tại sao? Chị lại giống như muốn đưa bọn họ đến địa ngục vậy. "
" Thân thể này vốn đã yếu hơn người bình thường, một chút xúc tác nhỏ cũng có thể gặp chuyện. Chị lại như con thiêu thân lao đầu vào chỗ chết. "
Lâm Tố Ninh càng nói càng bước lại gần cô.
" Những người khác có như thế nào tôi không quan tâm. Nhưng người thân của tôi gặp chuyện, chìm trong đau khổ, tôi chắc chắn sẽ không chịu được. Chị thay đổi tương lai của một người đã là quá phận. Vậy mà còn muốn thay đổi tương lai của nhiều người khác. Chị nghĩ chị là đấng cứu thế hay gì! Coi như tôi cầu xin chị đấy! Làm ơn đừng đâm đầu vào chỗ chết nữa. Tránh xa những người đó ra. Nhất là Kiều Khả. Tuyệt đối đừng lại gần cô ta, nếu không chị sẽ chết sớm đó. "
Ánh mắt Lâm Tố Ninh khẩn cầu cô, khiến cô có chút nhói lòng. Mạng của cô là Lâm Tố Ninh cho, tất nhiên cũng phải biết điều. Dù trước đó cô cũng không hề đồng ý, nhưng mà...
" Thật sự không thể thay đổi hết toàn bộ tương lai sao? " Cô mím môi, có chút gì đó bất lực.
" Tôi không biết. Nhưng mà hình như tương lai cũng đã thay đổi rồi. Chỉ là không biết có tốt hơn cái tương lai đã định sẵn đó không. "
Cô suy nghĩ một hồi. Nghĩ đến có nên nói Tần Mặc đã trọng sinh ra không nhưng khi vừa nghĩ đến thì ánh mắt không thể tin được của Lâm Tố Ninh đã mở to nhìn về phía cô mà kinh ngạc.
" Tần Mặc trọng sinh!"
" À, cô có thể nghe được suy nghĩ của tôi mà. Tần Mặc quả thật trọng sinh. Tôi kiểm chứng qua rồi. "
" Làm sao có thể. " Lâm Tố Ninh run rẩy, siết chặt tay, trong mắt chỉ toàn thù hận.
Một kí ức vốn đã tưởng chừng như lãng quên, bắt đầu hiện ra trong đầu Lâm Tố Ninh.
Căn phòng trắng ở bệnh viện, mùi hương của thuốc sát trùng. Giọng nói nam nhân lạnh tanh, một chút cảm xúc cũng không có.
" Lâm Tố Ninh! Tôi đến đây để thông báo cho cô một tin tốt. "
Sắc mặt người ngồi trên giường bệnh trắng bệch, sức sống tưởng chừng như có thể biến mất bất cứ lúc nào. Nhìn thấy người mà bản thân căm ghét đứng trước mặt mình nói đến tin tốt, Lâm Tố Ninh làm sao dám tin.
Giọng nói nhẹ tênh, ngữ điệu lạnh lẽo. Tựa hồ không có sức.
" Làm sao anh vào đây được? Không phải có người ở bên ngoài sao? "
Tần Mặc cười nhạt, nhìn người trước mặt mà thương hại.
" Cô đoán xem. "
Lâm Tố Ninh nghiến răng nghiến lợi, gằn giọng. " Tần Mặc!"
" Sở Thiên Vũ chết rồi!" Tần Mặc lạnh lùng cất ra một câu.
Nghe được câu này, Lâm Tố Ninh như chết lặng, trái tim như bị bóp ngẹn dường như không thể thở được.
Người thân duy nhất còn lại của Lâm Tố Ninh chết rồi. Sở Thiên Vũ chết rồi! Tin! Lâm Tố Ninh không dám tin. Chắc chắn Tần Mặc đang nói dối. Hôm qua, rõ ràng cả hai vẫn còn gặp nhau, sao lại...
Đôi mắt ngọc bích tràn ngập lệ, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống tấm chăn màu trắng như thêm một màu sắc khác.
Lâm Tố Ninh đau đớn khóc nức nở, ôm đầu như không muốn tin. Muốn lập tức lấy điện thoại gọi cho Sở Thiên Vũ nhưng điện thoại đã cầm trên tay lại không dám nhấn gọi, sợ, thật sự rất sợ. Lâm Tố Ninh sợ một khi gọi không có ai bắt máy, không một tiếng trả lời, làm sao có thể sống nổi.
Tần Mặc đứng một bên quan sát biểu cảm sợ sệt ấy, cảm thấy cũng đáng xem. " Có cần tôi gọi giùm cô không. Dù rằng sẽ không có ai bắt máy. "
Giống như nhận ra được điều gì đó, Lâm Tố Ninh trợn trừng mắt.
" Anh Thiên Vũ chết liên quan đến anh đúng không? Là anh giết anh ấy!"
Tần Mặc không nói gì, cười gian ác. Giống như xác định lời Lâm Tố Ninh nói là đúng vậy.
Lâm Tố Ninh khó khăn thở gấp, gương mặt ướt đẫm nước mắt, giọng nói ngắt quãng.
" Tại sao? Tại sao giết anh ấy. Tại... Tại sao lại phá hủy cuộc sống của tôi. Rốt cuộc chúng tôi đã làm sai điều gì chứ!"
Tần Mặc bước lại gần, bót cằm Lâm Tố Ninh, cười lạnh.
" Bởi vì sự tồn tại của các người rất phiền phức. Rất chướng mắt tôi!"
Lâm Tố Ninh nghiến răng, nắm chặt cổ tay đang bóp chặt cằm của mình, căm phẫn mà hét lên:
" Tần Mặc! Tên bệnh hoạn. "
" Người có bệnh là cô, chứ không phải tôi. Sở Thiên Vũ chết rồi. Tôi muốn xem thử cô sống được mấy ngày. "
" Tần Mặc! Anh sớm muộn cũng sẽ gặp quả báo thôi. Người như anh, không đáng để sống một cuộc sống hạnh phúc. Sớm muộn cũng sẽ có một ngày, anh sẽ chìm trong đau khổ, tuyệt vọng khi mất đi người mà mình yêu thương. Tôi cầu mong Kiều Khả sẽ sớm ruồng bỏ anh. "
Nhắc đến Kiều Khả như chạm vào vảy nhược của Tần Mặc, hắn vô tình hất cằm Lâm Tố Ninh một cái thật mạnh, khiến Lâm Tố Ninh ngã xuống giường đau đớn mà nhíu mày.
" Cứ ở đó cầu đi. Dù sao nó cũng sẽ không thành hiện thực. "
" Lâm Tố Ninh! Nhắc nhở cô một chút. Sống thêm ngày nào là đau khổ ngày đó. Không bằng cô chết đi, đoàn tụ với gia đình với Sở Thiên Vũ đi thì hơn. "
Nói xong Tần Mặc liền bước ra khỏi phòng bệnh để Lâm Tố Ninh ở trong phòng bệnh không một tiếng động nhưng nước mắt vẫn rơi, gương mặt càng thêm phần trắng, khí sắc yếu ớt. Lẳng lặng nhìn về phía cửu sổ.
Qua ngày hôm sau, trong phòng bệnh đã không còn bất cứ ai. Một sự im lặng đến tang thương, gió lùa vào từ khung cửu sổ khiến ai cũng phải lạnh sống lưng.
Quay lại hiện tại.
Lâm Tố Ninh đã hai hàng nước mắt, dù rằng chỉ là một tàn hồn nhưng cảm xúc đau đớn đó vẫn có thể cảm nhận được.
Cô nhìn Lâm Tố Ninh biểu cảm đau lòng, giọt lệ tuôn rơi, tuy không hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì nhưng vẫn tiến lại gần lau đi những giọt lệ đó. Nhưng khổ nỗi khi chạm vào liền không có cảm giác, hư vô, vô thực, chạm không thấu, tựa như hai người không cùng một thế giới vậy.
Lâm Tố Ninh nhìn người trước mặt đang cố muốn an ủi mình, trong lòng ấm áp vô cùng. Nhưng nghĩ đến kẻ đó vẫn là không kìm được.
"Rắc, rắc --" Tiếng động giống như có thứ gì đang bị nức ra. Không gian hình như có một chút thay đổi. Lâm Tố Ninh nghe được cũng thấy được, nhìn ánh mắt hoài nghi của cô nhưng không trả lời.
" Chị, đây là lần cuối cùng mà tôi có thể cứu chị rồi. Sau này nhất định phải cẩn thận. Đừng đưa bản thân vào chỗ chết nữa. Bởi lần sau, tôi không thể cứu chị được nữa đâu. "
Cô khó hiểu.
" Lâm Tố Ninh, ý của cô là... "
" Rắc rắc, rầm----" Không gian nức vỡ, truyền ra âm thanh kinh hoàng, khung cảnh méo mó, hàng loạt các chữ cái hiện ra bao vây lấy cô và Lâm Tố Ninh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.