Vị Hôn Phu Đến Đây Nào

Chương 57: Anh Phiền Chết Mất

Lục Manh Tinh

19/01/2022

Trans by Mintwooo

Mấy tuần sau, ngày lễ du lịch của Youtu đến hẹn lại lên.

Ngày hôm đó trong hậu trường rất náo nhiệt, không chỉ có nhiều vị blogger nổi tiếng mà còn có rất nhiều đoàn đội nghệ thuật được mời đến để biểu diễn.

Ở hậu trường hôm nay hầu như toàn là bốn người dùng chung một phòng trang điểm, lúc Quan Hề dẫn theo Uông Thanh và cô trợ lý Tiểu Khả bước vào cô bèn nhận ra có người quen mặt dùng chung phòng này với cô – Triệu Hiểu Nhu.

Hai người khác dù chưa gặp mặt ngoài đời nhưng sau khi các cô ấy tự giới thiệu tên cô cũng lên mạng tìm ID, hóa ra toàn là bạn bè tương tác trên mạng cả.

“Xin chào xin chào, tôi là Lý Thiến, ID weibo là Trứng cuộn nhỏ.” Dáng người Lý Thiến nhỏ nhắn, trông rất dễ thương.

Quan Hề bắt tay làm quen cô ấy: “Tôi biết, theo dõi cô đã lâu cuối cùng cũng có ngày được gặp mặt.”

“Phải đó, hôm nay là dịp gặp gỡ của nhóm người nổi tiếng trên mạng mà.” Lý Thiến nói, “Ôi chao Quan Hề này, ngoài đời cô còn xinh hơn trên ảnh.”

“Cảm ơn nhé.”

Lý Thiến thật lòng khen cô, dù sao thì trong cái thời đại chỉnh ảnh đến bố mẹ còn chẳng nhận ra thế này, ngay cả đại mỹ nữ nổi tiếng như Triệu Hiểu Nhu nhìn ngoài đời vẫn còn kém sắc hơn trong ảnh.

Cô ấy thật sự không ngờ gặp được Quan Hề ở ngoài đời còn đẹp hơn trên mạng nhiều.

Lý Thiến: “Ai, chúng ta chụp chung tấm đi.”

Quan Hề: “Được đó, nhưng tôi phải trang điểm đã, thợ trang điểm vẫn đợi bên kia kìa.”

“Được được, tối nay chúng ta còn nhiều thời gian lắm.” Lý Thiến nhìn cô không dứt mắt.

Mẹ nó, vẫn chưa trang điểm à, mặt mộc mà da dẻ đẹp quá mức thế này.

Lúc Quan Hề ngồi xuống bàn trang điểm còn chào hỏi Tề Phi Phi, cô bạn tương tác khá tốt trên mạng. Tề Phi Phi là blogger thể nghiệm khắp thế giới, từ đồ ăn ngon đến khách sạn đang hot cô ấy đều review tiến cử, hồi trước Quan Hề theo dõi cô ấy chính vì cô tìm được không ít quán ăn ngon từ bài đăng của cô nàng.

“Trùng hợp thế nhỉ, không ngờ chúng ta lại dùng chung một phòng trang điểm.” Ngồi ở bên kia của Quan Hề là Triệu Hiểu Nhu, cô vừa ngồi xuống Triệu Hiểu Nhu còn chủ động chào hỏi trước.

Vì chuyện tiết mục đợt trước mà Quan Hề không có ấn tượng tốt với cô ta: “Không trùng hợp đâu, không phải chúng ta cùng chung công ty sao, sắp xếp cùng phòng cũng thường thôi.”

Triệu Hiểu Nhu bật cười: “Quan Hề, nghe nói lần này cô được mời lên sân khấu chia sẻ cảm nghĩ, năm trước là chị đó, em có gì không hiểu thì có thể hỏi chị nha.”

“Thế hả, em còn không biết là chị đâu. Nếu chị nói với em sớm hơn có phải em đã có nhiều thời gian để hỏi rồi không, nhưng mà bây giờ sắp lên sân khấu, không kịp nữa rồi.” Quan Hề cười không cảm xúc, “Dù sao cũng cảm ơn chị.”

Triệu Hiểu Nhu: “Đừng khách sáo, chị là tiền bối mà, việc nên làm.”

Tiền bối cái quái gì...

Quan Hề lười nghe Triệu Hiểu Nhu nói mấy lời sáo rỗng này, cô bảo nhân viên trang điểm cho mình, sau đó cầm điện thoại lên tập dượt lại bài phát biểu.

Một tiếng sau, bên ngoài bắt đầu hoạt động.

“Mấy chị chuẩn bị xong chưa, có thể ra ngoài ngồi rồi.” Nhân viên công tác đến gọi.

“Xong rồi.”

Cuối cùng Quan Hề cũng trang điểm xong, đi ra ngoài với mấy người Lý Thiến.

Vị trí ngồi của khách mời là cố định, dãy ghế giữa ở hàng ghế đầu dành cho cấp cao trong công ty và một số nghệ sĩ trong giới được đặc biệt mời đến. Hai dãy trái phải phía trên dành cho nhân vật chính của tối nay, các blogger dưới trướng Youtu hoặc các nhân vật lớn có tích xanh được mời đến. Phía sau nữa ngoài phóng viên và các tài khoản marketing còn có khán giả.

Vị trí của nhóm Quan Hề ở bên phải, nên sau khi bước ra khỏi hậu trường phải đi cả quãng đường dài ngang qua sân khấu. Vốn Quan Hề cũng chẳng để tâm, ai ngờ trên đường đi cô liếc mắt nhìn cái thế mà lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

“...?”

Bước chân không hề dừng lại nhưng ánh mắt nhanh chóng dán lên người đó.

Mà vị ngồi kia chắc chắn cũng nhìn thấy cô, sắc mặt anh bình tĩnh, chỉ nhìn cô rồi chỉ vào điện thoại mình.

Lúc này Quan Hề đang mặc lễ phục, tất nhiên điện thoại phải để trong ví rồi.

Cô nhìn thấy anh ra hiệu cũng không lấy điện thoại ra luôn mà đợi khi ngồi vào vị trí xong xuôi mới lôi điện thoại ra nhìn.

Vừa rồi sắp phải ra ngoài cô còn bận trang điểm nốt bước cuối cùng nên cũng không nhìn điện thoại, lúc này mới nhận ra mấy phút trước Giang Tùy Châu có nhắn tin cho cô.

Giang Tùy Châu: [Lúc nào em ra]

Quan Hề nhìn xuyên qua biển người, cúi mắt trả lời anh: [Sao anh lại ở đây? Không phải anh nói không xuất hiện ở mấy hoạt động như thế này hay sao]

Giang Tùy Châu: [Tự dưng hôm nay muốn đến]

Quan Hề cười không thành tiếng: [Hả? Xem em phải không?]

Giang Tùy Châu: [Chẳng lẽ rỗi quá không có gì làm]

Quan Hề: [Hiểu chuyện thế à? Được, tối về nhà thưởng cho anh một trăm nụ hôn]

Giang Tùy Châu: [Anh đếm đó]

Quan Hề: [... Vậy cũng không cần nghiêm túc đến thế]

Sau khi Quan Hề ngồi tán dóc một hồi với Giang Tùy Châu liền cất điện thoại đi.

Mấy người ngồi bên ai cũng đang nói chuyện phiếm, mọi người đều là người nổi tiếng trên mạng, gặp nhau ngoài đời bắt đầu hơi ngại ngùng nhưng chỉ cần một lát là máu hóng chuyện nổi lên, nói đủ thứ trên đời.

“Anh đẹp trai kia là ai các cô biết không?” Tề Phi Phi hỏi câu.

Lý Thiến: “Cô nói người đàn ông mặc tây trang đen ngồi hàng ghế đầu hả.”

Tề Phi Phi: “Phải phải phải.”

Lý Thiến cười sâu xa: “Tôi biết ngay cô nói đến anh ấy mà, lúc tôi vừa đi qua cũng nhìn thấy, đẹp trai chết người. Boss đảm đương làm mặt tiền đấy.”

“Ha ha ha chuẩn, ông chủ công ty nào vậy?”

Lý Thiến nghĩ ngợi: “Chắc là phú nhị đại nào đó thôi, làm gì có sếp lớn nào mà trẻ như vậy.”

“Ông chủ đứng sau Youtu, Giang Tùy Châu, phú nhị đại cái gì... Người ta là phú “n” đại rồi.” Đúng lúc này, Triệu Hiểu Nhu ngồi cạnh bỗng xen vào câu.

Quan Hề nghe thấy tên Giang Tùy Châu bèn ngẩng đầu lên nhìn cô ta, lúc này mới nhận ra ba người này đang bàn về Nhị cẩu.

Lý Thiến là người rất nhạy cảm với trai đẹp, thấy Triệu Hiểu Nhu hiểu biết tình huống phía sau bèn nhanh chóng hỏi dò: “Thật hay giả đấy? Ông chủ của Youtu?? Nhưng ông chủ của Youtu tên là Trần Phàm cơ mà?”

Triệu Hiểu Nhu: “Trần Phàm chỉ là trên danh nghĩa thôi, không phải Youtu là công ty dưới trướng tập đoàn Quang Dịch hay sao, Giang Tùy Châu là người thừa kế của tập đoàn Quang Dịch, nên người ta mới tính là ông chủ thật sự.”

