Vị Hôn Phu Đến Đây Nào

Chương 55: Anh Nỡ Phạt Em Sao

Lục Manh Tinh

07/07/2021

Trans by Mintwooo

“Đất diễn” của Quan Hề trong chương trình tuy không nhiều nhưng vì dáng dấp cực kỳ xinh xắn, năng lực lại giỏi nên rất nhiều người vào Weibo xem thông tin về cô. Về sau cứ xem như vậy rồi tự nhiên thấy thích thú sau đó lượng fan của Quan Hề cứ tăng lên vùn vụt.

Nhưng lần này không chỉ hút fan mà bên văn phòng Ấn Tưởng lại vì độ hot này mà nhận được mấy lời mời tham gia chương trình liền. Vốn cánh chị Uông Thanh còn vui vẻ không ngớt, cảm thấy Quan Hề sắp nổi tiếng rồi, kết quả ai dè Quan Hề lại đẩy hết mấy công việc kia đi.

“… Em không muốn đi thật hả, gameshow kia tốt lắm đấy, tham gia xong có thể hot luôn.” Uông Thanh không ngờ Quan Hề thế mà không hề có hứng thú với giới giải trí, phải biết mấy hotgirl trên mạng hay người mẫu hay người làm âm nhạc có tích xanh chị từng hợp tác trước kia ai ai cũng ôm tâm tình muốn tiến quân vào giới giải trí.

Ví dụ như Triệu Hiểu Nhu thì biết rồi đấy, ban đầu Triệu Hiểu Nhu cực kỳ muốn lấy được suất tham gia “Minshuku của chúng ta” chính vì để có thể tiếp xúc nhiều hơn với công việc trong cái giới kia.

Quan Hề nhìn chị ấy: “Ban đầu em tìm mấy chị để hợp tác chắc cũng nói rõ rồi, em mong mọi người giúp em thúc đẩy marketing của mảng du lịch. Em là một blogger du lịch, em cũng chỉ muốn làm những việc có liên quan đến du lịch, nếu các chị muốn đào tạo một nghệ sĩ thì tìm sai người rồi.”

“Minshuku của chúng ta” lần trước chẳng qua vừa hay chạm đúng “chuyên môn” của cô, nhưng bây giờ mấy tổ tiết mục tìm cô lại vì nhìn trúng độ hot của cô nên mới mời, căn bản không cần biết mấy công việc đó có phù hợp với cô hay không.

Uông Thanh thấy Quan Hề dứt khoát như vậy cũng chợt hiểu ra phần nào.

Mấy ngày nay chị ấy bị hàng loạt chương trình gửi lời mời làm hoa cả đầu óc rồi, chị bất chợt quên đi cách nghĩ ban đầu của Quan Hề: “À, cũng phải… Thế nếu mà em không thích thì về sau có công việc nào kiểu như này chị sẽ đẩy hết đi hộ em.”

“Ừm.”

“Thế, thế thì chúng ta bàn lịch trình chuyến đi sang Ý vào tháng sau đi.”

“Được.”

Sau khi Quan Hề đẩy hết những chương trình giải trí đi nhân khí* trên Weibo của cô vẫn không ngừng tăng.

(*Nhân khí: Ý chỉ mức độ được hoan nghênh của một người hoặc vật.)

Hai tháng sau, công việc của cô cũng nhận được rất nhiều sự ủng hộ, khách sạn, Minshuku, ngay cả nhiều khu vui chơi du lịch cũng mời cô đến để “vui chơi có lương”. Ví của Quan Hề nhận được không ít tiền, tất nhiên cô cũng kiếm về cho văn phòng Ấn Tưởng không ít.

Hôm nay, Quan Hề vừa bay từ nước ngoài về vừa xuống máy bay xong liền lên luôn xe của công ty.

Cô không về nhà mà đến thẳng công ty là vì một hợp đồng của cô xảy ra vấn đề, bên đoàn đội gấp rút mở cuộc họp, cô cũng cần có mặt.

Lần họp này cực kỳ lâu, chi tiết sự việc cực nhiều.

Hôm nay Quan Hề còn đến tháng, đi du lịch xong còn chạy tới chạy lui khiến cả người cô khó chịu. Cuối cùng cũng họp xong, cô vội bỏ chạy lấy người.

Lúc xuống thang máy đến bãi đỗ xe cô lại đụng mặt Triệu Hiểu Nhu và ông chủ ky bo kẹt xỉ của Ấn Tưởng – Du Hạo.

Du Hạo thấy sắc mặt cô không được tốt lắm bèn lịch sự hỏi thăm đôi câu.

Mặt Quan Hề hơi nhợt nhạt: “Không sao, có thể do ngồi máy bay lâu quá, cơ thể hơi không thoải mái.”

Du Hạo: “Cô thấy không thoải mái thì về nhà đi, còn đến công ty làm gì.”

Quan Hề quay đầu nhìn anh ta, mỉm cười: “Du tổng vẫn còn nói được ạ, còn không phải do trước khi tôi lên máy bay anh nói hợp đồng xảy ra vấn đề cần tôi nhanh chóng giải quyết hay sao.”

Du Hạo đẩy gọng kính đen: “Thế hả? Có sao?”

Quan Hề: Mẹ nó, có đấy!

Du Hạo ho khan một tiếng, ngượng ngùng chuyển chủ đề: “Thế chuyến đi Ý lần này thế nào, thuận lợi chứ.”

Tinh…

Thang máy xuống đến bãi đỗ xe.

Bụng Quan Hề quặn đau, cô bước ra ngoài không còn hơi sức nói: “Tàm tạm, trừ việc anh thắt chặt chi tiêu quá mức.”

Du Hạo vừa nghe đến đây liền mất vui: “Tại kinh phí cô báo lên cao quá đấy chứ, có vài chỗ không hợp lý…”

Quan Hề quay đầu trừng anh ta: “Tôi cũng kiếm về cho công ty của chúng ta không ít đâu, Du tổng, phải chi ra mới thu về được! Anh đừng có bủn xỉn mấy cái chuyện vặt này!”

Quan Hề thường đấu trí đấu dũng với Du Hạo trong vấn đề kinh phí này, hai người đã quen việc cãi nhau trong công ty rồi. Nên Du Hạo nghe thấy câu này của cô cũng không hề nổi đóa mà còn bày ra dáng vẻ của ông bố “chuẩn bị giảng đạo lý cho con”.

Lúc này Quan Hề không thoải mái thật, thấy Du Hạo định đại chiến với cô liền bước càng nhanh hơn.

“Này, cô đi nhanh vậy làm gì, tôi nói với cô vài câu…”

Quan Hề bỗng gập eo xuýt xoa đau đớn.

Du Hạo giật mình, vội chạy đến đỡ cánh tay cô: “Sao lại thế này? Tôi còn chưa nói gì mà mặt cô đã trắng bệch thế này, cô không sao chứ Quan Hề?”

Quan Hề: “Đau bụng…”



“Hả? Đau bụng hả, vậy cô lên xe mau, tôi đưa cô đến bệnh viện.”

“… Không cần đến bệnh viện.”

“Thế sao mà được, nhất định phải đến bệnh viện!”

“… Không cần.”

“Cô gái này sao mà cứng đầu thế nhỉ, bình thường tôi hay mắng cô nhưng rõ ràng tôi không phải loại người thấy chết không cứu, cô bắt buộc phải đến bệnh viện…”

“Đến tháng!” Quan Hề ngắt lời anh ta, “Đến tháng không cần đi bệnh viện.”

Du Hạo sững sờ: “À… được rồi. Thế tôi đưa cô về nhà?”

Quan Hề định tự lái xe về nhưng bây giờ bụng đau quặn thắt từng cơn khiến cô còn chẳng đi nổi. Giờ phút này suy nghĩ duy nhất của cô là, mau chóng về nhà lên giường nằm!

“Để tôi đưa cô về, cô xem dáng vẻ này của cô như sắp ngất đến nơi.” Du Hạo thấy sắc mặt cô cực kỳ kém bèn mở cửa xe đỡ cô ngồi vào, “Nói địa chỉ cho tôi.”



Cách đó không xa Triệu Hiểu Nhu lạnh lùng nhìn cảnh này: “Tôi biết mà, cô ta được lên chương trình kia là do Du tổng đắp tiền vào, vốn thuộc về tôi, nếu không phải Du tổng thiên vị thì sao cô ta có thể nhận được.”

Trợ lý của Triệu Hiểu Nhu nói theo: “Chị Hiểu Nhu, dạo gần đây bên Quan Hề mạnh lắm, công ty chúng ta sắp toàn lực nâng đỡ cô ấy rồi.”

“Còn không phải do cô ta ăn bám Du tổng! Còn thế nào nữa?”

Trợ lý: “Nhưng nghe nói Du tổng có đối tượng rồi…”

Triệu Hiểu Nhu cười đầy quái dị: “Thế nên mới nói, có một số người vì nổi tiếng vì kiếm tiền mà có thể làm bất cứ chuyện gì.”

**

Du Hạo lái xe theo địa chỉ Quan Hề cho anh, xe chạy vững vàng trên đường, Quan Hề gập eo nằm nhoài trên đầu gối nhắn tin cho Giang Tùy Châu.

“Người nhà cô có ở nhà không?” Du Hạo hỏi.

“Có, lát nữa bạn trai tôi đứng dưới nhà đợi tôi.” Trán Quan Hề rịn đầy mồ hôi, nghẹn giọng nói, “Cảm ơn anh.”

Du Hạo: “Đừng, cô đừng thế, cô nói cảm ơn làm tôi không quen.”

Quan Hề: “Anh là ông chủ, có gì mà không quen.”

“Cô có thấy ông chủ nào ngày nào cũng bị ép buộc đòi tiền không.”

Quan Hề ôm bụng nhìn anh ta, trong lòng thầm mắng cả họ nhà anh.

Còn không phải do anh keo kẹt quá sao!!!

Thế nhưng bây giờ cô không mắng thành lời được, Quan Hề cắn chặt răng, tiết kiệm sức lực tiếp tục nhắn tin với Giang Tùy Châu.

Ba mươi phút sau, khu Cảnh uyển Gia Lâm.

Xe vừa vào cổng tiểu khu Quan Hề đã thấy Giang Tùy Châu, cô ấn mở cửa sổ xe giơ một cánh tay ra vẫy, yếu ớt nói: “Nhị cẩu, cứu mạng…”

Lần này quả thực Quan Hề không ngờ bụng cô lại đau đến vậy, việc cô đau bụng kinh hoàn toàn là ngẫu nhiên, không phải tháng nào cũng bị.

Lúc trước Giang Tùy Châu đã nhận được biển số xe Quan Hề gửi đến, nhìn thấy xe chạy đến anh liền bước qua.

Du Hạo thấy một người đàn ông đang bước lại gần liền đoán ra người này chính là bạn trai trong miệng Quan Hề. Anh ta xuống xe, mở cửa ghế lái phụ.

Giang Tùy Châu gật đầu chào anh ta rồi cúi người ôm Quan Hề ra.

“Sao thế.” Giang Tùy Châu nhìn Quan Hề co ro thành một đống hơi sốt ruột.

Quan Hề: “Đau chế mất… Em muốn nằm, em muốn uống nước ấm.”

Giang Tùy Châu nhíu mày: “Không phải chuyến này em lại ở bên ngoài ăn nhiều đồ lạnh chứ? Quan Hề, em không biết mấy ngày này mình sẽ bị hay sao? Đã thế nếu biết khó chịu sao vừa xuống máy bay lại còn chạy đi làm, chỗ đó thiếu em thì không làm nên chuyện chắc??”

Ông chủ nào đó “lần này thiếu Quan Hề có thể không làm nên chuyện” lặng lẽ nhìn sang hướng khác.

Quan Hề thấy Giang Tùy Châu lạnh mặt dạy bảo cô bèn uất ức: “Lúc này là lúc nào rồi mà anh còn mắng em, không phải anh nên dẫn em về trước hay sao. Em đau chết mất… Giang Tùy Châu, có phải anh hết yêu em rồi…”

Trái tim Giang Tùy Châu như bị nhéo vài cái, anh quay người định về. Nhưng bước đi được một bước nhớ đến cái gì mới quay đầu lại: “Cảm ơn, làm phiền rồi.”

Du Hạo: “Không có gì, anh mau đưa cô ấy về đi.”



Giang Tùy Châu gật đầu, lại nói câu cảm ơn xong mới ôm Quan Hề vào trong xe mình, lái xe đi vào tiểu khu.

Du Hạo đợi chiếc xe kia đi xa, tay xoa cằm. Sao lại thấy người đàn ông này có chút quen mắt nhỉ, có phải gặp ở đâu rồi không…

Nhưng nghĩ nửa ngày trời cũng không nhớ ra.

Du Hạo dứt khoát không nghĩ nữa, chỉ nhìn cánh cổng bệ vệ của tiểu khu trước mặt.

Ái chà, khu Cảnh uyển Gia Lâm… Cái tiểu khu này một mét vuông đất giá đắt đến mức một ông chủ như anh cũng không dám mơ tưởng.

**

Giang Tùy Châu ôm Quan Hề vào nhà, cả đường cô toàn rúc trong ngực anh kêu ca.

“Đau… Anh nói anh đi, chỉ biết nói em thôi, em muốn thế này sao… Vừa trước mặt người khác mà anh còn dạy dỗ em, anh thấy mắng em quan trọng hơn hay đưa em về nhà quan trọng hơn… Em đến tháng đã khó chịu muốn chết rồi, anh còn thế này…”

Giang Tùy Châu vào nhà bước luôn vào trong phòng.

Bạn Quan nào đó vẫn đang oán thán: “Có phải anh hết yêu em rồi không, hả? Hử? Anh nói…”

“Quan Hề.” Giang Tùy Châu đặt cô nằm lên giường, nhéo mặt cô, “Anh mới chỉ hỏi em một câu thôi, cất hết mấy cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu em đi.”

Quan Hề hừ một tiếng, chui rúc vào trong chăn.

Xí… Rõ ràng nói tận ba câu.

Giang Tùy Châu chỉnh lại chăn cho cô xong vào phòng bếp rót cốc nước ấm rồi cầm thêm cả mấy miếng giữ nhiệt hay tích trữ trong nhà.

“Dậy một chút, uống nước.”

Quan Hề ngồi dậy dựa vào người anh, uể oải nói: “Không nhấc nổi tay nữa… Anh đút cho em đi.”

Đến tháng và tay không có xu quan hệ nào hết, nhưng lần này Giang Tùy Châu cũng không chấp cô. Dù gì anh biết chắc bây giờ mà không nghe cô, vị tổ tông này sẽ lặp lại một tràng trình bày từ đủ các góc độ rằng anh không yêu cô thế nào.

“Không thoải mái sao không gọi điện thoại cho anh từ sớm.” Giang Tùy Châu dán mấy miếng giữ nhiệt lên bụng cô.

Má Quan Hề dán bên ngực anh, buồn phiền đáp: “Bên công ty có chút chuyện gấp, em phải nhanh chóng đến đó xử lý. Vốn em còn thấy mình lái xe về được, ai dè xuống bãi đỗ xe bỗng cảm thấy khó chịu, cả người toát đầy mồ hôi.”

“Người vừa đưa em về là đồng nghiệp hả?”

“Ừ, chính là người phụ trách công ty mà em kể với anh đấy, vị Du tổng ki bo. Nhưng anh ấy rất tốt bụng, không thì sao lại đưa em về chứ.”

Giang Tùy Châu khẽ gật đầu: “Vậy về sau em phải chú ý vào, có chuyện gì phải gọi điện cho anh đầu tiên.”

“Ờ.”

Giang Tùy Châu đỡ cô nằm xuống, anh bỗng hỏi: “Vậy cuối cùng có phải em ở nước ngoài ăn lung tung không.”

Sắc mặt Quan Hề hơi cứng lại, cô trốn tránh co chặt vào trong chăn: “Buồn ngủ quá đi, em ngủ một giấc nha…”

Giang Tùy Châu vừa thấy dáng vẻ này của cô liền biết anh đoán trúng rồi.

“Quan Hề, lần sau mà còn như thế này…”

“Thì sao hả…”

“Phạt em.”

Quan Hề từ trong chăn chui ra chỉ để lộ đôi mắt: “Phạt em ấy hả, anh nỡ phạt em sao.”

Giang Tùy Châu rũ mắt nhìn cô, sắc mặt lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại ẩn chứa mùi vị nguy hiểm.

Quan Hề cười giả lả: “Được rồi em biết rồi, anh đừng nhìn em như vậy, về sau em không ăn lung tung nữa là được chứ gì.”

Giang Tùy Châu còn lâu mới tin cô, anh lạnh giọng nói: “Tốt nhất là em nói được làm được.”

“Được mà được mà, em nhất định làm được, nhưng lần này đã thành ra vậy rồi anh đừng dữ dằn thế chứ.” Quan Hề xích vào trong, lật chăn lên một chút: “Hơi lạnh nhỉ… Hay là anh vào đi, người anh ấm như vậy có thể sưởi cho em đấy.”

Giang Tùy Châu hơi híp mắt lại: “Lúc này rồi đừng có nhắm mắt nói bừa nữa.”

“… Em nói bừa cái gì.”

Quan Hề ngạc nhiên, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Giang Tùy Châu cô bỗng thông minh hiểu ra vấn đề.

Cô trừng anh: “Giang Tùy Châu, trong đầu anh có phải toàn những thứ không sạch sẽ hay không, em không có nói bậy!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vị Hôn Phu Đến Đây Nào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook