Chương 37: Sao Em Biết Anh Không Cần
Lục Manh Tinh
03/05/2021
Trans by Mintwooo
Cả phòng ngập mùi rượu.
Ánh mắt Giang Tùy Châu vẫn khóa chặt trên người Quan Hề, cả người anh toát lên sự im lặng đáng sợ.
Quan Hề bị anh nhìn đến mức thấp thỏm không yên, thậm chí cô bắt đầu hoảng hốt. Nhưng nghĩ kĩ lại, cô hoảng cái gì mà hoảng, hai người vẫn chưa kết hôn, chia tay cũng không cần thủ tục phức tạp như ly hôn.
Quan Hề: “Sao lại nhắc đến Tạ Diên làm gì, em với anh ta chỉ bàn chuyện công việc thôi… Không có quan hệ gì với anh ta.”
Giang Tùy Châu: “Còn bao biện hộ anh ta nữa hả, em sợ anh gây phiền toái cho anh ta?”
Quan Hề: “Giang Tùy Châu, không hề liên quan đến Tạ Diên! Chúng ta chia tay rồi, là vấn đề giữa hai người chúng ta.”
Giang Tùy Châu nhìn chằm chằm cô: “Được, vậy em nói một lý do để anh có thể chấp nhận.”
Vốn Quan Hề đã uống rất nhiều, bây giờ còn phải đối phó với Giang Tùy Châu, hai bên huyệt thái dương đã bắt đầu đau nhức, cả người bắt đầu mệt mỏi.
Cô cố gắng chống đỡ thêm một lúc, túm chặt cổ áo anh nói: “Em nói rồi, ban đầu chúng ta chỉ vì quan hệ hai gia đình mới ở bên nhau. Bây giờ em rời khỏi nhà rồi, em không về nhà nữa! Thời gian gần đây em đã bàn giao hết công việc trên tay, em không muốn làm gì cả… Giang Tùy Châu, em không phải là Quan Hề mà anh muốn, em không thể mang lại lợi ích gì cho anh nữa… Anh xem, nếu chúng ta đã không còn mối quan hệ lợi ích kia, chúng ta còn cần tiếp tục ở bên nhau làm gì.”
Giang Tùy Châu giữ chặt cổ tay cô: “Em rời khỏi nhà? Vì sao.”
“Vì sống ở đó khiến em không vui.” Quan Hề thấy anh không chắn trước mặt nữa liền đứng dậy.
Bỗng cô cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra dùng hết sức bình sinh kéo anh ra ngoài cửa, “Tóm lại thế này, em biết chắc chắn anh không cần một vị hôn thê trắng tay cái gì cũng không có… Vậy thì tốt quá, em cũng không cần anh nữa…. Chúng ta chia tay trong hòa bình.”
Giống hệt Quan Hề mỗi lần tức giận trước kia, không màng tất cả, tùy hứng kiêu ngạo.
Nhưng cô lại khác trước kia ở chỗ, lúc trước anh còn dỗ được cô, mà bây giờ, Giang Tùy Châu cảm giác Quan Hề đang lảng tránh anh, cô đang dần đẩy anh ra xa.
Quan Hề mở cửa phòng ra, cô lảo đảo mấy bước suýt ngã xuống, may tay vẫn bám chắc được cánh cửa, nhân lúc bản thân còn chưa say mèm liền chỉ thẳng tay ra ngoài: “Nhanh, anh đi được rồi.”
Giang Tùy Châu: “Sao em biết anh không cần.”
“…Cái gì?”
Giang Tùy Châu đứng cạnh cửa, anh dường như buột miệng thốt ra: “Em có trắng tay đi chăng nữa anh cũng không chia tay em.”
“……”
Có lẽ do nói lời này quá nhanh hoặc quá thuận miệng quá không giống Giang Tùy Châu khiến cả hai người đều sững sờ.
Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không khí trở nên ngưng đọng.
Quan Hề chớp mắt, bị men rượu làm cho mơ hồ không biết có phải cô nghe nhầm hay không.
Anh nói cái gì… trắng cái gì? Em có trắng tay đi chăng nữa thì anh cũng không chia tay em?
Đây là… lời mà Giang Tùy Châu có thể nói ra hả?
Quan Hề xoa hai bên thái dương, quả thực không tỉnh táo nổi nữa, người đang víu lấy cánh cửa dần khuỵu xuống.
“Quan Hề!”
Cả người Quan Hề đang mê mang, men say xộc lên khiến người cô bồng bềnh. Cô cảm giác gánh nặng cả người đang đè lên cánh tay… sau đó, đột nhiên mất trọng lực.
Là Giang Tùy Châu, vì cô nhớ rõ mùi trên người anh, mùi hương nhàn nhạt, phải dán sát người anh mới ngửi thấy.
Nhưng rốt cuộc vừa rồi cô có nghe nhầm không? Giang Tùy Châu mà lại hùng hồn nói anh… sẽ không rời xa cô sao…
Cô mấp máy miệng muốn nói gì đó nhưng đầu nhức dữ dội, mí mắt nặng nề muốn sụp xuống.
Lúc đầu óc phiêu du chuẩn bị rơi vào giấc mộng, cô chỉ còn một suy nghĩ, Giang Tùy Châu nói thật không…
Giang Tùy Châu không biết Quan Hề ngủ ở đâu, vậy nên anh ôm cô vào một gian phòng gần nhất, đặt cô nằm trên giường.
Cô đã ngủ thiếp đi.
Giang Tùy Châu vặn thẳng người, anh nhìn người con gái đang ngủ trên giường, tiếng hít thở của cô hơi nặng do men rượu.
Trong phòng vẫn chưa bật đèn, chỉ có ánh đèn ngoài phòng khách hắt vào. Giang Tùy Châu đứng trong bóng tối, đầu anh rối bời vì câu nói vừa thốt ra.
Anh không ngờ Quan Hề sẽ nói cô bỏ nhà ra đi, càng không ngờ phản ứng đầu tiên của bản thân lại là thế này.
Rất bất ngờ, nhưng trong lòng anh lại không hề do dự. Hơn nữa, trong khoảnh khắc vừa rồi anh còn nghĩ, nếu cô vẫn nằng nặc rời khỏi nhà họ Quan cũng được, dù sao anh cũng có thể nuôi cô cả đời.
“Nếu giữa chúng ta không còn những lợi ích gia tộc nữa, quan hệ của anh và em cũng chẳng cần tiếp tục làm gì.”
Không còn lợi ích thì không cần tiếp tục nữa…. Đây mới là lối suy nghĩ thông thường.
Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, anh lại dần dần không muốn kết thúc.
Ngay cả khi Quan Hề không còn là Quan Hề cao cao tại thượng của ngày xưa.
Giang Tùy Châu nhíu mày, anh cúi người đắp chăn cho cô.
Đúng lúc này, điện thoại anh vang lên…
Anh nhìn màn hình, đi ra ngoài phòng khách nhận máy: “Có chuyện gì.”
Giọng nói của Chu Hạo nặng nề: “Giang tổng, vừa nhận được một tin tức liên quan đến Quan tiểu thư.”
Giang Tùy Châu nhíu mày: “Tin gì.”
Chu Hạo: “Vừa có người báo với em, chuyện của Quan tiểu thư không hề giống những gì chúng ta biết, tuy Quan tiểu thư do ông Quan Hưng Hào nhận nuôi thật, nhưng chị ấy là con ruột của Quan Hưng Hào.”
Giang Tùy Châu sửng sốt: “Sao trước kia không điều tra được gì.”
Chu Hạo: “Tư liệu ở bên Viện Phúc lợi đã bị người khác động tay động chân, nên ban đầu chúng ta điều tra tài liệu liên quan đến Quan tiểu thư mới đơn giản sạch sẽ đến vậy.”
“Tin này nghe được ở đâu.”
Chu Hạo: “Một tiếng trước hình như người của nhà họ Quan truyền ra. Em vừa hỏi nhân viên của Quan thị, điều tra một hồi mới biết hóa ra Quan tiểu thư định rút lui khỏi Quan thị, giao hết các công việc trên tay đi. Nguyên nhân vì sao thì không rõ lắm, có người nói mấy ngày trước Quan Hưng Hào và Ngụy Chiêu Mai cãi nhau một trận lớn trong phòng làm v
iệc, có thể Quan tiểu thư vì chuyện này nên mới rút lui…”
“Nhưng không ngờ hành động lần này của Quan tiểu thư lại khiến Quan Hưng Hào lộ ra bí mật “con gái ruột”, dù sao bây giờ đã có không ít người biết chuyện, dự là không bao lâu nữa sẽ công khai luôn. Anh còn cần em báo cụ thể hơn không.”
Chu Hạo nói đến đây liền nhớ ra không phải Giang Tùy Châu đến tìm Quan Hề hay sao, nên vội nói: “Em suýt quên bây giờ anh đang ở bên Quan tiểu thư, không bằng anh hỏi thẳng chị ấy xem?”
Lúc này Quan Hề đã không đủ tỉnh táo để nói chuyện nữa, Lãng Ninh Y mà không được cô đồng ý thì cũng không dám tiết lộ gì.
Giang Tùy Châu siết chặt điện thoại trong tay: “Bây giờ tôi xuống đó, cậu qua đón tôi.”
“À… vâng.”
**
Quan Hưng Hào và Ngụy Chiêu Mai quả thực vì Quan Hề và Quan Oánh mà cãi nhau, thật ra Giang Tùy Châu cũng từng nghĩ đến trường hợp này, âu cũng là điều bình thường, dù sao ai cũng vì lợi ích của con gái mình mà suy nghĩ.
Nhưng Quan Hề yêu quý Ngụy Chiêu Mai đến mức cô chấp nhận từ bỏ Quan thị. Cô làm bao nhiêu việc như vậy mà không nói với anh.
Sau khi lên xe, Giang Tùy Châu lại được Chu Hạo kể cho một loạt chuyện liên quan đến Quan Hưng Hào và Quan Hề, đến lúc này cuối cùng anh cũng hiểu vì sao Quan Hề phải bỏ nhà ra đi… Nếu chỉ có một chuyện của Ngụy Chiêu Mai, cô sẽ không kích động đến mức nói không cần về nhà nữa. Nhưng lần này lại liên quan đến cả Quan Hưng Hào, với tính cách của Quan Hề, nhận ra mình bị che giấu suốt bao nhiêu năm trời chắc chắn cô sẽ không thể nào ngoan ngoãn chấp nhận được.
Giang Tùy Châu ngồi ở ghế sau, im lặng nhìn bên ngoài cửa sổ xe.
Anh vẫn chưa nói gì, Chu Hạo nói xong cũng đành ngồi im, cậu ta có thể nhìn ra cuộc nói chuyện hôm nay của sếp và Quan Hề không thuận lợi.
“Giang tổng, giờ em đưa anh về nhà nhé, chân anh không tiện đi lại nhiều.”
Giang Tùy Châu không đáp lời, chuyện của Quan Hề và lời chia tay cô nói với anh như mớ dây tơ quấn chặt não anh.
Trước giờ Giang Tùy Châu luôn là người sáng suốt, ban đầu chuyện Quan Hề là con nuôi anh vẫn có thể bình tĩnh phân tích, nhưng hiện giờ thân thế của cô vòng đi vòng lại lại về nhà họ Quan khiến đầu óc anh hỗn loạn.
Điện thoại trong tay anh rung lên, trong nhà gọi đến.
Giang Tùy Châu nhận máy, anh nghe thấy giọng bà Lý Nguyên Anh vang lên: “Tùy Châu, chuyện của Quan Hề con biết từ trước rồi à.”
Giang Tùy Châu lạnh nhạt đáp: “Con mới biết.”
“Về nhà một chuyến.”
…
Giang Tùy Châu cúp điện thoại.
Chu Hạo nhìn qua kính chiếu hậu, đợi Giang Tùy Châu ra lệnh. Nhưng cậu chỉ thấy Giang Tùy Châu ngồi yên một chỗ, anh lại cầm điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại khác.
Lúc Lãng Ninh Y nhận được điện thoại của Giang Tùy Châu cô đang ngồi trong phòng mình, vừa khẩn trương nhận điện thoại vừa nghĩ không biết hai người ngoài kia nói đến đâu rồi.
“Alo?”
Giang Tùy Châu: “Phiền cô qua xem Quan Hề chút, cô ấy đang ngủ trong phòng.”
Lãng Ninh Y bật dậy: “Hả? Hai người nói xong rồi hả? Anh đi rồi à?”
Lúc này Giang Tùy Châu mới tin hiệu quả cách âm trong nhà Lãng Ninh Y tốt thật: “Ừ, cô ấy say rồi không được tỉnh táo lắm. Ngày mai tôi lại đến, phiền cô chăm sóc cô ấy một đêm.”
“À à, được.”
Phân phó Lãng Ninh Y xong Giang Tùy Châu mới nói: “Lái xe đi.”
Chu Hạo: “Vâng.”
Một đêm này Quan Hề ngủ chẳng ngon giấc, cô mơ thấy rất nhiều giấc mơ khác nhau.
Có một giấc mộng cô trở về thuở nhỏ, Quan Hưng Hào ngồi trước mặt cô cùng cô chơi búp bê Barbie. Chớp mắt cái đã đến lễ trưởng thành của cô, Quan Hưng Hào chuẩn bị cho cô cực kỳ nhiều quà, ông ưng thuận đủ mọi yêu cầu của cô, quả là đặt trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Có một giấc mơ khác cô nhìn thấy một bóng người lạ lẫm, cô không nhìn rõ gương mặt người đó, nhưng lại cảm nhận được người đó nắm tay cô, bà ấy hỏi cô có sống tốt không… rất mơ hồ nhưng trong mộng cô có thể chắc chắn người đó chính là mẹ cô, bà là Thẩm Nguyệt Sam.
Cô còn mơ thấy Giang Tùy Châu, mơ thấy anh chia tay cô, anh nói, trong nhà anh không cho phép hai người ở bên nhau, vì cô đã bỏ nhà ra đi…
Giấc mơ thấy Giang Tùy Châu là giấc mơ gần nhất trước lúc tỉnh, lúc cô vừa giật mỉnh tỉnh dậy trên trán toàn mồ hôi lạnh.
Quan Hề vừa bước xuống giường, nhìn lại cái chăn mình đắp tối qua, trong đầu toàn là hình ảnh trong mơ Giang Tùy Châu lạnh lùng nói với cô “Chúng ta không hợp nhau”.
Chúng ta không hợp nhau? Chúng ta chia tay đi?
Khoan đã? Đây không phải là lời thoại của cô hay sao! Sao anh dám chạy vào trong giấc mơ đạo lời của cô!
Quan Hề vuốt mồ hôi trên trán… Đúng là đạo lời thật, thực tế có phải vậy đâu.
Cô nhăn mày nhớ lại tình cảnh tối qua, tối qua Giang Tùy Châu đến đây, anh nói gì với cô nhỉ?
Quan Hề cứng đờ người… Có phải anh nói là, cho dù em trắng tay đi chăng nữa anh vẫn không chia tay em…?
Cả phòng ngập mùi rượu.
Ánh mắt Giang Tùy Châu vẫn khóa chặt trên người Quan Hề, cả người anh toát lên sự im lặng đáng sợ.
Quan Hề bị anh nhìn đến mức thấp thỏm không yên, thậm chí cô bắt đầu hoảng hốt. Nhưng nghĩ kĩ lại, cô hoảng cái gì mà hoảng, hai người vẫn chưa kết hôn, chia tay cũng không cần thủ tục phức tạp như ly hôn.
Quan Hề: “Sao lại nhắc đến Tạ Diên làm gì, em với anh ta chỉ bàn chuyện công việc thôi… Không có quan hệ gì với anh ta.”
Giang Tùy Châu: “Còn bao biện hộ anh ta nữa hả, em sợ anh gây phiền toái cho anh ta?”
Quan Hề: “Giang Tùy Châu, không hề liên quan đến Tạ Diên! Chúng ta chia tay rồi, là vấn đề giữa hai người chúng ta.”
Giang Tùy Châu nhìn chằm chằm cô: “Được, vậy em nói một lý do để anh có thể chấp nhận.”
Vốn Quan Hề đã uống rất nhiều, bây giờ còn phải đối phó với Giang Tùy Châu, hai bên huyệt thái dương đã bắt đầu đau nhức, cả người bắt đầu mệt mỏi.
Cô cố gắng chống đỡ thêm một lúc, túm chặt cổ áo anh nói: “Em nói rồi, ban đầu chúng ta chỉ vì quan hệ hai gia đình mới ở bên nhau. Bây giờ em rời khỏi nhà rồi, em không về nhà nữa! Thời gian gần đây em đã bàn giao hết công việc trên tay, em không muốn làm gì cả… Giang Tùy Châu, em không phải là Quan Hề mà anh muốn, em không thể mang lại lợi ích gì cho anh nữa… Anh xem, nếu chúng ta đã không còn mối quan hệ lợi ích kia, chúng ta còn cần tiếp tục ở bên nhau làm gì.”
Giang Tùy Châu giữ chặt cổ tay cô: “Em rời khỏi nhà? Vì sao.”
“Vì sống ở đó khiến em không vui.” Quan Hề thấy anh không chắn trước mặt nữa liền đứng dậy.
Bỗng cô cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra dùng hết sức bình sinh kéo anh ra ngoài cửa, “Tóm lại thế này, em biết chắc chắn anh không cần một vị hôn thê trắng tay cái gì cũng không có… Vậy thì tốt quá, em cũng không cần anh nữa…. Chúng ta chia tay trong hòa bình.”
Giống hệt Quan Hề mỗi lần tức giận trước kia, không màng tất cả, tùy hứng kiêu ngạo.
Nhưng cô lại khác trước kia ở chỗ, lúc trước anh còn dỗ được cô, mà bây giờ, Giang Tùy Châu cảm giác Quan Hề đang lảng tránh anh, cô đang dần đẩy anh ra xa.
Quan Hề mở cửa phòng ra, cô lảo đảo mấy bước suýt ngã xuống, may tay vẫn bám chắc được cánh cửa, nhân lúc bản thân còn chưa say mèm liền chỉ thẳng tay ra ngoài: “Nhanh, anh đi được rồi.”
Giang Tùy Châu: “Sao em biết anh không cần.”
“…Cái gì?”
Giang Tùy Châu đứng cạnh cửa, anh dường như buột miệng thốt ra: “Em có trắng tay đi chăng nữa anh cũng không chia tay em.”
“……”
Có lẽ do nói lời này quá nhanh hoặc quá thuận miệng quá không giống Giang Tùy Châu khiến cả hai người đều sững sờ.
Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không khí trở nên ngưng đọng.
Quan Hề chớp mắt, bị men rượu làm cho mơ hồ không biết có phải cô nghe nhầm hay không.
Anh nói cái gì… trắng cái gì? Em có trắng tay đi chăng nữa thì anh cũng không chia tay em?
Đây là… lời mà Giang Tùy Châu có thể nói ra hả?
Quan Hề xoa hai bên thái dương, quả thực không tỉnh táo nổi nữa, người đang víu lấy cánh cửa dần khuỵu xuống.
“Quan Hề!”
Cả người Quan Hề đang mê mang, men say xộc lên khiến người cô bồng bềnh. Cô cảm giác gánh nặng cả người đang đè lên cánh tay… sau đó, đột nhiên mất trọng lực.
Là Giang Tùy Châu, vì cô nhớ rõ mùi trên người anh, mùi hương nhàn nhạt, phải dán sát người anh mới ngửi thấy.
Nhưng rốt cuộc vừa rồi cô có nghe nhầm không? Giang Tùy Châu mà lại hùng hồn nói anh… sẽ không rời xa cô sao…
Cô mấp máy miệng muốn nói gì đó nhưng đầu nhức dữ dội, mí mắt nặng nề muốn sụp xuống.
Lúc đầu óc phiêu du chuẩn bị rơi vào giấc mộng, cô chỉ còn một suy nghĩ, Giang Tùy Châu nói thật không…
Giang Tùy Châu không biết Quan Hề ngủ ở đâu, vậy nên anh ôm cô vào một gian phòng gần nhất, đặt cô nằm trên giường.
Cô đã ngủ thiếp đi.
Giang Tùy Châu vặn thẳng người, anh nhìn người con gái đang ngủ trên giường, tiếng hít thở của cô hơi nặng do men rượu.
Trong phòng vẫn chưa bật đèn, chỉ có ánh đèn ngoài phòng khách hắt vào. Giang Tùy Châu đứng trong bóng tối, đầu anh rối bời vì câu nói vừa thốt ra.
Anh không ngờ Quan Hề sẽ nói cô bỏ nhà ra đi, càng không ngờ phản ứng đầu tiên của bản thân lại là thế này.
Rất bất ngờ, nhưng trong lòng anh lại không hề do dự. Hơn nữa, trong khoảnh khắc vừa rồi anh còn nghĩ, nếu cô vẫn nằng nặc rời khỏi nhà họ Quan cũng được, dù sao anh cũng có thể nuôi cô cả đời.
“Nếu giữa chúng ta không còn những lợi ích gia tộc nữa, quan hệ của anh và em cũng chẳng cần tiếp tục làm gì.”
Không còn lợi ích thì không cần tiếp tục nữa…. Đây mới là lối suy nghĩ thông thường.
Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, anh lại dần dần không muốn kết thúc.
Ngay cả khi Quan Hề không còn là Quan Hề cao cao tại thượng của ngày xưa.
Giang Tùy Châu nhíu mày, anh cúi người đắp chăn cho cô.
Đúng lúc này, điện thoại anh vang lên…
Anh nhìn màn hình, đi ra ngoài phòng khách nhận máy: “Có chuyện gì.”
Giọng nói của Chu Hạo nặng nề: “Giang tổng, vừa nhận được một tin tức liên quan đến Quan tiểu thư.”
Giang Tùy Châu nhíu mày: “Tin gì.”
Chu Hạo: “Vừa có người báo với em, chuyện của Quan tiểu thư không hề giống những gì chúng ta biết, tuy Quan tiểu thư do ông Quan Hưng Hào nhận nuôi thật, nhưng chị ấy là con ruột của Quan Hưng Hào.”
Giang Tùy Châu sửng sốt: “Sao trước kia không điều tra được gì.”
Chu Hạo: “Tư liệu ở bên Viện Phúc lợi đã bị người khác động tay động chân, nên ban đầu chúng ta điều tra tài liệu liên quan đến Quan tiểu thư mới đơn giản sạch sẽ đến vậy.”
“Tin này nghe được ở đâu.”
Chu Hạo: “Một tiếng trước hình như người của nhà họ Quan truyền ra. Em vừa hỏi nhân viên của Quan thị, điều tra một hồi mới biết hóa ra Quan tiểu thư định rút lui khỏi Quan thị, giao hết các công việc trên tay đi. Nguyên nhân vì sao thì không rõ lắm, có người nói mấy ngày trước Quan Hưng Hào và Ngụy Chiêu Mai cãi nhau một trận lớn trong phòng làm v
iệc, có thể Quan tiểu thư vì chuyện này nên mới rút lui…”
“Nhưng không ngờ hành động lần này của Quan tiểu thư lại khiến Quan Hưng Hào lộ ra bí mật “con gái ruột”, dù sao bây giờ đã có không ít người biết chuyện, dự là không bao lâu nữa sẽ công khai luôn. Anh còn cần em báo cụ thể hơn không.”
Chu Hạo nói đến đây liền nhớ ra không phải Giang Tùy Châu đến tìm Quan Hề hay sao, nên vội nói: “Em suýt quên bây giờ anh đang ở bên Quan tiểu thư, không bằng anh hỏi thẳng chị ấy xem?”
Lúc này Quan Hề đã không đủ tỉnh táo để nói chuyện nữa, Lãng Ninh Y mà không được cô đồng ý thì cũng không dám tiết lộ gì.
Giang Tùy Châu siết chặt điện thoại trong tay: “Bây giờ tôi xuống đó, cậu qua đón tôi.”
“À… vâng.”
**
Quan Hưng Hào và Ngụy Chiêu Mai quả thực vì Quan Hề và Quan Oánh mà cãi nhau, thật ra Giang Tùy Châu cũng từng nghĩ đến trường hợp này, âu cũng là điều bình thường, dù sao ai cũng vì lợi ích của con gái mình mà suy nghĩ.
Nhưng Quan Hề yêu quý Ngụy Chiêu Mai đến mức cô chấp nhận từ bỏ Quan thị. Cô làm bao nhiêu việc như vậy mà không nói với anh.
Sau khi lên xe, Giang Tùy Châu lại được Chu Hạo kể cho một loạt chuyện liên quan đến Quan Hưng Hào và Quan Hề, đến lúc này cuối cùng anh cũng hiểu vì sao Quan Hề phải bỏ nhà ra đi… Nếu chỉ có một chuyện của Ngụy Chiêu Mai, cô sẽ không kích động đến mức nói không cần về nhà nữa. Nhưng lần này lại liên quan đến cả Quan Hưng Hào, với tính cách của Quan Hề, nhận ra mình bị che giấu suốt bao nhiêu năm trời chắc chắn cô sẽ không thể nào ngoan ngoãn chấp nhận được.
Giang Tùy Châu ngồi ở ghế sau, im lặng nhìn bên ngoài cửa sổ xe.
Anh vẫn chưa nói gì, Chu Hạo nói xong cũng đành ngồi im, cậu ta có thể nhìn ra cuộc nói chuyện hôm nay của sếp và Quan Hề không thuận lợi.
“Giang tổng, giờ em đưa anh về nhà nhé, chân anh không tiện đi lại nhiều.”
Giang Tùy Châu không đáp lời, chuyện của Quan Hề và lời chia tay cô nói với anh như mớ dây tơ quấn chặt não anh.
Trước giờ Giang Tùy Châu luôn là người sáng suốt, ban đầu chuyện Quan Hề là con nuôi anh vẫn có thể bình tĩnh phân tích, nhưng hiện giờ thân thế của cô vòng đi vòng lại lại về nhà họ Quan khiến đầu óc anh hỗn loạn.
Điện thoại trong tay anh rung lên, trong nhà gọi đến.
Giang Tùy Châu nhận máy, anh nghe thấy giọng bà Lý Nguyên Anh vang lên: “Tùy Châu, chuyện của Quan Hề con biết từ trước rồi à.”
Giang Tùy Châu lạnh nhạt đáp: “Con mới biết.”
“Về nhà một chuyến.”
…
Giang Tùy Châu cúp điện thoại.
Chu Hạo nhìn qua kính chiếu hậu, đợi Giang Tùy Châu ra lệnh. Nhưng cậu chỉ thấy Giang Tùy Châu ngồi yên một chỗ, anh lại cầm điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại khác.
Lúc Lãng Ninh Y nhận được điện thoại của Giang Tùy Châu cô đang ngồi trong phòng mình, vừa khẩn trương nhận điện thoại vừa nghĩ không biết hai người ngoài kia nói đến đâu rồi.
“Alo?”
Giang Tùy Châu: “Phiền cô qua xem Quan Hề chút, cô ấy đang ngủ trong phòng.”
Lãng Ninh Y bật dậy: “Hả? Hai người nói xong rồi hả? Anh đi rồi à?”
Lúc này Giang Tùy Châu mới tin hiệu quả cách âm trong nhà Lãng Ninh Y tốt thật: “Ừ, cô ấy say rồi không được tỉnh táo lắm. Ngày mai tôi lại đến, phiền cô chăm sóc cô ấy một đêm.”
“À à, được.”
Phân phó Lãng Ninh Y xong Giang Tùy Châu mới nói: “Lái xe đi.”
Chu Hạo: “Vâng.”
Một đêm này Quan Hề ngủ chẳng ngon giấc, cô mơ thấy rất nhiều giấc mơ khác nhau.
Có một giấc mộng cô trở về thuở nhỏ, Quan Hưng Hào ngồi trước mặt cô cùng cô chơi búp bê Barbie. Chớp mắt cái đã đến lễ trưởng thành của cô, Quan Hưng Hào chuẩn bị cho cô cực kỳ nhiều quà, ông ưng thuận đủ mọi yêu cầu của cô, quả là đặt trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Có một giấc mơ khác cô nhìn thấy một bóng người lạ lẫm, cô không nhìn rõ gương mặt người đó, nhưng lại cảm nhận được người đó nắm tay cô, bà ấy hỏi cô có sống tốt không… rất mơ hồ nhưng trong mộng cô có thể chắc chắn người đó chính là mẹ cô, bà là Thẩm Nguyệt Sam.
Cô còn mơ thấy Giang Tùy Châu, mơ thấy anh chia tay cô, anh nói, trong nhà anh không cho phép hai người ở bên nhau, vì cô đã bỏ nhà ra đi…
Giấc mơ thấy Giang Tùy Châu là giấc mơ gần nhất trước lúc tỉnh, lúc cô vừa giật mỉnh tỉnh dậy trên trán toàn mồ hôi lạnh.
Quan Hề vừa bước xuống giường, nhìn lại cái chăn mình đắp tối qua, trong đầu toàn là hình ảnh trong mơ Giang Tùy Châu lạnh lùng nói với cô “Chúng ta không hợp nhau”.
Chúng ta không hợp nhau? Chúng ta chia tay đi?
Khoan đã? Đây không phải là lời thoại của cô hay sao! Sao anh dám chạy vào trong giấc mơ đạo lời của cô!
Quan Hề vuốt mồ hôi trên trán… Đúng là đạo lời thật, thực tế có phải vậy đâu.
Cô nhăn mày nhớ lại tình cảnh tối qua, tối qua Giang Tùy Châu đến đây, anh nói gì với cô nhỉ?
Quan Hề cứng đờ người… Có phải anh nói là, cho dù em trắng tay đi chăng nữa anh vẫn không chia tay em…?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.