Vị Hôn Phu Đến Đây Nào

Chương 60: Chuẩn Bị Cho Em Một Cái Nhẫn Siêu To Đi

Lục Manh Tinh

28/02/2022

Trans by Mintwooo

Điều hòa trong phòng để nhiệt độ hơi thấp, Quan Hề lại thu chăn về, nhìn anh với vẻ cực kỳ “không nỡ”.

“Thế hôm nay chỉ đành ngủ riêng phòng thôi, ngủ ngon nhé.”

Quả thực người chưa được phát giấy cho phép – Giang Tùy Châu – rũ mắt nhìn cô, anh im lặng một lúc lâu xong nói: “Hai tháng nữa đi đăng ký đi.”

“Hả?” Quan Hề sững người, không ngờ cô thuận miệng nói ra cái giấy cho phép này mà đã thành bức hôn người ta rồi.

Giang Tùy Châu: “Hai tháng này có nhiều chuyện vụn vặt, anh xử lý xong chúng ta kết hôn luôn.”

Quan Hề sững sờ nhìn anh: “Nhanh chóng thế?”

“Em vẫn chưa muốn kết hôn à?”

Cũng… không phải.

Quan Hề: “Em chỉ không ngờ nhanh vội thế thôi, anh còn chưa cầu hôn đâu nhá!”

Giang Tùy Châu lại vén chăn của cô ra, nằm luôn trong chăn: “Bây giờ không phải đang cầu hôn à.”

Quan Hề lập tức đá anh: “Giang Tùy Châu sao anh qua quýt thế hả anh có tin em bỏ đi không, người muốn cưới em xếp hàng dài dằng dặc đấy!”

“Dài dằng dặc cơ à?” Giang Tùy Châu bật cười, anh kéo cô vào lòng, “Ừ, thế để để anh nghiêm túc một chút, đến lúc đó anh sẽ qua chỗ Lợi Giang tổ chức cho em một màn trình diễn ánh sáng.”

Quan Hề: “…”

Quan Hề biết kiểu trình diễn ánh sáng ở đó, căn bản chỉ khi công ty lớn làm quảng cáo hoặc fan tiếp ứng cho idol mới làm thôi. Màn trình diễn ánh sáng bao phủ cả một dãy tổng cộng 42 tòa kiến trúc, nếu chiếu không ngừng nghỉ suốt một tiếng đồng hồ sẽ tiêu tốn khoảng hơn 30 tỷ.

Kiểu chuyện như cầu hôn lại chiếu công khai như thế chắc chắn sẽ thành tin tức nóng hổi.

Cô không muốn thế đâu!!

“Anh dám chiếu tên em hoặc ảnh của em lên đó em sẽ giết anh.” Quan Hề kìm nén nửa ngày trời rồi nghiến răng nói.

Giang Tùy Châu: “Cái này không phải là muốn có chút cảm giác nghi thức sao?”

“Không muốn không muốn không muốn!” Quan Hề vừa nghĩ đến cảnh đó đã sởn hết gai ốc, cô không thích kiểu thông báo sến súa cho cả thế giới biết! Kinh sợ quá mức! Chiếu đi chiếu lại suốt tiếng đồng hồ, những cô nàng hóng hớt xung quanh biết được thì vui chết.

Quan Hề nói: “Em không thích làm vậy đâu, không thì anh cứ qua quýt thôi cũng được!”

“Không được.”

“Được!”

Giang Tùy Châu nhắm mắt, nhạt giọng nói: “Qua loa quá em bỏ chạy mất anh biết làm sao, người muốn cưới em xếp hàng dài dằng dặc cơ mà, người anh muốn cưới lại chỉ có mình em.”

Cơn nóng nảy cứ như vậy bị dập tắt.

Người anh muốn cưới… chỉ có mình em?

Từ lúc nào Nhị cẩu cũng biết nói lời đường mật rồi!

Quan Hề ngước mắt nhìn anh, tuy cô có bị ngọt lây nhưng trái tim vẫn không khống chế nổi mà đập nhanh một hồi, quả nhiên lời ngon ý ngọt vẫn hữu dụng!

“Không muốn trình diễn ánh sáng thật? Thế để anh nghĩ cái khác.” Vẻ mặt Giang Tùy Châu như đang say ngủ nhưng lông mày vẫn nhíu chặt như thể đang đau đầu suy nghĩ gì đó.

Quan Hề mím môi, cô duỗi tay xoa đầu lông mày của anh, không hiểu sao lại mềm lòng: “Thật ra không cần phiền phức quá đâu, hay cứ làm thế này đi, đến lúc đó anh chuẩn bị cho em một chiếc nhẫn siêu to.”

Giang Tùy Châu mở to mắt, con ngươi đen tuyền như được phủ một lớp ánh sáng dưới ánh đèn.

Cô vội nói: “Em muốn cái đặc biệt, đặc biệt nhất! Hơn nữa phải càng to càng tốt.”

Điều này lại hợp rơ với tính tình của đại tiểu thư nhà họ Quan.

Giang Tùy Châu bật cười: “Được, để anh tìm cho em.”

“Được đó, không hài lòng là em trả hàng đó.”

“Ừ.”

Hai người nằm nghiêng nhìn nhau, nói xong cả hai vô thức cười rộ lên.

Quan Hề cũng không biết làm sao, chỉ là cô cảm thấy khoảnh khắc này hai người ở bên nhau rất thoải mái. Khiến cho người ta thư thái cực độ, mềm nhũn cả trái tim.

“Anh còn nằm à, đi ngủ đi.” Một lúc sau Quan Hề nói.

Giang Tùy Châu: “Bà nội chuẩn bị phòng khác cho anh thật à?”

“Thật mà, lừa anh làm gì.”

Giang Tùy Châu: “Nhưng anh không sang đó cũng chẳng có ai phát hiện ra đâu.”

Nhà lớn thế này, phòng ốc chỗ nào cũng có, cuối cùng ngủ ở đâu làm gì có ai biết được.

Quan Hề xoa mặt anh: “Giang Tùy Châu này, anh đây là mất lễ nghi liêm sỉ rồi phải không.”

Giang Tùy Châu ồ một tiếng: “Thế thì không cần nữa.”

“Này…”

Giang Tùy Châu ôm chặt cô: “Yên nào, cứ thế này đi, ngủ một lát đã.”

Nhưng rốt cuộc thì vẫn nghe lời người lớn.

Nằm được một lúc Quan Hề đã ngủ rồi, Giang Tùy Châu mới đứng dậy ra khỏi phòng.

Lúc anh về phòng mình vừa hay bắt gặp Thích Trình Diễm đi rót nước nóng.



Thích Trình Diễm thấy anh thì ngạc nhiên: “Nửa đêm rồi sao anh còn ra ngoài?”

Giang Tùy Châu đáp: “Không phải, tôi đi ngủ.”

Thích Trình Diễm sửng sốt: “Phòng Quan Hề ở bên kia mà, anh đi đâu đấy.”

“Đối diện.”

Chia phòng ngủ?

Ban đầu Thích Trình Diễm còn nghi ngờ, sau đó nhanh chóng hiểu ra, anh ta bật cười, nói sâu xa: “Ông bà nội dọn phòng cho khách hả.”

“Ừ.”

“Thế anh cứ đi đi, tôi về phòng đây.” Thích Trình Diễm nói, “Tiểu Ngũ còn đang đợi tôi.”

“…”

Thích Trình Diễm cầm cốc nước đi mất, Giang Tùy Châu quay lại liếc anh ta, bỗng dưng không muốn đến phòng cho khách ngủ nữa.

**

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Quan Hề phát hiện trên giường còn có Giang Tùy Châu nằm ngủ cùng cô.

“Hử?? Anh vẫn ngủ ở đây hả.”

Người đã lượn qua phòng cho khách trong một phút vào tối qua – Giang Tùy Châu – ừ một tiếng: “Ngủ thiếp đi, quên về phòng.”

“Được rồi… Cũng chẳng sao, chắc ông bà nội không biết đâu.” Quan Hề vươn vai duỗi eo, “Đói nhỉ, em muốn ăn sáng.”

“Thế dậy thôi.”

“Ừm.”

Lúc hai người rửa mặt xong bước xuống tầng, hai ông bà đã không còn ở dưới nữa, chỉ thấy Quan Tri Ý và Thích Trình Diễm đang ngồi bên bàn ăn.

“Ông bà nội đâu rồi?” Quan Hề hỏi.

Quan Tri Ý: “Ông bà dậy sớm lắm, hai người ra ngoài tản bộ rồi.”

Quan Hề gật đầu, cô ngồi xuống bắt đầu ăn sáng.

“Chị này, tối qua vụ chị em mình đi thăm cá sấu bị lên hot search rồi.”

Quan Hề: “Chị biết rồi, giờ em làm chuyện gì chả bị lôi lên đó.”

Quan Tri Ý ngại ngùng cười: “Thế ảnh của chị cũng bị lên đó có sao không?”

Tối qua Quan Hề đã dự tính đến kết quả này, chẳng qua cô cũng không để ý nhiều, cô không cố che giấu thân phận, cho dù cư dân mạng có đào ra cái gì cũng là thứ đứng đắn, không có gì phải giấu giấu diếm diếm cả.

“Không sao đâu.” Quan Hề vừa nói vừa lấy điện thoại ra mở bảng hot search.

Quả nhiên chủ đề #Quan Tri Ý xem cá sấu# đã xuất hiện trên bảng.

Nhấn vào xem thì thấy có mấy tấm hình khách du lịch chụp, khá rõ nét, mấy tấm là cảnh Quan Tri Ý đứng trên bậc còn cô ngồi nhìn cá sấu, mấy tấm nữa là cô kéo tay Quan Tri Ý đi về.

Tài khoản marketing nào đó: “Quan Tri Ý vừa đóng máy phim mới đã xuất hiện ở một khu Du lịch Cá sấu ở Đế đô, ngắm nhìn cá sấu cùng bạn bè. Xem ra tiểu Ngũ đang trong kỳ nghỉ, tâm trạng khá tốt. Ngoài ra, người bạn đi cùng tiểu Ngũ là một blogger du lịch dạo này khá nổi tiếng – Quan Hề, hai người đều họ Quan! Cảm giác có mối liên hệ gì đó!”

Nhấn vào phần bình luận…

[Con gái tôi nghịch quá đi, đóng máy rồi làm gì không làm lại chạy đi xem cá sấu]

[Xinh quá xinh quá, ảnh chưa pts cũng đẹp chết người!]

[Quan Hề thật kìa! Má ôi nhan sắc bùng nổ! Sao hai người này lại đi với nhau nhỉ]

[Dạo trước lúc thấy tin Quan Hề với Giang Tùy Châu của tập đoàn Quang Dịch ở bên nhau không phải có người phỏng đoán gia thế của cô ấy không bình thường sao, không ai có tư liệu cụ thể chút hả???]

[Đến rồi đến rồi!! Đội hóng hớt có người tiết lộ đó chính là đại tiểu thư của nhà họ Quan ở Đế đô! Quan Tri Ý đứng hàng thứ năm phải không, chị gái này đứng hàng thứ tư đó!!]

[Vãi chưởng vãi chưởng! Phú bà kìa! Công việc blogger du lịch này là làm để tiêu khiển mà thôi!]

[Chả trách yêu đương với Giang Tùy Châu, thế giới này vẫn cần phải môn đăng hộ đối]

[Á á á hôm đó tôi có mặt! Nhân viên công tác nói là Quan Tri Ý đi cùng Quan Hề đến thăm cá sấu, Quan Hề nuôi mấy con cá sấu ở đó, hình như hôm ấy chết mất một con tên Châu Châu thì phải, cô ấy đau lòng lắm, ngồi thẫn thờ rõ lâu!]

