Vị Hôn Phu Hào Môn Có Thuật Đọc Tâm
Chương 18: Tham Dự Tiệc Sinh Nhật (1)
Tần Hoàng
21/09/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô hơi ngẩng đầu đánh giá người chồng chưa cưới đã lâu không gặp, mắt phượng mũi cao, vẫn đẹp trai như cũ, chỉ là hình như khí chất càng thêm lạnh nhạt cứng rắn, con ngươi màu lưu ly lúc nhìn người ta không hàm chứa một chút tình cảm.
Chắc là sau khi xuống máy bay thì anh qua thẳng đây, trong lòng còn ôm một bó hoa hồng đỏ rực không hợp với bản thân anh chút nào, nhưng nó cũng làm giảm bớt đi uy thế lạnh như băng kia.
Nghe cô nói không sao, Diệp Thù Yến cũng không nói gì thêm, quay đầu lấy một cái hộp từ trong tay trợ lý và tặng chung với bó hoa trong lòng ngực: “Quà.”
Sau đó giơ tay nhìn đồng hồ: “Tôi lên sửa soạn một chút, một tiếng sau xuống đón em.”
“Được.”
Đóng cửa lại, Đường Noãn mở quà ra, phát hiện là một đôi khuyên tai ngọc xanh, nháy mắt tâm trạng cô phấn chấn hẳn lên, cô thích anh lễ nghĩa chu toàn như vậy.
Tin nhắn điện thoại nhấp nháy không ngừng, thì ra có người gửi một tấm ảnh vào trong “Liên minh những ông bố lo lắng”, trong ảnh là một người đàn ông tuấn mỹ mặt không chút biểu cảm bước ra khỏi cửa sân bay: [Một giờ trước Diệp đại thiếu đã quay về!]
[Bộ dáng vội vã này, quả nhiên là đang gấp đi về dự tiệc sinh nhật của Giang Miểu.]
…
Nhìn một đám người xem ảnh bịa chuyện, Đường Noãn không khỏi muốn cười, vội vã, phong trần mệt mỏi, gấp không chờ nổi?
Núi băng Diệp Thù Yến đó, từ khi nào đã xuất hiện dáng vẻ khác ngoài trạng thái ung dung lạnh lùng?
Nhưng hiển nhiên mọi người không biết điều này, thảo luận vô cùng rôm rả, còn có người @ cô, nói bóng nói gió hỏi thăm bây giờ Diệp Thù Yến đang ở đâu.
Hiển nhiên, điểm đáng chú ý nhất trong bữa tiệc sinh nhật này đã không còn ở chuyện tiểu công chúa nhà họ Giang được sủng ái ra sao, mà có nhiều người muốn xem vở kịch tình cảm giữa cô và núi băng cao lãnh Diệp Thù Yến hơn.
Thực ra nếu Đường Noãn không phải là một trong các đương sự, nói không chừng cô cũng sẽ đi theo góp vui, dù sao cây vạn tuế nở hoa là kỳ cảnh khó có được, cô cũng rất tò mò không biết dáng vẻ của Diệp Thù Yến khi yêu một người sẽ ra sao.
Đáng tiếc hôm nay cô là cho người bị người ta chế giễu, còn bị ép làm bia đỡ đạn, đương nhiên không mấy dễ chịu.
Bởi vì nhìn quá chăm chú, chân cô không cẩn thận lại trẹo một cái, thợ trang điểm vội vàng nói: "Cô Đường, có phải giày không vừa chân không? Có muốn đổi một đôi khác không?”
Đường Noãn nhìn đám người trong nhóm đang nói đủ lời âm dương quái khí với cô, cúi đầu nhìn cánh tay vừa được đỡ, híp híp mắt: "Không cần đâu, cứ đôi này đi.”
Không có lý nào người khác giẫm cô dưới lòng bàn chân, cô còn phải ngoan ngoãn chịu đựng.
Sơn trang nghỉ dưỡng suối nước nóng Duyệt Phong, một giờ nữa tiệc sinh nhật mới bắt đầu, nhưng các khách khứa đã lục tục đến dự.
Trong phòng tổng thống ở tầng bốn, đội ngũ tạo hình đang sửa sang lại lần cuối cho Giang Miểu, mấy sợi dây chuyền đổi tới đổi lui, cô ta vẫn cứ cảm thấy không vừa lòng lắm.
Một cô gái nhỏ tầm mười bảy, mười tám tuổi chạy vào, nhanh mồm nhanh miệng chế nhạo: "Ai nha, không cần phải đeo dây chuyền đâu, chẳng phải lát nữa sẽ có người tặng sao?”
“Em thấy kim cương hồng hợp với lễ phục này nhất, chờ anh Diệp mang quà tới tặng, để anh ấy tự mình đeo lên giúp chị.”
Giang Miểu bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ: "Hạ Hạ, em đừng có nói lung tung. Diệp Thù Yến đã đính hôn rồi, nếu em để vợ chưa cưới của người ta nghe thấy, cô ấy sẽ mất hứng đấy.”
Cô hơi ngẩng đầu đánh giá người chồng chưa cưới đã lâu không gặp, mắt phượng mũi cao, vẫn đẹp trai như cũ, chỉ là hình như khí chất càng thêm lạnh nhạt cứng rắn, con ngươi màu lưu ly lúc nhìn người ta không hàm chứa một chút tình cảm.
Chắc là sau khi xuống máy bay thì anh qua thẳng đây, trong lòng còn ôm một bó hoa hồng đỏ rực không hợp với bản thân anh chút nào, nhưng nó cũng làm giảm bớt đi uy thế lạnh như băng kia.
Nghe cô nói không sao, Diệp Thù Yến cũng không nói gì thêm, quay đầu lấy một cái hộp từ trong tay trợ lý và tặng chung với bó hoa trong lòng ngực: “Quà.”
Sau đó giơ tay nhìn đồng hồ: “Tôi lên sửa soạn một chút, một tiếng sau xuống đón em.”
“Được.”
Đóng cửa lại, Đường Noãn mở quà ra, phát hiện là một đôi khuyên tai ngọc xanh, nháy mắt tâm trạng cô phấn chấn hẳn lên, cô thích anh lễ nghĩa chu toàn như vậy.
Tin nhắn điện thoại nhấp nháy không ngừng, thì ra có người gửi một tấm ảnh vào trong “Liên minh những ông bố lo lắng”, trong ảnh là một người đàn ông tuấn mỹ mặt không chút biểu cảm bước ra khỏi cửa sân bay: [Một giờ trước Diệp đại thiếu đã quay về!]
[Bộ dáng vội vã này, quả nhiên là đang gấp đi về dự tiệc sinh nhật của Giang Miểu.]
…
Nhìn một đám người xem ảnh bịa chuyện, Đường Noãn không khỏi muốn cười, vội vã, phong trần mệt mỏi, gấp không chờ nổi?
Núi băng Diệp Thù Yến đó, từ khi nào đã xuất hiện dáng vẻ khác ngoài trạng thái ung dung lạnh lùng?
Nhưng hiển nhiên mọi người không biết điều này, thảo luận vô cùng rôm rả, còn có người @ cô, nói bóng nói gió hỏi thăm bây giờ Diệp Thù Yến đang ở đâu.
Hiển nhiên, điểm đáng chú ý nhất trong bữa tiệc sinh nhật này đã không còn ở chuyện tiểu công chúa nhà họ Giang được sủng ái ra sao, mà có nhiều người muốn xem vở kịch tình cảm giữa cô và núi băng cao lãnh Diệp Thù Yến hơn.
Thực ra nếu Đường Noãn không phải là một trong các đương sự, nói không chừng cô cũng sẽ đi theo góp vui, dù sao cây vạn tuế nở hoa là kỳ cảnh khó có được, cô cũng rất tò mò không biết dáng vẻ của Diệp Thù Yến khi yêu một người sẽ ra sao.
Đáng tiếc hôm nay cô là cho người bị người ta chế giễu, còn bị ép làm bia đỡ đạn, đương nhiên không mấy dễ chịu.
Bởi vì nhìn quá chăm chú, chân cô không cẩn thận lại trẹo một cái, thợ trang điểm vội vàng nói: "Cô Đường, có phải giày không vừa chân không? Có muốn đổi một đôi khác không?”
Đường Noãn nhìn đám người trong nhóm đang nói đủ lời âm dương quái khí với cô, cúi đầu nhìn cánh tay vừa được đỡ, híp híp mắt: "Không cần đâu, cứ đôi này đi.”
Không có lý nào người khác giẫm cô dưới lòng bàn chân, cô còn phải ngoan ngoãn chịu đựng.
Sơn trang nghỉ dưỡng suối nước nóng Duyệt Phong, một giờ nữa tiệc sinh nhật mới bắt đầu, nhưng các khách khứa đã lục tục đến dự.
Trong phòng tổng thống ở tầng bốn, đội ngũ tạo hình đang sửa sang lại lần cuối cho Giang Miểu, mấy sợi dây chuyền đổi tới đổi lui, cô ta vẫn cứ cảm thấy không vừa lòng lắm.
Một cô gái nhỏ tầm mười bảy, mười tám tuổi chạy vào, nhanh mồm nhanh miệng chế nhạo: "Ai nha, không cần phải đeo dây chuyền đâu, chẳng phải lát nữa sẽ có người tặng sao?”
“Em thấy kim cương hồng hợp với lễ phục này nhất, chờ anh Diệp mang quà tới tặng, để anh ấy tự mình đeo lên giúp chị.”
Giang Miểu bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ: "Hạ Hạ, em đừng có nói lung tung. Diệp Thù Yến đã đính hôn rồi, nếu em để vợ chưa cưới của người ta nghe thấy, cô ấy sẽ mất hứng đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.