Vị Hôn Phu Đến Đây Nào

Chương 64: Hoàn Chính Văn

Lục Manh Tinh

02/03/2022

Trans by Mintwooo

Giấy tờ lộn xộn bày đầy mặt bàn trà, Quan Hề cũng rối loạn.

Cô nhìn chằm chằm anh một lúc mới lặp lại một lần nữa để chắc chắn: “Anh không thiếu tiền? Những tin đó là giả?”

“Ừ.”

Lúc này phản ứng đầu tiên của Quan Hề là thở phào nhẹ nhõm, vì cô thật sự không hy vọng Giang Tùy Châu rơi vào đường khó. Sau khi thở phào nhẹ nhõm xong, cả người cô chợt bạo phát: “Em cũng phải bận công việc của mình là sao hả, chuyện này không cần em lo lắng! Đây không phải là chuyện nhỏ, sao anh lại không nói cho em!”

Giang Tùy Châu cô bốc lửa giận thật bèn thuận theo nói: “Được, anh biết rồi, lần sau còn xảy ra chuyện như thế này nữa anh sẽ nói với em.”

“Được đó anh… tốt nhất là không có lần sau.”

Giang Tùy Châu cười: “Tóm lại bây giờ chuyện này dần đi đến hồi kết rồi, không cần lo lắng nữa đâu.”

Quan Hề không hiểu hỏi: “Thế anh dựng ra chuyện này để làm gì.”

Giang Tùy Châu không giấu diếm mà nói thẳng: “Bố anh muốn anh thanh trừ toàn bộ những người đứng sau lưng Giang Gia Mậu và Giang Gia Vinh trong công ty, đề phòng sau này anh ngồi lên cái vị trí đó rồi, có nhiều người lại giở trò sau lưng anh. Thế nên anh chỉ dùng một phương pháp khá đơn giản, trong thời khắc mấu chốt để lộ ra một sơ hở lớn để những người có tâm tư kia đứng ra phản đối anh.”

Quan Hề: “Thế nên bố anh biết chuyện này à.”

“Ừ.”

“Nhưng sao bác lại đồng ý cho anh làm như vậy, anh trai anh không phải cũng là con trai bác…”

“Một núi không thể có hai hổ.” Giang Tùy Châu lạnh nhạt nói, “Bố biết bọn anh không hợp nhau nên cũng không muốn bọn anh phải hòa hợp, vậy nên ông ấy chỉ đưa ra sự lựa chọn cho Quang Dịch mà thôi.”

“Thế, về sau thế nào…”

“Biết được kẻ địch có những ai rồi thì chỉ cần thong thả tiêu diệt thôi, còn anh cả và anh hai của anh, đến chiều nay hai người họ sẽ biết được sự lựa chọn của bố và chân tướng sự việc thôi. Tất nhiên, cũng sẽ biết kết cục của mình.” Giang Tùy Châu nói, “Thật ra dựa theo tác phong lề mề thường ngày của họ thì đến công ty làm công ăn lương, dưỡng lão cũng hay đấy.”

Dưỡng lão… Đời thuở nhà ai mới ba bốn mươi tuổi đã bắt đầu dưỡng lão.

Lời này nói dễ nghe là dưỡng lão, nói khó nghe ra là tước bỏ quyền hành.

Nhưng Quan Hề biết, sau khi Giang Tùy Châu nhậm chức, chắc chắn sẽ không để hai ông anh trai coi anh như cái đinh trong mắt tiếp tục động chân động tay trong Quang Dịch.

“Bảo sao em thấy đám mấy người Tống Lê chả có phản ứng gì cả… Em còn tưởng bọn họ là một đám anh em plastic, biết anh xảy ra chuyện không thèm í ới gì. Thế nên họ cũng biết chuyện phải không?”

Giang Tùy Châu gật đầu, anh lại nói: “Họ có phải plastic không anh không biết, nhưng chắc chắn em không phải plastic rồi.”

Nói xong anh chọn bừa một quyển sổ đỏ trên mặt bàn trà. Mở sổ ra xem thấy là bất động sản trong thành phố, địa thế cực tốt, diện tích rất rộng, thu tiền đến mỏi cả tay.

“Nhìn gì đấy, không cho anh xem.” Quan Hề đứng lên không ngồi trên đùi anh nữa, thu dọn hết những sổ sách tài liệu vào trong túi.

Trong mắt Giang Tùy Châu đầy ý cười: “Vừa em bảo đưa hết cho anh cũng được mà, sao bây giờ lại không cho xem.”

“Anh không thiếu tiền thì đưa anh xem cái gì chứ.” Quan Hề kéo khóa túi, khẽ gật đầu, “Nếu anh nhất quyết tò mò muốn tìm hiểu ấy hả, anh đi đăng ký kết hôn với em đi, đăng lý xong anh muốn xem gì thì xem.”

Ý cười của Giang Tùy Châu dần tắt.

“Sao nào, có đăng ký không, anh vừa bảo chuyện trong công ty đi đến hồi kết rồi mà, thế đã đi được chưa.” Quan Hề vừa không để tâm lại có chút không hài lòng nói, “Anh còn đợi gì nữa, quan hệ giữa anh và em sớm được pháp luật công nhận, sau này mà xảy ra chuyện thật thì em cùng lo với anh, nghe hợp lý phết nhỉ.”

Giang Tùy Châu nghe đến câu này thì trong chốc lát không biết nên vui vẻ hay bất đắc dĩ nữa, thật ra ban đầu anh nói “hai tháng sau đi đăng ký kết hôn” quả thực là do lúc đó anh vẫn chưa nắm chắc trăm phần trăm, thế nên tạm thời không muốn liên lụy đến cô.

Anh vì muốn tốt cho cô, nhưng bây giờ cô đã nói ra rồi, anh lại chẳng phải không muốn kết hôn với cô.

Sao anh lại không muốn kết hôn với cô được.

“Hề Hề, nhẫn của em còn chưa làm xong đâu.” Giang Tùy Châu nói.

“Nhẫn hả? Sớm muộn gì cũng là của em, lúc nào xong mà chả vậy.”

“Em chắc chắn?”

“Chắc chắn, anh tưởng em muốn màn cầu hôn hoành tá tràng thật hả, sến súa…”

Giang Tùy Châu đứng dậy, bất chợt kéo cô đi ra ngoài, “Thế đi thôi.”

“Hả?”

“Về nhà lấy sổ hộ khẩu, hôm nay đi đăng ký kết hôn luôn.”

Quan Hề sững sờ: “Hôm nay hả? Anh mà vội lên thì vội quá thế, không để ngày mai hay là ngày kia được sao…”

“Không cần, đêm dài lắm mộng.” Giang Tùy Châu cười nói, “Miễn cho em đang dưng bỏ trốn với người nào đó trong đội ngũ muốn cưới dài dằng dặc của em.”

Quan Hề sững người, khóe miệng chợt vểnh cao lên: “Oài! Anh có cái suy nghĩ này từ sớm là không ổn rồi!”

“Ừ, là anh sai.”

Thế nên, rất bất ngờ.

Giang Tùy Châu trước giờ vẫn “có kế hoạch không thể xáo trộn, nắm bắt thời gian chuẩn chỉnh” kéo vị đại tiểu thư nhà anh - không hề có kế hoạch hay chuẩn bị gì cả - bước lên con đường kết hôn.

Thang máy đi xuống, Giang Tùy Châu nhìn dáng vẻ hạnh phúc ngập tràn, niềm vui hiện lên khóe mắt của Quan Hề, anh biết đời này của mình e là đã đắm chìm thật sâu rồi.

Từ nay không còn liên quan đến lợi ích nữa, chỉ liên quan đến một điều mà trước nay anh chưa từng nghĩ tới: Thích em mà thôi.

**

Hai người đi lấy sổ hộ khẩu khá thuận lợi, dù gì người hai nhà cũng thúc giục hai người mau chóng kết hôn, nghe tin hai người đi đăng ký kết hôn cầu còn chẳng được.

Đăng ký kết hôn là một việc chẳng phức tạp chút nào, vào xong ra, chỉ chiếm một thời gian rất nhỏ trong quãng đời đằng đẵng mà thôi, thân phận đã có thay đổi.

Quan Hề đến thì vội vàng, nhưng sau khi cầm quyển sổ màu đỏ trên tay cô cũng không có cảm giác không chân thực gì. Có lẽ từ nhỏ đến lớn, chủ đề cô và Giang Tùy Châu phải kết hôn đã kéo dài quá lâu rồi, cô sớm đã quen với chuyện mình sẽ trở thành vợ của anh.

Hôm nay rốt cuộc cũng hoàn thành, giống như vừa quẹt xong chiếc “thẻ” của cuộc đời. Có cảm giác nhẹ nhõm vì đã yên bề ổn định, cuối cùng cũng đi đến bước này.

Hai người ra khỏi Cục dân chính xong liền lái xe về nhà, Quan Hề cầm hai quyển sổ màu đỏ ngồi vào ghế lái phụ.

“Đây là lần đầu tiên trong đời chúng ta kết hôn đấy, tối nay phải ăn mừng mới được!”

Giang Tùy Châu thắt dây an toàn cho cô: “Lần đầu tiên? Em còn định lần thứ hai lần thứ ba nữa hả?”

Quan Hề: “Anh mà không đối xử tốt với em thì có thể có đấy.”

Giang Tùy Châu: “Thế nào là không tốt.”

“Không tốt chính là không tốt thôi… Cái này nói kiểu gì được.” Quan Hề cầm tờ giấy đăng ký kết hôn lắc lư, cô chợt sáp lại gần Giang Tùy Châu nắm chặt cổ tay anh, “Nhưng em tin là chồng em chắc chắn sẽ đối xử thật tốt với em, phải không?”

Tay Giang Tùy Châu đang định khởi động xe chợt dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô.

Quan Hề chớp mắt, “Sao chồng không gật đầu, chẳng lẽ không phải sao.”

“…”

Quan Hề đã từng dùng rất nhiều xưng hô để gọi anh, lúc cô vui thì anh yêu cục cưng mấy cái sến súa đó đều có thể gọi ra miệng, nhưng còn từ “chồng” này, trước giờ cô chưa từng gọi.

Mà bây giờ Giang Tùy Châu nghe thấy từ ngữ lạ lẫm này lại có cảm xúc kỳ lạ.

Rất lâu sau anh mới gật đầu hỏi cô: “Ăn mừng ở đâu.”

“Đã đăng ký kết hôn thì phải thông báo cho bạn bè đúng không, gọi mọi người đến quán bar của Linh Phàm đi, hôm nay không say không về ~”

Giang Tùy Châu: “Quán bar? Có ai ăn mừng kết hôn ở đó không.”

“Có em.” Quan Hề nói, “Anh thấy không được à? Anh không đồng ý hả? Nhưng đến đó high mà? Chỗ nào không tốt đâu?”

Giang Tùy Châu liếc nhìn cô xong khởi động xe: “Tùy em, em thông báo đi.”

Vẫn chấp nhận thôi, dù sao anh biết rõ, nếu anh mà không đồng ý kiểu gì Quan Hề cũng lôi ra một đống lý lẽ “Anh vừa kết hôn với em xong đã làm trái ý em sao” để tấn công.



Còn Quan Hề cực kỳ hài lòng với đáp án của anh, cô cầm điện thoại lên luôn: “Okela, em gọi cho mọi người nha chồng.”

Giang Tùy Châu: “… Ừ.”

Quan Hề nói xong nhanh tay lập một nhóm chat trên Wechat, sau đó cô thêm hết những người bạn chung của cả hai vào. Làm xong cô cầm điện thoại của Giang Tùy Châu gấp rút rải một đống lì xì.

Người trong nhóm chat bị lì xì nổ ngơ ngác…

Tống Lê: [Hử??? Chuyện gì đấy?]

Tống Lê: [Giang tổng này, anh có chuyện gì nói thẳng đi, đừng làm thế này em rén lắm]

Lãng Ninh Y: [Sao đấy sao đấy!!! Tôi bỏ lỡ mất cái gì à!]

Kim Khai Thành: [Sao tôi toàn là người cuối cùng cướp được lì xì thế, đen quá. Giang Tùy Châu, cậu phát cho tôi thêm mấy cái để an ủi đi!]

Tống Lê: [Có biến, chắc chắn có biến, tôi còn chẳng dám ấn nhận mấy cái lì xì này!]

Quan Nguyên Bạch: [Đang họp, có chuyện gì không Tùy Châu? Nhắn ít thôi.]

Quan Tri Ý: [Anh trai không biết tắt thông báo đi à, gà quá]

Quan Nguyên Bạch: [Anh còn chưa kịp tắt thông báo đã bị oanh tạc rồi, có hiểu cái cảm giác đang họp mà điện thoại kêu như lên cơn không?]

Thích Trình Diễm: [Rõ ràng họp không quan trọng, nếu không anh còn nói chuyện ở đây làm gì]

Quan Nguyên Bạch: [?]

Quan Tri Ý: [Anh Tùy Châu phát thêm mấy cái nữa đi! Dạo này em không được đi làm, nghèo rớt mồng tơi!]

Thích Trình Diễm: [?]

Lãng Ninh Y: [Tay tôi lấy đà sẵn rồi, tiếp tục nào bà con!]

Tống Lê: [Lì xì của Giang Tùy Châu mà mấy người dám nhận hả???]

Chung Linh Phàm: [Các bác ạ, bây giờ trọng điểm hình như là cái nhóm này lập ra để làm gì]



Trong nhóm náo nhiệt hẳn, những người đã ở trong nhóm thấy số thành viên nhóm đang dần dần tăng lên.

Những người vào sau cũng ngơ ngác, ngơ xong vừa hỏi có chuyện gì đấy vừa nhận lì xì.

Quan Hề phát lì xì tê cả tay, đến lúc này mới dừng phát lại, bắt đầu gõ chữ.

Thế nên mấy giây sau, những người trong nhóm nhìn thấy Giang Tùy Châu gửi tin nhắn đến: [Hôm nay tôi với vợ đi đăng ký kết hôn rồi, tối nay đi bar tôi mời cả nhà uống rượu nha ~]

Nhóm Wechat đơ một lát rồi mọi người mới bắt kịp.

Quan Nguyên Bạch: [Quan Hề đang nhắn phải không]

Lãng Ninh Y: [Quan Hề đang nhắn phải không]

Kim Khai Thành: [Quan Hề đang nhắn phải không]

Tống Lê: [Quan Hề đang nhắn phải không]



Copy xong paste, đội hình không xộc xệch một chút nào.

Quan Hề trợn trắng mắt, cô cầm điện thoại của mình lên lộp bộp gõ một đống chữ: [Sao lại là tôi hả, mấy người không nắm được trọng điểm à! Trọng điểm là chúng tôi đăng ký kết hôn rồi OK?!!!]

Tống Lê: [Giang tổng nhà tôi trước nay không bao giờ dùng cái gợn sóng ~ õng ẹo quá đi]

Quan Nguyên Bạch: [Đăng ký rồi, ồ, em không nói anh cứ tưởng các em kết hôn mấy năm nay rồi chứ]

Quan Hề: […]

Quan Tri Ý: [Á á á á á chúc mừng chị yêu!!!]

Quan Hề: [Mỗi tiểu Ngũ ngoan, à phải rồi, tối nay em đừng đến nhé, quán bar ồn lắm, không tốt cho cháu chị]

Quan Tri Ý: [ o.o ]

Quan Hề: [Dù sao thì trọng điểm là tối nay đến quán bar, Linh Phàm chuẩn bị nhé. Cứ có rượu ngon nào mang hết lên, Giang Tùy Châu trả tiền]

Chung Linh Phàm: [Tuân chỉ!!!]



Quan Hề nói xong thì thoát Wechat, cười hì hì chụp ảnh tờ đăng ký kết hôn.

Giang Tùy Châu: “Thông báo xong rồi à?”

Quan Hề: “Ừm, thông báo xong rồi, mọi người đều thấy tuyệt vời lắm!!”

Giang Tùy Châu: “Bây giờ về nhà trước đã?”

“Ok, đến tối rồi đi sau, đằng nào em cũng bảo Linh Phàm chuẩn bị sẵn rồi.”

“Được.”

**

Chín giờ tối, phòng bao rộng nhất mà Chung Linh Phàm giữ lại dần có người tới.

Quan Hề do còn ở nhà trang điểm lên đồ nên lần mần khá lâu, lúc cô đến đã trễ mất nửa tiếng đồng hồ.

“Thế mà được hả, hôm nay ai mời khách đấy, người mời khách mà đến muộn thế hả?” Tống Lê thấy hai nhân vật chính cuối cùng cũng ra sân bèn trêu chọc.

“Để mọi người đợi lâu rồi.” Quan Hề khách khí một câu, nhưng trông chả có chút khách khí nào, “Tôi còn phải trang điểm lộng lẫy đi tiệc nên mới đến muộn đó chứ.”

Lãng Ninh Y kéo tay cô: “Đăng ký thật rồi hả, sao bất ngờ thế.”

“Bất ngờ gì đâu, hai chúng tớ ấp ủ rõ lâu rồi.” Quan Hề móc điện thoại ra mở tấm ảnh hôm nay chụp tờ đăng ký kết hôn ở trên xe ô tô ra, ngồi vào giữa mấy cô bạn, “Nào nào nào, cho các cậu thưởng thức nhan sắc đỉnh cao của cục cưng nhà tớ.”

“Ảnh khá đấy, chụp đẹp thật.”

“Người đẹp thì chụp kiểu gì cũng đẹp.”

“Ui cha, chua quá đi.”



Bên mấy cô bạn nói chuyện xôn xao cả lên, Giang Tùy Châu ngồi xuống chỗ cánh đàn ông.

Anh vừa ngồi xuống đã bị Tống Lê kéo nói chuyện, “Chúc mừng Giang tổng nhé, rơi vào bể lửa!”

Kim Khai Thành rót rượu cho anh: “Cho dù Quan Hề có là bể lửa thì Giang Tùy Châu cũng đã luyện xong tấm thân kim cương từ lâu rồi.”

Giang Tùy Châu bật cười, cũng hơi tán thành cách nói này.

Tống Lê nâng ly lên cụng với mấy người xong nói: “Aiz không biết vì sao, giờ phút này ấy thế mà tôi lại hơi cảm động. Tôi lại được nhìn mấy cậu trưởng thành… Không phải, nhìn mấy cậu từ khi còn mười mấy tuổi đến bây giờ.”

Quan Nguyên Bạch: “Ai mà chả thế.”

Tống Lê: “Phải không! Thế nên mới cảm khái!”

Kim Khai Thành cười: “Phải phải phải, thế ông có cảm giác gì? Tùy Châu đã nhận giấy đăng ký rồi phát biểu cảm nghĩ xem nào.”

Cảm nghĩ?



Giang Tùy Châu nhìn Quan Hề đang ngồi ở đối diện.

Mặt mũi sáng ngời xinh đẹp, trong điều kiện thiếu sáng như thế này vẫn dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác. Cô không bao giờ giấu đi vẻ đẹp của mình, giống như cái tính cách không lúc nào chịu gò bó.

Quan Hề đúng là bể lửa thật, nóng bỏng đến mức có thể thiêu rụi người khác. Nhưng đối với anh, ngọn lửa của cô không làm anh bị thương chút nào, thế nên anh còn hy vọng ngọn lửa của cô có thể bùng cháy hơn, làm người khác không thể lại gần cô, không thể làm quen cô.

