Chương 19: Chỉ Muốn Chơi Với Em
Lục Manh Tinh
03/04/2021
Trans by Mintwo
Đã mười một giờ tối, Quan Hề tắt điện thoại rồi quay về phòng khách. Bố mẹ đã lên phòng ngủ từ lâu, trong phòng khách chỉ còn Quan Oánh và dì Trân.
Dì Trân thấy cô bước vào liền kéo qua một bên: “Hề Hề, uống thêm bát nữa đi, con xem Quan Oánh uống bao nhiêu rồi kìa, cái này dễ uống lắm.”
Quan Hề: “Không cần đâu dì, con dễ mập lắm.”
Dì Trân lườm cô: “Ngày nào cũng kêu dễ mập mà dì đã thấy con mập lên bao giờ đâu.”
Quan Hề không nghe, tìm túi xách mình vừa thuận tay ném lên sô pha, cô lấy thỏi son và gương trang điểm ra bắt đầu thoa son.
Dì Trân: “Ôi da, đứa nhỏ này làm cái gì vậy, tối đến nơi rồi…”
Quan Hề đáp: “Dì Trân, con có việc phải ra ngoài một chuyến.”
“Tối thế này à, con tự lái xe đi không an toàn đâu.”
“Dì yên tâm, có người đến đón con mà.”
Quan Oánh đang bê bát canh uống chợt sững người, cô nhớ đoạn đối thoại của Quan Hề với người kia trong cuộc gọi video vừa rồi.
Khóe miệng cô ấy mấp máy, nhìn Quan Hề.
Lúc này Quan Hề đang để mặt mộc, nhưng da dẻ cô tốt, không thấy một vết mụn nhọt nào. Bây giờ thoa thêm một chút son đã khiến khí sắc cả người tốt lên không ít, dù có đang mặc quần áo ngủ nhưng vẫn hấp dẫn ánh mắt người khác.
Người có chút tư sắc đứng cạnh cô cũng trở nên bình thường.
Ánh mắt dừng trên người Quan Hề mấy giây, Quan Oánh vội thu lại tầm mắt tiếp tục xem TV.
Quan Hề cũng không định thay quần áo, một lúc sau cô nhận được tin nhắn của Giang Tùy Châu liền cầm điện thoại rồi đi luôn.
Giang Tùy Châu đến rất nhanh, xe anh dừng trước cổng nhà, anh đứng trước xe đợi cô.
Quan Hề lết đôi dép lê bước đến chỗ anh: “Anh có bệnh à, đêm hôn khuya khoắt thế này còn…”
“Em cũng chuẩn bị sẵn sàng còn gì.”
Quan Hề kiêu ngạo hất cằm lên: “Vớ vẩn, em đang mặc đồ ngủ này, chỗ nào thấy em chuẩn bị đi cùng anh chứ, với lại anh không biết hôm nay tâm tình em xuống dốc à, chỉ muốn ở phòng mình ngủ một giấc thôi…”
“Thoa son rồi kìa.”
“…”
Giang Tùy Châu đánh giá cô từ trên xuống dưới, hôm nay cô mặc váy ngủ, cũng tính là loại váy ngủ bảo thủ. Trên eo có một dải thắt, chỉ thấy đôi chân dài lộ ra ngoài. Vào giờ này cô không còn trang điểm nữa, tóc buộc đuôi ngựa, cả người toát ra vẻ ngoan hiền, lúc dỗi người khác không hề có chút uy lực nào.
Giang Tùy Châu bật cười, anh mở cửa ghế lái phụ ra: “Nhanh lên xe đi.”
Quan Hề khẽ hừ một tiếng, cũng không làm bộ nữa, cô ngồi vào trong xe.
Xe rất nhanh liền rời xa khu đất xa hoa này, bình thường lúc ngồi ô tô Quan Hề thường nhàm chán đến độ đếm xe chạy trên đường, ngặt nỗi bây giờ đêm hôm chẳng có bao nhiêu xe cho cô đếm. Cô dựa đầu trên kính xe, chỉ đành bắt chuyện với Giang Tùy Châu: “Anh nói xem Ngụy Tử Hàm rốt cuộc hận em đến mức nào, không sống chết một phen không thôi.”
Ở nhà không thể nói mấy lời này, bây giờ ở cạnh Giang Tùy Châu tất nhiên cô có thể sảng khoái phỉ nhổ Ngụy Tử Hàm một phen.
Giang Tùy Châu: “Tin tức đó do ai truyền ra, bố em đã điều tra được chưa.”
“Tra rồi, số điện thoại đó là giả, còn gửi từ nước ngoài về… Được rồi thật ra em cũng không chắc là do Ngụy Tử Hàm làm, dù gì cũng không có bằng chứng. Nhưng việc chị ta sớm biết chuyện này em có thể khẳng định, tối hôm đó giọng chị ta nói chuyện với em rất kỳ quái.” Quan Hề phiền muộn đáp, “Bây giờ chắc chị ta đang rất vui vẻ vì thắng em được một trận.”
Giang Tùy Châu cũng khá quen Ngụy Tử Hàm, đầu tiên cô ấy cũng là bạn học của anh, hơn thế còn có mối quan hệ họ hàng với Quan Hề, bình thường ở mấy bữa tiệc cũng hay đụng mặt.
Quan Hề: “Nói thẳng ra thù hận giữa chị ta và em đều do anh gây ra cả.”
Giang Tùy Châu vẫn bình tĩnh lái xe: “Hai người từ nhỏ đã có mâu thuẫn rồi, sao lại đổ trách nhiệm lên đầu anh.”
Quan Hề lườm anh: “Người ta đang độ xuân thì liền thích anh, còn tỏ tình với anh. Kết quả sao, anh lại nhìn trúng em, anh nói xem chị ta tức xì khói không cơ chứ. Với lại từ nhỏ đến lớn chị ta đã nhìn em với ánh mắt ăn tươi nuốt sống rồi.”
“Ra vậy à?”
“Chắc cũng vì Ngụy Tu Dương nữa.”
Giang Tùy Châu nhíu mày.
Quan Hề tự suy diễn: “Anh cũng biết Ngụy Tu Dương là em trai của chị ta, nhưng cậu ta từ nhỏ đã chơi thân với em, lúc nhỏ chị ấy còn hay mắng em cướp em trai của mình, hơ hơ cái lý luận chết tiệt gì đấy… Rõ ràng là chị ta đối xử với em trai chả ra sao, ngày nào cũng quát nạt nó, Tu Dương sao có thể thích nổi chị ta.”
Giang Tùy Châu liếc cô, nói: “Em cũng hay quát nạt Ngụy Tu Dương, sao cậu ta vẫn chơi thân với em vậy?”
“Hả? Hình như vậy…” Quan Hề sững người, bị vấn đề này của anh làm khó, “Không đúng, em với cậu ấy là đùa vui, bình thường em đối xử rất tốt với em trai nhé.”
Giang Tùy Châu cười lạnh.
Quan Hề: “Nhưng chuyện này của em và Ngụy Tử Hàm vẫn chưa xong đâu.”
……
Những đồ mua sắm được cả chiều nay đều được chuyển đến nhà của Giang Tùy Châu, Quan Hề vừa bước vào đã thấy từng đống đồ được xếp gọn gàng trong phòng khách.
“Cái này hình như còn đẹp hơn lúc nhìn trong tiệm.” Quan Hề hưng phấn bừng bừng mở từng hộp ra xem.
Mở hộp rất vui, có thể khiến tâm tình đang sa sút của cô tốt lên không ít.
Giang Tùy Châu đứng một bên nhìn chán rồi, thấy cô hoàn toàn không để ý đến mình bèn cúi người kéo cô đứng dậy.
“Làm gì…”
Giang Tùy Châu nhíu mi nhìn cô: “Tối nay em đến đây chỉ để mở hộp thôi à?”
Một bên mắt Quan Hề khẽ giật, đáp: “Nhưng Giang tổng à, vừa anh gọi em qua đây để nhìn bảo bối của em mà.”
Giang Tùy Châu: “Anh nói thì cho qua đi, em không cần nghe hết.”
“Hả?”
Giang Tùy Châu thấy ánh mắt ý vị thâm trường kia của cô liền biết không cần nói nhiều nữa, kéo thẳng cô về phòng mình.
“Anh tắm… a…” Quan Hề còn chưa nói xong liền bị ném lên đệm mềm.
Cô quơ loạn tay muốn ngồi dậy lại thấy Giang Tùy Châu vừa tháo cà vạt vừa áp người đè xuống.
Ánh mắt của anh thâm trầm, nổi lên dục vọng khiến người khác mặt đỏ tim đập. Quan Hề hoảng loạn, duỗi tay chắn trước ngực anh: “Đợi chút, hôm nay tâm tình anh không tốt hay anh muốn chơi trò cường bạo em?!”
Giang Tùy Châu kìm chặt cổ tay cô, rũ mắt nhìn: “Em thấy sao.”
“Em thấy tâm tình anh không tốt.”
Tâm tình của Giang Tùy Châu thật ra rất dễ để lộ khi làm chuyện này, Quan Hề bên anh mấy năm nay, mấy cái khác cô không dám nói nhưng ở phương diện này chắc chắn cô là người hiểu rõ nhất. Có lúc công việc anh gặp phải phiền toái gì hoặc có áp lực lớn, anh sẽ rất hung mãnh.
“Không phải tâm tình không tốt.” Giang Tùy Châu khẽ cười, âm thanh từ tính mê người, “Chỉ là muốn chơi với em thôi.”
Quan Hề nghi ngờ nhìn anh: “Thật chứ.”
“Ừ.”
Quan Hề thả lỏng người, vừa nghĩ muốn phối hợp để tạo bầu không khí.
Đột nhiên Giang Tùy Châu rút đai váy ngủ trên eo cô ra, quấn vòng quanh hai tay cô, chỉ trong chốc lát cổ tay cô đã bị trói chặt.
Quan Hề: “…….”
Hơi bị mông lung nha.
Đến lúc cô kịp phản ứng lại, Quan Hề vùng vẫy, oán giận nói: “Giang Tùy Châu, anh chơi loại trò này mà không thèm bàn bạc trước với em!”
Giang Tùy Châu cởi áo sơ mi, vuốt ve cằm cô: “Em thấy có ai trói người khác mà còn cần bàn bạc trước không.”
“…”
“Ngoan, không thì…” Giang Tùy Châu phủ người lên, chậm rãi nói: “Giết con tin.”
Quan Hề bị anh hung hăng chiếm lấy đến mức sức cùng lực kiệt nhưng cô cũng rất hưởng thụ. Chẳng qua lúc thần trí mê mang cô nghĩ, chắc chắn Nhị cẩu hôm nay tâm tình không được tốt, tuy anh không nói nhưng cô có thể cảm nhận được.
**
Hôm trước đến hai giờ sáng mới ngủ, hôm sau Quan Hề ngủ tới giữa trưa mới tỉnh.
Lúc cô tỉnh Giang Tùy Châu đã đi từ sớm, hôm nay anh phải đi công tác, chắc giờ này đang ở sân bay.
Quan Hề tắm xong liền vào phòng thay đồ, hôm qua một đống đồ ngoài phòng khách đã được dì giúp việc xếp cẩn thận vào đây, cô đứng trước một hàng quần áo chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn được một chiếc áo ngắn tay.
Dạo này thời tiết bắt đầu nóng bức.
Nhưng cô vừa định mặc thử liền dừng động tác, nhanh tay treo lại cái áo ngắn tay vào mắc.
Vì cô chợt nhìn thấy dấu vết mờ mờ trên cổ tay…
Chắc chắn do tối qua vùng vẫy quá sức để lại vết.
Trong thâm tâm Quan Hề mắng Giang Tùy Châu ra trò, ngoài mặt lại phải bình tĩnh cầm một chiếc sơ mi dài tay mặc lên, xong mới định về nhà.
Ù ù ù…
Đúng lúc này điện thoại của cô rung lên.
Quan Hề cầm điện thoại lên xem, là Ngụy Tu Dương gọi tới. Hôm trước sau chuyện thân thế của cô bị lộ ra, Ngụy Tu Dương không ngừng gọi điện cho cô, nhưng hôm đó cô vốn chẳng muốn đối mặt với nghi vấn của nhiều người như vậy, nên điện thoại của ai cũng không tiếp.
Hôm qua sau khi về nhà, cả Lãng Ninh Y, Chung Linh Phàm, các anh chị em trong nhà đều gọi tới, lúc đó cô mới nghe điện thoại, cũng nói vài câu để họ an tâm.
Vốn cho rằng Ngụy Tu Dương cũng sẽ gọi cho cô, nhưng không ngờ là cả ngày hôm qua Ngụy Tu Dương lại im lặng.
Cô nhận máy: “Alo.”
“Chị ở đâu?”
Quan Hề thành thật đáp: “Khu cảnh uyển Gia Lâm.”
“Ồ… Đi ăn cơm đi.” Giọng của Ngụy Tu Dương rất thấp, cơ hồ mang theo âm mũi sau khi say.
Quan Hề nghi hoặc: “Cậu sao thế?”
Ngụy Tu Dương: “Không sao, đi ăn cơm nhé.”
Quan Hề biết chắc chắn cậu có nhiều câu hỏi: “Được, ở đâu.”
“Em nhắn địa chỉ cho chị.”
“Được.”
Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, cô nghĩ.
Sau khi Quan Hề đến nhà hàng liền được nhân viên dẫn tới phòng bao.
Vừa đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy Ngụy Tu Dương đã chờ sẵn bên trong, cô ngồi xuống ghế đối diện, nói luôn: “Thật ra cậu muốn biết gì thì có thể hỏi chị cậu, chắc cái gì chị ấy cũng biết hết rồi.”
Ngụy Tu Dương sững sờ, hơi nhíu mày: “Xin lỗi…”
Quan Hề ngạc nhiên: “Chuyện của chị với Ngụy Tử Hàm từ trước đến giờ không can dự đến cậu, cậu xin lỗi cái gì.”
Ngụy Tu Dương: “Em cũng không biết vì sao chị ấy lại biết chuyện này.”
“Chuyện này vốn dĩ cũng không phải tuyệt mật gì, chị ấy luôn thích tìm hiểu mấy chuyện của chị, muốn biết liền biết được thôi.”
Ngụy Tu Dương nghi hoặc: “Vậy chị tính thế nào.”
“Tính thế nào là thế nào.”
Ngụy Tu Dương không nói ra lời, hiển nhiên cậu cũng không biết mình muốn nghe được đáp án như thế nào.
Từ tối hôm biết chuyện Quan Hề là con nuôi, trong đầu cậu rất hỗn loạn, cậu muốn áp chế những suy nghĩ rục rịch từ đáy lòng kia, nhưng căn bản không áp chế nổi.
“Ngụy Tu Dương, có phải cậu rất để ý việc chị có phải họ Quan hay không không.”
“Tất nhiên em để ý rồi!”
Quan Hề không ngờ cậu ấy đáp lại nhanh thế, đen mặt nói: “Nên chị không phải họ Quan thì không còn là chị cậu, cậu với mấy người kia cũng giống nhau phải không?”
Ngụy Tu Dương sững người, không biết làm sao để thanh minh.
“Không phải…”
“Vậy cậu có ý gì!”
Quan Hề bị cậu ta chọc cho phát hỏa, mặc dù Ngụy Tu Dương là em cô, nhưng trước giờ cô vẫn coi cậu giống cánh Lãng Ninh Y, là những người bạn chí cốt của mình.
Kết quả sao?
Xí! Đàn ông đều đểu như nhau không thể so với chị em tốt được!
“Em không có ý này.” Ngụy Tu Dương nhìn cô, tay nắm chặt đến mức run rẩy, “Em chỉ là… không biết phải làm sao.”
Đã mười một giờ tối, Quan Hề tắt điện thoại rồi quay về phòng khách. Bố mẹ đã lên phòng ngủ từ lâu, trong phòng khách chỉ còn Quan Oánh và dì Trân.
Dì Trân thấy cô bước vào liền kéo qua một bên: “Hề Hề, uống thêm bát nữa đi, con xem Quan Oánh uống bao nhiêu rồi kìa, cái này dễ uống lắm.”
Quan Hề: “Không cần đâu dì, con dễ mập lắm.”
Dì Trân lườm cô: “Ngày nào cũng kêu dễ mập mà dì đã thấy con mập lên bao giờ đâu.”
Quan Hề không nghe, tìm túi xách mình vừa thuận tay ném lên sô pha, cô lấy thỏi son và gương trang điểm ra bắt đầu thoa son.
Dì Trân: “Ôi da, đứa nhỏ này làm cái gì vậy, tối đến nơi rồi…”
Quan Hề đáp: “Dì Trân, con có việc phải ra ngoài một chuyến.”
“Tối thế này à, con tự lái xe đi không an toàn đâu.”
“Dì yên tâm, có người đến đón con mà.”
Quan Oánh đang bê bát canh uống chợt sững người, cô nhớ đoạn đối thoại của Quan Hề với người kia trong cuộc gọi video vừa rồi.
Khóe miệng cô ấy mấp máy, nhìn Quan Hề.
Lúc này Quan Hề đang để mặt mộc, nhưng da dẻ cô tốt, không thấy một vết mụn nhọt nào. Bây giờ thoa thêm một chút son đã khiến khí sắc cả người tốt lên không ít, dù có đang mặc quần áo ngủ nhưng vẫn hấp dẫn ánh mắt người khác.
Người có chút tư sắc đứng cạnh cô cũng trở nên bình thường.
Ánh mắt dừng trên người Quan Hề mấy giây, Quan Oánh vội thu lại tầm mắt tiếp tục xem TV.
Quan Hề cũng không định thay quần áo, một lúc sau cô nhận được tin nhắn của Giang Tùy Châu liền cầm điện thoại rồi đi luôn.
Giang Tùy Châu đến rất nhanh, xe anh dừng trước cổng nhà, anh đứng trước xe đợi cô.
Quan Hề lết đôi dép lê bước đến chỗ anh: “Anh có bệnh à, đêm hôn khuya khoắt thế này còn…”
“Em cũng chuẩn bị sẵn sàng còn gì.”
Quan Hề kiêu ngạo hất cằm lên: “Vớ vẩn, em đang mặc đồ ngủ này, chỗ nào thấy em chuẩn bị đi cùng anh chứ, với lại anh không biết hôm nay tâm tình em xuống dốc à, chỉ muốn ở phòng mình ngủ một giấc thôi…”
“Thoa son rồi kìa.”
“…”
Giang Tùy Châu đánh giá cô từ trên xuống dưới, hôm nay cô mặc váy ngủ, cũng tính là loại váy ngủ bảo thủ. Trên eo có một dải thắt, chỉ thấy đôi chân dài lộ ra ngoài. Vào giờ này cô không còn trang điểm nữa, tóc buộc đuôi ngựa, cả người toát ra vẻ ngoan hiền, lúc dỗi người khác không hề có chút uy lực nào.
Giang Tùy Châu bật cười, anh mở cửa ghế lái phụ ra: “Nhanh lên xe đi.”
Quan Hề khẽ hừ một tiếng, cũng không làm bộ nữa, cô ngồi vào trong xe.
Xe rất nhanh liền rời xa khu đất xa hoa này, bình thường lúc ngồi ô tô Quan Hề thường nhàm chán đến độ đếm xe chạy trên đường, ngặt nỗi bây giờ đêm hôm chẳng có bao nhiêu xe cho cô đếm. Cô dựa đầu trên kính xe, chỉ đành bắt chuyện với Giang Tùy Châu: “Anh nói xem Ngụy Tử Hàm rốt cuộc hận em đến mức nào, không sống chết một phen không thôi.”
Ở nhà không thể nói mấy lời này, bây giờ ở cạnh Giang Tùy Châu tất nhiên cô có thể sảng khoái phỉ nhổ Ngụy Tử Hàm một phen.
Giang Tùy Châu: “Tin tức đó do ai truyền ra, bố em đã điều tra được chưa.”
“Tra rồi, số điện thoại đó là giả, còn gửi từ nước ngoài về… Được rồi thật ra em cũng không chắc là do Ngụy Tử Hàm làm, dù gì cũng không có bằng chứng. Nhưng việc chị ta sớm biết chuyện này em có thể khẳng định, tối hôm đó giọng chị ta nói chuyện với em rất kỳ quái.” Quan Hề phiền muộn đáp, “Bây giờ chắc chị ta đang rất vui vẻ vì thắng em được một trận.”
Giang Tùy Châu cũng khá quen Ngụy Tử Hàm, đầu tiên cô ấy cũng là bạn học của anh, hơn thế còn có mối quan hệ họ hàng với Quan Hề, bình thường ở mấy bữa tiệc cũng hay đụng mặt.
Quan Hề: “Nói thẳng ra thù hận giữa chị ta và em đều do anh gây ra cả.”
Giang Tùy Châu vẫn bình tĩnh lái xe: “Hai người từ nhỏ đã có mâu thuẫn rồi, sao lại đổ trách nhiệm lên đầu anh.”
Quan Hề lườm anh: “Người ta đang độ xuân thì liền thích anh, còn tỏ tình với anh. Kết quả sao, anh lại nhìn trúng em, anh nói xem chị ta tức xì khói không cơ chứ. Với lại từ nhỏ đến lớn chị ta đã nhìn em với ánh mắt ăn tươi nuốt sống rồi.”
“Ra vậy à?”
“Chắc cũng vì Ngụy Tu Dương nữa.”
Giang Tùy Châu nhíu mày.
Quan Hề tự suy diễn: “Anh cũng biết Ngụy Tu Dương là em trai của chị ta, nhưng cậu ta từ nhỏ đã chơi thân với em, lúc nhỏ chị ấy còn hay mắng em cướp em trai của mình, hơ hơ cái lý luận chết tiệt gì đấy… Rõ ràng là chị ta đối xử với em trai chả ra sao, ngày nào cũng quát nạt nó, Tu Dương sao có thể thích nổi chị ta.”
Giang Tùy Châu liếc cô, nói: “Em cũng hay quát nạt Ngụy Tu Dương, sao cậu ta vẫn chơi thân với em vậy?”
“Hả? Hình như vậy…” Quan Hề sững người, bị vấn đề này của anh làm khó, “Không đúng, em với cậu ấy là đùa vui, bình thường em đối xử rất tốt với em trai nhé.”
Giang Tùy Châu cười lạnh.
Quan Hề: “Nhưng chuyện này của em và Ngụy Tử Hàm vẫn chưa xong đâu.”
……
Những đồ mua sắm được cả chiều nay đều được chuyển đến nhà của Giang Tùy Châu, Quan Hề vừa bước vào đã thấy từng đống đồ được xếp gọn gàng trong phòng khách.
“Cái này hình như còn đẹp hơn lúc nhìn trong tiệm.” Quan Hề hưng phấn bừng bừng mở từng hộp ra xem.
Mở hộp rất vui, có thể khiến tâm tình đang sa sút của cô tốt lên không ít.
Giang Tùy Châu đứng một bên nhìn chán rồi, thấy cô hoàn toàn không để ý đến mình bèn cúi người kéo cô đứng dậy.
“Làm gì…”
Giang Tùy Châu nhíu mi nhìn cô: “Tối nay em đến đây chỉ để mở hộp thôi à?”
Một bên mắt Quan Hề khẽ giật, đáp: “Nhưng Giang tổng à, vừa anh gọi em qua đây để nhìn bảo bối của em mà.”
Giang Tùy Châu: “Anh nói thì cho qua đi, em không cần nghe hết.”
“Hả?”
Giang Tùy Châu thấy ánh mắt ý vị thâm trường kia của cô liền biết không cần nói nhiều nữa, kéo thẳng cô về phòng mình.
“Anh tắm… a…” Quan Hề còn chưa nói xong liền bị ném lên đệm mềm.
Cô quơ loạn tay muốn ngồi dậy lại thấy Giang Tùy Châu vừa tháo cà vạt vừa áp người đè xuống.
Ánh mắt của anh thâm trầm, nổi lên dục vọng khiến người khác mặt đỏ tim đập. Quan Hề hoảng loạn, duỗi tay chắn trước ngực anh: “Đợi chút, hôm nay tâm tình anh không tốt hay anh muốn chơi trò cường bạo em?!”
Giang Tùy Châu kìm chặt cổ tay cô, rũ mắt nhìn: “Em thấy sao.”
“Em thấy tâm tình anh không tốt.”
Tâm tình của Giang Tùy Châu thật ra rất dễ để lộ khi làm chuyện này, Quan Hề bên anh mấy năm nay, mấy cái khác cô không dám nói nhưng ở phương diện này chắc chắn cô là người hiểu rõ nhất. Có lúc công việc anh gặp phải phiền toái gì hoặc có áp lực lớn, anh sẽ rất hung mãnh.
“Không phải tâm tình không tốt.” Giang Tùy Châu khẽ cười, âm thanh từ tính mê người, “Chỉ là muốn chơi với em thôi.”
Quan Hề nghi ngờ nhìn anh: “Thật chứ.”
“Ừ.”
Quan Hề thả lỏng người, vừa nghĩ muốn phối hợp để tạo bầu không khí.
Đột nhiên Giang Tùy Châu rút đai váy ngủ trên eo cô ra, quấn vòng quanh hai tay cô, chỉ trong chốc lát cổ tay cô đã bị trói chặt.
Quan Hề: “…….”
Hơi bị mông lung nha.
Đến lúc cô kịp phản ứng lại, Quan Hề vùng vẫy, oán giận nói: “Giang Tùy Châu, anh chơi loại trò này mà không thèm bàn bạc trước với em!”
Giang Tùy Châu cởi áo sơ mi, vuốt ve cằm cô: “Em thấy có ai trói người khác mà còn cần bàn bạc trước không.”
“…”
“Ngoan, không thì…” Giang Tùy Châu phủ người lên, chậm rãi nói: “Giết con tin.”
Quan Hề bị anh hung hăng chiếm lấy đến mức sức cùng lực kiệt nhưng cô cũng rất hưởng thụ. Chẳng qua lúc thần trí mê mang cô nghĩ, chắc chắn Nhị cẩu hôm nay tâm tình không được tốt, tuy anh không nói nhưng cô có thể cảm nhận được.
**
Hôm trước đến hai giờ sáng mới ngủ, hôm sau Quan Hề ngủ tới giữa trưa mới tỉnh.
Lúc cô tỉnh Giang Tùy Châu đã đi từ sớm, hôm nay anh phải đi công tác, chắc giờ này đang ở sân bay.
Quan Hề tắm xong liền vào phòng thay đồ, hôm qua một đống đồ ngoài phòng khách đã được dì giúp việc xếp cẩn thận vào đây, cô đứng trước một hàng quần áo chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn được một chiếc áo ngắn tay.
Dạo này thời tiết bắt đầu nóng bức.
Nhưng cô vừa định mặc thử liền dừng động tác, nhanh tay treo lại cái áo ngắn tay vào mắc.
Vì cô chợt nhìn thấy dấu vết mờ mờ trên cổ tay…
Chắc chắn do tối qua vùng vẫy quá sức để lại vết.
Trong thâm tâm Quan Hề mắng Giang Tùy Châu ra trò, ngoài mặt lại phải bình tĩnh cầm một chiếc sơ mi dài tay mặc lên, xong mới định về nhà.
Ù ù ù…
Đúng lúc này điện thoại của cô rung lên.
Quan Hề cầm điện thoại lên xem, là Ngụy Tu Dương gọi tới. Hôm trước sau chuyện thân thế của cô bị lộ ra, Ngụy Tu Dương không ngừng gọi điện cho cô, nhưng hôm đó cô vốn chẳng muốn đối mặt với nghi vấn của nhiều người như vậy, nên điện thoại của ai cũng không tiếp.
Hôm qua sau khi về nhà, cả Lãng Ninh Y, Chung Linh Phàm, các anh chị em trong nhà đều gọi tới, lúc đó cô mới nghe điện thoại, cũng nói vài câu để họ an tâm.
Vốn cho rằng Ngụy Tu Dương cũng sẽ gọi cho cô, nhưng không ngờ là cả ngày hôm qua Ngụy Tu Dương lại im lặng.
Cô nhận máy: “Alo.”
“Chị ở đâu?”
Quan Hề thành thật đáp: “Khu cảnh uyển Gia Lâm.”
“Ồ… Đi ăn cơm đi.” Giọng của Ngụy Tu Dương rất thấp, cơ hồ mang theo âm mũi sau khi say.
Quan Hề nghi hoặc: “Cậu sao thế?”
Ngụy Tu Dương: “Không sao, đi ăn cơm nhé.”
Quan Hề biết chắc chắn cậu có nhiều câu hỏi: “Được, ở đâu.”
“Em nhắn địa chỉ cho chị.”
“Được.”
Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, cô nghĩ.
Sau khi Quan Hề đến nhà hàng liền được nhân viên dẫn tới phòng bao.
Vừa đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy Ngụy Tu Dương đã chờ sẵn bên trong, cô ngồi xuống ghế đối diện, nói luôn: “Thật ra cậu muốn biết gì thì có thể hỏi chị cậu, chắc cái gì chị ấy cũng biết hết rồi.”
Ngụy Tu Dương sững sờ, hơi nhíu mày: “Xin lỗi…”
Quan Hề ngạc nhiên: “Chuyện của chị với Ngụy Tử Hàm từ trước đến giờ không can dự đến cậu, cậu xin lỗi cái gì.”
Ngụy Tu Dương: “Em cũng không biết vì sao chị ấy lại biết chuyện này.”
“Chuyện này vốn dĩ cũng không phải tuyệt mật gì, chị ấy luôn thích tìm hiểu mấy chuyện của chị, muốn biết liền biết được thôi.”
Ngụy Tu Dương nghi hoặc: “Vậy chị tính thế nào.”
“Tính thế nào là thế nào.”
Ngụy Tu Dương không nói ra lời, hiển nhiên cậu cũng không biết mình muốn nghe được đáp án như thế nào.
Từ tối hôm biết chuyện Quan Hề là con nuôi, trong đầu cậu rất hỗn loạn, cậu muốn áp chế những suy nghĩ rục rịch từ đáy lòng kia, nhưng căn bản không áp chế nổi.
“Ngụy Tu Dương, có phải cậu rất để ý việc chị có phải họ Quan hay không không.”
“Tất nhiên em để ý rồi!”
Quan Hề không ngờ cậu ấy đáp lại nhanh thế, đen mặt nói: “Nên chị không phải họ Quan thì không còn là chị cậu, cậu với mấy người kia cũng giống nhau phải không?”
Ngụy Tu Dương sững người, không biết làm sao để thanh minh.
“Không phải…”
“Vậy cậu có ý gì!”
Quan Hề bị cậu ta chọc cho phát hỏa, mặc dù Ngụy Tu Dương là em cô, nhưng trước giờ cô vẫn coi cậu giống cánh Lãng Ninh Y, là những người bạn chí cốt của mình.
Kết quả sao?
Xí! Đàn ông đều đểu như nhau không thể so với chị em tốt được!
“Em không có ý này.” Ngụy Tu Dương nhìn cô, tay nắm chặt đến mức run rẩy, “Em chỉ là… không biết phải làm sao.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.