Chương 24: Em Cầm Tinh Hồ Ly~
Lục Manh Tinh
05/04/2021
Trans by Mintwooo
Quan Hề đã đến đây rồi tất nhiên không thể dễ dàng bỏ về được.
Những người quen biết cô ở đây cũng tinh mắt hơn, không còn để ý việc cô là con nuôi nữa.
Con nuôi thì đã sao… Tạ Diên người ta cũng là con nuôi, nhưng vẫn sống tốt, ai dám kinh thường anh ta. Càng không nói đến Quan Hề còn có vị tôn đại phật như Giang Tùy Châu yểm hộ.
Ngay sau đó ai cũng mời Quan Hề nhập cuộc, sau khi trò chơi bắt đầu không khí cũng sôi động hẳn lên.
Nhưng hôm nay Quan Hề cũng không bị trò chơi này cuốn, mọi người lại quay kim la bàn rất hăng hái, chơi rất cuồng nhiệt.
Cô không tập trung, câu được câu chăng nói chuyện với người ngồi cạnh, thi thoảng lại uống thêm ngụm rượu.
“3, 2, 1…” Kim la bàn đã dừng, Quan Hề nhìn xuống, nhận ra đầu kim đang chỉ vào người ngồi cạnh cô, Tạ Diên.
Mà đuôi kim lại chính là cô gái vừa ngồi chỗ của cô, em gái “lớn” tóc ngắn.
Quan Hề cười tươi nhìn một màn này, hóng xem hôm nay Tạ Diên sẽ bị bắt hoàn thành trò mạo hiểm gì.
“Tạ Diên… Ha ha ha, cuối cùng cậu cũng dính đòn.” Người xung quanh hào hứng.
“Xem ra vận khí tôi hết rồi.” Tạ Diên cười nhìn cô gái kia, “Cô nói đi.”
Cô gái tóc ngắn nghĩ ngợi một hồi, trước ánh mắt kích động của mọi người xung quanh, cô ta nhìn Quan Hề nói: “Vậy anh hãy cùng người khác giới gần mình nhất uống một ly rượu giao bôi đi!”
“…”
“……”
Bỗng thế giới trở nên an tĩnh.
Vốn dĩ Quan Hề còn đang cao hứng xem kịch vui, nhưng đến lúc Tạ Diên nhìn sang cô cô mới hoảng hốt nhận ra mình chính là người khác giới ngồi gần anh nhất.
Một ly rượu? Giao bôi?
Cùng Tạ Diên?
Quan Hề đen mặt nhìn cô gái tóc ngắn kia, cái chủ ý này… đủ độc nha.
“Sao nào? Tạ Diên anh không chơi nổi hả ~” Cô gái tóc ngắn không quen Quan Hề nên vẫn chưa nhận ra bầu không khí kỳ lạ này. Thậm chí cô ta còn cố ý, vừa rồi Quan Hề cướp chỗ ngồi của cô ta, còn nói chuyện vui vẻ với Giang Tùy Châu như vậy khiến cô ta không tài nào vui nổi.
Vì không vui nổi nên giờ này cô ta mới không chú ý đến những ánh mắt quái dị lại đầy vẻ hóng hớt của những người xung quanh.
Những người quen biết Quan Hề ở đó tuy không dám biểu hiện ra ngoài nhưng nội tâm ai cũng gào thét: Phen này là công khai đội nón xanh cho Giang Tùy Châu đây! Kích thích! Thật mẹ nó kích thích!
“Tôi uống rượu phạt.”
Tiếc là, nằm trong dự liệu của mọi người nhưng cũng khiến vô số người thầm than tiếc hận, Tạ Diên lại chọn hình phạt khi không thực hiện được mạo hiểm: Uống bảy cốc rượu đầy.
Cô gái tóc ngắn không ngờ tới loại việc có tầm khiêu chiến thấp như uống rượu giao bôi mà Tạ Diên cũng không làm, không vui nói: “Cái này dễ lắm mà, sao anh lại chọn uống rượu phạt, chơi kiểu này mất hứng quá.”
Tạ Diên chỉ cười mà không đáp lời, anh vẫn chọn uống rượu phạt.
Quy tắc trò chơi chính là như vậy, nếu cảm thấy mạo hiểm nằm ngoài khả năng thực hiện của mình, không muốn thực hiện thì phải uống rượu phạt. Cô gái kia bĩu môi, tuy không thoải mái nhưng cũng không có cách nào ép Tạ Diên, chỉ đành tiếc nuối mà nhìn Giang Tùy Châu.
Mà vừa nhìn cô lại sững sờ một phen.
Vừa hay Giang Tùy Châu cũng đang nhìn cô, thế mà anh lại nhìn cô…
Chẳng qua ánh mắt kia… lạnh như băng, dưới ánh đèn mờ ảo càng khiến người ta sợ hãi.
Uống bảy cốc rượu quả không phải chuyện đùa, thấy Tạ Diên uống xong Quan Hề liền giơ ngón cái với anh, ý muốn nói, “Cảm ơn”.
Tạ Diên nhỏ giọng đáp: “Không có gì.”
Tạ Diên uống rượu phạt xong trò chơi lại tiếp tục, lượt quay chuyển đến người khác.
Tạ Diên được buông tha, đột nhiên nhớ lại một chuyện anh liền hỏi Quan Hề: “Đúng rồi, lần trước cô đề cập đến hạng mục khu du lịch Nam Sơn, hình như tôi vẫn chưa nhận được tài liệu.”
Quan Hề ngẩn người, cũng nhớ có việc này, lần trước ở quán bar nói chuyện với Tạ Diên xong lại bị chuyện “bại lộ thân thế” làm cho ảnh hưởng, mấy ngày sau đầu óc cô vẫn mơ hồ quên luôn việc này.
“À, ngại quá, gần đây đầu óc hơi loạn…”
“Tôi hiểu.” Tạ Diên nói, “Không sao, lúc nào đấy cô gửi sau cũng được.”
Quan Hề hơi lúng túng, rõ ràng cô có việc nhờ người ta mà lại để đối phương nhắc mới nhớ.
Nhưng câu “Tôi hiểu” kia của anh cũng đủ nói lên tất cả. Ngày hôm đó mọi người đều biết rõ thân thế của cô, anh cũng ở đó nên anh cũng biết cô giống anh, cùng có thân phận khá xấu hổ.
Quan Hề: “Không có gì, bây giờ tôi nhắn luôn cho trợ lý để cô ấy gửi tài liệu cho anh.”
Tạ Diên: “Hạng mục này của cô cần gấp không.”
“Cũng tạm, trước mắt đang ở giai đoạn khởi động.”
…..
Trò chơi vẫn đang tiếp tục, đoạn nhạc đệm vừa rồi trôi qua mọi người cũng bắt đầu sôi động lên. Trong không gian ồn ào náo nhiệt như thế này Giang Tùy Châu lại vô thức nhìn sang Quan Hề bên cạnh, cô đang quay đầu sang bên kia nói chuyện cùng Tạ Diên.
Xung quanh rất ồn, anh không nghe được hai người đang nói cái gì, chỉ thấy dường như Quan Hề đang rất hào hứng.
Giang Tùy Châu uống một ngụm rượu, ánh mắt trở nên thâm trầm.
“Nhanh lên! Quay tiếp đi!”
“Xoay liền đây….”
Kim la bàn quay chậm dần rồi đầu kim chỉ đúng vào Giang Tùy Châu.
“Ái chà…” Mọi người đều phấn khích.
Tống Lê: “Nhanh nhanh! Cơ hội ngàn năm có một! Ra đề hiểm vào!”
Người được ra lệnh ngẫm nghĩ một hồi, “Cái nào mới hiểm nhỉ?”
“Ui dào kích thích một chút!”
“Vậy, thế này đi, anh Tùy Châu dùng miệng ngậm một loại trái cây, sau đó mớm cho một người phái nữ!”
Nhất thời không khí xôn xao hẳn lên, ai ai cũng kích động nhưng dường như đã đoán được việc sắp xảy ra. Người như Giang Tùy Châu còn lâu mới chơi loại mạo hiểm này, chắc anh cũng giống Tạ Diên sẽ chọn uống rượu phạt.
Nhưng không ai ngờ tới, Giang Tùy Châu lại ngẩng đầu bình tĩnh hỏi người kia: “Loại trái cây nào.”
“……”
“Ha ha dưa lê?”
Có người cười: “Trội ôi, cái miếng dưa lê to thế này không vui.”
“Nho? Cà chua bi?”
Tống Lê cười nói: “Mẹ nó cả bàn lựu thế này cậu không lấy luôn một hạt đi.”
“Oa ha ha ha….”
Giang Tùy Châu: “Được.”
“……”
Giang Tùy Châu sảng khoái đồng ý khiến mọi người nghẹn họng, chỉ thấy anh ung dung tách một hạt lựu từ miếng lựu trên khay, kéo Quan Hề đang nói chuyện quay lại.
Quan Hề đang bàn về hạng mục, mọi người vừa nói gì cô không nghe thấy, Giang Tùy Châu đột nhiên kéo người lại làm cô vẫn đang mơ hồ.
“Sao thế.”
Giang Tùy Châu nhìn cô nói: “Anh chơi thua rồi.”
“Thế hả? Anh phải thực hiện mạo hiểm gì?”
Giang Tùy Châu giơ hạt lựu đang kẹp giữa ngón trỏ và ngón cái của anh lên, chậm rãi nói: “Cho em ăn trái cây.”
Quan Hề: “?”
Ăn trái cây hả, ồ, đơn giản thế thôi à.
Quan Hề ngồi thẳng lưng, cực kỳ phối hợp đáp, “Được rồi, đến nào, cho em ăn đi.”
Giang Tùy Châu thấy dáng vẻ thản nhiên này của cô liền bật cười, giây tiếp theo, anh đưa hạt lựu vào miệng, dùng răng cắn chặt nó.
“Òa ~~~” Bên cạnh vang lên từng tiếng hút khí kinh ngạc.
Quan Hề chớp mắt, thấy anh cắn hạt lựu kia liền ngạc nhiên: “Đợi đã…”
Dùng miệng???
Giang Tùy Châu mẹ anh uống phải rượu giả hay sao mà say nhanh thế! Trước mặt bao nhiêu người mà dám làm trò con bò này à?!
Phản ứng đầu tiên của Quan Hề chính là quay đầu bỏ trốn, nhưng Giang Tùy Châu nhanh chóng lấy tay giữ chặt cằm của cô không cho trốn, nghiêng đầu áp sát tới.
Mềm mại, lưỡi của anh không chút do dự thăm dò, dễ dàng chuyển hạt lựu nho nhỏ kia sang miệng cô.
Ánh sáng mờ ảo, âm nhạc hỗn loạn, Quan Hề chỉ cảm thấy xúc cảm vừa nhanh lại quyến rũ kia dưới ánh mắt của bao người khác trở nên táo bạo hơn bao giờ hết, cả người cô căng cứng, xương sống tê rần, tim đập thình thịch như trống bỏi.
Nhưng quá trình này diễn ra không quá ba giây, trong tiếng reo hò của mọi người xung quanh, Giang Tùy Châu kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Quan Hề vẫn trong trạng thái sững sờ, trên lưỡi cô vẫn là hạt lựu anh vừa mớm cho.
Giang Tùy Châu nhìn chằm chằm cô, ánh mắt không giấu nổi ý cười.
Quan Hề: “Anh…”
“Ăn đi, đừng lãng phí.” Giọng điệu vô cùng bình thản.
Dưới tầm mắt của bao nhiêu người vây xem, Quan Hề đỏ bừng mặt, vẫn may trong phòng ánh sáng khá tối không dễ bị phát hiện.
“Trời ạ, hai người đừng show ân ái nữa, thật là… Ai đề ra cái chủ ý này đấy!”
“Tống Lê, chính cậu là người bảo dùng hạt lựu đó được không!”
“Mẹ kiếp, tôi chỉ đùa thôi.”
“Ông trời ơi, ngược cẩu, ngược cẩu kìa.”
……
Mọi người xôn xao trầm trồ, Tạ Diên nhìn một màn này xong cũng bật cười rồi lặng lẽ nhìn sang chỗ khác.
Phía đối diện, cô gái tóc ngắn kia cũng kinh ngạc, cô ta không ngờ Giang Tùy Châu lại đồng ý làm cái này…
“Cậu đấy, đừng nhìn Giang Tùy Châu nữa.” Người bạn đến cùng cô ta vội khuyên giải, “Vừa mấy anh nói với tớ người ta có bạn gái rồi, à, chính là cô gái ngồi cạnh anh ấy. Cậu xem bạn gái người ta xinh đẹp như vậy cậu còn có cơ hội sao.”
Cô gái tóc ngắn: “…”
Trò chơi tiếp tục một lúc nữa liền dừng, mọi người tản ra, tự chia thành nhóm nhỏ chơi.
Ở chỗ này có không ít người quen của Quan Hề, Quan Hề bị kéo đi, không bao lâu sau liền bị chuốc cho không ít rượu.
Đến lúc có dấu hiệu chếnh choáng cô liền xin rút lui.
Lúc này trên sô pha, Giang Tùy Châu cùng đám người Tạ Diên đang bàn chuyện làm ăn.
“Giang Tùy Châu.” Quan Hề bước đến bên anh, vỗ nhẹ vai anh.
Giang Tùy Châu ngẩng đầu nhìn cô.
Quan Hề nói: “Em về trước đây, mấy người kia phiền quá, em uống không lại ~~”
“Đợi lát.” Giang Tùy Châu kéo cổ tay cô, quay đầu nói với mấy người ngồi đó: “Về sau có dịp bàn tiếp, tôi đưa cô ấy về.”
Tống Lê: “Được được, đừng để Quan tiểu thư nhà ta ngã đó.”
Giang Tùy Châu đứng dậy, đỡ lưng Quan Hề: “Mới không nhìn em vài phút mà đã bị chuốc thành thế này rồi à?”
“Thế nào? Chuốc thành thế nào? Em chưa uống được bao nhiêu ~” Quan Hề không vui đáp.
Giang Tùy Châu không chấp cô: “Đi nào.”
“Ừm.” Quan Hề bước được hai bước, đột nhiên quay ngoắt lại chào mấy người ngồi trên sô pha, “Tạm biệt Tống Lê. Tạm biệt cậu tóc vàng bên cạnh nha. Ồ còn có, à… Tạ Diên! Đúng rồi, Tạ Diên! Bye nha ~ Bye Tạ Diên ~~”
Tống Lê vội vẫy tay tạm biệt Quan Hề.
Tạ Diên gật đầu với Quan Hề, nhịn cười nói: “Tạm biệt.”
Quan Hề vẫn thản nhiên như không, thậm chí còn khoanh hai tay thành quyền ôm trước ngực: “Tại hạ xin cáo lui, tạm biệt chư vị, lần tới có duyên nhất định…”
Giang Tùy Châu vẫn bình tĩnh kéo tay cô đi, nhanh chóng dẫn người ra khỏi chỗ này.
Sau khi ra khỏi hội sở, Giang Tùy Châu gọi cho tài xế lái xe tới đón xong anh liền đỡ Quan Hề ngồi vào ghế sau.
Người Quan Hề mềm oặt tựa vào ghế sau: “Hơ… vẫn chưa uống đủ ~”
Giang Tùy Châu liếc cô: “Chưa đủ?”
Mạnh mồm thật.
Quan Hề gật đầu: “Chưa đủ nha, cũng tại mấy người kia cứ lôi kéo em qua uống… À đúng rồi, sao hôm nay Tạ Diên cũng ở đó ~”
Giang Tùy Châu hơi cứng người: “Sao nào.”
Quan Hề quay đầu qua nhìn anh: “Cũng không có gì ~ chẳng qua lần trước em bàn bạc với anh ấy ít chuyện, ai dè lúc về quên không gửi tài liệu cho người ta… Con người anh ấy tốt thật, không trách em hay quên ~”
Lúc nói Quan Hề nói chuyện chữ nọ đã dính vào chữ kia.
Giang Tùy Châu nhíu mày, duỗi tay nhéo nhẹ hai bên má cô: “Xem ra hôm nay em nói chuyện với người ta vui vẻ nhỉ?”
Quan Hề không thích động tác này, mặt cô méo hết rồi kìa, cô bèn duỗi tay đẩy anh ra, nhưng lực bất tòng tâm, khí lực không đủ không những không đẩy được anh ra còn làm mặt mình đau hơn.
Cô tức lên, không e dè há miệng cắn thẳng vào bàn tay anh.
“Ui da…” Giang Tùy Châu ăn đau đành buông lỏng tay ra.
Quan Hề cắn mấy giây mới tha.
Giang Tùy Châu nhìn một vòng dấu răng trên bàn tay mình, lạnh giọng nói: “Quan Hề, em cầm tinh con chó à.”
Quan Hề ngẩng đầu nhìn thẳng anh, đột nhiên le lưỡi ra liếm quanh vòng dấu răng kia, chậm rãi lại mềm mại, ướt át một mảnh.
Giang Tùy Châu khẽ thở dài một hơi, ngay sau đó anh nghe thấy Quan Hề thỏ thẻ nói: “Không phải nha, em cầm tinh hồ ly ~”
Quan Hề đã đến đây rồi tất nhiên không thể dễ dàng bỏ về được.
Những người quen biết cô ở đây cũng tinh mắt hơn, không còn để ý việc cô là con nuôi nữa.
Con nuôi thì đã sao… Tạ Diên người ta cũng là con nuôi, nhưng vẫn sống tốt, ai dám kinh thường anh ta. Càng không nói đến Quan Hề còn có vị tôn đại phật như Giang Tùy Châu yểm hộ.
Ngay sau đó ai cũng mời Quan Hề nhập cuộc, sau khi trò chơi bắt đầu không khí cũng sôi động hẳn lên.
Nhưng hôm nay Quan Hề cũng không bị trò chơi này cuốn, mọi người lại quay kim la bàn rất hăng hái, chơi rất cuồng nhiệt.
Cô không tập trung, câu được câu chăng nói chuyện với người ngồi cạnh, thi thoảng lại uống thêm ngụm rượu.
“3, 2, 1…” Kim la bàn đã dừng, Quan Hề nhìn xuống, nhận ra đầu kim đang chỉ vào người ngồi cạnh cô, Tạ Diên.
Mà đuôi kim lại chính là cô gái vừa ngồi chỗ của cô, em gái “lớn” tóc ngắn.
Quan Hề cười tươi nhìn một màn này, hóng xem hôm nay Tạ Diên sẽ bị bắt hoàn thành trò mạo hiểm gì.
“Tạ Diên… Ha ha ha, cuối cùng cậu cũng dính đòn.” Người xung quanh hào hứng.
“Xem ra vận khí tôi hết rồi.” Tạ Diên cười nhìn cô gái kia, “Cô nói đi.”
Cô gái tóc ngắn nghĩ ngợi một hồi, trước ánh mắt kích động của mọi người xung quanh, cô ta nhìn Quan Hề nói: “Vậy anh hãy cùng người khác giới gần mình nhất uống một ly rượu giao bôi đi!”
“…”
“……”
Bỗng thế giới trở nên an tĩnh.
Vốn dĩ Quan Hề còn đang cao hứng xem kịch vui, nhưng đến lúc Tạ Diên nhìn sang cô cô mới hoảng hốt nhận ra mình chính là người khác giới ngồi gần anh nhất.
Một ly rượu? Giao bôi?
Cùng Tạ Diên?
Quan Hề đen mặt nhìn cô gái tóc ngắn kia, cái chủ ý này… đủ độc nha.
“Sao nào? Tạ Diên anh không chơi nổi hả ~” Cô gái tóc ngắn không quen Quan Hề nên vẫn chưa nhận ra bầu không khí kỳ lạ này. Thậm chí cô ta còn cố ý, vừa rồi Quan Hề cướp chỗ ngồi của cô ta, còn nói chuyện vui vẻ với Giang Tùy Châu như vậy khiến cô ta không tài nào vui nổi.
Vì không vui nổi nên giờ này cô ta mới không chú ý đến những ánh mắt quái dị lại đầy vẻ hóng hớt của những người xung quanh.
Những người quen biết Quan Hề ở đó tuy không dám biểu hiện ra ngoài nhưng nội tâm ai cũng gào thét: Phen này là công khai đội nón xanh cho Giang Tùy Châu đây! Kích thích! Thật mẹ nó kích thích!
“Tôi uống rượu phạt.”
Tiếc là, nằm trong dự liệu của mọi người nhưng cũng khiến vô số người thầm than tiếc hận, Tạ Diên lại chọn hình phạt khi không thực hiện được mạo hiểm: Uống bảy cốc rượu đầy.
Cô gái tóc ngắn không ngờ tới loại việc có tầm khiêu chiến thấp như uống rượu giao bôi mà Tạ Diên cũng không làm, không vui nói: “Cái này dễ lắm mà, sao anh lại chọn uống rượu phạt, chơi kiểu này mất hứng quá.”
Tạ Diên chỉ cười mà không đáp lời, anh vẫn chọn uống rượu phạt.
Quy tắc trò chơi chính là như vậy, nếu cảm thấy mạo hiểm nằm ngoài khả năng thực hiện của mình, không muốn thực hiện thì phải uống rượu phạt. Cô gái kia bĩu môi, tuy không thoải mái nhưng cũng không có cách nào ép Tạ Diên, chỉ đành tiếc nuối mà nhìn Giang Tùy Châu.
Mà vừa nhìn cô lại sững sờ một phen.
Vừa hay Giang Tùy Châu cũng đang nhìn cô, thế mà anh lại nhìn cô…
Chẳng qua ánh mắt kia… lạnh như băng, dưới ánh đèn mờ ảo càng khiến người ta sợ hãi.
Uống bảy cốc rượu quả không phải chuyện đùa, thấy Tạ Diên uống xong Quan Hề liền giơ ngón cái với anh, ý muốn nói, “Cảm ơn”.
Tạ Diên nhỏ giọng đáp: “Không có gì.”
Tạ Diên uống rượu phạt xong trò chơi lại tiếp tục, lượt quay chuyển đến người khác.
Tạ Diên được buông tha, đột nhiên nhớ lại một chuyện anh liền hỏi Quan Hề: “Đúng rồi, lần trước cô đề cập đến hạng mục khu du lịch Nam Sơn, hình như tôi vẫn chưa nhận được tài liệu.”
Quan Hề ngẩn người, cũng nhớ có việc này, lần trước ở quán bar nói chuyện với Tạ Diên xong lại bị chuyện “bại lộ thân thế” làm cho ảnh hưởng, mấy ngày sau đầu óc cô vẫn mơ hồ quên luôn việc này.
“À, ngại quá, gần đây đầu óc hơi loạn…”
“Tôi hiểu.” Tạ Diên nói, “Không sao, lúc nào đấy cô gửi sau cũng được.”
Quan Hề hơi lúng túng, rõ ràng cô có việc nhờ người ta mà lại để đối phương nhắc mới nhớ.
Nhưng câu “Tôi hiểu” kia của anh cũng đủ nói lên tất cả. Ngày hôm đó mọi người đều biết rõ thân thế của cô, anh cũng ở đó nên anh cũng biết cô giống anh, cùng có thân phận khá xấu hổ.
Quan Hề: “Không có gì, bây giờ tôi nhắn luôn cho trợ lý để cô ấy gửi tài liệu cho anh.”
Tạ Diên: “Hạng mục này của cô cần gấp không.”
“Cũng tạm, trước mắt đang ở giai đoạn khởi động.”
…..
Trò chơi vẫn đang tiếp tục, đoạn nhạc đệm vừa rồi trôi qua mọi người cũng bắt đầu sôi động lên. Trong không gian ồn ào náo nhiệt như thế này Giang Tùy Châu lại vô thức nhìn sang Quan Hề bên cạnh, cô đang quay đầu sang bên kia nói chuyện cùng Tạ Diên.
Xung quanh rất ồn, anh không nghe được hai người đang nói cái gì, chỉ thấy dường như Quan Hề đang rất hào hứng.
Giang Tùy Châu uống một ngụm rượu, ánh mắt trở nên thâm trầm.
“Nhanh lên! Quay tiếp đi!”
“Xoay liền đây….”
Kim la bàn quay chậm dần rồi đầu kim chỉ đúng vào Giang Tùy Châu.
“Ái chà…” Mọi người đều phấn khích.
Tống Lê: “Nhanh nhanh! Cơ hội ngàn năm có một! Ra đề hiểm vào!”
Người được ra lệnh ngẫm nghĩ một hồi, “Cái nào mới hiểm nhỉ?”
“Ui dào kích thích một chút!”
“Vậy, thế này đi, anh Tùy Châu dùng miệng ngậm một loại trái cây, sau đó mớm cho một người phái nữ!”
Nhất thời không khí xôn xao hẳn lên, ai ai cũng kích động nhưng dường như đã đoán được việc sắp xảy ra. Người như Giang Tùy Châu còn lâu mới chơi loại mạo hiểm này, chắc anh cũng giống Tạ Diên sẽ chọn uống rượu phạt.
Nhưng không ai ngờ tới, Giang Tùy Châu lại ngẩng đầu bình tĩnh hỏi người kia: “Loại trái cây nào.”
“……”
“Ha ha dưa lê?”
Có người cười: “Trội ôi, cái miếng dưa lê to thế này không vui.”
“Nho? Cà chua bi?”
Tống Lê cười nói: “Mẹ nó cả bàn lựu thế này cậu không lấy luôn một hạt đi.”
“Oa ha ha ha….”
Giang Tùy Châu: “Được.”
“……”
Giang Tùy Châu sảng khoái đồng ý khiến mọi người nghẹn họng, chỉ thấy anh ung dung tách một hạt lựu từ miếng lựu trên khay, kéo Quan Hề đang nói chuyện quay lại.
Quan Hề đang bàn về hạng mục, mọi người vừa nói gì cô không nghe thấy, Giang Tùy Châu đột nhiên kéo người lại làm cô vẫn đang mơ hồ.
“Sao thế.”
Giang Tùy Châu nhìn cô nói: “Anh chơi thua rồi.”
“Thế hả? Anh phải thực hiện mạo hiểm gì?”
Giang Tùy Châu giơ hạt lựu đang kẹp giữa ngón trỏ và ngón cái của anh lên, chậm rãi nói: “Cho em ăn trái cây.”
Quan Hề: “?”
Ăn trái cây hả, ồ, đơn giản thế thôi à.
Quan Hề ngồi thẳng lưng, cực kỳ phối hợp đáp, “Được rồi, đến nào, cho em ăn đi.”
Giang Tùy Châu thấy dáng vẻ thản nhiên này của cô liền bật cười, giây tiếp theo, anh đưa hạt lựu vào miệng, dùng răng cắn chặt nó.
“Òa ~~~” Bên cạnh vang lên từng tiếng hút khí kinh ngạc.
Quan Hề chớp mắt, thấy anh cắn hạt lựu kia liền ngạc nhiên: “Đợi đã…”
Dùng miệng???
Giang Tùy Châu mẹ anh uống phải rượu giả hay sao mà say nhanh thế! Trước mặt bao nhiêu người mà dám làm trò con bò này à?!
Phản ứng đầu tiên của Quan Hề chính là quay đầu bỏ trốn, nhưng Giang Tùy Châu nhanh chóng lấy tay giữ chặt cằm của cô không cho trốn, nghiêng đầu áp sát tới.
Mềm mại, lưỡi của anh không chút do dự thăm dò, dễ dàng chuyển hạt lựu nho nhỏ kia sang miệng cô.
Ánh sáng mờ ảo, âm nhạc hỗn loạn, Quan Hề chỉ cảm thấy xúc cảm vừa nhanh lại quyến rũ kia dưới ánh mắt của bao người khác trở nên táo bạo hơn bao giờ hết, cả người cô căng cứng, xương sống tê rần, tim đập thình thịch như trống bỏi.
Nhưng quá trình này diễn ra không quá ba giây, trong tiếng reo hò của mọi người xung quanh, Giang Tùy Châu kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Quan Hề vẫn trong trạng thái sững sờ, trên lưỡi cô vẫn là hạt lựu anh vừa mớm cho.
Giang Tùy Châu nhìn chằm chằm cô, ánh mắt không giấu nổi ý cười.
Quan Hề: “Anh…”
“Ăn đi, đừng lãng phí.” Giọng điệu vô cùng bình thản.
Dưới tầm mắt của bao nhiêu người vây xem, Quan Hề đỏ bừng mặt, vẫn may trong phòng ánh sáng khá tối không dễ bị phát hiện.
“Trời ạ, hai người đừng show ân ái nữa, thật là… Ai đề ra cái chủ ý này đấy!”
“Tống Lê, chính cậu là người bảo dùng hạt lựu đó được không!”
“Mẹ kiếp, tôi chỉ đùa thôi.”
“Ông trời ơi, ngược cẩu, ngược cẩu kìa.”
……
Mọi người xôn xao trầm trồ, Tạ Diên nhìn một màn này xong cũng bật cười rồi lặng lẽ nhìn sang chỗ khác.
Phía đối diện, cô gái tóc ngắn kia cũng kinh ngạc, cô ta không ngờ Giang Tùy Châu lại đồng ý làm cái này…
“Cậu đấy, đừng nhìn Giang Tùy Châu nữa.” Người bạn đến cùng cô ta vội khuyên giải, “Vừa mấy anh nói với tớ người ta có bạn gái rồi, à, chính là cô gái ngồi cạnh anh ấy. Cậu xem bạn gái người ta xinh đẹp như vậy cậu còn có cơ hội sao.”
Cô gái tóc ngắn: “…”
Trò chơi tiếp tục một lúc nữa liền dừng, mọi người tản ra, tự chia thành nhóm nhỏ chơi.
Ở chỗ này có không ít người quen của Quan Hề, Quan Hề bị kéo đi, không bao lâu sau liền bị chuốc cho không ít rượu.
Đến lúc có dấu hiệu chếnh choáng cô liền xin rút lui.
Lúc này trên sô pha, Giang Tùy Châu cùng đám người Tạ Diên đang bàn chuyện làm ăn.
“Giang Tùy Châu.” Quan Hề bước đến bên anh, vỗ nhẹ vai anh.
Giang Tùy Châu ngẩng đầu nhìn cô.
Quan Hề nói: “Em về trước đây, mấy người kia phiền quá, em uống không lại ~~”
“Đợi lát.” Giang Tùy Châu kéo cổ tay cô, quay đầu nói với mấy người ngồi đó: “Về sau có dịp bàn tiếp, tôi đưa cô ấy về.”
Tống Lê: “Được được, đừng để Quan tiểu thư nhà ta ngã đó.”
Giang Tùy Châu đứng dậy, đỡ lưng Quan Hề: “Mới không nhìn em vài phút mà đã bị chuốc thành thế này rồi à?”
“Thế nào? Chuốc thành thế nào? Em chưa uống được bao nhiêu ~” Quan Hề không vui đáp.
Giang Tùy Châu không chấp cô: “Đi nào.”
“Ừm.” Quan Hề bước được hai bước, đột nhiên quay ngoắt lại chào mấy người ngồi trên sô pha, “Tạm biệt Tống Lê. Tạm biệt cậu tóc vàng bên cạnh nha. Ồ còn có, à… Tạ Diên! Đúng rồi, Tạ Diên! Bye nha ~ Bye Tạ Diên ~~”
Tống Lê vội vẫy tay tạm biệt Quan Hề.
Tạ Diên gật đầu với Quan Hề, nhịn cười nói: “Tạm biệt.”
Quan Hề vẫn thản nhiên như không, thậm chí còn khoanh hai tay thành quyền ôm trước ngực: “Tại hạ xin cáo lui, tạm biệt chư vị, lần tới có duyên nhất định…”
Giang Tùy Châu vẫn bình tĩnh kéo tay cô đi, nhanh chóng dẫn người ra khỏi chỗ này.
Sau khi ra khỏi hội sở, Giang Tùy Châu gọi cho tài xế lái xe tới đón xong anh liền đỡ Quan Hề ngồi vào ghế sau.
Người Quan Hề mềm oặt tựa vào ghế sau: “Hơ… vẫn chưa uống đủ ~”
Giang Tùy Châu liếc cô: “Chưa đủ?”
Mạnh mồm thật.
Quan Hề gật đầu: “Chưa đủ nha, cũng tại mấy người kia cứ lôi kéo em qua uống… À đúng rồi, sao hôm nay Tạ Diên cũng ở đó ~”
Giang Tùy Châu hơi cứng người: “Sao nào.”
Quan Hề quay đầu qua nhìn anh: “Cũng không có gì ~ chẳng qua lần trước em bàn bạc với anh ấy ít chuyện, ai dè lúc về quên không gửi tài liệu cho người ta… Con người anh ấy tốt thật, không trách em hay quên ~”
Lúc nói Quan Hề nói chuyện chữ nọ đã dính vào chữ kia.
Giang Tùy Châu nhíu mày, duỗi tay nhéo nhẹ hai bên má cô: “Xem ra hôm nay em nói chuyện với người ta vui vẻ nhỉ?”
Quan Hề không thích động tác này, mặt cô méo hết rồi kìa, cô bèn duỗi tay đẩy anh ra, nhưng lực bất tòng tâm, khí lực không đủ không những không đẩy được anh ra còn làm mặt mình đau hơn.
Cô tức lên, không e dè há miệng cắn thẳng vào bàn tay anh.
“Ui da…” Giang Tùy Châu ăn đau đành buông lỏng tay ra.
Quan Hề cắn mấy giây mới tha.
Giang Tùy Châu nhìn một vòng dấu răng trên bàn tay mình, lạnh giọng nói: “Quan Hề, em cầm tinh con chó à.”
Quan Hề ngẩng đầu nhìn thẳng anh, đột nhiên le lưỡi ra liếm quanh vòng dấu răng kia, chậm rãi lại mềm mại, ướt át một mảnh.
Giang Tùy Châu khẽ thở dài một hơi, ngay sau đó anh nghe thấy Quan Hề thỏ thẻ nói: “Không phải nha, em cầm tinh hồ ly ~”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.