[Nuôi cá sấu hả?? Thế giới của người có tiền quả là độc đáo]

[Châu Châu ha ha ha lấy tên bạn trai đặt phải không, có phải vẫn còn con nữa tên Giang Giang hay không]

[Còn thật đấy… Tôi đã hỏi nhân viên công tác rồi, bên trong còn có hai con cá sấu nữa tên là Giang Giang và Tiểu Tùy]

[Ha ha ha ha ha ha ha Quan Hề trâu bò thật cười chết tôi]

[Giang Tùy Châu có biết không nhỉ]

[Đau lòng thay Giang Tùy Châu]



Quan Hề đang lướt bình luận, thấy có một đám cư dân mạng đang đau lòng thay Giang Tùy Châu bèn tắt điện thoại.

“Mấy người đó hiểu làm sao được, sao em lấy tên anh đi đặt tên cho con trai em lại đi đau lòng thay anh chứ, đây là cách thể hiện tình yêu của em mà.” Quan Hề cắt một miếng trứng ốp la nhìn Giang Tùy Châu, “Anh thấy chuyện này có cần thiết được người ta đau lòng không.”

Bàn tay cầm dao nĩa của Giang Tùy Châu khựng lại một giây rồi lại ăn tiếp bữa sáng: “Tùy em.”

Quan Hề: “Phải không? Em biết là anh không hề để ý mà.”

“Phụt…” Quan Tri Ý ngồi đối diện không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng.

Cười xong thấy cả Quan Hề và Giang Tùy Châu đều đang nhìn mình bèn vội vàng cúi đầu: “Em không cười hai anh chị!”



Quan Hề: “Thế em cười cái gì.”

“Em đang cười, cười…” Quan Tri Ý không viện cớ được, bỗng dưng sắc mặt thay đổi, bịt chặt miệng mình.

Quan Hề nhíu mày: “Sao thế em?”

“Không sao…”

Thích Trình Diễm nhanh chóng buông dao nĩa trên tay xuống hỏi: “Có buồn nôn không?”

Quan Tri Ý gật đầu nói: “Em không muốn ăn sáng nữa.”

Thích Trình Diễm: “Thế đừng ăn nữa, lát anh làm đồ khác cho em ăn.”

“Vâng.”

Quan Hề rất lo lắng cho Quan Tri Ý, thấy thế cô vội nói: “Có phải dạ dày em không khỏe hả, nhân dịp đang rảnh em đến bệnh viện khám tổng quát đi, hay thế này, đằng nào đợt này chị cũng không phải làm gì, chị đưa em đến bệnh viện.”

Quan Tri Ý nói lấp lửng: “Không cần đâu, dạ dày của em không sao…”

“Đến ăn sáng mà em còn bị buồn nôn mà còn bảo không sao.”

Mặt Quan Tri Ý thoáng đỏ: “Thì, thì do…”

Quan Hề: “Do cái gì?”

“Do…”

“Mang thai à?” Giọng nói của Giang Tùy Châu bất chợt xen vào.

Quan Hề bất ngờ quay đầu nhìn anh, “Hả???”

Giang Tùy Châu vẫn điềm nhiên nhìn Thích Trình Diễm. Thích Trình Diễm thấy thế cũng không giấu nữa, “Phải, mới biết.”

Quan Hề trợn mắt, run tay chỉ thẳng Thích Trình Diễm, “Anh, anh thế mà…”

Giang Tùy Châu kéo tay Quan Hề về, chuyển lời tối hôm qua cô nói với anh lại cho cô: “Em tỉnh táo chút, người ta kết hôn rồi, hợp pháp mà.”

Quan Hề sững sờ, nháy mắt tỉnh lại.

Ừ nhỉ, kết hôn rồi.

Cô luôn coi Quan Tri Ý là em gái của mình, cho dù nhìn cô em kết hôn rồi cũng không cảm thấy người ta đã trưởng thành. Bây giờ đang dưng bảo em ấy có thai rồi, phản ứng đầu tiên của cô chính là… Tên khốn Thích Trình Diễm!

“Em, em mang thai rồi hả? Sao không bảo với chị!” Quan Hề bình tĩnh lại xong hỏi Quan Tri Ý.

Quan Tri Ý: “Em cũng mới biết thôi mà… Em thấy nên để ổn định rồi mới nói sau nên vẫn chưa thông báo với cả nhà.”

“Em khá đấy nhỉ, định bao giờ mới nói?”

“Vốn em định đợt tới rồi nói, nhưng bây giờ… Dù sao thì chị cũng biết rồi, em thông báo sớm chút cũng được.”

Quan Hề kinh ngạc đỡ trán, một lúc sau bất chợt bước đến bên cô em: “Cho chị sờ chút, đã có thay đổi gì chưa?”

Quan Tri Ý cười khổ: “Chị à, còn chưa đến hai tháng sao đã có thay đổi được.”

Quan Hề không nghe, nhất quyết duỗi tay ra cảm nhận thử. Sau khi cảm nhận vài giây xong lại xúc động không thôi: “Không phải chứ, mấy tháng nữa là chị đã có thêm đứa nhóc chơi cùng rồi hả?”

Giang Tùy Châu liếc nhìn cô: “Đừng có hãm hại con nhà người ta.”

“Hãm hại thế nào được, em chắc chắn sẽ đối xử tốt nhất với con bé!”

Giang Tùy Châu nhàn nhạt nói: “Đối xử tốt nhất kiểu gì? Chắc em định tặng núm vú giả bằng vàng ròng cho người ta hả.”

Quan Hề: “…”

Đó là quà em tặng anh nhân dịp sinh nhật một tuổi mà! Em không dễ mà đi tặng người khác đâu nhá!

Giang Tùy Châu không nhìn vẻ mặt tức tối của cô, anh nói: “Qua đây nào, ăn sáng đi đã, đừng xúc động thế.”

Việc Quan Tri Ý mang thai đâu chỉ có mình Quan Hề xúc động. Sau khi thông báo cho cả nhà biết dẫn tới cả nhà đều xúc động theo.

Sau khi tất cả cô dì chú bác anh chị em đều tề tựu, cả nhà lôi kéo Quan Tri Ý xem đứa bé, Quan Hề cũng ngồi một bên nói đủ điều. Sau đó cô mệt nhoài rồi mới ngồi lại bên Giang Tùy Châu.

Giang Tùy Châu đưa cốc nước cho cô: “Em thích trẻ con thế à?”

“Bình thường thì không thích, nhưng con của em gái em chắc chắn em sẽ thích.” Quan Hề nói, “Anh thì sao, anh có thích không?”

Giang Tùy Châu: “Ồn ào lắm.”

Quan Hề nhỏ giọng nói: “Thật, em cũng thấy ồn ào, thế nên con của người khác là tốt nhất, lúc đáng yêu thì ôm ấp, lúc ồn ào thì trả về tay bố mẹ chúng nó ngay.”

Giang Tùy Châu gật đầu, xem ra rất đồng ý với cô.

Quan Hề ngẫm nghĩ một lúc lại nói: “Thế về sau chúng ta sinh em bé rồi anh sẽ không thích chứ?”

Giang Tùy Châu thuận miệng đáp: “Con em sinh anh sẽ miễn cưỡng chấp nhận.”

Quan Hề híp mắt, lôi điện thoại ra ngay lập tức: “Nào, anh nói lại lần nữa đi, em ghi âm lại, sau này đến lúc anh phải nhét ống thở rồi em sẽ mở cho con anh nghe.”

Giang Tùy Châu: “…”

“Nói đi.”

Giang Tùy Châu thấy nút ghi âm đang nhấp nháy bèn nói: “Con em sinh anh thích lắm.”

Tác giả có lời muốn nói:

- Uy hiếp rút ống thở -

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vị Hôn Phu Đến Đây Nào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook