Vị Hôn Phu Hào Môn Có Thuật Đọc Tâm
Chương 49: Chủ Động Xuất Kích (4)
Tần Hoàng
21/09/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vì năm đó Đường Dị suýt chút nữa hại chết Đường Noãn, Lâm Nguyệt Nga và Đường Sương nắm lâý nhược điểm này tuyên dương khắp vòng, lúc ấy Đường Dị vẫn còn nhỏ, lại bị mẹ đẻ và Đường Thắng An dạy dỗ là sau này cả nhà họ Đường đều sẽ là của anh ta, nên sinh ra ý nghĩ chị em nhà họ Đường đều là chướng ngại vật của anh ta, anh ta hoàn toàn không biết che giấu dã tâm của mình.
Vì thế, gần như ai ai trong vòng cũng biết nhà họ Đường có đứa con trai riêng tâm tư ác độc.
Nói thật, cái thứ gọi là con riêng này, ở trong vòng này thì không hề ít, mười nhà thì có đến tám nhà có.
Nhưng sinh ra và để cho bọn họ không lo cái ăn, không lo cái mặc là đã đủ lắm rồi, chứ như nhà họ Đường, tài nguyên nghiêng hẳn về phía đứa con riêng, thậm chí để mặc con riêng đối phó với con trong giá thú, quả thực là quá hoang đường.
Vì chuyện này, ở trong vòng hào môn, nhà họ Đường bị chê cười khắp nơi, không ít nhà dần dần tỏ vẻ xa cách, thậm chí có công ty bắt đầu giảm bớt hợp tác.
Trong đó, tổng giám đốc công ty có đơn đặt hàng lớn nhất có gia đình hòa thuận, cực yêu vợ và con, rất thờ phụng cách nói vợ mệt tâm thì trăm cái tài cũng không bù nổi, cho rằng loại hành vi hoang đường như của nhà họ Đường này sớm muộn gì cũng gây ra phiền phức, vì thế trực tiếp chấm đứt hợp tác.
Điều này làm Đường Thắng An lo lắng.
Lúc đó ông cụ Đường vẫn còn, thấy tình huống không ổn, lập tức sấm rền gió cuốn đuổi Đường Dị ra khỏi nhà họ Đường, cũng tuyên bố đối phương không phải con cháu nhà họ Đường. Vì để mọi người không nghi ngờ nữa, ông cụ còn trực tiếp cho Đường Sương đã thành niên cổ phần, cũng để cô ta tiếp quản chức vị quan trọng trong công ty.
Cho nên nhiều năm đã qua, ngay cả thân phận con riêng của Đường Dị cũng không được người ta thừa nhận, đây là chỗ đau lớn nhất của anh ta.
Nhưng khi đối mặt với Chu Ba, anh ta giận mà không dám nói gì, ngay cả Đường Thắng An cũng chỉ trầm mặt. Dù sao đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, người của Diệp Thù Yến, cho dù chỉ là quản gia sinh hoạt, bọn họ cũng không thể coi thường.
Cuối cùng tức giận con trai bảo bối của mình chịu thiệt, Đường Thắng An nhắm ngay mũi nhọn vào người Đường Noãn: “Khoong phải con chỉ ở bên đó một thời gian ngắn sao? Đang yên đang lành, sao đột nhiên muốn dọn nhà, nói rõ ràng coi có phải con gây họa gì rồi không? Nếu không đừng hòng bước ra khỏi cái nhà này.”
Tâm trạng Đường Noãn có vẻ rất sung sướng: “Ba, trước đó là ở tạm, giờ là muốn ở lâu dài...”
“Nhưng ba nói cũng đúng, nơi này dù sao vẫn là nhà mẹ đẻ của con,” Cô quay đầu nói với nhân viên công ty chuyển nhà: “Mấy bộ quần áo đó cứ giữ lại đi, mang mấy bộ quần áo thôi là được rồi.”
”Dù sao nếu có kết hôn, đặt mua mới toàn bộ căn nhà là được rồi.”
Đường Thắng An và Đường Dị nhất thời thay đổi sắc mặt, nhất là Đường Dị, bất chấp Đường Noãn đang chuyển đồ, vội vàng hỏi: “Hai người sắp kết hôn?!”
Đường Thắng An cau mày: “Nhà họ Diệp chưa từng đề cập với gia đình chúng ta.”
Đường Noãn vẫn như cũ không để ý tới Đường Dị, chỉ nói với Đường Thắng An: “Ba, chúng con đã ở chung rồi, đó không phải là chuyện sớm muộn sao?” Nói tới đây, cô thẹn thùng sờ sờ bụng: “Bà nội vội vã muốn có cháu trai, con sẽ cố gắng, ba cứ chờ đi.”
Vì năm đó Đường Dị suýt chút nữa hại chết Đường Noãn, Lâm Nguyệt Nga và Đường Sương nắm lâý nhược điểm này tuyên dương khắp vòng, lúc ấy Đường Dị vẫn còn nhỏ, lại bị mẹ đẻ và Đường Thắng An dạy dỗ là sau này cả nhà họ Đường đều sẽ là của anh ta, nên sinh ra ý nghĩ chị em nhà họ Đường đều là chướng ngại vật của anh ta, anh ta hoàn toàn không biết che giấu dã tâm của mình.
Vì thế, gần như ai ai trong vòng cũng biết nhà họ Đường có đứa con trai riêng tâm tư ác độc.
Nói thật, cái thứ gọi là con riêng này, ở trong vòng này thì không hề ít, mười nhà thì có đến tám nhà có.
Nhưng sinh ra và để cho bọn họ không lo cái ăn, không lo cái mặc là đã đủ lắm rồi, chứ như nhà họ Đường, tài nguyên nghiêng hẳn về phía đứa con riêng, thậm chí để mặc con riêng đối phó với con trong giá thú, quả thực là quá hoang đường.
Vì chuyện này, ở trong vòng hào môn, nhà họ Đường bị chê cười khắp nơi, không ít nhà dần dần tỏ vẻ xa cách, thậm chí có công ty bắt đầu giảm bớt hợp tác.
Trong đó, tổng giám đốc công ty có đơn đặt hàng lớn nhất có gia đình hòa thuận, cực yêu vợ và con, rất thờ phụng cách nói vợ mệt tâm thì trăm cái tài cũng không bù nổi, cho rằng loại hành vi hoang đường như của nhà họ Đường này sớm muộn gì cũng gây ra phiền phức, vì thế trực tiếp chấm đứt hợp tác.
Điều này làm Đường Thắng An lo lắng.
Lúc đó ông cụ Đường vẫn còn, thấy tình huống không ổn, lập tức sấm rền gió cuốn đuổi Đường Dị ra khỏi nhà họ Đường, cũng tuyên bố đối phương không phải con cháu nhà họ Đường. Vì để mọi người không nghi ngờ nữa, ông cụ còn trực tiếp cho Đường Sương đã thành niên cổ phần, cũng để cô ta tiếp quản chức vị quan trọng trong công ty.
Cho nên nhiều năm đã qua, ngay cả thân phận con riêng của Đường Dị cũng không được người ta thừa nhận, đây là chỗ đau lớn nhất của anh ta.
Nhưng khi đối mặt với Chu Ba, anh ta giận mà không dám nói gì, ngay cả Đường Thắng An cũng chỉ trầm mặt. Dù sao đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, người của Diệp Thù Yến, cho dù chỉ là quản gia sinh hoạt, bọn họ cũng không thể coi thường.
Cuối cùng tức giận con trai bảo bối của mình chịu thiệt, Đường Thắng An nhắm ngay mũi nhọn vào người Đường Noãn: “Khoong phải con chỉ ở bên đó một thời gian ngắn sao? Đang yên đang lành, sao đột nhiên muốn dọn nhà, nói rõ ràng coi có phải con gây họa gì rồi không? Nếu không đừng hòng bước ra khỏi cái nhà này.”
Tâm trạng Đường Noãn có vẻ rất sung sướng: “Ba, trước đó là ở tạm, giờ là muốn ở lâu dài...”
“Nhưng ba nói cũng đúng, nơi này dù sao vẫn là nhà mẹ đẻ của con,” Cô quay đầu nói với nhân viên công ty chuyển nhà: “Mấy bộ quần áo đó cứ giữ lại đi, mang mấy bộ quần áo thôi là được rồi.”
”Dù sao nếu có kết hôn, đặt mua mới toàn bộ căn nhà là được rồi.”
Đường Thắng An và Đường Dị nhất thời thay đổi sắc mặt, nhất là Đường Dị, bất chấp Đường Noãn đang chuyển đồ, vội vàng hỏi: “Hai người sắp kết hôn?!”
Đường Thắng An cau mày: “Nhà họ Diệp chưa từng đề cập với gia đình chúng ta.”
Đường Noãn vẫn như cũ không để ý tới Đường Dị, chỉ nói với Đường Thắng An: “Ba, chúng con đã ở chung rồi, đó không phải là chuyện sớm muộn sao?” Nói tới đây, cô thẹn thùng sờ sờ bụng: “Bà nội vội vã muốn có cháu trai, con sẽ cố gắng, ba cứ chờ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.