Vị Hôn Phu Đến Đây Nào

Chương 47: Yêu Quan Hề Nhất

Lục Manh Tinh

27/05/2021

Trans by Mintwooo

Sau khi nhân viên khách sạn đẩy bánh sinh nhật vào liền lui ra luôn, Quan Hề thấy ngọn nến bên cạnh sắp tắt bèn im lặng một lúc.

Giang Tùy Châu đợi mãi mà không thấy cô nói tiếng nào mới trêu câu: “Nhiều nguyện vọng quá hả? Có cần đưa em tờ giấy để liệt kê ra không.”

Quan Hề không chấp anh, thổi tắt ngọn nến.

Giang Tùy Châu hơi nhướng mày.

“Em ước xong rồi.” Quan Hề quay đầu nhìn anh.

Giang Tùy Châu gật đầu, ra vẻ “Rửa tai lắng nghe, anh xem em lại muốn thứ hiếm hoi gì”.

Quan Hề ngoắc ngón tay gọi anh: “Anh lại đây, em nói cho anh nghe.”

Giang Tùy Châu cũng phối hợp đứng dậy bước qua: “Nói đi.”

Quan Hề chỉ ban công ở gần đó: “Nguyện vọng của em là, Giang Tùy Châu đứng ở chỗ đó hô thật lớn, người anh yêu nhất nhất nhất nhất là Quan Hề.”

“…”

“Phải hô thật tình cảm vào nhé.”

Giang Tùy Châu cúi đầu nhìn cô, “Dạo này em xem phải bộ phim truyền hình cẩu huyết nào à.”

“Còn lâu nhé.”

Quan Hề đứng lên kéo anh ra ban công, cửa sát đất bị cô mở ra, gió đêm mang theo hơi nóng phả vào. Quan Hề đứng một bên, ánh mắt đầy ý cười: “Nguyện vọng này của em dễ thực hiện lắm, thế mà anh lại không làm nổi sao.”

Giang Tùy Châu im lặng trong gió một lúc rồi quay đầu định bước vào trong phòng: “Chắc là không làm nổi.”

“Này này này…” Quan Hề nhanh chóng túm cánh tay của anh lại, “Giang Tùy Châu anh giở trò hả, vừa mới bảo em ước cái gì cũng được mà!”

Giang Tùy Châu quyết định giở trò thật, vốn anh còn tưởng cô muốn thứ đồ gì khó tìm, không ngờ lại đưa cho anh cái yêu cầu dọa người nhất hay gặp trong các bộ phim thần tượng.

Giang Tùy Châu: “Em ước thì cứ ước đi, anh chưa nói sẽ thực hiện cho em.”

Quan Hề nhíu mắt: “Thế anh hỏi em làm gì!!”

Giang Tùy Châu: “Anh muốn nghe thử xem.”

“Được, thế mà nói thích em ra sao, hóa ra toàn là gạt người. Nguyện vọng cũng chỉ nghe thử xem…” Nói xong Quan Hề lại làm ra vẻ đáng thương, giả bộ khóc lóc một lúc rồi nhìn về phương xa: “Giang Tùy Châu, anh không yêu em.”

Giang Tùy Châu nhìn cô diễn kịch, nhưng nhìn như vậy lại khiến anh có chút không nỡ nhìn dáng vẻ uất ức tủi thân của cô.

Anh kéo cô vào trong lòng mình, khẽ khàng nói: “Được, em không nháo sự với anh nữa, không nói chia tay nữa thì anh có thể làm chuyện này.”

Mắt Quan Hề sáng lên: “Được, thành giao.”

Gió nóng quanh quẩn cả thành phố này, đứng ở ngoài ban công một lúc thôi mà đã nóng chảy mồ hôi rồi.

Nhưng lúc này cô không hề cảm thấy phiền phức một chút nào.

Khoảnh khắc vừa rồi thật ra cô vẫn chưa nghĩ ra nguyện vọng gì. Nhìn thấy Giang Tùy Châu, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ, cô muốn anh yêu cô nhiều hơn một chút, sau đó càng ngày càng nhiều hơn…

Nhưng dù sao trong lòng cô lại nghĩ chắc chắn Giang Tùy Châu sẽ không nói ra mấy lời sến sẩm kiểu này, chẳng phải do anh không thật lòng mà vốn tính cách của anh đã vậy, nếu muốn anh biểu đạt tình yêu theo kiểu phim thần tượng thế này không bằng giết quách anh cho xong.

Cô chỉ muốn trêu đùa anh một chút, dù sao giày vò Giang Tùy Châu cũng là việc sung sướng nhất trong đời cô.

“Không mở nổi miệng hả?” Một tay Quan Hề tựa trên lan can, cô cười rạng rỡ nhìn anh.

Ánh đèn trong căn phòng sau lưng hai người hắt từng tia sáng chiếu qua cánh cửa thủy tinh, Giang Tùy Châu đứng chắn sáng, nửa bên mặt bị ánh sáng bao phủ hiện rõ làn da trắng tinh nhẵn nhụi.

Nhị cẩu đẹp trai thật ấy, da đẹp thật, vừa trắng vừa căng mịn…

Quan Hề thưởng thức nhan sắc cực phẩm này bỗng không muốn giày vò anh nữa, nghĩ ngợi rồi nói: “Thôi được rồi, em nghĩ một nguyện vọng khác nhé. Em nói này, nguyện vọng của em là…”

Giang Tùy Châu: “Người anh yêu nhất nhất nhất nhất là Quan Hề.”

“…”

Giọng nói của Giang Tùy Châu rất trầm, còn mang theo chút từ tính của gió ấm, sự ấm áp ấy truyền vào màng nhĩ của cô tạo thành từng đợt tấn công.

Tiếng nói của Quan Hề bị nghẹn trong cổ họng, đứng ngây người nhìn anh.

Anh, anh nói rồi?



Tim đập như từng trận mưa xối xả bỗng ập tới, đập đến mức cô suýt không thích ứng nổi, thậm chí cô còn cảm thấy hơi đau một cách kỳ lạ.

Anh nói thật rồi.

Giang Tùy Châu xoa nhẹ đầu cô: “Được rồi?”

Bất chợt Quan Hề không biết phải nói gì, cô thốt ra theo bản năng: “…Anh chưa hô lớn.”

Giang Tùy Châu híp mắt: “Em được đằng chân lân đằng đầu kinh nhỉ.”

“Không phải… Vừa em nói rõ phải hô lớn người anh yêu nhất nhất nhất nhất là Quan Hề.”

Giang Tùy Châu lườm cô, không phối hợp nữa: “Vậy thì em đổi nguyện vọng khác đi.”

Quan Hề im lặng nhìn anh hai giây, bỗng cô duỗi tay kéo áo trước ngực anh lại.

Giang Tùy Châu bị ép nghiêng người về phía cô, vốn tưởng sẽ nghe được thứ gì đó còn giày vò hơn anh lại nghe thấy Quan Hề ngọt ngào nói: “Nguyện vọng khác của em là, em muốn Giang Tùy Châu hôn em, mà phải là hôn lưỡi cơ.”

Yên tĩnh.

Giang Tùy Châu nhìn chằm chằm cô, sắc mặc anh vẫn lạnh nhạt nhưng trong ánh mắt bắt đầu nổi gió bão.

“Nguyện vọng này rất đơn giản phải không?” Đối mặt với con ngươi đã tối sầm của người đàn ông, cô nhìn lại anh bằng một ánh mắt khiêu khích.

Lúc này Quan Hề vẫn mặc chiếc váy đỏ dài, gió đêm thổi tới khiến tà váy bay phiêu đãng lộ ra một phần da thịt chói mắt dưới chân cô.

Quan Hề rất hợp với màu đỏ, sự cuốn hút của chiếc váy kết hợp với nét phong tình trên đuôi mày của cô khiến vẻ quyến rũ không ngừng tăng theo cấp số nhân.

Giang Tùy Châu nhìn cô vài giây, dường như không còn kiềm chế nữa áp sát cô vào lan can ở ban công: “Rất đơn giản.”

Quan Hề vuốt ve lưng anh, ngước cằm lên: “Vậy anh đến đi, nhanh lên.”

Hơi thở của Giang Tùy Châu có chút nặng nề, tay anh đặt sau gáy cô, căn bản là đang gặm cắn môi cô.

Khoảnh khắc này vừa kịch liệt vừa nhiệt tình, nhưng không biết vì sao Quan Hề lại cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, có lẽ do những chuyện vẫn vướng mắc ở lồng ngực cuối cùng cũng được khai thông.

Hôn một hồi ở ban công xong cô bị anh bế thẳng vào trong phòng.

Quấn quýt đụng chạm như nắng hạn gặp mưa rào, Giang Tùy Châu cũng chẳng quan tâm xuống tay nặng nhẹ nữa, vậy mà Quan Hề vẫn cực kỳ phối hợp với anh.

Sau hai lần mạnh mẽ va chạm… Cô xụi lơ nằm trong lòng anh.

“Đi tắm đi…” Giọng của Quan Hề như còn ngấm dư vị, mềm mại mê người.

Giang Tùy Châu ôm cô, “Lát nữa.”

Quan Hề khó chịu hừ nhẹ: “Em không thoải mái…”

“Bây giờ mà tắm lát sau lại phải tắm nữa, có mệt không?”

Quan Hề cảnh giác: “Không muốn đâu… Ngày mai em còn phải dậy nữa, muốn ngủ cơ.”

“Lát nữa cho em ngủ.”

Nghe giọng điệu này thì không giống vậy đâu, Quan Hề khẽ đẩy anh, “Giang tổng, không phải chỉ qua một khoảng thời gian thôi sao lại biến thành thế này…”

“Em cũng biết là một khoảng thời gian à.” Cằm của Giang Tùy Châu gác ở trên đỉnh đầu cô, anh nhạt giọng nói: “Em không muốn sao, hửm?”

Quan Hề: “Em bận mà, còn lâu mới muốn.”

Khóe môi Giang Tùy Châu cong lên: “Ừ, trên giường mới chỉ ướt một mảng thôi, vẫn bình thường nhỉ.”

Quan Hề không nhịn nổi nữa, cô lật người lại giơ chân định đá anh. Nhưng cô lại bị Giang Tùy Châu túm chặt cổ chân một cách cực kỳ chính xác, sau đó anh hơi động người liền đè ngược lại cô.

Cảm thấy anh lại bắt đầu rục rịch ngóc dậy, Quan Hề chỉ muốn khóc lớn: “Giang Tùy Châu…”

“Sáng mai anh gọi em dậy.”

“Vốn anh không gọi nổi!”

Giang Tùy Châu cười: “Em cũng biết mình khó đánh thức à.”

“Bình thường em dễ đánh thức lắm, nếu không phải do anh…. Á!”

Có phần dạo phía trước lần này không còn cản trở nào nữa, tê dại tận xương.

Giang Tùy Châu rên lên một tiếng, bình tĩnh lại mới dỗ ngọt cô: “Không dậy nổi thì anh gọi thêm mấy lần nữa… Nếu vẫn không được… Thì không cần dậy nữa.”



“…!”

**

Ở phương diện nam nữ kia Giang Tùy Châu nói không giữ lời đã không phải lần một lần hai, sau khi ăn không biết đủ làm loạn cả một tối, ngày hôm sau Quan Hề thật sự cảm thấy mình không bò dậy nổi nữa.

Ba lần chuông báo thức kêu Giang Tùy Châu phải tắt cả ba.

“Em phải dậy…” Quan Hề rúc trong lòng anh, miệng khóc lóc đòi dậy nhưng người lại không động đậy dù chỉ một chút.

“Cứu mạng… Em phải dậy rồi… Sao em lại phải dậy chứ… Phiền quá… Giang Tùy Châu anh là đồ biến thái chết tiệt…”

Giang Tùy Châu nhắm mắt phụ họa: “Ừ, đúng.”

“Anh kéo em dậy đi…”

“Không đi không được à?”

“Không được….”

Giang Tùy Châu vuốt mái tóc của cô, sau đó anh vẫn phải bất đắc dĩ ngồi dậy: “Đưa tay đây nào.”

Quan Hề chậm chạp duỗi một cánh tay ra, Giang Tùy Châu nắm chặt cổ tay cô, kéo người từ trên giường ngồi dậy, nhưng cô vừa ngồi lên lại mềm oặt ngã vào người anh.

Giang Tùy Châu bật cười, anh ôm luôn cô vào phòng tắm.

Trên người Quan Hề còn mặc bộ đồ ngủ của khách sạn, cô dựa vào Giang Tùy Châu đứng đánh răng, hàm hồ nói: “Váy em đâu…”

Giang Tùy Châu: “Rách rồi.”

Quan Hề: “?”

Giang Tùy Châu: “Không phải do tối qua anh mạnh tay, do chất liệu chiếc váy đó mỏng quá.”

Quan Hề trừng mắt nhìn người trong gương, cúi đầu súc miệng rồi quay người ra phòng ngoài tìm tàn tích của chiếc váy.

Sau đó cô nhìn thấy ở dưới mép cửa sổ trong phòng có một mảnh, nhặt lên nhìn… Xé mạnh tay thật đấy.

Quan Hề cũng chẳng phải tiếc rẻ gì một chiếc váy, nhưng tối qua giày vò cả một đêm khiến cô đau nhức toàn thân, oán khí dành cho Giang Tùy Châu ngùn ngụt, vậy nên cơn tức này phải đổ lên người anh rồi.

“Rách rồi! Còn rách thành cái dạng này nữa, anh xem bây giờ em phải làm sao.” Quan Hề cầm mảnh váy lên hỏi tội.

Giang Tùy Châu cúi đầu nhìn, đáp lại cực nhanh: “Mua cho em.”

Quan Hề: “Em thích nhất chiếc này, không còn nữa!”

“Vậy mua cái khác đền cho em, bồi thường.”

Quan Hề: “Mua cái gì?”

Giang Tùy Châu: “Thành phố này có nhiều đồ em thích lắm, muốn mua gì cũng được.”

Ánh mắt Quan Hề sáng lên, được nha được nha, lâu lắm cô chưa đi dạo phố rồi…

Ồ không đúng, không phải cô đã thề phải tay làm hàm nhai chỉ tiêu tiền mình làm ra thôi sao.

Đầu Quan Hề hiện lên từng dòng vạch đen…

A, khó nhịn quá.

Cô muốn mua đồ! Muốn mua túi! Gần đây cô bị tụt hậu rồi phải không? Mãi chưa mua một món đồ mới nào!!!

Xùy… Lần này không tính, Giang Tùy Châu làm rách váy của cô mà! Anh đền lại cô thì đã sao!

Phải phải phải, cô vẫn phải tay làm hàm nhai, chẳng qua Nhị cẩu nhà cô muốn bồi thường chút thôi mà!

Quan Hề tự nghĩ thông xong liền nói: “Hôm nay em vẫn còn công việc, chiều mai em rảnh, đến lúc đó anh bồi thường cho em nhé!”

Giang Tùy Châu: “Tối mai là lịch bay của em đúng không.”

“Chính xác, trước khi về vẫn còn chút thời gian.”

Giang Tùy Châu: “Được, đi cùng em.”

Quan Hề: “Lúc đó đừng có kêu mệt nhé, cũng đừng bỏ dở giữa đường.”

Trong đầu Giang Tùy Châu hiện ra cảnh tượng lần duy nhất anh đi mua sắm cùng cô, nghĩ ngợi rồi nói: “Anh sẽ cố gắng hết sức.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vị Hôn Phu Đến Đây Nào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook