Chương 62: Chuyện Vui Còn Nhiều
Lục Manh Tinh
01/03/2022
Trans by Mintwooo
Ngoài cửa cây xanh um tùm, đèn đường chiếu sáng rực.
Quan Hề ôm anh một lúc, nhìn căn biệt thự vẫn còn sáng đèn sau lưng anh.
“Em nghe bảo bố anh định từ chức rồi à?”
Giang Tùy Châu: “Sức khỏe của bố không tốt, không thích hợp lao lực quá nhiều.”
“Thế… Dạo này anh với hai người anh trai kia đang giằng co lắm nhỉ?” Quan Hề tách anh ra, cô hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Anh thì sao được? Em còn lo cho anh.”
“Anh nói cái giọng gì thế hả, chẳng lẽ chỉ có anh lo cho em không thôi?”
Giang Tùy Châu đè cô lên cửa xe ô tô: “Công nhận em dễ khiến người khác lo lắng hơn.”
“Này… Này anh đừng động tay động chân.” Một tay Quan Hề đặt trên ngực anh, đề phòng anh đứng ngay đây làm loạn, “Người nhà anh chưa ngủ nhỉ? Anh vào nhà đi, em chỉ đến xem thế nào thôi, không có chuyện gì đâu.”
Giang Tùy Châu: “Em vào nhà với anh.”
“Không vào!” Quan Hề từ chối ngay tức khắc, “Nửa đêm nửa hôm đến bất thình lình thế này, còn chẳng mang theo cái gì cả, cũng chưa chào hỏi bố mẹ anh, em ngại lắm.”
Giang Tùy Châu: “Thế anh về nhà với em.”
“…”
Giang Tùy Châu mở cửa xe, “Vào trong.”
Quan Hề: “Hả?”
“Em lái hay anh lái.”
“… Em lái.”
“Được.” Giang Tùy Châu ngồi sang ghế lái phụ, “Đi thôi.”
Hôm nay cô đến đây không phải để dẫn người đi đâu, cô vẫn nghĩ là anh bận bịu như thế, không quấy rầy anh mà?
Trên đường về, trong lòng Quan Hề vui vẻ không thôi, nhưng ngoài mặt vẫn “giả dối” nói hai câu: “Anh muốn về thật hả? Anh có việc gì chưa xử lý xong không? Không thì để em đưa anh về vậy, em không cần anh nhọc lòng bầu bạn với em đâu.”
Giang Tùy Châu hạ nửa cánh cửa sổ, gió đêm lùa qua một bên cửa thổi vào giống hệt lời nói của Quan Hề, cực kỳ tùy ý. Anh bật cười hỏi lại: “Nửa đêm ngoài việc ngủ ra còn làm gì được nữa.”
“À… Cũng đúng, thế ngủ ở đâu cũng chẳng khác gì nhau nhỉ?”
“Đúng. Em nhìn đường đi, lái xe cẩn thận vào.”
“Oke ~”
Xem đi, cô không quấy rầy Giang Tùy Châu đâu.
Hình tượng chu đáo vẫn chưa sụp đổ ~
Nghĩ như vậy Quan Hề cũng không rối rắm nữa, cô vui vẻ lái xe đưa Nhị cẩu đang mặc đồ ngủ về khu cảnh uyển Gia Lâm.
Về đến nhà, hai người chưa gặp nhau suốt một tháng tất nhiên dính lấy nhau.
Hôn một đợt xong, Quan Hề bị Giang Tùy Châu ấn luôn lên tường. Cả người cô dán lấy bức tường, Giang Tùy Châu phát ra âm thanh hơi gấp gáp luẩn quẩn sau tai cô.
Quan Hề: “Anh… Anh đợi đã… Em còn chưa tắm…”
Giang Tùy Châu căn bản không để ý, anh tìm kiếm đôi môi của cô lại hôn tới tấp, mãi đến khi Quan Hề sắp không thở nổi nữa anh mới nói: “Dạo này anh hơi nhọc.”
Quan Hề kinh ngạc nói: “Anh nhọc hả? Thế, thế hôm nay không làm nữa?”
Giang Tùy Châu sững người, anh nhíu mày: “Nghĩ cái gì đấy? Anh bảo là nhọc lòng. Công ty hơi nhiều việc, mấy ngày gần đây không quan tâm nhiều đến em được, một mình em ở nhà tự chăm sóc tốt đấy.”
Nhọc lòng…
Còn khiến cô kinh ngạc hơn cả nhọc thân đấy được không!
Bởi vì rất ít khi cô nghe thấy Giang Tùy Châu kể tâm trạng của mình ra sao, ngay cả lúc vừa rồi đứng trước cổng nhà anh hỏi thăm, anh cũng nói là không sao, nhưng bây giờ anh lại nói mình nhọc lòng… Thế nên những chuyện trong nhà anh, những công việc rắc rối trong công ty, anh không thể không có một chút cảm giác nào cả.
Quan Hề nghiêng đầu nhìn anh, trong lòng mềm nhũn.
Cô chợt cảm thấy Nhị cẩu nhà mình đáng thương quá đi, ngay cả anh em ruột thịt mà cũng phải đề phòng.
“Vậy em có giúp gì được anh không?”
Không biết có phải Giang Tùy Châu bật cười hay không, giọng anh hơi trầm: “Có, hôm nay em đến tìm anh đã là giúp anh rồi.”
“Cái này đã tính là gì chứ…”
“Tính.” Giang Tùy Châu ôm lấy cô từ phía sau, “Quan Hề này, anh rất vui, hôm nay rất vui.”
Quan Hề hơi mím môi, nghe thấy từng câu từng chữ của anh tấn công vào màng nhĩ của cô, dường như màng nhĩ cô lại kéo theo một sợi dây, lôi kéo đến tận tâm can cô, nhanh đến mức dọa người.
Cô nhận ra suy nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu mình lúc ở quán bar vừa nãy rất chính xác, có một vài người đã làm quen với sự cô đơn.
Nhưng quen với không có nghĩa là thích, cho dù là Giang Tùy Châu, anh cũng không thích sự cô đơn.
Quan Hề bất chợt cảm thấy may là hôm nay cô đến tìm anh.
Cô quay người lại, chậm rãi nói: “Vậy anh có muốn vui hơn nữa không.”
Giang Tùy Châu cúi đầu nhìn cô.
Hai tay Quan Hề quấn trên vai anh, cắn chiếc cúc ở gần trái tim anh nhất, lời nói phiêu đãng kèm theo một chút mê đắm: “Anh cởi đồ ra đi, chuyện vui còn nhiều nữa…”
Chiếc cúc bị cởi ra, Quan Hề nghe thấy tiếng tim đập của anh, cũng rộn ràng như trái tim đang đập của cô.
Cô dán tai mình lên rồi nói: “Tim anh đập đến không ổn nữa rồi Giang Tùy Châu ạ.”
“…”
“Đi thôi, vào phòng chơi.”
Quan Hề kéo Giang Tùy Châu vào phòng ngủ, nhưng đi được vài bước đã bị Giang Tùy Châu bế ngang lên.
Sau khi về phòng, anh ấn luôn cô lên giường, tay nhanh chóng cởi quần áo của cô. Nhưng hôm nay Quan Hề rất ngang ngược, chốc lát đã đẩy anh xuống, lật người cưỡi lên trên người anh.
Cô từ trên cao nhìn xuống anh: “Hôm nay để em phục vụ anh, anh đừng động.”
Giang Tùy Châu: “Em chắc chứ?”
“Chắc chắn.”
Giang Tùy Châu mặc đồ ngủ, cởi ra rất dễ. Quan Hề cởi đồ ra xong người cũng áp xuống dưới.
Giang Tùy Châu thấy hành động này của cô thì thở gấp gáp.
“Anh không được động mà.” Quan Hề ngẩng đầu lườm anh, cười quyến rũ, “Hôm nay anh yêu cứ hưởng thụ đi.”
…
Quan Hề đủ lớn mật đủ cởi mở, thứ cô muốn có hay việc cô muốn làm đều không hề đắn đo mà thể hiện hết ra mặt. Ở bên Giang Tùy Châu, cô càng càn rỡ hơn khiến anh không chống đỡ nổi.
Sau cùng hai người làm loạn cả một đêm, đến lúc trời tảng sáng mới cùng nhau ngủ.
**
Quan Hề tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ ngắn, thế nên mấy ngày này cô toàn ở trong nhà. Còn Giang Tùy Châu vẫn rất bận, thế nhưng tối nào anh cũng về với cô.
Sau khi ở trong nhà được một tuần, ông bà nội gọi điện thoại đến, Quan Hề đành thu dọn sơ qua rồi ra ngoài.
Thật ra cứ được một khoảng thời gian ông nội Quan Hồng lại gọi các con cháu đến tụ tập lại ăn bữa cơm, hôm nay cũng vậy, tính là một bữa tụ tập quy mô lớn.
Quan Hề đến hơi trễ, lúc cô vừa bước vào cửa thì mấy người ngang hàng cô hầu như đã đến hết, ngoại trừ Quan Oánh.
Quan Hưng Hào đã ly hôn với Ngụy Chiêu Mai, tuy Quan Oánh đã lớn không cần phân chia rõ ràng đi theo người nào, nhưng dựa theo chỗ bình thường cô ta hay lui tới thì cô ta hướng về nhà họ Ngụy nhiều hơn.
Chẳng qua ông bà nội không muốn thiên vị quá, cũng không muốn đứa cháu gái mang dòng máu của nhà họ Quan cứ xa lạ với nhà họ Quan, thế nên cho dù cô ta không thân thiết với bên nội lắm nhưng mỗi lần tụ tập đều gọi đến. Trước kia Quan Oánh có đến, nhưng lần này về nhà bố mẹ nuôi, đường sá xa xôi nên không về kịp.
Sau khi ăn cơm trưa ở bên nhà cũ xong, mấy người Quan Nguyên Bạch liền nhắc đến Quan Oánh, kể cô ta được người nhà giới thiệu đã đi xem mắt với con nhà nào đó.
Rõ ràng sự việc xảy ra chưa bao lâu nhưng mỗi khi nghe thấy tên Quan Oánh thì Quan Hề lại có cảm giác đã cách mấy đời, như thể trước kia sự xuất hiện của cô ta rồi cả sự sụp đổ của cô ta chỉ như một trận náo loạn, như một giấc mơ mà thôi.
Suy cho cùng, tất cả cảm xúc của cô với Quan Oánh đều xuất phát từ Ngụy Chiêu Mai, bà ta đã rút lui khỏi thế giới của cô, còn cô cũng dần dần ép bản thân quên đi Ngụy Chiêu Mai. Đối với cô Quan Oánh có cũng được mà không cũng chẳng sao, không đáng nhắc tới.
“Chị đừng nói chuyện nữa, hôm nay em làm bát mì hầm thịt ngon lắm đó, chị nhanh thử xem.” Lúc Quan Hề ngồi nói chuyện với mấy anh trai ở trong đình viện, Quan Tri Ý bê bát thức ăn từ trong nhà đi ra.
Quan Hề nhìn đồng hồ: “Giờ này em bê mì hầm thịt ra thay bữa trà chiều à??”
Quan Tri Ý: “Rảnh quá nên em tiện tay làm.”
Quan Hề: “Ái chà… Tổ tổng của tôi ơi, em nghỉ ngơi đi, để em ở nhà dưỡng thai cho tốt, sao em cứ rảnh rỗi là không chịu được nhỉ.”
Gần đây Quan Tri Ý không cần biết đi đến nhà nào cũng được cưng chiều như gấu trúc, không được đi làm khiến cô kìm nén muốn chết, thế nên rảnh rỗi không có gì làm bắt đầu nghiên cứu các kiểu chế biến món ăn.
Quan Tri Ý làm nũng: “Chỉ lần này thôi mà, em kệ đấy, em đã làm rồi thì chị cứ nếm thử xem.”
Quan Hề hết cách với cô em này, cô cầm đũa lên ăn thử miếng: “Ôi… Ngon phết này.”
“Thật ạ! Em cho thêm nguyên liệu đặc biệt tự chế vào đấy.” Quan Tri Ý ôm mặt nhìn Quan Hề cực kỳ vui vẻ, “Chị thích là được rồi.”
Mấy anh trai ngồi bên không nhìn nổi nữa.
“Tiểu Ngũ này, sao mỗi Quan Hề có đồ ăn, không có phần của bọn anh à.” Anh hai Quan Tử Dụ ai oán nói.
Quan Nguyên Bạch: “Anh chấp với đứa cuồng chị gái làm gì, có Quan Hề ở đây con bé còn nhìn thấy anh sao.”
Quan Hề đắc ý hất cằm: “Tiểu Ngũ quý em nhất đấy, không cần hâm mộ đâu.”
Quan Tử Dụ: “Này, tốn công anh thương em, anh kém em chỗ nào chứ.”
Quan Hề: “Anh kém em thật đấy, em chăm bẵm tiểu Ngũ từ nhỏ đến lớn!”
Quan Tử Dụ: “Quan Hề này em nói điêu cũng phải soạn sẵn văn đi chứ, con bé kém em có một tuổi thôi.”
“Cũng là em chăm lớn.”
“Anh chị đừng cãi nhau nữa.” Quan Tri Ý vui vẻ nói: “Không cần ghen tị đâu, trong nhà còn nhiều mà, em vào lấy thêm có được không.”
“Được rồi, em ngồi xuống cho anh.” Quan Nguyên Bạch nói, “Cẩn thận đừng có ra ra vào vào nữa, bảo dì giúp việc mang ra.”
“Ừm.”
Một lúc sau dì giúp việc lại mang một bát ra, Quan Hề gọi dì ấy: “Bên trong còn không dì, gói cho cháu một phần.”
“Vẫn còn, để tôi gói cho cô chủ.”
“Được.”
Quan Tri Ý phấn khởi: “Chị còn gói mang về cơ à, xem ra em nấu ngon phết nhở.”
“Phải đấy, đồ ăn ngon thế này mà không mang về cho cục cưng nhà chị ăn thử thì tiếc quá.” Nói xong Quan Hề bỏ đũa xuống đi vào trong nhà, “Mọi người cứ thong thả ăn đi, em về trước đây.”
“Ai là cục cưng của nó?” Sau khi Quan Hề đi, người nào đó không hiểu hỏi.
Vẻ mặt Quan Nguyên Bạch bị sến sẩm sởn gai ốc: “Giang Tùy Châu.”
…
Quan Hề xách hộp giữ nhiệt, cô lái xe đến tổng công ty của Quang Dịch thật.
Vừa rồi cô nghĩ tay nghề của tiểu Ngũ không tệ, phải mang về cho Giang Tùy Châu ăn thử mới được. Nhưng nghĩ lại để đó đến lúc anh về ăn mất ngon, nên mới lái xe đến thẳng công ty.
Giờ này chắc anh cũng thấy đói rồi nhỉ.
Quan Hề đến dưới công ty thì vào luôn sảnh chính, nhân viên ở đây tất nhiên nhận ra cô, chào hỏi xong còn lễ phép mời co vào. Cô đi thẳng vào trong, đến chỗ thang máy chuyên dụng cho quản lý cấp cao ấn thang máy.
Hôm nay cô xách một chiếc túi Birkin rất lớn, vừa hay có thể bỏ cả hộp giữ nhiệt đựng mì hầm thịt vào trong. Trong lúc đợi thang máy cô còn mở ra nhìn, thấy hộp giữ nhiệt vẫn chưa bị nghiêng đổ.
“Quan Hề?” Đúng lúc này có người ở cạnh gọi tên cô.
Quan Hề quay sang nhìn, nhận ra đây là người cô không gặp đã lâu. Cô không hề quen người này nhưng chỉ cần nhìn đã nhận ra, bởi vì đây chính là vợ của anh hai nhà Giang Tùy Châu, tên là Dương Thiên Du.
“Chào cô Dương.”
Dương Thiên Du khẽ gật đầu: “Đến tìm Giang Tùy Châu à?”
Chứ sao nữa…
Quan Hề: “Phải.”
“Hóa ra hai đứa vẫn ở bên nhau thật à, thú vị đấy… Cái này coi như là đường lùi của cậu ta nhỉ?” Dương Thiên Du bật cười khiến người ta cảm thấy kỳ dị.
Quan Hề bị câu nói vô duyên này của chị ta chọc tức, nhưng cô cũng biết Dương Thiên Du sẽ không để cho mình thoải mái được. Dù sau chị ta cũng đối đầu với Giang Tùy Châu, cô ở bên Giang Tùy Châu nên tất nhiên cũng là người đối đầu với chị ta.
“Đường lùi gì, không biết cô Dương đang nói cái gì nhỉ?” Quan Hề nhíu mày ra vẻ thiếu nhẫn nại.
Dương Thiên Du giống như còn không nhận ra, chị ta nói thẳng: “Chả có gì cả, chỉ thấy chị đây lớn hơn cô vài tuổi nên mới tốt bụng nhắc nhở cô một câu.”
“??”
Vẻ mặt của Dương Thiên Du không giấu nổi vui sướng: “Chính là ấy, người tham lam cái trước mắt sẽ bị cắn trả, cô xem lần này Giang Tùy Châu không bù đắp nổi số thiếu hụt của cậu ta nữa rồi. Cô đấy, nghĩ kỹ xem có nên gả vào nhà họ Giang không nhé.”
“Thiếu hụt?”
Dương Thiên Du sững sờ, ra vẻ kinh ngạc lắm: “Không phải chứ, chẳng lẽ cô không biết gì sao? Tuy đây là chuyện nội bộ của Giang thị chúng tôi, nhưng cô là bạn gái cậu ta mà cậu ấy cũng không bảo cô một tiếng à?”
Ngoài cửa cây xanh um tùm, đèn đường chiếu sáng rực.
Quan Hề ôm anh một lúc, nhìn căn biệt thự vẫn còn sáng đèn sau lưng anh.
“Em nghe bảo bố anh định từ chức rồi à?”
Giang Tùy Châu: “Sức khỏe của bố không tốt, không thích hợp lao lực quá nhiều.”
“Thế… Dạo này anh với hai người anh trai kia đang giằng co lắm nhỉ?” Quan Hề tách anh ra, cô hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Anh thì sao được? Em còn lo cho anh.”
“Anh nói cái giọng gì thế hả, chẳng lẽ chỉ có anh lo cho em không thôi?”
Giang Tùy Châu đè cô lên cửa xe ô tô: “Công nhận em dễ khiến người khác lo lắng hơn.”
“Này… Này anh đừng động tay động chân.” Một tay Quan Hề đặt trên ngực anh, đề phòng anh đứng ngay đây làm loạn, “Người nhà anh chưa ngủ nhỉ? Anh vào nhà đi, em chỉ đến xem thế nào thôi, không có chuyện gì đâu.”
Giang Tùy Châu: “Em vào nhà với anh.”
“Không vào!” Quan Hề từ chối ngay tức khắc, “Nửa đêm nửa hôm đến bất thình lình thế này, còn chẳng mang theo cái gì cả, cũng chưa chào hỏi bố mẹ anh, em ngại lắm.”
Giang Tùy Châu: “Thế anh về nhà với em.”
“…”
Giang Tùy Châu mở cửa xe, “Vào trong.”
Quan Hề: “Hả?”
“Em lái hay anh lái.”
“… Em lái.”
“Được.” Giang Tùy Châu ngồi sang ghế lái phụ, “Đi thôi.”
Hôm nay cô đến đây không phải để dẫn người đi đâu, cô vẫn nghĩ là anh bận bịu như thế, không quấy rầy anh mà?
Trên đường về, trong lòng Quan Hề vui vẻ không thôi, nhưng ngoài mặt vẫn “giả dối” nói hai câu: “Anh muốn về thật hả? Anh có việc gì chưa xử lý xong không? Không thì để em đưa anh về vậy, em không cần anh nhọc lòng bầu bạn với em đâu.”
Giang Tùy Châu hạ nửa cánh cửa sổ, gió đêm lùa qua một bên cửa thổi vào giống hệt lời nói của Quan Hề, cực kỳ tùy ý. Anh bật cười hỏi lại: “Nửa đêm ngoài việc ngủ ra còn làm gì được nữa.”
“À… Cũng đúng, thế ngủ ở đâu cũng chẳng khác gì nhau nhỉ?”
“Đúng. Em nhìn đường đi, lái xe cẩn thận vào.”
“Oke ~”
Xem đi, cô không quấy rầy Giang Tùy Châu đâu.
Hình tượng chu đáo vẫn chưa sụp đổ ~
Nghĩ như vậy Quan Hề cũng không rối rắm nữa, cô vui vẻ lái xe đưa Nhị cẩu đang mặc đồ ngủ về khu cảnh uyển Gia Lâm.
Về đến nhà, hai người chưa gặp nhau suốt một tháng tất nhiên dính lấy nhau.
Hôn một đợt xong, Quan Hề bị Giang Tùy Châu ấn luôn lên tường. Cả người cô dán lấy bức tường, Giang Tùy Châu phát ra âm thanh hơi gấp gáp luẩn quẩn sau tai cô.
Quan Hề: “Anh… Anh đợi đã… Em còn chưa tắm…”
Giang Tùy Châu căn bản không để ý, anh tìm kiếm đôi môi của cô lại hôn tới tấp, mãi đến khi Quan Hề sắp không thở nổi nữa anh mới nói: “Dạo này anh hơi nhọc.”
Quan Hề kinh ngạc nói: “Anh nhọc hả? Thế, thế hôm nay không làm nữa?”
Giang Tùy Châu sững người, anh nhíu mày: “Nghĩ cái gì đấy? Anh bảo là nhọc lòng. Công ty hơi nhiều việc, mấy ngày gần đây không quan tâm nhiều đến em được, một mình em ở nhà tự chăm sóc tốt đấy.”
Nhọc lòng…
Còn khiến cô kinh ngạc hơn cả nhọc thân đấy được không!
Bởi vì rất ít khi cô nghe thấy Giang Tùy Châu kể tâm trạng của mình ra sao, ngay cả lúc vừa rồi đứng trước cổng nhà anh hỏi thăm, anh cũng nói là không sao, nhưng bây giờ anh lại nói mình nhọc lòng… Thế nên những chuyện trong nhà anh, những công việc rắc rối trong công ty, anh không thể không có một chút cảm giác nào cả.
Quan Hề nghiêng đầu nhìn anh, trong lòng mềm nhũn.
Cô chợt cảm thấy Nhị cẩu nhà mình đáng thương quá đi, ngay cả anh em ruột thịt mà cũng phải đề phòng.
“Vậy em có giúp gì được anh không?”
Không biết có phải Giang Tùy Châu bật cười hay không, giọng anh hơi trầm: “Có, hôm nay em đến tìm anh đã là giúp anh rồi.”
“Cái này đã tính là gì chứ…”
“Tính.” Giang Tùy Châu ôm lấy cô từ phía sau, “Quan Hề này, anh rất vui, hôm nay rất vui.”
Quan Hề hơi mím môi, nghe thấy từng câu từng chữ của anh tấn công vào màng nhĩ của cô, dường như màng nhĩ cô lại kéo theo một sợi dây, lôi kéo đến tận tâm can cô, nhanh đến mức dọa người.
Cô nhận ra suy nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu mình lúc ở quán bar vừa nãy rất chính xác, có một vài người đã làm quen với sự cô đơn.
Nhưng quen với không có nghĩa là thích, cho dù là Giang Tùy Châu, anh cũng không thích sự cô đơn.
Quan Hề bất chợt cảm thấy may là hôm nay cô đến tìm anh.
Cô quay người lại, chậm rãi nói: “Vậy anh có muốn vui hơn nữa không.”
Giang Tùy Châu cúi đầu nhìn cô.
Hai tay Quan Hề quấn trên vai anh, cắn chiếc cúc ở gần trái tim anh nhất, lời nói phiêu đãng kèm theo một chút mê đắm: “Anh cởi đồ ra đi, chuyện vui còn nhiều nữa…”
Chiếc cúc bị cởi ra, Quan Hề nghe thấy tiếng tim đập của anh, cũng rộn ràng như trái tim đang đập của cô.
Cô dán tai mình lên rồi nói: “Tim anh đập đến không ổn nữa rồi Giang Tùy Châu ạ.”
“…”
“Đi thôi, vào phòng chơi.”
Quan Hề kéo Giang Tùy Châu vào phòng ngủ, nhưng đi được vài bước đã bị Giang Tùy Châu bế ngang lên.
Sau khi về phòng, anh ấn luôn cô lên giường, tay nhanh chóng cởi quần áo của cô. Nhưng hôm nay Quan Hề rất ngang ngược, chốc lát đã đẩy anh xuống, lật người cưỡi lên trên người anh.
Cô từ trên cao nhìn xuống anh: “Hôm nay để em phục vụ anh, anh đừng động.”
Giang Tùy Châu: “Em chắc chứ?”
“Chắc chắn.”
Giang Tùy Châu mặc đồ ngủ, cởi ra rất dễ. Quan Hề cởi đồ ra xong người cũng áp xuống dưới.
Giang Tùy Châu thấy hành động này của cô thì thở gấp gáp.
“Anh không được động mà.” Quan Hề ngẩng đầu lườm anh, cười quyến rũ, “Hôm nay anh yêu cứ hưởng thụ đi.”
…
Quan Hề đủ lớn mật đủ cởi mở, thứ cô muốn có hay việc cô muốn làm đều không hề đắn đo mà thể hiện hết ra mặt. Ở bên Giang Tùy Châu, cô càng càn rỡ hơn khiến anh không chống đỡ nổi.
Sau cùng hai người làm loạn cả một đêm, đến lúc trời tảng sáng mới cùng nhau ngủ.
**
Quan Hề tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ ngắn, thế nên mấy ngày này cô toàn ở trong nhà. Còn Giang Tùy Châu vẫn rất bận, thế nhưng tối nào anh cũng về với cô.
Sau khi ở trong nhà được một tuần, ông bà nội gọi điện thoại đến, Quan Hề đành thu dọn sơ qua rồi ra ngoài.
Thật ra cứ được một khoảng thời gian ông nội Quan Hồng lại gọi các con cháu đến tụ tập lại ăn bữa cơm, hôm nay cũng vậy, tính là một bữa tụ tập quy mô lớn.
Quan Hề đến hơi trễ, lúc cô vừa bước vào cửa thì mấy người ngang hàng cô hầu như đã đến hết, ngoại trừ Quan Oánh.
Quan Hưng Hào đã ly hôn với Ngụy Chiêu Mai, tuy Quan Oánh đã lớn không cần phân chia rõ ràng đi theo người nào, nhưng dựa theo chỗ bình thường cô ta hay lui tới thì cô ta hướng về nhà họ Ngụy nhiều hơn.
Chẳng qua ông bà nội không muốn thiên vị quá, cũng không muốn đứa cháu gái mang dòng máu của nhà họ Quan cứ xa lạ với nhà họ Quan, thế nên cho dù cô ta không thân thiết với bên nội lắm nhưng mỗi lần tụ tập đều gọi đến. Trước kia Quan Oánh có đến, nhưng lần này về nhà bố mẹ nuôi, đường sá xa xôi nên không về kịp.
Sau khi ăn cơm trưa ở bên nhà cũ xong, mấy người Quan Nguyên Bạch liền nhắc đến Quan Oánh, kể cô ta được người nhà giới thiệu đã đi xem mắt với con nhà nào đó.
Rõ ràng sự việc xảy ra chưa bao lâu nhưng mỗi khi nghe thấy tên Quan Oánh thì Quan Hề lại có cảm giác đã cách mấy đời, như thể trước kia sự xuất hiện của cô ta rồi cả sự sụp đổ của cô ta chỉ như một trận náo loạn, như một giấc mơ mà thôi.
Suy cho cùng, tất cả cảm xúc của cô với Quan Oánh đều xuất phát từ Ngụy Chiêu Mai, bà ta đã rút lui khỏi thế giới của cô, còn cô cũng dần dần ép bản thân quên đi Ngụy Chiêu Mai. Đối với cô Quan Oánh có cũng được mà không cũng chẳng sao, không đáng nhắc tới.
“Chị đừng nói chuyện nữa, hôm nay em làm bát mì hầm thịt ngon lắm đó, chị nhanh thử xem.” Lúc Quan Hề ngồi nói chuyện với mấy anh trai ở trong đình viện, Quan Tri Ý bê bát thức ăn từ trong nhà đi ra.
Quan Hề nhìn đồng hồ: “Giờ này em bê mì hầm thịt ra thay bữa trà chiều à??”
Quan Tri Ý: “Rảnh quá nên em tiện tay làm.”
Quan Hề: “Ái chà… Tổ tổng của tôi ơi, em nghỉ ngơi đi, để em ở nhà dưỡng thai cho tốt, sao em cứ rảnh rỗi là không chịu được nhỉ.”
Gần đây Quan Tri Ý không cần biết đi đến nhà nào cũng được cưng chiều như gấu trúc, không được đi làm khiến cô kìm nén muốn chết, thế nên rảnh rỗi không có gì làm bắt đầu nghiên cứu các kiểu chế biến món ăn.
Quan Tri Ý làm nũng: “Chỉ lần này thôi mà, em kệ đấy, em đã làm rồi thì chị cứ nếm thử xem.”
Quan Hề hết cách với cô em này, cô cầm đũa lên ăn thử miếng: “Ôi… Ngon phết này.”
“Thật ạ! Em cho thêm nguyên liệu đặc biệt tự chế vào đấy.” Quan Tri Ý ôm mặt nhìn Quan Hề cực kỳ vui vẻ, “Chị thích là được rồi.”
Mấy anh trai ngồi bên không nhìn nổi nữa.
“Tiểu Ngũ này, sao mỗi Quan Hề có đồ ăn, không có phần của bọn anh à.” Anh hai Quan Tử Dụ ai oán nói.
Quan Nguyên Bạch: “Anh chấp với đứa cuồng chị gái làm gì, có Quan Hề ở đây con bé còn nhìn thấy anh sao.”
Quan Hề đắc ý hất cằm: “Tiểu Ngũ quý em nhất đấy, không cần hâm mộ đâu.”
Quan Tử Dụ: “Này, tốn công anh thương em, anh kém em chỗ nào chứ.”
Quan Hề: “Anh kém em thật đấy, em chăm bẵm tiểu Ngũ từ nhỏ đến lớn!”
Quan Tử Dụ: “Quan Hề này em nói điêu cũng phải soạn sẵn văn đi chứ, con bé kém em có một tuổi thôi.”
“Cũng là em chăm lớn.”
“Anh chị đừng cãi nhau nữa.” Quan Tri Ý vui vẻ nói: “Không cần ghen tị đâu, trong nhà còn nhiều mà, em vào lấy thêm có được không.”
“Được rồi, em ngồi xuống cho anh.” Quan Nguyên Bạch nói, “Cẩn thận đừng có ra ra vào vào nữa, bảo dì giúp việc mang ra.”
“Ừm.”
Một lúc sau dì giúp việc lại mang một bát ra, Quan Hề gọi dì ấy: “Bên trong còn không dì, gói cho cháu một phần.”
“Vẫn còn, để tôi gói cho cô chủ.”
“Được.”
Quan Tri Ý phấn khởi: “Chị còn gói mang về cơ à, xem ra em nấu ngon phết nhở.”
“Phải đấy, đồ ăn ngon thế này mà không mang về cho cục cưng nhà chị ăn thử thì tiếc quá.” Nói xong Quan Hề bỏ đũa xuống đi vào trong nhà, “Mọi người cứ thong thả ăn đi, em về trước đây.”
“Ai là cục cưng của nó?” Sau khi Quan Hề đi, người nào đó không hiểu hỏi.
Vẻ mặt Quan Nguyên Bạch bị sến sẩm sởn gai ốc: “Giang Tùy Châu.”
…
Quan Hề xách hộp giữ nhiệt, cô lái xe đến tổng công ty của Quang Dịch thật.
Vừa rồi cô nghĩ tay nghề của tiểu Ngũ không tệ, phải mang về cho Giang Tùy Châu ăn thử mới được. Nhưng nghĩ lại để đó đến lúc anh về ăn mất ngon, nên mới lái xe đến thẳng công ty.
Giờ này chắc anh cũng thấy đói rồi nhỉ.
Quan Hề đến dưới công ty thì vào luôn sảnh chính, nhân viên ở đây tất nhiên nhận ra cô, chào hỏi xong còn lễ phép mời co vào. Cô đi thẳng vào trong, đến chỗ thang máy chuyên dụng cho quản lý cấp cao ấn thang máy.
Hôm nay cô xách một chiếc túi Birkin rất lớn, vừa hay có thể bỏ cả hộp giữ nhiệt đựng mì hầm thịt vào trong. Trong lúc đợi thang máy cô còn mở ra nhìn, thấy hộp giữ nhiệt vẫn chưa bị nghiêng đổ.
“Quan Hề?” Đúng lúc này có người ở cạnh gọi tên cô.
Quan Hề quay sang nhìn, nhận ra đây là người cô không gặp đã lâu. Cô không hề quen người này nhưng chỉ cần nhìn đã nhận ra, bởi vì đây chính là vợ của anh hai nhà Giang Tùy Châu, tên là Dương Thiên Du.
“Chào cô Dương.”
Dương Thiên Du khẽ gật đầu: “Đến tìm Giang Tùy Châu à?”
Chứ sao nữa…
Quan Hề: “Phải.”
“Hóa ra hai đứa vẫn ở bên nhau thật à, thú vị đấy… Cái này coi như là đường lùi của cậu ta nhỉ?” Dương Thiên Du bật cười khiến người ta cảm thấy kỳ dị.
Quan Hề bị câu nói vô duyên này của chị ta chọc tức, nhưng cô cũng biết Dương Thiên Du sẽ không để cho mình thoải mái được. Dù sau chị ta cũng đối đầu với Giang Tùy Châu, cô ở bên Giang Tùy Châu nên tất nhiên cũng là người đối đầu với chị ta.
“Đường lùi gì, không biết cô Dương đang nói cái gì nhỉ?” Quan Hề nhíu mày ra vẻ thiếu nhẫn nại.
Dương Thiên Du giống như còn không nhận ra, chị ta nói thẳng: “Chả có gì cả, chỉ thấy chị đây lớn hơn cô vài tuổi nên mới tốt bụng nhắc nhở cô một câu.”
“??”
Vẻ mặt của Dương Thiên Du không giấu nổi vui sướng: “Chính là ấy, người tham lam cái trước mắt sẽ bị cắn trả, cô xem lần này Giang Tùy Châu không bù đắp nổi số thiếu hụt của cậu ta nữa rồi. Cô đấy, nghĩ kỹ xem có nên gả vào nhà họ Giang không nhé.”
“Thiếu hụt?”
Dương Thiên Du sững sờ, ra vẻ kinh ngạc lắm: “Không phải chứ, chẳng lẽ cô không biết gì sao? Tuy đây là chuyện nội bộ của Giang thị chúng tôi, nhưng cô là bạn gái cậu ta mà cậu ấy cũng không bảo cô một tiếng à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.