Vậy nên cảm nghĩ hẳn là… Với anh đăng ký kết hôn không phải rơi vào bể lửa mà là ôm lấy bể lửa.

Anh cảm thấy ấm áp.

“Rất tốt.” Giang Tùy Châu thôi không nhìn Quan Hề nữa.

Kim Khai Thành: “Mỗi rất tốt thôi à, không có câu nào cảm động hơn sao?!”

Giang Tùy Châu lườm anh ta: “Cậu tưởng tôi giống cậu sao, kết hôn xong ngày nào cũng khóc hết hai cân nước mắt.”

Kim Khai Thành: “…”

Tống Lê: “Ha ha ha ha – được rồi đừng hy vọng nữa, Giang Tùy Châu mà nói được lời nào dễ nghe thì tôi đưa đầu cho cậu chém! Đến nào, anh em ta cụng một ly chúc mừng Giang tổng nhà ta kết thúc đời sống tiền hôn nhân!”



Sau khi uống rượu tán chuyện xong, không khí cũng sôi động hơn. Tất nhiên hôm nay tâm trạng của Quan Hề cực kỳ tốt, uống rượu xong liền chạy đến sàn nhảy với mấy chị em, sau đó tới tới lui lui vài chuyến Giang Tùy Châu thấy cả người cô càng nhảy càng phiêu rồi.

“Được rồi, bớt lại.” Lần cuối cùng Quan Hề đi đến phòng bao, cô bị Giang Tùy Châu giữ lại.

Quan Hề bị lực tay anh kéo ngồi sụp xuống, sau đó tự nhiên gác cằm lên vai anh nói: “Vừa nãy mấy người họ đang bàn về hôn lễ của chúng ta, bảo cái gì mà trang trí không cần đẹp lắm nhưng chắc chắn phải theo hướng giàu sang ~ Anh nói xem, trong mắt mấy người họ gu của chúng ta là như vậy sao, tục tĩu thế hả ~”

Giang Tùy Châu đỡ mặt cô, tránh cô bị nghiêng về một bên: “Em không thích giàu sang à?”

“Không, em thích lắm.”

Giang Tùy Châu bật cười: “Thế bọn họ nói có sai đâu.”

Quan Hề: “Sai lắm ấy chứ, em không chỉ theo đuổi giàu sang mà còn theo đuổi cả đẹp đẽ nữa! Gu của em chuẩn lắm đấy ~”

Giang Tùy Châu gật đầu: “À, thế em thích phong cách gì.”

“Phong cách hả… Cái này để em suy nghĩ đã, mình kết hôn đột xuất quá, chưa kịp nghĩ kỹ mấy cái đó.” Quan Hề duỗi tay ôm chặt anh, cô hỏi, “Anh nói xem anh thích kiểu nào.”

Giang Tùy Châu: “Em thích là được.”

“Thật hả?”

“Ừ, nghe em hết.”

“Ui ~ Chồng tốt quá đi ~ Tự dưng thấy em càng yêu anh hơn rồi ~”

Giang Tùy Châu nghe xong câu này vẫn cảm thấy cực kỳ thoải mái, giọng anh cũng nhẹ nhàng hơn: “Lát nữa đừng uống nữa, em gần say rồi.”

Quan Hề nói: “Em là do tâm trạng tốt ấy mà, vui lắm nên mới uống nhiều đó. Anh thì sao, có vui không?”

“Vui.”

“Thế anh có cảm thấy kết hôn với em xong tuyệt vời lắm không ~”

“Ừ, tuyệt vời.”

“Thế anh có cảm thấy mình càng yêu em hơn không ~”

“…”

“Có không? Có không anh ~”

Quấn mãi không thôi, Giang Tùy Châu cười khẽ, anh ôm lấy cô nói, “Có, yêu hơn nhiều.”

“Phải không! Thế anh nói cho em nghe nào!”

Giang Tùy Châu nhéo eo cô: “Về nhà thôi, nhiều lời quá.”

“Không được! Anh nói cho em nghe, không thì em không về nhà đâu.”

Giang Tùy Châu nhìn cô, mắt cô nhiễm chút men say, vừa bướng bỉnh lại đáng yêu. Anh hơi bất đắc dĩ lắc đầu, gần như đang dỗ dành cô: “Có, yêu em nhiều hơn, yêu em hơn bất kỳ điều gì trước đây.”



Tống Lê đứng sau dãy ghế, anh chỉ quay lại lấy điện thoại, sau khi kinh hoàng chứng kiến ông bạn mình quen rất nhiều rất nhiều năm rồi mới im lặng quay đầu nhìn Kim Khai Thành ở bên cạnh.

Lông mày Kim Khai Thành hơi nhếch lên: “Ông nhìn đi, đây không phải là rất biết nói lời dễ nghe hay sao.”

Tống Lê hít sâu một hơi: “… Được, ông chém đầu tôi đi, tôi cho ông chém!”

**

Buổi tụ tập mừng đăng ký kết hôn đến nửa đêm mới tan tiệc, lúc Giang Tùy Châu ôm Quan Hề về nhà đã gần một giờ sáng.

“Sổ đỏ đỏ của em đâu…” Quan Hề làm tổ trên giường, níu ống tay áo của anh thì thầm.

Giang Tùy Châu: “Ngoài phòng khách.”

“Anh đừng có vất đi đấy…”

“Không đâu.” Giang Tùy Châu vén chỗ tóc vương trên cánh mũi của cô ra, “Không ngốc như em.”

Quan Hề hừ một tiếng, nhắm mắt mơ màng nói: “Giữ kỹ vào, Giang Tùy Châu anh giữ thật kỹ cho em…”

“Anh biết rồi, em ngủ đi.”

“Ừm… Được…”

Giang Tùy Châu tắt đèn đi, anh đứng dậy ra ngoài phòng khách. Trên bàn trà ngoài này là quyển sổ đăng ký kết hôn của hai người, sắc đỏ rực rỡ chói mắt.

Giang Tùy Châu cầm lên đi vào thư phòng.

Ở một bên trong thư phòng có chiếc tủ không dùng để bày sách, sau khi mở ra, bên trong có hai mươi tám chiếc hộp được xếp ngăn nắp. Đây chính là những hộp quà ngày trước Quan Hề dùng để lấy lòng anh, lần đầu tiên cô cẩn thận chọn quà cho anh.

Hai mươi tám hộp, cô nói là thể hiện sự bù đắp của cô dành cho anh, mỗi năm một hộp.

Giang Tùy Châu nhớ lại dáng vẻ dối lòng của Quan Hề khi đó, cảm thấy cực kỳ buồn cười. Anh nghĩ, anh thích cả dáng vẻ không quá để tâm của cô.

“Giang Tùy Châu ơi ~ Giang Tùy Châu ~~~”

Đúng lúc này bên ngoài thư phòng vang lên tiếng làm nũng.

Xem ra Quan đại tiểu thư vẫn chưa ngủ, còn phải ầm ĩ một hồi nữa.

Khóe miệng Giang Tùy Châu hơi nhếch lên, anh đặt sổ đăng ký kết hôn vào vị trí của “hộp quà thứ hai mươi chín” rồi đóng cửa tủ lại.

“Giang Tùy Châu ơi ~ anh yêu đang ở đâu thế ~”

“Anh đây.”

Thứ hai mươi chín.

Đây là năm thứ hai mươi chín của anh, một năm dường như rất bình thường.

Nhưng đây cũng là năm đầu tiên của anh và cô, một người cuối cùng cũng thành hai người, một năm vừa mới lạ lại đặc biệt.

(Hoàn chính văn)

Tác giả có lời muốn nói:

Kết thúc chính văn rồi ~ Sẽ có vài chương phiên ngoại phía sau nữa, lúc trước có nhiều người bình luận muốn biết cuộc sống thời học sinh của hai người họ, nên tôi sẽ viết một chút. Hẹn gặp lại sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vị Hôn Phu Đến Đây Nào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook