Vị Hôn Phu Hào Môn Có Thuật Đọc Tâm
Chương 36: Tôi Có Phải Nữ Phản Diện Không? (2)
Tần Hoàng
21/09/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Theo như tiểu thuyết nói, đó chính là “Anh đã đánh mất cô gái luôn toàn tâm toàn ý với anh.”
Vì thế thù mới hận cũ, anh bắt đầu đối phó với Diệp Thù Thần.
Toàn bộ quá trình này có thể tóm tắt là “Ngược vợ nhất thời sảng, truy thê hỏa táng tràng, cuối cùng gương vỡ tan tành, thống khổ hối hận mãi về sau.”
Có lẽ là do tác giả dành rất nhiều bút mực cho nhân vật Diệp Thù Yến này, nhân vật này được đắp nặn gần như hoàn mỹ không có khuyết điểm, đương nhiên là trừ việc cưới Đường Noãn ra. Cho nên kết cục là anh đã hòa giải hiềm khích với nam nữ chính, bị hai người cảm hóa, anh tự nhận thấy rằng, so với tình cảm của Diệp Thù Thần thì anh kém hơn rất nhiều. Anh yêu Giang Miểu thì nên để cho cô ta hạnh phúc, chứ không phải ép buộc cô ta ở bên mình.
Vì thế đã chủ động nhường quyền thừa kế nhà họ Diệp, bản thân tự lập công ty riêng bên ngoài…
Trên đầu Đường Noãn rớt xuống vài sọc đen, không biết nên châm chọc kết cục này như thế nào, nhưng rất nhanh cô đã không để ý tới, bởi vì kết cục của cô thảm hơn của Diệp Thù Yến nhiều.
Ngay từ đầu, bởi vì bị Giang Miểu vạch trần thân phận thiên kim giả nên cô bị người trong giới cười nhạo, tuy rằng cuối cùng dựa vào thủ đoạn không vẻ vang gả cho Diệp Thù Yến thành bà Diệp, nhưng nội tâm lại trở nên vô cùng tự ti mẫn cảm.
Cô đổ hết hết thảy cho Giang Miểu, chờ khi cô phát hiện Diệp Thù Yến xưa nay vẫn luôn lạnh nhạt, xa cách với mọi người nhưng lại vì Giang Miểu mà thay đổi, cô lập tức phát điên, dùng mọi biện pháp tìm Giang Miểu gây phiền toái.
Cuối cùng bị Diệp Thù Yến chán ghét làm lơ, bị Diệp Thù Thần ngăn chặn, bị Giang Miểu giết ngược…
Tóm lại thân bại danh liệt, bị mọi người trong giới xa lánh, cuối cùng nổi điên, đêm Giang Miểu đạt được ảnh hậu Kim Mã, cô nhảy từ trên cao ốc Diệp thị xuống, muốn lấy cái chết của mình ghê tởm Giang Miểu và Diệp Thù Thần một phen.
Nhưng đổi lại chỉ là những lời cười nhạo mắng chửi, fans của Giang Miểu và mọi người trong giới còn hoan hô chúc mừng, bảo rằng tai họa ghê tởm mọi người này cuối cùng cũng không chịu nổi mà tự kết liễu đời mình.
Đường Noãn:…
Viết chó thật đấy!!
Đường Noãn thẳng lưng ngồi dậy.
“A ——” bên tai vang lên một tiếng kêu thất thanh.
Đường Noãn quay đầu, mới phát hiện mình đang ngồi trên giường bệnh, quanh mũi toàn là mùi thuốc sát trùng, hiển nhiên là cô đang ở bệnh viện.
Âm thanh thất thanh vừa nãy là của Quý Vân bên cạnh cô, lúc này cô ấy đang che mặt như sợ chết khiếp, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lý Thu Thu đứng ở cửa không dám đi vào, chỉ liên tục hỏi: “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”
“Trời, xác chết vùng dậy!” Quý Vân nói không lưu loát.
“Cậu mới là xác chết vùng dậy đấy!” Đường Noãn duỗi tay chạm vào cô ấy.
Quý Vân bị dọa sợ đến rùng mình, buông ra tay, nhìn Đường Noãn bằng bộ dạng hồn vía chưa ổn định: “Cậu tỉnh rồi?”
Đường Noãn trợn trắng mắt: “Không tỉnh thì ngồi dậy bằng cách nào?”
Cuối cùng xác định cô vẫn hoàn toàn bình thường, Quý Vân mới dần phục hồi tinh thần lại, vừa đứng dậy ấn chuông cạnh giường vừa mắng: “Cậu muốn chết à! Bệnh nhân gì mà hôn mê một ngày không tỉnh, lúc tỉnh còn ngồi đùng phát dậy như thế, hù chết chị đây rồi.”
“Một ngày?”
Quý Vân nói: “Chứ cậu nghĩ sao?”
Nếu là một ngày, Đường Noãn tưởng tượng cảnh đó, quả thực có chút đáng sợ, lập tức xúc động, cô nắm tay cô ấy nói: “Cậu đúng là chị em tốt không rời không bỏ của tớ mà.” Sau đó nhìn Lý Thu Thu đang đứng ở cửa.
Theo như tiểu thuyết nói, đó chính là “Anh đã đánh mất cô gái luôn toàn tâm toàn ý với anh.”
Vì thế thù mới hận cũ, anh bắt đầu đối phó với Diệp Thù Thần.
Toàn bộ quá trình này có thể tóm tắt là “Ngược vợ nhất thời sảng, truy thê hỏa táng tràng, cuối cùng gương vỡ tan tành, thống khổ hối hận mãi về sau.”
Có lẽ là do tác giả dành rất nhiều bút mực cho nhân vật Diệp Thù Yến này, nhân vật này được đắp nặn gần như hoàn mỹ không có khuyết điểm, đương nhiên là trừ việc cưới Đường Noãn ra. Cho nên kết cục là anh đã hòa giải hiềm khích với nam nữ chính, bị hai người cảm hóa, anh tự nhận thấy rằng, so với tình cảm của Diệp Thù Thần thì anh kém hơn rất nhiều. Anh yêu Giang Miểu thì nên để cho cô ta hạnh phúc, chứ không phải ép buộc cô ta ở bên mình.
Vì thế đã chủ động nhường quyền thừa kế nhà họ Diệp, bản thân tự lập công ty riêng bên ngoài…
Trên đầu Đường Noãn rớt xuống vài sọc đen, không biết nên châm chọc kết cục này như thế nào, nhưng rất nhanh cô đã không để ý tới, bởi vì kết cục của cô thảm hơn của Diệp Thù Yến nhiều.
Ngay từ đầu, bởi vì bị Giang Miểu vạch trần thân phận thiên kim giả nên cô bị người trong giới cười nhạo, tuy rằng cuối cùng dựa vào thủ đoạn không vẻ vang gả cho Diệp Thù Yến thành bà Diệp, nhưng nội tâm lại trở nên vô cùng tự ti mẫn cảm.
Cô đổ hết hết thảy cho Giang Miểu, chờ khi cô phát hiện Diệp Thù Yến xưa nay vẫn luôn lạnh nhạt, xa cách với mọi người nhưng lại vì Giang Miểu mà thay đổi, cô lập tức phát điên, dùng mọi biện pháp tìm Giang Miểu gây phiền toái.
Cuối cùng bị Diệp Thù Yến chán ghét làm lơ, bị Diệp Thù Thần ngăn chặn, bị Giang Miểu giết ngược…
Tóm lại thân bại danh liệt, bị mọi người trong giới xa lánh, cuối cùng nổi điên, đêm Giang Miểu đạt được ảnh hậu Kim Mã, cô nhảy từ trên cao ốc Diệp thị xuống, muốn lấy cái chết của mình ghê tởm Giang Miểu và Diệp Thù Thần một phen.
Nhưng đổi lại chỉ là những lời cười nhạo mắng chửi, fans của Giang Miểu và mọi người trong giới còn hoan hô chúc mừng, bảo rằng tai họa ghê tởm mọi người này cuối cùng cũng không chịu nổi mà tự kết liễu đời mình.
Đường Noãn:…
Viết chó thật đấy!!
Đường Noãn thẳng lưng ngồi dậy.
“A ——” bên tai vang lên một tiếng kêu thất thanh.
Đường Noãn quay đầu, mới phát hiện mình đang ngồi trên giường bệnh, quanh mũi toàn là mùi thuốc sát trùng, hiển nhiên là cô đang ở bệnh viện.
Âm thanh thất thanh vừa nãy là của Quý Vân bên cạnh cô, lúc này cô ấy đang che mặt như sợ chết khiếp, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lý Thu Thu đứng ở cửa không dám đi vào, chỉ liên tục hỏi: “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”
“Trời, xác chết vùng dậy!” Quý Vân nói không lưu loát.
“Cậu mới là xác chết vùng dậy đấy!” Đường Noãn duỗi tay chạm vào cô ấy.
Quý Vân bị dọa sợ đến rùng mình, buông ra tay, nhìn Đường Noãn bằng bộ dạng hồn vía chưa ổn định: “Cậu tỉnh rồi?”
Đường Noãn trợn trắng mắt: “Không tỉnh thì ngồi dậy bằng cách nào?”
Cuối cùng xác định cô vẫn hoàn toàn bình thường, Quý Vân mới dần phục hồi tinh thần lại, vừa đứng dậy ấn chuông cạnh giường vừa mắng: “Cậu muốn chết à! Bệnh nhân gì mà hôn mê một ngày không tỉnh, lúc tỉnh còn ngồi đùng phát dậy như thế, hù chết chị đây rồi.”
“Một ngày?”
Quý Vân nói: “Chứ cậu nghĩ sao?”
Nếu là một ngày, Đường Noãn tưởng tượng cảnh đó, quả thực có chút đáng sợ, lập tức xúc động, cô nắm tay cô ấy nói: “Cậu đúng là chị em tốt không rời không bỏ của tớ mà.” Sau đó nhìn Lý Thu Thu đang đứng ở cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.