Lý Thiến sực tỉnh: “Hóa ra là vậy, Hiểu Nhu cô biết nhiều thật.”

Triệu Hiểu Nhu hơi đắc ý: “Tất nhiên.”

Nhưng thật ra, cô ta chẳng biết được bao nhiêu, trước giờ cô ta còn chưa nhìn thấy Giang Tùy Châu. Lần này có thể nói đôi câu chẳng qua do hôm nay cô ra phía sau hậu trường vô tình nhìn thấy Giang Tùy Châu với mấy vị lãnh đạo cấp cao, sau đó mới tò mò hỏi vài người bạn trong giới.

Mấy chuyện kia đều do người khác kể cho cô ta...

Tề Phi Phi: “Trời ơi, Quang Dịch ấy hả.”

Đầu năm nay chắc chả mấy người không biết đến tập đoàn Quang Dịch.

Lý Thiến: “Đây chính là người vừa có sắc vừa có tiền trong truyền thuyết, là kim cương vương lão ngũ xịn sò nhất.”

Quan Hề im lặng ngồi nghịch móng tay.

Vương lão ngũ cái gì, rõ ràng là Giang Nhị cẩu.

Lý Thiến: “Ôi, anh ấy bao nhiêu tuổi rồi, đã kết hôn chưa?”

Triệu Hiểu Nhu: “Chưa đến ba mươi tuổi, nghe nói chưa kết hôn.”

Tề Phi Phi: “Mẹ nó! Chất lượng!”

Lý Thiến cười: “Chất lượng thì cũng không liên quan đến cậu! Cho dù có chưa kết hôn, nhưng đẹp trai thế này lại không có cả dàn bạn gái hay sao.”

Quan Hề: “...”

Tề Phi Phi pha trò: “Cậu không hiểu cái này rồi, chính vì có cả dàn bạn gái nên mới liên quan đến cậu đó. Nếu người ta đã có vợ hoặc chỉ có một người bạn gái mới không liên quan gì đến cậu.”

“Oa ha ha ha... Suy nghĩ này của cậu hiểm thật.”

Tề Phi Phi vội đáp: “Aizzz, tôi đùa thôi, đùa vui thôi, tôi có bạn trai rồi!”

“Ha ha ha ha.”

“Quan Hề, sao cô không nói câu nào thế, vừa rồi cô có nhìn thấy Giang Tùy Châu không, người ngồi chính giữa kia ấy.”

Trên sân khấu bắt đầu biểu diễn, Quan Hề nhìn tiết mục trước mặt, ừ một tiếng, “Nhìn thấy rồi.”

“Sao nào, đẹp trai không đẹp trai không?”

Quan Hề: “Tàm tạm.”

“Mới tàm tạm thôi hả? Không thể nào, tôi thấy đẹp trai ngút trời luôn.” Lý Thiến nói, “Sao cô lại không thấy hứng thú chút nào vậy!”

Quan Hề: “Tôi...”

“Đúng rồi, sao em lại không cảm thấy hứng thú nhỉ.” Triệu Hiểu Nhu nhìn cô nói, “Không phải em nên là người thấy hứng thú nhất sao.”

Lời Quan Hề định nói lại phải nuốt trở về trong nháy mắt, cô lấy làm lạ hỏi: “Lời này của chị có ý gì, sao tôi lại phải thấy hứng thú nhất?”

Triệu Hiểu Nhu làm bộ vô tội nói: “Chị cũng chẳng có ý gì khác nha, chỉ muốn bảo em lớn lên xinh thế này, đàn ông nào nhìn thấy cũng thích, cơ hội của em nhiều hơn bọn chị là cái chắc.”

Lại chơi trò nói bóng nói gió với cô hả???

Lần này Quan Hề cũng không thong dong nữa, cô mở miệng nói luôn: “Thế thì đã sao nào, tôi chẳng như một số ai kia, thấy lợi ích cái là trèo lên người đàn ông.”



Tin đầu trang liên quan đến chuyện của Triệu Hiểu Nhu và đàn ông không phải bảy thì cũng đến tám cái, người ở đây ai cũng hiểu rõ.

Sắc mặt Triệu Hiểu Nhu thoắt biến: “Quan Hề cô có ý gì đấy hả.”

“Chị có ý gì thì tôi có ý đó.’

“Cô…”

“Ai dào ôi, đừng cãi nhau nữa, Hiểu Nhu đừng nói nữa.” Lý Thiến vội khuyên can, “Chỗ này đang có người, không thích hợp.”

Vốn dĩ Lý Thiến và Tề Phi Phi chỉ đùa vui mới nhắc đến chuyện này, bây giờ chợt thấy Triệu Hiểu Nhu với Quan Hề bỗng nhiên chĩa mũi nhọn vào nhau thế này cũng hơi bất ngờ.

Mà Triệu Hiểu Nhu bị lời này chặn ngang cũng chỉ đành nuốt ngược lời lại. Cô ta tức giận quay ngoắt đi, không nói một lời nào.

Quan Hề nhìn cô ta với ánh mắt như nhìn kẻ thần kinh… Sao người này lúc nào cũng động kinh lên thế.

**

Buổi lễ du lịch Youtu được phát sóng trực tiếp, tiết mục diễn ra được một nửa sẽ bắt đầu đến phần trao giải.

Trừ lúc trao thưởng Quan Hề lên sân khấu một lần, cô còn có một lần lên sân khấu để chia sẻ cảm nhận về du lịch trong mười phút.

Lúc đang đợi nghi lễ trao giải bắt đầu, Uông Thanh bỗng nhiên từ sau khán đài bước ra, cả quãng đường khom người đi đến bên cô.

“Quan Hề này, Quan Hề.”

“Sao vậy chị?”

Sắc mặt Uông Thanh hơi khó coi: “Em qua đây với chị một lát.”

Quan Hề không hiểu gì cả, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc này của Uông Thanh cô cũng đứng dậy đi đến bên chị ấy.

Uông Thanh vội vã lôi điện thoại ra: “Cái này là làm sao vậy.”

“Cái gì?”

“Chị vừa bận nọ kia chút mới nhìn thấy, một tiếng trước trên mạng có người đăng bài viết mấy thứ này, em với Du tổng… Còn nói em dính líu tới rất nhiều đại gia, cái bức ảnh này ở đâu ra vậy hả.”

Quan Hề lập tức nhận điện thoại chị đưa cho, mới nhìn qua cô đã thấy bức ảnh chụp cô cùng một người khác.

Từ góc nhìn của bức ảnh này có thể khẳng định đây là ảnh chụp trộm.

Có vài bức chụp cô đang đứng cùng Du tổng, Quan Hề dựa theo khung cảnh này nhớ lại… Du Hạo đỡ cô, cô lên xe của Du Hạo… Đó không phải là khung cảnh hôm cô bị đau bụng kinh ở bãi đỗ xe hay sao.

Còn mấy bức ảnh cuối nữa, thế mà lại chụp được hôm Ngụy Tu Dương đến đón cô. Mà ảnh chụp bên Ngụy Tu Dương này còn phong phú hơn nhiều, không chỉ đến đón mà còn có cả ảnh cô và cậu ấy cùng bước vào tiểu khu.

Quan Hề xem xong thì ngây người luôn, mấy thứ này là cái gì thế hả?! Cô ở cùng Du tổng, lại còn cả Ngụy Tu Dương hả???

Mà trên điện thoại, người tung tin lại còn nói rất ra gì và này nọ…

[Quả thực Quan Hề bỗng nhiên hot, bảo cô ta không có người chống lưng ai mà tin được. Đồng nghiệp của tôi kể cô ta còn leo lên cả người sếp nhà mình rồi, nghe nói nhờ Du Hạo giúp đỡ mà cô ta mới được tham gia “Minshuku của chúng ta”, vốn cái chương trình đó của Triệu Hiểu Nhu cơ. Tóm lại Du tổng kia có tài nguyên gì tốt cũng đưa hết cho bên cô ta, quá đáng hơn là Du tổng không còn độc thân nữa, Quan Hề là tiểu tam đó.]

[Quan Hề đến nhà anh phú nhị đại lái Aston Martin kia tận hưởng đêm xuân, người đàn ông đó hay đến đón cô ấy lắm, người trong công ty ai cũng biết]



“Mấy người này là ai thế hả, chém gió kinh thật đấy, em với Du tổng làm sao mà có thể được.” Uông Thanh nói, “Nhưng vị phú nhị đại này là ai vậy? Thường xuyên đến đón em? Sao chị lại không biết.”

Uông Thanh không hề biết gì về chuyện cá nhân của Quan Hề, chỉ biết có duy nhất một lần bay đến Dubai gặp được vị hôn phu của cô, nhưng sau khi về nước cũng không thấy người này nữa.

Quan Hề: “Thường xuyên hả? Rõ chỉ có một lần thôi. Cái gì mà tận hưởng đêm xuân bên phú nhị đại, đây là em trai em.”

Uông Thanh sững sờ: “Thật hả?!”

“Hỏi thừa.”

Uông Thanh tức khắc thả lỏng: “Vậy thì tốt rồi, nhưng vấn đề là người tung tin đồn này cố ý đăng ở siêu thoại và dưới weibo của em, nói rất ra gì và này nọ, nhiều người cũng bị dẫn dắt lắm, chúng ta phải nghĩ cách đăng bài giải thích nữa.”

“Chị đi liên lạc với Du tổng, giờ phải soạn bài đăng để giải thích.” Quan Hề nhìn lên sân khấu: “Bây giờ em phải quay về rồi, đã đến phần trao thưởng. Đợi bên này ổn rồi chúng ta hãy xử lý chuyện này sau.”

“Được, em đừng để bị ảnh hưởng nhé.”

“Không sao đâu.”

Đối với mấy tin tức làm cho người ta bất ngờ này tất nhiên Quan Hề không bị ảnh hưởng, cô chỉ ngạc nhiên là, thế mà có người lại dám âm thầm chụp trộm cô.

Sau khi Quan Hề ngồi xuống, phía người dẫn chương trình cũng bắt đầu nhắc đến tiến trình, Quan Hề tạm gác lại những tức giận và phiền toái kia, trước hết phải tập trung vào chuyện trước mắt đã.

Chẳng qua khoảng thời gian cô lên nhận thưởng và chia sẻ cảm nhận này lại có người náo loạn ở khu bình luận.

[A a a Quan Hề đến rồi! Giá trị nhan sắc cao quá đi mất, trực tiếp đè bẹp đám người chuyên photoshop luôn]

[Đẹp thật đấy! Không hề kém cạnh nghệ sĩ]

[Váy đẹp quá đi mất]

[Đã tìm ra… Mẫu mới của tuần lễ thời trang năm nay]

[Đừng khen nữa, con tiểu tam này có gì đáng để khen]

[???]

[Người không biết mau lên Weibo mà search đi, có người công khai hết tin tức rồi đó, vừa sếp vừa phú nhị đại, chẳng trách ăn mặc dát vàng thế kia]

[Vừa từ Weibo trở về, tôi sốc quá]

[Có bằng chứng không? Đừng có mà ngậm máu phun người nhé]

[Mấy bức ảnh thân mật kia chính là bằng chứng, do chính phòng công tác bọn họ tung ra đó]

[Ngất, vừa nhảy hố đã bị đào ra]



Hầu hết các blogger sau khi kết thúc trình tự trên sân khấu đều đi về, còn vài người khác lại đến khu hỗ trợ truyền thông của ngày lễ du lịch.

Khu hỗ trợ truyền thông này trưng bày rất nhiều ảnh chụp trong khi đi du lịch, những blogger có tiếng sẽ đến ký tên vào bức tường đầy ảnh này, sau đó làm mấy hoạt động tương tác đơn giản với fan.

Bản thân Quan Hề là blogger hot nhất dạo gần đây nên tất nhiên cũng có cả đoàn fan xếp hàng đợi gặp cô. Nhưng không ai ngờ được là, gần lúc gặp mặt trên mạng lại bị bùng ra những tin ngoài lề kia.

Uông Thanh sợ cố bất trắc xảy ra, vội khuyên Quan Hề ký tên xong đi luôn, tạm thời hủy bỏ mấy hoạt động tương tác với fan.

“Sao lại hủy bỏ, mấy tin đó là giả hết mà.” Quan Hề đang dặm phấn sau khán đài, cực kỳ không vui nói: “Thế họ phải làm sao.”

“Họ nào?”

“Có mấy người đến đây chỉ để gặp em đó, em phải nói chuyện với mấy cô bé ấy chứ.”

Uông Thanh: “Còn nói chuyện gì nữa, lần này có phải fan của em không còn chưa biết chừng, ai biết được mấy cái tin tức kia bị truyền đi thành dạng gì rồi.”

“…”

Nhói lòng quá.

Uông Thanh: “Bây giờ em bỏ hết thủ tục cuối cùng đi, ký xong tên là được, tuyệt đối đừng có dừng lại, bên đó có nhiều tài khoản marketing với phóng viên chụp hình lắm, Chẳng may có ai hỏi gì em cũng đừng trả lời, cứ bỏ đi là được.”

Quan Hề còn không vui hơn: “Em không thể giải thích một chút à?”

“Nói thẳng trước ống kính chẳng may nói sai cái gì để người ta hiểu lầm thì sao.” Uông Thanh nói, “Em cứ về luôn thì hơn, đợi bên Du tổng trả lời rồi lúc đó chúng ta phát thông báo công khai sau.”

Quan Hề suýt thì trợn trắng mắt, mấy cái này là gì thế hả! Phiền chết mất!

Mà ở bên kia, trên chỗ ngồi dưới sân khấu…

“Giang tổng.” Chu Hạo chạy đến cạnh anh.

Lúc này tiết mục trên sân khấu sắp kết thúc rồi nhưng Giang Tùy Châu vì đợi Quan Hề mà vẫn chưa đi.

Mà anh chưa đi thì những nhân viên cấp cao khác nào dám động đậy, chỉ đành ngồi ngây tại chỗ xem đến tiết mục cuối cùng.

“Có chuyện gì.”

Quan Hề cúi thấp người, nhỏ giọng thì thầm bên tai anh: “Bên Quan tiểu thư xảy ra chút chuyện, hình như có người ác ý ở trên mạng tạo tin đồn, định bôi đen Quan tiểu thư.”

Lúc Chu Hạo nói còn đưa điện thoại của mình đến trên tay Giang Tùy Châu.

Giang Tùy Châu cúi đầu nhìn một lúc, lông mày hơi nhíu lại, chưa nói một lời nào đã đứng dậy đi về phía hậu đài.

Mấy người xung quanh thấy anh đã rời đi cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng được về rồi…

Chu Hạo đi bên cạnh Giang Tùy Châu, vừa đi vừa nói: “Giang tổng, mấy thứ này mới xuất hiện không lâu, nhưng do hôm nay chúng ta truyền hình trực tiếp nên có rất nhiều người bàn tán ở khu bình luận trên màn hình, nên chuyện này bị lan ra nhanh chóng…”

“Quan Hề đâu rồi.”

Chu Hạo: “Giờ này chắc đang ở chỗ hỗ trợ truyền thông.”

“Cô ấy biết chưa.”

“Em không rõ lắm, nhưng chắc đã biết rồi, bên cạnh chị ấy còn mấy nhân viên công tác của chị ấy nữa.”



Sau khi dặm phấn xong, Quan Hề được nhân viên công tác dẫn đến khu hỗ trợ truyền thông.

Chỗ này bây giờ rất náo nhiệt, sau khi người phía trước đã ký tên xong rồi rời đi liền đến lượt Quan Hề. Lúc này tuy Quan Hề không tình nguyện lắm, nhưng dù sao Uông Thanh cũng có một thân kinh nghiệm phong phú nên cô lựa chọn nghe theo chị ấy, đi ký tên xong không dừng lại mà đi thẳng.

Nhưng cô không ngờ đến là, lúc cô đi đến trước bức tường trưng bày ảnh ký tên xong xoay người lại, bất chợt bị một vỏ chai nước khoáng bay từ ngoài dải phân cách đến ném trúng.



Mà theo đó là giọng nói chua ngoa: “Mày cút xuống đi…”

Phản ứng của Quan Hề vẫn khá nhanh nhạy, lúc vỏ chai nước khoáng bay tới cô nghiêng mặt đi, nên cô không bị đập thẳng vào giữa sống mũi mà bị sượt qua sườn mặt bên phải.

Thế này đỡ hơn nhiều bị đập thẳng mặt, nhưng vẫn đau lắm đấy!

Quan Hề nào đã gặp phải chuyện kiểu này, cho dù trước kia lúc cô thê thảm nhất cũng không có ai dám đối xử với cô như thế này.

Lửa giận bỗng chốc bốc lên! Quan Hề làm gì còn để ý cái gì mà ký tên xong đi luôn, cô bước tới bên dải phân cách nhìn một đoàn người ở dưới đó nói: “Vừa rồi là ai ném vỏ chai nước khoáng, nhân lúc tôi còn có thể nói chuyện tử tế với cô thì mau bước ra đây.”

“Mày là đồ tiểu tam! Đáng ném.” Lại là giọng nói chua ngoa đó.

Quan Hề còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy một cô bé nói: “Cô nói linh tinh gì thế hả! Hề Hề còn lâu mới phải!”

“Có ảnh có sự thật, còn dựa vào cái cách này mà cướp tài nguyên của Hiểu Nhu nhà tôi!”

Cô bé kia đỏ bừng mặt: “Chỉ dựa vào mấy tấm ảnh đó mà nói thế à! Cái người kia nhà các cô có vấn đề còn đi trách ai hả!”

“Nhà cô mới có vấn đề…”

“Rõ ràng là nhà cô!”

“…”

Khu hỗ trợ truyền thông không hề lớn, fan ở đây đều phải trải qua xét duyệt mới được vào, hầu hết đều vì yêu thích vị blogger nào đó mà đến.

Cả mặt Quan Hề phừng phừng lửa giận còn chưa kịp mở miệng mắng người, bên dưới đã tiến triển thành fan hai nhà quay ra xé nhau rồi.

Quan Hề: “…”

“Quan Hề, trên tin tức nói cô yêu đương với cấp trên đã kết hôn của mình, còn cùng lúc bắt cá hai tay với phú nhị đại có phải thật không.” Phóng viên ở dưới bắt đầu chớp thời cơ, lập tức chĩa máy quay vào Quan Hề.

Quan Hề: “Không phải thật.”

“Nghe nói là người biết rõ sự tình ở bên cô tung ra…”

“Tôi có bạn trai rồi.” Quan Hề ngắt ngang lời của người kia, nói thẳng: “Mấy người đừng thấy gì cũng tin, tự nhiên chui ra một người biết rõ sự tình.”

“Bạn trai? Cô nói là cô không độc thân phải không?”

“Đúng tôi không độc thân, nên phiền mấy người đừng tùy tiện viết lung tung về tôi, cảm ơn.”

“Vậy có thể tiết lộ bạn trai cô là ai không, quen cô như thế nào?”

Quan Hề: “Không…”

“Bạn trai của cô ấy là tôi.”

Tất cả ống kính tất cả con mắt đều dõi theo Quan Hề, nhưng đúng lúc thành tâm điểm của sự chú ý này, một giọng nói trầm ổn bỗng vang lên. Ai nấy đều sững người, nhất thời đều quay sang nhìn người đàn ông đột nhiên bước đến bên cạnh Quan Hề.

Người đến ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt đẹp trai phong độ, nhưng sắc mặt lại như đóng một tầng băng lạnh.

“Anh là…”

Anh lạnh mặt nhìn người vừa nói chuyện, căn bản lười trả lời người kia, chỉ nhìn mấy người đang rục rịch gần đó nói: “Đưa người vừa ném vỏ chai nước khoáng đi.”

Mấy người mặc đồ tây đeo tai nghe bước vào cùng anh lập tức nghe lời đi về phương hướng kia.

“Đi thôi.” Anh kéo Quan Hề đi về một phía.

Quan Hề: “Sao anh lại đến.”

“Tìm em.” Giang Tùy Châu nhíu mày nhìn cô, “Có bị ném trúng không?”

Quan Hề bĩu môi, tức giận nói: “Có! Mặt phải sưng lên rồi này.”

Giang Tùy Châu có chút đau lòng, “Vào hậu đài chườm đá một lát.”



Ống kính của mấy người ở dưới vẫn chưa thu về, đặc biệt có vài tài khoản marketing tiếp xúc nhiều đã nhận ra người đàn ông trước mắt chính là vị ngồi ghế trung tâm ở buổi lễ hôm nay, chính là người không hay xuất hiện trước giới truyền thông – tam thiếu Giang Tùy Châu của tập đoàn Quang Dịch.

“Mẹ kiếp, là Giang Tùy Châu đấy!”

“Ai?”

“Người thừa kế của tập đoàn Quang Dịch, vừa rồi anh ta ngồi dưới khán đài xem tiết mục đó! Quan Hề thế mà là bạn gái của anh ta!”

“Thế thế cái tin tức kia là làm sao.”



Đám fan có mặt ở đó thấy thế cũng sững sờ, Uông Thanh đang đứng bên còn sững sờ hơn. Giang Tùy Châu… Tập đoàn Quang Dịch??

Uông Thanh im lặng móc điện thoại ra bắt đầu lên Baidu tra…

**

“Quan Hề, Quan Hề…” Trên hành lang ở hậu đài, Uông Thanh vừa lên mạng tra xong chạy đuổi theo.

Quan Hề nghe thấy tiếng gọi mình bèn dừng chân lại: “Chị Uông Thanh, bây giờ em về phòng hóa trang, chúng ta dọn dẹp chút đồ rồi về thôi.”

“À được.” Uông Thanh trả lời xong nhìn sang Giang Tùy Châu, bỗng hơi mất tự nhiên: “Anh Giang…”

Dù sao Uông Thanh cũng không phải người làm việc trong vòng kinh tế, mà Giang Tùy Châu lại thuộc kiểu không thích khoa trương, thậm chí ít khi lộ mặt trong các buổi phỏng vấn, nên chị ấy biết có một tập đoàn lớn là Quang Dịch nhưng lại không biết Giang Tùy Châu cũng là điều bình thường.

Mà hôm nay chị ấy lại phải bận đông bận tây để lo chuyện của Quan Hề, căn bản không chú ý tới Giang Tùy Châu trước kia gặp ở Dubai cũng đang ngồi dưới sân khấu.

Giang Tùy Châu gật đầu với cô ấy xem như chào hỏi, anh lại nhìn Quan Hề nói: “Em vẫn phải về phòng trang điểm hả? Qua phòng nghỉ của anh, chườm mặt trước đã.”

“Đồ của em vẫn ở bên đó, em phải qua lấy.” Quan Hề xoa mặt nói: “Sờ vào vẫn chưa sưng, không cần chườm đá nữa đâu.”

Giang Tùy Châu: “Không được.”

“Vừa vẫn còn kêu đau, phải chườm.”

“Em…”

Uông Thanh vội nói: “Thế này đi, chị với nhân viên công tác đi lấy ít đá lạnh, hai người vào phòng trang điểm trước đi, chị qua đó liền.”

Giang Tùy Châu: “Cũng được, làm phiền rồi.”

Lúc này trong phòng trang điểm, Triệu Hiểu Nhu và mấy người đã làm xong hoạt động tương tác từ lâu đang ngồi nói chuyện. Lý Thiến nhìn thấy mấy tin tức trên mạng bèn hơi nghi ngờ: “Trông Quan Hề không giống kiểu người này đâu…”

Triệu Hiểu Nhu: “Hừ, loại chuyện này mà có thể nhìn mặt mà suy ra hay sao.”

Tề Phi Phi: “Nhưng bản thân Quan Hề đã giàu rồi, không cần thiết đâu.”

“Giàu hả? Tiền của người ta móc từ đâu ra các cô không thử nghĩ xem?” Triệu Hiểu Nhu ra vẻ khinh thường nói: “Tôi vẫn nói với các cô rồi, cái chương trình hồi trước cô ta quay thật sự là của tôi đó, chỉ là cô ta dựa vào quan hệ với Du tổng mới đoạt được thôi.”

Lý Thiến với Tề Phi Phi bốn mắt nhìn nhau, không đáp lời.

Triệu Hiểu Nhu: “Nhưng mà ai bảo người ta có sắc đẹp, tôi cũng phải chịu thôi.”

Cửa phòng trang điểm hơi hé mở, sắp có người vào rồi. Lý Thiến với tề Phi Phi vội vã trở về chỗ ngồi của mình, Triệu Hiểu Nhu bật cười, không nói thêm gì, nhìn gương dặm lại son môi.

Nói là dặm son môi nhưng ánh mắt của cô ta lại lợi dụng gương phản chiếu nhìn người bước vào. Cô ta đoán Quan Hề đã về rồi, cô ta đang muốn xem sắc mặt bây giờ của Quan Hề ra sao đây này.

Người bước vào đúng là Quan Hề, Triệu Hiểu Nhu nhìn sắc mặt không mấy vui vẻ của cô thì cong môi cười tự đắc. Nhưng ngay giây sau, lúc ánh mắt chạm phải người đàn ông theo sau Quan Hề cùng bước vào phòng, nụ cười đó chợt cứng đờ.

“Chỗ của em ở đây, anh đợi em một lát, em dọn chút đồ.” Lúc Quan Hề vào nhìn lướt qua Triệu Hiểu Nhu, nhưng cô không nói gì, chỉ đi thẳng đến trước bàn trang điểm.

Giang Tùy Châu cũng theo sau.

Đám Lý Thiến vừa rồi vẫn còn ngồi trước sân khấu bàn tán rôm rả về Giang Tùy Châu, nên mấy cô chắc chắn nhận ra anh. Nhưng các cô lại không ngờ đến, boss lớn bỗng dưng lại bước vào cái phòng trang điểm nhỏ bé chỗ các cô.

Ngây ngốc mấy giây xong mới chợt đứng bật dậy.

“Giang, Giang tổng… Chào anh.”

Giang Tùy Châu nhìn hai cô, gật nhẹ đầu tỏ ý.

Tim của Lý Thiến với Tề Phi Phi sắp nhảy lên cổ họng rồi, chào hỏi xong một câu cũng chẳng dám nói thêm gì. Triệu Hiểu Nhu cũng sững người, sao anh ta lại đến đây…

“Đến rồi đây, đá lạnh đây rồi.” Được một lúc sau, Uông Thanh chạy từ bên ngoài vào.

Giang Tùy Châu: “Để tôi làm.”

Uông Thanh vội đưa đá lạnh cho anh.

Giang Tùy Châu nhận lấy xong kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Quan Hề, lại xoay ghế của Quan Hề quay sang bên mình: “Đừng động, để chườm đá đã.”

Quan Hề “ờ” một tiếng, lúc này cũng khá nghe lời.

Nhưng ngay giây Giang Tùy Châu chườm đá lạnh lên, cô lập tức giật bắn người: “Lạnh quá!”

Giang Tùy Châu nhíu mày: “Lại gần chút.”

Quan Hề từ chối: “Lạnh lắm luôn… Không chườm nữa đâu, em hết đau rồi.”

Giang Tùy Châu không hài lòng: “Ngày mai sưng lên em đừng khóc nháo.”

“Không khóc nháo đâu.” Quan Hề nghiêng đầu đi không để viên đá chạm vào mình, “Không chườm mà… Em đã bảo em không đau rồi, anh đừng qua đây… Giang Tùy Châu!”

Giang Tùy Châu không nghe cô, anh không cho phép cô từ chối xích lại gần, giữ lấy cằm cô, sau đó lại cẩn thận từng chút một áp viên đá lạnh xuống: “Ngoan chút, lát nữa là ổn.”

Quan Hề không còn đường lui, bị lạnh nhíu chặt cả lông mày: “Sssss… Anh phiền chết mất.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vị Hôn Phu Đến Đây Nào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook